Hoa Khôi Nắm Quyền: Vương Gia Người Thật Xấu!!
Chương 128: Chán quá chán quá đi
Nghe được lời nói càn rỡ của Sở Mị Dạ, toàn thân Thủy Liên Y đỏ bừng, hận không thể đào một cái lỗ chui xuống.
"Tiểu Y!" Bàn tay to mà nhẹ nhàng của Sở Mị Dạ chạy trên thân thể mềm mại của nàng, bàn tay đi đến đâu, dẫn lửa hừng hực đến đó.
Nơi đẫy đà bị xoa nắn, cắn mút thỏa thích.
Eo nhỏ bị bàn tay của hắn nhẹ nhàng vuốt ve.
Chân thon dài cùng cặp đùi rắn chắc của hắn quấn quít.
Cái nơi nóng bỏng kia còn bị hắn ma sát.
Khi hắn thành thạo trêu đùa, trong đầu Thủy Liên Y đã trống rỗng.
Rốt cuộc nàng nói không nên lời, chỉ có thể rên rỉ càng lúc càng lớn.
"Tiểu Y! Ta rất nhớ nàng! Rất nhớ nàng!" Lời nói của Sở Mị Dạ ngọt đến bức người.
Môi của hắn cũng nhẹ nhàng lướt qua hai cánh hồ điệp, trên mặt, trên người nàng!
Bụng dưới Thủy Liên Y ngưng tụ một sự áp lực không biết tên, càng không ngừng dâng cao, tích trữ rồi khuếch tán.
Làm cho cả người nàng khó chịu không thôi, lâng lâng như đang trôi bồng bềnh!
Nàng hiện tại rất khó chịu, giống như trong thân thể khuyết thiếu cái gì đó!
"Tiểu Dạ! Không......!" Vì sao lại tra tấn nàng như vậy!
Bàn tay nhỏ bé của Thủy Liên Y không bị khống chế vươn ra lại quơ trúng.......
Á...... Sở Mị Dạ hít mạnh một cái, trời ạ, tiểu yêu tinh thích tra tấn người khác này lại dùng tay bắt được tiểu đệ của hắn.
Thủy Liên Y xấu hổ đến mức muốn ngất luôn, nàng lại không e lệ túm lấy bảo bối của hắn!
Nhưng lúc này nàng càng phải tỉnh táo, nàng biết mình muốn gì!
"Tiểu Y! Ta! Không nhịn được!" Tay Sở Mị Dạ cảm nhận được nơi đó của nàng đã ướt át, nhẹ nhàng nâng người nằm lên người nàng!
Cảm nhận được sự nóng rực của hắn, bây giờ đang ở nơi kín đáo của mình.
"Tiểu Dạ! Ta...... ưm......!" Lời của nàng bị hắn nuốt vào trong bụng, ngay sau đó nàng cảm thấy mình bị hắn xâm nhập rồi!
Ư...... Thân thể của hắn căng ra!
Hắn còn muốn nhiều hơn nàng!
"Tiểu Dạ!" Nàng than nhẹ, “vẫn có chút đau!"
Ba tháng không làm cái kia, nàng cảm thấy hơi khó chịu.
Sở Mị Dạ hít vào! Nàng đúng là tiểu yêu tinh, để cho hắn nhịn thật quá vất vả!
"Tiểu Y! Ta yêu nàng!" Hắn cúi đầu hôn nàng.
Khóe miệng nàng nhếch lên, trong mắt lấp lánh nước, trong lòng cảm động.
"Tiểu Dạ, ta cũng yêu chàng! Thật yêu thật yêu!"
Sở Mị Dạ hưng phấn, nháy mắt lại xuyên qua nàng.
Aaa...... Hai người cùng thở ra tiếng, nơi đụng chạm sâu nhất, làm cho cả người bọn họ như bị điện giật!
"Tiểu Y!" Sở Mị Dạ chậm rãi thích ứng rất nhanh, cái mông rắn chắc bắt đầu động.
Eo của hắn rắn chắc có lực.
Cơ bắp trên cánh tay và trên lồng ngực hiện lên rõ ràng.
Đôi mắt lóng lánh làm người ta trầm mê thâm thúy tỏa sáng.
"Ưm! Tiểu Dạ!" Trong miệng Thủy Liên Y tràn ra từng tiếng thở gấp cùng rên rỉ!
Trong đôi mắt lúc này đã trở nên mù mờ không rõ, bộ dạng mông lung thật quyến rũ và mê người, không thể nói nên lời
Bụng của nàng thắt chặt vì Sở Mị Dạ tiến vào, thân thể của hắn không ngừng run rẩy.
Nhịn không được nâng hai chân của nàng lên quấn lấy hông hắn.
Ngón tay của nàng đụng chạm da thịt ấm áp rắn chắc của hắn.
"A...... "Sở Mị Dạ hừ nhẹ, động tác càng lúc càng nhanh!
Thủy Liên Y cảm thấy sức mạnh của hắn làm cho nàng giống như ngồi trên tàu lượn. Làm cho nàng cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng!
Va chạm càng ngày càng mãnh liệt!
"Tiểu Dạ!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thủy Liên Y hồng đến dọa người, hai tay bắt lấy hai cánh tay đang chống sang hai bên của hắn. Nàng sắp chịu không nổi rồi!
"Tiểu Y! Tiểu Y!" Sở Mị Dạ thở gấp, ba tháng tương tư, ba tháng nóng ruột nóng gan, ba tháng thương tâm muốn chết, chỉ như vậy còn chưa đủ!
Thật sự không được! Thân mình Thủy Liên Y chịu không nổi, nhịn không được cầu xin tha thứ.
"Tiểu Dạ! Không cần! Van cầu chàng.....!" Hai chân của nàng gắt gao quấn lấy eo của hắn.
Cảm nhận được sự run rẩy và sự co rút bên trong cơ thể, Sở Mị Dạ biết nàng đã đạt!
"Tiểu Y!" Hắn hôn lên môi nàng, dùng sức nhanh chóng ra ra vào vào.
Cuối cùng Thủy Liên Y từ rên rỉ biến thành thét chói tai, móng tay của nàng cắm thật sâu vào hai tay hắn.
Khi hắn phóng xuất, tiếng thét của Thủy Liên Y trở nên đứt quãng.
Khi hắn dùng lực lớn nhất tiến vào bên trong, sự nóng bỏng lưu lại chỗ sâu nhất trong thân thể nàng.
Sở Mị Dạ nằm ở trên giường, gắt gao ôm Thủy Liên Y vào trong lòng.
"Tiểu Y! Tiểu Y! Đừng rời bỏ ta! Ta vĩnh viễn cũng sẽ không rời xa nàng! Không bao giờ buông tay nàng ra nữa, Tiểu Y!" Dường như sợ nàng lại đột nhiên biến mất, cánh tay hắn ôm nàng chặt tới mức sắp thở không ra hơi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn gắt gao dán chặt trên lồng ngực rắn chắc, bàn tay nhỏ bé đặt ở ngang hông của hắn, Thủy Liên Y mới bị hắn quần một trận, toàn thân vô lực, chỉ muốn ngủ một giấc.
"Tiểu Dạ! Ta sẽ không bao giờ để chàng rời xa ta nữa, không bao giờ nữa! Trừ phi ta chết!"
"Tiểu Y!" Môi Sở Mị Dạ dừng ở cái trán của nàng." Không được nói ‘ chết ’! Không được nói! Vĩnh viễn không được nói!"
Cảm nhận được thân thể hắn có chút run run, hắn đang sợ!
Thủy Liên Y ngẩng đầu, dùng hai tay ôm lấy hai má có chút gầy yếu của hắn, đối diện với cặp mắt đau lòng của hắn.
"Tiểu Dạ!"
Sở Mị Dạ hôn nàng, hiện tại hắn không muốn nói gì, chỉ muốn dùng hành động để diễn tả sự nhung nhớ, sự yêu thương, và sự ảo não hối hận của mình.
"Tiểu Y! Ta sai rồi! Sai quá rồi! Nếu không phải ta, mọi chuyện cũng sẽ không xảy ra! Ta...... Không thể tha thứ!"
"Tiểu Dạ!" Thủy Liên Y lắc đầu, nàng không muốn hắn tự trách như thế, chuyện này không liên quan đến hắn." Đều là tại Sở Thánh Hạo không tốt, đều là Ngọc Linh Nhi không tốt! Bọn họ...... "Mắt của nàng rớm lệ, “bọn họ hại chết Thái Hậu, hại chết Húc Vương! Hại chết bảo bảo của chúng ta! Tiểu Dạ!"
Trên mặt Sở Mị Dạ xuất hiện sát ý, trong mắt chứa đầy hận thù.
"Tiểu Y!" Hắn ôm chặt lấy nàng, “Trình Ngự Thiên đã nói với ta, chuyện xảy ra trong cung ta cũng đã biết!"
Sở Mị Dạ đem chuyện sau khi mình rời khỏi thành nói cho Thủy Liên Y biết.
Hắn rời khỏi thành mang theo binh tướng đuổi tới Uyên thành, hội ngộ Sở Húc Nhật, cùng tướng lãnh Uyên thành nghênh chiến Đột Quyết cường thế!
Đột Quyết vốn rất là hung mãnh, nhưng lại lần lượt bị chia rẽ, liên tục tổn thất! Hắn không ứng chiến! Sở Mị Dạ cảm thấy rất kỳ quái, mãi cho đến khi hơn mười ngày sau, đột nhiên nhận được thánh chỉ trong cung, khiến hắn quay về thành.
Đột Quyết đồng thời lui binh 500 dặm, Sở Mị Dạ càng lúc càng cảm thấy kỳ quái. Nếu Đột Quyết không công thành, trong cung lại truyền thánh chỉ, hắn giục ngựa chạy về thành. Trên đường gặp Trình Ngự Thiên và Tiểu Kinh còn có thị vệ Sở Vương phủ bị người ta đuổi giết.
Sở Mị Dạ cùng bọn họ đả bại những người đó, Trình Ngự Thiên nói cho hắn biết không thể trở về thành.
Về tới Uyên thành, nghe Trình Ngự Thiên kể mới biết được trong thành phát sinh chuyện gì, biết Thái Hậu đã đi về cõi tiên, Thủy Liên Y bị vu oan sát hại Thái Hậu, sau đó bị Ngọc Linh Nhi độc chết. Sở Húc Nhật cùng bọn họ chia nhau chạy, mang thi thể Thủy Liên Y tới Uyên thành!
Nói đến đây, hai tay Sở Mị Dạ nắm thật chặt, thậm chí có chút run run.
"Tiểu Dạ!" Thủy Liên Y nghe được nhịp tim của hắn tăng lên, cơ ngực siết chặt.
"Tiểu Y! Ta...... nghĩ đến việc nàng đã chết! Nghĩ đến việc sẽ không còn được gặp lại nàng! Lúc đó ta hận không thể mang binh vây thành, làm cho Sở Thánh Hạo cùng Ngọc Linh Nhi thay nàng chôn cùng mẫu hậu!"
"Tiểu Y!" Bàn tay to mà nhẹ nhàng của Sở Mị Dạ chạy trên thân thể mềm mại của nàng, bàn tay đi đến đâu, dẫn lửa hừng hực đến đó.
Nơi đẫy đà bị xoa nắn, cắn mút thỏa thích.
Eo nhỏ bị bàn tay của hắn nhẹ nhàng vuốt ve.
Chân thon dài cùng cặp đùi rắn chắc của hắn quấn quít.
Cái nơi nóng bỏng kia còn bị hắn ma sát.
Khi hắn thành thạo trêu đùa, trong đầu Thủy Liên Y đã trống rỗng.
Rốt cuộc nàng nói không nên lời, chỉ có thể rên rỉ càng lúc càng lớn.
"Tiểu Y! Ta rất nhớ nàng! Rất nhớ nàng!" Lời nói của Sở Mị Dạ ngọt đến bức người.
Môi của hắn cũng nhẹ nhàng lướt qua hai cánh hồ điệp, trên mặt, trên người nàng!
Bụng dưới Thủy Liên Y ngưng tụ một sự áp lực không biết tên, càng không ngừng dâng cao, tích trữ rồi khuếch tán.
Làm cho cả người nàng khó chịu không thôi, lâng lâng như đang trôi bồng bềnh!
Nàng hiện tại rất khó chịu, giống như trong thân thể khuyết thiếu cái gì đó!
"Tiểu Dạ! Không......!" Vì sao lại tra tấn nàng như vậy!
Bàn tay nhỏ bé của Thủy Liên Y không bị khống chế vươn ra lại quơ trúng.......
Á...... Sở Mị Dạ hít mạnh một cái, trời ạ, tiểu yêu tinh thích tra tấn người khác này lại dùng tay bắt được tiểu đệ của hắn.
Thủy Liên Y xấu hổ đến mức muốn ngất luôn, nàng lại không e lệ túm lấy bảo bối của hắn!
Nhưng lúc này nàng càng phải tỉnh táo, nàng biết mình muốn gì!
"Tiểu Y! Ta! Không nhịn được!" Tay Sở Mị Dạ cảm nhận được nơi đó của nàng đã ướt át, nhẹ nhàng nâng người nằm lên người nàng!
Cảm nhận được sự nóng rực của hắn, bây giờ đang ở nơi kín đáo của mình.
"Tiểu Dạ! Ta...... ưm......!" Lời của nàng bị hắn nuốt vào trong bụng, ngay sau đó nàng cảm thấy mình bị hắn xâm nhập rồi!
Ư...... Thân thể của hắn căng ra!
Hắn còn muốn nhiều hơn nàng!
"Tiểu Dạ!" Nàng than nhẹ, “vẫn có chút đau!"
Ba tháng không làm cái kia, nàng cảm thấy hơi khó chịu.
Sở Mị Dạ hít vào! Nàng đúng là tiểu yêu tinh, để cho hắn nhịn thật quá vất vả!
"Tiểu Y! Ta yêu nàng!" Hắn cúi đầu hôn nàng.
Khóe miệng nàng nhếch lên, trong mắt lấp lánh nước, trong lòng cảm động.
"Tiểu Dạ, ta cũng yêu chàng! Thật yêu thật yêu!"
Sở Mị Dạ hưng phấn, nháy mắt lại xuyên qua nàng.
Aaa...... Hai người cùng thở ra tiếng, nơi đụng chạm sâu nhất, làm cho cả người bọn họ như bị điện giật!
"Tiểu Y!" Sở Mị Dạ chậm rãi thích ứng rất nhanh, cái mông rắn chắc bắt đầu động.
Eo của hắn rắn chắc có lực.
Cơ bắp trên cánh tay và trên lồng ngực hiện lên rõ ràng.
Đôi mắt lóng lánh làm người ta trầm mê thâm thúy tỏa sáng.
"Ưm! Tiểu Dạ!" Trong miệng Thủy Liên Y tràn ra từng tiếng thở gấp cùng rên rỉ!
Trong đôi mắt lúc này đã trở nên mù mờ không rõ, bộ dạng mông lung thật quyến rũ và mê người, không thể nói nên lời
Bụng của nàng thắt chặt vì Sở Mị Dạ tiến vào, thân thể của hắn không ngừng run rẩy.
Nhịn không được nâng hai chân của nàng lên quấn lấy hông hắn.
Ngón tay của nàng đụng chạm da thịt ấm áp rắn chắc của hắn.
"A...... "Sở Mị Dạ hừ nhẹ, động tác càng lúc càng nhanh!
Thủy Liên Y cảm thấy sức mạnh của hắn làm cho nàng giống như ngồi trên tàu lượn. Làm cho nàng cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng!
Va chạm càng ngày càng mãnh liệt!
"Tiểu Dạ!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thủy Liên Y hồng đến dọa người, hai tay bắt lấy hai cánh tay đang chống sang hai bên của hắn. Nàng sắp chịu không nổi rồi!
"Tiểu Y! Tiểu Y!" Sở Mị Dạ thở gấp, ba tháng tương tư, ba tháng nóng ruột nóng gan, ba tháng thương tâm muốn chết, chỉ như vậy còn chưa đủ!
Thật sự không được! Thân mình Thủy Liên Y chịu không nổi, nhịn không được cầu xin tha thứ.
"Tiểu Dạ! Không cần! Van cầu chàng.....!" Hai chân của nàng gắt gao quấn lấy eo của hắn.
Cảm nhận được sự run rẩy và sự co rút bên trong cơ thể, Sở Mị Dạ biết nàng đã đạt!
"Tiểu Y!" Hắn hôn lên môi nàng, dùng sức nhanh chóng ra ra vào vào.
Cuối cùng Thủy Liên Y từ rên rỉ biến thành thét chói tai, móng tay của nàng cắm thật sâu vào hai tay hắn.
Khi hắn phóng xuất, tiếng thét của Thủy Liên Y trở nên đứt quãng.
Khi hắn dùng lực lớn nhất tiến vào bên trong, sự nóng bỏng lưu lại chỗ sâu nhất trong thân thể nàng.
Sở Mị Dạ nằm ở trên giường, gắt gao ôm Thủy Liên Y vào trong lòng.
"Tiểu Y! Tiểu Y! Đừng rời bỏ ta! Ta vĩnh viễn cũng sẽ không rời xa nàng! Không bao giờ buông tay nàng ra nữa, Tiểu Y!" Dường như sợ nàng lại đột nhiên biến mất, cánh tay hắn ôm nàng chặt tới mức sắp thở không ra hơi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn gắt gao dán chặt trên lồng ngực rắn chắc, bàn tay nhỏ bé đặt ở ngang hông của hắn, Thủy Liên Y mới bị hắn quần một trận, toàn thân vô lực, chỉ muốn ngủ một giấc.
"Tiểu Dạ! Ta sẽ không bao giờ để chàng rời xa ta nữa, không bao giờ nữa! Trừ phi ta chết!"
"Tiểu Y!" Môi Sở Mị Dạ dừng ở cái trán của nàng." Không được nói ‘ chết ’! Không được nói! Vĩnh viễn không được nói!"
Cảm nhận được thân thể hắn có chút run run, hắn đang sợ!
Thủy Liên Y ngẩng đầu, dùng hai tay ôm lấy hai má có chút gầy yếu của hắn, đối diện với cặp mắt đau lòng của hắn.
"Tiểu Dạ!"
Sở Mị Dạ hôn nàng, hiện tại hắn không muốn nói gì, chỉ muốn dùng hành động để diễn tả sự nhung nhớ, sự yêu thương, và sự ảo não hối hận của mình.
"Tiểu Y! Ta sai rồi! Sai quá rồi! Nếu không phải ta, mọi chuyện cũng sẽ không xảy ra! Ta...... Không thể tha thứ!"
"Tiểu Dạ!" Thủy Liên Y lắc đầu, nàng không muốn hắn tự trách như thế, chuyện này không liên quan đến hắn." Đều là tại Sở Thánh Hạo không tốt, đều là Ngọc Linh Nhi không tốt! Bọn họ...... "Mắt của nàng rớm lệ, “bọn họ hại chết Thái Hậu, hại chết Húc Vương! Hại chết bảo bảo của chúng ta! Tiểu Dạ!"
Trên mặt Sở Mị Dạ xuất hiện sát ý, trong mắt chứa đầy hận thù.
"Tiểu Y!" Hắn ôm chặt lấy nàng, “Trình Ngự Thiên đã nói với ta, chuyện xảy ra trong cung ta cũng đã biết!"
Sở Mị Dạ đem chuyện sau khi mình rời khỏi thành nói cho Thủy Liên Y biết.
Hắn rời khỏi thành mang theo binh tướng đuổi tới Uyên thành, hội ngộ Sở Húc Nhật, cùng tướng lãnh Uyên thành nghênh chiến Đột Quyết cường thế!
Đột Quyết vốn rất là hung mãnh, nhưng lại lần lượt bị chia rẽ, liên tục tổn thất! Hắn không ứng chiến! Sở Mị Dạ cảm thấy rất kỳ quái, mãi cho đến khi hơn mười ngày sau, đột nhiên nhận được thánh chỉ trong cung, khiến hắn quay về thành.
Đột Quyết đồng thời lui binh 500 dặm, Sở Mị Dạ càng lúc càng cảm thấy kỳ quái. Nếu Đột Quyết không công thành, trong cung lại truyền thánh chỉ, hắn giục ngựa chạy về thành. Trên đường gặp Trình Ngự Thiên và Tiểu Kinh còn có thị vệ Sở Vương phủ bị người ta đuổi giết.
Sở Mị Dạ cùng bọn họ đả bại những người đó, Trình Ngự Thiên nói cho hắn biết không thể trở về thành.
Về tới Uyên thành, nghe Trình Ngự Thiên kể mới biết được trong thành phát sinh chuyện gì, biết Thái Hậu đã đi về cõi tiên, Thủy Liên Y bị vu oan sát hại Thái Hậu, sau đó bị Ngọc Linh Nhi độc chết. Sở Húc Nhật cùng bọn họ chia nhau chạy, mang thi thể Thủy Liên Y tới Uyên thành!
Nói đến đây, hai tay Sở Mị Dạ nắm thật chặt, thậm chí có chút run run.
"Tiểu Dạ!" Thủy Liên Y nghe được nhịp tim của hắn tăng lên, cơ ngực siết chặt.
"Tiểu Y! Ta...... nghĩ đến việc nàng đã chết! Nghĩ đến việc sẽ không còn được gặp lại nàng! Lúc đó ta hận không thể mang binh vây thành, làm cho Sở Thánh Hạo cùng Ngọc Linh Nhi thay nàng chôn cùng mẫu hậu!"
Tác giả :
Dạ Vũ Khuynh Thành