Hoa Khôi Nắm Quyền: Vương Gia Người Thật Xấu!!
Chương 103: Chỉ có thể chạy đi
Ở trong lòng của Sở Thánh Hạo chỉ có một ý niệm, đó chính là muốn nữ nhân này! Để nàng ở dưới thân mình thừa hoan! Môi của hắn khẽ hôn thân thể của nàng, bàn tay cũng thâm nhập quần của nàng, dời lên từng chút.
"Tiểu Dạ....!" Thủy Liên Y hoàn toàn bị trúng thuốc. Trên người bị vuốt ve, nàng càng ngày càng khát vọng!
# đã che giấu #
"Trẫm đến rồi!" Sở Thánh Hạo xé quần của nàng ra, lộ ra lửa nóng của mình, dán lên từng chút.
Piu......!
Một cơn gió mạnh đánh tới, Sở Thánh Hạo nghiêng đầu, thấy một cục đá khảm trên cây trúc trước mặt. Cây trúc trực tiếp bị xuyên qua, lộ ra một lỗ hổng.
"Người nào?" Sở Thánh Hạo đứng dậy, sửa sang lại quần áo xong. Tựa hồ thấy một bóng trắng, ánh mắt hắn híp xuống, tung người đuổi theo!
Trước ngực Thủy Liên Y bại lộ, quần rách tan tành, nằm ở trên cỏ bất lực rên rỉ, lửa dục trong thân thể như thiêu đốt nàng.
"Thủy Liên Y......!" Nơi xa truyền đến thanh âm của Sở Húc Nhật.
Hắn dùng kiếm đặt trên cổ thị vệ ở Lãnh Hương cung, hỏi Sở Thánh Hạo mang Thủy Liên Y tới nơi nào? Theo thị vệ chỉ điểm, hắn đi tới khu rừng trúc này.
Gió thổi lá trúc vang xào xạc! Sở Húc Nhật không nghe được tiếng nam nữ hoan ái không chịu nổi kia! Chẳng lẽ không ở chỗ này? Sở Thánh Hạo rốt cuộc dẫn người đi nơi nào!
Gió nhẹ ngừng, tiếng lá trúc cũng yếu bớt, hắn tựa hồ nghe được từng tiếng than nhẹ.
"Tiểu Y?" Hắn cau mày, nhanh chóng theo thanh âm tìm kiếm. Ở chỗ sâu rừng trúc thấy được Thủy Liên Y mềm yếu nằm ở trên cỏ. Ngực trắng như tuyết hoàn toàn loã lồ, quần rách tan tành.
Trong lòng hắn lộp bộp, chẳng lẽ đã bị Sở Thánh Hạo.... Nhanh chóng chạy tới, cởi áo khoác xuống bọc lại nàng.
"Tiểu Y!" Ôm nàng vào lòng, vỗ nhẹ gương mặt của nàng. Cả người nàng nóng rực dọa hắn giật mình.
"Tiểu Dạ....!" Tay nhỏ bé của Thủy Liên Y vỗ về chơi đùa ở trước ngực Sở Húc Nhật, hiện tại nàng khó chịu sắp chết! Ai có thể cứu cứu nàng?
Sở Húc Nhật bị tay nhỏ bé của nàng đụng chạm thấy miệng đắng lưỡi khô! Lúc này, hắn cố tỉnh lại!
"Tiểu Y! Chớ lộn xộn! Chúng ta rời khỏi nơi này trước!"
"Tiểu Dạ... Ta thật khó chịu! Nóng quá! Ngươi mau tới cứu ta!" Tay nhỏ bé của Thủy Liên Y từ áo Sở Húc Nhật duỗi vào, sờ lên lồng ngực trần trụi của hắn. Không biết vì sao, đụng chạm thân thể của nam nhân, khiến khí nóng trong cơ thể nàng có chỗ thổ lộ!
"Tiểu.... Y!" hai tay của Sở Húc Nhật run lên, thiếu chút nữa không ôm lấy nàng. Nàng bị sao? Bị người bỏ thuốc rồi hả? Là Sở Thánh Hạo làm sao? Nhưng Thủy Liên Y xem ra chưa bị nam nhân khi dễ! Sở Thánh Hạo đi đâu?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng cọ trên ngực hắn, gương mặt hồng hồng ánh mắt sương mù. Sở Húc Nhật cảm thấy mình thở dốc dồn dập.
Đột nhiên cắn đôi môi, hắn làm cái gì vậy? Nữ nhân nào chưa từng gặp! Nữ nhân nào chưa từng chạm! Nữ nhân này là của Vương huynh, hơn nữa còn có bầu! Hắn không thể...
Ôm lấy Thủy Liên Y nhanh chóng rời đi! Phải rời đi hoàng cung trước, Sở Thánh Hạo không biết đi nơi nào! Chỉ là có thể tưởng tượng được, hắn sẽ không bỏ qua Thủy Liên Y!
"Húc vương!" Trước cửa cung, thị vệ ngăn cản Sở Húc Nhật!
"Cút ngay!" Sở Húc Nhật mạnh mẽ đâm tới, "Không muốn chết cút ngay qua một bên!" Hắn một cước đá bay thương dài ngăn ở trước mặt, bên ngoài cung có tuấn mã của hắn.
Ôm Thủy Liên Y lên ngựa, nhanh chóng rời đi.
Trở lại Sở vương phủ, Tiểu Kinh đợi ba ngày đã khóc đến hai mắt sưng vù, thấy Sở Húc Nhật ôm Thủy Liên Y trở về, cực vui mà khóc.
"Mau thay quần áo cho nàng! Thu thập một chút! Bổn vương muốn dẫn nàng đến Uyên thành!" Sở Húc Nhật nhìn về phía Trình Ngự Thiên. "Hiện tại Thái hậu đi về cõi tiên, hoàng thượng nhất định muốn truy cứu trách nhiệm! Bổn vương mang nàng đến Uyên thành tìm Vương huynh! Các ngươi cùng đi!"
"Dạ! Húc vương!" Trên mặt anh tuấn của Trình Ngự Thiên lộ ra vội vàng "Hiện tại Ngự Thiên phân phó, lập tức chuẩn bị lên đường!"
"Được! Nhanh đi!"
Thị vệ nha hoàn Sở vương phủ bận bịu rối rít, Trình Ngự Thiên chuẩn bị tốt xe ngựa.
Hoàng thượng giá lâm...... Hoàng hậu giá lâm......
Đột nhiên ngoài cửa phủ truyền tới tiếng của thái giám truyền lời. Sở Húc Nhật cau mày, tới thực vui vẻ.
Hoàng thượng Sở Thánh Hạo mặt âm trầm và hoàng hậu Ngọc Linh Nhi cùng nhau xuất hiện.
"Húc vương! Nghe nói ngươi mang đi hung thủ sát hại mẫu hậu!" Sở Thánh Hạo thấy Sở Húc Nhật, lộ ra cười lạnh.
"Hoàng thượng! Trước khi chuyện chưa có điều tra tìm hiểu rõ, nàng cũng không phải hung thủ!" Sở Húc Nhật cười tà, trong mắt lại có lạnh lùng.
"Húc vương!" Ngọc Linh Nhi ghen ghét nhìn Sở Húc Nhật, "Có phải ngươi vì nữ nhân kia mà không vâng lời hoàng thượng sao?"
Sở Húc Nhật nhìn về phía Ngọc Linh Nhi, "Hoàng hậu, vết thương trên cổ ngươi là chuyện gì xảy ra? Trong móng tay mẫu hậu có mảnh vụn thịt, nhưng trên da thịt lộ ra ngoài của Thủy Liên Y không có một vết thương! Hoàng hậu! Ngươi có thể giải thích một chút hay không?"
Thân thể Ngọc Linh Nhi chấn động một cái, liếc mắt nhìn Sở Thánh Hạo, phát hiện hắn không có một chút biểu tình!
"Húc vương! Bây giờ ngươi vì nữ nhân kia mà chỉ trích Bổn cung sao? Có phải vì nữ nhân kia muốn vu hãm tất cả tội danh đến trên người của Bổn cung hay không?"
Sở Húc Nhật cười lạnh "Bổn vương sẽ điều tra chuyện này rõ ràng! Chỉ là, các ngươi ai cũng không thể mang đi Thủy Liên Y!"
"Húc vương!" Sở Thánh Hạo ra tiếng, "Ngươi muốn đối nghịch với trẫm?"
"Hoàng thượng! Bổn vương chỉ luận sự! Trước khi có chứng cớ chứng minh Thái hậu do Thủy Liên Y sát hại, ai cũng không thể tự mình định tội cho nàng! Nếu như muốn bắt nàng! Sẽ phải qua ải của ta!"
"Được! Húc vương! Vậy thì chịu tội!" Sở Thánh Hạo phát hiệu lệnh "Người đâu! Trước tiên bắt Húc vương lại cho trẫm!"
Một đám thị vệ từ hoàng cung tới vây quanh Sở Húc Nhật, Sở Húc Nhật thấy thế ra hiệu cho Trình Ngự Thiên, Trình Ngự Thiên hiểu, cùng hắn đánh nhau với những thị vệ kia.
Hoàng hậu thấy Sở Húc Nhật bị giữ, mang theo cung nữ Tiểu Bình của nàng và thị vệ vọt vào phòng ngủ.
"Các ngươi làm gì?" Tiểu Kinh mới vừa thay y phục cho Thủy Liên Y xong, cả người Thủy Liên Y nóng vô cùng, khiến Tiểu Kinh vừa vội lại sợ.
Mặt Ngọc Linh Nhi ác độc, đung đưa thân hình như rắn nước trườn tới. Bốn thị vệ và cung nữ Tiểu Bình đi sau nàng.
"Các ngươi muốn làm gì?" Tiểu Kinh cảm giác nguy cơ tứ phía, ngăn trước giường che chở Thủy Liên Y.
"Tiện tỳ! Thấy hoàng hậu nương nương còn không quỳ xuống!" Tiểu Bình đi tới trước mặt Tiểu Kinh, hung hăng cho nàng một cái tát, đánh ngã Tiểu Kinh trên mặt đất, khóe miệng Tiểu Kinh lập tức chảy ra vết máu!
Hoàng hậu nương nương? Tiểu Kinh nhìn Ngọc Linh Nhi, vị hoàng hậu nương nương này từng hại tiểu thư. Nàng tới nơi này nhất định không có chuyện gì tốt.
"Hừ!" Nhìn Thủy Liên Y nằm ở trên giường không có một chút năng lực phản kháng, Ngọc Linh Nhi cười lạnh. "Thủy Liên Y! Ngươi giết hại Thái hậu, luận tội nên trảm! Nay Bản cung tiễn ngươi lên đường!"
Nàng vung tay lên, hai thị vệ đi tới túm Thủy Liên Y từ trên giường lên!
"Tiểu Dạ....!" Thủy Liên Y hoàn toàn bị trúng thuốc. Trên người bị vuốt ve, nàng càng ngày càng khát vọng!
# đã che giấu #
"Trẫm đến rồi!" Sở Thánh Hạo xé quần của nàng ra, lộ ra lửa nóng của mình, dán lên từng chút.
Piu......!
Một cơn gió mạnh đánh tới, Sở Thánh Hạo nghiêng đầu, thấy một cục đá khảm trên cây trúc trước mặt. Cây trúc trực tiếp bị xuyên qua, lộ ra một lỗ hổng.
"Người nào?" Sở Thánh Hạo đứng dậy, sửa sang lại quần áo xong. Tựa hồ thấy một bóng trắng, ánh mắt hắn híp xuống, tung người đuổi theo!
Trước ngực Thủy Liên Y bại lộ, quần rách tan tành, nằm ở trên cỏ bất lực rên rỉ, lửa dục trong thân thể như thiêu đốt nàng.
"Thủy Liên Y......!" Nơi xa truyền đến thanh âm của Sở Húc Nhật.
Hắn dùng kiếm đặt trên cổ thị vệ ở Lãnh Hương cung, hỏi Sở Thánh Hạo mang Thủy Liên Y tới nơi nào? Theo thị vệ chỉ điểm, hắn đi tới khu rừng trúc này.
Gió thổi lá trúc vang xào xạc! Sở Húc Nhật không nghe được tiếng nam nữ hoan ái không chịu nổi kia! Chẳng lẽ không ở chỗ này? Sở Thánh Hạo rốt cuộc dẫn người đi nơi nào!
Gió nhẹ ngừng, tiếng lá trúc cũng yếu bớt, hắn tựa hồ nghe được từng tiếng than nhẹ.
"Tiểu Y?" Hắn cau mày, nhanh chóng theo thanh âm tìm kiếm. Ở chỗ sâu rừng trúc thấy được Thủy Liên Y mềm yếu nằm ở trên cỏ. Ngực trắng như tuyết hoàn toàn loã lồ, quần rách tan tành.
Trong lòng hắn lộp bộp, chẳng lẽ đã bị Sở Thánh Hạo.... Nhanh chóng chạy tới, cởi áo khoác xuống bọc lại nàng.
"Tiểu Y!" Ôm nàng vào lòng, vỗ nhẹ gương mặt của nàng. Cả người nàng nóng rực dọa hắn giật mình.
"Tiểu Dạ....!" Tay nhỏ bé của Thủy Liên Y vỗ về chơi đùa ở trước ngực Sở Húc Nhật, hiện tại nàng khó chịu sắp chết! Ai có thể cứu cứu nàng?
Sở Húc Nhật bị tay nhỏ bé của nàng đụng chạm thấy miệng đắng lưỡi khô! Lúc này, hắn cố tỉnh lại!
"Tiểu Y! Chớ lộn xộn! Chúng ta rời khỏi nơi này trước!"
"Tiểu Dạ... Ta thật khó chịu! Nóng quá! Ngươi mau tới cứu ta!" Tay nhỏ bé của Thủy Liên Y từ áo Sở Húc Nhật duỗi vào, sờ lên lồng ngực trần trụi của hắn. Không biết vì sao, đụng chạm thân thể của nam nhân, khiến khí nóng trong cơ thể nàng có chỗ thổ lộ!
"Tiểu.... Y!" hai tay của Sở Húc Nhật run lên, thiếu chút nữa không ôm lấy nàng. Nàng bị sao? Bị người bỏ thuốc rồi hả? Là Sở Thánh Hạo làm sao? Nhưng Thủy Liên Y xem ra chưa bị nam nhân khi dễ! Sở Thánh Hạo đi đâu?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng cọ trên ngực hắn, gương mặt hồng hồng ánh mắt sương mù. Sở Húc Nhật cảm thấy mình thở dốc dồn dập.
Đột nhiên cắn đôi môi, hắn làm cái gì vậy? Nữ nhân nào chưa từng gặp! Nữ nhân nào chưa từng chạm! Nữ nhân này là của Vương huynh, hơn nữa còn có bầu! Hắn không thể...
Ôm lấy Thủy Liên Y nhanh chóng rời đi! Phải rời đi hoàng cung trước, Sở Thánh Hạo không biết đi nơi nào! Chỉ là có thể tưởng tượng được, hắn sẽ không bỏ qua Thủy Liên Y!
"Húc vương!" Trước cửa cung, thị vệ ngăn cản Sở Húc Nhật!
"Cút ngay!" Sở Húc Nhật mạnh mẽ đâm tới, "Không muốn chết cút ngay qua một bên!" Hắn một cước đá bay thương dài ngăn ở trước mặt, bên ngoài cung có tuấn mã của hắn.
Ôm Thủy Liên Y lên ngựa, nhanh chóng rời đi.
Trở lại Sở vương phủ, Tiểu Kinh đợi ba ngày đã khóc đến hai mắt sưng vù, thấy Sở Húc Nhật ôm Thủy Liên Y trở về, cực vui mà khóc.
"Mau thay quần áo cho nàng! Thu thập một chút! Bổn vương muốn dẫn nàng đến Uyên thành!" Sở Húc Nhật nhìn về phía Trình Ngự Thiên. "Hiện tại Thái hậu đi về cõi tiên, hoàng thượng nhất định muốn truy cứu trách nhiệm! Bổn vương mang nàng đến Uyên thành tìm Vương huynh! Các ngươi cùng đi!"
"Dạ! Húc vương!" Trên mặt anh tuấn của Trình Ngự Thiên lộ ra vội vàng "Hiện tại Ngự Thiên phân phó, lập tức chuẩn bị lên đường!"
"Được! Nhanh đi!"
Thị vệ nha hoàn Sở vương phủ bận bịu rối rít, Trình Ngự Thiên chuẩn bị tốt xe ngựa.
Hoàng thượng giá lâm...... Hoàng hậu giá lâm......
Đột nhiên ngoài cửa phủ truyền tới tiếng của thái giám truyền lời. Sở Húc Nhật cau mày, tới thực vui vẻ.
Hoàng thượng Sở Thánh Hạo mặt âm trầm và hoàng hậu Ngọc Linh Nhi cùng nhau xuất hiện.
"Húc vương! Nghe nói ngươi mang đi hung thủ sát hại mẫu hậu!" Sở Thánh Hạo thấy Sở Húc Nhật, lộ ra cười lạnh.
"Hoàng thượng! Trước khi chuyện chưa có điều tra tìm hiểu rõ, nàng cũng không phải hung thủ!" Sở Húc Nhật cười tà, trong mắt lại có lạnh lùng.
"Húc vương!" Ngọc Linh Nhi ghen ghét nhìn Sở Húc Nhật, "Có phải ngươi vì nữ nhân kia mà không vâng lời hoàng thượng sao?"
Sở Húc Nhật nhìn về phía Ngọc Linh Nhi, "Hoàng hậu, vết thương trên cổ ngươi là chuyện gì xảy ra? Trong móng tay mẫu hậu có mảnh vụn thịt, nhưng trên da thịt lộ ra ngoài của Thủy Liên Y không có một vết thương! Hoàng hậu! Ngươi có thể giải thích một chút hay không?"
Thân thể Ngọc Linh Nhi chấn động một cái, liếc mắt nhìn Sở Thánh Hạo, phát hiện hắn không có một chút biểu tình!
"Húc vương! Bây giờ ngươi vì nữ nhân kia mà chỉ trích Bổn cung sao? Có phải vì nữ nhân kia muốn vu hãm tất cả tội danh đến trên người của Bổn cung hay không?"
Sở Húc Nhật cười lạnh "Bổn vương sẽ điều tra chuyện này rõ ràng! Chỉ là, các ngươi ai cũng không thể mang đi Thủy Liên Y!"
"Húc vương!" Sở Thánh Hạo ra tiếng, "Ngươi muốn đối nghịch với trẫm?"
"Hoàng thượng! Bổn vương chỉ luận sự! Trước khi có chứng cớ chứng minh Thái hậu do Thủy Liên Y sát hại, ai cũng không thể tự mình định tội cho nàng! Nếu như muốn bắt nàng! Sẽ phải qua ải của ta!"
"Được! Húc vương! Vậy thì chịu tội!" Sở Thánh Hạo phát hiệu lệnh "Người đâu! Trước tiên bắt Húc vương lại cho trẫm!"
Một đám thị vệ từ hoàng cung tới vây quanh Sở Húc Nhật, Sở Húc Nhật thấy thế ra hiệu cho Trình Ngự Thiên, Trình Ngự Thiên hiểu, cùng hắn đánh nhau với những thị vệ kia.
Hoàng hậu thấy Sở Húc Nhật bị giữ, mang theo cung nữ Tiểu Bình của nàng và thị vệ vọt vào phòng ngủ.
"Các ngươi làm gì?" Tiểu Kinh mới vừa thay y phục cho Thủy Liên Y xong, cả người Thủy Liên Y nóng vô cùng, khiến Tiểu Kinh vừa vội lại sợ.
Mặt Ngọc Linh Nhi ác độc, đung đưa thân hình như rắn nước trườn tới. Bốn thị vệ và cung nữ Tiểu Bình đi sau nàng.
"Các ngươi muốn làm gì?" Tiểu Kinh cảm giác nguy cơ tứ phía, ngăn trước giường che chở Thủy Liên Y.
"Tiện tỳ! Thấy hoàng hậu nương nương còn không quỳ xuống!" Tiểu Bình đi tới trước mặt Tiểu Kinh, hung hăng cho nàng một cái tát, đánh ngã Tiểu Kinh trên mặt đất, khóe miệng Tiểu Kinh lập tức chảy ra vết máu!
Hoàng hậu nương nương? Tiểu Kinh nhìn Ngọc Linh Nhi, vị hoàng hậu nương nương này từng hại tiểu thư. Nàng tới nơi này nhất định không có chuyện gì tốt.
"Hừ!" Nhìn Thủy Liên Y nằm ở trên giường không có một chút năng lực phản kháng, Ngọc Linh Nhi cười lạnh. "Thủy Liên Y! Ngươi giết hại Thái hậu, luận tội nên trảm! Nay Bản cung tiễn ngươi lên đường!"
Nàng vung tay lên, hai thị vệ đi tới túm Thủy Liên Y từ trên giường lên!
Tác giả :
Dạ Vũ Khuynh Thành