Hoa Hồng Trắng
Chương 1: Kí ức
Tại căn Biệt thự mang tên " Hoa Hồng Trắng" đang đầy ngập tiếng cười bên trong ngôi nhà, quả thật các thành viên trong gia đình rất hạnh phúc.- Ba ơi! khi nào con lớn ba cho con đi nước ngoài cùng ba nhé.
Bé gái 4 tuổi mặc chiếc váy màu trắng ngang gối, tóc xõa ngang vai, trên tay ôm con gấu to chạy lon ton đến ba mình cất tiếng trong veo.
- Ha ha ha con gái đâu phải khi con lớn mới đi được, ba có thể cho con đi lúc nào con muốn mà.
Người đàn ông ngoài 30 cuối người bế đứa con gái cưng vào lòng, bé gái ôm cổ ba mình cười híp mắt thơm lên má ba mình một cái.
- Quỳnh thương ba nhất.hihi
- Nào các con ăn trái cây này.
Từ trong căn bếp đi ra trên tay bê một đĩa trái cây, người mẹ hiền mĩm cười âu yếm nhìn người chồng bế đứa con gái.
- Mẹ..
Trên lầu chạy xuống là một bé trai nhìn rất giống bé gái đến bên mẹ, bé trai ngước đôi mắt to long lanh đầy ánh xương nhìn mẹ hiền.
- Mẹ, anh Duy không cho con vẽ.
- Không phải thế, là Bảo...
Người mẹ nhìn cậu con trai lớn đứng trước mắt, tay cằm cọ vẽ trên mặt còn lấm tấm vài giọt mồ hôi. Khẽ mĩm cười, thì ra cậu con trai nhỏ đã phá bức tranh đang vẽ của anh, sợ bị anh mắng nên chạy xuống làm nũng với mẹ.
- Bảo con lại phá anh đúng không?
Như điểm trúng nguyệt bé trai cụp mi mắt nhìn xuống đất tỏ vẻ biết lỗi, hai tay vò vò vạt áo rồi ngước đôi mắt phủ đầy xương mù trực rơi tạo thành giọt nước long lanh.
- Hix con không có.
- hi thôi được rồi mẹ không mắng con, nào Duy dẫn em rửa tay nhanh vào ăn trái cây này.
- dạ mẹ.
Vậy là một buổi tối lại đầy ngập tiếng cười của các hoàng tử và công chúa nhỏ vang lên khắp căn nhà, gia đình nhỏ thật hạnh phúc. Nhưng liệu nó có được mãi như vậy không? cái tiệc nào cũng có lúc tàn, chuyện nào rồi cũng sẽ đến lúc kết thúc, nhưng cái kết thúc vui hay buồn rồi cũng sẽ bắt đầu.
KÍ ỨC ĐAU BUỒN
Trong một ngôi nhà hoang xung quanh là những cây khô héo, trên tường mọc đầy rong, do đêm qua trời mưa lớn với cái ẩm trong nhà tạo nên một mùi hôi khó chịu.
Bé gái mặc chiếc váy hồng thắt nơ sau lưng, tóc thắt hai bím,tay bị chói lớp dây cứng, trên miệng bị che bởi lớp keo đen. Đôi mắt to tròn khẽ nheo lại để thích ứng với cái ánh sáng đang rọi vào mắt làm bé khó chịu, nhìn xung quanh không lấy một người. Cái cảm giác sợ bắt đầu bao lấy cô bé, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt xinh xắn ấy.
Đoàn... Đoàn....
- Chúng ta bị phát hiện rồi chạy mau..
Bổng bên ngoài có tiếng súng, có tiếng người la lên rồi chạy đi.. cô bé ngồi bên trong không biết chuyện gì đang diễn ra, cô chỉ mong ba mẹ và 2 anh sẽ đến cứu mình, dẫn cô thoát. khỏi nơi đáng sợ này.
Đoàn... Bùm....
- Cháy rồi... mau mau cứu đứa bé ra.
Lại một tiếng súng nửa vang lên kèm theo đó là tiếng nổ khác, căn nhà bốc cháy rất nhanh vào bên trong cô bé. Đang trong mơ màng cô thấy ba mình đứng trong đám cháy chạy đến phía cô.
- Quỳnh tỉnh lại đi con, ba đến rồi.
Cô chỉ nghe giọng nó khàn khàn của ba mình, rồi được ba cỡi lớp keo trên miệng, chỉ đợi có thế cô ôm lấy thân người chắc khỏe ấy mà khóc. cái cảm giác sợ hãi bổng chóc tan biến.
Rắc... Rắc...
Áaaaaaaaaaaaaaaaa
Ầm....
Đôi mắt nhắm nghiềng trong tay ôm đứa con gái thật chặt, trên lưng bị một khúc rổ to đang cháy đổ ụp xuông. Đến phút cuối người cha vẫn không buông tay đứa con mình ra cho dù biết đó là cái chết. Người cứu hộ đã chaỵ đến và đưa hai cha con ra khỏi đám cháy.
Một giờ sau đó đám cháy được dập tắt. Nhưng cho dù dập tắt được đám cháy thì người cha người đã che trở cho cô con gái vẫn không được cứu sống.
Trên chiếc xe người cha nhắm đôi mắt nằm đó bên cạnh là vợ, một người vợ sẽ ra sao khi quãng đường còn lại thiếu đi một hình bóng của người chồng, và còn những đứa con phải làm sao khi mất đi tình thương của một người cha kính yêu. Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt của người vợ, cô không dám lên tiếng nấc nghẹn ngào vì sợ đứa con gái nhỏ nằm trong vòng tay sẽ giật mình mà thức giất, sợ phải chứng kiến tiếng khóc gọi ba của đứa con gái nhỏ. Chiếc xe vẫn lăn bánh về nhà nhưng......
Bim... Bim... kétttttt
Vì phải né chiếc xe chạy ngược chiều nên xe đang chở bọn họ mất kiểm soát mà đâm thẳng vào vách núi. Chiếc xe lật nghiêng, người mẹ ôm đứa con bổng đập vở kính ném con mình ra bên ngoài, cô bé tỉnh hẳn, trước mắt mình là người mẹ toàn thân là máu miệng mấp mái muốn nói gì đó nhưng không còn sức nủa.
BÙM.........
- KHÔNGGGGGGGG
-Mẹ ơi....
Một tiếng nổ đã cướp đi người thân yêu của những đứa trẻ, một tiếng nổ đã lấy đi sinh mạng của người mẹ, đã cướp đi tình thương của những đứa con, nhưng nó lại đem lại sự đau khổ cho cả một giai đình. Có phải chỉ một tiếng nổ ấy mà tạo ra một cuộc đời mới....
Bé gái 4 tuổi mặc chiếc váy màu trắng ngang gối, tóc xõa ngang vai, trên tay ôm con gấu to chạy lon ton đến ba mình cất tiếng trong veo.
- Ha ha ha con gái đâu phải khi con lớn mới đi được, ba có thể cho con đi lúc nào con muốn mà.
Người đàn ông ngoài 30 cuối người bế đứa con gái cưng vào lòng, bé gái ôm cổ ba mình cười híp mắt thơm lên má ba mình một cái.
- Quỳnh thương ba nhất.hihi
- Nào các con ăn trái cây này.
Từ trong căn bếp đi ra trên tay bê một đĩa trái cây, người mẹ hiền mĩm cười âu yếm nhìn người chồng bế đứa con gái.
- Mẹ..
Trên lầu chạy xuống là một bé trai nhìn rất giống bé gái đến bên mẹ, bé trai ngước đôi mắt to long lanh đầy ánh xương nhìn mẹ hiền.
- Mẹ, anh Duy không cho con vẽ.
- Không phải thế, là Bảo...
Người mẹ nhìn cậu con trai lớn đứng trước mắt, tay cằm cọ vẽ trên mặt còn lấm tấm vài giọt mồ hôi. Khẽ mĩm cười, thì ra cậu con trai nhỏ đã phá bức tranh đang vẽ của anh, sợ bị anh mắng nên chạy xuống làm nũng với mẹ.
- Bảo con lại phá anh đúng không?
Như điểm trúng nguyệt bé trai cụp mi mắt nhìn xuống đất tỏ vẻ biết lỗi, hai tay vò vò vạt áo rồi ngước đôi mắt phủ đầy xương mù trực rơi tạo thành giọt nước long lanh.
- Hix con không có.
- hi thôi được rồi mẹ không mắng con, nào Duy dẫn em rửa tay nhanh vào ăn trái cây này.
- dạ mẹ.
Vậy là một buổi tối lại đầy ngập tiếng cười của các hoàng tử và công chúa nhỏ vang lên khắp căn nhà, gia đình nhỏ thật hạnh phúc. Nhưng liệu nó có được mãi như vậy không? cái tiệc nào cũng có lúc tàn, chuyện nào rồi cũng sẽ đến lúc kết thúc, nhưng cái kết thúc vui hay buồn rồi cũng sẽ bắt đầu.
KÍ ỨC ĐAU BUỒN
Trong một ngôi nhà hoang xung quanh là những cây khô héo, trên tường mọc đầy rong, do đêm qua trời mưa lớn với cái ẩm trong nhà tạo nên một mùi hôi khó chịu.
Bé gái mặc chiếc váy hồng thắt nơ sau lưng, tóc thắt hai bím,tay bị chói lớp dây cứng, trên miệng bị che bởi lớp keo đen. Đôi mắt to tròn khẽ nheo lại để thích ứng với cái ánh sáng đang rọi vào mắt làm bé khó chịu, nhìn xung quanh không lấy một người. Cái cảm giác sợ bắt đầu bao lấy cô bé, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt xinh xắn ấy.
Đoàn... Đoàn....
- Chúng ta bị phát hiện rồi chạy mau..
Bổng bên ngoài có tiếng súng, có tiếng người la lên rồi chạy đi.. cô bé ngồi bên trong không biết chuyện gì đang diễn ra, cô chỉ mong ba mẹ và 2 anh sẽ đến cứu mình, dẫn cô thoát. khỏi nơi đáng sợ này.
Đoàn... Bùm....
- Cháy rồi... mau mau cứu đứa bé ra.
Lại một tiếng súng nửa vang lên kèm theo đó là tiếng nổ khác, căn nhà bốc cháy rất nhanh vào bên trong cô bé. Đang trong mơ màng cô thấy ba mình đứng trong đám cháy chạy đến phía cô.
- Quỳnh tỉnh lại đi con, ba đến rồi.
Cô chỉ nghe giọng nó khàn khàn của ba mình, rồi được ba cỡi lớp keo trên miệng, chỉ đợi có thế cô ôm lấy thân người chắc khỏe ấy mà khóc. cái cảm giác sợ hãi bổng chóc tan biến.
Rắc... Rắc...
Áaaaaaaaaaaaaaaaa
Ầm....
Đôi mắt nhắm nghiềng trong tay ôm đứa con gái thật chặt, trên lưng bị một khúc rổ to đang cháy đổ ụp xuông. Đến phút cuối người cha vẫn không buông tay đứa con mình ra cho dù biết đó là cái chết. Người cứu hộ đã chaỵ đến và đưa hai cha con ra khỏi đám cháy.
Một giờ sau đó đám cháy được dập tắt. Nhưng cho dù dập tắt được đám cháy thì người cha người đã che trở cho cô con gái vẫn không được cứu sống.
Trên chiếc xe người cha nhắm đôi mắt nằm đó bên cạnh là vợ, một người vợ sẽ ra sao khi quãng đường còn lại thiếu đi một hình bóng của người chồng, và còn những đứa con phải làm sao khi mất đi tình thương của một người cha kính yêu. Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt của người vợ, cô không dám lên tiếng nấc nghẹn ngào vì sợ đứa con gái nhỏ nằm trong vòng tay sẽ giật mình mà thức giất, sợ phải chứng kiến tiếng khóc gọi ba của đứa con gái nhỏ. Chiếc xe vẫn lăn bánh về nhà nhưng......
Bim... Bim... kétttttt
Vì phải né chiếc xe chạy ngược chiều nên xe đang chở bọn họ mất kiểm soát mà đâm thẳng vào vách núi. Chiếc xe lật nghiêng, người mẹ ôm đứa con bổng đập vở kính ném con mình ra bên ngoài, cô bé tỉnh hẳn, trước mắt mình là người mẹ toàn thân là máu miệng mấp mái muốn nói gì đó nhưng không còn sức nủa.
BÙM.........
- KHÔNGGGGGGGG
-Mẹ ơi....
Một tiếng nổ đã cướp đi người thân yêu của những đứa trẻ, một tiếng nổ đã lấy đi sinh mạng của người mẹ, đã cướp đi tình thương của những đứa con, nhưng nó lại đem lại sự đau khổ cho cả một giai đình. Có phải chỉ một tiếng nổ ấy mà tạo ra một cuộc đời mới....
Tác giả :
Linh Linh