Hoa Hồng Dại
Chương 10: Cô ấy không phải là mấy nữ sinh hàng ngày đều lởn vởn quanh cậu
Editor: Dì Annie
"Tần Mặc! Tần Mặc!"
Triệu Đình đuổi theo, níu chặt tay anh.
Tần Mặc quay đầu, lạnh lùng nhìn cô ta: "Triệu Đình, ban đầu chúng ta đã nói rồi, hợp thì quen không hợp thì chia tay, bất cứ lúc nào cũng có thể chấm dứt không dây dưa. Bây giờ cô thế này là có ý gì?"
Triệu Đình nói: "Nhưng không phải chúng ta rất tốt sao? Anh muốn chia tay cũng phải có lý do chứ. Nếu em không tốt chỗ nào anh cứ nói, em sẽ thay đổi. Tần Mặc, em thật lòng yêu anh, em không muốn chia tay."
Tần Mặc cười lạnh: "Tôi không còn cảm giác với cô, lý do này đủ không? Không đúng, trước giờ tôi đều không có cảm giác với cô, đơn giản là tôi độc thân, muốn tìm bạn gái tiêu khiển một chút. Người yêu tôi nhiều lắm, tình yêu của cô chả có gì đặc biệt."
Son phấn cũng không che được sắc mặt trắng bệch của Triệu Đình.
Đương nhiên cô biết Tần Mặc thực sự chả có chút tình cảm với mình, nhưng nghe anh nói thẳng như vậy vẫn khó tiếp nhận.
"Sao anh có thể như vậy?" Cô ta đỏ mắt lẩm bẩm.
Khóe miệng Tần Mặc trầm xuống, mỉa mai nói: "Tôi là như vậy đó, không lẽ cô không biết?"
Triệu Đình cũng là cô gái được nâng niu, cô ta hiểu nếu là người tự trọng thì nên lập tức rời đi, nhưng cô ta làm không được.
Cô ta đã cược toàn bộ tiền đồ và tương lai của mình lên mối quan hệ này, bậy giờ chưa được gì đã kết thúc, sao cô có thể buông tay được.
"Tần Mặc, đừng đối xử như vậy với em!" Cô ta gần như cầu khẩn, đôi mắt phiếm hồng rớm nước mắt.
Cô gái xinh đẹp dịu dàng đáng yêu có sức sát thương rất lớn, nếu đổi lại là bất kỳ người đàn ông bình thường nào khác, giờ phút này nhìn bộ dạng yếu đuối của cô ấy, ý chí sẽ không cách nào sắt đá được.
Nhưng Tần Mặc không phải người bình thường, anh là một công tử đào hoa vô tình.
Anh không chỉ thờ ơ với cô mà còn chán ghét cực điểm.
Anh chạy thẳng tới đây, suy nghĩ nhiều như vậy, hóa ra lại bị hai cô gái cấu kết trêu đùa.
Hơn hai mươi năm qua đây là lần đầu tiên Tần thiếu gia cảm nhận được tâm trạng thẹn quá hóa giận này.
Anh thẳng thừng hất tay Triệu Đình ra, mở cửa xe nhanh chóng rời đi.
*
7 giờ tối, Diệp Mân vẫn đến phòng thí nghiệm 603 như bình thường.
Hôm nay mọi người đều đến đủ.
Có điều lúc bước vào căn phòng nhỏ, cô cảm giác bầu không khí có hơi khác thường.
Sau khi cô vào phòng, Lâm Khải Phong và Giang Lâm có quay đầu nhìn cô nhưng không tươi cười chào hỏi như ngày thường, chỉ yên lặng nháy mắt ra hiệu một cái rồi lại nhìn máy tính của mình.
Còn người còn lại kia chưa từng quay đầu lấy một lần.
Lúc cô bước vào phòng thí nghiệm này, không hiểu sao cảm thấy hơi lạnh, tất nhiên là không phải vì mấy hôm nay nhiệt độ giảm xuống.
Cô không nghĩ nhiều, đặt ba lô lên bàn, đang định ngồi xuống, lưng ghế bị đôi chân dài bên cạnh đá cạch một cái.
Diệp Mân ngạc nhiên quay đầu, nhíu mày hỏi: "Sao vậy?"
Lâm Khải Phong vội giữ Tần Mặc lại: "Không phải chứ! Lão Tần, tâm trạng cậu không tốt mắc gì nổi nóng với Diệp Mân?"
"Tránh ra!"
Tần Mặc hất cậu ra, đứng dậy, thờ ơ nhìn xuống Diệp Mân.
Diệp Mân khó hiểu, cũng không vô duyên vô cớ chịu đựng cơn giận của người khác, ngước mắt đối diện anh, lanh lùng nói: "Cậu nổi điên gì vậy?"
Tần Mặc cười giễu: "Tôi nổi điên cái gì chẳng lẽ cậu không biết? Cậu chơi đùa tôi vui lắm hả?"
Diệp Mân càng không hiểu: "Tôi chơi đùa cậu cái gì?"
Tần Mặc lấy di động ra, mở giao diện Wechat, châm chọc nói: "Sao? Còn không thừa nhận? Tôi không biết học bá còn trượng nghĩa như vậy, vì giúp bạn cùng phòng mà còn nghĩ ra chiêu này. Có muốn tôi tặng cậu một điểm nhiệt tình không?"
Diệp Mân nhìn màn hình di động của anh, nhìn lịch sử trò chuyện có vài tin nhắn ngắn gọn.
Avatar Wechat kia đúng là của cô, nhưng tin nhắn không phải cô gửi.
Còn ai nhắn thì không cần nói cũng biết.
Cô im lặng.
Sự im lặng này làm lửa giận của Tần Mặc bùng lên, anh nhấc túi trên bàn, nổi giận đùng đùng đóng sập cửa.
Ầm một tiếng làm cho hai nam sinh trong phòng cũng phải co người lại.
Diệp Mân nhíu mày, trầm mặc ngồi xuống, lấy di động trong ba lô.
"Diệp Mân, cậu làm gì lão Tần vậy? Sao chọc cho cậu ấy tức giận như thế? Chiều nay đến phòng thí nghiệm thì như bốc hỏa, sau đó không nói lời nào, tôi với Lâm ca suýt chút bị hù chết. Lâu lắm rồi không thấy cậu ta tức giận như thế!"
Diệp Mân mở giao diện Wechat với Tần Mặc, lịch sử trò chuyện vẫn dừng lại hơn mười ngày trước.
Cô suy nghĩ một lúc, bật máy tính, mở Wechat trong máy tính, khôi phục tin nhắn đã xóa, nhìn thấy đoạn chat trong điện thoại Tần Mặc lúc nãy.
"Diệp Mân! Diệp Mân!" Lâm Khải Phong thấy cô không phản ứng, gọi hai tiếng.
Diệp Mân hoàn hồn: "Hả?"
"Cậu chọc gì tới lão Tần vậy?"
Diệp Mân nói: "Tôi không chọc cậu ấy."
"Vậy cậu ta bị sao vậy?"
"Chắc là bị động kinh."
Lâm Khải Phong: "..."
Giang Lâm ngậm kẹo que, mơ hồ nói: "Tôi cũng thấy nhất định là lão Tần bị động kinh."
Lâm Khải Phong nghĩ lại cũng thấy đúng, gật đầu nói: "Cũng đúng, cậu thì có thể chọc gì cậu ấy chứ?"
Diệp Mân yên lặng nhìn điện thoại, soạn ra một chuỗi giải thích, đang định gửi lại xóa hết. Cuối cùng chỉ nhắn ngắn gọn: Tôi không nhắn tin cho cậu, cũng không biết chuyện gì xảy ra, cậu tin hay không thì tùy.
Cô cũng hơi tức giận.
*
Tần Mặc tức giận không có chỗ phát tiết, lúc nhận tin nhắn, anh đang lái xe như điên đến hộp đêm, chuẩn bị ăn chơi phóng túng một đêm cho bỏ tức.
Anh buông một tay cầm lái, mở màn hình di động, nhìn tin nhắn ngắn gọn, lại nhìn lịch sử trò chuyện lúc trưa.
Lông mày anh hơi chau lai, hình như nhớ đến điều gì, dừng xe ven đường, kéo số điện thoại của Triệu Đình trong danh sách đen ra, ấn gọi.
Đầu kia rất nhanh bắt máy.
"Tần Mặc, anh hết tức giận rồi hả?" Giọng Triệu Đình nghe rất vui vẻ.
Tần Mặc lạnh giọng hỏi: "Triệu Đình, tôi hỏi cô, hôm nay Wechat của Diệp Mân là cô nhắn đúng không?"
Triệu Đình nói: "Anh không nghe điện thoại của em, em muốn gặp anh chỉ có thể dùng điện thoại của cô ấy gửi tin nhắn."
"Cô lén dùng điện thoại của cô ấy?"
"Anh đừng nóng giận, em chỉ thử thôi, không nghĩ anh lại đồng ý đến quán cà phê đó."
Tần Mặc phẫn nộ: "Con mẹ nó cô bệnh hả? Liên lụy người khác vào làm gì? Cô dây dưa đến cùng vì điều gì trong lòng cô tự rõ, tôi cũng lười nói thẳng ra, sau này đừng để tôi thấy mặt cô."
Nói xong liền thẳng thừng cúp máy, kéo số điện thoại cô ta vào danh sách đen.
Sau đó phát cáu ném điện thoại vào ghế phụ.
Đúng vậy, ngay cả Triệu Đình cũng cảm thấy anh không có khả năng đến chỗ hẹn điên khùng này, sao anh lại không hề nghĩ ngợi mà đi ngay?
Tần Mặc mím môi, trầm mặc một lúc, rốt cuộc cùng bình tĩnh lại. Anh cầm di động bên ghế phụ lên, mở Wechat của Diệp Mân.
Cuộc đời Tần thiếu gia thuận buồm xuôi gió hơn hai mươi năm, coi mình như chân lý trong vũ trụ, trong từ điển chưa từng có hai chữ xin lỗi.
Dù anh thừa nhận vừa rồi trong phòng thí nghiệm có hơi thất thố, nhưng nhìn avatar phong cảnh của Diệp Mân hồi lâu vẫn không gõ được chữ nào, cuối cùng anh bực bội vò đầu, ném điện thoại sang một bên, kích động quay đầu xe.
Ba người ở phòng thí nghiệm không ngờ Tần Mặc vừa nổi giận đùng đùng phẩy tay áo bỏ đi giờ lại quay về.
Lúc đi như khủng long bạo chúa phun lửa, lúc về lại rón rén như chưa có gì xảy ra, còn mang về cho mỗi người một cốc trà sữa.
Một tên ăn hàng như Giang Lâm thấy đồ ăn ngon thì chuyện gì cũng không quan trọng, cười hì hì cảm ơn, bưng ly trà sữa uống. Lâm Khải Phong vẫn còn lý trí, nhìn ly trà sữa, cẩn thận thăm dò Tần Mặc: "Lão Tần, cậu không sao chứ?"
Tần Mặc nói: "Tôi thì có thể có chuyện gì?"
"Không phải chứ, vừa rồi không phải cậu..."
"Vừa rồi cái gì? Nhanh uống trà sữa của cậu đi." Tần Mặc cắt ngang lời cậu, nhìn cô gái bên cạnh, cô đeo tai nghe, nhìn chằm chằm máy viết mật mã, không nhìn anh, cũng không nhìn ly trà sữa trên bàn.
Anh sờ mũi, trượt ghế lại gần, chạm nhẹ vai cô.
Diệp Mân tháo tai nghe, quay đầu, mặt không biểu cảm nhìn anh.
Tần Mặc giả bộ hắng giọng, nói: "Sao cậu lại để người khác tùy tiện dùng điện thoại mình?"
Diệp Mân nói: "Tôi không để người khác dùng."
"Vậy sao người ta biết mật khẩu của cậu?"
Diệp Mân nhìn anh, không trả lời.
Tần Mặc tiếp tục nói: "Không phải câu dùng ngày sinh nhật làm mật khẩu đó chứ? Sao mà lại dùng sinh nhật được chứ? Không an toàn đâu, cậu tranh thủ đổi mật khẩu đi."
Diệp Mân: "Biết rồi." Nói xong thì xoay người, đeo tai nghe tiếp tục làm việc.
Tần Mặc: "..."
Anh tự chuốc nhục quay về, vừa xoay người đã đối diện khuôn mặt phóng đại của Lâm Khải Phong.
"Làm gì vậy?"
Lâm Khải Phong nói: "Hai cậu vừa nói gì vậy?"
Tần Mặc không kiên nhẫn đẩy cậu ra, kể một lượt chuyện Triệu Đình dùng Wechat của Diệp Mân.
Vừa nói xong, nhất thời không khí im lặng, Lâm Khải Phong và Giang Lâm đang ngậm ống hút uống trà sữa trưng ra vẻ mặt không tưởng tượng nổi nhìn anh.
"Các cậu phản ứng kiểu gì vậy?"
Lâm Khải Phong không nhịn được cười, nói: "Không phải chứ? Diệp Mân muốn nói chuyện với cậu thì tới phòng thí nghiệm cũng được, dùng đầu ngón chân cũng nghĩ được là không thể nào hẹn cậu ra quán cà phê, vậy mà cậu không hỏi gì đã chạy đi, đầu óc cậu bị úng nước hả?"
Tần Mặc đen mặt, lấy trà sữa trên bàn cậu ta đưa cho Giang Lâm: "Tôi bị người ta đùa giỡn, cậu không an ủi thì thôi còn cười trên nỗi đau của tôi, anh em kiểu đó hả? Tịch thu trà sữa."
Giang Lâm không khách khí nhận ly trà sữa của Lâm Khải Phong, cắm ống hút của mình vào hút hai ngụm lớn, thỏa mãn thở dài, cười hì hì: "Tôi thấy A Phong nói không sai, sao Diệp Mân có thể gọi cậu ra quán cà phê nói chuyện chứ, cô ấy cũng không phải mấy nữ sinh hàng ngày đều lởn vởn quanh cậu."
Tần Mặc: "..." Anh yên lặng nhìn trà sữa trong tay Giang Lâm, biết rằng không thể nào cướp thức ăn trong tay một kẻ tham ăn, chỉ có thể trợn mắt nhìn cậu ta uống sạch trà sữa.
Hiếm khi Lâm Khải Phong thấy Tần thiếu gia không thể vênh váo, không them quan tâm trà sữa của mình đã không cánh mà bay, dựa vào ghế cười đến run rẩy: "Lão Tần, không phải tôi không an ủi cậu, cậu bị chơi xỏ là do cậu tạo nghiệt. Diệp Mân bị nợ phong lưu của cậu liên lụy, còn vô duyên vô cớ bị cậu phát hỏa một trận, cái đó mới đúng là oan ức."
Giang Lâm gật đầu phụ họa: "Đúng đó đúng đó, cậu có oan ức gì đâu? Người xui xẻo rõ ràng là Diệp Mân."
Mà cô gái xui xẻo kia chỉ chăm chú nhìn vào máy tính làm việc, thờ ơ với sự ồn ào náo loạn xung quanh.
Tần Mặc yên lặng nhìn cô, lại nhìn ly trà sữa còn nguyên kia, hậm hực giật khóe miệng, thấy Lâm Khải Phong và Giang Lâm cười nhạo, anh lần nữa thẹn quá hóa giận phất áo bỏ đi.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Xin được hỏi Tần Mặc đen*, vì sao Tiểu Diệp học bá hẹn một cái cậu lại đi ngay?
*mặc và mực đồng âm, mực là đen
Cẩu tử: Tu dưỡng khả năng liếm chó.
"Tần Mặc! Tần Mặc!"
Triệu Đình đuổi theo, níu chặt tay anh.
Tần Mặc quay đầu, lạnh lùng nhìn cô ta: "Triệu Đình, ban đầu chúng ta đã nói rồi, hợp thì quen không hợp thì chia tay, bất cứ lúc nào cũng có thể chấm dứt không dây dưa. Bây giờ cô thế này là có ý gì?"
Triệu Đình nói: "Nhưng không phải chúng ta rất tốt sao? Anh muốn chia tay cũng phải có lý do chứ. Nếu em không tốt chỗ nào anh cứ nói, em sẽ thay đổi. Tần Mặc, em thật lòng yêu anh, em không muốn chia tay."
Tần Mặc cười lạnh: "Tôi không còn cảm giác với cô, lý do này đủ không? Không đúng, trước giờ tôi đều không có cảm giác với cô, đơn giản là tôi độc thân, muốn tìm bạn gái tiêu khiển một chút. Người yêu tôi nhiều lắm, tình yêu của cô chả có gì đặc biệt."
Son phấn cũng không che được sắc mặt trắng bệch của Triệu Đình.
Đương nhiên cô biết Tần Mặc thực sự chả có chút tình cảm với mình, nhưng nghe anh nói thẳng như vậy vẫn khó tiếp nhận.
"Sao anh có thể như vậy?" Cô ta đỏ mắt lẩm bẩm.
Khóe miệng Tần Mặc trầm xuống, mỉa mai nói: "Tôi là như vậy đó, không lẽ cô không biết?"
Triệu Đình cũng là cô gái được nâng niu, cô ta hiểu nếu là người tự trọng thì nên lập tức rời đi, nhưng cô ta làm không được.
Cô ta đã cược toàn bộ tiền đồ và tương lai của mình lên mối quan hệ này, bậy giờ chưa được gì đã kết thúc, sao cô có thể buông tay được.
"Tần Mặc, đừng đối xử như vậy với em!" Cô ta gần như cầu khẩn, đôi mắt phiếm hồng rớm nước mắt.
Cô gái xinh đẹp dịu dàng đáng yêu có sức sát thương rất lớn, nếu đổi lại là bất kỳ người đàn ông bình thường nào khác, giờ phút này nhìn bộ dạng yếu đuối của cô ấy, ý chí sẽ không cách nào sắt đá được.
Nhưng Tần Mặc không phải người bình thường, anh là một công tử đào hoa vô tình.
Anh không chỉ thờ ơ với cô mà còn chán ghét cực điểm.
Anh chạy thẳng tới đây, suy nghĩ nhiều như vậy, hóa ra lại bị hai cô gái cấu kết trêu đùa.
Hơn hai mươi năm qua đây là lần đầu tiên Tần thiếu gia cảm nhận được tâm trạng thẹn quá hóa giận này.
Anh thẳng thừng hất tay Triệu Đình ra, mở cửa xe nhanh chóng rời đi.
*
7 giờ tối, Diệp Mân vẫn đến phòng thí nghiệm 603 như bình thường.
Hôm nay mọi người đều đến đủ.
Có điều lúc bước vào căn phòng nhỏ, cô cảm giác bầu không khí có hơi khác thường.
Sau khi cô vào phòng, Lâm Khải Phong và Giang Lâm có quay đầu nhìn cô nhưng không tươi cười chào hỏi như ngày thường, chỉ yên lặng nháy mắt ra hiệu một cái rồi lại nhìn máy tính của mình.
Còn người còn lại kia chưa từng quay đầu lấy một lần.
Lúc cô bước vào phòng thí nghiệm này, không hiểu sao cảm thấy hơi lạnh, tất nhiên là không phải vì mấy hôm nay nhiệt độ giảm xuống.
Cô không nghĩ nhiều, đặt ba lô lên bàn, đang định ngồi xuống, lưng ghế bị đôi chân dài bên cạnh đá cạch một cái.
Diệp Mân ngạc nhiên quay đầu, nhíu mày hỏi: "Sao vậy?"
Lâm Khải Phong vội giữ Tần Mặc lại: "Không phải chứ! Lão Tần, tâm trạng cậu không tốt mắc gì nổi nóng với Diệp Mân?"
"Tránh ra!"
Tần Mặc hất cậu ra, đứng dậy, thờ ơ nhìn xuống Diệp Mân.
Diệp Mân khó hiểu, cũng không vô duyên vô cớ chịu đựng cơn giận của người khác, ngước mắt đối diện anh, lanh lùng nói: "Cậu nổi điên gì vậy?"
Tần Mặc cười giễu: "Tôi nổi điên cái gì chẳng lẽ cậu không biết? Cậu chơi đùa tôi vui lắm hả?"
Diệp Mân càng không hiểu: "Tôi chơi đùa cậu cái gì?"
Tần Mặc lấy di động ra, mở giao diện Wechat, châm chọc nói: "Sao? Còn không thừa nhận? Tôi không biết học bá còn trượng nghĩa như vậy, vì giúp bạn cùng phòng mà còn nghĩ ra chiêu này. Có muốn tôi tặng cậu một điểm nhiệt tình không?"
Diệp Mân nhìn màn hình di động của anh, nhìn lịch sử trò chuyện có vài tin nhắn ngắn gọn.
Avatar Wechat kia đúng là của cô, nhưng tin nhắn không phải cô gửi.
Còn ai nhắn thì không cần nói cũng biết.
Cô im lặng.
Sự im lặng này làm lửa giận của Tần Mặc bùng lên, anh nhấc túi trên bàn, nổi giận đùng đùng đóng sập cửa.
Ầm một tiếng làm cho hai nam sinh trong phòng cũng phải co người lại.
Diệp Mân nhíu mày, trầm mặc ngồi xuống, lấy di động trong ba lô.
"Diệp Mân, cậu làm gì lão Tần vậy? Sao chọc cho cậu ấy tức giận như thế? Chiều nay đến phòng thí nghiệm thì như bốc hỏa, sau đó không nói lời nào, tôi với Lâm ca suýt chút bị hù chết. Lâu lắm rồi không thấy cậu ta tức giận như thế!"
Diệp Mân mở giao diện Wechat với Tần Mặc, lịch sử trò chuyện vẫn dừng lại hơn mười ngày trước.
Cô suy nghĩ một lúc, bật máy tính, mở Wechat trong máy tính, khôi phục tin nhắn đã xóa, nhìn thấy đoạn chat trong điện thoại Tần Mặc lúc nãy.
"Diệp Mân! Diệp Mân!" Lâm Khải Phong thấy cô không phản ứng, gọi hai tiếng.
Diệp Mân hoàn hồn: "Hả?"
"Cậu chọc gì tới lão Tần vậy?"
Diệp Mân nói: "Tôi không chọc cậu ấy."
"Vậy cậu ta bị sao vậy?"
"Chắc là bị động kinh."
Lâm Khải Phong: "..."
Giang Lâm ngậm kẹo que, mơ hồ nói: "Tôi cũng thấy nhất định là lão Tần bị động kinh."
Lâm Khải Phong nghĩ lại cũng thấy đúng, gật đầu nói: "Cũng đúng, cậu thì có thể chọc gì cậu ấy chứ?"
Diệp Mân yên lặng nhìn điện thoại, soạn ra một chuỗi giải thích, đang định gửi lại xóa hết. Cuối cùng chỉ nhắn ngắn gọn: Tôi không nhắn tin cho cậu, cũng không biết chuyện gì xảy ra, cậu tin hay không thì tùy.
Cô cũng hơi tức giận.
*
Tần Mặc tức giận không có chỗ phát tiết, lúc nhận tin nhắn, anh đang lái xe như điên đến hộp đêm, chuẩn bị ăn chơi phóng túng một đêm cho bỏ tức.
Anh buông một tay cầm lái, mở màn hình di động, nhìn tin nhắn ngắn gọn, lại nhìn lịch sử trò chuyện lúc trưa.
Lông mày anh hơi chau lai, hình như nhớ đến điều gì, dừng xe ven đường, kéo số điện thoại của Triệu Đình trong danh sách đen ra, ấn gọi.
Đầu kia rất nhanh bắt máy.
"Tần Mặc, anh hết tức giận rồi hả?" Giọng Triệu Đình nghe rất vui vẻ.
Tần Mặc lạnh giọng hỏi: "Triệu Đình, tôi hỏi cô, hôm nay Wechat của Diệp Mân là cô nhắn đúng không?"
Triệu Đình nói: "Anh không nghe điện thoại của em, em muốn gặp anh chỉ có thể dùng điện thoại của cô ấy gửi tin nhắn."
"Cô lén dùng điện thoại của cô ấy?"
"Anh đừng nóng giận, em chỉ thử thôi, không nghĩ anh lại đồng ý đến quán cà phê đó."
Tần Mặc phẫn nộ: "Con mẹ nó cô bệnh hả? Liên lụy người khác vào làm gì? Cô dây dưa đến cùng vì điều gì trong lòng cô tự rõ, tôi cũng lười nói thẳng ra, sau này đừng để tôi thấy mặt cô."
Nói xong liền thẳng thừng cúp máy, kéo số điện thoại cô ta vào danh sách đen.
Sau đó phát cáu ném điện thoại vào ghế phụ.
Đúng vậy, ngay cả Triệu Đình cũng cảm thấy anh không có khả năng đến chỗ hẹn điên khùng này, sao anh lại không hề nghĩ ngợi mà đi ngay?
Tần Mặc mím môi, trầm mặc một lúc, rốt cuộc cùng bình tĩnh lại. Anh cầm di động bên ghế phụ lên, mở Wechat của Diệp Mân.
Cuộc đời Tần thiếu gia thuận buồm xuôi gió hơn hai mươi năm, coi mình như chân lý trong vũ trụ, trong từ điển chưa từng có hai chữ xin lỗi.
Dù anh thừa nhận vừa rồi trong phòng thí nghiệm có hơi thất thố, nhưng nhìn avatar phong cảnh của Diệp Mân hồi lâu vẫn không gõ được chữ nào, cuối cùng anh bực bội vò đầu, ném điện thoại sang một bên, kích động quay đầu xe.
Ba người ở phòng thí nghiệm không ngờ Tần Mặc vừa nổi giận đùng đùng phẩy tay áo bỏ đi giờ lại quay về.
Lúc đi như khủng long bạo chúa phun lửa, lúc về lại rón rén như chưa có gì xảy ra, còn mang về cho mỗi người một cốc trà sữa.
Một tên ăn hàng như Giang Lâm thấy đồ ăn ngon thì chuyện gì cũng không quan trọng, cười hì hì cảm ơn, bưng ly trà sữa uống. Lâm Khải Phong vẫn còn lý trí, nhìn ly trà sữa, cẩn thận thăm dò Tần Mặc: "Lão Tần, cậu không sao chứ?"
Tần Mặc nói: "Tôi thì có thể có chuyện gì?"
"Không phải chứ, vừa rồi không phải cậu..."
"Vừa rồi cái gì? Nhanh uống trà sữa của cậu đi." Tần Mặc cắt ngang lời cậu, nhìn cô gái bên cạnh, cô đeo tai nghe, nhìn chằm chằm máy viết mật mã, không nhìn anh, cũng không nhìn ly trà sữa trên bàn.
Anh sờ mũi, trượt ghế lại gần, chạm nhẹ vai cô.
Diệp Mân tháo tai nghe, quay đầu, mặt không biểu cảm nhìn anh.
Tần Mặc giả bộ hắng giọng, nói: "Sao cậu lại để người khác tùy tiện dùng điện thoại mình?"
Diệp Mân nói: "Tôi không để người khác dùng."
"Vậy sao người ta biết mật khẩu của cậu?"
Diệp Mân nhìn anh, không trả lời.
Tần Mặc tiếp tục nói: "Không phải câu dùng ngày sinh nhật làm mật khẩu đó chứ? Sao mà lại dùng sinh nhật được chứ? Không an toàn đâu, cậu tranh thủ đổi mật khẩu đi."
Diệp Mân: "Biết rồi." Nói xong thì xoay người, đeo tai nghe tiếp tục làm việc.
Tần Mặc: "..."
Anh tự chuốc nhục quay về, vừa xoay người đã đối diện khuôn mặt phóng đại của Lâm Khải Phong.
"Làm gì vậy?"
Lâm Khải Phong nói: "Hai cậu vừa nói gì vậy?"
Tần Mặc không kiên nhẫn đẩy cậu ra, kể một lượt chuyện Triệu Đình dùng Wechat của Diệp Mân.
Vừa nói xong, nhất thời không khí im lặng, Lâm Khải Phong và Giang Lâm đang ngậm ống hút uống trà sữa trưng ra vẻ mặt không tưởng tượng nổi nhìn anh.
"Các cậu phản ứng kiểu gì vậy?"
Lâm Khải Phong không nhịn được cười, nói: "Không phải chứ? Diệp Mân muốn nói chuyện với cậu thì tới phòng thí nghiệm cũng được, dùng đầu ngón chân cũng nghĩ được là không thể nào hẹn cậu ra quán cà phê, vậy mà cậu không hỏi gì đã chạy đi, đầu óc cậu bị úng nước hả?"
Tần Mặc đen mặt, lấy trà sữa trên bàn cậu ta đưa cho Giang Lâm: "Tôi bị người ta đùa giỡn, cậu không an ủi thì thôi còn cười trên nỗi đau của tôi, anh em kiểu đó hả? Tịch thu trà sữa."
Giang Lâm không khách khí nhận ly trà sữa của Lâm Khải Phong, cắm ống hút của mình vào hút hai ngụm lớn, thỏa mãn thở dài, cười hì hì: "Tôi thấy A Phong nói không sai, sao Diệp Mân có thể gọi cậu ra quán cà phê nói chuyện chứ, cô ấy cũng không phải mấy nữ sinh hàng ngày đều lởn vởn quanh cậu."
Tần Mặc: "..." Anh yên lặng nhìn trà sữa trong tay Giang Lâm, biết rằng không thể nào cướp thức ăn trong tay một kẻ tham ăn, chỉ có thể trợn mắt nhìn cậu ta uống sạch trà sữa.
Hiếm khi Lâm Khải Phong thấy Tần thiếu gia không thể vênh váo, không them quan tâm trà sữa của mình đã không cánh mà bay, dựa vào ghế cười đến run rẩy: "Lão Tần, không phải tôi không an ủi cậu, cậu bị chơi xỏ là do cậu tạo nghiệt. Diệp Mân bị nợ phong lưu của cậu liên lụy, còn vô duyên vô cớ bị cậu phát hỏa một trận, cái đó mới đúng là oan ức."
Giang Lâm gật đầu phụ họa: "Đúng đó đúng đó, cậu có oan ức gì đâu? Người xui xẻo rõ ràng là Diệp Mân."
Mà cô gái xui xẻo kia chỉ chăm chú nhìn vào máy tính làm việc, thờ ơ với sự ồn ào náo loạn xung quanh.
Tần Mặc yên lặng nhìn cô, lại nhìn ly trà sữa còn nguyên kia, hậm hực giật khóe miệng, thấy Lâm Khải Phong và Giang Lâm cười nhạo, anh lần nữa thẹn quá hóa giận phất áo bỏ đi.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Xin được hỏi Tần Mặc đen*, vì sao Tiểu Diệp học bá hẹn một cái cậu lại đi ngay?
*mặc và mực đồng âm, mực là đen
Cẩu tử: Tu dưỡng khả năng liếm chó.
Tác giả :
Úy Không