Hỏa Hỏa Và Băng Băng
Chương 25: Sói Hoang Hóa Mèo Nhà
♡♡ ♡♡
Lâm Y Phàm kéo tay Trần Hinh lôi ra đến bãi đậu xe, mở cửa đẩy cậu vào ghế phụ, sau đó xoay người ngồi vào xe.
Trần Hinh đáng thương vẫn có thể nhìn ra được Lâm Y Phàm đang tức giận đến cỡ nào, anh ta không thèm nói một lời suốt đường đi, tay cứ siết chặt vô lăng như muốn bẻ gãy nó.
Tại sao lại thành ra cớ sự này chứ? Hai môi cậu mấp máy không thể nói được lời nào, muốn giải thích nhưng mà người kia có chịu nghe không? Hay vừa thấy cậu mở miệng sẽ nhảy vào chặn đứng họng...
Nghĩ tới nghĩ lui, Trần Hinh vẫn quyết định im lặng không nói suốt quãng đường trở về nhà. Lâm Y Phàm xoay bánh vào tòa chung cư mới xây, tắt máy xe rồi ngồi im bên trong. Trần Hinh chân muốn bước xuống nhưng lại không đủ can đảm.
" Tối nay tôi ngủ ở nhà em." Lâm Y Phàm lên tiếng phá vỡ bầu không khí tịch mịch.
" Hả?" Trần Hinh mơ màng không biết mình có nghe lầm không, trợn tròn mắt nhìn anh.
Lâm Y Phàm nhắm hờ mắt, nhắc lại, " Tối nay.Tôi.Ngủ.Ở.Nhà em." Từng chữ được anh ngắt ra nhấn mạnh đến khiếp sợ.
Phì, con người này vừa bảo gì vậy? Muốn ngủ lại đêm nay hả? Đừng bảo đang ghen rồi nổi giận lôi mình vào phòng mà cường bạo nhé? Không đời nào, không đời nào mình cho phép điều đó...
Trần Hinh trong lòng cảm thấy vô vàn bất an, tay cậu nắm chặt quần, ánh mắt lảng tránh nhìn ra cửa sổ, cậu vẫn chưa gật đầu đồng ý lời đề nghị kia.
Hai phút ngắn ngủi trôi qua, sau khi nghĩ kỹ càng, Trần Hinh mới quay lại nói, " Thôi tối nay anh..." Cậu chưa nói xong thì Lâm Y Phàm đã mở cửa bước xuống, hắn không thèm đợi cậu mà bước một mạch về phía trước.
Trần Hinh tức giận mím chặt môi nhìn bóng lưng hắn dưới ánh đèn đường. Dám không nghe lời mình nói ư? Mình còn chưa đồng ý mà làm...làm...hành động gì thế?
Nghĩ rồi cậu vội mở cửa chạy theo sau Lâm Y Phàm. Đi được một đoạn, cậu gọi với theo, " Này sao lại rẽ hướng đó?"
Lâm Y Phàm không xoay mặt, điềm tĩnh đáp, " Thang máy ở hướng này."
" Chỉ ở lầu ba thôi mà, đi thang bộ là được rồi." Trần Hinh phía sau lưng lén bĩu môi khinh khỉnh.
" Tôi không quen. Em thích thì cứ việc leo, tôi không quản." Lâm Y Phàm vừa nói vừa toan bước vào thang máy.
Cái người này hôm nay không tin được đã trở mặt thế đấy.... Sáng nay còn nhắn tin giả vờ đáng yêu, dỗ dành mình. Đến tối liền trở mặt 180 độ, có nhắm mắt lại cũng không tưởng tượng được. Hứ.
Trần Hinh trong lòng mỉa mai, cuối cùng vẫn là tăng tốc chạy đến chỗ thang máy sắp đóng cửa. Cậu đưa tay ra ngăn lại, chen chân vào đứng cạnh hắn.
"....Nói vậy thôi mà định bỏ người ta lại sao?" Trần Hinh hơi cúi mặt, giận dỗi.
Lâm Y Phàm nhè nhẹ hít thở, " Là do em muốn đi thang bộ."
".......... " Cũng đúng, nhưng ít nhất anh cũng phải...tỏ thái độ như người yêu của nhau chứ.
Bao nhiêu hờn dỗi chỉ biết âm ĩ kêu than trong bụng chứ không thể nào thốt ra ngoài mà cho người bên cạnh nghe được. Trần Hinh a, mi chính xác là đứa sợ người yêu rồi đấy. Không khéo thì người ta sẽ leo lên đầu ngồi chỉ tay năm ngón luôn.
*Tin*, cửa thang máy mở ra. Hành lang chìm trong bóng tối, chỉ có bóng đèn nhỏ phía trên hắt ra ánh sáng vàng nhạt. Trần Hinh tiếp tục theo sau Lâm Y Phàm, cậu khá sợ bóng tối nên chỉ lầm lũi khẽ níu lấy tay người kia mà đi theo.
Nếu người ngoài nhìn vào cảnh tượng này sẽ nhầm tưởng rằng Lâm Y Phàm đích thực sống ở chung cư này chứ không phải cậu. Lâm Y Phàm hẳn là lôi kéo con cừu non về nhà mình để mà làm thịt. Chắc chắn người ngoài nhìn vào sẽ nhìn ra viễn cảnh như thế này đấy.
Lâm Y Phàm vẫn bước đi trước, anh không nói một lời nào, chỉ lẳng lặng nắm lấy tay Trần Hinh nóng hổi, từ từ lồng năm ngón tay vào, giữ chặt.
Trần Hinh lờ mờ cảm nhận được nhiệt độ lạnh buốt truyền đến từ bàn tay kia, môi khẽ nhếch lên. Mình biết mà, giận thế nào thì cũng sẽ mủi lòng mà dịu dàng với mình thôi. Cái tên này rõ là trong nóng ngoài lạnh.
Rất nhanh đã đến trước căn hộ của Trần Hinh, Lâm Y Phàm tự nhiên đến mức đã lấy chìa khóa trong túi áo mình mà mở khóa trước ánh mắt kinh ngạc của người bên cạnh.
Chìa khóa đó...là của ai? Có phải anh ấy lấy từ chỗ mình không nhỉ? Không đúng không đúng, sáng nay rõ ràng mình là người khóa cửa cơ mà.
Vậy cái chìa khóa đó là ở đâu ra? Đừng bảo là...anh ta đã bí mật đi làm một cái tương tự nhé? Lúc này cả hai đã bước vô nhà, Lâm Y Phàm thản nhiên ngồi xuống ghế sopha, dựa người vào đó nghỉ ngơi.
Trần Hinh nhíu mày nhìn anh, sau đó đi đến gần, nhanh tay giựt lấy chìa khóa để trên bàn, khều tay Lâm Y Phàm, " Nói mau, anh...anh...chìa khóa này ở đâu ra thế?"
Lâm Y Phàm hé mắt, nhìn gương mặt trắng trẻo phía trên, không nói một lời mà vươn tay kéo Trần Hinh ngã vào lồng ngực, nhè nhẹ vuốt ve mái tóc.
Khoảng cách cả hai quá gần, Trần Hinh có thể cảm nhận được mùi hương cam anh thảo nhè nhẹ tỏa khắp người Lâm Y Phàm, cậu thích thú dựa sát người hắn, đưa mũi hít thật sâu.
Lâm Y Phàm nhìn hành động trẻ con của ai kia, chầm chậm điều chỉnh lại tư thế ngồi, để Trần Hinh thoải mái dựa vào người mình, sau đó mới nhỏ giọng gọi tên, " Tiểu Hinh.."
" A...?" Trần Hinh hơi ngửa mặt lên nhìn, chỉ thấy đôi mắt màu nâu phía trên đang chăm chú nhìn mình, trong lòng có hơi thấp thỏm.
Có phải lại sắp giáo huấn mình nữa không? Hôm nay tính ra mình đã đắc tội với anh ấy mất rồi, đến cả bữa ăn tối ở nhà hàng cũng bị tên Lục Tử kia phá hỏng. Bản thân là người đứng giữa, chỉ thấy lực bất tòng tâm.
" Kể tôi nghe về người lúc nãy ở nhà hàng đi." Thanh âm của Lâm Y Phàm rất rõ ràng mà lại dịu dàng, khiến người khác khó mà từ chối lời yêu cầu quái đản đó.
Trần Hinh nghe đến Lục Tử, tim trong lồng ngực lại bắt đầu thấp thỏm, nhảy loạn. Biết kể từ đâu nhỉ? Khó quá khó quá a, Lâm Y Phàm chết tiệt, khung cảnh yên bình thế này, tự dưng lại muốn gây sóng gió là thế nào?
Cậu hơi xụ mặt, liếm liếm môi bắt đầu huyên thuyên, " Ừm...Anh ta tên là Lục Tử, làm ở công ty trước em rồi, đã hơn bốn năm. Anh ta nằm bên khu vực quản lý khách sạn, chức vị cũng khá là có sức ảnh hưởng. Lúc trước chúng em có nói chuyện vài lần, có đi uống rượu một lần, dần về sau thấy anh ta có vẻ vui tính nên dần thân hơn. Mà, Lục Tử rất thích những cô nàng chân dài, đầy đặn, quyến rũ....."
Lâm Y Phàm ngồi im lắng nghe từng câu mà Trần Hinh nói, sau đó chỉ nhẹ nhếch môi chỉnh sửa, " Em nhầm rồi, là đi uống rượu hai lần."
"............" Mấy ngón tay đang huơ hươ phía trên bỗng khựng lại giữa không gian, Trần Hinh khẽ nuốt nước bọt, đầu óc căng ra không biết phải nói gì.
Sao anh ấy lại sửa lời kể của mình như vậy? Hai lần sao? Mình nhớ chính xác là lần đầu khi trưởng phòng Lý rủ cả phòng đi, lần thứ hai là.... Trong đầu cậu như vang lên một tiếng nổ, nhớ ra rồi, là lần Lục Tử lợi dụng hôn cậu..
Nhưng sao Lâm Y Phàm biết được hôm đấy mình đi chung với Lục Tử nhỉ? Con người này...không phải dạng vừa.
Trần Hinh ngửa mặt lên nhìn anh với ánh mắt vô tội, " Sao anh nói thế?"
" Quan trọng là em có thừa nhận điều đó hay không thôi." Lời lẽ của Lâm Y Phàm vẫn quá đỗi bình thản.
" Ừm...là em quên mất lần thứ hai. Lần thứ hai có đi uống rượu với anh ta đến khuya. Mà, hôm đấy chẳng phải em nói rồi sao, là giận anh nên đi uống rượu một chút."
Lâm Y Phàm bỗng vòng hai tay ôm chặt Trần Hinh, cằm anh đặt lên bả vai, " Tốt, nếu sau này có giận tôi, em có thể mắng tôi, đánh tôi, nhưng đừng bao giờ đi uống rượu với người khác. Nhất...là với Lục Tử, được không, Tiểu Hinh?"
Giọng điệu của anh cực kỳ ôn nhu, dịu dàng và đầy mê hoặc lòng người. Trần Hinh cúi mặt, trợn tròn mắt không tin vào những gì mình vừa nghe. Hóa ra, Lâm Y Phàm cũng có những lúc bỏ đi khuôn mặt băng lãnh với lòng cao ngạo mà đi nói những lời thế này với cậu?
Không biết diễn tả cảm xúc hiện tại thế nào nhưng nhìn chung là rất rất ấm áp. Dù sao, trong tâm trí Lâm Y Phàm đã bắt đầu xuất hiện hình bóng của Trần Hinh, có khi đã khắc sâu vào tim mất rồi. Nghĩ vậy, cậu không khỏi cười khúc khích, xoay mặt nhìn Lâm Y Phàm, " Nhưng tại sao anh lại không muốn em đi cùng Lục Tử?"
Tiểu Hinh, em còn đang giả vờ với tôi sao? Hành động lưu manh, mặt dày của hắn ta lúc nãy còn chưa đủ để thông suốt đầu óc khờ khạo của em ư? Đúng là đồ ngốc, rất rất ngốc.
Lâm Y Phàm khẽ nhíu mày, kiên nhẫn giải thích, " Vì hắn ta không tốt."
" Sao không tốt? "
" Vì hắn sẽ cướp em khỏi tay tôi!! "
Trần Hinh đến lúc này đã không thể giả vờ ngây ngô được nữa, cậu cười lên khình khịch, đôi mắt ti hí híp lại thành một đường thẳng màu đen. Lâm Y Phàm chỉ im lặng ngắm nhìn người trước mặt, bất giác cũng cong môi lên.
" Như thế này vẫn chưa đủ sức thuyết phục em tránh xa tên đó ra, Phàm à..." Trần Hinh vòng tay qua cổ Lâm Y Phàm, le lưỡi làm mặt mèo.
Cái tên nhóc này hôm nay cả gan dám đòi hỏi, mè nheo với cả anh nữa, giỏi lắm, Tiểu Hinh. Lâm Y Phàm hướng mắt ra phía khác như đang suy nghĩ, sau đó thì nhìn thẳng vào Trần Hinh, nhẹ nhàng đáp môi mình xuống đôi môi đối diện một cái, " Anh rất thích em, Tiểu Hinh. Vì thế mà đừng để hắn ở quá gần em, anh sẽ ghen đấy."
Đây là lần đầu Lâm Y Phàm xưng anh với Trần Hinh, bất giác trái tim mềm yếu kia được sưởi ấm một cách bất ngờ. Trần Hinh cười mỉm, gật đầu một cái đầy dứt khoát. Được, em hứa không để hắn ta ở gần em quá hai thước!
Lâm Y Phàm kéo tay Trần Hinh lôi ra đến bãi đậu xe, mở cửa đẩy cậu vào ghế phụ, sau đó xoay người ngồi vào xe.
Trần Hinh đáng thương vẫn có thể nhìn ra được Lâm Y Phàm đang tức giận đến cỡ nào, anh ta không thèm nói một lời suốt đường đi, tay cứ siết chặt vô lăng như muốn bẻ gãy nó.
Tại sao lại thành ra cớ sự này chứ? Hai môi cậu mấp máy không thể nói được lời nào, muốn giải thích nhưng mà người kia có chịu nghe không? Hay vừa thấy cậu mở miệng sẽ nhảy vào chặn đứng họng...
Nghĩ tới nghĩ lui, Trần Hinh vẫn quyết định im lặng không nói suốt quãng đường trở về nhà. Lâm Y Phàm xoay bánh vào tòa chung cư mới xây, tắt máy xe rồi ngồi im bên trong. Trần Hinh chân muốn bước xuống nhưng lại không đủ can đảm.
" Tối nay tôi ngủ ở nhà em." Lâm Y Phàm lên tiếng phá vỡ bầu không khí tịch mịch.
" Hả?" Trần Hinh mơ màng không biết mình có nghe lầm không, trợn tròn mắt nhìn anh.
Lâm Y Phàm nhắm hờ mắt, nhắc lại, " Tối nay.Tôi.Ngủ.Ở.Nhà em." Từng chữ được anh ngắt ra nhấn mạnh đến khiếp sợ.
Phì, con người này vừa bảo gì vậy? Muốn ngủ lại đêm nay hả? Đừng bảo đang ghen rồi nổi giận lôi mình vào phòng mà cường bạo nhé? Không đời nào, không đời nào mình cho phép điều đó...
Trần Hinh trong lòng cảm thấy vô vàn bất an, tay cậu nắm chặt quần, ánh mắt lảng tránh nhìn ra cửa sổ, cậu vẫn chưa gật đầu đồng ý lời đề nghị kia.
Hai phút ngắn ngủi trôi qua, sau khi nghĩ kỹ càng, Trần Hinh mới quay lại nói, " Thôi tối nay anh..." Cậu chưa nói xong thì Lâm Y Phàm đã mở cửa bước xuống, hắn không thèm đợi cậu mà bước một mạch về phía trước.
Trần Hinh tức giận mím chặt môi nhìn bóng lưng hắn dưới ánh đèn đường. Dám không nghe lời mình nói ư? Mình còn chưa đồng ý mà làm...làm...hành động gì thế?
Nghĩ rồi cậu vội mở cửa chạy theo sau Lâm Y Phàm. Đi được một đoạn, cậu gọi với theo, " Này sao lại rẽ hướng đó?"
Lâm Y Phàm không xoay mặt, điềm tĩnh đáp, " Thang máy ở hướng này."
" Chỉ ở lầu ba thôi mà, đi thang bộ là được rồi." Trần Hinh phía sau lưng lén bĩu môi khinh khỉnh.
" Tôi không quen. Em thích thì cứ việc leo, tôi không quản." Lâm Y Phàm vừa nói vừa toan bước vào thang máy.
Cái người này hôm nay không tin được đã trở mặt thế đấy.... Sáng nay còn nhắn tin giả vờ đáng yêu, dỗ dành mình. Đến tối liền trở mặt 180 độ, có nhắm mắt lại cũng không tưởng tượng được. Hứ.
Trần Hinh trong lòng mỉa mai, cuối cùng vẫn là tăng tốc chạy đến chỗ thang máy sắp đóng cửa. Cậu đưa tay ra ngăn lại, chen chân vào đứng cạnh hắn.
"....Nói vậy thôi mà định bỏ người ta lại sao?" Trần Hinh hơi cúi mặt, giận dỗi.
Lâm Y Phàm nhè nhẹ hít thở, " Là do em muốn đi thang bộ."
".......... " Cũng đúng, nhưng ít nhất anh cũng phải...tỏ thái độ như người yêu của nhau chứ.
Bao nhiêu hờn dỗi chỉ biết âm ĩ kêu than trong bụng chứ không thể nào thốt ra ngoài mà cho người bên cạnh nghe được. Trần Hinh a, mi chính xác là đứa sợ người yêu rồi đấy. Không khéo thì người ta sẽ leo lên đầu ngồi chỉ tay năm ngón luôn.
*Tin*, cửa thang máy mở ra. Hành lang chìm trong bóng tối, chỉ có bóng đèn nhỏ phía trên hắt ra ánh sáng vàng nhạt. Trần Hinh tiếp tục theo sau Lâm Y Phàm, cậu khá sợ bóng tối nên chỉ lầm lũi khẽ níu lấy tay người kia mà đi theo.
Nếu người ngoài nhìn vào cảnh tượng này sẽ nhầm tưởng rằng Lâm Y Phàm đích thực sống ở chung cư này chứ không phải cậu. Lâm Y Phàm hẳn là lôi kéo con cừu non về nhà mình để mà làm thịt. Chắc chắn người ngoài nhìn vào sẽ nhìn ra viễn cảnh như thế này đấy.
Lâm Y Phàm vẫn bước đi trước, anh không nói một lời nào, chỉ lẳng lặng nắm lấy tay Trần Hinh nóng hổi, từ từ lồng năm ngón tay vào, giữ chặt.
Trần Hinh lờ mờ cảm nhận được nhiệt độ lạnh buốt truyền đến từ bàn tay kia, môi khẽ nhếch lên. Mình biết mà, giận thế nào thì cũng sẽ mủi lòng mà dịu dàng với mình thôi. Cái tên này rõ là trong nóng ngoài lạnh.
Rất nhanh đã đến trước căn hộ của Trần Hinh, Lâm Y Phàm tự nhiên đến mức đã lấy chìa khóa trong túi áo mình mà mở khóa trước ánh mắt kinh ngạc của người bên cạnh.
Chìa khóa đó...là của ai? Có phải anh ấy lấy từ chỗ mình không nhỉ? Không đúng không đúng, sáng nay rõ ràng mình là người khóa cửa cơ mà.
Vậy cái chìa khóa đó là ở đâu ra? Đừng bảo là...anh ta đã bí mật đi làm một cái tương tự nhé? Lúc này cả hai đã bước vô nhà, Lâm Y Phàm thản nhiên ngồi xuống ghế sopha, dựa người vào đó nghỉ ngơi.
Trần Hinh nhíu mày nhìn anh, sau đó đi đến gần, nhanh tay giựt lấy chìa khóa để trên bàn, khều tay Lâm Y Phàm, " Nói mau, anh...anh...chìa khóa này ở đâu ra thế?"
Lâm Y Phàm hé mắt, nhìn gương mặt trắng trẻo phía trên, không nói một lời mà vươn tay kéo Trần Hinh ngã vào lồng ngực, nhè nhẹ vuốt ve mái tóc.
Khoảng cách cả hai quá gần, Trần Hinh có thể cảm nhận được mùi hương cam anh thảo nhè nhẹ tỏa khắp người Lâm Y Phàm, cậu thích thú dựa sát người hắn, đưa mũi hít thật sâu.
Lâm Y Phàm nhìn hành động trẻ con của ai kia, chầm chậm điều chỉnh lại tư thế ngồi, để Trần Hinh thoải mái dựa vào người mình, sau đó mới nhỏ giọng gọi tên, " Tiểu Hinh.."
" A...?" Trần Hinh hơi ngửa mặt lên nhìn, chỉ thấy đôi mắt màu nâu phía trên đang chăm chú nhìn mình, trong lòng có hơi thấp thỏm.
Có phải lại sắp giáo huấn mình nữa không? Hôm nay tính ra mình đã đắc tội với anh ấy mất rồi, đến cả bữa ăn tối ở nhà hàng cũng bị tên Lục Tử kia phá hỏng. Bản thân là người đứng giữa, chỉ thấy lực bất tòng tâm.
" Kể tôi nghe về người lúc nãy ở nhà hàng đi." Thanh âm của Lâm Y Phàm rất rõ ràng mà lại dịu dàng, khiến người khác khó mà từ chối lời yêu cầu quái đản đó.
Trần Hinh nghe đến Lục Tử, tim trong lồng ngực lại bắt đầu thấp thỏm, nhảy loạn. Biết kể từ đâu nhỉ? Khó quá khó quá a, Lâm Y Phàm chết tiệt, khung cảnh yên bình thế này, tự dưng lại muốn gây sóng gió là thế nào?
Cậu hơi xụ mặt, liếm liếm môi bắt đầu huyên thuyên, " Ừm...Anh ta tên là Lục Tử, làm ở công ty trước em rồi, đã hơn bốn năm. Anh ta nằm bên khu vực quản lý khách sạn, chức vị cũng khá là có sức ảnh hưởng. Lúc trước chúng em có nói chuyện vài lần, có đi uống rượu một lần, dần về sau thấy anh ta có vẻ vui tính nên dần thân hơn. Mà, Lục Tử rất thích những cô nàng chân dài, đầy đặn, quyến rũ....."
Lâm Y Phàm ngồi im lắng nghe từng câu mà Trần Hinh nói, sau đó chỉ nhẹ nhếch môi chỉnh sửa, " Em nhầm rồi, là đi uống rượu hai lần."
"............" Mấy ngón tay đang huơ hươ phía trên bỗng khựng lại giữa không gian, Trần Hinh khẽ nuốt nước bọt, đầu óc căng ra không biết phải nói gì.
Sao anh ấy lại sửa lời kể của mình như vậy? Hai lần sao? Mình nhớ chính xác là lần đầu khi trưởng phòng Lý rủ cả phòng đi, lần thứ hai là.... Trong đầu cậu như vang lên một tiếng nổ, nhớ ra rồi, là lần Lục Tử lợi dụng hôn cậu..
Nhưng sao Lâm Y Phàm biết được hôm đấy mình đi chung với Lục Tử nhỉ? Con người này...không phải dạng vừa.
Trần Hinh ngửa mặt lên nhìn anh với ánh mắt vô tội, " Sao anh nói thế?"
" Quan trọng là em có thừa nhận điều đó hay không thôi." Lời lẽ của Lâm Y Phàm vẫn quá đỗi bình thản.
" Ừm...là em quên mất lần thứ hai. Lần thứ hai có đi uống rượu với anh ta đến khuya. Mà, hôm đấy chẳng phải em nói rồi sao, là giận anh nên đi uống rượu một chút."
Lâm Y Phàm bỗng vòng hai tay ôm chặt Trần Hinh, cằm anh đặt lên bả vai, " Tốt, nếu sau này có giận tôi, em có thể mắng tôi, đánh tôi, nhưng đừng bao giờ đi uống rượu với người khác. Nhất...là với Lục Tử, được không, Tiểu Hinh?"
Giọng điệu của anh cực kỳ ôn nhu, dịu dàng và đầy mê hoặc lòng người. Trần Hinh cúi mặt, trợn tròn mắt không tin vào những gì mình vừa nghe. Hóa ra, Lâm Y Phàm cũng có những lúc bỏ đi khuôn mặt băng lãnh với lòng cao ngạo mà đi nói những lời thế này với cậu?
Không biết diễn tả cảm xúc hiện tại thế nào nhưng nhìn chung là rất rất ấm áp. Dù sao, trong tâm trí Lâm Y Phàm đã bắt đầu xuất hiện hình bóng của Trần Hinh, có khi đã khắc sâu vào tim mất rồi. Nghĩ vậy, cậu không khỏi cười khúc khích, xoay mặt nhìn Lâm Y Phàm, " Nhưng tại sao anh lại không muốn em đi cùng Lục Tử?"
Tiểu Hinh, em còn đang giả vờ với tôi sao? Hành động lưu manh, mặt dày của hắn ta lúc nãy còn chưa đủ để thông suốt đầu óc khờ khạo của em ư? Đúng là đồ ngốc, rất rất ngốc.
Lâm Y Phàm khẽ nhíu mày, kiên nhẫn giải thích, " Vì hắn ta không tốt."
" Sao không tốt? "
" Vì hắn sẽ cướp em khỏi tay tôi!! "
Trần Hinh đến lúc này đã không thể giả vờ ngây ngô được nữa, cậu cười lên khình khịch, đôi mắt ti hí híp lại thành một đường thẳng màu đen. Lâm Y Phàm chỉ im lặng ngắm nhìn người trước mặt, bất giác cũng cong môi lên.
" Như thế này vẫn chưa đủ sức thuyết phục em tránh xa tên đó ra, Phàm à..." Trần Hinh vòng tay qua cổ Lâm Y Phàm, le lưỡi làm mặt mèo.
Cái tên nhóc này hôm nay cả gan dám đòi hỏi, mè nheo với cả anh nữa, giỏi lắm, Tiểu Hinh. Lâm Y Phàm hướng mắt ra phía khác như đang suy nghĩ, sau đó thì nhìn thẳng vào Trần Hinh, nhẹ nhàng đáp môi mình xuống đôi môi đối diện một cái, " Anh rất thích em, Tiểu Hinh. Vì thế mà đừng để hắn ở quá gần em, anh sẽ ghen đấy."
Đây là lần đầu Lâm Y Phàm xưng anh với Trần Hinh, bất giác trái tim mềm yếu kia được sưởi ấm một cách bất ngờ. Trần Hinh cười mỉm, gật đầu một cái đầy dứt khoát. Được, em hứa không để hắn ta ở gần em quá hai thước!
Tác giả :
SUNQING