Hoa Hoa Du Long
Chương 23
Thậm chí không có thời gian để hỏi chuyện gì đã xảy ra, Lộ Thương vẫn ý thức được, bỗng chốc bật người, thẳng hướng cửa thành mà phi tới.
Chạy mau, chạy mau…tuy rằng khong biết tột cùng trốn cái gì, nhưng Lộ Thương biết mình cùng truy binh ắt có quan hệ.
Tĩnh một bên nhăn mày, cũng bay lên trời, thân hình như sao băng , tuyệt đẹp mà nhanh chóng. Y một bên truy hướng Lộ Thương, một bên hướng quan binh ngoài cửa thành hô ta:“ Mau đóng cửa thành cho ta."
Vệ sĩ thủ thành dù không biết đó là hoàng đế, ít nhiều cũng ý thức được người đi sau y ăn mặc thế kia là cẩm y vệ hoàng gia, nào dám chậm trễ, vội đem hai cánh cổng thành khép lại.
Lộ Thương mắt thấy cửa thành đóng lại, nhất thời nóng lòng như lửa đốt, cơ hồ xuất ra tất cả khí lực, nghĩ muốn nháy mắt xuất quan. Mắt thấy hắn dùng thân mình xâm nhập cửa thành sắp khép chỉ còn cách một đoạn, Tĩnh dùng tốc độ mau tới đang sợ, nháy mắt đã chụp đến bên người, tay bám vào Lộ Thương…móng tay sắc nhọn kéo thật sâu qua bả vai, bám trụ hắn đứng lại.
Cửa thành ngay trước mắt đóng lại, nhất thời Lộ vai phải Thương máu chảy như suối, suy sụp tới cực độ, ngã xuống dưới chân Tĩnh.
Còn không chờ hắn trợn mắt nhìn rõ tình huống, Tĩnh như cơn cuồng phong bạo tàn trút xuống hắn tất thảy giận dữ.
Lộ Thương bắt đầu ý thức được mà điên cuồng né tránh chiêu thức ẩu đả từ Tĩnh, lại bị Tĩnh một cước đá hung ác vào hạ thể, hắn liền vô lực phản kháng nằm trên mặt đất, chỉ có cúi đầu gắt gao nhìn cánh tay phải đau đến trật khớp cần băng bó để chống đỡ những đãi ngộ tàn khốc từ Tĩnh.
Một chút điên cuồng càn quét, lúc sau, Tĩnh bỗng thoáng cái thay đổi, trở nên lạnh lùng, ngay cả Lộ Thương nói cũng không nên lời, cuối cùng là công kích dừng trên người hắn như phong ba.
Trận tra tấn này hình như không có hồi kết thúc.
Y một phen kéo lấy mái tóc dài của Lộ Thương, bắt buộc hắn ngẩng đầu nhìn y.
“ Vì cái gì? Vì cái gì?"
“ Nói, ngươi vì cái gì phải hạ độc…ngươi dựa vào cái gì hạ độc hại chết Dũng Nghĩa?" Gương mặt xinh đẹp sớm trở nên dữ tợn, mọi người đều đứng xa mười bước, sợ sẽ bị cơn điên của Tĩnh ngập trời giáng trúng.
Lộ Thương cố gắng mở to mắt, lại bị máu tươi trên trán chảy xuống che đi.
“ Không có…ta không có…" hắn cũng nghe không rõ rốt cuộc là mình biện bạch hay rên rỉ,vận rủi thình lình buông xuống làm hắn không thể phản kháng chỉ ngơ ngác mà thôi.
Tĩnh sắc mặt lại một lần biến lạnh.
Mắt thấy Lộ Thương rốt cuộc không chịu nổi vết thương có khả năng phát tác, một cẩm y vệ đầu mục bộ dáng tiêu sái đi đến: “ Bệ hạ xin bớt giận. Nếu cứ như vậy đánh hắn tới chết, khi vương gia hạ táng chỉ sợ không có tế phẩm sống đi cùng được."
Lộ Thương cuối cùng khôi phục ý thức, một chút ý thức tự hỏi, nghe rõ bọn họ đang nói cái gì…trời ạ, Hiên Viên Dũng Nghĩa cuối cùng sao lại chết. Lúc mình đưa thuốc cho hắn, không phải là một viên thập toàn đại bổ sao?
Tĩnh nghe vậy, vẫn một bộ tức giận đến bất cần, rút cuộc nhịn không được hung hăng đá vào thân Lộ Thương một cước, hung hăng đi đến bên ngựa cưỡi:“ Bắt hắn nhốt vào lao trung cho ta, chờ lúc hạ táng vương thúc sẽ lăng trì tế trời."
Bị binh sĩ trói gô thành hình bánh chưng , Lộ Thương rốt cuộc không nghĩ tới điều xấu này như thế nào lại rơi trúng đầu mình, cổ họng ngập máu, phun ra một ngụm tinh huyết rồi ngất xỉu ngay dưới ánh mặt trời chói chang.
Không biết giờ này là giờ nào.
Lộ Thương khó khăn lắm ngẩng đầu, mới phát giác mình đang ở trong một nhà tù xấu xí.
Vách tường sừng sững, ánh đèn dầu nhỏ như hạt lạc, chỉ sợ đã là buổi tối
Lộ Thương dùng sức cắn môi, huy vọng đổi lấy một tia thanh tỉnh…thân thể trừ bỏ đau đớn như hỏa thiêu, chẳng còn cảm giác nào khác.
Hắn dùng sức nghiêng đầu nhìn vai phải…ba vết chém thật sâu cắt vào da thịt, máu ở miệng vết thương vẫn còn ứa ra nhìn vô cùng thê thảm.
Hơi giật giật hai chân, hai chân lúc này đau đớn đến tê buốt làm hắn không nhịn được rên rỉ, hắn chỉ có thể hơi hơi chuyển hướng nằm, giống như một người gần chết nên khó khăn lắm, cứng ngắc tựa người vào đống cỏ khô cũ kĩ ở góc tường.
Ánh mắt rơi vào trần nhà lâu năm thiếu tu sửa mà hiện ra một loạt biểu hiện kinh hãi lẫn hoảng sợ, bàng hoàng, Lộ Thương cảm giác đến thở cũng không nổi nữa.
Hết thảy giống như một cơn ác mộng, chính mình không hiểu vì sao cuối cùng lại lâm vào địa ngục khủng khiếp này…vì chính mình chưa từng bao giờ phạm tội.
“ Hắc hắc hắc…" Khóc không được, Lộ Thương đành phải dưới đáy lòng cười chính mình. Trước kia, đầu đao nhuốm máu cũng có nghĩ đến kết cục có ngày rơi vào tay quan sai, nhưng thật sự gần đến lúc này mới phát hiện căn bản không đứng dậy nổi…chính là bởi vì không nghĩ thế nào lại gặp con người làm mình sa cơ lỡ vận đến mức này, miệt mài theo đuổi cái không thể có chứng tỏ chính mình ngu ngốc mà gây nên thôi.
Tay chân đều bị xiềng xích khóa trụ, tự do chỉ có trong tâm…không oán hận, hắn thậm chí có điểm cảm kích sự tàn nhẫn của Tĩnh, cuối cùng đã dùng bạo lực bẻ gãy nốt chút si niệm trong hắn, đánh tan kỉ niệm về con người đẹp đẽ trong lòng hắn mỗi khi nhớ lại.
Lại một lần nữa nhắc mình, từ đầu đến cuối, là tự hắn đa tình. Không ai đối đãi như vậy với người mình có một chút cảm giác thích cả…hắn cuối cùng mở ra được tấm màn che nội tâm Tĩnh, bình thản đón nhận như vai diễn phải máu chảy đầm đìa kia,mới là chuyện thật.
Tuy rằng những lời này trong lòng mình đã nhấm nuốt thật sâu, nhưng làm cách nào cũng không xóa được hoàn toàn nỗi đau trong lòng hắn. Lộ Thương không kiềm chế được run run, thậm chí có người mở cửa lao hắn cũng không để ý, chỉ có đáy lòng vừa lạnh băng vừa tuyệt vọng mà run rẩy.
Tĩnh, vẫn như ngày nào, vẻ tôn quý tiêu sái bước vào đại lao, ngồi lên đồ vật duy nhất trong phòng giam… khí thế cường hãn ngồi trên giường đá lạnh lẽo.
Vẫy lui tùy tùng, y đem ánh mắt sâu không lường được hướng qua Lộ Thương người đầy máu.
“ Ta hỏi lại ngươi lần nữa, cuối cùng vì—cái –gì—lại—phải—giết—Dũng—Nghĩa—vương—thúc—?" Mỗi một chữ của y gằn xuống, lạnh hơn cả núi băng vạn năm.(ta đã phải copy để có cái này — đó,cái đó làm thế nào ta???)
Lộ Thương nghe rành mạch. Hắn nhất thời trừng mắt nhìn, rốt cục nuốt xuống bên miệng lời nói…không thể biện bạch, hắn cũng không muốn biện bạch.
Căn bản không lời nói nào có thể lọt vào tai Tĩnh được nữa.
“ Hừ, ngươi căn bản không nói ta cũng biết. Đồ kỹ nữ thối tha, bất quá là ghen tỵ ta sủng ái Dũng Nghĩa, đem ngươi bỏ qua một bên mà thôi."
Trước sau không quay đầu lại nhìn Tĩnh, Lộ Thương cũng có thể đoán được biểu tình trên mặt y vừa xem thường, lãnh khốc vừa nói cho hắn.
Lộ Thương rốt cục nhịn không được, trên gương mặt bị tàn phá lộ ra một nét cười tươi…nếu nói hiện tại chính mìh còn cái gì tâm nguyện, thì không còn nữa, chẳng qua là hi vọng trước mặt Tĩnh biểu hiện kiên cường một chút mà thôi.
Tươi cười, hiển nhiên chọc giận Tĩnh. Y thở hổn hển, chính là bộ dáng Lộ Thương lúc gặp mặt khiến y không ngờ tới, làm cho Tĩnh rút cuộc hung hăng ở bên người hắn nổi cơn giận dữ
“ Ta làm việc từ trước đến nay thích rõ ràng. Ta biết ngươi hiện tại thấy thực oan uổng, không biết hành động trời không hay quỷ không biết rút cuộc thế nào lại bại lộ. Được, ta cũng là niệm phần tình nghĩa trước đây, cho ngươi biết phải chết thế nào"
“ Đến, đem Nhị Tường gọi đến cho ta".
Có người lĩnh lệnh đi, Lộ Thương cuối cùng không sao hiểu được, viên thập toàn đại bổ kia của mình lại hại chết được Vương gia danh chấn thiên hạ, tinh thần không khỏi nghiêm trọng ngưng tụ nghe ngóng mọi tiếng động trong nhà tù.
Chỉ chốc lát liền có người theo nội thị tiến vào, Lộ Thương qua ánh mắt mơ hồ nhìn có vẻ người kia khá quen mắt.
Nhị Tường làm lễ, kinh cẩn quỳ lạy rồi bước sang một bên.
“ Nhị Tường, trước mặt trẫm, nói xem hắn đã làm trò gì, nói rõ cho trẫm nghe một lần". Tĩnh khẩu khí chắc chắn mà lãnh đạm, Lộ Thương nghe xong cười lạnh…thật không chứng kiến tận mắt thì không hiểu chuyện gì sẽ phát sinh nữa.
“ Nhị Tường tuân mệnh." Nhị Tường kia liếc nhìn Lộ Thương một cái, nói:“Sáng nay, Lộ thị vệ tới tìm bệ hạ ở Liên Thanh Điện, bệ hạ vừa lúc đó đi rồi, nhưng Dũng Nghĩa Vương thúc cho mời Lộ thị vệ vào, lại không cho tiểu nhân theo, tiểu nhân thật sự cũng không hiểu họ nói chuyện gì."
Lộ Thương nghĩ tới, Nhị Tường chính là hoạn quan dẫn đường cho hắn đến gặp Hiên Viên Dũng Nghĩa…rốt cuộc điều không nghĩ tới lại có thể xảy ra, chứng minh hắn đã hạ độc chết Dũng Nghĩa vương gia.
“ Qua một lát, Lộ thị vệ lại lần nữa tới Liên Thanh Điện, lần này có ngắn hơn lần trước một lát, Lộ thị vệ vào trướng, tiểu nhân liền trộm nấp ở bên ngoài bàn thờ nghe trộm. Chợt nghe thấy Dũng Nghĩa Vương gia cấp Lộ thị vệ giải dược, Lộ thị vệ còn cho vương gia uống thuốc, một canh giờ sẽ phát tác… “ Nói tới đây, Nhị Tường liếc trộm Lộ Thương một cái, nhìn mặt hắn không chút thay đổi sắc, can đảm tiếp tục nói
“ Chờ Lộ thị vệ đi rồi…lát sau…Lát sau Vương gia ngài…vương gia…liền….liền…" Nhị Tường càng nói càng run rẩy lộn xộn, đến cuối cùng nói không thành tiếng, khó có thể nghe ra.
Tĩnh phất tay bảo hắn không cần nói mà đi xuống, Nhị Tường nhẹ nhõm một hơi, cúi đầu ở một bên.
Tĩnh đem tầm mắt chuyển tới trên người Lộ Thương, cười lạnh một tiếng: “Ngươi cho là ngươi làm việc không dấu vết hay sao? Ai ngờ lưới trời tuy thưa nhưng khó thoát. Độc dược kia nửa cảnh giờ đã phát tác, làm cho ngươi chưa kịp chạy đã bị ta đuổi tới. Muốn trách thì trách người thời vận không đủ, trời không tới giúp ngươi đi."
Không muốn giải thích, cũng biết rõ giải thích vô nghĩa, chình là trời cao không để cho Lộ Thương im lặng :“ Dục thêm chi tội, gì hoạn vô từ" (=.=",ko hiểu lắm nhưng lẽ là có người muốn vu oan mà mình ko kiếm được lời giải thích). Tám chữ theo hàm răng hắn phun ra ngoài, quả nhiên thấy được Tĩnh nhíu mày hung ác.
“ Các ngươi đều đi ra ngoài." Hộ vệ chung quanh chỉ một khắc đã biến mất.
Thanh âm Tĩnh thật lạnh, bất quá , Lộ Thương không sợ, chuyện đã tới nước này còn cái gì đáng sợ hơn đâu, dù sao cũng chỉ chết một mạng mà thôi. Hắn mở ta mắt nhìn thấy Tĩnh gần đến bên người, ánh mắt Tĩnh vừa lặng lẽ vừa kiên định.
“ Như thế nào? Bất cứ giá nào, không sợ ta sao?" Tĩnh ở bên hắn ngồi xổm xuống, cười tủm tỉm nhìn Lộ Thương.
Nếu trước kia, ở trước mắt Tĩnh thế này, hắn đã sợ đến phát run, dũng khí trước khi chết bỗng khiến hắn kiên cường hơn…Lộ Thương ngênh ngang đón tầm mắt y.
“ Biết không?" Tĩnh vẫn cao quý như vậy, cười, từ trong ngực áo Lộ Thương lấy ra một sợi lụa mỏng dính lau đi máu vương trên đó: “ Biết cái gì gọi là lăng trì không? Ngày mai, bọn họ bắt đầu từ nơi này…" Y sờ sờ hai mí mắt Lộ Thương: “ Sau đó là nơi này…" bị y hung hăng nhéo một cái, đau không thể đau hơn, Lộ Thương nhịn không được rên rỉ.
“ Bọn họ mỗi một chút, một chút, đem ngươi xả ra thành thịt, thành máu hỗn độn, máu chảy đầm đìa mà biến thành một đống xương cốt, trước khi ngươi chết đi, ngươi sẽ tận mất thấy thân thể chính mình thế nào chậm rãi tiêu tán thành một đống huyết nhục mơ hồ…." Thanh âm Tĩnh ác ý chậm rãi, tay cũng chậm rãi chạy trên người Lộ Thương. Bạn đang
Chạy mau, chạy mau…tuy rằng khong biết tột cùng trốn cái gì, nhưng Lộ Thương biết mình cùng truy binh ắt có quan hệ.
Tĩnh một bên nhăn mày, cũng bay lên trời, thân hình như sao băng , tuyệt đẹp mà nhanh chóng. Y một bên truy hướng Lộ Thương, một bên hướng quan binh ngoài cửa thành hô ta:“ Mau đóng cửa thành cho ta."
Vệ sĩ thủ thành dù không biết đó là hoàng đế, ít nhiều cũng ý thức được người đi sau y ăn mặc thế kia là cẩm y vệ hoàng gia, nào dám chậm trễ, vội đem hai cánh cổng thành khép lại.
Lộ Thương mắt thấy cửa thành đóng lại, nhất thời nóng lòng như lửa đốt, cơ hồ xuất ra tất cả khí lực, nghĩ muốn nháy mắt xuất quan. Mắt thấy hắn dùng thân mình xâm nhập cửa thành sắp khép chỉ còn cách một đoạn, Tĩnh dùng tốc độ mau tới đang sợ, nháy mắt đã chụp đến bên người, tay bám vào Lộ Thương…móng tay sắc nhọn kéo thật sâu qua bả vai, bám trụ hắn đứng lại.
Cửa thành ngay trước mắt đóng lại, nhất thời Lộ vai phải Thương máu chảy như suối, suy sụp tới cực độ, ngã xuống dưới chân Tĩnh.
Còn không chờ hắn trợn mắt nhìn rõ tình huống, Tĩnh như cơn cuồng phong bạo tàn trút xuống hắn tất thảy giận dữ.
Lộ Thương bắt đầu ý thức được mà điên cuồng né tránh chiêu thức ẩu đả từ Tĩnh, lại bị Tĩnh một cước đá hung ác vào hạ thể, hắn liền vô lực phản kháng nằm trên mặt đất, chỉ có cúi đầu gắt gao nhìn cánh tay phải đau đến trật khớp cần băng bó để chống đỡ những đãi ngộ tàn khốc từ Tĩnh.
Một chút điên cuồng càn quét, lúc sau, Tĩnh bỗng thoáng cái thay đổi, trở nên lạnh lùng, ngay cả Lộ Thương nói cũng không nên lời, cuối cùng là công kích dừng trên người hắn như phong ba.
Trận tra tấn này hình như không có hồi kết thúc.
Y một phen kéo lấy mái tóc dài của Lộ Thương, bắt buộc hắn ngẩng đầu nhìn y.
“ Vì cái gì? Vì cái gì?"
“ Nói, ngươi vì cái gì phải hạ độc…ngươi dựa vào cái gì hạ độc hại chết Dũng Nghĩa?" Gương mặt xinh đẹp sớm trở nên dữ tợn, mọi người đều đứng xa mười bước, sợ sẽ bị cơn điên của Tĩnh ngập trời giáng trúng.
Lộ Thương cố gắng mở to mắt, lại bị máu tươi trên trán chảy xuống che đi.
“ Không có…ta không có…" hắn cũng nghe không rõ rốt cuộc là mình biện bạch hay rên rỉ,vận rủi thình lình buông xuống làm hắn không thể phản kháng chỉ ngơ ngác mà thôi.
Tĩnh sắc mặt lại một lần biến lạnh.
Mắt thấy Lộ Thương rốt cuộc không chịu nổi vết thương có khả năng phát tác, một cẩm y vệ đầu mục bộ dáng tiêu sái đi đến: “ Bệ hạ xin bớt giận. Nếu cứ như vậy đánh hắn tới chết, khi vương gia hạ táng chỉ sợ không có tế phẩm sống đi cùng được."
Lộ Thương cuối cùng khôi phục ý thức, một chút ý thức tự hỏi, nghe rõ bọn họ đang nói cái gì…trời ạ, Hiên Viên Dũng Nghĩa cuối cùng sao lại chết. Lúc mình đưa thuốc cho hắn, không phải là một viên thập toàn đại bổ sao?
Tĩnh nghe vậy, vẫn một bộ tức giận đến bất cần, rút cuộc nhịn không được hung hăng đá vào thân Lộ Thương một cước, hung hăng đi đến bên ngựa cưỡi:“ Bắt hắn nhốt vào lao trung cho ta, chờ lúc hạ táng vương thúc sẽ lăng trì tế trời."
Bị binh sĩ trói gô thành hình bánh chưng , Lộ Thương rốt cuộc không nghĩ tới điều xấu này như thế nào lại rơi trúng đầu mình, cổ họng ngập máu, phun ra một ngụm tinh huyết rồi ngất xỉu ngay dưới ánh mặt trời chói chang.
Không biết giờ này là giờ nào.
Lộ Thương khó khăn lắm ngẩng đầu, mới phát giác mình đang ở trong một nhà tù xấu xí.
Vách tường sừng sững, ánh đèn dầu nhỏ như hạt lạc, chỉ sợ đã là buổi tối
Lộ Thương dùng sức cắn môi, huy vọng đổi lấy một tia thanh tỉnh…thân thể trừ bỏ đau đớn như hỏa thiêu, chẳng còn cảm giác nào khác.
Hắn dùng sức nghiêng đầu nhìn vai phải…ba vết chém thật sâu cắt vào da thịt, máu ở miệng vết thương vẫn còn ứa ra nhìn vô cùng thê thảm.
Hơi giật giật hai chân, hai chân lúc này đau đớn đến tê buốt làm hắn không nhịn được rên rỉ, hắn chỉ có thể hơi hơi chuyển hướng nằm, giống như một người gần chết nên khó khăn lắm, cứng ngắc tựa người vào đống cỏ khô cũ kĩ ở góc tường.
Ánh mắt rơi vào trần nhà lâu năm thiếu tu sửa mà hiện ra một loạt biểu hiện kinh hãi lẫn hoảng sợ, bàng hoàng, Lộ Thương cảm giác đến thở cũng không nổi nữa.
Hết thảy giống như một cơn ác mộng, chính mình không hiểu vì sao cuối cùng lại lâm vào địa ngục khủng khiếp này…vì chính mình chưa từng bao giờ phạm tội.
“ Hắc hắc hắc…" Khóc không được, Lộ Thương đành phải dưới đáy lòng cười chính mình. Trước kia, đầu đao nhuốm máu cũng có nghĩ đến kết cục có ngày rơi vào tay quan sai, nhưng thật sự gần đến lúc này mới phát hiện căn bản không đứng dậy nổi…chính là bởi vì không nghĩ thế nào lại gặp con người làm mình sa cơ lỡ vận đến mức này, miệt mài theo đuổi cái không thể có chứng tỏ chính mình ngu ngốc mà gây nên thôi.
Tay chân đều bị xiềng xích khóa trụ, tự do chỉ có trong tâm…không oán hận, hắn thậm chí có điểm cảm kích sự tàn nhẫn của Tĩnh, cuối cùng đã dùng bạo lực bẻ gãy nốt chút si niệm trong hắn, đánh tan kỉ niệm về con người đẹp đẽ trong lòng hắn mỗi khi nhớ lại.
Lại một lần nữa nhắc mình, từ đầu đến cuối, là tự hắn đa tình. Không ai đối đãi như vậy với người mình có một chút cảm giác thích cả…hắn cuối cùng mở ra được tấm màn che nội tâm Tĩnh, bình thản đón nhận như vai diễn phải máu chảy đầm đìa kia,mới là chuyện thật.
Tuy rằng những lời này trong lòng mình đã nhấm nuốt thật sâu, nhưng làm cách nào cũng không xóa được hoàn toàn nỗi đau trong lòng hắn. Lộ Thương không kiềm chế được run run, thậm chí có người mở cửa lao hắn cũng không để ý, chỉ có đáy lòng vừa lạnh băng vừa tuyệt vọng mà run rẩy.
Tĩnh, vẫn như ngày nào, vẻ tôn quý tiêu sái bước vào đại lao, ngồi lên đồ vật duy nhất trong phòng giam… khí thế cường hãn ngồi trên giường đá lạnh lẽo.
Vẫy lui tùy tùng, y đem ánh mắt sâu không lường được hướng qua Lộ Thương người đầy máu.
“ Ta hỏi lại ngươi lần nữa, cuối cùng vì—cái –gì—lại—phải—giết—Dũng—Nghĩa—vương—thúc—?" Mỗi một chữ của y gằn xuống, lạnh hơn cả núi băng vạn năm.(ta đã phải copy để có cái này — đó,cái đó làm thế nào ta???)
Lộ Thương nghe rành mạch. Hắn nhất thời trừng mắt nhìn, rốt cục nuốt xuống bên miệng lời nói…không thể biện bạch, hắn cũng không muốn biện bạch.
Căn bản không lời nói nào có thể lọt vào tai Tĩnh được nữa.
“ Hừ, ngươi căn bản không nói ta cũng biết. Đồ kỹ nữ thối tha, bất quá là ghen tỵ ta sủng ái Dũng Nghĩa, đem ngươi bỏ qua một bên mà thôi."
Trước sau không quay đầu lại nhìn Tĩnh, Lộ Thương cũng có thể đoán được biểu tình trên mặt y vừa xem thường, lãnh khốc vừa nói cho hắn.
Lộ Thương rốt cục nhịn không được, trên gương mặt bị tàn phá lộ ra một nét cười tươi…nếu nói hiện tại chính mìh còn cái gì tâm nguyện, thì không còn nữa, chẳng qua là hi vọng trước mặt Tĩnh biểu hiện kiên cường một chút mà thôi.
Tươi cười, hiển nhiên chọc giận Tĩnh. Y thở hổn hển, chính là bộ dáng Lộ Thương lúc gặp mặt khiến y không ngờ tới, làm cho Tĩnh rút cuộc hung hăng ở bên người hắn nổi cơn giận dữ
“ Ta làm việc từ trước đến nay thích rõ ràng. Ta biết ngươi hiện tại thấy thực oan uổng, không biết hành động trời không hay quỷ không biết rút cuộc thế nào lại bại lộ. Được, ta cũng là niệm phần tình nghĩa trước đây, cho ngươi biết phải chết thế nào"
“ Đến, đem Nhị Tường gọi đến cho ta".
Có người lĩnh lệnh đi, Lộ Thương cuối cùng không sao hiểu được, viên thập toàn đại bổ kia của mình lại hại chết được Vương gia danh chấn thiên hạ, tinh thần không khỏi nghiêm trọng ngưng tụ nghe ngóng mọi tiếng động trong nhà tù.
Chỉ chốc lát liền có người theo nội thị tiến vào, Lộ Thương qua ánh mắt mơ hồ nhìn có vẻ người kia khá quen mắt.
Nhị Tường làm lễ, kinh cẩn quỳ lạy rồi bước sang một bên.
“ Nhị Tường, trước mặt trẫm, nói xem hắn đã làm trò gì, nói rõ cho trẫm nghe một lần". Tĩnh khẩu khí chắc chắn mà lãnh đạm, Lộ Thương nghe xong cười lạnh…thật không chứng kiến tận mắt thì không hiểu chuyện gì sẽ phát sinh nữa.
“ Nhị Tường tuân mệnh." Nhị Tường kia liếc nhìn Lộ Thương một cái, nói:“Sáng nay, Lộ thị vệ tới tìm bệ hạ ở Liên Thanh Điện, bệ hạ vừa lúc đó đi rồi, nhưng Dũng Nghĩa Vương thúc cho mời Lộ thị vệ vào, lại không cho tiểu nhân theo, tiểu nhân thật sự cũng không hiểu họ nói chuyện gì."
Lộ Thương nghĩ tới, Nhị Tường chính là hoạn quan dẫn đường cho hắn đến gặp Hiên Viên Dũng Nghĩa…rốt cuộc điều không nghĩ tới lại có thể xảy ra, chứng minh hắn đã hạ độc chết Dũng Nghĩa vương gia.
“ Qua một lát, Lộ thị vệ lại lần nữa tới Liên Thanh Điện, lần này có ngắn hơn lần trước một lát, Lộ thị vệ vào trướng, tiểu nhân liền trộm nấp ở bên ngoài bàn thờ nghe trộm. Chợt nghe thấy Dũng Nghĩa Vương gia cấp Lộ thị vệ giải dược, Lộ thị vệ còn cho vương gia uống thuốc, một canh giờ sẽ phát tác… “ Nói tới đây, Nhị Tường liếc trộm Lộ Thương một cái, nhìn mặt hắn không chút thay đổi sắc, can đảm tiếp tục nói
“ Chờ Lộ thị vệ đi rồi…lát sau…Lát sau Vương gia ngài…vương gia…liền….liền…" Nhị Tường càng nói càng run rẩy lộn xộn, đến cuối cùng nói không thành tiếng, khó có thể nghe ra.
Tĩnh phất tay bảo hắn không cần nói mà đi xuống, Nhị Tường nhẹ nhõm một hơi, cúi đầu ở một bên.
Tĩnh đem tầm mắt chuyển tới trên người Lộ Thương, cười lạnh một tiếng: “Ngươi cho là ngươi làm việc không dấu vết hay sao? Ai ngờ lưới trời tuy thưa nhưng khó thoát. Độc dược kia nửa cảnh giờ đã phát tác, làm cho ngươi chưa kịp chạy đã bị ta đuổi tới. Muốn trách thì trách người thời vận không đủ, trời không tới giúp ngươi đi."
Không muốn giải thích, cũng biết rõ giải thích vô nghĩa, chình là trời cao không để cho Lộ Thương im lặng :“ Dục thêm chi tội, gì hoạn vô từ" (=.=",ko hiểu lắm nhưng lẽ là có người muốn vu oan mà mình ko kiếm được lời giải thích). Tám chữ theo hàm răng hắn phun ra ngoài, quả nhiên thấy được Tĩnh nhíu mày hung ác.
“ Các ngươi đều đi ra ngoài." Hộ vệ chung quanh chỉ một khắc đã biến mất.
Thanh âm Tĩnh thật lạnh, bất quá , Lộ Thương không sợ, chuyện đã tới nước này còn cái gì đáng sợ hơn đâu, dù sao cũng chỉ chết một mạng mà thôi. Hắn mở ta mắt nhìn thấy Tĩnh gần đến bên người, ánh mắt Tĩnh vừa lặng lẽ vừa kiên định.
“ Như thế nào? Bất cứ giá nào, không sợ ta sao?" Tĩnh ở bên hắn ngồi xổm xuống, cười tủm tỉm nhìn Lộ Thương.
Nếu trước kia, ở trước mắt Tĩnh thế này, hắn đã sợ đến phát run, dũng khí trước khi chết bỗng khiến hắn kiên cường hơn…Lộ Thương ngênh ngang đón tầm mắt y.
“ Biết không?" Tĩnh vẫn cao quý như vậy, cười, từ trong ngực áo Lộ Thương lấy ra một sợi lụa mỏng dính lau đi máu vương trên đó: “ Biết cái gì gọi là lăng trì không? Ngày mai, bọn họ bắt đầu từ nơi này…" Y sờ sờ hai mí mắt Lộ Thương: “ Sau đó là nơi này…" bị y hung hăng nhéo một cái, đau không thể đau hơn, Lộ Thương nhịn không được rên rỉ.
“ Bọn họ mỗi một chút, một chút, đem ngươi xả ra thành thịt, thành máu hỗn độn, máu chảy đầm đìa mà biến thành một đống xương cốt, trước khi ngươi chết đi, ngươi sẽ tận mất thấy thân thể chính mình thế nào chậm rãi tiêu tán thành một đống huyết nhục mơ hồ…." Thanh âm Tĩnh ác ý chậm rãi, tay cũng chậm rãi chạy trên người Lộ Thương. Bạn đang
Tác giả :
Tinh Bảo Nhi