Hoa Hoa Du Long
Chương 21
Ngoài cửa sổ bóng cây lắc lư, tuy không còn là giữa mùa hè, nhưng gió không thổi buổi tối lại làm cho cõi lòng người đầy tâm sự đêm nay không yên giấc
Một mảnh yên tĩnh tối mịt phủ lên Đại Đồng hoàng cung, đã qua canh năm, ánh trăng lành lạnh chiếu đến nội viện một gian tiểu lâu, trên giường, chiếu vào một gương mặt đang chật vật đến toát mồ hôi.
Tuy rằng đang ngủ, nhưng Lộ Thượng vặn vẹo mặt mũi, tuy rằng đang vô ý thức nhưng lại là trên cái giường đầy thoải mái mà trằn trọc.
“ Tĩnh…Đừng…" rốt cuộc là vẫn bị ác mộng làm bừng tỉnh, hắn từ trên giường nhảy dựng lên tỉnh dậy, vẻ mặt đầy kinh hoàng…mới giật mình phát giác chính mình vừa hoảng hốt kêu cái tên ngàn vạn lần không nên nhắc đến.
May mắn lần này chỉ là mộng, Lộ Thương hít thật sâu không khí lạnh lẽo của ban đêm, khép lại mảnh áo đơn trên người, đơn giản là đứng dậy khỏi giường, đi đến bên cửa sổ.
Ánh trăng không quá sáng, cảnh sắc lịch sự tao nhã ban ngày cuối cùng chỉ còn lại một mảng tối đơn điệu, nghĩ tới đã hơn nửa tháng tâm tình hỗn loạn, hắn không khỏi thở dài một hơi.
Quốc trượng đại nhân của Đại Đồng quốc, cũng là thúc thúc của Hoàng đế, tư vật (vật cá nhân) mà Tĩnh Tông Hoàng đế Đại Đồng đem hết hồn vía quấn quít nửa tháng qua bị nhốt tại hậu cung chính là Hiên Viên Dũng Nghĩa mang danh phản quốc. Tĩnh Tông Hoàng đế vì lấy lí do thẩm vấn mà ngày đêm bên gã canh giữ, tuy rằng trong cung sớm có lời đồn đại, lại cuối cùng chẳng ai dám ngẩng mặt can gián, Lộ Thương chính mắt thấy hai người hoan ái mới biết thời gian này tột cùng hai người họ làm cái việc gì.
Cho nhau ôm ấp, hôn môi không điểm dừng, còn có…
Thì thầm dâm loạn, âm yếm thậm chí thống khổ mà vui vẻ đạt cao trào…tuy rằng đã cách xa nhau nhiều ngày như vậy, nhưng trí nhớ vẫn tưởng tượng đến cảnh Tĩnh cùng người đó triền miên, toàn thân Lộ Thương vẫn nóng lên.
Không, chính mình tuyệt đối không thể thừa nhận bởi vì nhớ lại những chuyện hỗn tạp như thế mà lại hưng phấn không rõ duyên cớ.
Lộ Thương tưởng tượng lại, chính mình như vậy say mê Tĩnh một thời gian dài, chỉ có mình mình chấp nhất, cảm giác xấu hổ bị vùi tận sâu đáy lòng bỗng chốc nổi dậy chống lại tâm can chính mình, làm cho chính mình hận không thể đem tất cả hiện thực trong lòng xé tung ra, cảm giác thật không biết hổ thẹn, một mặt chỉ biết tự mình đa tình.
Có lẽ ngay từ đầu trong quan hệ của hai người, chính mình là người bị động, thậm chí có thể nói là thống khổ thừa nhận cảm giác nhục nhã Tĩnh mang tới và gia tăng trên cơ thể, chính là bởi vì gương mặt đẹp như tiên tử kia đã ăn thật sâu vào trong tim mình, còn có ôn nhu ngẫu nhiên, chính mình rốt cuộc ở bên hắn- ngườivừa tuyệt đẹp vừa kiên định mà rơi vào tay giặc, thậm chí giống như nữ nhân bắt đầu mừng thầm nghĩ chính mình có lực hấp dẫn lâu dài với Tĩnh, ảo tưởng rằng Tĩnh đối với mình ngoài thúc ép bức bách vẫn còn có tình cảm mới khiến y làm thế, cứ thế cuối cùng lại lạc trong hàng rào chính mình dựng lên bởi khí phái phấn chấn chỉ đến từ một phía.
Nghĩ đến đây Lộ Thương cảm thấy chính mình cần cảm tạ Hiên Viên Dũng Nghĩa…cảm giác mãnh liệt Tĩnh dành cho gã tuy rằng đem mộng đẹp trong lòng mình ném xuống đáy vực sâu tuyệt vọng, nhưng có thể để hắn đem cảm giác ngu muội trong đầu bỏ đi…rõ ràng từ đầu đến cuối chỉ có Lộ Thương yêu y say đắm, cuối cùng tự mình xa ngã, bởi vì cuối cùng chỉ là thứ để hoàng đế bệ hạ tôn quý ấy lấy làm chế phẩm thêm vào cho vở kịch nối lại duyên xưa với người yêu cũ, tôn nghiêm bị đả kích nghiêm trọng lại không biết hổ thẹn, thậm chí hắn còn từng rất đắc ý làm nam sủng ở bên Tĩnh.
Gắt gao nắm chặt tay, trên mặt Lộ Thương đan xen vẻ đau khổ cùng tự thương hại…nửa tháng rồi, Tĩnh tựa hồ sớm quên mình còn tồn tại. Hắn bỏ bê cả triều chính, cả ngày chỉ biết say mê chìm đắm trong khoái cảm chinh phục Hiên Viên Dũng Nghĩa, nếu không có đệ đệ y chủ trì đại cuộc, chỉ sợ sớm có đại thần can gián đến thẳng đây.
Nhìn phía chân trời vẫn là một mảnh trăng sáng nhẹ, Lộ Thương trong lòng tràn ngập buồn giận. Mắt thấy nguyệt tàn là một ngày mới đến, nhớ tới trên người mình bị Tĩnh hạ dâm dược chặt đứt mọi ý nghĩ chạy trốn trong đầu…nếu không phải sợ giải dược bích tiêu của y, hắn đã sớm nản lòng thoái chí mà trên đường quay về Hàng Thành.
Trước mắt chỉ còn cách cùng Tĩnh trò chuyện bình tĩnh, làm cho y đưa giải dược cho, tự nguyện thả mình trở về.
Dù sao nói thẳng ra, hàng giả đưa cho hắn cũng đâu phân biệt được.
Lộ Thương liều mạng nói cho mình phải bình tĩnh, bình tĩnh, chính là tâm khảm thống khổ quặn thắt vẫn thừa nhận…hắn chỉ là thứ phẩm… chuyện này thật bi thương.
Coi như nhận về một bài học…từ nay về sau đừng đem tình cảm mù quáng mà trao trọn cho một người, cũng đừng mù quáng đánh giá cao địa vị mình trong lòng người ta…nếu một lần nữa lại đem mình đẩy vào hoàn cảnh này thì hắn thật sự ngập đầu trong tai ương.
Âm thầm dưới đáy lòng hạ quyết định, Lộ Thương quyết ngày mai phải tới tìm Tĩnh cấp giải dược.
Tuy rằng trong đầu ngàn vạn lần không muốn gặp Tĩnh, nhưng lại nghĩ đau dài không bằng đau ngắn, còn như vậy mà suy nghĩ thì chính mình mãi mãi ở trong ngang trái mà thôi.
Chủ ý chắc chắn, Lộ Thương yên lặng về giường nằm, nhẹ nhàng nhắm mắt, tuy rằng biết tối nay không có khả năng ngủ lại, hắn vẫn là hi vọng ngày mai trước mặt Tĩnh có thể không lộ ra thần thương ảm đạm.
Thời gian giày vò thống khổ vô tình trôi qua, ánh mặt trời chói mắt soi thẳng vào căn phòng nhỏ, Lộ Thương mới giãy dụa mở hai mắt sung huyết mệt mỏi, hắn không thể thừa nhận rằng một đêm không ngủ…vì thế sớm làm hắn như không còn khí lực nam nhi.
Một phen rửa mặt chải đầu, Lộ Thương cố ý chọn quần áo tươi sắc nhất hy vọng mình có một chút thần khí. Ăn chút gì lung tung, hắn dọc theo con đường mòn trong cung chậm rãi hướng nơi Hi Chân từng ở, hiện tại biến thành nơi Tĩnh cùng tình nhân yêu đương phóng túng giữa hồ nước.
Nửa tháng nay hắn vẫn liều mạng né tránh nơi này bỗng hiện ra trước mắt, phong cảnh xinh đẹp…hết thảy vẫn đẹp như cũ, chính là đường vào giữa hồ có mười mấy thị vệ thân cận của hoàng đế ở tại nơi này canh gác và nhận tin từ bên trong.
Lộ Thương ở trạm kiểm soát đầu tiên dừng bước, không hiểu sao hắn bỗng thấy toàn thân lạnh lẽo…đến tột cùng vẫn là thương tâm sợ hãi hay hắn đã mất lực tránh đi.
Cố gắng mở miệng làm ra thanh âm bình tĩnh nhất, Lộ Thương hướng thị vệ kia mở miệng :“ Lộ Thương có chuyện quan trọng cầu kiến bệ hạ, thỉnh đại ca hỗ trợ thong báo giúp."
Thị vệ soi vào hắn ánh mắt lạnh băng, Lộ Thương cảm giác như lòng tự trọng của mình sớm bị trăm ngàn mũi tên độc ác găm vào.
“ Nga, ta đi thỉnh nội thị truyền tới, người chờ chỗ này một chút." Cuối cùng thị vệ còn không để ý trạng thái bối rối Lộ Thương đang đứng đó, quay người đi đến bên hoạn quan đứng ở đầu cầu, nói nhỏ giọng hai câu, chỉ thấy hoạn quan kia xoay người đi vào bên trong.
Đợi tựa hồ một vạn năm cũng không lâu như thế…ít nhất Lộ Thương cảm thấy cảnh tượng buồn cười đau khổ mà mình nghĩ đến cái chết đã quá nhiều …hơn ngàn vạn lần rồi thì phải, hoạn quan kia mới từ bên trong đi ra
“ Biên cương có quân tình khẩn cấp, bệ hạ sáng sớm đã đi rồi" Hoạn quan tiếng nói sắc nhọn như đâm vào chút quyết tâm mới nhú của Lộ Thương, nhưng mà câu nói sau còn kiên quyết đẩy hắn vào mây mù năm vạn dặm :“ Nhưng, Dũng Nghĩa vương gia nói cho ngươi vào, ngài có chuyện muốn hỏi ngươi."
“ A?" Cảm giác buồn nản vô cùng chua xót dân lên, Lộ Thương thật sự không muốn bắt buộc mình nhìn thấy người kia mang ánh sáng chiến thắng chói lọi trước mặt, nhưng mà ánh mắt uy hiếp thị vệ hai bên khiến hắn cuối cũng vẫn phải đi theo hoạn quan từng bước đi trên cầu dẫn vào đình viện.
Nếu không xin được Tĩnh, có thể van cầu vị vương gia đang được sủng ái cực độ này…hẳn là gã hi vọng mình rời đi lắm, mà lời nói của gã với Tĩnh so với mình thân phận ruồi bọ hiển nhiên có lực hơn vô số lần.
Quyết định chủ ý, Lộ Thương cũng không còn do dự, đi theo phía sau hoạn quan đến nơi mĩ lệ trước kia…ngay trước mặt mình, Tĩnh cùng Hiên Viên Dũng Nghĩa hết sức triền miên.
Đi qua đại sảnh, Lộ Thương không ức chế được ánh mắt, quay về cột chạm khắc lộng lẫy giữa căn phòng…chính là nơi tận mắt chứng kiến Tĩnh đối với Hiên Viên Dũng Nghĩa lửa yêu rừng rực, ngọn lửa ấy thắp lên nhiệt tình cao độ trong Tĩnh, cũng là ngọn lửa đốt cháy cảm giác yêu đương lần đầu mới nhú thành than trong lòng hắn.
Nhân sinh như giấc mộng…đi theo hoạn quan bước lên lầu hai thông thẳng đến phòng ngủ, cảm giác không đúng xẹt qua lòng Lộ Thương.
“ Vương gia, Lộ thị vệ tới rồi." Cung kính hướng màn gấm buông thả một lần nữa nhấn mạnh lời nói mà khom người, thái độ khiêm tốn của hoạn quan càng làm Lộ THương khẳng định người này thật sự được sủng ái.
“ Tiến vào." Thanh âm Hiên Viên Dũng Nghĩa tựa hồ không to bằng lần trước, chỉ vừa thoát ra khỏi cổ tạo cảm giác ủ rũ.
Nội thị tựa hồ có điểm do dự. Hiên Viên Dũng Nghĩa lần nữa đề cao thanh âm :“ Để Lộ thị vệ một mình vào đây, ngươi lui ra"
“ Nhưng…" Nội thị hiển nhiên nhớ lại lời Tĩnh phân phó, ở tại chỗ ngập ngừng không chịu lui ra.
“ Gọi ngươi lui ra có nghe không?" Hiên Viên Dũng Nghĩa vốn là dòng dõi hoàng thất, có một loại uy nghiêm, làm cho nội thị bối rối hẳn lên, rốt cuộc khiếp sợ địa vị của Hiên Viên Dũng Nghĩa trước mặt Tĩnh mà ngoan ngoãn đi xuống lầu.
Lộ Thương vén lên tấm màn buông dày trước mặt, ở cách một tầm che ở phía trước thì dừng bước…tuy rằng đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng cảnh tượng trước mắt hắn vẫn như một bát nước lạnh dội từ đầu đến chân hắn đông cứng. Bạn đang
Một mảnh yên tĩnh tối mịt phủ lên Đại Đồng hoàng cung, đã qua canh năm, ánh trăng lành lạnh chiếu đến nội viện một gian tiểu lâu, trên giường, chiếu vào một gương mặt đang chật vật đến toát mồ hôi.
Tuy rằng đang ngủ, nhưng Lộ Thượng vặn vẹo mặt mũi, tuy rằng đang vô ý thức nhưng lại là trên cái giường đầy thoải mái mà trằn trọc.
“ Tĩnh…Đừng…" rốt cuộc là vẫn bị ác mộng làm bừng tỉnh, hắn từ trên giường nhảy dựng lên tỉnh dậy, vẻ mặt đầy kinh hoàng…mới giật mình phát giác chính mình vừa hoảng hốt kêu cái tên ngàn vạn lần không nên nhắc đến.
May mắn lần này chỉ là mộng, Lộ Thương hít thật sâu không khí lạnh lẽo của ban đêm, khép lại mảnh áo đơn trên người, đơn giản là đứng dậy khỏi giường, đi đến bên cửa sổ.
Ánh trăng không quá sáng, cảnh sắc lịch sự tao nhã ban ngày cuối cùng chỉ còn lại một mảng tối đơn điệu, nghĩ tới đã hơn nửa tháng tâm tình hỗn loạn, hắn không khỏi thở dài một hơi.
Quốc trượng đại nhân của Đại Đồng quốc, cũng là thúc thúc của Hoàng đế, tư vật (vật cá nhân) mà Tĩnh Tông Hoàng đế Đại Đồng đem hết hồn vía quấn quít nửa tháng qua bị nhốt tại hậu cung chính là Hiên Viên Dũng Nghĩa mang danh phản quốc. Tĩnh Tông Hoàng đế vì lấy lí do thẩm vấn mà ngày đêm bên gã canh giữ, tuy rằng trong cung sớm có lời đồn đại, lại cuối cùng chẳng ai dám ngẩng mặt can gián, Lộ Thương chính mắt thấy hai người hoan ái mới biết thời gian này tột cùng hai người họ làm cái việc gì.
Cho nhau ôm ấp, hôn môi không điểm dừng, còn có…
Thì thầm dâm loạn, âm yếm thậm chí thống khổ mà vui vẻ đạt cao trào…tuy rằng đã cách xa nhau nhiều ngày như vậy, nhưng trí nhớ vẫn tưởng tượng đến cảnh Tĩnh cùng người đó triền miên, toàn thân Lộ Thương vẫn nóng lên.
Không, chính mình tuyệt đối không thể thừa nhận bởi vì nhớ lại những chuyện hỗn tạp như thế mà lại hưng phấn không rõ duyên cớ.
Lộ Thương tưởng tượng lại, chính mình như vậy say mê Tĩnh một thời gian dài, chỉ có mình mình chấp nhất, cảm giác xấu hổ bị vùi tận sâu đáy lòng bỗng chốc nổi dậy chống lại tâm can chính mình, làm cho chính mình hận không thể đem tất cả hiện thực trong lòng xé tung ra, cảm giác thật không biết hổ thẹn, một mặt chỉ biết tự mình đa tình.
Có lẽ ngay từ đầu trong quan hệ của hai người, chính mình là người bị động, thậm chí có thể nói là thống khổ thừa nhận cảm giác nhục nhã Tĩnh mang tới và gia tăng trên cơ thể, chính là bởi vì gương mặt đẹp như tiên tử kia đã ăn thật sâu vào trong tim mình, còn có ôn nhu ngẫu nhiên, chính mình rốt cuộc ở bên hắn- ngườivừa tuyệt đẹp vừa kiên định mà rơi vào tay giặc, thậm chí giống như nữ nhân bắt đầu mừng thầm nghĩ chính mình có lực hấp dẫn lâu dài với Tĩnh, ảo tưởng rằng Tĩnh đối với mình ngoài thúc ép bức bách vẫn còn có tình cảm mới khiến y làm thế, cứ thế cuối cùng lại lạc trong hàng rào chính mình dựng lên bởi khí phái phấn chấn chỉ đến từ một phía.
Nghĩ đến đây Lộ Thương cảm thấy chính mình cần cảm tạ Hiên Viên Dũng Nghĩa…cảm giác mãnh liệt Tĩnh dành cho gã tuy rằng đem mộng đẹp trong lòng mình ném xuống đáy vực sâu tuyệt vọng, nhưng có thể để hắn đem cảm giác ngu muội trong đầu bỏ đi…rõ ràng từ đầu đến cuối chỉ có Lộ Thương yêu y say đắm, cuối cùng tự mình xa ngã, bởi vì cuối cùng chỉ là thứ để hoàng đế bệ hạ tôn quý ấy lấy làm chế phẩm thêm vào cho vở kịch nối lại duyên xưa với người yêu cũ, tôn nghiêm bị đả kích nghiêm trọng lại không biết hổ thẹn, thậm chí hắn còn từng rất đắc ý làm nam sủng ở bên Tĩnh.
Gắt gao nắm chặt tay, trên mặt Lộ Thương đan xen vẻ đau khổ cùng tự thương hại…nửa tháng rồi, Tĩnh tựa hồ sớm quên mình còn tồn tại. Hắn bỏ bê cả triều chính, cả ngày chỉ biết say mê chìm đắm trong khoái cảm chinh phục Hiên Viên Dũng Nghĩa, nếu không có đệ đệ y chủ trì đại cuộc, chỉ sợ sớm có đại thần can gián đến thẳng đây.
Nhìn phía chân trời vẫn là một mảnh trăng sáng nhẹ, Lộ Thương trong lòng tràn ngập buồn giận. Mắt thấy nguyệt tàn là một ngày mới đến, nhớ tới trên người mình bị Tĩnh hạ dâm dược chặt đứt mọi ý nghĩ chạy trốn trong đầu…nếu không phải sợ giải dược bích tiêu của y, hắn đã sớm nản lòng thoái chí mà trên đường quay về Hàng Thành.
Trước mắt chỉ còn cách cùng Tĩnh trò chuyện bình tĩnh, làm cho y đưa giải dược cho, tự nguyện thả mình trở về.
Dù sao nói thẳng ra, hàng giả đưa cho hắn cũng đâu phân biệt được.
Lộ Thương liều mạng nói cho mình phải bình tĩnh, bình tĩnh, chính là tâm khảm thống khổ quặn thắt vẫn thừa nhận…hắn chỉ là thứ phẩm… chuyện này thật bi thương.
Coi như nhận về một bài học…từ nay về sau đừng đem tình cảm mù quáng mà trao trọn cho một người, cũng đừng mù quáng đánh giá cao địa vị mình trong lòng người ta…nếu một lần nữa lại đem mình đẩy vào hoàn cảnh này thì hắn thật sự ngập đầu trong tai ương.
Âm thầm dưới đáy lòng hạ quyết định, Lộ Thương quyết ngày mai phải tới tìm Tĩnh cấp giải dược.
Tuy rằng trong đầu ngàn vạn lần không muốn gặp Tĩnh, nhưng lại nghĩ đau dài không bằng đau ngắn, còn như vậy mà suy nghĩ thì chính mình mãi mãi ở trong ngang trái mà thôi.
Chủ ý chắc chắn, Lộ Thương yên lặng về giường nằm, nhẹ nhàng nhắm mắt, tuy rằng biết tối nay không có khả năng ngủ lại, hắn vẫn là hi vọng ngày mai trước mặt Tĩnh có thể không lộ ra thần thương ảm đạm.
Thời gian giày vò thống khổ vô tình trôi qua, ánh mặt trời chói mắt soi thẳng vào căn phòng nhỏ, Lộ Thương mới giãy dụa mở hai mắt sung huyết mệt mỏi, hắn không thể thừa nhận rằng một đêm không ngủ…vì thế sớm làm hắn như không còn khí lực nam nhi.
Một phen rửa mặt chải đầu, Lộ Thương cố ý chọn quần áo tươi sắc nhất hy vọng mình có một chút thần khí. Ăn chút gì lung tung, hắn dọc theo con đường mòn trong cung chậm rãi hướng nơi Hi Chân từng ở, hiện tại biến thành nơi Tĩnh cùng tình nhân yêu đương phóng túng giữa hồ nước.
Nửa tháng nay hắn vẫn liều mạng né tránh nơi này bỗng hiện ra trước mắt, phong cảnh xinh đẹp…hết thảy vẫn đẹp như cũ, chính là đường vào giữa hồ có mười mấy thị vệ thân cận của hoàng đế ở tại nơi này canh gác và nhận tin từ bên trong.
Lộ Thương ở trạm kiểm soát đầu tiên dừng bước, không hiểu sao hắn bỗng thấy toàn thân lạnh lẽo…đến tột cùng vẫn là thương tâm sợ hãi hay hắn đã mất lực tránh đi.
Cố gắng mở miệng làm ra thanh âm bình tĩnh nhất, Lộ Thương hướng thị vệ kia mở miệng :“ Lộ Thương có chuyện quan trọng cầu kiến bệ hạ, thỉnh đại ca hỗ trợ thong báo giúp."
Thị vệ soi vào hắn ánh mắt lạnh băng, Lộ Thương cảm giác như lòng tự trọng của mình sớm bị trăm ngàn mũi tên độc ác găm vào.
“ Nga, ta đi thỉnh nội thị truyền tới, người chờ chỗ này một chút." Cuối cùng thị vệ còn không để ý trạng thái bối rối Lộ Thương đang đứng đó, quay người đi đến bên hoạn quan đứng ở đầu cầu, nói nhỏ giọng hai câu, chỉ thấy hoạn quan kia xoay người đi vào bên trong.
Đợi tựa hồ một vạn năm cũng không lâu như thế…ít nhất Lộ Thương cảm thấy cảnh tượng buồn cười đau khổ mà mình nghĩ đến cái chết đã quá nhiều …hơn ngàn vạn lần rồi thì phải, hoạn quan kia mới từ bên trong đi ra
“ Biên cương có quân tình khẩn cấp, bệ hạ sáng sớm đã đi rồi" Hoạn quan tiếng nói sắc nhọn như đâm vào chút quyết tâm mới nhú của Lộ Thương, nhưng mà câu nói sau còn kiên quyết đẩy hắn vào mây mù năm vạn dặm :“ Nhưng, Dũng Nghĩa vương gia nói cho ngươi vào, ngài có chuyện muốn hỏi ngươi."
“ A?" Cảm giác buồn nản vô cùng chua xót dân lên, Lộ Thương thật sự không muốn bắt buộc mình nhìn thấy người kia mang ánh sáng chiến thắng chói lọi trước mặt, nhưng mà ánh mắt uy hiếp thị vệ hai bên khiến hắn cuối cũng vẫn phải đi theo hoạn quan từng bước đi trên cầu dẫn vào đình viện.
Nếu không xin được Tĩnh, có thể van cầu vị vương gia đang được sủng ái cực độ này…hẳn là gã hi vọng mình rời đi lắm, mà lời nói của gã với Tĩnh so với mình thân phận ruồi bọ hiển nhiên có lực hơn vô số lần.
Quyết định chủ ý, Lộ Thương cũng không còn do dự, đi theo phía sau hoạn quan đến nơi mĩ lệ trước kia…ngay trước mặt mình, Tĩnh cùng Hiên Viên Dũng Nghĩa hết sức triền miên.
Đi qua đại sảnh, Lộ Thương không ức chế được ánh mắt, quay về cột chạm khắc lộng lẫy giữa căn phòng…chính là nơi tận mắt chứng kiến Tĩnh đối với Hiên Viên Dũng Nghĩa lửa yêu rừng rực, ngọn lửa ấy thắp lên nhiệt tình cao độ trong Tĩnh, cũng là ngọn lửa đốt cháy cảm giác yêu đương lần đầu mới nhú thành than trong lòng hắn.
Nhân sinh như giấc mộng…đi theo hoạn quan bước lên lầu hai thông thẳng đến phòng ngủ, cảm giác không đúng xẹt qua lòng Lộ Thương.
“ Vương gia, Lộ thị vệ tới rồi." Cung kính hướng màn gấm buông thả một lần nữa nhấn mạnh lời nói mà khom người, thái độ khiêm tốn của hoạn quan càng làm Lộ THương khẳng định người này thật sự được sủng ái.
“ Tiến vào." Thanh âm Hiên Viên Dũng Nghĩa tựa hồ không to bằng lần trước, chỉ vừa thoát ra khỏi cổ tạo cảm giác ủ rũ.
Nội thị tựa hồ có điểm do dự. Hiên Viên Dũng Nghĩa lần nữa đề cao thanh âm :“ Để Lộ thị vệ một mình vào đây, ngươi lui ra"
“ Nhưng…" Nội thị hiển nhiên nhớ lại lời Tĩnh phân phó, ở tại chỗ ngập ngừng không chịu lui ra.
“ Gọi ngươi lui ra có nghe không?" Hiên Viên Dũng Nghĩa vốn là dòng dõi hoàng thất, có một loại uy nghiêm, làm cho nội thị bối rối hẳn lên, rốt cuộc khiếp sợ địa vị của Hiên Viên Dũng Nghĩa trước mặt Tĩnh mà ngoan ngoãn đi xuống lầu.
Lộ Thương vén lên tấm màn buông dày trước mặt, ở cách một tầm che ở phía trước thì dừng bước…tuy rằng đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng cảnh tượng trước mắt hắn vẫn như một bát nước lạnh dội từ đầu đến chân hắn đông cứng. Bạn đang
Tác giả :
Tinh Bảo Nhi