Hoa Giá Thích Khách
Chương 7
Sáng sớm tỉnh dậy, Kiều Song Song không cần hỏi, chỉ cần nhìn biểu tình của mọi người đã đủ hiểu được, chuyện nàng cùng Phi Lãnh Nghệ viên phòng xem ra tất cả mọi người đều đã biết… TT_TT
Hôm nay, nàng mệt đến nỗi ngủ thẳng đến giữa trưa mới bủn rủn từ trên giường bò dậy. Nha hoàn một bên vừa giúp nàng chải đầu, mặc quần áo, một bên che miệng cười trộm, bởi vì trên da thịt của nàng toàn là hôn ấn mà tên nam nhân kia để lại, hại nàng xấu hổ đến mức không biết giấu gương mặt đi chỗ nào… >"0
Vẻ mặt Song Song kinh ngạc: “Phó tỷ… chính là Quân Quân cô nương của Thiền Quyên Lâu sao?"
(Các bạn muốn đọc truyện về vị hoa khôi xinh đẹp Quân Quân này thì mời tìm đọc bộ Mê Hoặc Thiết Bộ Đại Hiệp, bộ đó cũng thuộc hệ liệt của bộ này và cũng rất hay, he he ^^=)
Ngày ấy, lúc nàng giả dạng làm kỹ nữ của Thiền Quyên Lâu, nhưng cũng không có cách nào nhìn thấy được Quân Quân cô nương, bởi vì hoa khôi của Thiền Quyên Lâu có hẳn một khu sống cho riêng mình cùng với tỳ nữ hầu hạ, ngày thường không dễ dàng gặp người, cho nên các sư tỷ của nàng cũng chưa từng nhìn thấy được Quân Quân cô nương…
Cho tới tận bây giờ, nàng mới biết được hoá ra Quân Quân cô nương họ Phó, mà ở trên giang hồ, chuyện người duy nhất được hoa khôi của Thiền Quyên Lâu xem trọng chính là trang chủ của Phỉ Thuý sơn trang đã không còn là chuyện mới mẻ.
Vị Phó cô nương này xuất hiện ở đây, có thể suy nghĩ là vì cái gì???
Nhì thấy San San biểu tình sợ hãi, Kiều Song Song ngược lại vội an ủi nàng: “Yên tâm, ta đã sớm biết được chuyện của nàng ấy và đại ca của muội."
Phi San San vội vàng xua tay: “Không không không, đó đã là chuyện quá khứ, hiện lại đại ca đã lấy tẩu, đương nhiên sẽ không giống nhau, Phó tỷ nhiều lắm thì chỉ là thiếp…"
Ắc… >0
Nàng thật muốn cắn tiệt cái lưỡi của mình, cư nhiên hoảng quá nói bậy, vội vàng sữa chữa…
“Tẩu tẩu, tẩu đừng hiểu lầm, muội chỉ là so sánh, đại ca nhất định sẽ không lấy Phó tỷ làm thiếp, bởi vì đại ca vừa mới lấy tẩu, như thế nào có thể nhanh như vậy đã nạp thiếp, có đúng hay không?"
Càng giải thích, San San càng cảm thấy không ổn, vì thế vội vàng chạy nhanh nói sang chuyện khác, lôi kéo tay Song Song.
“Đi nào, chúng ta đến bãi cỏ phía sau núi đi, tẩu không phải nói muốn nhìn đàn ngựa mà nhà chúng ta nuôi dưỡng sao, đi thôi."
Kiều Song Song gật gật đầu, đi theo San San, mặt ngoài nàng trông như bình tĩnh không có việc gì, trên thực tế tất cả tâm tư đều theo tại trên người của vị mỹ nhân kia…
Thì ra, Phi Lãnh Nghệ cũng có ý muốn lấy Quân Quân cô nương…
Cũng khó trách, thì ra hắn lấy nàng không phải là do tự nguyện, nhưng mà, khi nghĩ đến trong lòng hắn còn có một người con gái khác, mà người con gái ấy lại còn rất xinh đẹp,Kiều Song Song không khỏi cúi đầu, một tay đặt trên ngực…
Vì sao… lòng của nàng lại đau như vậy…?
************
Kỳ quái? Tại sao lại tìm không thấy?
Kiều Song Song lục lọi, đem phòng bới tung lên tất cả các chỗ, tìm khắp các địa phương nhưng thuỷ chung vẫn không tìm thấy phương thuốc mà Tôn đại nương đã giao cho nàng.
Rõ ràng nàng vừa nãy còn để bên người, như thế nào mới ra ngoài vòng vo đi dạo chốc lát đã không còn nhìn thấy? >""
Cố gắng tìm thôi, kết quả, đồ vật muốn tìm thì không thấy, nhưng lại thấy một đôi giầy thêu…
Theo hướng giày thêu nhìn lên trên, hé ra một khuôn mặt đang đối với nàng mỉm cười…
“A, Phó… Phó cô nương."
Kiều Song Song vội vàng đứng dậy, xấu hổ cười cười…
Phó Quân Tú cúi người thi lễ: “Phu nhân."
Không hổ là tiểu thư khuê các, mỹ nhân chính là mỹ nhân, cho dù nhìn thấy mình có cử chỉ kỳ quái cũng không ngạc nhiên, giơ tay nhấc chân cũng rất uyển chuyển động lòng người.
Mắc cỡ quá, cư nhiên bị người ta nhìn thấy >“"
Hắn… hắn biết rồi ư? Nhưng sao hắn lại nổi giận đến như vậy chứ, chẳng lẽ… không có khả năng nha!
“Nhổ thuốc ra."
Song Song sửng sốt, người này đang nói chuyện ma quỷ gì vậy chứ? Nhất định là nàng nghe lầm rồi…
“Ta nói nhổ ra." Hắn trầm giọng mệnh lệnh.
Kiều Song Song nghe xong hoảng sợ kinh hô: “Đừng nói giỡn." >0
“Biểu tình của ta giống như đang nói giỡn sao?"
Hắn quả nhiên đã biết!
“Không được." Tuy rằng rất khâm phục hắn thần thông quảng đại, nhưng muốn nàng nhổ ra, hổng dám đâu… >0
Hôm nay, nàng mệt đến nỗi ngủ thẳng đến giữa trưa mới bủn rủn từ trên giường bò dậy. Nha hoàn một bên vừa giúp nàng chải đầu, mặc quần áo, một bên che miệng cười trộm, bởi vì trên da thịt của nàng toàn là hôn ấn mà tên nam nhân kia để lại, hại nàng xấu hổ đến mức không biết giấu gương mặt đi chỗ nào… >"0
Vẻ mặt Song Song kinh ngạc: “Phó tỷ… chính là Quân Quân cô nương của Thiền Quyên Lâu sao?"
(Các bạn muốn đọc truyện về vị hoa khôi xinh đẹp Quân Quân này thì mời tìm đọc bộ Mê Hoặc Thiết Bộ Đại Hiệp, bộ đó cũng thuộc hệ liệt của bộ này và cũng rất hay, he he ^^=)
Ngày ấy, lúc nàng giả dạng làm kỹ nữ của Thiền Quyên Lâu, nhưng cũng không có cách nào nhìn thấy được Quân Quân cô nương, bởi vì hoa khôi của Thiền Quyên Lâu có hẳn một khu sống cho riêng mình cùng với tỳ nữ hầu hạ, ngày thường không dễ dàng gặp người, cho nên các sư tỷ của nàng cũng chưa từng nhìn thấy được Quân Quân cô nương…
Cho tới tận bây giờ, nàng mới biết được hoá ra Quân Quân cô nương họ Phó, mà ở trên giang hồ, chuyện người duy nhất được hoa khôi của Thiền Quyên Lâu xem trọng chính là trang chủ của Phỉ Thuý sơn trang đã không còn là chuyện mới mẻ.
Vị Phó cô nương này xuất hiện ở đây, có thể suy nghĩ là vì cái gì???
Nhì thấy San San biểu tình sợ hãi, Kiều Song Song ngược lại vội an ủi nàng: “Yên tâm, ta đã sớm biết được chuyện của nàng ấy và đại ca của muội."
Phi San San vội vàng xua tay: “Không không không, đó đã là chuyện quá khứ, hiện lại đại ca đã lấy tẩu, đương nhiên sẽ không giống nhau, Phó tỷ nhiều lắm thì chỉ là thiếp…"
Ắc… >0
Nàng thật muốn cắn tiệt cái lưỡi của mình, cư nhiên hoảng quá nói bậy, vội vàng sữa chữa…
“Tẩu tẩu, tẩu đừng hiểu lầm, muội chỉ là so sánh, đại ca nhất định sẽ không lấy Phó tỷ làm thiếp, bởi vì đại ca vừa mới lấy tẩu, như thế nào có thể nhanh như vậy đã nạp thiếp, có đúng hay không?"
Càng giải thích, San San càng cảm thấy không ổn, vì thế vội vàng chạy nhanh nói sang chuyện khác, lôi kéo tay Song Song.
“Đi nào, chúng ta đến bãi cỏ phía sau núi đi, tẩu không phải nói muốn nhìn đàn ngựa mà nhà chúng ta nuôi dưỡng sao, đi thôi."
Kiều Song Song gật gật đầu, đi theo San San, mặt ngoài nàng trông như bình tĩnh không có việc gì, trên thực tế tất cả tâm tư đều theo tại trên người của vị mỹ nhân kia…
Thì ra, Phi Lãnh Nghệ cũng có ý muốn lấy Quân Quân cô nương…
Cũng khó trách, thì ra hắn lấy nàng không phải là do tự nguyện, nhưng mà, khi nghĩ đến trong lòng hắn còn có một người con gái khác, mà người con gái ấy lại còn rất xinh đẹp,Kiều Song Song không khỏi cúi đầu, một tay đặt trên ngực…
Vì sao… lòng của nàng lại đau như vậy…?
************
Kỳ quái? Tại sao lại tìm không thấy?
Kiều Song Song lục lọi, đem phòng bới tung lên tất cả các chỗ, tìm khắp các địa phương nhưng thuỷ chung vẫn không tìm thấy phương thuốc mà Tôn đại nương đã giao cho nàng.
Rõ ràng nàng vừa nãy còn để bên người, như thế nào mới ra ngoài vòng vo đi dạo chốc lát đã không còn nhìn thấy? >""
Cố gắng tìm thôi, kết quả, đồ vật muốn tìm thì không thấy, nhưng lại thấy một đôi giầy thêu…
Theo hướng giày thêu nhìn lên trên, hé ra một khuôn mặt đang đối với nàng mỉm cười…
“A, Phó… Phó cô nương."
Kiều Song Song vội vàng đứng dậy, xấu hổ cười cười…
Phó Quân Tú cúi người thi lễ: “Phu nhân."
Không hổ là tiểu thư khuê các, mỹ nhân chính là mỹ nhân, cho dù nhìn thấy mình có cử chỉ kỳ quái cũng không ngạc nhiên, giơ tay nhấc chân cũng rất uyển chuyển động lòng người.
Mắc cỡ quá, cư nhiên bị người ta nhìn thấy >“"
Hắn… hắn biết rồi ư? Nhưng sao hắn lại nổi giận đến như vậy chứ, chẳng lẽ… không có khả năng nha!
“Nhổ thuốc ra."
Song Song sửng sốt, người này đang nói chuyện ma quỷ gì vậy chứ? Nhất định là nàng nghe lầm rồi…
“Ta nói nhổ ra." Hắn trầm giọng mệnh lệnh.
Kiều Song Song nghe xong hoảng sợ kinh hô: “Đừng nói giỡn." >0
“Biểu tình của ta giống như đang nói giỡn sao?"
Hắn quả nhiên đã biết!
“Không được." Tuy rằng rất khâm phục hắn thần thông quảng đại, nhưng muốn nàng nhổ ra, hổng dám đâu… >0
Tác giả :
Mạc Nhan