Hỏa Diễm Nhung Trang (Ngọn Lửa Quân Phục)
Chương 39
Chuyển ngữ: Mạc Điềm
Cre: On pic
- ------------------------------------
Xe cứu hỏa đến hiện trường, Nhậm Diệc vẫn ngồi trong xe nhìn chiếc xe tải đầu kéo lật nghiêng ở phía xa xa, cùng với đó là mấy bình chứa không rõ là gì đang cháy lăn trên mặt đất, da đầu anh tê dại từng mảng.
Anh thông báo với tất cả các chiến sĩ xuất cảnh qua bộ đàm: "Trước khi xuống xe phải đeo mặt nạ lên."
"Rõ."
Nhìn từ hiện trường thì không rõ nguyên nhân xe tải bị lật nghiêng nhựng căn cứ theo lời người báo nguy là vì né tránh một chiếc xe điện bất ngờ chuyển làn đường, mà chiếc xe điện kia đã chẳng thấy bóng dáng từ lâu. Trên xe chứa chừng hai mươi bình kinh loại chuyên đựng hóa chất, lúc này đã lăn ra đầy đất, có mấy cái đang chảy ra chất lỏng không rõ tên, trên mặt đất có hai nơi lửa cháy thành dòng.
Phía sau có một chiếc xe con tông vào đuôi, những người xung quanh và lượng xe qua lại đều tránh rất xa, nhưng có mấy người đàn ông đang định đập cửa kính của chiếc xe con ấy.
Nhậm Diệc mặc trang phục phòng chống hóa chất màu trắng bạc nhảy xuống từ trên xe, vung tay hét lớn tiếng: "Lùi ra hết đi, tất cả lùi ra."
Một người đàn ông vừa ho khan vừa hô: "Trong xe có, có trẻ nhỏ!"
Nhậm Diệc chạy tới, kéo từng người ra, thấy bọn họ đều đang ho khan, kết mạc mắt sưng đỏ đầy tia máu, anh vội la lên: "Thứ này có độc, mọi người cần phải rời khỏi đây ngay!"
Vừa nghe nói có độc, mấy người liền hoảng sợ. Cao Cách và vài chiến sĩ chạy tới đưa bọn họ ra vệ đường.
Nhậm Diệc ghé đầu nhìn vào trong cửa sổ xe, một người phụ nữ bị thương ở đầu đang yếu ớt đập vào kính xe hô "cứu mạng", hàng ghế sau có một đứa bé đang ngồi.
"Tôn Định Nghĩa, cầm cái kìm và trụ đỡ chống va đập đến đây, chân cô ấy bị bảng điều khiển đè rồi!" Nhậm Diệc chỉ huy, "Lưu Huy, dẫn người đến xem tài xế."
"Rõ!"
Người phụ nữ khóc rống lên: "Cứu con gái tôi trước, có phải sắp nổ rồi đúng không? Cứu con gái tôi trước đi mà!"
Nhậm Diệc an ủi nói: "Đừng sợ, chúng tôi nhất định sẽ cứu chị ra ngoài." Anh liếc nhìn bình kim loại đang bốc cháy, trong lòng nôn nóng bất an. Lúc này sắc trời đã tối, lại thêm khói mù bốc lên từ đám cháy ngăn cản tầm nhìn, trừ khi tiến lại gần sát bằng không thì không thể thấy rõ chữ viết trên bình là gì. Hơn nữa bây giờ bọn họ cũng không dám tùy tiện tiếp cận, tới cứu người đã là bất chấp mạo hiểm cực cao rồi.
Sắp nổ phải không? Anh cũng không biết.
Tôn Định Nghĩa chạy tới: "Nhậm đội, mấy người bên Lưu đội lúc nào mới tới? Không xác định được chất gì nên chúng tôi cũng không dám dập lửa."
"Bọn họ đang tắc đường, có một chuyên gia hóa học đang tới đây ngay lập tức."
Lưu Huy đã leo lên đầu xe tải bị lật nghiêng, nói to: "Nhậm đội, tài xế đã hôn mê, không biết do va chạm hay trúng độc nữa."
Nhậm Diệc vừa định bảo Lưu Huy đi cứu người thì thấy chiếc bình kim loại thứ ba cũng bốc cháy. Anh cắn chặt răng: "Lưu Huy, rút lui đi."
Lưu Huy sửng sốt: "Em đến khiêng người xuống, nhanh lắm."
"Rút lui! Ngay lập tức!" Nhậm Diệc quát, "Tất cả mọi người cách xa chiếc xe, Cao Cách, cậu ở lại cùng tôi." Anh nói xong liền đón lấy kìm thủy lực trong tay Tôn Định Nghĩa, "Cậu cũng thế."
Tôn Định Nghĩa không đưa cho anh: "Ba người chúng ta nhanh một chút."
Nhậm Diệc nhìn người mẹ đang kêu khóc tuyệt vọng trong xe, hít một hơi thật sâu: "Tăng tốc."
Tôn Định Nghĩa dùng kìm thủy lực kéo cửa xe đã biến dạng ra, Nhậm Diệc và Cao Cách hiệp lực đem trụ đỡ nhét vào buồng lái, từng chút chống bảng điều khiển lên, giải phóng cho cái chân của người phụ nữ, đồng thời, Tôn Định Nghĩa đã mở được cửa xe ở hàng ghế sau, ôm đửa bé mang ra ngoài.
Ba người nhanh chóng rời xa hiện trường, đưa hai mẹ con lên xe cấp cứu.
Lưu Huy theo sau Nhậm Diệc: "Nhậm đội, tài xế kia có vẻ sắp không xong rồi, để chúng em đếm cứu hắn ta ra ngoài đi."
Nhậm Diệc trầm giọng nói: "Chúng ta xử lý hóa chất nguy hiểm không chuyên nghiệp, lỡ như có đột nhiên xảy ra sự cố bất ngờ sẽ tạo thành lượng thương vong lớn, tôi không thể bất chấp nguy hiểm như thế được."
"Cho em năm phút thôi là được mà."
Nhậm Diệc lạnh lùng nói: "Không được!"
Lưu Huy muốn nói lại thôi, Cao Cách nháy mắt với cậu ta, lắc lắc đầu.
Nhậm Diệc lo lắng nhìn xung quanh, lấy điện thoại ra tính gọi cho Cung Ứng Huyền lần nữa, chỉ khi xác định được chất tại hiện trường là gì, bọn họ mới có thể nghĩ được biện pháp để ứng phó. Hiện tại quá bị động.
Điện thoại còn chưa kết nối, một chiếc Jeep màu đen đã băng qua vạch chéo từ ngã tư đường đi đến, xe cộ tại hiện trường đã được sơ tán, nó lao thẳng một mạch dừng ở bên cạnh Nhậm Diệc, phát ra tiếng phanh gấp chói tai.
Cửa xe mở, một đôi chân dài mặc quần âu chạm xuống đất, giày da bóng loáng đạp từng nhịp chân mạnh mẽ, đi vài bước đã đến trước mặt Nhậm Diệc.
Nhậm Diệc nhìn thân hình cao lớn và vẻ mặt bình tĩnh của Cung Ứng Huyền, trong lòng không khỏi bình tĩnh hơn chút, anh nói: "Trang phục phòng chống hóa chất."
Cung Ứng Huyền quan sát Nhậm Diệc từ trên xuống dưới một lượt, thấy anh hoàn hảo không bị thương thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Đinh Kình ôm bộ trang phục phòng chống hóa chất đã chuẩn bị xong từ trước, chạy đến bên cạnh Cung Ứng Huyền.
Cung Ứng Huyền mặc quần áo vào, tiến lên phía trước vài mét: "Nhậm đội trưởng, mô tả đơn giản tình huống tại hiện trường đi."
Nhậm Diệc nhanh chóng nói lại tình huống kết hợp theo quan sát của anh và người báo nguy: "Chắc hẳn tên hóa chất đã được viết trên bình chứa, nhưng hiện nay chúng tôi chưa dám mạo hiểm qua đó nhìn."
"Không cần, tôi biết là cái gì." Cung Ứng Huyền nói một cách chắc chắn, "Vận chuyển bằng bình FRP*, chất lỏng không màu, mùi thối rữa, sau khi kết hợp với chất oxy hóa trong không khí thì tự bốc cháy, giải phóng khí độc, đây là Aluminumtriethyl*, thường được dùng làm chất hoạt hóa*, phần lớn các nhà máy hóa chất đều có thứ này."
(Chất hoạt hóa là một loại chất được dùng để điều chỉnh hoặc xúc tác khả năng phản ứng, hấp thụ của những chất khác.)
"Vậy bây giờ nên xử lý như thế nào? Có gây nổ không?"
"Bình chứa không có áp suất, bên trong nén khí trơ, chỉ bốc cháy thì trong thời gian ngắn sẽ không nổ mạnh, nhưng đặc tính của Aluminumtriethyl là gặp nước sẽ gây nổ, cũng may là các anh chưa phun nước dập lửa." (khí trơ là khí không phản ứng với các nguyên tố khác, thông thường là khí ni-tơ, vậy nên mới có câu: trơ như ni-tơ.)
"Chưa xác định được chất gì, chúng tôi sẽ không tùy tiện dùng chất dập lửa." Nhậm Diệc nói, "Dùng bọt cũng không được?"
"Bọt cũng không được." Cung Ứng Huyền lại hỏi, "Bên trong xe còn có người không?"
"Người trong chiếc xe tông vào đuôi đã được cứu ra ngoài, tài xế xe tải vẫn ở phía trong."
Cung Ứng Huyền hạ giọng, nghiêm túc nói: "Phải nhanh lên, tài xế chắc chắn đã trúng độc, hít phải thứ này có thể gây ra phù phổi." (phù phổi nghĩa là phổi có nước, không cấp cứu nhanh sẽ khiến bệnh nhân ngạt thở mà chết.)
"Nếu đã xác định không có nguy cơ gây nổ, chúng tôi sẽ đi cứu người ngay."
Cung Ứng Huyền kéo Nhậm Diệc lại: "Không phun nước không có nghĩa là không gây nổ, hai ngày nay thường có mưa, độ ẩm không khí cao, tính chất hóa học của Aluminumtriethyl rất nhạy, cho dù chỉ bị ẩm cũng có khả năng gây nổ. Mặt khác, đám cháy đã khiến bên trong bình chứa nảy sinh lực nén, trước hết phải khống chế được thế lửa, sau đó phóng khí ni-tơ trong bình chứa ra ngoài để giảm sức ép, bằng không thì chẳng những tăng nguy cơ gây nổ mà còn khiến đám cháy bùng phát trở lại."
Nhậm Diệc suy nghĩ một lát: "Tôi sẽ cho một tiểu đột đi cứu người, tiếp đó chúng tôi dùng bột khô để dập lửa trước."
"Các anh không có thuốc bột khô chuyên dùng cho Aluminumtriethyl để dập lửa sao?"
"Chắc là đoàn đội xử lý hóa chất nguy hiểm sẽ có, nhưng bọn họ còn đang bị tắc đường, chúng tôi chỉ có bột khô thông thường thôi."
"Không còn kịp rồi, một khi nổ mạnh, khói độc sẽ khuếch tán, xuôi theo chiều gió toàn là khu vực dân cư, trước tiên cứ dùng bột khô át lên, ít nhất còn khống chế được thế lửa." Cung Ứng Huyền lại nói, "Aluminumtriethyl có tính chất ăn mòn rất mạnh, đừng để dính vào da."
Nhậm Diệc gật đầu: "Lưu Huy, dẫn chiến sĩ của cậu nhanh chóng đi cứu tài xế ra ngoài."
Lưu Huy nhận được mệnh lệnh, xoay người chạy về phía xe tải.
Nhậm Diệc nhắc mọi người lấy bột khô đi dập lửa, Cung Ứng Huyền cũng theo sau.
Nhậm Diệc nhìn hắn: "Cậu làm gì thế?"
"Tôi đi mở van bình chứa, giải phóng khi ni-tơ."
"Không được, cậu không thể qua đây." Nhậm Diệc chắn trước người Cung Ứng Huyền, nghiêm túc nói, "Đây là công việc của chúng tôi, không phải nhân viên chuyên nghiệp không được phép tiến vào hiện trường."
"Tôi là nhân viên chuyên nghiệp." Cung Ứng Huyền chỉ bộ quần áo trên người, "Trang phục phòng chống hóa chất của các anh chỉ có mấy bộ, nếu tôi đã khoác lên người thì phải phát huy tác dụng của nó."
"Cậu đã phát huy đủ tác dụng rồi, cậu không được phép qua đó." Nhậm Diệc nhấn mạnh.
Hai người cách mặt nạ phòng độc trừng mắt với đối phương.
Cung Ứng Huyền áp sát một bước, do không nắm chắc khoảng cách nên mặt nạ phòng độc của hai người đụng vào nhau.
Tim Nhậm Diệc gần như lỡ một nhịp. Mặt nạ là loại trong suốt, khoảnh khắc ấy anh đã cho rằng khuôn mặt Cung Ứng Huyền sẽ kề sát khuôn mặt anh, đôi môi hồng nhạt của hắn sẽ...
Cung Ứng Huyền nhích đầu ra một đoạn, dùng ánh mắt thấu suốt nhìn Nhậm Diệc chằm chằm: "Lúc tôi bắt tội phạm phóng hỏa, anh có thể khoanh tay đứng nhìn được sao?"
Nhậm Diệc nghẹn lời.
"Tôi cũng không thể." Cung Ứng Huyền lấy tư thái người làm việc nghĩa không chùn bước mà tiến về phía xe tải.
Nhậm Diệc đành chịu, chỉ có thể cùng mấy người chiến sĩ nhanh chân chạy qua đó, phân công nhau phun bột khô vào bình chứa đang bốc cháy.
Cung Ứng Huyền kiểm tra từng bình đựng Aluminumtriethyl, đề phòng chất lỏng rò rỉ nhiều hơn.
Khi hắn sắp leo lên xe tải, Nhậm Diệc vội nói: "Không được lên xe, Thôi Nghĩa Thắng, mau ngăn hắn lại."
Thôi Nghĩa Thắng và Đinh Kình giơ tay cố gắng ngăn cản Cung Ứng Huyền, thế nhưng trong tình huống đang mặc bộ trang phục phòng chống hóa chất cồng kềnh mà Cung Ứng Huyền vẫn có thể dùng một tay linh hoạt chống đỡ, nhảy lên chiếc xe tải lật nghiêng, "Tôi muốn kiểm tra tất cả bình chứa một lượt để phòng ngừa bất trắc."
"Cung Ứng Huyền, mẹ kiếp cậu phải nghe theo chỉ huy!" Nhậm Diệc nổi giận, "Thứ cậu mặc chỉ là bộ quần áo để phóng chống hóa chất chứ không phải là Chuông Vàng Hộ Thể*!"
(Nguyên văn: 金钟罩 - Kim Chung Tráo - Lồng chuông vàng: là một chiêu thức võ thuật Thiếu Lâm, được coi là chiêu thức phòng thủ mạnh nhất gồm 12 cấp độ, luyện một mức độ sẽ biến cơ thể thành mình đồng da sắt, chống được các sát thương vật lý, được ví như được một chiếc chuông vàng che phủ cơ thể.)
Cung Ứng Huyền đi vào giữa một đống hóa chất nguy hiểm có nguy cơ tự bốc cháy bất cứ lúc nào, giọng nói vẫn bình tĩnh như thường: "Cứ dập lửa của anh, tôi sẽ xuống ngay lập tức."
Nhậm Diệc vừa nôn nóng vừa lo lắng nhìn Cung Ứng Huyền, nhưng lại không thể không chú tâm dập lửa trước.
Mấy phút sau, thế lửa đã được khống chế, mặc dù không thể dập tắt hoàn toàn, hơn nữa trên mặt đất vẫn còn dòng lửa cháy nhưng lửa trên bình chứa đã bị bột khô áp chế.
Cung Ứng Huyền cũng đã kiểm tra những bình chứa khác xong, hắn nhảy xuống từ xe tải, dùng tay đeo bao thật dày mở van bình chứa xả áp suất.
Bình chứa phát ra âm thanh xì xì làm mọi người hết cả hồn.
Cung Ứng Huyền liếc nhìn mặt mũi toàn mồ hôi của Nhậm Diệc, dùng âm lượng trầm thấp gần như chỉ có hai người mới có thể nghe thấy mà nói: "Đừng sợ."
Nhậm Diệc không nhịn được cũng phải nhìn Cung Ứng Huyền một cái, đôi mắt thâm thúy kia vẫn bình tĩnh cứ như thể đại dương lặng gió, dưới mặt biển lại ẩn chứa sức mạnh to lớn và huyền bí, chúng có sức cảm hóa cực mạnh khiến lòng Nhậm Diệc cũng êm dịu lại theo.
Cuối cùng, khí ni-tơ của ba chiếc bình bốc cháy được xả hết, còn tài xế xe tải cũng được nhóm Lưu Huy cứu ra ngoài.
Không lâu sau đó, đoàn đội xử lý hóa chất nguy hiệm cũng đến hiện trường, bọn họ mang xe cứu hỏa và xe khử trùng chuyên dụng, sau khi dập tắt tất cả chỗ lửa cháy thành dòng thì bắt đầu rửa sạch hiện trường.
Tuy rằng sự cố lần này có kinh hoảng có nguy hiểm, nhưng cũng may là không tạo thành tổn thất quá lớn.
Mọi người nhao nhao cởi mặt nạ phòng độc bí bức đã lâu xuống, Nhậm Diệc ném mặt nạ cho chiến sĩ bên cạnh, bước mấy bước tiến đến túm lấy cổ áo của Cung Ứng Huyền, hung hăng ấn hắn lên thân cây ở phía sau lưng.
Trong mắt Cung Ứng Huyền lóe lên một tia kinh ngạc, hắn nắm cổ tay Nhậm Diệc nhưng không dùng sức.
Khuôn mặt Nhậm Diệc có chút vặn vẹo: "Tại hiện trường do tôi sử dụng quyền chỉ huy, không một ai được phép chống lại mệnh lệnh của tôi, ai cho phép cậu được tự ý chủ trương, hả? Con mẹ nó, cậu có biết ban nãy nguy hiểm thế nào không?"
Cung Ứng Huyền nhíu mày: "Buông ra."
Mọi người cũng rối rít khuyên nhủ: "Nhậm đội, thôi bỏ đi."
"Tiến sĩ Cung cũng chỉ muốn giúp đỡ thôi, Nhậm đội, có gì cứ từ từ nói."
Cung Ứng Huyền lạnh nhạt nói: "Bình chứa trên xe tải chồng chất ở một chỗ, mỗi cái phải hơn 50kg, nếu tự bốc cháy sẽ khó mà di chuyển cũng khó để dập lửa, tôi phải kiểm tra xem chúng có bị rò rỉ hay không."
"Nếu có rò rỉ, một khi tự bốc cháy thì cậu có muốn chạy cũng không chạy được!" Nhậm Diệc vừa nghĩ tới bóng dáng Cung Ứng Huyền mới nãy còn qua lại như con thoi giữa một đống bom hẹn giờ, trái tim như bị bóp chặt, "Sao lúc ấy cậu lại không sợ lửa? Cậu biết ban nãy có khả năng ngọn lửa sẽ thật sự đốt lên người cậu hay không!"
Sắc mặt Cung Ứng Huyền thoáng hiện vẻ tức giận, hắn trầm giọng nói: "Ở trong mắt anh, tôi là một kẻ nhu nhược sẽ sợ hãi ngay cả khi không có lửa thiêu đốt ư?" Tay hắn dùng lực, nắm chặt cổ tay Nhậm Diệc.
Nhậm Diệc bị bóp đau, anh còn muốn ngọ ngoạy nhưng lại không chịu nổi sức lực của Cung Ứng Huyền, bị ép phải buông lỏng tay.
Cung Ứng Huyền hung hăng hất cổ tay anh ra, cởi trang phục phòng chống hóa chất ra, không thèm quay đầu mà đi thẳng về phía xe của mình.
Nhậm Diệc há miệng, muốn gọi hắn lại nhưng không nói thành lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn lái xe rời đi.
Nhậm Diệc thấp giọng mắng một câu, trong lòng vừa tức giận vừa hối hận.
- -------------------------------------
Chú thích:
*Bình FRP: là loại bình được làm từ vật liệu composite, hay còn gọi là CPS hoặc FRP, là loại công nghệ được kết hợp từ nhựa polyester, hoặc vinylester kết hợp với phụ gia và được đóng cứng cùng với bông thủy tinh, sản phẩm sau khô cứng, có thể chịu được môi trường hóa chất cao như a xít, kiềm ở các nhiệt độ cao hơn. Nó chuyên được sử dụng để vận chuyển hóa chất, nhất là những hóa chất có tính ăn mòn cao.
* Aluminumtriethyl: Triethylaluminum(Aluminumtriethyl, TEA), công thức hóa học C6H15Al hay Al(C2H5)3, trọng lượng phân tử là 114,16. Chủyếu được sử dụng trong tổng hợp hữu cơ, cũng được sử dụng làm nhiên liệu tên lửa.Sản phẩm này có đặc tính kích thích và ăn mòn, gây tổn thương mạnh mẽ đối vớiđường hô hấp và kết mạc mắt, hít phải nồng độ cao có thể gây ra phù phổi, hítphải khói của nó có thể gây sốt khói, tiếp xúc với da có thể gây bỏng, gây mẩnđỏ, sưng và mụn nước, đau nặng.
Cre: On pic
- ------------------------------------
Xe cứu hỏa đến hiện trường, Nhậm Diệc vẫn ngồi trong xe nhìn chiếc xe tải đầu kéo lật nghiêng ở phía xa xa, cùng với đó là mấy bình chứa không rõ là gì đang cháy lăn trên mặt đất, da đầu anh tê dại từng mảng.
Anh thông báo với tất cả các chiến sĩ xuất cảnh qua bộ đàm: "Trước khi xuống xe phải đeo mặt nạ lên."
"Rõ."
Nhìn từ hiện trường thì không rõ nguyên nhân xe tải bị lật nghiêng nhựng căn cứ theo lời người báo nguy là vì né tránh một chiếc xe điện bất ngờ chuyển làn đường, mà chiếc xe điện kia đã chẳng thấy bóng dáng từ lâu. Trên xe chứa chừng hai mươi bình kinh loại chuyên đựng hóa chất, lúc này đã lăn ra đầy đất, có mấy cái đang chảy ra chất lỏng không rõ tên, trên mặt đất có hai nơi lửa cháy thành dòng.
Phía sau có một chiếc xe con tông vào đuôi, những người xung quanh và lượng xe qua lại đều tránh rất xa, nhưng có mấy người đàn ông đang định đập cửa kính của chiếc xe con ấy.
Nhậm Diệc mặc trang phục phòng chống hóa chất màu trắng bạc nhảy xuống từ trên xe, vung tay hét lớn tiếng: "Lùi ra hết đi, tất cả lùi ra."
Một người đàn ông vừa ho khan vừa hô: "Trong xe có, có trẻ nhỏ!"
Nhậm Diệc chạy tới, kéo từng người ra, thấy bọn họ đều đang ho khan, kết mạc mắt sưng đỏ đầy tia máu, anh vội la lên: "Thứ này có độc, mọi người cần phải rời khỏi đây ngay!"
Vừa nghe nói có độc, mấy người liền hoảng sợ. Cao Cách và vài chiến sĩ chạy tới đưa bọn họ ra vệ đường.
Nhậm Diệc ghé đầu nhìn vào trong cửa sổ xe, một người phụ nữ bị thương ở đầu đang yếu ớt đập vào kính xe hô "cứu mạng", hàng ghế sau có một đứa bé đang ngồi.
"Tôn Định Nghĩa, cầm cái kìm và trụ đỡ chống va đập đến đây, chân cô ấy bị bảng điều khiển đè rồi!" Nhậm Diệc chỉ huy, "Lưu Huy, dẫn người đến xem tài xế."
"Rõ!"
Người phụ nữ khóc rống lên: "Cứu con gái tôi trước, có phải sắp nổ rồi đúng không? Cứu con gái tôi trước đi mà!"
Nhậm Diệc an ủi nói: "Đừng sợ, chúng tôi nhất định sẽ cứu chị ra ngoài." Anh liếc nhìn bình kim loại đang bốc cháy, trong lòng nôn nóng bất an. Lúc này sắc trời đã tối, lại thêm khói mù bốc lên từ đám cháy ngăn cản tầm nhìn, trừ khi tiến lại gần sát bằng không thì không thể thấy rõ chữ viết trên bình là gì. Hơn nữa bây giờ bọn họ cũng không dám tùy tiện tiếp cận, tới cứu người đã là bất chấp mạo hiểm cực cao rồi.
Sắp nổ phải không? Anh cũng không biết.
Tôn Định Nghĩa chạy tới: "Nhậm đội, mấy người bên Lưu đội lúc nào mới tới? Không xác định được chất gì nên chúng tôi cũng không dám dập lửa."
"Bọn họ đang tắc đường, có một chuyên gia hóa học đang tới đây ngay lập tức."
Lưu Huy đã leo lên đầu xe tải bị lật nghiêng, nói to: "Nhậm đội, tài xế đã hôn mê, không biết do va chạm hay trúng độc nữa."
Nhậm Diệc vừa định bảo Lưu Huy đi cứu người thì thấy chiếc bình kim loại thứ ba cũng bốc cháy. Anh cắn chặt răng: "Lưu Huy, rút lui đi."
Lưu Huy sửng sốt: "Em đến khiêng người xuống, nhanh lắm."
"Rút lui! Ngay lập tức!" Nhậm Diệc quát, "Tất cả mọi người cách xa chiếc xe, Cao Cách, cậu ở lại cùng tôi." Anh nói xong liền đón lấy kìm thủy lực trong tay Tôn Định Nghĩa, "Cậu cũng thế."
Tôn Định Nghĩa không đưa cho anh: "Ba người chúng ta nhanh một chút."
Nhậm Diệc nhìn người mẹ đang kêu khóc tuyệt vọng trong xe, hít một hơi thật sâu: "Tăng tốc."
Tôn Định Nghĩa dùng kìm thủy lực kéo cửa xe đã biến dạng ra, Nhậm Diệc và Cao Cách hiệp lực đem trụ đỡ nhét vào buồng lái, từng chút chống bảng điều khiển lên, giải phóng cho cái chân của người phụ nữ, đồng thời, Tôn Định Nghĩa đã mở được cửa xe ở hàng ghế sau, ôm đửa bé mang ra ngoài.
Ba người nhanh chóng rời xa hiện trường, đưa hai mẹ con lên xe cấp cứu.
Lưu Huy theo sau Nhậm Diệc: "Nhậm đội, tài xế kia có vẻ sắp không xong rồi, để chúng em đếm cứu hắn ta ra ngoài đi."
Nhậm Diệc trầm giọng nói: "Chúng ta xử lý hóa chất nguy hiểm không chuyên nghiệp, lỡ như có đột nhiên xảy ra sự cố bất ngờ sẽ tạo thành lượng thương vong lớn, tôi không thể bất chấp nguy hiểm như thế được."
"Cho em năm phút thôi là được mà."
Nhậm Diệc lạnh lùng nói: "Không được!"
Lưu Huy muốn nói lại thôi, Cao Cách nháy mắt với cậu ta, lắc lắc đầu.
Nhậm Diệc lo lắng nhìn xung quanh, lấy điện thoại ra tính gọi cho Cung Ứng Huyền lần nữa, chỉ khi xác định được chất tại hiện trường là gì, bọn họ mới có thể nghĩ được biện pháp để ứng phó. Hiện tại quá bị động.
Điện thoại còn chưa kết nối, một chiếc Jeep màu đen đã băng qua vạch chéo từ ngã tư đường đi đến, xe cộ tại hiện trường đã được sơ tán, nó lao thẳng một mạch dừng ở bên cạnh Nhậm Diệc, phát ra tiếng phanh gấp chói tai.
Cửa xe mở, một đôi chân dài mặc quần âu chạm xuống đất, giày da bóng loáng đạp từng nhịp chân mạnh mẽ, đi vài bước đã đến trước mặt Nhậm Diệc.
Nhậm Diệc nhìn thân hình cao lớn và vẻ mặt bình tĩnh của Cung Ứng Huyền, trong lòng không khỏi bình tĩnh hơn chút, anh nói: "Trang phục phòng chống hóa chất."
Cung Ứng Huyền quan sát Nhậm Diệc từ trên xuống dưới một lượt, thấy anh hoàn hảo không bị thương thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Đinh Kình ôm bộ trang phục phòng chống hóa chất đã chuẩn bị xong từ trước, chạy đến bên cạnh Cung Ứng Huyền.
Cung Ứng Huyền mặc quần áo vào, tiến lên phía trước vài mét: "Nhậm đội trưởng, mô tả đơn giản tình huống tại hiện trường đi."
Nhậm Diệc nhanh chóng nói lại tình huống kết hợp theo quan sát của anh và người báo nguy: "Chắc hẳn tên hóa chất đã được viết trên bình chứa, nhưng hiện nay chúng tôi chưa dám mạo hiểm qua đó nhìn."
"Không cần, tôi biết là cái gì." Cung Ứng Huyền nói một cách chắc chắn, "Vận chuyển bằng bình FRP*, chất lỏng không màu, mùi thối rữa, sau khi kết hợp với chất oxy hóa trong không khí thì tự bốc cháy, giải phóng khí độc, đây là Aluminumtriethyl*, thường được dùng làm chất hoạt hóa*, phần lớn các nhà máy hóa chất đều có thứ này."
(Chất hoạt hóa là một loại chất được dùng để điều chỉnh hoặc xúc tác khả năng phản ứng, hấp thụ của những chất khác.)
"Vậy bây giờ nên xử lý như thế nào? Có gây nổ không?"
"Bình chứa không có áp suất, bên trong nén khí trơ, chỉ bốc cháy thì trong thời gian ngắn sẽ không nổ mạnh, nhưng đặc tính của Aluminumtriethyl là gặp nước sẽ gây nổ, cũng may là các anh chưa phun nước dập lửa." (khí trơ là khí không phản ứng với các nguyên tố khác, thông thường là khí ni-tơ, vậy nên mới có câu: trơ như ni-tơ.)
"Chưa xác định được chất gì, chúng tôi sẽ không tùy tiện dùng chất dập lửa." Nhậm Diệc nói, "Dùng bọt cũng không được?"
"Bọt cũng không được." Cung Ứng Huyền lại hỏi, "Bên trong xe còn có người không?"
"Người trong chiếc xe tông vào đuôi đã được cứu ra ngoài, tài xế xe tải vẫn ở phía trong."
Cung Ứng Huyền hạ giọng, nghiêm túc nói: "Phải nhanh lên, tài xế chắc chắn đã trúng độc, hít phải thứ này có thể gây ra phù phổi." (phù phổi nghĩa là phổi có nước, không cấp cứu nhanh sẽ khiến bệnh nhân ngạt thở mà chết.)
"Nếu đã xác định không có nguy cơ gây nổ, chúng tôi sẽ đi cứu người ngay."
Cung Ứng Huyền kéo Nhậm Diệc lại: "Không phun nước không có nghĩa là không gây nổ, hai ngày nay thường có mưa, độ ẩm không khí cao, tính chất hóa học của Aluminumtriethyl rất nhạy, cho dù chỉ bị ẩm cũng có khả năng gây nổ. Mặt khác, đám cháy đã khiến bên trong bình chứa nảy sinh lực nén, trước hết phải khống chế được thế lửa, sau đó phóng khí ni-tơ trong bình chứa ra ngoài để giảm sức ép, bằng không thì chẳng những tăng nguy cơ gây nổ mà còn khiến đám cháy bùng phát trở lại."
Nhậm Diệc suy nghĩ một lát: "Tôi sẽ cho một tiểu đột đi cứu người, tiếp đó chúng tôi dùng bột khô để dập lửa trước."
"Các anh không có thuốc bột khô chuyên dùng cho Aluminumtriethyl để dập lửa sao?"
"Chắc là đoàn đội xử lý hóa chất nguy hiểm sẽ có, nhưng bọn họ còn đang bị tắc đường, chúng tôi chỉ có bột khô thông thường thôi."
"Không còn kịp rồi, một khi nổ mạnh, khói độc sẽ khuếch tán, xuôi theo chiều gió toàn là khu vực dân cư, trước tiên cứ dùng bột khô át lên, ít nhất còn khống chế được thế lửa." Cung Ứng Huyền lại nói, "Aluminumtriethyl có tính chất ăn mòn rất mạnh, đừng để dính vào da."
Nhậm Diệc gật đầu: "Lưu Huy, dẫn chiến sĩ của cậu nhanh chóng đi cứu tài xế ra ngoài."
Lưu Huy nhận được mệnh lệnh, xoay người chạy về phía xe tải.
Nhậm Diệc nhắc mọi người lấy bột khô đi dập lửa, Cung Ứng Huyền cũng theo sau.
Nhậm Diệc nhìn hắn: "Cậu làm gì thế?"
"Tôi đi mở van bình chứa, giải phóng khi ni-tơ."
"Không được, cậu không thể qua đây." Nhậm Diệc chắn trước người Cung Ứng Huyền, nghiêm túc nói, "Đây là công việc của chúng tôi, không phải nhân viên chuyên nghiệp không được phép tiến vào hiện trường."
"Tôi là nhân viên chuyên nghiệp." Cung Ứng Huyền chỉ bộ quần áo trên người, "Trang phục phòng chống hóa chất của các anh chỉ có mấy bộ, nếu tôi đã khoác lên người thì phải phát huy tác dụng của nó."
"Cậu đã phát huy đủ tác dụng rồi, cậu không được phép qua đó." Nhậm Diệc nhấn mạnh.
Hai người cách mặt nạ phòng độc trừng mắt với đối phương.
Cung Ứng Huyền áp sát một bước, do không nắm chắc khoảng cách nên mặt nạ phòng độc của hai người đụng vào nhau.
Tim Nhậm Diệc gần như lỡ một nhịp. Mặt nạ là loại trong suốt, khoảnh khắc ấy anh đã cho rằng khuôn mặt Cung Ứng Huyền sẽ kề sát khuôn mặt anh, đôi môi hồng nhạt của hắn sẽ...
Cung Ứng Huyền nhích đầu ra một đoạn, dùng ánh mắt thấu suốt nhìn Nhậm Diệc chằm chằm: "Lúc tôi bắt tội phạm phóng hỏa, anh có thể khoanh tay đứng nhìn được sao?"
Nhậm Diệc nghẹn lời.
"Tôi cũng không thể." Cung Ứng Huyền lấy tư thái người làm việc nghĩa không chùn bước mà tiến về phía xe tải.
Nhậm Diệc đành chịu, chỉ có thể cùng mấy người chiến sĩ nhanh chân chạy qua đó, phân công nhau phun bột khô vào bình chứa đang bốc cháy.
Cung Ứng Huyền kiểm tra từng bình đựng Aluminumtriethyl, đề phòng chất lỏng rò rỉ nhiều hơn.
Khi hắn sắp leo lên xe tải, Nhậm Diệc vội nói: "Không được lên xe, Thôi Nghĩa Thắng, mau ngăn hắn lại."
Thôi Nghĩa Thắng và Đinh Kình giơ tay cố gắng ngăn cản Cung Ứng Huyền, thế nhưng trong tình huống đang mặc bộ trang phục phòng chống hóa chất cồng kềnh mà Cung Ứng Huyền vẫn có thể dùng một tay linh hoạt chống đỡ, nhảy lên chiếc xe tải lật nghiêng, "Tôi muốn kiểm tra tất cả bình chứa một lượt để phòng ngừa bất trắc."
"Cung Ứng Huyền, mẹ kiếp cậu phải nghe theo chỉ huy!" Nhậm Diệc nổi giận, "Thứ cậu mặc chỉ là bộ quần áo để phóng chống hóa chất chứ không phải là Chuông Vàng Hộ Thể*!"
(Nguyên văn: 金钟罩 - Kim Chung Tráo - Lồng chuông vàng: là một chiêu thức võ thuật Thiếu Lâm, được coi là chiêu thức phòng thủ mạnh nhất gồm 12 cấp độ, luyện một mức độ sẽ biến cơ thể thành mình đồng da sắt, chống được các sát thương vật lý, được ví như được một chiếc chuông vàng che phủ cơ thể.)
Cung Ứng Huyền đi vào giữa một đống hóa chất nguy hiểm có nguy cơ tự bốc cháy bất cứ lúc nào, giọng nói vẫn bình tĩnh như thường: "Cứ dập lửa của anh, tôi sẽ xuống ngay lập tức."
Nhậm Diệc vừa nôn nóng vừa lo lắng nhìn Cung Ứng Huyền, nhưng lại không thể không chú tâm dập lửa trước.
Mấy phút sau, thế lửa đã được khống chế, mặc dù không thể dập tắt hoàn toàn, hơn nữa trên mặt đất vẫn còn dòng lửa cháy nhưng lửa trên bình chứa đã bị bột khô áp chế.
Cung Ứng Huyền cũng đã kiểm tra những bình chứa khác xong, hắn nhảy xuống từ xe tải, dùng tay đeo bao thật dày mở van bình chứa xả áp suất.
Bình chứa phát ra âm thanh xì xì làm mọi người hết cả hồn.
Cung Ứng Huyền liếc nhìn mặt mũi toàn mồ hôi của Nhậm Diệc, dùng âm lượng trầm thấp gần như chỉ có hai người mới có thể nghe thấy mà nói: "Đừng sợ."
Nhậm Diệc không nhịn được cũng phải nhìn Cung Ứng Huyền một cái, đôi mắt thâm thúy kia vẫn bình tĩnh cứ như thể đại dương lặng gió, dưới mặt biển lại ẩn chứa sức mạnh to lớn và huyền bí, chúng có sức cảm hóa cực mạnh khiến lòng Nhậm Diệc cũng êm dịu lại theo.
Cuối cùng, khí ni-tơ của ba chiếc bình bốc cháy được xả hết, còn tài xế xe tải cũng được nhóm Lưu Huy cứu ra ngoài.
Không lâu sau đó, đoàn đội xử lý hóa chất nguy hiệm cũng đến hiện trường, bọn họ mang xe cứu hỏa và xe khử trùng chuyên dụng, sau khi dập tắt tất cả chỗ lửa cháy thành dòng thì bắt đầu rửa sạch hiện trường.
Tuy rằng sự cố lần này có kinh hoảng có nguy hiểm, nhưng cũng may là không tạo thành tổn thất quá lớn.
Mọi người nhao nhao cởi mặt nạ phòng độc bí bức đã lâu xuống, Nhậm Diệc ném mặt nạ cho chiến sĩ bên cạnh, bước mấy bước tiến đến túm lấy cổ áo của Cung Ứng Huyền, hung hăng ấn hắn lên thân cây ở phía sau lưng.
Trong mắt Cung Ứng Huyền lóe lên một tia kinh ngạc, hắn nắm cổ tay Nhậm Diệc nhưng không dùng sức.
Khuôn mặt Nhậm Diệc có chút vặn vẹo: "Tại hiện trường do tôi sử dụng quyền chỉ huy, không một ai được phép chống lại mệnh lệnh của tôi, ai cho phép cậu được tự ý chủ trương, hả? Con mẹ nó, cậu có biết ban nãy nguy hiểm thế nào không?"
Cung Ứng Huyền nhíu mày: "Buông ra."
Mọi người cũng rối rít khuyên nhủ: "Nhậm đội, thôi bỏ đi."
"Tiến sĩ Cung cũng chỉ muốn giúp đỡ thôi, Nhậm đội, có gì cứ từ từ nói."
Cung Ứng Huyền lạnh nhạt nói: "Bình chứa trên xe tải chồng chất ở một chỗ, mỗi cái phải hơn 50kg, nếu tự bốc cháy sẽ khó mà di chuyển cũng khó để dập lửa, tôi phải kiểm tra xem chúng có bị rò rỉ hay không."
"Nếu có rò rỉ, một khi tự bốc cháy thì cậu có muốn chạy cũng không chạy được!" Nhậm Diệc vừa nghĩ tới bóng dáng Cung Ứng Huyền mới nãy còn qua lại như con thoi giữa một đống bom hẹn giờ, trái tim như bị bóp chặt, "Sao lúc ấy cậu lại không sợ lửa? Cậu biết ban nãy có khả năng ngọn lửa sẽ thật sự đốt lên người cậu hay không!"
Sắc mặt Cung Ứng Huyền thoáng hiện vẻ tức giận, hắn trầm giọng nói: "Ở trong mắt anh, tôi là một kẻ nhu nhược sẽ sợ hãi ngay cả khi không có lửa thiêu đốt ư?" Tay hắn dùng lực, nắm chặt cổ tay Nhậm Diệc.
Nhậm Diệc bị bóp đau, anh còn muốn ngọ ngoạy nhưng lại không chịu nổi sức lực của Cung Ứng Huyền, bị ép phải buông lỏng tay.
Cung Ứng Huyền hung hăng hất cổ tay anh ra, cởi trang phục phòng chống hóa chất ra, không thèm quay đầu mà đi thẳng về phía xe của mình.
Nhậm Diệc há miệng, muốn gọi hắn lại nhưng không nói thành lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn lái xe rời đi.
Nhậm Diệc thấp giọng mắng một câu, trong lòng vừa tức giận vừa hối hận.
- -------------------------------------
Chú thích:
*Bình FRP: là loại bình được làm từ vật liệu composite, hay còn gọi là CPS hoặc FRP, là loại công nghệ được kết hợp từ nhựa polyester, hoặc vinylester kết hợp với phụ gia và được đóng cứng cùng với bông thủy tinh, sản phẩm sau khô cứng, có thể chịu được môi trường hóa chất cao như a xít, kiềm ở các nhiệt độ cao hơn. Nó chuyên được sử dụng để vận chuyển hóa chất, nhất là những hóa chất có tính ăn mòn cao.
* Aluminumtriethyl: Triethylaluminum(Aluminumtriethyl, TEA), công thức hóa học C6H15Al hay Al(C2H5)3, trọng lượng phân tử là 114,16. Chủyếu được sử dụng trong tổng hợp hữu cơ, cũng được sử dụng làm nhiên liệu tên lửa.Sản phẩm này có đặc tính kích thích và ăn mòn, gây tổn thương mạnh mẽ đối vớiđường hô hấp và kết mạc mắt, hít phải nồng độ cao có thể gây ra phù phổi, hítphải khói của nó có thể gây sốt khói, tiếp xúc với da có thể gây bỏng, gây mẩnđỏ, sưng và mụn nước, đau nặng.
Tác giả :
Thủy Thiên Thừa