Hỏa Diễm Nhung Trang (Ngọn Lửa Quân Phục)
Chương 102
Bọn họ cùng xem một bộ phim tài liệu về sinh vật biển. Nhậm Diệc uống thuốc hạ sốt, nên ngủ thiếp đi giữa chừng trên ghế sa lông. Cung Ứng Huyền lặng lẽ ôm anh vào lòng, để anh dựa đầu lên vai mình.
Sức nặng trĩu kia khiến Cung Ứng Huyền cảm thấy rất ấm cúng.
Mãi tới khi bộ phim kết thúc, Nhậm Diệc vẫn chưa tỉnh. Cung Ứng Huyền nhẹ nhàng cẩn thận bế anh lên, đưa về phòng ngủ.
Lúc bấy giờ, Nhậm Diệc đã tỉnh, nhìn Cung Ứng Huyền đang đắp chăn cho mình, anh ngáp một cái, mơ màng nói: "Ngủ từ bao giờ thế."
"Thuốc anh uống có thành phần gây ngủ."
"Ban nãy con cá mập nhỏ kia có chết không."
"Không, phát triển thành một con cá mập lớn."
Nhậm Diệc cười: "Sao cậu không gọi tôi."
"Anh nên nghỉ ngơi thật tốt vào." Cung Ứng Huyền nhìn Nhậm Diệc, hơi muốn nói lại thôi.
"Sao thế?"
"Tôi phải về phân cục." Cung Ứng Huyền có chút khó xử nói, "Còn nhiều chuyện chờ tôi xử lý quá, nhưng tối nay tôi sẽ trở lại, hoặc sáng sớm mai." Lúc xem phim hắn cũng không ngừng xem các loại tin tức trong nhóm, lòng vẫn không yên. Hắn rất muốn ở lại với Nhậm Diệc, nhưng lại không bỏ vụ án xuống được.
"Tôi biết cậu không an lòng." Nhậm Diệc dịu dàng nhìn Cung Ứng Huyền, "Đi đi, không cần lo lắng cho tôi, chắc tôi ngủ một giấc sẽ khỏe thôi."
"Ừ."
Nhậm Diệc bất ngờ túm lấy cổ áo của Cung Ứng Huyền. Hắn ngỡ ngàng, cúi xuống nương theo sức lực kia, bị Nhậm Diệc hôn siết lấy một cái.
Nhậm Diệc nhoẻn miệng cười: "Đừng lo, đi đi."
Cung Ứng Huyền nhìn đáy mắt mang ý cười mơ màng của Nhậm Diệc, trong lòng dao động, hắn yêu thích Nhậm Diệc của trước kia, cũng yêu thích anh của bây giờ, mỗi một điểm của người này, đều thật sâu, thật sâu sắc hấp dẫn hắn.
Hắn lại không phải kiểu Nhậm Diệc thích, ấy vậy mà cũng không ngăn trở mối quan hệ này giữa họ, đây hẳn chính là thứ mà Nhậm Diệc gọi tên "thế giới của người trưởng thành".
Cung Ứng Huyền mang theo chút không cam lòng, hắn nhìn Nhậm Diệc thật chăm chú, bảo: "Nghỉ ngơi thật tốt vào." Hắn đứng dậy rời đi.
Nhậm Diệc khẽ vuốt ve bờ môi, ở trên đó vẫn còn đọng lại chút hơi ấm. Anh tự nhủ, làm người thì phải biết đủ, muốn cái gì là được cái đó, trên đời nào có chuyện hoàn mỹ như vậy, nếu có được một phần thôi đã nên hài lòng rồi.
- -----
Cung Ứng Huyền bận bịu suốt cả đêm, đợi mãi đến bình minh mới được trở về trông Nhậm Diệc, hắn mới phát hiện Nhậm Diệc gửi cho mình một tin nhắn WeChat, nói mình hạ sốt nên đã về trung đội rồi.
Cung Ứng Huyền khá là thất vọng, nhưng cũng chẳng thể làm gì. Làm sao mới nhanh được gặp lại Nhậm Diệc bây giờ.
Sau khi về trung đội, Nhậm Diệc vẫn không được thoải mái cho lắm, thế là hôm nay không định xuất cảnh.
Khúc Dương Ba vừa mới thấy mặt thì đã cười rất xấu xa, nháy mắt với anh.
Nhậm Diệc ngụy trang đến mức cực kỳ bình tĩnh, chuyện của anh với Cung Ứng Huyền tuyệt đối không thể để người khác biết được. Một là vì bảo vệ Cung Ứng Huyền, hai là anh thật sự khó nói. Anh bảo: "Cậu ấy đã về phân cục lâu rồi, còn tìm bác sĩ gia đình của cậu ấy để khám cho tôi."
"Ờ, thế cơ à."
"Anh còn muốn thế nào nữa."
"Lúc đó cậu bị sốt đến mức ngơ ngẩn ngẩn ngơ, tôi bảo là muốn đưa cậu đi bệnh viện, cậu ta cứ khăng khăng đưa cậu về nhà cơ. Dáng vẻ đó ấy mà, chà chà." Khúc Dương Ba lắc đầu, "Nói hai người chẳng có chuyện gì thì ai mà tin cho nổi."
Nhậm Diệc tự dưng chẳng biết nên trả lời thế nào, đúng là hai người họ "có chuyện", nhưng lại cứ có cảm giác bất chính sao sao. Đổi lại là người khác, ví dụ như Kỳ Kiêu, anh sẽ không có cảm giác quẫn bách và thấp thỏm giấu giếm thế này, ít ra cũng không cần nói dối bạn thân nhất của mình. Có lẽ Cung Ứng Huyền là ngoại lệ, không hề giống bất kỳ ai khác.
Khúc Dương Ba thu lại nụ cười, đổi sang khuôn mặt đoan chính: "Tứ Hỏa, đôi lúc không thể cứ nhìn hình tượng bên ngoài. Suy nghĩ thật sự của con người ta, rất nhiều khi là ẩn sau lời nói."
Nhậm Diệc không hiểu, hỏi: "Có ý gì vậy."
"Ý là, tiến sĩ Cung, coi trọng cậu hơn những gì cậu nghĩ nhiều."
Nhậm Diệc im lặng một chút: "Tôi biết cậu ấy coi trọng tôi, chỉ là... Thôi quên đi, không nói nữa."
Khúc Dương Ba rất muốn nói thêm đôi lời với Nhậm Diệc, song tình cảm giữa hai người là chuyện cực kỳ tế nhị. Y muốn giúp Nhậm Diệc, lại lo biến khéo thành vụng, thôi cứ chờ thời cơ chín muồi vậy. Y vỗ vỗ vai Nhậm Diệc: "Cứ nghỉ ngơi đi nhé."
- ----
Buổi sáng Nhậm Diệc trở lại trung đội là dành để ăn cơm, uống thuốc, rồi ngủ. Chờ tới buổi chiều tỉnh lại, cơn sốt của anh đã lui hoàn toàn, chỉ còn lại cảm giác thư thái. Anh muốn đi ngó nghiêng xem mọi người đang làm gì, kết quả lại phát hiện một nhóm người đang túm tụm trong gara, nói cười vui vẻ, không biết là có chuyện gì.
"Các cậu làm gì đấy?" Nhậm Diệc đi vào gara.
"Nhậm đội, chúng ta có chó! Chúng ta có chó!" Tôn Định Nghĩa hưng phấn kêu lên, cậu ta dắt một chú chó mực chạy tới, "Trại huấn luyện mới đưa đến đấy."
Chú chó mực kia có vóc người khỏe khoắn, gân cốt rắn chắc, vẻ ngoài rất đẹp mã, hơn nữa tâm thế cực kỳ vững vàng, bị nhiều người vây quanh trêu đùa như thế cũng chưa có vẻ hưng phấn bao giờ.
Một số trung đội PCCC được phân phối chó nghiệp vụ, một số lại không, lúc cần thì sẽ được điều tạm đến. Lần này là xuất phát từ sự cân nhắc an toàn, Khúc Dương Ba đã tới căn cứ xin một con.
"Nhậm đội, đố anh biết nó tên gì?" Lý Táp xoa nắn da lông chắc nịch của nó, đầy vẻ yêu thương.
"Tên gì?"
Khúc Dương Ba cười nói: "Hôm đó tôi đến căn cứ, để họ chọn cho mình một con. Vừa mới nghe tôi đến từ trung đội Phượng Hoàng, họ đã để tôi cứ thế dẫn đi luôn. Nó tên là Phượng Hoàng đấy."
Cao Cách vỗ tay: "Đúng là sinh ra để dành cho chúng ta mà."
Nhậm Diệc cũng nở nụ cười: "Đây chẳng phải duyên phận sao, nào, Phượng Hoàng, đến đây."
Phượng Hoàng vâng lời, bước tới. Nhậm Diệc ngồi xổm xuống, xoa nắn cặp má u thịt của nó, nhìn cặp mắt lấp lánh có thần kia, anh cười nói: "Kể từ ngày hôm nay, mày chính là một thành viên của trung đội Phượng Hoàng."
Phượng Hoàng "Gâu" một tiếng.
Tôn Định Nghĩa nói: "Nhậm đội, mấy ngày anh không có mặt, chúng tôi đã đưa Diểu Diểu vào phòng ngủ của chỉ đạo viên rồi. Anh muốn bế Diểu Diểu ra chơi với Phượng Hoàng một lát không?"
"Được thôi, nhưng đừng cứ thế thả ra luôn, nhỡ đánh nhau thì sao. Cứ để hai đứa làm thân chút đã, nếu không vừa mắt nhau thì thôi."
"Sao thế được, Phượng Hoàng của chúng ta anh tuấn như thế mà." Tôn Định Nghĩa hí hửng đi tìm Diểu Diểu.
Khúc Dương Ba gọi riêng Nhậm Diệc sang một bên: "Đại hội cuối năm mới định thời gian rồi, ngày 21. Sau đó tất cả các trung đội trưởng sẽ có hội nghị chuyên đề an phòng vào năm mới."
"Được, năm nay có danh sách thay phiên nghỉ không?"
"Năm nay..." Khúc Dương Ba quay đầu lại nhìn thoáng mấy chiến sĩ đang vui chơi ồn ào, "Mấy đứa nhóc này rất hiểu chuyện, ngoại trừ lính cứu hỏa chuyên trách là có lịch nghỉ cố định ra, năm nay chẳng ai nghỉ cả, đều lo lắng trung đội bấn người, sợ có chuyện."
"Đâu đến nỗi thế, cứ để mấy đứa nghỉ ngơi như thường. Quanh năm suốt tháng rồi, ai chẳng muốn về nhà."
"Ừ, tôi biết. Lý Táp thì tự nguyện nhận trực, còn những người khác nếu năm ngoái không nghỉ, năm nay tôi sẽ cho nghỉ."
Lý Táp không giống bọn họ, là lính cứu hỏa được thuê toàn thời gian, lại đến trung đội làm như vậy. Bình thường vẫn có thứ bảy với chủ nhật là ngày nghỉ cố định, theo lý là đến Tết sẽ không phải trực. Nhậm Diệc ngó Lý Táp: "Không hay lắm đâu."
"Con bé sợ Tết đến không đủ người nên bằng lòng, còn nói mình là người địa phương, về nhà vẫn tiện. Cô nương này quả là không tệ."
Nhậm Diệc gật gù.
"Cậu cũng thế, Tết thì nghỉ mấy ngày đi, chăm sóc ông cụ ở nhà."
"Để đến mùng 4 tôi nghỉ đi."
Năm mới chính là một nút thắt trong lòng Nhậm Diệc. Lúc mẹ anh mất cũng chính là Tết, Tết vốn là dịp đoàn viên, ấy vậy mà gia đình họ lại không thể đoàn tụ vào đầu năm mới.
Hồi lâu sau, Cung Ứng Huyền gọi điện cho Nhậm Diệc, hỏi han tình trạng bình phục của anh. Nhậm Diệc động viên hắn: "Khỏe hẳn rồi, vẫn hơi bị ho, cơ mà vài ngày là khỏe, yên tâm đi."
"Thế thì tốt." Cung Ứng Huyền ngập ngừng, "Hôm qua đáng lẽ anh không nên tự về trung đội như thế. Anh quên rồi sao, tôi đã dặn anh đừng đi lại một mình."
"Có mấy cây số thôi mà, đừng cuống lên thế. Cậu bên kia có tiến triển gì không?"
"Ngoại trừ vụ danh tính hai mẹ con mà tôi bảo anh hôm qua, thì đến giờ vẫn không có tiến triển gì rõ rệt. Có thì tôi sẽ kể cho."
"Được." Nhậm Diệc vắt óc tìm một cái cớ hợp lý để gặp Cung Ứng Huyền, "Đổi lại, cậu có cần giúp gì thì cứ việc nói."
"... Ừ." Cung Ứng Huyền cũng đang suy nghĩ tương tự, chẳng qua nhất thời thì nghĩ không ra.
Cúp điện thoại, Nhậm Diệc có chút phiền muộn. Cứ phải có lý do thì mới được gặp nhau sao, dù chỉ vỏn vẹn "Tôi muốn gặp cậu" hay chẳng cần cớ gì, giá mà anh được gặp Cung Ứng Huyền bất cứ lúc nào.
- ----
Hai ngày sau, Nhậm Diệc đi dự hội nghị họp trung đội trưởng của bên trung đoàn. Toàn thành phố có tổng cộng 126 trung đội PCCC, tỉ lệ chuyên cần là 10:1. Mỗi năm, hội nghị đều được tổ chức hai lần, sở dĩ cuối năm cũng là thời điểm có tỉ lệ phạm tội và tai nạn cao, rất nhiều việc phải hoàn thành.
Các trung đội trưởng lần lượt vào ngồi trong đại hội đường, Nhậm Diệc với Vương Mãnh và các trung đội trưởng khác của quận Hồng Võ ngồi chung một khu, mọi người đang thảo luận họp xong sẽ đi ăn đồ nướng ở đâu, kết quả là hơn nửa trong số họ phải trực.
Đúng lúc này, Nhậm Diệc nghe có người gọi mình. Anh quay đầu nhìn lại, chính là trung đội trưởng Tây Giao mới hợp tác cách đây không lâu - Nghiêm Giác.
"Đội trưởng Nghiêm." Nhậm Diệc đứng dậy, đi tới, bắt tay với anh ta, "Cảm ơn anh về lần trước."
Nghiêm Giác cười nhe hàm răng trắng: "Khách sáo làm gì, đó cũng là khu trực thuộc của tôi mà, vốn là việc của tôi."
Nhậm Diệc cười nói: "Anh lại muốn làm tôi áy náy đúng không, tôi sẽ nhận lỗi với anh mà."
"Quên đi, tôi không tính toán với cậu đâu, có điều lần trước cậu hứa với tôi vụ đi ăn..."
"Hôm nay thì sao? Gần trung đoàn có một tiệm đồ nướng, xong thì đi luôn. Mấy người anh em bên quận của tôi đi cùng, anh cũng đưa mấy người bên anh qua đi."
"Không thành vấn đề." Nghiêm Giác mỉm cười nhìn Nhậm Diệc, "Xem ra cậu sốt qua một trận thì người cũng gầy hơn chút nhỉ."
"Vậy hôm nay tôi sẽ ăn nhiều một chút."
"Gặp lại sau."
Sức nặng trĩu kia khiến Cung Ứng Huyền cảm thấy rất ấm cúng.
Mãi tới khi bộ phim kết thúc, Nhậm Diệc vẫn chưa tỉnh. Cung Ứng Huyền nhẹ nhàng cẩn thận bế anh lên, đưa về phòng ngủ.
Lúc bấy giờ, Nhậm Diệc đã tỉnh, nhìn Cung Ứng Huyền đang đắp chăn cho mình, anh ngáp một cái, mơ màng nói: "Ngủ từ bao giờ thế."
"Thuốc anh uống có thành phần gây ngủ."
"Ban nãy con cá mập nhỏ kia có chết không."
"Không, phát triển thành một con cá mập lớn."
Nhậm Diệc cười: "Sao cậu không gọi tôi."
"Anh nên nghỉ ngơi thật tốt vào." Cung Ứng Huyền nhìn Nhậm Diệc, hơi muốn nói lại thôi.
"Sao thế?"
"Tôi phải về phân cục." Cung Ứng Huyền có chút khó xử nói, "Còn nhiều chuyện chờ tôi xử lý quá, nhưng tối nay tôi sẽ trở lại, hoặc sáng sớm mai." Lúc xem phim hắn cũng không ngừng xem các loại tin tức trong nhóm, lòng vẫn không yên. Hắn rất muốn ở lại với Nhậm Diệc, nhưng lại không bỏ vụ án xuống được.
"Tôi biết cậu không an lòng." Nhậm Diệc dịu dàng nhìn Cung Ứng Huyền, "Đi đi, không cần lo lắng cho tôi, chắc tôi ngủ một giấc sẽ khỏe thôi."
"Ừ."
Nhậm Diệc bất ngờ túm lấy cổ áo của Cung Ứng Huyền. Hắn ngỡ ngàng, cúi xuống nương theo sức lực kia, bị Nhậm Diệc hôn siết lấy một cái.
Nhậm Diệc nhoẻn miệng cười: "Đừng lo, đi đi."
Cung Ứng Huyền nhìn đáy mắt mang ý cười mơ màng của Nhậm Diệc, trong lòng dao động, hắn yêu thích Nhậm Diệc của trước kia, cũng yêu thích anh của bây giờ, mỗi một điểm của người này, đều thật sâu, thật sâu sắc hấp dẫn hắn.
Hắn lại không phải kiểu Nhậm Diệc thích, ấy vậy mà cũng không ngăn trở mối quan hệ này giữa họ, đây hẳn chính là thứ mà Nhậm Diệc gọi tên "thế giới của người trưởng thành".
Cung Ứng Huyền mang theo chút không cam lòng, hắn nhìn Nhậm Diệc thật chăm chú, bảo: "Nghỉ ngơi thật tốt vào." Hắn đứng dậy rời đi.
Nhậm Diệc khẽ vuốt ve bờ môi, ở trên đó vẫn còn đọng lại chút hơi ấm. Anh tự nhủ, làm người thì phải biết đủ, muốn cái gì là được cái đó, trên đời nào có chuyện hoàn mỹ như vậy, nếu có được một phần thôi đã nên hài lòng rồi.
- -----
Cung Ứng Huyền bận bịu suốt cả đêm, đợi mãi đến bình minh mới được trở về trông Nhậm Diệc, hắn mới phát hiện Nhậm Diệc gửi cho mình một tin nhắn WeChat, nói mình hạ sốt nên đã về trung đội rồi.
Cung Ứng Huyền khá là thất vọng, nhưng cũng chẳng thể làm gì. Làm sao mới nhanh được gặp lại Nhậm Diệc bây giờ.
Sau khi về trung đội, Nhậm Diệc vẫn không được thoải mái cho lắm, thế là hôm nay không định xuất cảnh.
Khúc Dương Ba vừa mới thấy mặt thì đã cười rất xấu xa, nháy mắt với anh.
Nhậm Diệc ngụy trang đến mức cực kỳ bình tĩnh, chuyện của anh với Cung Ứng Huyền tuyệt đối không thể để người khác biết được. Một là vì bảo vệ Cung Ứng Huyền, hai là anh thật sự khó nói. Anh bảo: "Cậu ấy đã về phân cục lâu rồi, còn tìm bác sĩ gia đình của cậu ấy để khám cho tôi."
"Ờ, thế cơ à."
"Anh còn muốn thế nào nữa."
"Lúc đó cậu bị sốt đến mức ngơ ngẩn ngẩn ngơ, tôi bảo là muốn đưa cậu đi bệnh viện, cậu ta cứ khăng khăng đưa cậu về nhà cơ. Dáng vẻ đó ấy mà, chà chà." Khúc Dương Ba lắc đầu, "Nói hai người chẳng có chuyện gì thì ai mà tin cho nổi."
Nhậm Diệc tự dưng chẳng biết nên trả lời thế nào, đúng là hai người họ "có chuyện", nhưng lại cứ có cảm giác bất chính sao sao. Đổi lại là người khác, ví dụ như Kỳ Kiêu, anh sẽ không có cảm giác quẫn bách và thấp thỏm giấu giếm thế này, ít ra cũng không cần nói dối bạn thân nhất của mình. Có lẽ Cung Ứng Huyền là ngoại lệ, không hề giống bất kỳ ai khác.
Khúc Dương Ba thu lại nụ cười, đổi sang khuôn mặt đoan chính: "Tứ Hỏa, đôi lúc không thể cứ nhìn hình tượng bên ngoài. Suy nghĩ thật sự của con người ta, rất nhiều khi là ẩn sau lời nói."
Nhậm Diệc không hiểu, hỏi: "Có ý gì vậy."
"Ý là, tiến sĩ Cung, coi trọng cậu hơn những gì cậu nghĩ nhiều."
Nhậm Diệc im lặng một chút: "Tôi biết cậu ấy coi trọng tôi, chỉ là... Thôi quên đi, không nói nữa."
Khúc Dương Ba rất muốn nói thêm đôi lời với Nhậm Diệc, song tình cảm giữa hai người là chuyện cực kỳ tế nhị. Y muốn giúp Nhậm Diệc, lại lo biến khéo thành vụng, thôi cứ chờ thời cơ chín muồi vậy. Y vỗ vỗ vai Nhậm Diệc: "Cứ nghỉ ngơi đi nhé."
- ----
Buổi sáng Nhậm Diệc trở lại trung đội là dành để ăn cơm, uống thuốc, rồi ngủ. Chờ tới buổi chiều tỉnh lại, cơn sốt của anh đã lui hoàn toàn, chỉ còn lại cảm giác thư thái. Anh muốn đi ngó nghiêng xem mọi người đang làm gì, kết quả lại phát hiện một nhóm người đang túm tụm trong gara, nói cười vui vẻ, không biết là có chuyện gì.
"Các cậu làm gì đấy?" Nhậm Diệc đi vào gara.
"Nhậm đội, chúng ta có chó! Chúng ta có chó!" Tôn Định Nghĩa hưng phấn kêu lên, cậu ta dắt một chú chó mực chạy tới, "Trại huấn luyện mới đưa đến đấy."
Chú chó mực kia có vóc người khỏe khoắn, gân cốt rắn chắc, vẻ ngoài rất đẹp mã, hơn nữa tâm thế cực kỳ vững vàng, bị nhiều người vây quanh trêu đùa như thế cũng chưa có vẻ hưng phấn bao giờ.
Một số trung đội PCCC được phân phối chó nghiệp vụ, một số lại không, lúc cần thì sẽ được điều tạm đến. Lần này là xuất phát từ sự cân nhắc an toàn, Khúc Dương Ba đã tới căn cứ xin một con.
"Nhậm đội, đố anh biết nó tên gì?" Lý Táp xoa nắn da lông chắc nịch của nó, đầy vẻ yêu thương.
"Tên gì?"
Khúc Dương Ba cười nói: "Hôm đó tôi đến căn cứ, để họ chọn cho mình một con. Vừa mới nghe tôi đến từ trung đội Phượng Hoàng, họ đã để tôi cứ thế dẫn đi luôn. Nó tên là Phượng Hoàng đấy."
Cao Cách vỗ tay: "Đúng là sinh ra để dành cho chúng ta mà."
Nhậm Diệc cũng nở nụ cười: "Đây chẳng phải duyên phận sao, nào, Phượng Hoàng, đến đây."
Phượng Hoàng vâng lời, bước tới. Nhậm Diệc ngồi xổm xuống, xoa nắn cặp má u thịt của nó, nhìn cặp mắt lấp lánh có thần kia, anh cười nói: "Kể từ ngày hôm nay, mày chính là một thành viên của trung đội Phượng Hoàng."
Phượng Hoàng "Gâu" một tiếng.
Tôn Định Nghĩa nói: "Nhậm đội, mấy ngày anh không có mặt, chúng tôi đã đưa Diểu Diểu vào phòng ngủ của chỉ đạo viên rồi. Anh muốn bế Diểu Diểu ra chơi với Phượng Hoàng một lát không?"
"Được thôi, nhưng đừng cứ thế thả ra luôn, nhỡ đánh nhau thì sao. Cứ để hai đứa làm thân chút đã, nếu không vừa mắt nhau thì thôi."
"Sao thế được, Phượng Hoàng của chúng ta anh tuấn như thế mà." Tôn Định Nghĩa hí hửng đi tìm Diểu Diểu.
Khúc Dương Ba gọi riêng Nhậm Diệc sang một bên: "Đại hội cuối năm mới định thời gian rồi, ngày 21. Sau đó tất cả các trung đội trưởng sẽ có hội nghị chuyên đề an phòng vào năm mới."
"Được, năm nay có danh sách thay phiên nghỉ không?"
"Năm nay..." Khúc Dương Ba quay đầu lại nhìn thoáng mấy chiến sĩ đang vui chơi ồn ào, "Mấy đứa nhóc này rất hiểu chuyện, ngoại trừ lính cứu hỏa chuyên trách là có lịch nghỉ cố định ra, năm nay chẳng ai nghỉ cả, đều lo lắng trung đội bấn người, sợ có chuyện."
"Đâu đến nỗi thế, cứ để mấy đứa nghỉ ngơi như thường. Quanh năm suốt tháng rồi, ai chẳng muốn về nhà."
"Ừ, tôi biết. Lý Táp thì tự nguyện nhận trực, còn những người khác nếu năm ngoái không nghỉ, năm nay tôi sẽ cho nghỉ."
Lý Táp không giống bọn họ, là lính cứu hỏa được thuê toàn thời gian, lại đến trung đội làm như vậy. Bình thường vẫn có thứ bảy với chủ nhật là ngày nghỉ cố định, theo lý là đến Tết sẽ không phải trực. Nhậm Diệc ngó Lý Táp: "Không hay lắm đâu."
"Con bé sợ Tết đến không đủ người nên bằng lòng, còn nói mình là người địa phương, về nhà vẫn tiện. Cô nương này quả là không tệ."
Nhậm Diệc gật gù.
"Cậu cũng thế, Tết thì nghỉ mấy ngày đi, chăm sóc ông cụ ở nhà."
"Để đến mùng 4 tôi nghỉ đi."
Năm mới chính là một nút thắt trong lòng Nhậm Diệc. Lúc mẹ anh mất cũng chính là Tết, Tết vốn là dịp đoàn viên, ấy vậy mà gia đình họ lại không thể đoàn tụ vào đầu năm mới.
Hồi lâu sau, Cung Ứng Huyền gọi điện cho Nhậm Diệc, hỏi han tình trạng bình phục của anh. Nhậm Diệc động viên hắn: "Khỏe hẳn rồi, vẫn hơi bị ho, cơ mà vài ngày là khỏe, yên tâm đi."
"Thế thì tốt." Cung Ứng Huyền ngập ngừng, "Hôm qua đáng lẽ anh không nên tự về trung đội như thế. Anh quên rồi sao, tôi đã dặn anh đừng đi lại một mình."
"Có mấy cây số thôi mà, đừng cuống lên thế. Cậu bên kia có tiến triển gì không?"
"Ngoại trừ vụ danh tính hai mẹ con mà tôi bảo anh hôm qua, thì đến giờ vẫn không có tiến triển gì rõ rệt. Có thì tôi sẽ kể cho."
"Được." Nhậm Diệc vắt óc tìm một cái cớ hợp lý để gặp Cung Ứng Huyền, "Đổi lại, cậu có cần giúp gì thì cứ việc nói."
"... Ừ." Cung Ứng Huyền cũng đang suy nghĩ tương tự, chẳng qua nhất thời thì nghĩ không ra.
Cúp điện thoại, Nhậm Diệc có chút phiền muộn. Cứ phải có lý do thì mới được gặp nhau sao, dù chỉ vỏn vẹn "Tôi muốn gặp cậu" hay chẳng cần cớ gì, giá mà anh được gặp Cung Ứng Huyền bất cứ lúc nào.
- ----
Hai ngày sau, Nhậm Diệc đi dự hội nghị họp trung đội trưởng của bên trung đoàn. Toàn thành phố có tổng cộng 126 trung đội PCCC, tỉ lệ chuyên cần là 10:1. Mỗi năm, hội nghị đều được tổ chức hai lần, sở dĩ cuối năm cũng là thời điểm có tỉ lệ phạm tội và tai nạn cao, rất nhiều việc phải hoàn thành.
Các trung đội trưởng lần lượt vào ngồi trong đại hội đường, Nhậm Diệc với Vương Mãnh và các trung đội trưởng khác của quận Hồng Võ ngồi chung một khu, mọi người đang thảo luận họp xong sẽ đi ăn đồ nướng ở đâu, kết quả là hơn nửa trong số họ phải trực.
Đúng lúc này, Nhậm Diệc nghe có người gọi mình. Anh quay đầu nhìn lại, chính là trung đội trưởng Tây Giao mới hợp tác cách đây không lâu - Nghiêm Giác.
"Đội trưởng Nghiêm." Nhậm Diệc đứng dậy, đi tới, bắt tay với anh ta, "Cảm ơn anh về lần trước."
Nghiêm Giác cười nhe hàm răng trắng: "Khách sáo làm gì, đó cũng là khu trực thuộc của tôi mà, vốn là việc của tôi."
Nhậm Diệc cười nói: "Anh lại muốn làm tôi áy náy đúng không, tôi sẽ nhận lỗi với anh mà."
"Quên đi, tôi không tính toán với cậu đâu, có điều lần trước cậu hứa với tôi vụ đi ăn..."
"Hôm nay thì sao? Gần trung đoàn có một tiệm đồ nướng, xong thì đi luôn. Mấy người anh em bên quận của tôi đi cùng, anh cũng đưa mấy người bên anh qua đi."
"Không thành vấn đề." Nghiêm Giác mỉm cười nhìn Nhậm Diệc, "Xem ra cậu sốt qua một trận thì người cũng gầy hơn chút nhỉ."
"Vậy hôm nay tôi sẽ ăn nhiều một chút."
"Gặp lại sau."
Tác giả :
Thủy Thiên Thừa