Hoa Đào Nở Rộ
Chương 9: Ngạc nhiên mừng rỡ
Đối với việc không còn lí do để gặp Triệu Tiệm An, Khương Mộc Ninh không thể không thành thật thừa nhận, cô có chút mất mát.
Khiến cho cô không khỏi nhớ đến lời nói của Tần Lãng: đàn chị, em cũng không thể chống chế chính mình không thích chị.
Cô nghĩ nghĩ, mặc dù tâm trạng trước mắt của cô không thể nói là yêu thích, nhưng cũng lộ ra một chút xíu động lòng rồi, cho nên có lẽ trước mắt cô cũng đang trong trạng thái như vậy. Sau khi nhàn nhạt xem kĩ lại mình, Khương Mộc Ninh nghĩ, có thể không gặp cũng là một chuyện tốt. Thời gian không phải là tiêu chuẩn để đánh giá tình cảm, nhưng thời gian sẽ khiến cho tình cảm rõ dần. Thời gian ở chung càng ít cô càng có thể khống chế sự tin tưởng của mình tốt hơn.
Cho nên, tổng thể mà nói, cô cảm thấy mình là một người cực kỳ lí trí và thực tế.
Chuyện không thể nào, vậy thì cố gắng ngăn chặn trong trạng thái mới vừa nảy sinh đi, tránh cho về sau làm ra chuyện không thể ngăn cản được. Về phần có thể…………. Thật ra cô không dám nghĩ tới đề tài này giữa cô và Triệu Tiệm An có mấy phần khả năng.
Cho nên, cô bình tĩnh nghĩ, tất cả tùy duyên thôi.
Nhưng cô mới vừa tiến hành phân tích đơn giản nội tâm, cũng vừa mới khiến cho một chút rục rịch nơi đáy lòng bình tĩnh lại, ngày hôm sau, chủ nhiệm lớp lại giao cho bọn cô một bài tập về nhà, bài tập này lập tức khiến cho bức tường cô vừa mới xây xong sụp đổ không tốn một chút sức nào.
Đây là trời cho cho cô một lí do để liên lạc với Triệu Tiệm An. Đáy lòng cô có chút mừng rỡ, vậy là sự vui mừng trong lòng nhanh chóng đè lại mấy phần thấp thỏm xuống rồi.
Lúc tan học chủ nghiệm lớp giao một bài tập luận văn, yêu cầu viết một bài phân tích điều tra một công trình kiến trúc kiệt tác, nộp vào khi khải giảng học kì sau, chính là học phần thực tập ngắn hạn trong kì nghỉ đông.
Đề bài rất rộng mở, nhưng muốn viết được xuất sắc lại có độ khó nhất định. Cô nghe thấy Mai Lộ bên cạnh cười nói: “Tớ muốn viết về viện bảo tàng thành phố H của đàn anh Triệu." Trong lòng Khương Mộc Ninh nhảy dựng lên, mặt cô có chút đỏ lên. Phản ứng đầu tiên của cô cũng chính là về công trình này.
Địa điểm gần, thuận tiện cho việc quan sát vào chụp ảnh, thời gian cũng tiện, số liệu và thông tin càng thêm rõ ràng, cũng rất dễ dàng sưu tầm. Đương nhiên, những thứ này chỉ là lý do thỏa đáng bên ngoài mà thôi, Khương Mộc Ninh biết, trong lòng cô có một giọng nói, kêu gào, muốn cô nhanh chóng bắt lấy cơ hội này. Có lẽ đây cũng là một loại thăm dò.
Cho nên, sau bữa cơm chiều trở về phòng ngủ, Khương Mộc Ninh đứng ở ban công, d,i,ễ,n,,đ,à,n,,l,ê,,q,u,ý,,đ,ô,n, nhìn điện thoại di động một lúc lâu, sau khi lòng bàn tay cô đã mướt mồ hôi, hít thở sâu mấy lần, cô mới quyết định gửi tin nhắn………… Gọi điện thoại, cần rất nhiều dũng khí, cô cảm thấy công việc chuẩn bị trước mắt cô còn chưa đủ, cho nên, chỉ có thể gửi một tin nhắn mà thôi.
“Đàn anh Triệu, em phải làm một bài luận văn về viện bảo tàng thành phố H, em có thể làm phiền anh cho em xin chút tài liệu được không? Vốn Khương Mộc Ninh muốn dùng từ ‘ngài’ nhưng vì ngày hôm qua lúc đi dạo cô cũng bất tri bất giác gọi anh là ‘anh’ rồi, đã thân hơn một bước, hiện tại lại rụt về, hình như có chỗ không tiện.
Sau khi tin nhắn gửi đi, Khương Mộc Ninh cũng rơi vào trạng thái thấp thỏm, lần đầu tiên được nếm thử cảm giác đứng ngồi không yên, vào phòng tắm lại ra ngoài, ngồi xuống lại đứng lên.
“Mộc Ninh, sao hôm nay bạn hay đi tiểu vậy?" Dư An Dao ngẩng đầu lên, đẩy một cái lên mắt kính của mình, nói mà không có chút biểu cảm gì trên gương mặt của cô ấy.
“Phụt." Mai Lộ đang uống nước thì phun hết ra ngoài: “Làm ơn đi, Dao Dao, tớ đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, trước khi cậu nói chuyện cười xin cậu nhắc nhở một câu đi mà."
Dư An Dao nhún vai một cái, bình tĩnh quay đầu lại tiếp tục xem sách của cô.
Cơ thể Khương Mộc Ninh duy trì động tác đang đứng dậy, cứng ngắc mất mấy giây sau đó mới bất đắc dĩ ngồi xuống.
Thật là không thể bình tĩnh được.
Khương Mộc Ninh muốn cho mình trở lại bình thường, cô quyết định dời lực chú ý vào việc khác, cho nên cô rút một cuốn tiểu thuyết ra, mới vừa mở ra trang đầu tiên, một nửa sự chú ý của cô vốn đã được rời khỏi chiếc điện thoại di động thì lập tức lại bị kéo trở lại, vì di động của cô vang lên một tiếng, tim của cô cũng thoáng chốc như bị nhỡ một nhịp đập. Đợi đến khi cô cố gắng bình tĩnh lại, lấy điện thoại ra mở tin nhắn lên, đồng thời lúc đó cô cũng không nhịn được khóe môi nhếch lên.
“Tới chỗ rẽ."
Chỗ rẽ gần trường học là một quán café, cô rất hay đến chỗ đó, nhưng không nghĩ tới Triệu Tiệm An cũng sẽ ngồi đó.
“Khụ, tớ đi xuống mua chút đồ." Khương Mộc Ninh làm như không có việc gì đứng lên, cũng không cầm theo túi sách, chỉ cầm chiếc điện thoại di động ra cửa, nhìn qua chỉ giống như bình thường cô đi ăn cơm tối thôi.
“Mua cho tớ một lon cooca." Mai Lộ quay đầu lại nói với Khương Mộc Ninh.
“Được." Khương Mộc Ninh quay người lại, đột nhiên nhìn vào ánh mắt của Mai Lộ cô lại cảm thấy có chút chột dạ.
Chột dạ a, đây vốn là một loại cảm xúc cực kì ít xuất hiện trên người cô…..
“Khi cậu về tớ trả tiền sau nhé." Mai Lộ còn chưa nói hết đã quay đầu đi, tiếp tục nhìn vào màn hình máy tính của cô.
Khương Mộc Ninh khẽ thở ra, bình tĩnh đi ra ngoài cửa, sau khi đóng cửa lại mới bước nhanh chân hơn.
Lúc Khương Mộc Ninh đi vào cửa hàng thì bên trong chưa đông khách, cô chỉ nhìn một cái đã thấy Triệu Tiệm An đang vẫy tay với cô.
Anh ngồi bên cạnh cửa sổ, ánh đèn bên đường và ánh đèn vàng trong cửa hàng giao với nhau, khiến cho cơ thể anh như được phủ trong một tầng ánh sáng dịu dàng. Khương Mộc Ninh nghe thấy đáy lòng nặng nề nhảy dựng một cái, nuốt một ngụm nước bọt, sau đó cô mới bước những bước chân nâng nâng đi về phía anh.
Quả nhiên, sắc không mê người người tự mê……..
“Đàn anh."
“Ngồi đợi anh một chút, anh sắp xong rồi. Tự em gọi đồ đi." Triệu Tiệm An cười nói, sau đó anh lại tập chung vào laptop của mình.
Khương Mộc Ninh ngồi xuống đối diện với Triệu Tiệm An, ánh mắt của cô cũng rời khỏi gương mặt đang tập chung cau mày chuyển đến những ngón tay thon dài nhanh chóng gõ xuống bàn phím, im lặng thở dài một tiếng, vội vàng dời tầm mắt vào thực đơn bên cạnh, lật vài trang, sau đó vẫy vẫy tay với nhân viên phục vụ.
“Nhân viên phục vụ, cho tôi một phần cơm kiêu." (hình như là cơm trong nồi nhỏ, mình không rõ lắm, qt dịch vậy. mọi người thông cảm.)
Triệu Tiệm An nói chuyện với Thích Thành xong, khi anh đóng laptop lại thì thấy Khương Mộc Ninh đang xúc một miếng cơm dưới nước thịt cho vào miệng, khẽ híp mắt lại, nhìn qua giống như cô đang rất hưởng thụ, thật ra anh cũng vừa mới ăn cơm xong, vậy mà nhìn cô ăn anh lại thấy có chút đói bụng, hoặc là nói có chút thèm ăn.
“Không gọi nước uống sao?" Thật ra vừa rồi khi anh bảo cô tự gọi đồ, là anh muốn bảo cô tự gọi đồ uống cho mình, anh không ngờ, bây giờ đã hơn 7 giờ rưỡi tối mà Khương Mộc Ninh vẫn chưa ăn tối. “Sao muốn vậy mà còn chưa ăn cơm?"
Tay cầm thìa của Khương Mộc Ninh có chút dừng lại. Cúi đầu uống một miếng canh, lộp bộp nói: “Ăn rồi………. có thể do buổi tối ăn ít quá, hiện tại có chút đói bụng……"
“Ăn no chưa? Không đủ thì gọi thêm. Mùi vị của cơm kiêu ở quán này không tệ." Triệu Tiệm An nhìn Khương Mộc Ninh đang có xu hướng vùi cả mặt mình vào phần cơm nên anh phải cố nhịn cười, không dám lộ ra chút ý cười nào.
Chờ đến khi trên mặt không còn nóng đỏ, Khương Mộc Ninh cúi đầu bĩu môi, tự tức giận với chính bản thân mình, hai ba lần nhanh chóng cho chỗ cơm còn lại vào bụng.
Tham ăn là có thể ăn đúng không, người ta vẫn nói ăn được là phúc mà, cô ngại ngùng cái gì chứ?
Cầm khăn giấy lau khô miệng, Khương Mộc Ninh lại gọi một cốc trà mật ong, từ từ nhấp một ngụm. voicoi08-d-đ-l-q-đ
“Em phải viết luận văn về cái gì?" Triệu Tiệm An cầm cốc trà xanh trên tay, ánh mắt của anh nhìn thẳng về phía Khương Mộc Ninh đang ngồi ở đối diện.
“Vâng, học kì sau phải nộp, đề bài là viết luận văn về một công trình kiến trúc hiện đại, em chọn viện bảo tàng thành phố H." Rõ ràng chỉ là một đề mục luận văn rất bình thường, cô cũng không phải người duy nhất trong lớp viết về đề tài này, càng nói về sau đột nhiên cô lại có chút không được tự nhiên.
“Rất tốt, luận đề rất thích hợp, dễ dàng triển khai. Ừ, còn có ưu thế đi cửa sau nữa." Triệu Tiệm An mang theo chút chế nhạo nói với cô: “Cần anh phối hợp như thế nào?"
Loại thái độ ôn hòa lại tùy ý này khiến Khương Mộc Ninh bình tĩnh hơn rất nhiều,, khóe môi hơi vểnh lên: “Đó là ý tưởng ngay lúc đó của em đó, đại khái là cần mấy số liệu, tạm thời cứ như vậy đã."
“Thứ bảy này có muốn đến công ty anh không?" Triệu Tiệm An nói xong, lại khẽ ho một tiếng, hình như anh cũng cảm thấy mình nói quá đột ngột, “Phần lớn tài liệu đều ở công ty, cũng sắp hai năm rồi, anh cũng quên mất rất nhiều chi tiết. Cuối tuần này đúng lúc anh phải đến công ty, nếu như em cần có thể đi cùng với anh."
Ánh mắt Khương Mộc Ninh sáng lên, lập tức vội vàng gật đầu: “Được ạ, được ạ." Trời ạ, đây là chuyện còn vui mừng hơn cả việc lấy được tài liệu cho luận văn. Quả là một thu hoạch ngoài ý muốn.
“Đàn anh, anh không nói đùa chứ? Thật sự có thể cho em đi cùng anh đến công ty xem một chút sao?" Nếu như không phải hoàn cảnh không đúng, Khương Mộc Ninh nghĩ, cô có thể sẽ nhảy dựng lên mất.
Khéo môi Triệu Tiệm An cũng hơi nhếch lên, nhìn vẻ mặt vui mừng không hề che dấu của Khương Mộc Ninh, đối với lời mời bất ngờ mà anh thốt ra anh cảm thấy hết sức hài lòng.
Khi Khương Mộc Ninh trở lại phòng ngủ, đầu óc có chút choáng váng, cô thật sự không nghĩ tới, một lần tìm tài liệu cho luận văn lại có cơ hội đi theo Triệu Tiệm An đến công ty anh thăm quan, chỗ đó có biết bao nhiêu là nhân tài a, bao nhiêu là sáng ý thiết kế a, thậm chí vừa rồi Triệu Tiệm An còn đồng ý với cô, có thể cho cô trực tiếp nhìn báu vật mô hình dàn thiết kế sơ bộ, vừa nghĩ tới, cô đã thấy trong lòng có chút phơi phới.
Triệu Tiệm An thu dọn đồ đạc đưa cô về cửa trường học, để không để đụng phải người quen cô vẫn kiên trì đi về phòng ngủ một mình. Thật may, sự vui mừng tối nay cũng không khiến cho đầu óc cô bị hôn mê, cô còn nhớ rõ trước khi lên tầng đến quầy ăn vặt trước cửa kí túc xá mua lon coca.
“Đàn chị."
Khương Mộc Ninh vừa trả tiền xong đang cúi đầu cất tiền lẻ đi vào túi, lập tức nghe thấy một âm thanh vui mừng quen thuộc, cô hơi dừng một chút, bĩu môi, trong lòng lập tức nghĩ đến một câu: vui quá hóa buồn.
Tối nay, cô lấy được sự vui mừng từ một người, nhưng đồng thời cô cũng thành sự vui mừng cho một người khác.
Khương Mộc Ninh nặng nề thở dài trong đáy lòng, có chút cứng đờ quay đầu lại, nhìn về phía người đang đi về phía mình, cau chạt mày lại lên tiếng chào hỏi: “Tần Lãng…….."
“Đàn chị, thật đúng lúc. Em đang muốn đi mua chút đồ ăn, không ngờ là có thể gặp chị ở đây."
Khương Mộc Ninh nghĩ, đây là một điều xấu đó.
Cô lừa Mai Lộ, tìm Triệu Tiệm An thương lượng đi cửa sau, cho nên, khi cô giúp cô ấy mua coca thì gặp phải Tần Lãng. Nếu như vừa rồi, cô không vì chột dạ mà nhớ phải mua coca cho Mai Lộ, có lẽ cũng sẽ không gặp Tần Lãng rồi……………
Cho nên, tất cả đều là nghiệt duyên……….
“Ha ha, tôi mua xong rồi, cậu từ từ mua. Hẹn gặp lại." Khương Mộc Ninh gượng ngùng cười hai tiếng, cúi đầu, chuẩn bị nhanh chóng đi qua, nhưng trước mặt cô bỗng xuất hiện một cánh tay, cũng là một cánh tay mảnh khảnh giống tay cô.
“Đàn chị, chúng ta cũng đã mấy ngày không gặp mặt rồi, em mời chị ăn khuya được không?"
Khương Mộc Ninh ngẩng đầu, khi nhìn thấy nụ cười lấy lòng của Tần Lãng, trong lòng cô cũng bắt đầu than thở.
Khiến cho cô không khỏi nhớ đến lời nói của Tần Lãng: đàn chị, em cũng không thể chống chế chính mình không thích chị.
Cô nghĩ nghĩ, mặc dù tâm trạng trước mắt của cô không thể nói là yêu thích, nhưng cũng lộ ra một chút xíu động lòng rồi, cho nên có lẽ trước mắt cô cũng đang trong trạng thái như vậy. Sau khi nhàn nhạt xem kĩ lại mình, Khương Mộc Ninh nghĩ, có thể không gặp cũng là một chuyện tốt. Thời gian không phải là tiêu chuẩn để đánh giá tình cảm, nhưng thời gian sẽ khiến cho tình cảm rõ dần. Thời gian ở chung càng ít cô càng có thể khống chế sự tin tưởng của mình tốt hơn.
Cho nên, tổng thể mà nói, cô cảm thấy mình là một người cực kỳ lí trí và thực tế.
Chuyện không thể nào, vậy thì cố gắng ngăn chặn trong trạng thái mới vừa nảy sinh đi, tránh cho về sau làm ra chuyện không thể ngăn cản được. Về phần có thể…………. Thật ra cô không dám nghĩ tới đề tài này giữa cô và Triệu Tiệm An có mấy phần khả năng.
Cho nên, cô bình tĩnh nghĩ, tất cả tùy duyên thôi.
Nhưng cô mới vừa tiến hành phân tích đơn giản nội tâm, cũng vừa mới khiến cho một chút rục rịch nơi đáy lòng bình tĩnh lại, ngày hôm sau, chủ nhiệm lớp lại giao cho bọn cô một bài tập về nhà, bài tập này lập tức khiến cho bức tường cô vừa mới xây xong sụp đổ không tốn một chút sức nào.
Đây là trời cho cho cô một lí do để liên lạc với Triệu Tiệm An. Đáy lòng cô có chút mừng rỡ, vậy là sự vui mừng trong lòng nhanh chóng đè lại mấy phần thấp thỏm xuống rồi.
Lúc tan học chủ nghiệm lớp giao một bài tập luận văn, yêu cầu viết một bài phân tích điều tra một công trình kiến trúc kiệt tác, nộp vào khi khải giảng học kì sau, chính là học phần thực tập ngắn hạn trong kì nghỉ đông.
Đề bài rất rộng mở, nhưng muốn viết được xuất sắc lại có độ khó nhất định. Cô nghe thấy Mai Lộ bên cạnh cười nói: “Tớ muốn viết về viện bảo tàng thành phố H của đàn anh Triệu." Trong lòng Khương Mộc Ninh nhảy dựng lên, mặt cô có chút đỏ lên. Phản ứng đầu tiên của cô cũng chính là về công trình này.
Địa điểm gần, thuận tiện cho việc quan sát vào chụp ảnh, thời gian cũng tiện, số liệu và thông tin càng thêm rõ ràng, cũng rất dễ dàng sưu tầm. Đương nhiên, những thứ này chỉ là lý do thỏa đáng bên ngoài mà thôi, Khương Mộc Ninh biết, trong lòng cô có một giọng nói, kêu gào, muốn cô nhanh chóng bắt lấy cơ hội này. Có lẽ đây cũng là một loại thăm dò.
Cho nên, sau bữa cơm chiều trở về phòng ngủ, Khương Mộc Ninh đứng ở ban công, d,i,ễ,n,,đ,à,n,,l,ê,,q,u,ý,,đ,ô,n, nhìn điện thoại di động một lúc lâu, sau khi lòng bàn tay cô đã mướt mồ hôi, hít thở sâu mấy lần, cô mới quyết định gửi tin nhắn………… Gọi điện thoại, cần rất nhiều dũng khí, cô cảm thấy công việc chuẩn bị trước mắt cô còn chưa đủ, cho nên, chỉ có thể gửi một tin nhắn mà thôi.
“Đàn anh Triệu, em phải làm một bài luận văn về viện bảo tàng thành phố H, em có thể làm phiền anh cho em xin chút tài liệu được không? Vốn Khương Mộc Ninh muốn dùng từ ‘ngài’ nhưng vì ngày hôm qua lúc đi dạo cô cũng bất tri bất giác gọi anh là ‘anh’ rồi, đã thân hơn một bước, hiện tại lại rụt về, hình như có chỗ không tiện.
Sau khi tin nhắn gửi đi, Khương Mộc Ninh cũng rơi vào trạng thái thấp thỏm, lần đầu tiên được nếm thử cảm giác đứng ngồi không yên, vào phòng tắm lại ra ngoài, ngồi xuống lại đứng lên.
“Mộc Ninh, sao hôm nay bạn hay đi tiểu vậy?" Dư An Dao ngẩng đầu lên, đẩy một cái lên mắt kính của mình, nói mà không có chút biểu cảm gì trên gương mặt của cô ấy.
“Phụt." Mai Lộ đang uống nước thì phun hết ra ngoài: “Làm ơn đi, Dao Dao, tớ đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, trước khi cậu nói chuyện cười xin cậu nhắc nhở một câu đi mà."
Dư An Dao nhún vai một cái, bình tĩnh quay đầu lại tiếp tục xem sách của cô.
Cơ thể Khương Mộc Ninh duy trì động tác đang đứng dậy, cứng ngắc mất mấy giây sau đó mới bất đắc dĩ ngồi xuống.
Thật là không thể bình tĩnh được.
Khương Mộc Ninh muốn cho mình trở lại bình thường, cô quyết định dời lực chú ý vào việc khác, cho nên cô rút một cuốn tiểu thuyết ra, mới vừa mở ra trang đầu tiên, một nửa sự chú ý của cô vốn đã được rời khỏi chiếc điện thoại di động thì lập tức lại bị kéo trở lại, vì di động của cô vang lên một tiếng, tim của cô cũng thoáng chốc như bị nhỡ một nhịp đập. Đợi đến khi cô cố gắng bình tĩnh lại, lấy điện thoại ra mở tin nhắn lên, đồng thời lúc đó cô cũng không nhịn được khóe môi nhếch lên.
“Tới chỗ rẽ."
Chỗ rẽ gần trường học là một quán café, cô rất hay đến chỗ đó, nhưng không nghĩ tới Triệu Tiệm An cũng sẽ ngồi đó.
“Khụ, tớ đi xuống mua chút đồ." Khương Mộc Ninh làm như không có việc gì đứng lên, cũng không cầm theo túi sách, chỉ cầm chiếc điện thoại di động ra cửa, nhìn qua chỉ giống như bình thường cô đi ăn cơm tối thôi.
“Mua cho tớ một lon cooca." Mai Lộ quay đầu lại nói với Khương Mộc Ninh.
“Được." Khương Mộc Ninh quay người lại, đột nhiên nhìn vào ánh mắt của Mai Lộ cô lại cảm thấy có chút chột dạ.
Chột dạ a, đây vốn là một loại cảm xúc cực kì ít xuất hiện trên người cô…..
“Khi cậu về tớ trả tiền sau nhé." Mai Lộ còn chưa nói hết đã quay đầu đi, tiếp tục nhìn vào màn hình máy tính của cô.
Khương Mộc Ninh khẽ thở ra, bình tĩnh đi ra ngoài cửa, sau khi đóng cửa lại mới bước nhanh chân hơn.
Lúc Khương Mộc Ninh đi vào cửa hàng thì bên trong chưa đông khách, cô chỉ nhìn một cái đã thấy Triệu Tiệm An đang vẫy tay với cô.
Anh ngồi bên cạnh cửa sổ, ánh đèn bên đường và ánh đèn vàng trong cửa hàng giao với nhau, khiến cho cơ thể anh như được phủ trong một tầng ánh sáng dịu dàng. Khương Mộc Ninh nghe thấy đáy lòng nặng nề nhảy dựng một cái, nuốt một ngụm nước bọt, sau đó cô mới bước những bước chân nâng nâng đi về phía anh.
Quả nhiên, sắc không mê người người tự mê……..
“Đàn anh."
“Ngồi đợi anh một chút, anh sắp xong rồi. Tự em gọi đồ đi." Triệu Tiệm An cười nói, sau đó anh lại tập chung vào laptop của mình.
Khương Mộc Ninh ngồi xuống đối diện với Triệu Tiệm An, ánh mắt của cô cũng rời khỏi gương mặt đang tập chung cau mày chuyển đến những ngón tay thon dài nhanh chóng gõ xuống bàn phím, im lặng thở dài một tiếng, vội vàng dời tầm mắt vào thực đơn bên cạnh, lật vài trang, sau đó vẫy vẫy tay với nhân viên phục vụ.
“Nhân viên phục vụ, cho tôi một phần cơm kiêu." (hình như là cơm trong nồi nhỏ, mình không rõ lắm, qt dịch vậy. mọi người thông cảm.)
Triệu Tiệm An nói chuyện với Thích Thành xong, khi anh đóng laptop lại thì thấy Khương Mộc Ninh đang xúc một miếng cơm dưới nước thịt cho vào miệng, khẽ híp mắt lại, nhìn qua giống như cô đang rất hưởng thụ, thật ra anh cũng vừa mới ăn cơm xong, vậy mà nhìn cô ăn anh lại thấy có chút đói bụng, hoặc là nói có chút thèm ăn.
“Không gọi nước uống sao?" Thật ra vừa rồi khi anh bảo cô tự gọi đồ, là anh muốn bảo cô tự gọi đồ uống cho mình, anh không ngờ, bây giờ đã hơn 7 giờ rưỡi tối mà Khương Mộc Ninh vẫn chưa ăn tối. “Sao muốn vậy mà còn chưa ăn cơm?"
Tay cầm thìa của Khương Mộc Ninh có chút dừng lại. Cúi đầu uống một miếng canh, lộp bộp nói: “Ăn rồi………. có thể do buổi tối ăn ít quá, hiện tại có chút đói bụng……"
“Ăn no chưa? Không đủ thì gọi thêm. Mùi vị của cơm kiêu ở quán này không tệ." Triệu Tiệm An nhìn Khương Mộc Ninh đang có xu hướng vùi cả mặt mình vào phần cơm nên anh phải cố nhịn cười, không dám lộ ra chút ý cười nào.
Chờ đến khi trên mặt không còn nóng đỏ, Khương Mộc Ninh cúi đầu bĩu môi, tự tức giận với chính bản thân mình, hai ba lần nhanh chóng cho chỗ cơm còn lại vào bụng.
Tham ăn là có thể ăn đúng không, người ta vẫn nói ăn được là phúc mà, cô ngại ngùng cái gì chứ?
Cầm khăn giấy lau khô miệng, Khương Mộc Ninh lại gọi một cốc trà mật ong, từ từ nhấp một ngụm. voicoi08-d-đ-l-q-đ
“Em phải viết luận văn về cái gì?" Triệu Tiệm An cầm cốc trà xanh trên tay, ánh mắt của anh nhìn thẳng về phía Khương Mộc Ninh đang ngồi ở đối diện.
“Vâng, học kì sau phải nộp, đề bài là viết luận văn về một công trình kiến trúc hiện đại, em chọn viện bảo tàng thành phố H." Rõ ràng chỉ là một đề mục luận văn rất bình thường, cô cũng không phải người duy nhất trong lớp viết về đề tài này, càng nói về sau đột nhiên cô lại có chút không được tự nhiên.
“Rất tốt, luận đề rất thích hợp, dễ dàng triển khai. Ừ, còn có ưu thế đi cửa sau nữa." Triệu Tiệm An mang theo chút chế nhạo nói với cô: “Cần anh phối hợp như thế nào?"
Loại thái độ ôn hòa lại tùy ý này khiến Khương Mộc Ninh bình tĩnh hơn rất nhiều,, khóe môi hơi vểnh lên: “Đó là ý tưởng ngay lúc đó của em đó, đại khái là cần mấy số liệu, tạm thời cứ như vậy đã."
“Thứ bảy này có muốn đến công ty anh không?" Triệu Tiệm An nói xong, lại khẽ ho một tiếng, hình như anh cũng cảm thấy mình nói quá đột ngột, “Phần lớn tài liệu đều ở công ty, cũng sắp hai năm rồi, anh cũng quên mất rất nhiều chi tiết. Cuối tuần này đúng lúc anh phải đến công ty, nếu như em cần có thể đi cùng với anh."
Ánh mắt Khương Mộc Ninh sáng lên, lập tức vội vàng gật đầu: “Được ạ, được ạ." Trời ạ, đây là chuyện còn vui mừng hơn cả việc lấy được tài liệu cho luận văn. Quả là một thu hoạch ngoài ý muốn.
“Đàn anh, anh không nói đùa chứ? Thật sự có thể cho em đi cùng anh đến công ty xem một chút sao?" Nếu như không phải hoàn cảnh không đúng, Khương Mộc Ninh nghĩ, cô có thể sẽ nhảy dựng lên mất.
Khéo môi Triệu Tiệm An cũng hơi nhếch lên, nhìn vẻ mặt vui mừng không hề che dấu của Khương Mộc Ninh, đối với lời mời bất ngờ mà anh thốt ra anh cảm thấy hết sức hài lòng.
Khi Khương Mộc Ninh trở lại phòng ngủ, đầu óc có chút choáng váng, cô thật sự không nghĩ tới, một lần tìm tài liệu cho luận văn lại có cơ hội đi theo Triệu Tiệm An đến công ty anh thăm quan, chỗ đó có biết bao nhiêu là nhân tài a, bao nhiêu là sáng ý thiết kế a, thậm chí vừa rồi Triệu Tiệm An còn đồng ý với cô, có thể cho cô trực tiếp nhìn báu vật mô hình dàn thiết kế sơ bộ, vừa nghĩ tới, cô đã thấy trong lòng có chút phơi phới.
Triệu Tiệm An thu dọn đồ đạc đưa cô về cửa trường học, để không để đụng phải người quen cô vẫn kiên trì đi về phòng ngủ một mình. Thật may, sự vui mừng tối nay cũng không khiến cho đầu óc cô bị hôn mê, cô còn nhớ rõ trước khi lên tầng đến quầy ăn vặt trước cửa kí túc xá mua lon coca.
“Đàn chị."
Khương Mộc Ninh vừa trả tiền xong đang cúi đầu cất tiền lẻ đi vào túi, lập tức nghe thấy một âm thanh vui mừng quen thuộc, cô hơi dừng một chút, bĩu môi, trong lòng lập tức nghĩ đến một câu: vui quá hóa buồn.
Tối nay, cô lấy được sự vui mừng từ một người, nhưng đồng thời cô cũng thành sự vui mừng cho một người khác.
Khương Mộc Ninh nặng nề thở dài trong đáy lòng, có chút cứng đờ quay đầu lại, nhìn về phía người đang đi về phía mình, cau chạt mày lại lên tiếng chào hỏi: “Tần Lãng…….."
“Đàn chị, thật đúng lúc. Em đang muốn đi mua chút đồ ăn, không ngờ là có thể gặp chị ở đây."
Khương Mộc Ninh nghĩ, đây là một điều xấu đó.
Cô lừa Mai Lộ, tìm Triệu Tiệm An thương lượng đi cửa sau, cho nên, khi cô giúp cô ấy mua coca thì gặp phải Tần Lãng. Nếu như vừa rồi, cô không vì chột dạ mà nhớ phải mua coca cho Mai Lộ, có lẽ cũng sẽ không gặp Tần Lãng rồi……………
Cho nên, tất cả đều là nghiệt duyên……….
“Ha ha, tôi mua xong rồi, cậu từ từ mua. Hẹn gặp lại." Khương Mộc Ninh gượng ngùng cười hai tiếng, cúi đầu, chuẩn bị nhanh chóng đi qua, nhưng trước mặt cô bỗng xuất hiện một cánh tay, cũng là một cánh tay mảnh khảnh giống tay cô.
“Đàn chị, chúng ta cũng đã mấy ngày không gặp mặt rồi, em mời chị ăn khuya được không?"
Khương Mộc Ninh ngẩng đầu, khi nhìn thấy nụ cười lấy lòng của Tần Lãng, trong lòng cô cũng bắt đầu than thở.
Tác giả :
Đào Ảnh Xướng Xước