Hoa Đào Bay Đầy Trời
Chương 9-2: Đối phó với hồ ly tinh (tiếp)
Editor: Jesse Tran
Tôi ngẩng đầu lên: “Đúng vậy. Em không thích bài giảng, không thích học từ đơn, bởi vì em cảm thấy bài giảng của cô rất nhàm chán." Nói xong, cô giáo tiếng Anh tức đến run rẩy.
Bên trong phòng học càng thêm yên tĩnh.
Qua một hồi lâu, cô giáo phá lên cười: “Thật có bản lĩnh ~ thế thì về sau cô đừng có lên lớp nghe tôi giảng bài. Loại học sinh như cô, tôi đâu đủ khả năng dạy."
Tôi cười vô cùng ngọt ngào, biết điều: “Được ~ vậy sau này đi học em làm việc của em, em không làm phiền đến cô, cô không làm phiền đến em. Được không ạ?"
“Cô nghĩ thì hay lắm ~ về sau đến giờ học của tôi, em đi ra ngoài cho tôi. Cũng đừng nghĩ tới đi thi." Nói xong còn cười rất hả hê, “Loại học sinh như cô, tôi gặp cũng nhiều rồi, tự cho mình là giỏi. Cô có giỏi thì đừng tới trường học!"
“Em không có bản lĩnh này. Học phí em đóng rổi, sao em không được đến hóc. Hơn nữa, em chỉ không thích bài giảng của cô, bài giảng của những thầy cô khác em rất thích. Tại sao chỉ vì cô mà em không được đến trường học." Nói xong, tôi thẳng thắn ngồi xuống. Vương Thuyết nhìn tôi, cười cười, cũng ngồi xuống theo.
Lần này, trong phòng học càng yên tĩnh hơn, mọi người xung quanh đều nhìn chúng tôi như quái vật.
“Hừ! Hôm nay tôi không giảng. Tô Xán không đi, đừng mơ tôi lên lớp!" Nói xong, vẫn còn rất khí thế lườm tôi một cái, tôi cũng hung hăng trừng mắt nhìn lại.
Trong lớp lập tức ồn ào, trưởng lớp xông ra đi theo, chắc là đi tìm giáo viên chủ nhiệm rồi.
“Tô Xán, lần này cậu gây chuyện lớn rồi." Vương Thuyết nhìn tôi, “Có sợ hay không?"
Tôi không nhịn được đảo đảo mắt, bà giáo này không thể đọ với tôi được đâu, tôi sợ bà cọng lông."Có gì phải sợ. Cái chuyện bé bằng cứt mũi mà cũng muốn làm ầm ĩ, trời phải đổ mưa gái phải gả chồng, tùy thôi."
Nói xong tôi lục lọi lấy ra bí kíp đối phó hồ ly.
“Gần đây buổi tối nào cậu cũng làm cái này?" Vương Thuyết nhìn qua, gương mặt không thể tin được. “Bảo sao gần đây cậu gầy đi kinh hoàng như vậy, thì ra là cưỡi xe đạp đi dọa người. Như thế nào? Hữu dụng không? Saint Seiya?"
Tôi trừng mắt, “Cậu hiểu không nha, đây là mở đầu, kịch hay còn ở phía sau."
Mới vừa nói xong, hiệu trưởng đã tiến vào, bộ mặt sa sầm, “Tô Xán, em đi ra ngoài một chút." Ai ~ tiểu hồ ly còn chưa có xử xong, lại chọc phải phiền toái.
Tôi cúi thấp đầu, bất đắc dĩ đứng lên.
Tay đột nhiên bị nắm lấy, tôi quay đầu lại nhìn Vương Thuyết.
“Có muốn tôi đi cùng cậu không?" Vương Thuyết cười hì hì nhìn tôi. Người phía sau lập tức ồn ào."Ai yuuuu ~ còn mang người thân đi cùng nha."
“Chuyện cái rắm cậu theo làm gì? Ngồi ở đây, chờ tôi trở lại!" Nói xong, vô cùng khí thế đi ra ngoài. Mặt lại một lần nữa bắt đầu nóng ran.
“Được, tôi chờ cậu trở lại." Vương Thuyết thu tay lại, rũ mắt xuống. Nhìn biểu hiện ngoan ngoãn kia, thật là thoải mái, trông giống như cô vợ nhỏ của tôi vậy. Hắc hắc ~
Hiệu trưởng nhìn tôi một cái, rồi lại nhìn Vương Thuyết, cau mày: “Vương Thuyết, e, cũng đi ra ngoài một chút." Sau đó đi trước ra cửa.
Một tiếng này vừa dứt lời, trong lớp lại ầm ĩ hơn, “Ơ ~ yêu sớm bị bắt chặt rồi."
Tôi trừng mắt, “Tất cả im miệng cho tôi."
Gào xong, quả nhiên lập tức yên lặng. Tôi cười cười hài lòng, đưa tay ra, “Nàng dâu ~ đi, theo ta ra ngoài."
Cảnh tượng ảo tưởng:
Tôi biến thành trại chủ sơn trại, Vương Thuyết xấu hổ nhìn tôi, vươn tay ra khoác lấy tôi."Phụ thân ~ về sau, người đi đâu, con theo đấy."
Tôi cười dài một tiếng, ngẩng đầu ưỡn ngực rời đi.
Thực tế cảnh tượng là:
Mặt của tôi lập tức nóng bừng. Có chút lúng túng. Tay lơ lửng trong không trung.
Vương Thuyết nhìn tôi, “Cậu có thể đứng đắn một chút hay không?"
Tôi lắc đầu một cái, “Đây là trạng thái nghiêm chỉnh nhất của tôi đấy."
Cậu ta cười bất đắc dĩ, đi tới phía trước tôi, sau đó quay đầu lại nhìn tôi, “Tay."
Tôi ngơ ngác nhìn hắn, “Hả?"
Vương Thuyết cười, dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Không phải vừa rồi gan to lắm sao?" Nói xong, kéo tay của tôi đi về phía trước. Rất là phóng khoáng.
Tôi nhìn chằm chằm hay bàn tay đang nắm lấy nhau, không nhịn được cười phá lên.
Hắc hắc he he ~
Cục giấy nhỏ, thì ra là, cậu quả thực rất để bụng nha......
Vương Tô pk rạp hát nhỏ
Ngày nào đó, cô giáo tiếng Anh đang viết viết trên tấm bảng đen.
Tô Xán nhìn một chút đột nhiên mặt mũi ửng hồng, cười hắc hắc.
Vương Thuyết nhìn cô một cái, trầm mặc.
Tô Xán lại gần: “Cục giấy nhỏ, nói cho chị nghe xem, lúc cô giáo tiếng Anh viết bảng chỗ nào chạm vào bảng trước?"
Vương Thuyết nhìn phía trước, cô giáo tiếng Anh vừa múa phấn trên bảng đen xong, xoay người lại, Jesse-le3quyyyd00n ngay chỗ bộ ngực lớn là một đống bụi phấn. Cô giáo lại vô cùng bình tĩnh vỗ vỗ bụi phấn trên ngực, động tác tự nhiên, làm liền một mạch.
“Hắc hắc he he hắc ~ tôi cảm thấy, người này nhất định là ăn đu đủ lớn lên." Nói xong vẫn còn rất hả hê nhếch miệng cười một tiếng.
Vương Thuyết lật qua một trang sách, cười nhàn nhạt, giương mắt nhìn cô, “Tôi thì cảm thấy, cậu chắc là ăn Viagra* lớn lên."
*Viagra: Thuốc chữa chứng liệt dương O k hiểu nổi chỗ này luôn, các nàng tự tưởng tượng nhé. hehe
Tô Xán á khẩu, ngây ngẩn tại chỗ.
Tô Xán vs Vương Thuyết, Tô Xán bại hoàn toàn.
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
Editor: Jesse Tran
Tôi ngẩng đầu lên: “Đúng vậy. Em không thích bài giảng, không thích học từ đơn, bởi vì em cảm thấy bài giảng của cô rất nhàm chán." Nói xong, cô giáo tiếng Anh tức đến run rẩy.
Bên trong phòng học càng thêm yên tĩnh.
Qua một hồi lâu, cô giáo phá lên cười: “Thật có bản lĩnh ~ thế thì về sau cô đừng có lên lớp nghe tôi giảng bài. Loại học sinh như cô, tôi đâu đủ khả năng dạy."
Tôi cười vô cùng ngọt ngào, biết điều: “Được ~ vậy sau này đi học em làm việc của em, em không làm phiền đến cô, cô không làm phiền đến em. Được không ạ?"
“Cô nghĩ thì hay lắm ~ về sau đến giờ học của tôi, em đi ra ngoài cho tôi. Cũng đừng nghĩ tới đi thi." Nói xong còn cười rất hả hê, “Loại học sinh như cô, tôi gặp cũng nhiều rồi, tự cho mình là giỏi. Cô có giỏi thì đừng tới trường học!"
“Em không có bản lĩnh này. Học phí em đóng rổi, sao em không được đến hóc. Hơn nữa, em chỉ không thích bài giảng của cô, bài giảng của những thầy cô khác em rất thích. Tại sao chỉ vì cô mà em không được đến trường học." Nói xong, tôi thẳng thắn ngồi xuống. Vương Thuyết nhìn tôi, cười cười, cũng ngồi xuống theo.
Lần này, trong phòng học càng yên tĩnh hơn, mọi người xung quanh đều nhìn chúng tôi như quái vật.
“Hừ! Hôm nay tôi không giảng. Tô Xán không đi, đừng mơ tôi lên lớp!" Nói xong, vẫn còn rất khí thế lườm tôi một cái, tôi cũng hung hăng trừng mắt nhìn lại.
Trong lớp lập tức ồn ào, trưởng lớp xông ra đi theo, chắc là đi tìm giáo viên chủ nhiệm rồi.
“Tô Xán, lần này cậu gây chuyện lớn rồi." Vương Thuyết nhìn tôi, “Có sợ hay không?"
Tôi không nhịn được đảo đảo mắt, bà giáo này không thể đọ với tôi được đâu, tôi sợ bà cọng lông."Có gì phải sợ. Cái chuyện bé bằng cứt mũi mà cũng muốn làm ầm ĩ, trời phải đổ mưa gái phải gả chồng, tùy thôi."
Nói xong tôi lục lọi lấy ra bí kíp đối phó hồ ly.
“Gần đây buổi tối nào cậu cũng làm cái này?" Vương Thuyết nhìn qua, gương mặt không thể tin được. “Bảo sao gần đây cậu gầy đi kinh hoàng như vậy, thì ra là cưỡi xe đạp đi dọa người. Như thế nào? Hữu dụng không? Saint Seiya?"
Tôi trừng mắt, “Cậu hiểu không nha, đây là mở đầu, kịch hay còn ở phía sau."
Mới vừa nói xong, hiệu trưởng đã tiến vào, bộ mặt sa sầm, “Tô Xán, em đi ra ngoài một chút." Ai ~ tiểu hồ ly còn chưa có xử xong, lại chọc phải phiền toái.
Tôi cúi thấp đầu, bất đắc dĩ đứng lên.
Tay đột nhiên bị nắm lấy, tôi quay đầu lại nhìn Vương Thuyết.
“Có muốn tôi đi cùng cậu không?" Vương Thuyết cười hì hì nhìn tôi. Người phía sau lập tức ồn ào."Ai yuuuu ~ còn mang người thân đi cùng nha."
“Chuyện cái rắm cậu theo làm gì? Ngồi ở đây, chờ tôi trở lại!" Nói xong, vô cùng khí thế đi ra ngoài. Mặt lại một lần nữa bắt đầu nóng ran.
“Được, tôi chờ cậu trở lại." Vương Thuyết thu tay lại, rũ mắt xuống. Nhìn biểu hiện ngoan ngoãn kia, thật là thoải mái, trông giống như cô vợ nhỏ của tôi vậy. Hắc hắc ~
Hiệu trưởng nhìn tôi một cái, rồi lại nhìn Vương Thuyết, cau mày: “Vương Thuyết, e, cũng đi ra ngoài một chút." Sau đó đi trước ra cửa.
Một tiếng này vừa dứt lời, trong lớp lại ầm ĩ hơn, “Ơ ~ yêu sớm bị bắt chặt rồi."
Tôi trừng mắt, “Tất cả im miệng cho tôi."
Gào xong, quả nhiên lập tức yên lặng. Tôi cười cười hài lòng, đưa tay ra, “Nàng dâu ~ đi, theo ta ra ngoài."
Cảnh tượng ảo tưởng:
Tôi biến thành trại chủ sơn trại, Vương Thuyết xấu hổ nhìn tôi, vươn tay ra khoác lấy tôi."Phụ thân ~ về sau, người đi đâu, con theo đấy."
Tôi cười dài một tiếng, ngẩng đầu ưỡn ngực rời đi.
Thực tế cảnh tượng là:
Mặt của tôi lập tức nóng bừng. Có chút lúng túng. Tay lơ lửng trong không trung.
Vương Thuyết nhìn tôi, “Cậu có thể đứng đắn một chút hay không?"
Tôi lắc đầu một cái, “Đây là trạng thái nghiêm chỉnh nhất của tôi đấy."
Cậu ta cười bất đắc dĩ, đi tới phía trước tôi, sau đó quay đầu lại nhìn tôi, “Tay."
Tôi ngơ ngác nhìn hắn, “Hả?"
Vương Thuyết cười, dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Không phải vừa rồi gan to lắm sao?" Nói xong, kéo tay của tôi đi về phía trước. Rất là phóng khoáng.
Tôi nhìn chằm chằm hay bàn tay đang nắm lấy nhau, không nhịn được cười phá lên.
Hắc hắc he he ~
Cục giấy nhỏ, thì ra là, cậu quả thực rất để bụng nha......
Vương Tô pk rạp hát nhỏ
Ngày nào đó, cô giáo tiếng Anh đang viết viết trên tấm bảng đen.
Tô Xán nhìn một chút đột nhiên mặt mũi ửng hồng, cười hắc hắc.
Vương Thuyết nhìn cô một cái, trầm mặc.
Tô Xán lại gần: “Cục giấy nhỏ, nói cho chị nghe xem, lúc cô giáo tiếng Anh viết bảng chỗ nào chạm vào bảng trước?"
Vương Thuyết nhìn phía trước, cô giáo tiếng Anh vừa múa phấn trên bảng đen xong, xoay người lại, Jesse-le3quyyyd00n ngay chỗ bộ ngực lớn là một đống bụi phấn. Cô giáo lại vô cùng bình tĩnh vỗ vỗ bụi phấn trên ngực, động tác tự nhiên, làm liền một mạch.
“Hắc hắc he he hắc ~ tôi cảm thấy, người này nhất định là ăn đu đủ lớn lên." Nói xong vẫn còn rất hả hê nhếch miệng cười một tiếng.
Vương Thuyết lật qua một trang sách, cười nhàn nhạt, giương mắt nhìn cô, “Tôi thì cảm thấy, cậu chắc là ăn Viagra* lớn lên."
*Viagra: Thuốc chữa chứng liệt dương O k hiểu nổi chỗ này luôn, các nàng tự tưởng tượng nhé. hehe
Tô Xán á khẩu, ngây ngẩn tại chỗ.
Tô Xán vs Vương Thuyết, Tô Xán bại hoàn toàn.
Tôi ngẩng đầu lên: “Đúng vậy. Em không thích bài giảng, không thích học từ đơn, bởi vì em cảm thấy bài giảng của cô rất nhàm chán." Nói xong, cô giáo tiếng Anh tức đến run rẩy.
Bên trong phòng học càng thêm yên tĩnh.
Qua một hồi lâu, cô giáo phá lên cười: “Thật có bản lĩnh ~ thế thì về sau cô đừng có lên lớp nghe tôi giảng bài. Loại học sinh như cô, tôi đâu đủ khả năng dạy."
Tôi cười vô cùng ngọt ngào, biết điều: “Được ~ vậy sau này đi học em làm việc của em, em không làm phiền đến cô, cô không làm phiền đến em. Được không ạ?"
“Cô nghĩ thì hay lắm ~ về sau đến giờ học của tôi, em đi ra ngoài cho tôi. Cũng đừng nghĩ tới đi thi." Nói xong còn cười rất hả hê, “Loại học sinh như cô, tôi gặp cũng nhiều rồi, tự cho mình là giỏi. Cô có giỏi thì đừng tới trường học!"
“Em không có bản lĩnh này. Học phí em đóng rổi, sao em không được đến hóc. Hơn nữa, em chỉ không thích bài giảng của cô, bài giảng của những thầy cô khác em rất thích. Tại sao chỉ vì cô mà em không được đến trường học." Nói xong, tôi thẳng thắn ngồi xuống. Vương Thuyết nhìn tôi, cười cười, cũng ngồi xuống theo.
Lần này, trong phòng học càng yên tĩnh hơn, mọi người xung quanh đều nhìn chúng tôi như quái vật.
“Hừ! Hôm nay tôi không giảng. Tô Xán không đi, đừng mơ tôi lên lớp!" Nói xong, vẫn còn rất khí thế lườm tôi một cái, tôi cũng hung hăng trừng mắt nhìn lại.
Trong lớp lập tức ồn ào, trưởng lớp xông ra đi theo, chắc là đi tìm giáo viên chủ nhiệm rồi.
“Tô Xán, lần này cậu gây chuyện lớn rồi." Vương Thuyết nhìn tôi, “Có sợ hay không?"
Tôi không nhịn được đảo đảo mắt, bà giáo này không thể đọ với tôi được đâu, tôi sợ bà cọng lông."Có gì phải sợ. Cái chuyện bé bằng cứt mũi mà cũng muốn làm ầm ĩ, trời phải đổ mưa gái phải gả chồng, tùy thôi."
Nói xong tôi lục lọi lấy ra bí kíp đối phó hồ ly.
“Gần đây buổi tối nào cậu cũng làm cái này?" Vương Thuyết nhìn qua, gương mặt không thể tin được. “Bảo sao gần đây cậu gầy đi kinh hoàng như vậy, thì ra là cưỡi xe đạp đi dọa người. Như thế nào? Hữu dụng không? Saint Seiya?"
Tôi trừng mắt, “Cậu hiểu không nha, đây là mở đầu, kịch hay còn ở phía sau."
Mới vừa nói xong, hiệu trưởng đã tiến vào, bộ mặt sa sầm, “Tô Xán, em đi ra ngoài một chút." Ai ~ tiểu hồ ly còn chưa có xử xong, lại chọc phải phiền toái.
Tôi cúi thấp đầu, bất đắc dĩ đứng lên.
Tay đột nhiên bị nắm lấy, tôi quay đầu lại nhìn Vương Thuyết.
“Có muốn tôi đi cùng cậu không?" Vương Thuyết cười hì hì nhìn tôi. Người phía sau lập tức ồn ào."Ai yuuuu ~ còn mang người thân đi cùng nha."
“Chuyện cái rắm cậu theo làm gì? Ngồi ở đây, chờ tôi trở lại!" Nói xong, vô cùng khí thế đi ra ngoài. Mặt lại một lần nữa bắt đầu nóng ran.
“Được, tôi chờ cậu trở lại." Vương Thuyết thu tay lại, rũ mắt xuống. Nhìn biểu hiện ngoan ngoãn kia, thật là thoải mái, trông giống như cô vợ nhỏ của tôi vậy. Hắc hắc ~
Hiệu trưởng nhìn tôi một cái, rồi lại nhìn Vương Thuyết, cau mày: “Vương Thuyết, e, cũng đi ra ngoài một chút." Sau đó đi trước ra cửa.
Một tiếng này vừa dứt lời, trong lớp lại ầm ĩ hơn, “Ơ ~ yêu sớm bị bắt chặt rồi."
Tôi trừng mắt, “Tất cả im miệng cho tôi."
Gào xong, quả nhiên lập tức yên lặng. Tôi cười cười hài lòng, đưa tay ra, “Nàng dâu ~ đi, theo ta ra ngoài."
Cảnh tượng ảo tưởng:
Tôi biến thành trại chủ sơn trại, Vương Thuyết xấu hổ nhìn tôi, vươn tay ra khoác lấy tôi."Phụ thân ~ về sau, người đi đâu, con theo đấy."
Tôi cười dài một tiếng, ngẩng đầu ưỡn ngực rời đi.
Thực tế cảnh tượng là:
Mặt của tôi lập tức nóng bừng. Có chút lúng túng. Tay lơ lửng trong không trung.
Vương Thuyết nhìn tôi, “Cậu có thể đứng đắn một chút hay không?"
Tôi lắc đầu một cái, “Đây là trạng thái nghiêm chỉnh nhất của tôi đấy."
Cậu ta cười bất đắc dĩ, đi tới phía trước tôi, sau đó quay đầu lại nhìn tôi, “Tay."
Tôi ngơ ngác nhìn hắn, “Hả?"
Vương Thuyết cười, dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Không phải vừa rồi gan to lắm sao?" Nói xong, kéo tay của tôi đi về phía trước. Rất là phóng khoáng.
Tôi nhìn chằm chằm hay bàn tay đang nắm lấy nhau, không nhịn được cười phá lên.
Hắc hắc he he ~
Cục giấy nhỏ, thì ra là, cậu quả thực rất để bụng nha......
Vương Tô pk rạp hát nhỏ
Ngày nào đó, cô giáo tiếng Anh đang viết viết trên tấm bảng đen.
Tô Xán nhìn một chút đột nhiên mặt mũi ửng hồng, cười hắc hắc.
Vương Thuyết nhìn cô một cái, trầm mặc.
Tô Xán lại gần: “Cục giấy nhỏ, nói cho chị nghe xem, lúc cô giáo tiếng Anh viết bảng chỗ nào chạm vào bảng trước?"
Vương Thuyết nhìn phía trước, cô giáo tiếng Anh vừa múa phấn trên bảng đen xong, xoay người lại, Jesse-le3quyyyd00n ngay chỗ bộ ngực lớn là một đống bụi phấn. Cô giáo lại vô cùng bình tĩnh vỗ vỗ bụi phấn trên ngực, động tác tự nhiên, làm liền một mạch.
“Hắc hắc he he hắc ~ tôi cảm thấy, người này nhất định là ăn đu đủ lớn lên." Nói xong vẫn còn rất hả hê nhếch miệng cười một tiếng.
Vương Thuyết lật qua một trang sách, cười nhàn nhạt, giương mắt nhìn cô, “Tôi thì cảm thấy, cậu chắc là ăn Viagra* lớn lên."
*Viagra: Thuốc chữa chứng liệt dương O k hiểu nổi chỗ này luôn, các nàng tự tưởng tượng nhé. hehe
Tô Xán á khẩu, ngây ngẩn tại chỗ.
Tô Xán vs Vương Thuyết, Tô Xán bại hoàn toàn.
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
Editor: Jesse Tran
Tôi ngẩng đầu lên: “Đúng vậy. Em không thích bài giảng, không thích học từ đơn, bởi vì em cảm thấy bài giảng của cô rất nhàm chán." Nói xong, cô giáo tiếng Anh tức đến run rẩy.
Bên trong phòng học càng thêm yên tĩnh.
Qua một hồi lâu, cô giáo phá lên cười: “Thật có bản lĩnh ~ thế thì về sau cô đừng có lên lớp nghe tôi giảng bài. Loại học sinh như cô, tôi đâu đủ khả năng dạy."
Tôi cười vô cùng ngọt ngào, biết điều: “Được ~ vậy sau này đi học em làm việc của em, em không làm phiền đến cô, cô không làm phiền đến em. Được không ạ?"
“Cô nghĩ thì hay lắm ~ về sau đến giờ học của tôi, em đi ra ngoài cho tôi. Cũng đừng nghĩ tới đi thi." Nói xong còn cười rất hả hê, “Loại học sinh như cô, tôi gặp cũng nhiều rồi, tự cho mình là giỏi. Cô có giỏi thì đừng tới trường học!"
“Em không có bản lĩnh này. Học phí em đóng rổi, sao em không được đến hóc. Hơn nữa, em chỉ không thích bài giảng của cô, bài giảng của những thầy cô khác em rất thích. Tại sao chỉ vì cô mà em không được đến trường học." Nói xong, tôi thẳng thắn ngồi xuống. Vương Thuyết nhìn tôi, cười cười, cũng ngồi xuống theo.
Lần này, trong phòng học càng yên tĩnh hơn, mọi người xung quanh đều nhìn chúng tôi như quái vật.
“Hừ! Hôm nay tôi không giảng. Tô Xán không đi, đừng mơ tôi lên lớp!" Nói xong, vẫn còn rất khí thế lườm tôi một cái, tôi cũng hung hăng trừng mắt nhìn lại.
Trong lớp lập tức ồn ào, trưởng lớp xông ra đi theo, chắc là đi tìm giáo viên chủ nhiệm rồi.
“Tô Xán, lần này cậu gây chuyện lớn rồi." Vương Thuyết nhìn tôi, “Có sợ hay không?"
Tôi không nhịn được đảo đảo mắt, bà giáo này không thể đọ với tôi được đâu, tôi sợ bà cọng lông."Có gì phải sợ. Cái chuyện bé bằng cứt mũi mà cũng muốn làm ầm ĩ, trời phải đổ mưa gái phải gả chồng, tùy thôi."
Nói xong tôi lục lọi lấy ra bí kíp đối phó hồ ly.
“Gần đây buổi tối nào cậu cũng làm cái này?" Vương Thuyết nhìn qua, gương mặt không thể tin được. “Bảo sao gần đây cậu gầy đi kinh hoàng như vậy, thì ra là cưỡi xe đạp đi dọa người. Như thế nào? Hữu dụng không? Saint Seiya?"
Tôi trừng mắt, “Cậu hiểu không nha, đây là mở đầu, kịch hay còn ở phía sau."
Mới vừa nói xong, hiệu trưởng đã tiến vào, bộ mặt sa sầm, “Tô Xán, em đi ra ngoài một chút." Ai ~ tiểu hồ ly còn chưa có xử xong, lại chọc phải phiền toái.
Tôi cúi thấp đầu, bất đắc dĩ đứng lên.
Tay đột nhiên bị nắm lấy, tôi quay đầu lại nhìn Vương Thuyết.
“Có muốn tôi đi cùng cậu không?" Vương Thuyết cười hì hì nhìn tôi. Người phía sau lập tức ồn ào."Ai yuuuu ~ còn mang người thân đi cùng nha."
“Chuyện cái rắm cậu theo làm gì? Ngồi ở đây, chờ tôi trở lại!" Nói xong, vô cùng khí thế đi ra ngoài. Mặt lại một lần nữa bắt đầu nóng ran.
“Được, tôi chờ cậu trở lại." Vương Thuyết thu tay lại, rũ mắt xuống. Nhìn biểu hiện ngoan ngoãn kia, thật là thoải mái, trông giống như cô vợ nhỏ của tôi vậy. Hắc hắc ~
Hiệu trưởng nhìn tôi một cái, rồi lại nhìn Vương Thuyết, cau mày: “Vương Thuyết, e, cũng đi ra ngoài một chút." Sau đó đi trước ra cửa.
Một tiếng này vừa dứt lời, trong lớp lại ầm ĩ hơn, “Ơ ~ yêu sớm bị bắt chặt rồi."
Tôi trừng mắt, “Tất cả im miệng cho tôi."
Gào xong, quả nhiên lập tức yên lặng. Tôi cười cười hài lòng, đưa tay ra, “Nàng dâu ~ đi, theo ta ra ngoài."
Cảnh tượng ảo tưởng:
Tôi biến thành trại chủ sơn trại, Vương Thuyết xấu hổ nhìn tôi, vươn tay ra khoác lấy tôi."Phụ thân ~ về sau, người đi đâu, con theo đấy."
Tôi cười dài một tiếng, ngẩng đầu ưỡn ngực rời đi.
Thực tế cảnh tượng là:
Mặt của tôi lập tức nóng bừng. Có chút lúng túng. Tay lơ lửng trong không trung.
Vương Thuyết nhìn tôi, “Cậu có thể đứng đắn một chút hay không?"
Tôi lắc đầu một cái, “Đây là trạng thái nghiêm chỉnh nhất của tôi đấy."
Cậu ta cười bất đắc dĩ, đi tới phía trước tôi, sau đó quay đầu lại nhìn tôi, “Tay."
Tôi ngơ ngác nhìn hắn, “Hả?"
Vương Thuyết cười, dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Không phải vừa rồi gan to lắm sao?" Nói xong, kéo tay của tôi đi về phía trước. Rất là phóng khoáng.
Tôi nhìn chằm chằm hay bàn tay đang nắm lấy nhau, không nhịn được cười phá lên.
Hắc hắc he he ~
Cục giấy nhỏ, thì ra là, cậu quả thực rất để bụng nha......
Vương Tô pk rạp hát nhỏ
Ngày nào đó, cô giáo tiếng Anh đang viết viết trên tấm bảng đen.
Tô Xán nhìn một chút đột nhiên mặt mũi ửng hồng, cười hắc hắc.
Vương Thuyết nhìn cô một cái, trầm mặc.
Tô Xán lại gần: “Cục giấy nhỏ, nói cho chị nghe xem, lúc cô giáo tiếng Anh viết bảng chỗ nào chạm vào bảng trước?"
Vương Thuyết nhìn phía trước, cô giáo tiếng Anh vừa múa phấn trên bảng đen xong, xoay người lại, Jesse-le3quyyyd00n ngay chỗ bộ ngực lớn là một đống bụi phấn. Cô giáo lại vô cùng bình tĩnh vỗ vỗ bụi phấn trên ngực, động tác tự nhiên, làm liền một mạch.
“Hắc hắc he he hắc ~ tôi cảm thấy, người này nhất định là ăn đu đủ lớn lên." Nói xong vẫn còn rất hả hê nhếch miệng cười một tiếng.
Vương Thuyết lật qua một trang sách, cười nhàn nhạt, giương mắt nhìn cô, “Tôi thì cảm thấy, cậu chắc là ăn Viagra* lớn lên."
*Viagra: Thuốc chữa chứng liệt dương O k hiểu nổi chỗ này luôn, các nàng tự tưởng tượng nhé. hehe
Tô Xán á khẩu, ngây ngẩn tại chỗ.
Tô Xán vs Vương Thuyết, Tô Xán bại hoàn toàn.
Tác giả :
Bát Mặc Đào Tử