Hoa Đào Bay Đầy Trời
Chương 30: Lối thoát?
Giữa không gian mờ ảo, tôi vẫn luôn đi trong một mảnh sương mù.
Con đường dài, giống như không có điểm cuối. Đôi bàn chân cứ máy móc đi thẳng về trước. Nhưng càng đi về trước, tim lại càng đau, càng trống rỗng.
Cố kiềm nén không quay đầu lại con đường đó, vẫn đi xuống dưới. Mãi đến khi, nhìn thấy ánh sáng chiếu trên một mảnh đất trống.
"Xán Xán~ Xán Xán, tỉnh lại." Mở mắt ra, thứ nhìn thấy đầu tiên là gương mặt đầy nước mắt của mẹ tôi. Nếp nhăn trên mặt càng sâu, sắc mặt vàng vọt, quả thật giống như đóa hoa cúc lớn đang nở rộ.
"Con..." Tiếng nói khàn khàn, đứt quãng phát ra trong cổ họng. Như tiếng quạ kêu.
Bà nhanh chóng đưa qua một ly nước, vừa khóc vừa cười: "Con tỉnh lại rồi~hù chết mẹ rồi. Vị cư sĩ kia đúng là nói thật rồi, tốn một vạn của mẹ quả là không phí, thật không phí~"
Uống nước xong, tôi nắm tay bà, nghiêm túc hỏi: "Mẹ~gặp vị cư sĩ kia ở đâu?"
Bà cười đến mắt cũng nheo lại, "Con cũng muốn đi cảm tạ thần phật phải không? Cuối tuần chúng ta cùng đi!"
Tôi lắc đầu, "Con muốn thiêu cháy tên cư sĩ đó." Nếu không phải hắn, tôi vẫn còn sống tốt trong thế giới kia. Tôi cũng không cần biết là mình đang nằm mơ. Không đốt hang ổ của hắn ta, tôi sẽ không nuốt trôi sự bực tức này. Nói xong, xốc chăn lên muốn ngồi dậy. Ngờ đâu một trận choáng váng, lại ngã xuống giường.
"Ôi ôi~con vừa mới tỉnh lại, cũng không biết chú ý." Bà đỡ lấy tôi, lót cái gối sau lưng tôi. Làm xong, ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt sâu xa, "Xán Xán, nếu không phải mẹ mời người gọi con về, có phải là cả đời này con tính ở lại mãi trong mơ không, bỏ lại mẹ một mình phải không?"
Tôi nghẹn ngào, không biết nói gì. "Mẹ..."
"Con gặp chuyện không may, mẹ lo đến mức phát điên. Làm mọi cách để cứu con, làm thế nào con cũng không tỉnh lại. Mẹ tìm người khắp nơi, họ đều nói phải chờ con tự mình tỉnh lại." Nước mắt bà lại lần nữa rơi xuống, "Mẹ có thể đợi con tỉnh lại~con là con gái mẹ, mẹ sẽ chăm sóc con. Nhưng mà Xán Xán à~ sau này mẹ cũng sẽ ra đi. Lỡ sau này mẹ ra đi, người nào sẽ chăm sóc con? Con cứ ngủ như vậy không ăn không uống, mỗi ngày truyền dịch dinh dưỡng, chẳng khác nào người thực vật. Mẹ ra đi cũng không an lòng...Chẳng lẽ...Con muốn mẹ trước khi chết tìm người bóp chết con, người đầu bạc tiễn người đầu xanh sao?" Nói xong, bà gào khóc.
Nước mắt rơi xuống. Tôi cũng không thể nói rõ là cái gì, trong lòng như bị xuyên thủng, có một luồng gió lạnh thổi vào trong, mỗi lần thổi là một lần đau đớn. Giống như hiểu rõ tất cả, cuối cùng thì người đã mất rồi, thì không thể quay lại nữa.
Vương Thuyết, cậu đã nói sẽ đến tìm tôi. Có phải là chỉ lo tôi sẽ lẩn quẩn trong lòng? Có phải chỉ là an ủi tôi đúng không? Cậu đã ra đi rồi, thì sao có thể đến tìm tôi chứ? Nghĩ tới đây, lại càng khóc lớn hơn đến khàn cả giọng.
Vì thế, trong phòng bệnh lớn, hai mẹ con ôm nhau, nước mắt nước mũi chảy hết xuống.
"Hai người muốn ăn cơm xong rồi khóc hay khóc xong rồi lại ăn?" Ngoài cửa truyền đến tiếng nói mang theo ý cười.
Lau nước mũi, nước mắt nhìn về phía cửa, trong nháy mắt, ngẩn ra. Người đứng ở cửa, mặc một bộ đồ bệnh nhân rộng rãi, trong tay cầm hộp cơm. Chân mày nhíu lại, đôi mắt đào hoa quen thuộc nhìn tôi.
Tôi ngây ngốc, một dòng nước mũi không khống chế được từ trong mũi chảy xuống, nhỏ lên chăn, "Vương... Vương Thuyết. Cậu... Cậu cũng đến đây?"
Cậu ta bĩu môi, cầm hộp cơm đi tới, "Bác gái, con thấy đầu Tô Xán bị va chạm đến ngốc rồi Không chỉ có nước mũi chảy loạn, đến người cũng gọi bậy."
Nói xong, đặt hộp cơm lên bàn bên giường, còn mình thì cầm hộp cơm qua sofa ngồi.
Mẹ nhéo cánh tay tôi, "Cậu ấy là Tô Cẩm Niên, gọi bậy gì đó. Vương Thuyết cái gì." Nói xong nhìn tôi vẻ oán trách, "Quả nhiên đầu óc bị va chạm đến hỏng rồi."
Tôi nhìn tư thế hắn ngồi ăn cơm trên ghế, chậm rãi, đôi tay cầm đũa lật lật chuyển chuyển, cười lên, Vương Thuyết cũng như vậy, mỗi lần ăn cái gì đều thích lật tới lật lui.
Có lẻ hắn thấy tôi đang nhìn, ngẩng đầu lên nhìn tôi, một nụ cười hiện lên trên gương mặt tái nhợt..."Vợ ~ em muốn ăn anh sao?"
Tôi cũng cười theo, "Phải~người đàn ông của tôi... Tô Cẩm Niên" gì? Người đàn ông của tôi... Tô Cẩm Niên?
Đột nhiên tôi la to lên, chỉ vào mũi hắn "A!!!!!!!!!! Anh là người đàn ông của tôi?"
Một tiếng la này cũng làm hắn ngây dại, giật mình, hộp cơm trên tay cũng rơi xuống đất. Hắn cúi xuống nhìn cơm trên mặt đất, mím môi cực kì bất mãn, lại ngẩng đầu lên nhìn tôi, ánh mắt ngập nước trông rất đáng thương: "Tôi là người đàn ông của em, em cũng không cần la to như vậy, em nhìn xem~cơm của tôi đều đã bẩn hết rồi."
Nói xong, lập tức đứng lên đi đến trước mặt tôi, đưa tay lấy hộp cơm của tôi trên bàn, "Của em đưa cho anh."
Tôi chặn lại bảo vệ hộp cơm, "Nói! Anh là ai?" Ánh mắt hung ác, mang theo vẻ nghi ngờ. Trong lòng hơi run rẩy. Chính mình cũng đang rất chờ mong.
Hắn nhếch môi cười, "Ngày đó~trước lúc bị tai nạn, chúng ta mới xem mắt, nhớ không? Tôi là Tô Cẩm Niên, tôi là người đàn ông của em!"
"Tôi là Tô Cẩm Niên, tôi là người đàn ông của em!" "Tô Cẩm Niên" "Người đàn ông của em" những lời này cứ qua lại bên tai tôi, sau cùng thì hóa thành một cậu "Tô Cẩm Niên là người đàn ông của em?" Trong nháy mắt, tôi thất thần tại chỗ. Trái tim co rút mạnh mẽ, đau đớn. Tại sao có thể như vậy?
Hắn đoạt lấy hộp cơm của tôi, giọng điệu thâm sâu, nhìn tôi: "Tôi không chỉ là người đàn ông của em, tôi còn là ân nhân cứu mạng của em, biết không? Nếu không là em, tôi cũng không nằm chỗ này với em mấy ngày mấy đêm. Cũng không cần phải ăn loại cơm trong này giống em. Ăn một chút của em, cũng không phải thiệt thòi gì." Nói xong thì ăn như hổ đói, lại vẫn thường ngẩng đầu nhìn tôi, giống như sợ tôi qua lấy lại hộp cơm vậy, xoay đầu lui đến góc sofa sáng sủa ăn.
Tôi ngẩn người, "Mẹ~mẹ~mẹ xem, anh ta không phải Vương Thuyết sao? Làm sao có thể là Tô Cẩm Niên? Anh ta bị mất trí đúng không?" Nói xong, nước mắt không ngừng chảy ra, nhìn bà cười.
Mẹ nhìn tôi kỳ quái, "Con bị sao vậy? Sao mà cứ nhắc tới Vương Thuyết? Không phải cậu ấy đã chết rồi sao? Đây là Tô Cẩm Niên, ngày đó con đi cùng cậu ấy, ở trên đường cậu ấy gọi cho mẹ nói hai đứa rất vừa ý nhạu. Mẹ rất vui, rồi đột nhiên cậu ấy lao ra đường cứu con. Nếu không phải cậu ấy ôm con lại, thì con đã mất mạng rồi. Vì con, cậu ấy cũng nằm viện đến hôm qua mới tỉnh lại."
Tôi ngây ngốc nhìn bà, "Mẹ có cảm thấy, anh ta rất giống một người không?"
Bà thở dài, "Không phải lúc trước con cầm ảnh Vương Thuyết nói với mẹ cái gì mà xem mắt thì phải tìm người giống như vậy sao? Không dễ gì mà mẹ mới tìm được người như vậy, chẳng thế thì sao mà cho con gặp được?" Nói xong, ngồi chen qua, "Con xem Tiểu Tô này, tính tình này phẩm chất này, đi qua thôn này thì không còn quán trọ nào đâu. Đừng bỏ lỡ." Nói xong cười lên ha hả.
Giọng điệu này, giống như vừa mới nghe ngày hôm qua. Chỉ là người bà nói là "Con xem Tiểu Vương này, tính tình này phẩm chất này, đi qua thôn này thì không còn quán trọ nào nữa đâu." Đã lâu như vậy, cư nhiên lại vẫn còn nghe được, chỉ là khi tôi tỉnh lại thì "Tiểu Vương" lại đổi thành "Tiểu Tô" rồi.
Trong phút chốc, có chút ngây người.
Từ từ đi xuống giường, đến cạnh hắn. Hắn quay đầu nhìn tôi, vẻ mặt cảnh giác, bên môi vẫn còn dính mấy hạt cơm.
Tôi ngồi xuống, nhìn hắn, nói rất nghiêm túc: "Nói cho tôi biết, anh thật sự không phải Vương Thuyết sao?"
Hắn ngẩn người, từ từ đặt hộp cơm xuống, trong mắt lóe lên ánh sáng quen thuộc. Là Vương Thuyết rất quen thuộc của tôi, gương mặt này, vẻ mặt này, chính là cậu ấy.
Tôi hơi run rẩy.
Hắn nhìn tôi, nghiêm túc mà hỏi tôi...
"Tô Xán, có phải tôi nói tôi là Vương Thuyết, cậu sẽ cho tôi ăn cơm của cậu không?"
Con đường dài, giống như không có điểm cuối. Đôi bàn chân cứ máy móc đi thẳng về trước. Nhưng càng đi về trước, tim lại càng đau, càng trống rỗng.
Cố kiềm nén không quay đầu lại con đường đó, vẫn đi xuống dưới. Mãi đến khi, nhìn thấy ánh sáng chiếu trên một mảnh đất trống.
"Xán Xán~ Xán Xán, tỉnh lại." Mở mắt ra, thứ nhìn thấy đầu tiên là gương mặt đầy nước mắt của mẹ tôi. Nếp nhăn trên mặt càng sâu, sắc mặt vàng vọt, quả thật giống như đóa hoa cúc lớn đang nở rộ.
"Con..." Tiếng nói khàn khàn, đứt quãng phát ra trong cổ họng. Như tiếng quạ kêu.
Bà nhanh chóng đưa qua một ly nước, vừa khóc vừa cười: "Con tỉnh lại rồi~hù chết mẹ rồi. Vị cư sĩ kia đúng là nói thật rồi, tốn một vạn của mẹ quả là không phí, thật không phí~"
Uống nước xong, tôi nắm tay bà, nghiêm túc hỏi: "Mẹ~gặp vị cư sĩ kia ở đâu?"
Bà cười đến mắt cũng nheo lại, "Con cũng muốn đi cảm tạ thần phật phải không? Cuối tuần chúng ta cùng đi!"
Tôi lắc đầu, "Con muốn thiêu cháy tên cư sĩ đó." Nếu không phải hắn, tôi vẫn còn sống tốt trong thế giới kia. Tôi cũng không cần biết là mình đang nằm mơ. Không đốt hang ổ của hắn ta, tôi sẽ không nuốt trôi sự bực tức này. Nói xong, xốc chăn lên muốn ngồi dậy. Ngờ đâu một trận choáng váng, lại ngã xuống giường.
"Ôi ôi~con vừa mới tỉnh lại, cũng không biết chú ý." Bà đỡ lấy tôi, lót cái gối sau lưng tôi. Làm xong, ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt sâu xa, "Xán Xán, nếu không phải mẹ mời người gọi con về, có phải là cả đời này con tính ở lại mãi trong mơ không, bỏ lại mẹ một mình phải không?"
Tôi nghẹn ngào, không biết nói gì. "Mẹ..."
"Con gặp chuyện không may, mẹ lo đến mức phát điên. Làm mọi cách để cứu con, làm thế nào con cũng không tỉnh lại. Mẹ tìm người khắp nơi, họ đều nói phải chờ con tự mình tỉnh lại." Nước mắt bà lại lần nữa rơi xuống, "Mẹ có thể đợi con tỉnh lại~con là con gái mẹ, mẹ sẽ chăm sóc con. Nhưng mà Xán Xán à~ sau này mẹ cũng sẽ ra đi. Lỡ sau này mẹ ra đi, người nào sẽ chăm sóc con? Con cứ ngủ như vậy không ăn không uống, mỗi ngày truyền dịch dinh dưỡng, chẳng khác nào người thực vật. Mẹ ra đi cũng không an lòng...Chẳng lẽ...Con muốn mẹ trước khi chết tìm người bóp chết con, người đầu bạc tiễn người đầu xanh sao?" Nói xong, bà gào khóc.
Nước mắt rơi xuống. Tôi cũng không thể nói rõ là cái gì, trong lòng như bị xuyên thủng, có một luồng gió lạnh thổi vào trong, mỗi lần thổi là một lần đau đớn. Giống như hiểu rõ tất cả, cuối cùng thì người đã mất rồi, thì không thể quay lại nữa.
Vương Thuyết, cậu đã nói sẽ đến tìm tôi. Có phải là chỉ lo tôi sẽ lẩn quẩn trong lòng? Có phải chỉ là an ủi tôi đúng không? Cậu đã ra đi rồi, thì sao có thể đến tìm tôi chứ? Nghĩ tới đây, lại càng khóc lớn hơn đến khàn cả giọng.
Vì thế, trong phòng bệnh lớn, hai mẹ con ôm nhau, nước mắt nước mũi chảy hết xuống.
"Hai người muốn ăn cơm xong rồi khóc hay khóc xong rồi lại ăn?" Ngoài cửa truyền đến tiếng nói mang theo ý cười.
Lau nước mũi, nước mắt nhìn về phía cửa, trong nháy mắt, ngẩn ra. Người đứng ở cửa, mặc một bộ đồ bệnh nhân rộng rãi, trong tay cầm hộp cơm. Chân mày nhíu lại, đôi mắt đào hoa quen thuộc nhìn tôi.
Tôi ngây ngốc, một dòng nước mũi không khống chế được từ trong mũi chảy xuống, nhỏ lên chăn, "Vương... Vương Thuyết. Cậu... Cậu cũng đến đây?"
Cậu ta bĩu môi, cầm hộp cơm đi tới, "Bác gái, con thấy đầu Tô Xán bị va chạm đến ngốc rồi Không chỉ có nước mũi chảy loạn, đến người cũng gọi bậy."
Nói xong, đặt hộp cơm lên bàn bên giường, còn mình thì cầm hộp cơm qua sofa ngồi.
Mẹ nhéo cánh tay tôi, "Cậu ấy là Tô Cẩm Niên, gọi bậy gì đó. Vương Thuyết cái gì." Nói xong nhìn tôi vẻ oán trách, "Quả nhiên đầu óc bị va chạm đến hỏng rồi."
Tôi nhìn tư thế hắn ngồi ăn cơm trên ghế, chậm rãi, đôi tay cầm đũa lật lật chuyển chuyển, cười lên, Vương Thuyết cũng như vậy, mỗi lần ăn cái gì đều thích lật tới lật lui.
Có lẻ hắn thấy tôi đang nhìn, ngẩng đầu lên nhìn tôi, một nụ cười hiện lên trên gương mặt tái nhợt..."Vợ ~ em muốn ăn anh sao?"
Tôi cũng cười theo, "Phải~người đàn ông của tôi... Tô Cẩm Niên" gì? Người đàn ông của tôi... Tô Cẩm Niên?
Đột nhiên tôi la to lên, chỉ vào mũi hắn "A!!!!!!!!!! Anh là người đàn ông của tôi?"
Một tiếng la này cũng làm hắn ngây dại, giật mình, hộp cơm trên tay cũng rơi xuống đất. Hắn cúi xuống nhìn cơm trên mặt đất, mím môi cực kì bất mãn, lại ngẩng đầu lên nhìn tôi, ánh mắt ngập nước trông rất đáng thương: "Tôi là người đàn ông của em, em cũng không cần la to như vậy, em nhìn xem~cơm của tôi đều đã bẩn hết rồi."
Nói xong, lập tức đứng lên đi đến trước mặt tôi, đưa tay lấy hộp cơm của tôi trên bàn, "Của em đưa cho anh."
Tôi chặn lại bảo vệ hộp cơm, "Nói! Anh là ai?" Ánh mắt hung ác, mang theo vẻ nghi ngờ. Trong lòng hơi run rẩy. Chính mình cũng đang rất chờ mong.
Hắn nhếch môi cười, "Ngày đó~trước lúc bị tai nạn, chúng ta mới xem mắt, nhớ không? Tôi là Tô Cẩm Niên, tôi là người đàn ông của em!"
"Tôi là Tô Cẩm Niên, tôi là người đàn ông của em!" "Tô Cẩm Niên" "Người đàn ông của em" những lời này cứ qua lại bên tai tôi, sau cùng thì hóa thành một cậu "Tô Cẩm Niên là người đàn ông của em?" Trong nháy mắt, tôi thất thần tại chỗ. Trái tim co rút mạnh mẽ, đau đớn. Tại sao có thể như vậy?
Hắn đoạt lấy hộp cơm của tôi, giọng điệu thâm sâu, nhìn tôi: "Tôi không chỉ là người đàn ông của em, tôi còn là ân nhân cứu mạng của em, biết không? Nếu không là em, tôi cũng không nằm chỗ này với em mấy ngày mấy đêm. Cũng không cần phải ăn loại cơm trong này giống em. Ăn một chút của em, cũng không phải thiệt thòi gì." Nói xong thì ăn như hổ đói, lại vẫn thường ngẩng đầu nhìn tôi, giống như sợ tôi qua lấy lại hộp cơm vậy, xoay đầu lui đến góc sofa sáng sủa ăn.
Tôi ngẩn người, "Mẹ~mẹ~mẹ xem, anh ta không phải Vương Thuyết sao? Làm sao có thể là Tô Cẩm Niên? Anh ta bị mất trí đúng không?" Nói xong, nước mắt không ngừng chảy ra, nhìn bà cười.
Mẹ nhìn tôi kỳ quái, "Con bị sao vậy? Sao mà cứ nhắc tới Vương Thuyết? Không phải cậu ấy đã chết rồi sao? Đây là Tô Cẩm Niên, ngày đó con đi cùng cậu ấy, ở trên đường cậu ấy gọi cho mẹ nói hai đứa rất vừa ý nhạu. Mẹ rất vui, rồi đột nhiên cậu ấy lao ra đường cứu con. Nếu không phải cậu ấy ôm con lại, thì con đã mất mạng rồi. Vì con, cậu ấy cũng nằm viện đến hôm qua mới tỉnh lại."
Tôi ngây ngốc nhìn bà, "Mẹ có cảm thấy, anh ta rất giống một người không?"
Bà thở dài, "Không phải lúc trước con cầm ảnh Vương Thuyết nói với mẹ cái gì mà xem mắt thì phải tìm người giống như vậy sao? Không dễ gì mà mẹ mới tìm được người như vậy, chẳng thế thì sao mà cho con gặp được?" Nói xong, ngồi chen qua, "Con xem Tiểu Tô này, tính tình này phẩm chất này, đi qua thôn này thì không còn quán trọ nào đâu. Đừng bỏ lỡ." Nói xong cười lên ha hả.
Giọng điệu này, giống như vừa mới nghe ngày hôm qua. Chỉ là người bà nói là "Con xem Tiểu Vương này, tính tình này phẩm chất này, đi qua thôn này thì không còn quán trọ nào nữa đâu." Đã lâu như vậy, cư nhiên lại vẫn còn nghe được, chỉ là khi tôi tỉnh lại thì "Tiểu Vương" lại đổi thành "Tiểu Tô" rồi.
Trong phút chốc, có chút ngây người.
Từ từ đi xuống giường, đến cạnh hắn. Hắn quay đầu nhìn tôi, vẻ mặt cảnh giác, bên môi vẫn còn dính mấy hạt cơm.
Tôi ngồi xuống, nhìn hắn, nói rất nghiêm túc: "Nói cho tôi biết, anh thật sự không phải Vương Thuyết sao?"
Hắn ngẩn người, từ từ đặt hộp cơm xuống, trong mắt lóe lên ánh sáng quen thuộc. Là Vương Thuyết rất quen thuộc của tôi, gương mặt này, vẻ mặt này, chính là cậu ấy.
Tôi hơi run rẩy.
Hắn nhìn tôi, nghiêm túc mà hỏi tôi...
"Tô Xán, có phải tôi nói tôi là Vương Thuyết, cậu sẽ cho tôi ăn cơm của cậu không?"
Tác giả :
Bát Mặc Đào Tử