Hoa Đào Bất Thành Kiếp
Chương 53: Ta, ta có. .
Edit: Rika
Vừa chợp mắt một lát, trời cũng đã lờ mờ sáng, ta đứng dậy rửa mặt chải đầu, khi hoàn tất liền nhìn thấy Cừ Cử đứng trong đại sảnh mỉm cười nhìn ta. Hải thúc thấy ta vào liền đi theo ta, tính tình của Tiểu Mai hẳn là giống Hải thúc.
“Mật Nhi, Cừ tiên sinh mới sáng sớm đã xuống bếp, con xem, nấu được một nồi cháo như thế, nam nhân tốt như vậy rất hiếm có, chờ mọi việc xử lý xong xuôi, con nhất định phải mang Cừ tiên sinh quay về cốc bàn chuyện hôn nhân"
Ta nghiêng đầu nhìn Hải thúc, nghĩ muốn nói cho thúc ấy biết, chúng ta kém chút nữa đã là phu thê, hơn nữa, bây giờ ta đã là thiếu phu nhân của Thất Phật Đường. Thế sự đột nhiên thay đổi, ta sợ Hải thúc khó mà tiếp thu được, lời vừa đến miệng lại bị ép trở về, nhìn thúc mỉm cười, sau đó nói về chuyện mọi người trở về Linh Dẫn cốc. Cừ Cử vững vàng ngồi xuống trước mặt ta.
Cừ Cử nhìn chén cháo, sau đó nhìn ta cười giảo hoạt, cầm chén trong tay đưa tới. Ta hướng chàng mỉm cười, cúi đầu há miệng uống cạn bát cháo.
Hải thúc phải hai người đi cùng ta tới Lôi Khả, một người trẻ tuổi cường tráng, công phu thượng cấp, một người lớn tuổi ổn trọn, kiến thức thâm hậu. Ăn xong bữa sáng, bốn người chúng ta đứng ở cửa khách điếm nhìn mấy trăm người rời đi, trong đáy lòng đột nhiên sinh ra rất nhiều điều không nỡ.
Lam Vũ cùng Minh thúc về phía hậu viện chuẩn bị xe ngựa, ta và Cừ Cử nhìn đoàn người, cả hai im lặng không nói gì.
Tiểu cô nương của chưởng quỹ mặc một thân đỏ rực, nghiêng ngã lảo đảo chạy tới đụng vào đầu gối của ta, mắt thấy sẽ té ngã dưới đất, Cừ Cử vươn tay ra chụp lấy cô bé đặt lên đầu vai mình, làm cho tiểu cô nương cười khanh khách liên tục. Tâm ta động đậy, ta móc ra một khối bạc vụn chạy đến cửa hàng đối diện mua cho cô bé một cái trống có dây nhỏ hai bên, làm cho tiểu cô nương càng phát ra nụ cười hài lòng.
Mẹ của cô bé đang bận tối mắt tối mũi, hồi lâu mới phát hiện nữ nhi không thấy đâu, vội vàng hô to một tiếng, liền nhìn thấy con gái đang ngồi trên vai Cừ Cử vui vẻ cười, hai tay lau vào tạp dề, sau đó đưa tay ôm lấy con gái. Nói cám ơn, sau đó đưa tay điểm nhẹ lên ót cô bé rồi trở về phòng bếp.
Cừ Cử nhìn thân ảnh hai mẹ con kia, một lúc lâu, nắm cả bả vai ta lắc lắc nói: “Nha đầu, nàng nói nếu một ngày kia chúng ta cũng sinh ra một nữ nhi, lớn lên có phải cũng có dáng dấp phấn điêu ngọc trác thế không?"
Mặt của ta đỏ lên, tay lại nhịn không được mà từ từ đặt lên bụng.
Nữ nhi, hơn nữa còn là con của ta và Cừ Cử. Ta nghĩ, nhất định sẽ là tiểu hài tử đẹp nhất trên đời.
“A!" Cừ Cử vui sướng kêu lên một tiếng, cũng chạy tới cửa hàng phía trước mua một cái trống lắc bỏ vào tay ta. Ta sửng sốt, ngẩng đầu không hiểu nhìn chàng. Cừ Cử giơ tay lên nhéo nhéo lỗ mũi của ta, cười nói: “Mua để dành cho nữ nhi của chúng ta!"
Mặt ta càng đỏ thêm, giơ tay lên đánh vào trong ngực chàng: “Nói bậy!"
Cừ Cừ nắm tay ta lại, nhẹ nhàng kéo lên môi hôn một cái, sau đó tiến đến nói nhỏ vào tai ta: “Nha đầu, trí nhớ của ta cực kỳ tốt, ở trong mật thất của Linh Dẫn cốc, nàng nghĩ rằng ta chỉ nhớ những mũi thương đâm vào người sao? Ta cũng nhớ kỹ, ngày đó, thân thể của nàng rất ấm"
Đầu ta nhịn không được ‘ong’ một tiếng, trong nháy mắt mồ hôi tuôn từ trán thấm ra. Nhìn bộ dạng của ta, Cừ Cử nhịn không được cười to.
“Nha đầu, có gì mà phải xấu hổ. Nói không chừng, trong bụng nàng hiện tại đã hình thành một tiểu hài tử khả ái đáng yêu rồi đó!". Chàng nắm tay ta, không chút kiêng kỵ trên đường cái nhiều người mà kéo ta ôm vào trong lòng.
“Chờ chúng ta từ Lôi Khả trở về rồi thành thân có được không, chúng ta chỉ thiếu nghi thức cúi lạy mọi người mà thôi."
Ta ngượng ngùng, khẽ gật đầu một cái, trong lòng nặng trĩu.
Lam Vũ cùng Minh thúc dắt xe ngựa tới, thấy cảnh này, không hẹn mà cùng ho nhẹ một trận. Ta toét miệng cười hắc hắc, sau đó chống tấm ván gỗ leo lên xe ngựa.
Dọc đường đi, xe ngựa lắc lư làm ta có chút váng đấu. Chính ngọ, rốt cục cũng dừng bên ngoài một cái trấn nhỏ nghỉ ngơi. Minh thúc đã chuẩn bị lương khô cho chúng ta, Cừ Cử cùng Lam Vũ ngồi dưới bóng cây trò chuyện. Ta ghé vào bên cửa sổ xe, mắt nhìn phong cảnh bên ngoài, sau đó quét mắt tới Cừ Cử, hai tay nhịn không được mà xoa xoa một bên hông.
Ở đó, là chí bảo của tộc ta, Thần Nông đỉnh.
Ánh mặt trời chiếu ngày càng gay gắt, ta ngẩng đầu nhìn mặt trời, chỉ cảm thấy trong ngực một trận khó chịu, cả người có chút choáng váng, buồn ngủ.
Tựa hồ nhìn thấy ta có điểm không thích hợp, Cừ Cử vỗ vai Lam Vũ, hai người một trước một sau đi tới.
“Sư thúc? Người khó chịu? Ta giúp người chuẩn mạch một chút nha?" Lam Vũ nói, vén tay áo lên muốn bắt mạch cho ta. Ta khoát tay, nhìn hắn, khinh thường hừ một tiếng. Lam Vũ lớn lên thật cao ráo, còn lớn hơn ta ba tuổi, một tiếng sư thúc này thật làm cho ta có chút không hưởng thụ nổi.
“Không cần, ta cũng là đại phu, cơ thể ta có chuyện gì chẳng lẽ ta còn không biết sao? Bất quá chỉ là mấy ngày gần đây chạy ngược chạy xuôi tới Quỷ giới, lại đi đi vội vàng, thân thể ăn không tiêu mà thôi. Ngươi đi mua một ít thuốc bổ cho ta là được rồi"
Lam Vũ vui vẻ đồng ý, không bao lâu liền đi vào trong chợ ồn ào náo nhiệt.
Cừ Cử ngồi bên ngoài xe ngựa, nhìn thấu qua rèm xe, thấy mặt ta có chút tái nhợt, cau mày hỏi: “Có thật là không có việc gì không?"
Ta gật đầu, miễn cưỡng tựa vào thành xe ngựa.
“Chàng không cần phải lo lắng, ta rất khỏe, ta. .. “ Thấy hoa mắt, cả người tựa hồ nhẹ hẫng muốn bay lên. Ta nghe được tiếng gọi của Cừ Cử, sau đó liền chìm vào một mảnh tối đen.
Lúc ta tỉnh lại, cả người được vây trong một vầng sáng ấm áp, giống như ngày đó Bạch Hoài làm với Cừ Cử. Trừng mắt nhìn, thân thể rất nặng, ta chống cánh tay miễn cưỡng ngồi dậy lại bị đè xuống. Ngẩng đầu nhìn, thấy vẻ mặt Cử Cử có vẻ rất điên cuồng.
Ta hơi ủy khuất mím môi, bực bội nói: “Làm gì thế, vừa mới tỉnh dậy chàng làm ta sợ". Nói, lại không tự chủ tìm kiếm bên hông, không tìm không sao, cư nhiên Thần Nông đỉnh không thấy nữa.
“Chàng có hay không. . ."
Cừ Cử quay đầu trừng mắt liếc ta, thu tay lại, chậm rãi trả lời: “Bị ta cầm đi"
Ta an tâm một chút, sau thở mạnh một cái trầm tĩnh lại. Ánh mắt Cừ Cử nhìn ta càng thâm thúy, cho dù ai nhìn thấy cũng đều có thể nhận ra chàng đang rất giận dữ.
Khóe miệng chàng khẽ nhếch lên, quyến rũ nhất tay lên đưa viên thuốc vào miệng ta, sau đó mềm nhẹ hỏi: “Nàng không định cùng ta hảo hảo giải thích một chút sao? Chung Ngô Mật, khi nào thì nàng mới học được khả năng thành thực?"
Mặt của ta hơi đỏ lên, giơ tay lên chạm vào mặt chàng, sau đó chột dạ cười.
“Xin lỗi, ta cũng không phải có ý định gạt chàng. Khi đó đều là lời nói thật của ta, chỉ là. . ."
“Là sao?"
“Chỉ là, cha mẹ ta chết sớm, cô cô ra khỏi cốc sinh tử không rõ, qua nhiều năm như vậy ta và gia gia sống nương tựa vào nhau, nếu vô phương thì ta cũng đành chịu, thế nhưng, rõ ràng có một cách cứu gia gia, mà không cho ta thử, ta chẳng lẽ là người tham lam mạng sống của mình, ta là người như thế sao? Chàng nói đúng, lấy mạng đổi mạng không phải là cứu người, thế nhưng, không có gia gia, ta cũng không có cái mạng này, cho nên, ta tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn gia gia chết trước mặt ta, ta đã đáp ứng người, một tháng sau sẽ trở lại Lôi Khả mang người rời đi, ta rời Linh Dẫn cốc hai năm, đã rất có lỗi với người, lúc này đây, ta tuyệt đối không có khả năng nuốt lời lần thứ hai. . .Ta nói như vậy, chàng có hiểu hay không?"
Cừ Cử tựa vào giường, hai tay ôm đầu gối, nhìn tuyết trắng rơi bên ngoài không nói gì, ngay tại lúc ta muốn ngủ quên, lại đột nhiên nghe chàng nhàn nhạt mở miệng, thanh âm kia dị thường bình tĩnh, không có chút gợn sóng nào.
“Nha đầu, sau này nàng không nên lừa gạt ta nữa, có chuyện gì nàng hãy nói với ta, nếu chúng ta có ý kiến trái ngược nhau, có thể đưa ra biện pháp khác, tránh xảy ra việc ngoài ý muốn như hôm nay, ta không biết ta còn có thể chịu đựng được bao nhiêu lần nữa"
Ta nhắm mắt đưa tay nắm lấy tay chàng, mười ngón tay lồng vào nhau, khẽ gật đầu.
“Nhưng nàng cũng không nên mạo hiểm, ta nói cho nàng một bí mật, Thần Nông đỉnh muốn mở ra không phải là dùng máu tươi của nàng, mà phải giải trừ phong ấn, cũng may là như thế, nếu không ta không biết mình có thật sự nổi điên lên hay không?"
Ta bỗng dưng mở mắt nhìn Cừ Cử mỉm cười, sau đó ngồi dậy. Ta vui vẻ nhìn chàng một hồi lâu, sau đó mím môi cúi đầu xuống không dám nhìn Cừ Cử. Chàng lắc lắc tay ta liên tục hỏi có chuyện gì xảy ra, ta cúi thấp đầu nhỏ giọng nói.
“Không dối gạt gì chàng, ta cũng có một bí mật muốn nói cho chàng biết. Ta, ta có. . ."
Cừ Cử sửng sốt, cái quạt trong tay bỗng dưng rơi xuống đất, trên mặt chàng là kinh hỉ cùng kinh ngạc, biểu tình mà cả đời ta không có nhìn thấy.
Chàng đột nhiên vươn tay kéo ta vào trong lòng, hung hăng hôn lấy đôi môi ta, nhẹ nhàng cắn mút, nói vô số lời nhu tình.
Vừa chợp mắt một lát, trời cũng đã lờ mờ sáng, ta đứng dậy rửa mặt chải đầu, khi hoàn tất liền nhìn thấy Cừ Cử đứng trong đại sảnh mỉm cười nhìn ta. Hải thúc thấy ta vào liền đi theo ta, tính tình của Tiểu Mai hẳn là giống Hải thúc.
“Mật Nhi, Cừ tiên sinh mới sáng sớm đã xuống bếp, con xem, nấu được một nồi cháo như thế, nam nhân tốt như vậy rất hiếm có, chờ mọi việc xử lý xong xuôi, con nhất định phải mang Cừ tiên sinh quay về cốc bàn chuyện hôn nhân"
Ta nghiêng đầu nhìn Hải thúc, nghĩ muốn nói cho thúc ấy biết, chúng ta kém chút nữa đã là phu thê, hơn nữa, bây giờ ta đã là thiếu phu nhân của Thất Phật Đường. Thế sự đột nhiên thay đổi, ta sợ Hải thúc khó mà tiếp thu được, lời vừa đến miệng lại bị ép trở về, nhìn thúc mỉm cười, sau đó nói về chuyện mọi người trở về Linh Dẫn cốc. Cừ Cử vững vàng ngồi xuống trước mặt ta.
Cừ Cử nhìn chén cháo, sau đó nhìn ta cười giảo hoạt, cầm chén trong tay đưa tới. Ta hướng chàng mỉm cười, cúi đầu há miệng uống cạn bát cháo.
Hải thúc phải hai người đi cùng ta tới Lôi Khả, một người trẻ tuổi cường tráng, công phu thượng cấp, một người lớn tuổi ổn trọn, kiến thức thâm hậu. Ăn xong bữa sáng, bốn người chúng ta đứng ở cửa khách điếm nhìn mấy trăm người rời đi, trong đáy lòng đột nhiên sinh ra rất nhiều điều không nỡ.
Lam Vũ cùng Minh thúc về phía hậu viện chuẩn bị xe ngựa, ta và Cừ Cử nhìn đoàn người, cả hai im lặng không nói gì.
Tiểu cô nương của chưởng quỹ mặc một thân đỏ rực, nghiêng ngã lảo đảo chạy tới đụng vào đầu gối của ta, mắt thấy sẽ té ngã dưới đất, Cừ Cử vươn tay ra chụp lấy cô bé đặt lên đầu vai mình, làm cho tiểu cô nương cười khanh khách liên tục. Tâm ta động đậy, ta móc ra một khối bạc vụn chạy đến cửa hàng đối diện mua cho cô bé một cái trống có dây nhỏ hai bên, làm cho tiểu cô nương càng phát ra nụ cười hài lòng.
Mẹ của cô bé đang bận tối mắt tối mũi, hồi lâu mới phát hiện nữ nhi không thấy đâu, vội vàng hô to một tiếng, liền nhìn thấy con gái đang ngồi trên vai Cừ Cử vui vẻ cười, hai tay lau vào tạp dề, sau đó đưa tay ôm lấy con gái. Nói cám ơn, sau đó đưa tay điểm nhẹ lên ót cô bé rồi trở về phòng bếp.
Cừ Cử nhìn thân ảnh hai mẹ con kia, một lúc lâu, nắm cả bả vai ta lắc lắc nói: “Nha đầu, nàng nói nếu một ngày kia chúng ta cũng sinh ra một nữ nhi, lớn lên có phải cũng có dáng dấp phấn điêu ngọc trác thế không?"
Mặt của ta đỏ lên, tay lại nhịn không được mà từ từ đặt lên bụng.
Nữ nhi, hơn nữa còn là con của ta và Cừ Cử. Ta nghĩ, nhất định sẽ là tiểu hài tử đẹp nhất trên đời.
“A!" Cừ Cử vui sướng kêu lên một tiếng, cũng chạy tới cửa hàng phía trước mua một cái trống lắc bỏ vào tay ta. Ta sửng sốt, ngẩng đầu không hiểu nhìn chàng. Cừ Cử giơ tay lên nhéo nhéo lỗ mũi của ta, cười nói: “Mua để dành cho nữ nhi của chúng ta!"
Mặt ta càng đỏ thêm, giơ tay lên đánh vào trong ngực chàng: “Nói bậy!"
Cừ Cừ nắm tay ta lại, nhẹ nhàng kéo lên môi hôn một cái, sau đó tiến đến nói nhỏ vào tai ta: “Nha đầu, trí nhớ của ta cực kỳ tốt, ở trong mật thất của Linh Dẫn cốc, nàng nghĩ rằng ta chỉ nhớ những mũi thương đâm vào người sao? Ta cũng nhớ kỹ, ngày đó, thân thể của nàng rất ấm"
Đầu ta nhịn không được ‘ong’ một tiếng, trong nháy mắt mồ hôi tuôn từ trán thấm ra. Nhìn bộ dạng của ta, Cừ Cử nhịn không được cười to.
“Nha đầu, có gì mà phải xấu hổ. Nói không chừng, trong bụng nàng hiện tại đã hình thành một tiểu hài tử khả ái đáng yêu rồi đó!". Chàng nắm tay ta, không chút kiêng kỵ trên đường cái nhiều người mà kéo ta ôm vào trong lòng.
“Chờ chúng ta từ Lôi Khả trở về rồi thành thân có được không, chúng ta chỉ thiếu nghi thức cúi lạy mọi người mà thôi."
Ta ngượng ngùng, khẽ gật đầu một cái, trong lòng nặng trĩu.
Lam Vũ cùng Minh thúc dắt xe ngựa tới, thấy cảnh này, không hẹn mà cùng ho nhẹ một trận. Ta toét miệng cười hắc hắc, sau đó chống tấm ván gỗ leo lên xe ngựa.
Dọc đường đi, xe ngựa lắc lư làm ta có chút váng đấu. Chính ngọ, rốt cục cũng dừng bên ngoài một cái trấn nhỏ nghỉ ngơi. Minh thúc đã chuẩn bị lương khô cho chúng ta, Cừ Cử cùng Lam Vũ ngồi dưới bóng cây trò chuyện. Ta ghé vào bên cửa sổ xe, mắt nhìn phong cảnh bên ngoài, sau đó quét mắt tới Cừ Cử, hai tay nhịn không được mà xoa xoa một bên hông.
Ở đó, là chí bảo của tộc ta, Thần Nông đỉnh.
Ánh mặt trời chiếu ngày càng gay gắt, ta ngẩng đầu nhìn mặt trời, chỉ cảm thấy trong ngực một trận khó chịu, cả người có chút choáng váng, buồn ngủ.
Tựa hồ nhìn thấy ta có điểm không thích hợp, Cừ Cử vỗ vai Lam Vũ, hai người một trước một sau đi tới.
“Sư thúc? Người khó chịu? Ta giúp người chuẩn mạch một chút nha?" Lam Vũ nói, vén tay áo lên muốn bắt mạch cho ta. Ta khoát tay, nhìn hắn, khinh thường hừ một tiếng. Lam Vũ lớn lên thật cao ráo, còn lớn hơn ta ba tuổi, một tiếng sư thúc này thật làm cho ta có chút không hưởng thụ nổi.
“Không cần, ta cũng là đại phu, cơ thể ta có chuyện gì chẳng lẽ ta còn không biết sao? Bất quá chỉ là mấy ngày gần đây chạy ngược chạy xuôi tới Quỷ giới, lại đi đi vội vàng, thân thể ăn không tiêu mà thôi. Ngươi đi mua một ít thuốc bổ cho ta là được rồi"
Lam Vũ vui vẻ đồng ý, không bao lâu liền đi vào trong chợ ồn ào náo nhiệt.
Cừ Cử ngồi bên ngoài xe ngựa, nhìn thấu qua rèm xe, thấy mặt ta có chút tái nhợt, cau mày hỏi: “Có thật là không có việc gì không?"
Ta gật đầu, miễn cưỡng tựa vào thành xe ngựa.
“Chàng không cần phải lo lắng, ta rất khỏe, ta. .. “ Thấy hoa mắt, cả người tựa hồ nhẹ hẫng muốn bay lên. Ta nghe được tiếng gọi của Cừ Cử, sau đó liền chìm vào một mảnh tối đen.
Lúc ta tỉnh lại, cả người được vây trong một vầng sáng ấm áp, giống như ngày đó Bạch Hoài làm với Cừ Cử. Trừng mắt nhìn, thân thể rất nặng, ta chống cánh tay miễn cưỡng ngồi dậy lại bị đè xuống. Ngẩng đầu nhìn, thấy vẻ mặt Cử Cử có vẻ rất điên cuồng.
Ta hơi ủy khuất mím môi, bực bội nói: “Làm gì thế, vừa mới tỉnh dậy chàng làm ta sợ". Nói, lại không tự chủ tìm kiếm bên hông, không tìm không sao, cư nhiên Thần Nông đỉnh không thấy nữa.
“Chàng có hay không. . ."
Cừ Cử quay đầu trừng mắt liếc ta, thu tay lại, chậm rãi trả lời: “Bị ta cầm đi"
Ta an tâm một chút, sau thở mạnh một cái trầm tĩnh lại. Ánh mắt Cừ Cử nhìn ta càng thâm thúy, cho dù ai nhìn thấy cũng đều có thể nhận ra chàng đang rất giận dữ.
Khóe miệng chàng khẽ nhếch lên, quyến rũ nhất tay lên đưa viên thuốc vào miệng ta, sau đó mềm nhẹ hỏi: “Nàng không định cùng ta hảo hảo giải thích một chút sao? Chung Ngô Mật, khi nào thì nàng mới học được khả năng thành thực?"
Mặt của ta hơi đỏ lên, giơ tay lên chạm vào mặt chàng, sau đó chột dạ cười.
“Xin lỗi, ta cũng không phải có ý định gạt chàng. Khi đó đều là lời nói thật của ta, chỉ là. . ."
“Là sao?"
“Chỉ là, cha mẹ ta chết sớm, cô cô ra khỏi cốc sinh tử không rõ, qua nhiều năm như vậy ta và gia gia sống nương tựa vào nhau, nếu vô phương thì ta cũng đành chịu, thế nhưng, rõ ràng có một cách cứu gia gia, mà không cho ta thử, ta chẳng lẽ là người tham lam mạng sống của mình, ta là người như thế sao? Chàng nói đúng, lấy mạng đổi mạng không phải là cứu người, thế nhưng, không có gia gia, ta cũng không có cái mạng này, cho nên, ta tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn gia gia chết trước mặt ta, ta đã đáp ứng người, một tháng sau sẽ trở lại Lôi Khả mang người rời đi, ta rời Linh Dẫn cốc hai năm, đã rất có lỗi với người, lúc này đây, ta tuyệt đối không có khả năng nuốt lời lần thứ hai. . .Ta nói như vậy, chàng có hiểu hay không?"
Cừ Cử tựa vào giường, hai tay ôm đầu gối, nhìn tuyết trắng rơi bên ngoài không nói gì, ngay tại lúc ta muốn ngủ quên, lại đột nhiên nghe chàng nhàn nhạt mở miệng, thanh âm kia dị thường bình tĩnh, không có chút gợn sóng nào.
“Nha đầu, sau này nàng không nên lừa gạt ta nữa, có chuyện gì nàng hãy nói với ta, nếu chúng ta có ý kiến trái ngược nhau, có thể đưa ra biện pháp khác, tránh xảy ra việc ngoài ý muốn như hôm nay, ta không biết ta còn có thể chịu đựng được bao nhiêu lần nữa"
Ta nhắm mắt đưa tay nắm lấy tay chàng, mười ngón tay lồng vào nhau, khẽ gật đầu.
“Nhưng nàng cũng không nên mạo hiểm, ta nói cho nàng một bí mật, Thần Nông đỉnh muốn mở ra không phải là dùng máu tươi của nàng, mà phải giải trừ phong ấn, cũng may là như thế, nếu không ta không biết mình có thật sự nổi điên lên hay không?"
Ta bỗng dưng mở mắt nhìn Cừ Cử mỉm cười, sau đó ngồi dậy. Ta vui vẻ nhìn chàng một hồi lâu, sau đó mím môi cúi đầu xuống không dám nhìn Cừ Cử. Chàng lắc lắc tay ta liên tục hỏi có chuyện gì xảy ra, ta cúi thấp đầu nhỏ giọng nói.
“Không dối gạt gì chàng, ta cũng có một bí mật muốn nói cho chàng biết. Ta, ta có. . ."
Cừ Cử sửng sốt, cái quạt trong tay bỗng dưng rơi xuống đất, trên mặt chàng là kinh hỉ cùng kinh ngạc, biểu tình mà cả đời ta không có nhìn thấy.
Chàng đột nhiên vươn tay kéo ta vào trong lòng, hung hăng hôn lấy đôi môi ta, nhẹ nhàng cắn mút, nói vô số lời nhu tình.
Tác giả :
Mặc Thập Nhất