Hoa Đào Bất Thành Kiếp
Chương 23: “Ngươi nói, hắn sẽ cứu ai?”

Hoa Đào Bất Thành Kiếp

Chương 23: “Ngươi nói, hắn sẽ cứu ai?”

Edit: Loli

Beta: Rika

Trong nháy mắt khi ta sắp đụng tới A Lê, một đạo thiên lôi từ trên trời giáng xuống nháy mắt đem ta đánh trở mình, ta bay lên trời thẳng tới khi đụng phải một thân cây tráng kiện mới có thể dừng lại, sau lưng sinh đau, máu trong ngực cuồn cuộn phun ra, ta nỗ lực chống thân mình ngẩng đầu lên, trong nháy mắt nhìn thấy người vừa đến, ta cư nhiên không thể kiềm chế nở nụ cười…

Lô Dĩ Ngôn thần sắc khẩn trương chạy đến bên cạnh giúp đỡ ta ngồi dậy, cánh tay nâng lên đem vết máu bên miệng ta lau đi. Sau đó hắn đứng dậy chậm rãi rút ra nhuyễn kiếm bên hông.

“Ngươi cứ đối xử với nàng như thế? Cừ Cử, ta nhớ rõ ta đã nói rồi, ngươi phải bảo vệ nàng cho tốt, một ngày nào đó ta sẽ trở về."

Cừ Cử khoanh tay đón gió mà đứng, hắn liếc mắt nhìn Lô Dĩ Ngôn một cái, sau đó đem tầm mắt chậm rãi chuyển đến trên người ta, ta mơ hồ nhìn thấy trong mắt hắn cất chứa vài phần thương tiếc , nhưng rất nhanh liền xoay người, cả thể xác và tinh thần đều đau lòng hỏi A Lê : “Có bị thương chỗ nào không?"

A Lê vụng trộm liếc mắt nhìn ta một cái, sau đó sợ sệt núp phía sau Cừ Cử, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

Lô Dĩ Ngôn nhìn thấy bộ dạng của hai người họ như vậy thì nổi trận lôi đình, giơ kiếm muốn tiến lên phía trước. Nhưng mà, hắn mới vừa mới bước hai bước liền bị ta kéo tay áo. Ta nhìn hắn thần sắc hoang mang , hơi hơi lắc đầu.

Phía chân trời dần bị những đám mây làm mất đi ánh sáng, độ ấm xung quanh lập tức giảm xuống. Sắc trời đen tối, rất nhanh liền đổ xuống hạt mưa, đánh vào trong đất làm tản mát ra hương vị rất nặng.

Ta hướng về phía Cừ Cừ gian nan bước ra hai bước, sau đó yên lặng nhìn chăm chú vào hắn.

“Chàng không tin ta?"

Cừ Cử đưa lưng về phía ta, áo trắng dưới sự cọ rửa của nước mưa rất nhanh liền dán chắc vào người, phác họa thân hình tráng kiện của hắn."Nàng muốn ta tin tưởng cái gì? Là nàngi nhất thời trượt chân mới mang A Lê đánh về phía hạ nhai?" (Hạ nhai: vực sâu)

“Ta chưa bao giờ nghĩ qua như vậy, ta cũng không nghĩ muốn phủ nhận, ta thật sự là muốn giết nàng."

Thân hình Cừ Cử cứng đờ, tiếp theo liền cau mày xoay người túc giận nhìn ta, khiếp sợ ở giữa khuôn mặt đó không cần nói cũng biết. Ta nghĩ, hắn chưa bao giờ nghĩ tới ta sẽ dễ dàng thừa nhận tội danh này.

Mưa càng lúc càng dày, xiêm y bị ướt đẫm, lạnh lạnh dán vào trên người phát ra hơi lạnh thấu xương. Ta lau nước mưa trên mặt, đem giọt nước mưa trên tóc tách ra, vẻ mặt khẩn trương nhìn Cừ Cử."Chàng cũng không hỏi qua một chút ta là vì sao muốn giết nàng?"

Nguyên bản khuôn mặt bị phẫn nộ xé rách của Cừ cử đột nhiên bình tĩnh lại, khóe miệng hắn hiện lên một nụ cười xấu xa, cực kỳ giống dáng vẻ đắc ý của hắn khi chúng ta còn ở Phấn Đại."Bất luận là nguyên nhân gì nàng cũng không được đối với nàng ấy như vậy. Chung Ngô Mật, ta nói rồi, ta yêu nàng, nhưng nàng lại thủy chung không có hiểu được, nếu không có A Lê, cả đời này nàng chỉ sợ cũng không có cơ hội gặp ta, nàng từ ta có được tình yêu này, một chút lại một chút đều là từ chỗ A Lê đoạt đi."

Khẩn thiết chờ đợi của ta trong nháy mắt đông cứng lại trên mặt, tiếp theo kinh qua yết hầu, xuyên thấu qua lồng ngực đánh thẳng vào trong ngũ tạng. Xung quanh lạnh băng như vậy, ta ở giữa lạnh lẽo bao quanh mà nghe được âm thanh tan nát cõi lòng. Nguyên lai, ta cùng hắn là từ nơi nào đó có được, tình yêu hèn mọn như thế đúng là dựa vào người mất tích. Đó là không phải là thật sự đúng với câu nói kia của A Lê sao, Cừ Cử sở dĩ lựa chọn ở cùng một chỗ với ta là vì trên người ta có bóng dáng của A Lê? Hay là nói, chính là bời vì hắn biết được ta chính là hậu duệ của nữ nhân hắn từng thương nhớ?

Cổ tay căng thẳng, Lô Dĩ Ngôn đột nhiên cầm tay ta kéo đi , kéo ta đi tới trước mặt Cừ Cử.

“Ngươi cẩn thận nhìn xem, đây là cái gì?" Hắn đem nhẫn ngọc của ta giơ trước mặt Cừ Cử ."Mật nhi nàng đã không còn người trong tộc, nàng toàn tâm toàn ý ngóng trông ngươi trở về, đợi được chính là câu nói đả thương lòng người như vậy của ngươi sao?"

Ánh mắt Cừ cử tối sầm lại, sau đó quay đầu đi chỗ khác không chịu tiếp tục nhìn ta."Diệt tộc . . . . . . Chung Ngô Mật, ngươi chẳng lẽ không từng nghĩ qua, từng làm tộc trưởng , A Lê so với nàng sẽ càng khổ sở hơn sao?"

A Lê cúi đầu co rúm lại run lên, ta không biết nàng là bởi vì rét lạnh hay vẫn là không thể không ở trước mặt Cừ Cử rơi hai giọt nước mặt tượng trưng.

“Cừ Cử, ngươi thật sự là không thể nói đạo lý! Nếu là ta nói nữ tử thuần khiết trong lòng ngươi vì muốn bức tử Mật Nhi mà giết chết Đại Ngưu ngươi tự nhiên sẽ không tin đi?"

Cừ cử nhìn chằm chằm Lô Dĩ Ngôn, u ám cắn răng nói."Ta vì Mật Nhi thiết lập tiên chướng, A Lê muốn thương tổn nàng nói dễ hơn làm? Lô Dĩ Ngôn, ngươi tới từ Lôi Khả dĩ nhiên đối với tác dụng của tiên chướng biết rõ ràng đi."

Lô Dĩ Ngôn không có dự đoán được Cừ Cử sẽ quyết tuyệt như thế, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên nói cái gì. Thật lâu sau hắn chậm rãi giơ thẳng kiếm hướng về phía ngực Cừ Cử."Đã như vậy, ngươi liền thả tự do cho Mật Nhi đi."

Ta ngẩng đầu nhìn cừ cử, hắn lại đem tầm mắt mơ hồ nhìn về phương xa. Mưa phùn như lớp màn mỏng, mà thanh âm của hắn cũng dần dần trở nên mờ ảo."Ta chưa bao giờ ép buộc nàng ở lại, nếu nàng nguyện ý, tự nhiên có thể rời đi."

Ta híp mắt không thể tin được những lời vừa từ miệng hắn nói ra.

“Ở trong lòng của chàng, ta liền có thể có cũng có thể không như vậy sao?" Ta lạnh đến run rẩy , răng nanh nhịn không được va chạm vào nhau phát ra tiếng vang nhỏ. Cừ Cử cầm tay A Lê, sau đó cười quay đầu.

“Ít nhất hiện tại cùng trước kia không phải vậy, nha đầu, ta cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới nàng sẽ ghen tị như vậy, ta cũng không nghĩ tới nàng sẽ độc ác như thế. Ta đã từng hiểu lầm A Lê giết chết Cầm Khương, hại nàng canh giữ ở Hoàng Tuyền suốt ba trăm năm chịu cảnh bão cát cắt vào đến cốt tủy, hiện giờ, ta sẽ không chó phép bất cứ kẻ nào thương tổn đến nàng ấy. Bất luận kẻ nào này, dĩ nhiên bao gồm cả nàng."

Lô Dĩ Ngôn nắm chặt kiếm trong tay, ta lại nắm chặt tay hắn. Cừ Cử là thần tiên, Lô Dĩ Ngôn chỉ là một phàm nhân làm sao chịu nổi?

“Kia, nếu ta nói, hôm nay bất luận thế nào ta cũng phải giết nàng? Chàng sẽ giết ta sao?"

Cừ Cử híp mắt lộ ra hơi thở nguy hiểm."Ta là tiên nhân không thể giết người, nhưng là ta sẽ đem nàng phong ấn vào kính Côn Lôn."

Cả người chấn động, ta kinh ngạc nhìn chằm chằm Cừ Cử, sau đó chậm rãi nhắm lại hai mắt. Trên mặt ẩm ướt một mảng, ta không biết này là mưa, hay là lệ, hương vị gần như vậy, khó có thể tách rời như thế.

Chuyện tình A Lê bị phong ấn nhập kính Côn Lôn ta ít ít nhiều nhiều có nghe đến, cái loại cô tịch khổ sợ suốt mấy trăm năm hiện giờ lại muốn rơi xuống trên người của ta sao ? Ta đột nhiên nhớ tới câu nói đêm qua Lô Dĩ Ngôn nói : “Không thể trở thành người một đời này ngươi yêu nhất, như vậy hãy để ta trở thành người ngươi hận nhất liếp này đi", hiện giờ nghĩ đến, lời này đặt ở trên người ta cùng Cừ Cử cũng vô cùng thích hợp đi.

Ta chậm rãi mở mắt, nhìn A Lê tránh ở phía sau Cừ Cử ánh mắt sáng ngời, nàng cho dù bị ướt cũng vẫn xinh đẹp như vậy, ta cùng nàng khoảng cách không phải chỉ một chút.

“Vô luận chàng có tin hay không, ta đem sự thật nói cho chàng biết, nàng muốn giết ta, thậm chí vì bức ta không tiếc giết chết Đại Ngưu, Phục Hy cầm ở trong tay nàng, hơn nữa thi thể Tiểu Mai cũng bị nàng cướp đi. Hôm nay,cho dù chàng phong ấn ta vào Côn Lôn kính, ta cũng muốn dùng hết khả năng ta có để giết nàng."

Trong ánh mắt Cừ Cử nháy mắt hiện lên tia không xác định, tiếp đó ngửa mặt lên trời xả ra một tràng cười dài."Lời nói của nàng, ta một chữ cũng không tin tưởng!"

Ta rủ đầu xuống khẽ nhếch môi, sau đó về phía trước tiến hai bước, đến gần Cừ Cử, nhẹ nhàng vòng ôm lưng áo hắn. Ta vươn cái mũi dùng sức ngửi vào hương vị cô đơn nhàn nhạt trên người hắn. Cừ Cử thân mình nguyên bản cứng ngắc dần dần thả lỏng xuống. Ta ghé vào trong lồng ngực hắn, kéo ra một nụ cười hắn không thể nhìn thấy.

“Chàng có biết ta suy nghĩ cái gì không?" Ta hít mũi khụt khịt ở trong lòng hắn,ngực cọ cọ."Ta nghĩ, nếu ta lúc trước không có cầu khẩn gia gia cho xuất cốc thì tốt biết bao nhiêu, như vậy Tiểu Mai liền không phải chết tha hương, kết quả là ngay cả xác cũng bị người làm cho rơi xuống chỗ nào không rõ, ta cũng có thể cùng tộc nhân của mình chung hoạn nạn, mặc dù chết cũng cùng người thân thuộc ở cùng một chỗ. Nếu ta không xuất cốc, ta liền sẽ không gặp chàng, sẽ không biết yêu một người sẽ có nhiều sung sướng, lại càng không cần giống như hôm nay bị chàng một đao cắt nát trái tim."

Ta khe khẽ thở dài nhìn cảnh núi đẹp đẽ phía trước, trong thanh âm lộ ra nhàn nhạt thương cảm."Cừ Cử, ta vốn vẫn cho rằng ta cùng nàng có thể cùng liều mạng, ta nghĩ, mặc dù chàng không có yêu ta sâu như thế, nhưng ít ra chàng có thể tin tưởng ta, có thể bảo hộ ta, chính là ta thủy chung đã quên một chuyện, một năm cùng ba trăm năm vẫn luôn là khác biệt, ở trong ba trăm năm không có ta đó, các người trải qua hết thảy ta đều không thể tưởng tượng cùng cảm nhận. Ta cho dù làm tốt đến mấy, ba trăm năm tiếc nuối cùng chỗ trống đó chung quy là không có cách nào bù đắp được."

Ta ngẩng đầu nhìn vào mặt Cừ Cử, hắn cũng đang dùng một loại ánh mắt kì quái nhìn chằm chằm vào ta, ta nghĩ ở trong lòng hắn cuối cùng cũng lấy không được biện pháp để có thể tin tưởng ta.

“Cừ Cử, cho dù có thể được một người yêu thương cả đời thật tốt, nhưng nếu không thể, có thể được một người hận một đời cũng tốt, đạo lý này chàng biết không?"

Trên không trung đánh qua một trận tia chớp, đem cảnh tượng mênh mông trong thiên địa nháy mặt chiếu sáng, ta nương theo ánh sáng cuối cùng này liếc mắt nhìn Cừ Cử một cái, ở thời điểm mọi người còn chưa kịp phản ứng đánh về phía A Lê, theo hạt mưa đầy trời cùng nhau rơi xuống, bay xuống vách núi bên dưới một mảnh giàu có và đông đúc đất đai.

Gió hung hăng đánh vào mặt ta, A Lê hoảng sợ nhìn chằm chằm mặt ta gần trong gang tấc, thật lâu sau, phát ra một tiếng kêu to thê lương. Sau đó, nàng hướng tới ta lộ ra một nụ cười quỷ dị. Ta quay đầu đi, đỉnh núi, Cừ Cử cùng Lô Dĩ Ngôn không chút do dự cùng nhau nhảy xuống.

“Chung Ngô Mật , ngươi nói, hắn sẽ cứu ai?"

Ta nao nao, vấn đề này ta không nghĩ qua. Hắn vì nàng tuyên bố phải phong ấn ta, như vậy, ta cùng nàng, hắn sẽ cứu ai?

A Lê nhẹ tay giơ lên khẽ chạm đến bàn tay ta quẩn ở bên eo nàng, một trận đau đớn truyền đến, tay của ta run lên không khỏi thả lỏng lực đạo. A Lê ở trước ngực ta dùng sức đánh một chưởng, chúng ta tựa như hai mũi tên nhọn, nương lực đạo cấp tốc hướng hai bên sườn núi tách rời. Khoảng cách giữa chúng ta rất nhanh liền bị kéo xa ra, Cừ Cử chỉ có thể cứu một người, còn lại một người dĩ nhiên sẽ phải cùng Lô Dĩ Ngôn rơi xuống đáy vực.

Thân hình Cừ Cử ở giữa không trung dừng lại một chút, sau đó nhanh chóng hướng về phía A Lê.

Ta yên lặng nhắm lại hai mắt, cảm thụ được Lô Dĩ Ngôn gắt gao đem ta ôm vào trong lồng ngực.

Ta nghĩ, có lẽ đây là kết quả tốt nhất . Đối với ta, với Cừ Cử, cũng cả với Lô Dĩ Ngôn.

Chỉ là đáng tiếc, mạng mà ta nợ Đại Ngưu kiếp này vô lực hoàn lại .
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247
Tran 2 năm trước
đã có chap mới nhất rồi nha anh em. link đây nha: bit.ly/mga899

Truyện cùng thể loại