Hỏa Bạo Thiên Vương
Chương 78: Cô im đi đã!
Nếu đã thành phòng ngủ hữu nghị, vậy thì phải có hoạt động hữu nghị. Không vận động thì liên thông kiểu gì?
Bỏ tất cả lời bịa đặt, từ bỏ tất cả sự rụt rè và sĩ diện vớ vẩn. Nói chung, đàn ông chủ động tiếp cận đàn bà cũng là vì liên thông như thế.
- Mình đề nghị đi công viên chèo thuyền.
- Chèo thuyền thì có gì vui chứ? Hay là đi Minh Châu Thiết Tháp xem một chút. Mình tới đây lâu như thế cũng chưa xem qua, thật mất mặt a.
- Thiết Tháp lúc nào đi chả được? Nhóm chúng ta đi sang thành thị khác dạo được không? Đi Phủ thành đi, bên đó là cố đô trăm năm đó...
Hà Na nhìn Lương Đào một cái rồi nói:
- Cuối tuần này trường chúng ta có kỳ nghỉ năm ngày, không bằng chúng ta đi leo núi đi? Không xa thành phố Minh Châu có một ngọn núi, tên là núi Ngọc Nữ. Nghe nói phong cảnh vô cùng đẹp, hơn nữa chưa bị con người khai phá. Chúng ta ngồi xe lửa qua đó, ăn rau dại ở nhà nông dân. Cảm giác nhất định không tệ.
Mọi người rối rít tỏ vẻ đồng ý.
Thu Ý Hàn cũng đã động tâm, nhìn Đường Trọng ở đối diện nói:
- Đường Trọng, anh có đi không?
Đường Trọng do dự.
Hắn không biết mấy ngày đó Bạch Tố có tìm hắn hay không, nếu có việc gấp thì hắn cũng không tiện chạy từ trong núi ra.
Đường Trọng không đáp, vẻ mặt Thu Ý Hàn hơi mất mát nói:
- Anh không đi à? Nếu anh không đi thì tôi cũng không đi.
Bởi vì chịu ảnh hưởng của gia đình có gia giáo, ý thức tự bảo vệ của Thu Ý Hàn rất mạnh. Nàng vừa mới làm quan hệ của mình và mấy bạn cùng phòng tốt lên, cũng chẳng thân thiết cho lắm. Ngoại trừ Đường Trọng, nàng cũng chưa quen thuộc gì với ba người cùng phòng hắn.
Nếu như Đường Trọng không đi, nàng làm sao mà dám chứ?
Trong tiềm thức, nàng đã cho rằng Đường Trọng là người có thể tin được.
Cho nên, Đường Trọng cảm thấy ngay mấy đạo sát khí đang bắn vào người mình.
Thấy Hoa Minh và Lương Đào đang nháy mắt ra hiệu cầu khẩn, Đường Trọng bất đắc dĩ, nhưng vẫn nói:
- Tôi cũng không muốn làm mọi người mất hứng. Nhưng mà vẫn lo lắng đến lúc đó lại có việc gì cần quay trở về.
- Không liên quan. - Hà Na cười nói:
- Núi Ngọc Nữ và thành phố Minh Châu của chúng ta có đường xe lửa. Chúng ta có thể ngồi xe lửa qua đó, sau đó lại ngồi xe lửa quay lại.
- Vậy cũng tốt. - Đường Trọng gật đầu:
- Chúng ta cùng đi leo núi.
Mọi người trầm trồ khen ngợi, lại cụng ly một lần nữa.
Cơm nước no nê, tiểu phú bà Thu Ý Hàn chạy đi thanh toán.
Mấy người ngất ngư đi về phía trường học. Lúc đi tới cổng trường thì thấy Kiều Lỗi đang vác một cái túi du lịch đi ra.
Trên đầu hắn đang đội mũ lưỡi trai, vành mũ áp thấp vô cùng. Nhưng vì vóc người của hắn rất nổi bật, chỉ cần nhìn một cái sẽ nhận ra hắn ngay.
Kiều Lỗi vô tình ngẩng đầu, hiển nhiên không ngờ lại đụng phải Đường Trọng ở chỗ này.
Mặt hắn hiện vẻ thống khổ, vẻ âm lệ lóe lên trong mắt. Sau đó, hắn buông lỏng tay, sải bước đi tới chỗ Đường Trọng.
- Thằng ôn này đúng là âm hồn bất tán. - Hoa Minh giận dữ, cho rằng Kiều Lỗi lại định kiếm Đường Trọng gây phiền toái. Hắn rút thắt lưng ra, vọt tới hướng Kiều Lỗi. Hắn biết, mình tay không thì không phải là đối thủ của Kiều Lỗi:
- Nếu mày cảm tử, tao cũng không ngại chôn mày.
Lương Đào sợ Hoa Minh xảy ra chuyện, cũng rút thắt lưng LV của mình ra, đuổi nhanh theo.
Mấy cô gái cũng cảm nhận được không khí căng thẳng, hơi tránh xa khỏi bọn họ, tránh bị ngộ thương.
- Hoa Minh. Lương Đào. Quay lại. - Đường Trọng hô.
Hoa Minh quay đầu nhìn Đường Trọng một cái, miệng thì hùng hùng hổ hổ nhưng vẫn lui lại.
- Không ngờ sẽ đụng phải mày. - Kiều Lỗi nói.
- Nam Đại to được bao nhiêu chứ, sớm muộn cũng gặp thôi. - Đường Trọng cười nói. Hắn nhìn ra, Kiều Lỗi cũng không định ra tay. Nếu như hắn muốn ra tay thì thân thể cũng không buông lỏng như vậy.
- Sau này sẽ không. - Kiều Lỗi nói:
- Nam Đại có lớn hơn nữa, mày cũng không gặp phải tao nữa đâu. Tao cũng không quay về Nam Đại.
Đường Trọng không trả lời.
Lúc ấy hắn ném Kiều Lỗi vào WC chính là vì làm cho Kiều Lỗi không đặt chân nổi ở Nam Đại. Có thể nói, kết quả như thấy là một tay hắn làm ra.
Kiều Lỗi nhếch môi cười, nhưng lại không giống như cười, mà giống như khóc vậy:
- Phương pháp của mày rất dã man, nhưng cũng rất hữu hiệu. Không tệ, tao là một người sĩ diện, như thế này thì tao không có biện pháp ở lại Nam Đại nữa. Dù đi đến chỗ nào cũng giống như có rất nhiều người đang nhìn tao. Dù đã tắm rửa nhiều lần nhưng vẫn cảm thấy có một mùi khai nồng nặc trên người. Tao thôi học rồi, bây giờ sẽ đi.
- Mày nói thế, tao cũng không áy náy đâu. - Đường Trọng híp mắt nói:
- Quan hệ của chúng ta xấu đến mức này, tao thật sự không giải thích được. Trước đây chúng ta không có mâu thuẫn, chỉ bởi vì một cái ghế mà ra. Tao chính là như thế, không chịu nổi nửa điểm ủy khuất. Người khác mắng tao, tao sẽ đánh cho nó một trận. Người khác đánh tao, tao sẽ đánh lại gấp đôi. Tao không muốn tự đẩy mình vào tuyệt cảnh, lại càng không cho phép người khác đẩy tao vào tuyệt cảnh. Cho nên, trước khi nguy hiểm lớn hơn đến với tao, tao sẽ bóp chết nó ở trong trứng nước.
Đường Trọng chăm chú nhìn vẻ mặt âm trầm của Kiều Lỗi bên dưới mũ lưỡi trai:
- Nếu như thân thủ của tao không tốt, đêm hôm đó, người bị thương bị nhục đã là tao rồi. Cho nên, tao sẽ chẳng áy náy chút nào với kẻ có ý đồ tổn thương người của tao cả. Bởi vì việc tao làm với nó, cũng là việc nó muốn làm với tao. Chỉ khác nhau là tao thì thành công, còn mày thì thất bại.
- Tao nói những lời này không phải là để mày áy náy với những hành động của mình. - Kiều Lỗi nói:
- Nếu như mày thấy áy náy, tao lại càng cảm thấy mình nhục nhã. Tao chỉ muốn nói với mày một việc, một sự thực."
- Tao biết rồi. - Đường Trọng nói:
- Thứ lỗi cho tao, tao không nói ra lời chúc phúc nào cả đâu.
- Tao tới cũng là muốn làm cho mày nhớ kỹ tao. - Kiều Lỗi nói:
- Tối qua tao đã cẩn thận nghĩ cả đêm, tại sao tao lại thua thành như thế. Sau đó, cuối cùng tao cũng nghĩ thông suốt rồi.
- Đáp án là gì? - Đường Trọng hỏi.
- Bởi vì tao đã coi nó là trò chơi của người trẻ tuổi. - Kiều Lỗi nói:
- Đánh nhau giành tình nhân, chuyện này không hiếm thấy trong trường học. Tại sao kết quả của tao lại thế này? Sau đó, tao đã suy nghĩ cẩn thận, là do thủ đoạn phản kích của mày quá thành thục. Tao chơi trò trẻ con, còn mày lại dùng thủ đoạn của người trưởng thành. Cho nên tao thua. Tao chơi không lại mày.
Đường Trọng gật đầu nói:
- Tao không phủ nhận việc này. Những thứ tao tiếp xúc đều là như thế. Có đôi khi, tao cũng hy vọng mình có thể ngây thơ một chút.
- Tao sẽ không rời khỏi Minh Châu. - Kiều Lỗi nói:
- Từ giờ khắc tao đi khỏi cổng trường này, tao không còn là sinh viên nữa. Sau này, chúng ta dùng phương thức của người trưởng thành để chơi một trò chơi.
- Tốt, tao chờ mày. - Đường Trọng nói.
Kiều Lỗi bỏ mũ lưỡi trai trên đầu xuống, nói với Đường Trọng:
- Nhớ mặt tao đó, đừng có quên.
Đường Trọng nở nụ cười nói:
- Đây có giống như là tình lữ chia ly không nhỉ?
Kiều Lỗi không cười.
Hắn lại đội mũ lưỡi trai lên đầu lần nữa, sau đó xách túi du lịch đi tới một chiếc BMW trắng ở sau cổng trường.
Đường Trọng nhìn bóng lưng Kiều Lỗi, nụ cười trên mặt dần đọng lại.
Rốt cuộc hắn cũng thành thục lên.
Lại còn là vì mình thúc đẩy.
Nếu dựa theo quy luật bình thường, ít nhất còn cần hai năm nữa mới tiến vào cái vũng bùn xã hội này, sau đó mới có thể cảm nhận hết những thứ đó.
- Nó nói trò chơi người lớn cái gì đấy? - Hoa Minh lên tiếng hỏi.
- Chờ khi mày trưởng thành thì sẽ hiểu. - Đường Trọng nói.
Vẻ mặt Hoa Minh liền trở nên bỉ ổi, nói:
- Không phải chúng mày nói đến chơi gái đấy chứ?
-...
Kiều Lỗi thôi học, Du Mục bên kia không có động tĩnh gì. Đường Trọng cũng không thấy Tô San, cuộc sống hai ngày này trôi qua thật yên tĩnh.
Lên lớp, đọc sách, chép bút ký những lời dặn dò của viện trưởng Tiêu. Cuộc sống trôi qua yên bình mà phong phú.
Hắn thích cuộc sống như vậy.
Khi hắn bình thường trở lại, sáu giờ sáng chạy đến sân tập lớn đã thấy một thân ảnh màu trắng chậm chạp chạy trên sân.
- Có người còn sớm hơn chúng ta. - Lý Ngọc kinh ngạc nói.
Mặc dù Lý Ngọc chẳng chạy được mấy vòng, nhưng mỗi sáng vẫn kiên trì rời giường rèn luyện thân thể với Đường Trọng. Có thể hắn thấy rằng thân thể mình quá kém.
- Đi thôi. - Đường Trọng dẫn đầu chạy xuống bậc thang, chạy dọc theo ven sân tập.
Rất nhanh, hắn đã đuổi kịp thân ảnh màu trắng này.
Không cần nhìn mặt, chỉ nhìn mái tóc và cặp đùi khêu gợi lúc trước lúc sau khi chạy là có thể nhận ra thân phận của nàng.
Đường Trọng chạy qua người nàng, nhưng mọi người đều là bạn cùng lớp, hơn nữa, nàng còn là cháu gái của Tiêu Dục Hằng, cho nên, Đường Trọng cần tỏ vẻ quan tâm một chút.
- Chân đã khỏi chưa? - Đường Trọng hỏi:
- Sao không nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa?
Không đề cập tới cái chân bị thương còn đỡ, vừa nhắc tới chuyện này là Tiêu Nam Tâm đã nghĩ đến nỗi nhục bị Đường Trọng đấm vào mắt.
- Ai cần anh lo.
Tiêu Nam Tâm cũng không có ý khai thông bới Đường Trọng. Trả lời đơn giản một câu đã muốn tăng tốc vượt qua mặt hắn.
Từ góc độ tâm lý học mà nói, lúc một cô gái nói với một người con trai rằng "ai cần anh lo", chính là có ý tứ nhanh đến quản em đi, nhanh đến quản em đi, không để ý tới em là muộn đó.
Nếu cô ấy thật sự không cần anh quản, thì sẽ trực tiếp nói với anh "biến đê".
Mặc dù nàng ám chỉ rõ ràng như thế, nhưng Đường Trọng thật sự không chuẩn bị để quản nàng.
Nếu để cho Tiêu Nam Tâm biết Đường Trọng nghĩ về nàng như vậy, nhất định sẽ vừa khóc vừa gào rằng "tôi không có ý như vậy."
Không thể không nói, người ở lâu trong tù dễ sinh ra đủ loại ảo giác tốt đẹp.
Một người cố ý tăng tốc, một người cố ý lọt về phía sau, khoảng cách hai người ngày càng xa.
Vụt.
Cũng không biết vấp phải cái gì, thân thể đang chạy nhanh của Tiêu Nam Tâm đổ về phía trước.
May mà nàng thông minh, phản ứng thân thể cũng vô cùng linh hoạt. Lúc sắp ngã xuống đất, thân thể nàng nghiêng về một bên, sau đó ngã lên trên cỏ của sân bóng.
Đường Trọng cười khổ, cái này thì phải quản rồi.
Hắn chạy tới, quan tâm hỏi:
- Cô sao rồi? Ngã có đau không?
Tiêu Nam Tâm chôn mặt trong bụi cỏ, chưa trả lời.
Đường Trọng thấy nàng không đáp, sau đó quay ra xem chân của nàng.
Cổ chân có một dấu vết tím bầm, hơn nữa còn là chỗ bị thương lúc trước.
Đường Trọng nhíu mày nói:
- Cần dùng chà nước nóng một chút.
Nói xong, hắn ngồi xổm xuống ôm Tiêu Nam Tâm vào lòng.
- Buông ra, tôi không sao, anh đừng có manh động. Tôi... - Tiêu Nam Tâm giãy dụa. Nếu để hắn ôm mình về phòng ngủ chuyến nữa, chỉ sợ tất cả mọi người sẽ cho rằng quan hệ của bọn họ không bình thường.
- Cô im đi đã. - Đường Trọng thấp giọng quát.
Bỏ tất cả lời bịa đặt, từ bỏ tất cả sự rụt rè và sĩ diện vớ vẩn. Nói chung, đàn ông chủ động tiếp cận đàn bà cũng là vì liên thông như thế.
- Mình đề nghị đi công viên chèo thuyền.
- Chèo thuyền thì có gì vui chứ? Hay là đi Minh Châu Thiết Tháp xem một chút. Mình tới đây lâu như thế cũng chưa xem qua, thật mất mặt a.
- Thiết Tháp lúc nào đi chả được? Nhóm chúng ta đi sang thành thị khác dạo được không? Đi Phủ thành đi, bên đó là cố đô trăm năm đó...
Hà Na nhìn Lương Đào một cái rồi nói:
- Cuối tuần này trường chúng ta có kỳ nghỉ năm ngày, không bằng chúng ta đi leo núi đi? Không xa thành phố Minh Châu có một ngọn núi, tên là núi Ngọc Nữ. Nghe nói phong cảnh vô cùng đẹp, hơn nữa chưa bị con người khai phá. Chúng ta ngồi xe lửa qua đó, ăn rau dại ở nhà nông dân. Cảm giác nhất định không tệ.
Mọi người rối rít tỏ vẻ đồng ý.
Thu Ý Hàn cũng đã động tâm, nhìn Đường Trọng ở đối diện nói:
- Đường Trọng, anh có đi không?
Đường Trọng do dự.
Hắn không biết mấy ngày đó Bạch Tố có tìm hắn hay không, nếu có việc gấp thì hắn cũng không tiện chạy từ trong núi ra.
Đường Trọng không đáp, vẻ mặt Thu Ý Hàn hơi mất mát nói:
- Anh không đi à? Nếu anh không đi thì tôi cũng không đi.
Bởi vì chịu ảnh hưởng của gia đình có gia giáo, ý thức tự bảo vệ của Thu Ý Hàn rất mạnh. Nàng vừa mới làm quan hệ của mình và mấy bạn cùng phòng tốt lên, cũng chẳng thân thiết cho lắm. Ngoại trừ Đường Trọng, nàng cũng chưa quen thuộc gì với ba người cùng phòng hắn.
Nếu như Đường Trọng không đi, nàng làm sao mà dám chứ?
Trong tiềm thức, nàng đã cho rằng Đường Trọng là người có thể tin được.
Cho nên, Đường Trọng cảm thấy ngay mấy đạo sát khí đang bắn vào người mình.
Thấy Hoa Minh và Lương Đào đang nháy mắt ra hiệu cầu khẩn, Đường Trọng bất đắc dĩ, nhưng vẫn nói:
- Tôi cũng không muốn làm mọi người mất hứng. Nhưng mà vẫn lo lắng đến lúc đó lại có việc gì cần quay trở về.
- Không liên quan. - Hà Na cười nói:
- Núi Ngọc Nữ và thành phố Minh Châu của chúng ta có đường xe lửa. Chúng ta có thể ngồi xe lửa qua đó, sau đó lại ngồi xe lửa quay lại.
- Vậy cũng tốt. - Đường Trọng gật đầu:
- Chúng ta cùng đi leo núi.
Mọi người trầm trồ khen ngợi, lại cụng ly một lần nữa.
Cơm nước no nê, tiểu phú bà Thu Ý Hàn chạy đi thanh toán.
Mấy người ngất ngư đi về phía trường học. Lúc đi tới cổng trường thì thấy Kiều Lỗi đang vác một cái túi du lịch đi ra.
Trên đầu hắn đang đội mũ lưỡi trai, vành mũ áp thấp vô cùng. Nhưng vì vóc người của hắn rất nổi bật, chỉ cần nhìn một cái sẽ nhận ra hắn ngay.
Kiều Lỗi vô tình ngẩng đầu, hiển nhiên không ngờ lại đụng phải Đường Trọng ở chỗ này.
Mặt hắn hiện vẻ thống khổ, vẻ âm lệ lóe lên trong mắt. Sau đó, hắn buông lỏng tay, sải bước đi tới chỗ Đường Trọng.
- Thằng ôn này đúng là âm hồn bất tán. - Hoa Minh giận dữ, cho rằng Kiều Lỗi lại định kiếm Đường Trọng gây phiền toái. Hắn rút thắt lưng ra, vọt tới hướng Kiều Lỗi. Hắn biết, mình tay không thì không phải là đối thủ của Kiều Lỗi:
- Nếu mày cảm tử, tao cũng không ngại chôn mày.
Lương Đào sợ Hoa Minh xảy ra chuyện, cũng rút thắt lưng LV của mình ra, đuổi nhanh theo.
Mấy cô gái cũng cảm nhận được không khí căng thẳng, hơi tránh xa khỏi bọn họ, tránh bị ngộ thương.
- Hoa Minh. Lương Đào. Quay lại. - Đường Trọng hô.
Hoa Minh quay đầu nhìn Đường Trọng một cái, miệng thì hùng hùng hổ hổ nhưng vẫn lui lại.
- Không ngờ sẽ đụng phải mày. - Kiều Lỗi nói.
- Nam Đại to được bao nhiêu chứ, sớm muộn cũng gặp thôi. - Đường Trọng cười nói. Hắn nhìn ra, Kiều Lỗi cũng không định ra tay. Nếu như hắn muốn ra tay thì thân thể cũng không buông lỏng như vậy.
- Sau này sẽ không. - Kiều Lỗi nói:
- Nam Đại có lớn hơn nữa, mày cũng không gặp phải tao nữa đâu. Tao cũng không quay về Nam Đại.
Đường Trọng không trả lời.
Lúc ấy hắn ném Kiều Lỗi vào WC chính là vì làm cho Kiều Lỗi không đặt chân nổi ở Nam Đại. Có thể nói, kết quả như thấy là một tay hắn làm ra.
Kiều Lỗi nhếch môi cười, nhưng lại không giống như cười, mà giống như khóc vậy:
- Phương pháp của mày rất dã man, nhưng cũng rất hữu hiệu. Không tệ, tao là một người sĩ diện, như thế này thì tao không có biện pháp ở lại Nam Đại nữa. Dù đi đến chỗ nào cũng giống như có rất nhiều người đang nhìn tao. Dù đã tắm rửa nhiều lần nhưng vẫn cảm thấy có một mùi khai nồng nặc trên người. Tao thôi học rồi, bây giờ sẽ đi.
- Mày nói thế, tao cũng không áy náy đâu. - Đường Trọng híp mắt nói:
- Quan hệ của chúng ta xấu đến mức này, tao thật sự không giải thích được. Trước đây chúng ta không có mâu thuẫn, chỉ bởi vì một cái ghế mà ra. Tao chính là như thế, không chịu nổi nửa điểm ủy khuất. Người khác mắng tao, tao sẽ đánh cho nó một trận. Người khác đánh tao, tao sẽ đánh lại gấp đôi. Tao không muốn tự đẩy mình vào tuyệt cảnh, lại càng không cho phép người khác đẩy tao vào tuyệt cảnh. Cho nên, trước khi nguy hiểm lớn hơn đến với tao, tao sẽ bóp chết nó ở trong trứng nước.
Đường Trọng chăm chú nhìn vẻ mặt âm trầm của Kiều Lỗi bên dưới mũ lưỡi trai:
- Nếu như thân thủ của tao không tốt, đêm hôm đó, người bị thương bị nhục đã là tao rồi. Cho nên, tao sẽ chẳng áy náy chút nào với kẻ có ý đồ tổn thương người của tao cả. Bởi vì việc tao làm với nó, cũng là việc nó muốn làm với tao. Chỉ khác nhau là tao thì thành công, còn mày thì thất bại.
- Tao nói những lời này không phải là để mày áy náy với những hành động của mình. - Kiều Lỗi nói:
- Nếu như mày thấy áy náy, tao lại càng cảm thấy mình nhục nhã. Tao chỉ muốn nói với mày một việc, một sự thực."
- Tao biết rồi. - Đường Trọng nói:
- Thứ lỗi cho tao, tao không nói ra lời chúc phúc nào cả đâu.
- Tao tới cũng là muốn làm cho mày nhớ kỹ tao. - Kiều Lỗi nói:
- Tối qua tao đã cẩn thận nghĩ cả đêm, tại sao tao lại thua thành như thế. Sau đó, cuối cùng tao cũng nghĩ thông suốt rồi.
- Đáp án là gì? - Đường Trọng hỏi.
- Bởi vì tao đã coi nó là trò chơi của người trẻ tuổi. - Kiều Lỗi nói:
- Đánh nhau giành tình nhân, chuyện này không hiếm thấy trong trường học. Tại sao kết quả của tao lại thế này? Sau đó, tao đã suy nghĩ cẩn thận, là do thủ đoạn phản kích của mày quá thành thục. Tao chơi trò trẻ con, còn mày lại dùng thủ đoạn của người trưởng thành. Cho nên tao thua. Tao chơi không lại mày.
Đường Trọng gật đầu nói:
- Tao không phủ nhận việc này. Những thứ tao tiếp xúc đều là như thế. Có đôi khi, tao cũng hy vọng mình có thể ngây thơ một chút.
- Tao sẽ không rời khỏi Minh Châu. - Kiều Lỗi nói:
- Từ giờ khắc tao đi khỏi cổng trường này, tao không còn là sinh viên nữa. Sau này, chúng ta dùng phương thức của người trưởng thành để chơi một trò chơi.
- Tốt, tao chờ mày. - Đường Trọng nói.
Kiều Lỗi bỏ mũ lưỡi trai trên đầu xuống, nói với Đường Trọng:
- Nhớ mặt tao đó, đừng có quên.
Đường Trọng nở nụ cười nói:
- Đây có giống như là tình lữ chia ly không nhỉ?
Kiều Lỗi không cười.
Hắn lại đội mũ lưỡi trai lên đầu lần nữa, sau đó xách túi du lịch đi tới một chiếc BMW trắng ở sau cổng trường.
Đường Trọng nhìn bóng lưng Kiều Lỗi, nụ cười trên mặt dần đọng lại.
Rốt cuộc hắn cũng thành thục lên.
Lại còn là vì mình thúc đẩy.
Nếu dựa theo quy luật bình thường, ít nhất còn cần hai năm nữa mới tiến vào cái vũng bùn xã hội này, sau đó mới có thể cảm nhận hết những thứ đó.
- Nó nói trò chơi người lớn cái gì đấy? - Hoa Minh lên tiếng hỏi.
- Chờ khi mày trưởng thành thì sẽ hiểu. - Đường Trọng nói.
Vẻ mặt Hoa Minh liền trở nên bỉ ổi, nói:
- Không phải chúng mày nói đến chơi gái đấy chứ?
-...
Kiều Lỗi thôi học, Du Mục bên kia không có động tĩnh gì. Đường Trọng cũng không thấy Tô San, cuộc sống hai ngày này trôi qua thật yên tĩnh.
Lên lớp, đọc sách, chép bút ký những lời dặn dò của viện trưởng Tiêu. Cuộc sống trôi qua yên bình mà phong phú.
Hắn thích cuộc sống như vậy.
Khi hắn bình thường trở lại, sáu giờ sáng chạy đến sân tập lớn đã thấy một thân ảnh màu trắng chậm chạp chạy trên sân.
- Có người còn sớm hơn chúng ta. - Lý Ngọc kinh ngạc nói.
Mặc dù Lý Ngọc chẳng chạy được mấy vòng, nhưng mỗi sáng vẫn kiên trì rời giường rèn luyện thân thể với Đường Trọng. Có thể hắn thấy rằng thân thể mình quá kém.
- Đi thôi. - Đường Trọng dẫn đầu chạy xuống bậc thang, chạy dọc theo ven sân tập.
Rất nhanh, hắn đã đuổi kịp thân ảnh màu trắng này.
Không cần nhìn mặt, chỉ nhìn mái tóc và cặp đùi khêu gợi lúc trước lúc sau khi chạy là có thể nhận ra thân phận của nàng.
Đường Trọng chạy qua người nàng, nhưng mọi người đều là bạn cùng lớp, hơn nữa, nàng còn là cháu gái của Tiêu Dục Hằng, cho nên, Đường Trọng cần tỏ vẻ quan tâm một chút.
- Chân đã khỏi chưa? - Đường Trọng hỏi:
- Sao không nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa?
Không đề cập tới cái chân bị thương còn đỡ, vừa nhắc tới chuyện này là Tiêu Nam Tâm đã nghĩ đến nỗi nhục bị Đường Trọng đấm vào mắt.
- Ai cần anh lo.
Tiêu Nam Tâm cũng không có ý khai thông bới Đường Trọng. Trả lời đơn giản một câu đã muốn tăng tốc vượt qua mặt hắn.
Từ góc độ tâm lý học mà nói, lúc một cô gái nói với một người con trai rằng "ai cần anh lo", chính là có ý tứ nhanh đến quản em đi, nhanh đến quản em đi, không để ý tới em là muộn đó.
Nếu cô ấy thật sự không cần anh quản, thì sẽ trực tiếp nói với anh "biến đê".
Mặc dù nàng ám chỉ rõ ràng như thế, nhưng Đường Trọng thật sự không chuẩn bị để quản nàng.
Nếu để cho Tiêu Nam Tâm biết Đường Trọng nghĩ về nàng như vậy, nhất định sẽ vừa khóc vừa gào rằng "tôi không có ý như vậy."
Không thể không nói, người ở lâu trong tù dễ sinh ra đủ loại ảo giác tốt đẹp.
Một người cố ý tăng tốc, một người cố ý lọt về phía sau, khoảng cách hai người ngày càng xa.
Vụt.
Cũng không biết vấp phải cái gì, thân thể đang chạy nhanh của Tiêu Nam Tâm đổ về phía trước.
May mà nàng thông minh, phản ứng thân thể cũng vô cùng linh hoạt. Lúc sắp ngã xuống đất, thân thể nàng nghiêng về một bên, sau đó ngã lên trên cỏ của sân bóng.
Đường Trọng cười khổ, cái này thì phải quản rồi.
Hắn chạy tới, quan tâm hỏi:
- Cô sao rồi? Ngã có đau không?
Tiêu Nam Tâm chôn mặt trong bụi cỏ, chưa trả lời.
Đường Trọng thấy nàng không đáp, sau đó quay ra xem chân của nàng.
Cổ chân có một dấu vết tím bầm, hơn nữa còn là chỗ bị thương lúc trước.
Đường Trọng nhíu mày nói:
- Cần dùng chà nước nóng một chút.
Nói xong, hắn ngồi xổm xuống ôm Tiêu Nam Tâm vào lòng.
- Buông ra, tôi không sao, anh đừng có manh động. Tôi... - Tiêu Nam Tâm giãy dụa. Nếu để hắn ôm mình về phòng ngủ chuyến nữa, chỉ sợ tất cả mọi người sẽ cho rằng quan hệ của bọn họ không bình thường.
- Cô im đi đã. - Đường Trọng thấp giọng quát.
Tác giả :
Liễu Hạ Huy