Họ Tiêu! Anh Cởi Hay Là Tôi Cởi!
Chương 5: Miếng bánh tình yêu
Trong nháy mắt, hai bạn nhỏ đã học tới trung học.........
Tuy rằng Thượng Hảo Giai nhỏ hơn Tiêu Minh Tuấn hai tuổi, nhưng vẫn vô cùng dũng mãnh cùng với Tiêu Minh Tuấn bước vào cánh cổng trường tiểu học, tiếp đó là trung học cơ sở.
Trường trung học cơ sở hai người học có chút đặc biệt, là trường hợp tác với trường Hà Nam, theo cách nói của Thượng Hảo Giai thì. Kỳ thật Hà Nam là trường học không giống như những trường trung học phổ thông khác, không cần thi được lên thẳng, nên áp lực so với các trường khác cũng ít hơn nhiều. Nói trắng ra là, hơn nhà trẻ một chút, lệ phí thu cao hơn một nửa so với các trường khác, mẹ Thượng Hảo Giai nghĩ rằng, dù sao đứa nhỏ này từ nhỏ đã biểu hiện là không thể có khả năng học tập tốt được, căn bản là không có hi vọng thi đỗ trung học phổ thông, cho nên, Thượng Hảo Giai
Mẹ cô cảm thấy, dù sao cũng phải nhờ vả người ta, chi bằng trực tiếp nhờ một lần thôi. Vì vậy, Thượng Hảo Giai liền trải qua sáu năm..... ở trong nhà trẻ nội trú, mà Tiêu Minh Tuấn cũng bị Thượng Hảo Giai làm cho liên lụy khóc không ra nước mắt mà cùng nhau bước vào nhà trẻ này
Thượng Hảo Giai không thích học tập, các giáo viên trong trường học đều nhanh chóng bị cô hành hạ đến chết. Sau này, cô lại tự mình phân tích, cô thật nghi ngờ tật xấu duy nhất kia của cô là do sự di truyền huyết thống tốt đẹp của gia đình cô tạo thành, mẹ cô lại phân tích là do hồi còn nhỏ cô béo quá, nên mới làm cho chỉ số thông minh của cô........ Nói tóm lại, là do chính bản thân cô không có tư chất về phương diện này, căn bản không có liên quan gì đến gia đình. Nói rõ xong, cha mẹ Thượng Hảo Giai đều nhớ trong trường học năm đó có một người oai phong một cõi, đứng đầu trong trường học, khiến cho tôi tấm tắc khen ngợi, đây thự sự là gen di truyền tốt nha.
Thượng Hảo Giai hồi tưởng lại chứng chán học
Khi đi học, các bạn nhỏ khác đều vô cùng yên lặng chăm chú lắng nghe giảng bài, còn cô nếu không phải là nói chuyện đến thất thần, thì lại nghịch ngợm gây sự, nếu không có người cổ vũ, cô liền lấy ra một bọc nhỏ đựng rất nhiều kẹo ăn vặt được bà ngoại chuẩn bị sẵn cho, sau đó bày ra khắp bàn, rồi lại cầm món đồ chơi xúc xắc nhỏ của cô, để quyết định nên ăn cái gì trước. Nếu có thầy giáo nào tịch thu đồ ăn vặt của cô, bạn học Thượng Hảo Giai sẽ vô cùng nể mặt mà dùng đôi tay nhỏ bé kia nắm chắc lấy đồ ăn vặt, ngẩng mặt trợn to đôi mắt trong veo như nước ra vẻ tội nghiệp chớp chớp mắt mấy cái rồi khóc nhìn về phía thầy giáo. Nếu thầy giáo vẫn ý chí sắt đá mà cầm đi, thì khuôn mặt nhỏ nhắn kia của Thượng Hảo Giai lập tức thay đổi, vẻ mặt âm hiểm tà ác liền hoa hoa lệ lệ xuất hiện. Tiếp đó hai phút sau, bạn học Thượng Hảo Giai sẽ nhìn thầy giáo đang đứng trên bục giảng với đôi mắt hình viên đạn, sau đó, bắt đầu, ca hát
Thông thường cô sẽ không ôn ôn nhu nhu hát, mà sẽ rướn cổ lên, âm lượng lớn bao nhiêu liền phát ra bấy nhiêu, bình thường các bài hát cô lựa chọn bài nào cũng đều có phong cách dã thú, có vẻ tương đối phù hợp với bầu không khí lúc đó, ví dụ như:
"Bánh bao lớn.~~ Anh dám to gan đi về phía trước ~~ gào thét~~~~~ đi về phía trước ~~~ gào thét, gào thét......"
"Anh vui vẻ sao? Tôi không vui vẻ...... gào thét, gào thét, gào thét ~~~ Bởi vì cướp đi đồ ăn vặt là bánh bao lớn của tôi. Nếu như anh muốn giải oan cho tôi ~ anh liền vỗ vỗ tay ~ gào thét, gào thét, gào thét ~~ "
"Tôi là một cái bánh bao lớn, vừa thơm vừa ngọt lại vừa ngon"
Sau đó, người thầy giáo bị Thượng Hảo Giai gọi là bánh bao lớn rốt cục cũng thỏa hiệp, từ giờ hắn không bao giờ thèm quan tâm tới đồ ăn vặt Thượng Hảo Giai mang đi học nữa. Vì sao ư? Bởi vì bạn học Thượng Hảo Giai bắt đầu phát hiện dùng ca hát cũng không được tốt lắm, không thể khiến cho thầy giáo thỏa hiệp lúc đó, lại có chút thương tâm, có chút khổ sở như vậy. Vì thế, bạn học Thượng Hảo Giai quyết định, là dùng tục ngữ, hiểu người tri kỷ, đánh đâu thắng đó.
Cho nên cô bắt đầu quan sát giáo viên chủ nhiệm, thầy giáo này tên đầy đủ là Lý Xoa Xoa, mọi người trong trường đều thích gọi thầy ấy là thầy giáo Lý. Thầy giáo Lý này mặt tròn như quả trứng, có hơi hơi mập một chút, nước da trắng sáng, khuôn mặt mầu mỡ phì nhiêu bóng loáng , nhất là lúc giảng bài, thời tiết nắng nóng, khuôn mặt vốn phì nhiêu bóng loáng kia liền bắt đầu chảy ra rất nhiều mỡ, thực ra là mồ hôi, nhưng ở trong con mắt cô chính là mỡ. Cho nên Thượng Hảo Giai càng thích gọi thầy ấy là bánh bao lớn hoặc là bánh ngọt lớn, hay là pho mát lớn, hoặc sẽ gọi là bánh mỡ lợn vân..... vân. Một loạt các biệt hiệu........
Thầy giáo Lý này thích một cô giáo Tiểu Nguyệt trong trường, cô giáo Tiểu Nguyệt là một người con gái dịu dàng, hòa nhã, đáng yêu, thuần khiết...
Trong trường còn có một cô giáo, là người Nhật Bản, có biệt danh gọi là Bất Cụ, mỗi ngày đều thích bắt nạt cô Tiểu Nguyệt, Thượng Hảo Giai thực sự rất thích cô Tiểu Nguyệt, cho nên cô luôn thích tìm đến cô Bất Cụ, lén trả lại cô giáo Bất Cụ nổi tiếng một cái tên, gọi là Hộ Thư Bảo, nghe nói Hộ Thư Bảo rất thích cá tịch, ngày nào cũng ngồi xổm trước bồn tắm lớn tìm các đối tượng, để tiến hành "Lai giống"
Có một ngày, không biết bánh bao lớn bị làm sao, tự nhiên chạy đến chỗ cô Bất Cụ đúng lúc cô ấy đang định tiến hành lai giống, rót nước bưng trà, thì ra là muốn hối lộ để cô Bất Cụ chuyển sang ngồi chỗ khác, để nhường chỗ cho cô Tiểu Nguyệt và bánh bao lớn ngồi cùng với nhau. Nhưng mà, ngược lại cô Bất Cụ không có nhường lại chỗ ngồi, mà lại giống như bắt đầu có tình ý yêu thương nhớ nhung với bánh bao lớn
Chỗ này, tôi chủ yếu là muốn miêu tả sơ qua cô Bất Cụ một chút, Thượng Hảo Giai vẫn cảm thấy cô Bất Cụ thực sự là một nhân vật rất vĩ đại, bởi vì cô ấy có tính cách như loài cỏ, còn có thể ra gặp người. Việc này thật khiến Thượng Hảo Giai kinh ngạc về sự can đảm của cô Bất Cụ, cũng rất kính nể dung khí và tự tin của cô Bất Cụ. Sự vĩ đại của cô Bất Cụ chính là nằm ở trên mắt và mông, cái mông rất to, lợi hại, rất lợi hại, nhìn liền có sức, nhìn liền rất mạnh. Đôi mắt kia lớn giống một con cá vàng bình thường.
Có lúc, Thượng Hảo Giai thình lình đụng phải cô ấy ở giữa đường, cũng sẽ sợ tới mức thét lên 1 tiếng, sau đó ngã nhào một cái nằm nhoài trên mặt đất, dùng ánh mắt vô cùng đề phòng nhìn cô ta, nói: “Cô giáo Bất Cụ, cô… cô… cô… khỏe." Đây chính là cô giáo Bất Cụ của chúng ta, đây chính là cô giáo Bất Cụ chúng ta tôn trọng, đây chính là cô Bất Cụ đã hù dọa ông lớn (đại lão gia) trắng mập của bánh bao lớn ba năm, khiến ông ta sợ tới mức từ chức chạy mất…
Sau này, Thượng Hảo Giai thấy cô Bất Cụ bưng trà rót nước cho bánh bao lớn vô số lần, cô và một người bạn gái mắt to tên là Thủ Sáo (bao tay) của cô trở về lớp, tiến hành miêu tả cực kỳ tỉ mỉ lại cho bạn học - nữ vương nhiều chuyện - Tiếu Cẩm. Thật ra so sự miêu tả này với thói đời hôm nay, thì người trong cuộc cũng không cần sợ, nhưng không phải có một cổ nhân đã nói… (Danh nhân hay là cổ nhân nhỉ? Quên mất rồi, đừng bới móc, tôi là nữ lưu manh.) Nói là: lời đồn giết chết người đó mà.
Vì thế, ở trong lớp, bạn học Thượng Hảo Giai bắt đầu viết lời, soạn nhạc, bắt đầu tiến vào con đường của giới ca sĩ, mọi người đều mạnh mẽ tự phát huy trí tưởng tượng của bản thân, sau đó, Thượng Hảo Giai bắt đầu rướn cổ hát, cô hát chính xác là như thế này:
"Bánh bao lớn và cô Bất Cụ Nhật Bản kia là người một nhà, hai người bọn họ vĩnh viễn không chia lìa cách xa, hai người bọn họ oanh oanh liệt liệt yêu nhau, hai người bọn họ chính là cặp cá vàng xứng đôi, mọi người không nên phận biệt đối xử với họ, hai người bọn họ không phải là người.........."
Vì vậy, cuối cùng cuộc chiến tranh này cũng kết thúc, kết thúc một cách oanh oanh liệt liệt, kết thúc này Thượng Hảo Giai cực kỳ buồn bực, bởi vì, cô cảm thấy, nếu bánh bao lớn kia muốn tịch thu đồ ăn vặt của cô, thì sao lúc này lại muốn cô lập tức lên trung học cơ chứ? Bánh bao lớn này thực là hư hỏng bừa bãi.........
Nhưng bây giờ nghĩ lại, ngược lại Thượng Hảo Giai thật sự rất muốn cảm ơn bánh bao lớn và cô Bất Cụ, vì sao ư? Bởi vì nếu không phải kẻ tiện nhân Phú Lệ luôn coi thường Thượng Hảo Giai, Thượng Hảo Giai cũng không thể lợi dụng cơ hội đến chỗ Tiêu Minh Tuấn để cướp bóc.
Chuyện này lại là một câu chuyện cũ, để, tôi nói cho tất cả mọi người nghe....
Đầu tiên, giới thiệu nhân vật, Phú Lệ, Phú Lệ là ai ư? Phú Lệ chính là Phú Lệ, tôi nhầm rồi....... Phú Lệ là bánh bích quy, bánh bích quy Phú Lệ. Nhưng mà Phú Lệ ở đây không phải là bánh bích quy, Phú Lệ là cái gì, Phú Lệ là giáo viên tiếng anh, là một cô giáo tiếng anh thích ăn đậu hũ của Tiêu Minh Tuấn, một cô giáo tiếng anh yêu nữ thích phân cao thấp với mỹ nữ Thượng Hảo Giai. Một cô giáo tiếng anh đeo mắt kính, chòm râu dài, nhìn giống như một con khỉ đầu chó lớn. Thượng Hảo Giai khao khát chọc vào hai mắt cô ta, cấu cô ta mười lần, nhéo vào đầu ngực cô ta, đạp cô ta một cái, không đúng, phải là giẫm đạp người đàn bà bại hoại đó.......
Vì sao Thượng Hảo Giai hận cô ta như vậy ư? Đây cũng là một câu chuyện xưa.......
Ngày đó, trời cao nắng đẹp, ve sầu kêu râm ran, gấu chó vui sướng.
Trong trường học Hà Nam, không đúng, là trong lớp sơ trung của trường học Hà Nam, Thượng Hảo Giai và Tiêu Minh Tuấn đều đang ngồi nghe giảng, hai người ngồi cùng bàn, từ đó nhiều người bắt đầu nói về câu chuyện tình yêu từ nhỏ đến khi trưởng thành của hai người bọn họ
Phú Lệ nhìn hai người bọn họ phát ra một loại ánh mắt vô cùng vô cùng chuyên tâm, đây tuyệt đối là một học trò giỏi có đôi mắt tốt. Cho nên, Phú Lệ tin, Phú Lệ cảm thấy hai đứa nhỏ này là học trò ngoan, sau đó đi đến bên cạnh hai người, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Phú Lệ nổi giận. Lửa giận kia vọt cao ba mét, vô cùng cao a. Bởi vì theo cảm nhận của cô về hai đứa nhỏ này, Tiêu Minh Tuấn, đứa trẻ năm tuổi này là học trò giỏi của trường, thành tích khoa học tự nhiên của toàn trường nếu không có đứa nhỏ này, chắc xong đời luôn. Thượng Hảo Giai, đứa nhỏ nghịch ngợm thích gây sự này không gì không làm được, nhưng mỗi khi có trường học nước ngoài đến trường giao lưu nếu như không có đứa trẻ này biểu diễn tiết mục tiếp đón, thì cũng xong đời luôn.
Vì thế, hai đứa nhỏ ở trên bàn đọc sách trong lớp học, mỗi người cầm một con rùa nhỏ, trên đầu mỗi con rùa đều dán một tờ giấy tắng, viết cái gì ư? Tiêu Minh Tuấn viết trên mặt giấy là cha Thượng Hảo Giai, Thượng Hảo Giai viết trên mặt giấy là mẹ Tiêu Minh Tuấn, hình như là chơi đùa rùa
Cô giáo Phú Lệ cực kỳ tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng. Cô ta nhìn Tiêu Minh Tuấn và Thượng Hảo Giai hận không thể một miếng mà xơi tái hai người luôn. Nhưng mà, Phú Lệ cô ta là người trọng sắc khinh bạn, cô thích Tiêu Minh Tuấn, cô ta bỏ qua không mắng Tiêu Minh Tuấn. Vì thế, cô ta liền mắng Thượng Hảo Giai, cô ta nói: Ngày nào em cũng muộn như vậy, em cẩn thận biến thành béo mập, biến thành người quái dị. Em xem cái bàn đọc sách này xem, có bao nhiêu đồ ăn, em định nuôi ruồi nhặng sao? Thượng Hảo Giai cảm thấy, cô giáo này rõ ràng là ghen tị, là ghen tị rõ ràng, tuyệt đối là ghen tị. Người ta nói là sông nhỏ nước chảy, cô ta lại nói là cóc hôn môi, vì cái gì với cái gì a. Vấn đề rùa này, làm thế nào lại nói sang ruồi nhặng chứ? Không hổ là cô giáo a.......
Kỳ thực, thực ra nói cái này cũng không có gì là không đúng? Nhưng mà, bạn phải biết rằng, không biết cô Phú Lệ này suy nghĩ gì mà vội vàng đi ra cửa, vì sao lại vậy, thì ra là đi nói cho cô Bất Cụ chủ nhiệm nổi tiếng hung dữ biết. ... Thượng Hảo Giai không thể không thừa nhận, cô không sợ ai hết, nhưng mà đối với cô Bất Cụ, cô rất sợ.
Nhìn vào gương nửa tiếng, Thượng Hảo Giai lệ rơi đầy mặt ra khỏi phòng làm việc của cô ta, cô tự nói với mình, cô phải trả thù Phú Lệ, cô phải trả thù Tiêu Minh Tuấn, cô rất tức giận, vì sao lại phải là cô chứ? Vì sao Tiêu Minh Tuấn nhìn mình cười có chút hả hê khi thấy người gặp họa chứ? Vì sao chứ? Vì sao bản thân mình không nhình được liền đi lên chà đạp Tiêu Minh Tuấn chứ? Vì sao? Rốt cục là vì sao? Cô cũng không biết vì sao....
Ngày hôm sau, trong giờ học của Phú Lệ, Thượng Hảo Giai mua một thùng rất lớn bánh bích quy Phú Lệ, tiến hành phân chia cho mọi người, Tiểu Cầm và Thủ Sáo liền cầm ăn rất vui vẻ, vẻ mặt Phú Lệ đầy hắc tuyến. Ngay lúc Phú Lệ đi về phía Thượng Hảo Giai, toàn thân Thượng Hảo Giai cứng ngắc đứng lên nhìn cô ta, chuẩn bị ngênh chiến, hôn nay cùng nhau liều mạng nha, làm cho cô phải nhìn Bất Cụ đến nửa tiếng. Liều mạng, nhất định phải liều mạng.
Ngay lúc Phú Lệ đi đến bên cạnh Thượng Hảo Giai, ngay lập tức Tiêu Minh Tuấn đột nhiên dùng một miệng bánh bích quy hướng về phía Thượng Hảo Giai.....
Vì thế, Phú Lệ chỉ nhìn thấy Tiêu Minh Tuấn hôn Thượng Hảo Giai......
Cuối cùng, Tiêu Minh Tuấn ở trong phòng làm việc cũ ngây người hai phút, hoa đào đầy mặt đi ra...
Chuyện này, dùng một khúc hát mà nói, thì phải là: Nụ hôn đầu tiên của tôi và anh không giải quyết được gì, một miếng bánh bích quy không giải quyết được gì...
Đây không phải là một câu chuyện cũ...
Sau này, theo lời Tiêu Minh Tuấn mà nói, tình yêu là vĩ đại, không phải là hèn mọn. Vì thế, hắn vì tình yêu của hai người bọn họ, ở tuổi đó, ở trước đêm sắp bước vào trung học, hắn làm ra chuyện như vậy, đều là vì yêu, hắn cỡ nào cỡ nào vĩ đại vĩ đại a
Tiện thể nói rằng giữa chừng chưa từng thấy Phú Lệ, trong giờ học thứ hai của cô ta, Thượng Hảo Giai cầm rất nhiều túi đi vào trong lớp, mời mọi người ăn... dáng vẻ Tiểu Cầm và Thủ Sáo ăn vẫn vui vẻ nhất...
Tuy rằng Thượng Hảo Giai nhỏ hơn Tiêu Minh Tuấn hai tuổi, nhưng vẫn vô cùng dũng mãnh cùng với Tiêu Minh Tuấn bước vào cánh cổng trường tiểu học, tiếp đó là trung học cơ sở.
Trường trung học cơ sở hai người học có chút đặc biệt, là trường hợp tác với trường Hà Nam, theo cách nói của Thượng Hảo Giai thì. Kỳ thật Hà Nam là trường học không giống như những trường trung học phổ thông khác, không cần thi được lên thẳng, nên áp lực so với các trường khác cũng ít hơn nhiều. Nói trắng ra là, hơn nhà trẻ một chút, lệ phí thu cao hơn một nửa so với các trường khác, mẹ Thượng Hảo Giai nghĩ rằng, dù sao đứa nhỏ này từ nhỏ đã biểu hiện là không thể có khả năng học tập tốt được, căn bản là không có hi vọng thi đỗ trung học phổ thông, cho nên, Thượng Hảo Giai
Mẹ cô cảm thấy, dù sao cũng phải nhờ vả người ta, chi bằng trực tiếp nhờ một lần thôi. Vì vậy, Thượng Hảo Giai liền trải qua sáu năm..... ở trong nhà trẻ nội trú, mà Tiêu Minh Tuấn cũng bị Thượng Hảo Giai làm cho liên lụy khóc không ra nước mắt mà cùng nhau bước vào nhà trẻ này
Thượng Hảo Giai không thích học tập, các giáo viên trong trường học đều nhanh chóng bị cô hành hạ đến chết. Sau này, cô lại tự mình phân tích, cô thật nghi ngờ tật xấu duy nhất kia của cô là do sự di truyền huyết thống tốt đẹp của gia đình cô tạo thành, mẹ cô lại phân tích là do hồi còn nhỏ cô béo quá, nên mới làm cho chỉ số thông minh của cô........ Nói tóm lại, là do chính bản thân cô không có tư chất về phương diện này, căn bản không có liên quan gì đến gia đình. Nói rõ xong, cha mẹ Thượng Hảo Giai đều nhớ trong trường học năm đó có một người oai phong một cõi, đứng đầu trong trường học, khiến cho tôi tấm tắc khen ngợi, đây thự sự là gen di truyền tốt nha.
Thượng Hảo Giai hồi tưởng lại chứng chán học
Khi đi học, các bạn nhỏ khác đều vô cùng yên lặng chăm chú lắng nghe giảng bài, còn cô nếu không phải là nói chuyện đến thất thần, thì lại nghịch ngợm gây sự, nếu không có người cổ vũ, cô liền lấy ra một bọc nhỏ đựng rất nhiều kẹo ăn vặt được bà ngoại chuẩn bị sẵn cho, sau đó bày ra khắp bàn, rồi lại cầm món đồ chơi xúc xắc nhỏ của cô, để quyết định nên ăn cái gì trước. Nếu có thầy giáo nào tịch thu đồ ăn vặt của cô, bạn học Thượng Hảo Giai sẽ vô cùng nể mặt mà dùng đôi tay nhỏ bé kia nắm chắc lấy đồ ăn vặt, ngẩng mặt trợn to đôi mắt trong veo như nước ra vẻ tội nghiệp chớp chớp mắt mấy cái rồi khóc nhìn về phía thầy giáo. Nếu thầy giáo vẫn ý chí sắt đá mà cầm đi, thì khuôn mặt nhỏ nhắn kia của Thượng Hảo Giai lập tức thay đổi, vẻ mặt âm hiểm tà ác liền hoa hoa lệ lệ xuất hiện. Tiếp đó hai phút sau, bạn học Thượng Hảo Giai sẽ nhìn thầy giáo đang đứng trên bục giảng với đôi mắt hình viên đạn, sau đó, bắt đầu, ca hát
Thông thường cô sẽ không ôn ôn nhu nhu hát, mà sẽ rướn cổ lên, âm lượng lớn bao nhiêu liền phát ra bấy nhiêu, bình thường các bài hát cô lựa chọn bài nào cũng đều có phong cách dã thú, có vẻ tương đối phù hợp với bầu không khí lúc đó, ví dụ như:
"Bánh bao lớn.~~ Anh dám to gan đi về phía trước ~~ gào thét~~~~~ đi về phía trước ~~~ gào thét, gào thét......"
"Anh vui vẻ sao? Tôi không vui vẻ...... gào thét, gào thét, gào thét ~~~ Bởi vì cướp đi đồ ăn vặt là bánh bao lớn của tôi. Nếu như anh muốn giải oan cho tôi ~ anh liền vỗ vỗ tay ~ gào thét, gào thét, gào thét ~~ "
"Tôi là một cái bánh bao lớn, vừa thơm vừa ngọt lại vừa ngon"
Sau đó, người thầy giáo bị Thượng Hảo Giai gọi là bánh bao lớn rốt cục cũng thỏa hiệp, từ giờ hắn không bao giờ thèm quan tâm tới đồ ăn vặt Thượng Hảo Giai mang đi học nữa. Vì sao ư? Bởi vì bạn học Thượng Hảo Giai bắt đầu phát hiện dùng ca hát cũng không được tốt lắm, không thể khiến cho thầy giáo thỏa hiệp lúc đó, lại có chút thương tâm, có chút khổ sở như vậy. Vì thế, bạn học Thượng Hảo Giai quyết định, là dùng tục ngữ, hiểu người tri kỷ, đánh đâu thắng đó.
Cho nên cô bắt đầu quan sát giáo viên chủ nhiệm, thầy giáo này tên đầy đủ là Lý Xoa Xoa, mọi người trong trường đều thích gọi thầy ấy là thầy giáo Lý. Thầy giáo Lý này mặt tròn như quả trứng, có hơi hơi mập một chút, nước da trắng sáng, khuôn mặt mầu mỡ phì nhiêu bóng loáng , nhất là lúc giảng bài, thời tiết nắng nóng, khuôn mặt vốn phì nhiêu bóng loáng kia liền bắt đầu chảy ra rất nhiều mỡ, thực ra là mồ hôi, nhưng ở trong con mắt cô chính là mỡ. Cho nên Thượng Hảo Giai càng thích gọi thầy ấy là bánh bao lớn hoặc là bánh ngọt lớn, hay là pho mát lớn, hoặc sẽ gọi là bánh mỡ lợn vân..... vân. Một loạt các biệt hiệu........
Thầy giáo Lý này thích một cô giáo Tiểu Nguyệt trong trường, cô giáo Tiểu Nguyệt là một người con gái dịu dàng, hòa nhã, đáng yêu, thuần khiết...
Trong trường còn có một cô giáo, là người Nhật Bản, có biệt danh gọi là Bất Cụ, mỗi ngày đều thích bắt nạt cô Tiểu Nguyệt, Thượng Hảo Giai thực sự rất thích cô Tiểu Nguyệt, cho nên cô luôn thích tìm đến cô Bất Cụ, lén trả lại cô giáo Bất Cụ nổi tiếng một cái tên, gọi là Hộ Thư Bảo, nghe nói Hộ Thư Bảo rất thích cá tịch, ngày nào cũng ngồi xổm trước bồn tắm lớn tìm các đối tượng, để tiến hành "Lai giống"
Có một ngày, không biết bánh bao lớn bị làm sao, tự nhiên chạy đến chỗ cô Bất Cụ đúng lúc cô ấy đang định tiến hành lai giống, rót nước bưng trà, thì ra là muốn hối lộ để cô Bất Cụ chuyển sang ngồi chỗ khác, để nhường chỗ cho cô Tiểu Nguyệt và bánh bao lớn ngồi cùng với nhau. Nhưng mà, ngược lại cô Bất Cụ không có nhường lại chỗ ngồi, mà lại giống như bắt đầu có tình ý yêu thương nhớ nhung với bánh bao lớn
Chỗ này, tôi chủ yếu là muốn miêu tả sơ qua cô Bất Cụ một chút, Thượng Hảo Giai vẫn cảm thấy cô Bất Cụ thực sự là một nhân vật rất vĩ đại, bởi vì cô ấy có tính cách như loài cỏ, còn có thể ra gặp người. Việc này thật khiến Thượng Hảo Giai kinh ngạc về sự can đảm của cô Bất Cụ, cũng rất kính nể dung khí và tự tin của cô Bất Cụ. Sự vĩ đại của cô Bất Cụ chính là nằm ở trên mắt và mông, cái mông rất to, lợi hại, rất lợi hại, nhìn liền có sức, nhìn liền rất mạnh. Đôi mắt kia lớn giống một con cá vàng bình thường.
Có lúc, Thượng Hảo Giai thình lình đụng phải cô ấy ở giữa đường, cũng sẽ sợ tới mức thét lên 1 tiếng, sau đó ngã nhào một cái nằm nhoài trên mặt đất, dùng ánh mắt vô cùng đề phòng nhìn cô ta, nói: “Cô giáo Bất Cụ, cô… cô… cô… khỏe." Đây chính là cô giáo Bất Cụ của chúng ta, đây chính là cô giáo Bất Cụ chúng ta tôn trọng, đây chính là cô Bất Cụ đã hù dọa ông lớn (đại lão gia) trắng mập của bánh bao lớn ba năm, khiến ông ta sợ tới mức từ chức chạy mất…
Sau này, Thượng Hảo Giai thấy cô Bất Cụ bưng trà rót nước cho bánh bao lớn vô số lần, cô và một người bạn gái mắt to tên là Thủ Sáo (bao tay) của cô trở về lớp, tiến hành miêu tả cực kỳ tỉ mỉ lại cho bạn học - nữ vương nhiều chuyện - Tiếu Cẩm. Thật ra so sự miêu tả này với thói đời hôm nay, thì người trong cuộc cũng không cần sợ, nhưng không phải có một cổ nhân đã nói… (Danh nhân hay là cổ nhân nhỉ? Quên mất rồi, đừng bới móc, tôi là nữ lưu manh.) Nói là: lời đồn giết chết người đó mà.
Vì thế, ở trong lớp, bạn học Thượng Hảo Giai bắt đầu viết lời, soạn nhạc, bắt đầu tiến vào con đường của giới ca sĩ, mọi người đều mạnh mẽ tự phát huy trí tưởng tượng của bản thân, sau đó, Thượng Hảo Giai bắt đầu rướn cổ hát, cô hát chính xác là như thế này:
"Bánh bao lớn và cô Bất Cụ Nhật Bản kia là người một nhà, hai người bọn họ vĩnh viễn không chia lìa cách xa, hai người bọn họ oanh oanh liệt liệt yêu nhau, hai người bọn họ chính là cặp cá vàng xứng đôi, mọi người không nên phận biệt đối xử với họ, hai người bọn họ không phải là người.........."
Vì vậy, cuối cùng cuộc chiến tranh này cũng kết thúc, kết thúc một cách oanh oanh liệt liệt, kết thúc này Thượng Hảo Giai cực kỳ buồn bực, bởi vì, cô cảm thấy, nếu bánh bao lớn kia muốn tịch thu đồ ăn vặt của cô, thì sao lúc này lại muốn cô lập tức lên trung học cơ chứ? Bánh bao lớn này thực là hư hỏng bừa bãi.........
Nhưng bây giờ nghĩ lại, ngược lại Thượng Hảo Giai thật sự rất muốn cảm ơn bánh bao lớn và cô Bất Cụ, vì sao ư? Bởi vì nếu không phải kẻ tiện nhân Phú Lệ luôn coi thường Thượng Hảo Giai, Thượng Hảo Giai cũng không thể lợi dụng cơ hội đến chỗ Tiêu Minh Tuấn để cướp bóc.
Chuyện này lại là một câu chuyện cũ, để, tôi nói cho tất cả mọi người nghe....
Đầu tiên, giới thiệu nhân vật, Phú Lệ, Phú Lệ là ai ư? Phú Lệ chính là Phú Lệ, tôi nhầm rồi....... Phú Lệ là bánh bích quy, bánh bích quy Phú Lệ. Nhưng mà Phú Lệ ở đây không phải là bánh bích quy, Phú Lệ là cái gì, Phú Lệ là giáo viên tiếng anh, là một cô giáo tiếng anh thích ăn đậu hũ của Tiêu Minh Tuấn, một cô giáo tiếng anh yêu nữ thích phân cao thấp với mỹ nữ Thượng Hảo Giai. Một cô giáo tiếng anh đeo mắt kính, chòm râu dài, nhìn giống như một con khỉ đầu chó lớn. Thượng Hảo Giai khao khát chọc vào hai mắt cô ta, cấu cô ta mười lần, nhéo vào đầu ngực cô ta, đạp cô ta một cái, không đúng, phải là giẫm đạp người đàn bà bại hoại đó.......
Vì sao Thượng Hảo Giai hận cô ta như vậy ư? Đây cũng là một câu chuyện xưa.......
Ngày đó, trời cao nắng đẹp, ve sầu kêu râm ran, gấu chó vui sướng.
Trong trường học Hà Nam, không đúng, là trong lớp sơ trung của trường học Hà Nam, Thượng Hảo Giai và Tiêu Minh Tuấn đều đang ngồi nghe giảng, hai người ngồi cùng bàn, từ đó nhiều người bắt đầu nói về câu chuyện tình yêu từ nhỏ đến khi trưởng thành của hai người bọn họ
Phú Lệ nhìn hai người bọn họ phát ra một loại ánh mắt vô cùng vô cùng chuyên tâm, đây tuyệt đối là một học trò giỏi có đôi mắt tốt. Cho nên, Phú Lệ tin, Phú Lệ cảm thấy hai đứa nhỏ này là học trò ngoan, sau đó đi đến bên cạnh hai người, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Phú Lệ nổi giận. Lửa giận kia vọt cao ba mét, vô cùng cao a. Bởi vì theo cảm nhận của cô về hai đứa nhỏ này, Tiêu Minh Tuấn, đứa trẻ năm tuổi này là học trò giỏi của trường, thành tích khoa học tự nhiên của toàn trường nếu không có đứa nhỏ này, chắc xong đời luôn. Thượng Hảo Giai, đứa nhỏ nghịch ngợm thích gây sự này không gì không làm được, nhưng mỗi khi có trường học nước ngoài đến trường giao lưu nếu như không có đứa trẻ này biểu diễn tiết mục tiếp đón, thì cũng xong đời luôn.
Vì thế, hai đứa nhỏ ở trên bàn đọc sách trong lớp học, mỗi người cầm một con rùa nhỏ, trên đầu mỗi con rùa đều dán một tờ giấy tắng, viết cái gì ư? Tiêu Minh Tuấn viết trên mặt giấy là cha Thượng Hảo Giai, Thượng Hảo Giai viết trên mặt giấy là mẹ Tiêu Minh Tuấn, hình như là chơi đùa rùa
Cô giáo Phú Lệ cực kỳ tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng. Cô ta nhìn Tiêu Minh Tuấn và Thượng Hảo Giai hận không thể một miếng mà xơi tái hai người luôn. Nhưng mà, Phú Lệ cô ta là người trọng sắc khinh bạn, cô thích Tiêu Minh Tuấn, cô ta bỏ qua không mắng Tiêu Minh Tuấn. Vì thế, cô ta liền mắng Thượng Hảo Giai, cô ta nói: Ngày nào em cũng muộn như vậy, em cẩn thận biến thành béo mập, biến thành người quái dị. Em xem cái bàn đọc sách này xem, có bao nhiêu đồ ăn, em định nuôi ruồi nhặng sao? Thượng Hảo Giai cảm thấy, cô giáo này rõ ràng là ghen tị, là ghen tị rõ ràng, tuyệt đối là ghen tị. Người ta nói là sông nhỏ nước chảy, cô ta lại nói là cóc hôn môi, vì cái gì với cái gì a. Vấn đề rùa này, làm thế nào lại nói sang ruồi nhặng chứ? Không hổ là cô giáo a.......
Kỳ thực, thực ra nói cái này cũng không có gì là không đúng? Nhưng mà, bạn phải biết rằng, không biết cô Phú Lệ này suy nghĩ gì mà vội vàng đi ra cửa, vì sao lại vậy, thì ra là đi nói cho cô Bất Cụ chủ nhiệm nổi tiếng hung dữ biết. ... Thượng Hảo Giai không thể không thừa nhận, cô không sợ ai hết, nhưng mà đối với cô Bất Cụ, cô rất sợ.
Nhìn vào gương nửa tiếng, Thượng Hảo Giai lệ rơi đầy mặt ra khỏi phòng làm việc của cô ta, cô tự nói với mình, cô phải trả thù Phú Lệ, cô phải trả thù Tiêu Minh Tuấn, cô rất tức giận, vì sao lại phải là cô chứ? Vì sao Tiêu Minh Tuấn nhìn mình cười có chút hả hê khi thấy người gặp họa chứ? Vì sao chứ? Vì sao bản thân mình không nhình được liền đi lên chà đạp Tiêu Minh Tuấn chứ? Vì sao? Rốt cục là vì sao? Cô cũng không biết vì sao....
Ngày hôm sau, trong giờ học của Phú Lệ, Thượng Hảo Giai mua một thùng rất lớn bánh bích quy Phú Lệ, tiến hành phân chia cho mọi người, Tiểu Cầm và Thủ Sáo liền cầm ăn rất vui vẻ, vẻ mặt Phú Lệ đầy hắc tuyến. Ngay lúc Phú Lệ đi về phía Thượng Hảo Giai, toàn thân Thượng Hảo Giai cứng ngắc đứng lên nhìn cô ta, chuẩn bị ngênh chiến, hôn nay cùng nhau liều mạng nha, làm cho cô phải nhìn Bất Cụ đến nửa tiếng. Liều mạng, nhất định phải liều mạng.
Ngay lúc Phú Lệ đi đến bên cạnh Thượng Hảo Giai, ngay lập tức Tiêu Minh Tuấn đột nhiên dùng một miệng bánh bích quy hướng về phía Thượng Hảo Giai.....
Vì thế, Phú Lệ chỉ nhìn thấy Tiêu Minh Tuấn hôn Thượng Hảo Giai......
Cuối cùng, Tiêu Minh Tuấn ở trong phòng làm việc cũ ngây người hai phút, hoa đào đầy mặt đi ra...
Chuyện này, dùng một khúc hát mà nói, thì phải là: Nụ hôn đầu tiên của tôi và anh không giải quyết được gì, một miếng bánh bích quy không giải quyết được gì...
Đây không phải là một câu chuyện cũ...
Sau này, theo lời Tiêu Minh Tuấn mà nói, tình yêu là vĩ đại, không phải là hèn mọn. Vì thế, hắn vì tình yêu của hai người bọn họ, ở tuổi đó, ở trước đêm sắp bước vào trung học, hắn làm ra chuyện như vậy, đều là vì yêu, hắn cỡ nào cỡ nào vĩ đại vĩ đại a
Tiện thể nói rằng giữa chừng chưa từng thấy Phú Lệ, trong giờ học thứ hai của cô ta, Thượng Hảo Giai cầm rất nhiều túi đi vào trong lớp, mời mọi người ăn... dáng vẻ Tiểu Cầm và Thủ Sáo ăn vẫn vui vẻ nhất...
Tác giả :
Tiểu Quyến Rũ