Hổ Tế
Chương 226
CHƯƠNG 226
Từ nhà vệ sinh quay trở lại, Dương Tiêu tâm viên ý mã, đặc biệt tình cảnh mờ ám vừa rồi càng khiến cho tâm thần hắn trở nên nhộn nhào.
Năm năm nay, đây chính là chuyện mờ ám nhất mà hắn từng làm cùng Đường Mộc Tuyết, so với nụ hôn mãnh liệt còn mờ ám hơn.
Cũng không muốn bản thân lại tiếp tục gấp đi vệ sinh, Dương Tiêu lần này tuyệt đối không dám uống nước, chỉ sợ rằng lát nữa sẽ khiến cho Đường Mộc Tuyết mắng hắn vô sỉ.
Trong lòng Đường Mộc Tuyết lúc này loạn cào cào, căng thẳng không thôi.
Có điều, lúc này Dương Tiêu cũng không hề có ý muốn đi vệ sinh, hắn chính là mệt mỏi muốn chìm vào giấc ngủ.
Quả thật sau khi Dương Tiêu thiếp ngủ, Đường Mộc Tuyết lúc này mới chậm rãi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cũng vì tình cảnh mờ ám xảy ra vừa rồi, Dương Tiêu rất nhanh rơi vào mộng cảnh, cảnh trong mơ chính là Đường Mộc Tuyết cùng hắn vui vẻ cá nước thân mật.
Dương Tiêu có điều không biết, trong lúc hắn ngủ say thân thể không ngừng co giật, sau đó mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm saul Khi tia bình minh đầu tiên chiếu căn phòng, Dương Tiêu cũng từ từ mở mắt, cây kim truyền dịch trên tay đã được rút ra từ sớm. Nhưng lúc này, Dương Tiêu rõ ràng cảm thấy quần áo bản thân dính nhớp khó chịu, bản thân tựa như bị sét đánh từ trên trời giáng xuống, cả người choáng váng.
Xoa xoa cơ thể, bản thân không phải chính là chuyện đó chứ?
“Dương Tiêu, anh có cảm thấy khỏe hơn chút nào hay không?
Có phải muốn vào nhà vệ sinh hay không? Có cần…có cần em dìu anh đi không?" Đường Mộc Tuyết mang một phần bữa sáng bước vào phòng bệnh.
“Không cần, không cần!" Dương Tiêu lập tức từ chối.
Bản thân có phản ứng, nếu như bị Đường Mộc Tuyết phát hiện, bản thân không phải càng mắt mặt hơn sao.
Vốn cho rằng đêm hôm qua chỉ nằm mơ một giấc mơ đẹp mà thôi, có ai ngờ được rằng lại xảy ra phản ứng liên hoàn như vậy.
“Thật sự không cần sao?" Đường Mộc Tuyết vốn dĩ đã chuẩn bị ổn thỏa tâm lý của mình.
Dương Tiêu trịnh trọng nói: “Anh hiện tại không truyền dịch.
Không có vấn đề gì cả! Chuyện là…Mộc Tuyết em có giấy không?"
*Có!" Đường Mộc Tuyết cũng không chút chần chừ liền rút ra vài tờ khăn giấy đưa đến cho Dương Tiêu.
Cầm lấy khăn giấy Dương Tiêu lập tức xông vào nhà vệ sinh xử lý bản thân một chút, mất mặt, quá mắt mặt rồi.
Dương Tiêu sống hơn hai mươi năm nay, đây cũng là lần đầu tiên gặp loại chuyện như vậy.
May mắn bản thân không hề truyền dịch, nếu không đến lúc đó không những bản thân ngại ngùng, Đường Mộc Tuyết nhát định cũng xấu hồ không thôi.
Khi hắn quay về phòng bệnh, Đường Mộc Tuyết kinh ngạc nói: “Nhanh như vậy sao?"
“Tiểu tiện mà thôi, cũng không tốn quá nhiều thời gian!" dứt lời, Dương Tiêu liền chết lặng.
Đúng vậy!
Bản thân nếu như chỉ là tiểu tiện, cần gì phải dùng nhiều khăn giấy như vậy.
Đường Mộc Tuyết nhìn Dương Tiêu không nói nên lời, bản thân đã đưa Dương Tiêu không ít khăn giấy, hai túi quần của hắn lúc này trống rỗng, căn bản không hề nhét giấy bên trong.
Không lẽ Dương Tiêu đến nhà vệ sinh chính vì chuyện kia?
Chuyện này vô cùng có khả năng, hơn nữa đàn ông sáng sớm thường có phản ứng!
Mặc dù cảm thấy xấu hỗ nhưng Đường Mộc Tuyết vẫn đứng lên bước chân ra bên ngoài: “Em ra ngoài mua cho anh một bình dinh dưỡng!"
Bình dinh dưỡng?
Dương Tiêu lúc này như bị sét đánh, hắn biết Đường Mộc Tuyết lúc này đã suy nghĩ lệch lạc rồi.
“Mộc Tuyết, không cần, thật sự không cần!" Dương Tiêu liên tục từ chối.
Đường Mộc Tuyết đỏ mặt nói: “Không được! Anh vừa mới bị thương, thân thể căn bản đã suy nhược, vừa rồi anh vừa làm chuyện như vậy, nhất định cần bổ sung dinh dưỡng!"
Dứt lời, Đường Mộc Tuyết không chút chần chừ, liền nhanh chân bước ra bên ngoài.
“Không…thật sự không có chuyện gì!" Dương Tiêu suýt chút nữa ngắt đi.
Bản thân thật sự không phải vào nhà vệ sinh để giải quyết sinh lý, Dương Tiêu biết rõ, chuyện này hiểu lầm to rồi, Đường Mộc Tuyết khẳng định cho rằng bản thân hắn chính là làm chuyện kia.
Không lâu sau, Đường Mộc Tuyết thật sự mang một bình dinh dưỡng quay lại.
Đường Mộc Tuyết giống như một người vợ đảm đang, liền mở nắp chai đưa sang cho Dương Tiêu, Dương Tiêu, hắn lúc này muốn mở miệng lên tiếng giải thích đôi lời.