Hồ Sơ Hình Sự Trinh Sát
Chương 77
Vào buổi tối ngày thứ hai Tống Văn chuyển vào nhà Lục Tư Ngữ, lúc mới ăn xong cơm tối, chuông điện thoại di động của Tống Văn liền vang lên.
Bên trong Nam thành có mấy triệu nhân khẩu, luôn có người sinh ra, cũng sẽ là có người chết đi. Có vụ án là trạng thái bình thường, thời khắc thanh nhàn không có vụ án trái lại khiến người ta cảm thấy được rỗi rãnh không bình thường.
Nhận điện thoại sau đó, Tống Văn sạch sẽ lưu loát mà thu thập đồ đạc, mang theo Lục Tư Ngữ chuẩn bị đi ra hiện trường. Lục Tư Ngữ suy nghĩ một chút, lên lầu lấy kính mắt, liền cầm bút cùng sổ ghi chép, Tiểu Lang nhìn thấy hai người bỗng nhiên thu dọn đồ đạc, cũng kích động, nhảy lên nhào vào người Tống Văn.
Tống Văn sờ sờ đầu Tiểu Lang: "Đêm nay không thể mang ngươi đi, chúng ta phải đi làm chính sự, cũng không thể tự mang chó nghiệp vụ."
Con chó kia tựa hồ đã nghe hiểu Tống Văn nói, a một tiếng, lập tức lườm một cái, một mặt ghét bỏ mà quay người nằm xuống bên trong ổ chó, đuôi còn như muốn thị uy mà lay động hai cái.
Đây cũng quá thực tế đi? Tống Văn chỉ vào con chó kia cả giận: "Tiểu bạch nhãn lang, có bản lĩnh thì lần sau đừng tới tìm ta dẫn ngươi ra ngoài."
Lục Tư Ngữ nhìn một chút Tống Văn, lại nhìn một chút chó nhà mình, nhếch miệng lên một tia ý cười nhạt nhẽo: "Mới hai ngày, các người ngược lại là thân với nhau quá a."
Tống Văn làm bộ không nghe ra ý tứ châm chọc trong đó, suy nghĩ một chút nói: "Chỉ là đối với kinh nghiệm trước đây cùng động vật ở chung tới nói, đây đã là thập phần hoà thuận."
Lần này địa phương phát hiện thi thể ở thành Tây ở một nhà máy hoá chất cũ kỹ, lái xe khoảng chừng bốn mươi phút mới tới hiện trường.
Nhà xưởng này được xây vào hai mươi năm trước, là một nhà máy hoá chất cỡ trung, tên là hoá chất Thanh Hà Nam, nơi này sát bên sông Thanh Hà, cho nên nhà máy hóa chất cũng được gọi tên như vậy. Nhưng trong mấy thập niên nhanh chóng phát triển kia, hoá chất không ngừng khiến trong lòng sông ô nhiễm, khiến Thanh Hà Nam trở nên hữu danh vô thực. Sau đó hãng này cũng bởi vì ô nhiễm nghiêm trọng, thiết bị lão hóa, đã vào được thì không ra được các loại vấn đề, mấy năm trước thời điểm thay đổi chế độ xã hội dừng hoạt động.
Công nhân nghỉ việc bắt đầu chia nhau thiết bị bán loạn thất bát tao, nhưng cái nhà xưởng này lại không phá dỡ, lưu lại mấy toà bỏ không. Thành thị coi như có kiến thiết đến hoàn mỹ như thế nào, cũng hầu như là sẽ lưu lại một số nơi như thế này, như là vảy vết thương của thành thị vậy.
Hơn tám giờ tối, vùng này sắc trời đen thùi, bầu trời đen như mực, u tĩnh mà thâm thúy, ở phía trên còn có thể nhìn thấy mấy ngôi sao lấp loé.
Tống Văn đem xe Lục Tư Ngữ dừng ở bên cạnh xe cảnh sát, xa xa có thể nghe đến các loại côn trùng kêu vang, thời điểm khóa xe cảm khái một câu: "Không thể không nói, nhà xưởng này dừng hoạt động vẫn có tác dụng, tôi khi còn bé nhà bà ngoại liền ở phụ cận chỗ này, khi đó buổi tối đều không thể nhìn thấy sao, hiện tại ít nhất có thể nhìn thấy vài điểm sáng."
Lục Tư Ngữ hỏi: "Báo cảnh sát là ai?"
Tống Văn nói: " Một đội nhạc luyện tập ở đây. Chỗ này, nhưng là lại là thiên đường của những thanh niên kia."
Nhà xưởng hoá học bỏ hoang này chủ thể cao to, trống trải, kết cấu bên trong có thể hình thành tiếng vang tự nhiên. Sau đó không biết làm sao liền bị một ít nhóm nhạc ngầm phát hiện, chỗ này phụ cận không có khu chung cư, cho dù là hát đến lật thiên đều sẽ không có người để ý. Sau đó chỗ này liền từ từ liền biến thành chỗ tập hợp của người trẻ tuổi. Tống Văn nhìn một chút lại nói: "Nếu không có những đội nhạc đó ở đây, nơi này ngược lại là cái địa phương tốt để gϊếŧ người giấu thi thể."
Nơi phát hiện thi thể chính là toà xưởng to nhất trong đó, Lục Tư Ngữ ở trước nhà xưởng đen nhánh kia ngửa đầu đứng nhìn một lát, Tống Văn nói: "Đi thôi, chúng ta tốc chiến tốc thắng, còn có thể về nhà ngủ."
Lục Tư Ngữ lúc này mới ừ một tiếng, bé ngoan đuổi theo Tống Văn.
Lúc Tống Văn cùng Lục Tư Ngữ đến , Lâm Tu Nhiên cùng Phó Lâm Giang đều ở bên trong, nhà xưởng ở ngoài ngừng mấy chiếc xe cảnh sát, Tống Văn vén lên tuyến phong tỏa, dẫn đầu đi vào, cùng mấy người kia chào hỏi.
Bây giờ là buổi tối tám giờ, sắc trời đã hoàn toàn tối sầm, ban ngày nóng bức tiêu tan, nhà xưởng cũ này ngược lại là một chỗ thiên nhiên nghỉ mát, Lục Tư Ngữ vừa đi vào, cũng cảm giác một luồng gió lạnh thổi đến.
Nơi này hoang phế hồi lâu, để cho mấy nhóm nhạc đến nơi này tiện đánh ghi ta điện, lôi dây điện lại đây, lúc này, bên trong nhà xưởng đen tối để mấy ngọn đèn bọn họ lúc thường ngầm biểu diễn. Ánh sáng tuy rằng không thể đem toàn bộ nhà xưởng rọi sáng, thế nhưng đủ khiến người ta nhìn rõ ràng bốn phía tình hình.
Cửa sổ nhà xưởng từ lâu mười không còn một, trên tường thì bị các loại sơn vẽ, nơi này phỏng chừng rất ít khi quét tước, trên đất không chỉ có tàn thuốc, còn có vỏ bia, các loại vỏ đồ ăn vặt, ở bên trong góc có một ít nhạc cụ, bên cạnh còn có hai cái lều bạt giản dị, có một loại cảm giác đặc biệt hoang dã.
Tống Văn nhìn bốn phía một vòng, nói đùa: "Những người trẻ tuổi kia lá gan cũng không nhỏ, chỗ này nếu như có tang thi, cảnh tượng chắc không cần nói."
Lục Tư Ngữ nhìn một chút khẽ cau mày, hiện trường bị phá hỏng đến rất lợi hại, e sợ những người trẻ tuổi kia đã sớm đem nơi này coi như cái nhà thứ hai.
Nơi này ngừng hoạt động lâu như vậy rồi mà trong không khí vẫn còn có một luồng mùi axit sunfuric nhàn nhạt, cũng may nhà xưởng chung quanh gió lùa, mới không hun đến cho người khó chịu.
Phó Lâm Giang thấy Tống Văn lại đây, đem bút kẹp vào túi áo trước ngực, chỉ chỉ mấy người trẻ tuổi bên cạnh hoặc ngồi xổm hoặc ngồi nói: "Chính là bọn họ phát hiện thi thể, nói là dàn dựng và luyện tập tiết mục mệt mỏi nên đánh tennis, lúc đi nhặt bóng thì phát hiện."
Mấy người kia đều rất trẻ trung, ba nam một nữ, ăn mặc hành động khác người. Dẫn đầu là một cậu trai mang theo một bên khuyên tai, hắn từ trong túi tiền rút ra điếu thuốc, muốn châm thuốc để hút, Tống Văn nói: "Nơi này là hiện trường phạm tội!"
Người trẻ tuổi kia ở đây lăn lộn quen rồi, lúc này bĩu môi một cái, đem thuốc lá kẹp ở trong tay: "Cảnh sát, chúng tôi mấy giờ có thể trở về nhà a? Đều hơn tám giờ rồi. Chúng tôi là cực kì vô tội, cái gì cũng không làm, liền báo cảnh sát." Sau đó hắn thở dài nói, "Sớm biết phiền toái như vậy..." Trong lời nói có rất nhiều hối hận đối với việc báo án.
"Đều là anh quản việc không đâu..." Cô gái bên trong mấy người kia lườm hắn một cái nói: "Mẹ em bảo ngày hôm nay trước mười giờ cần phải về nhà, nếu như là không thể trở về đúng giờ, em không tha cho anh."
"Em ồn ào cái gì?" Cậu trai không hút được thuốc lá kia quay đầu lại oán cô gái: "Còn không là do em, nhất định phải chơi cái gì tennis, em nếu như muốn đánh cầu lông, không phải đã sớm không có chuyện như vậy? !"
Cô bé kia nhất thời không phản ứng lại, trợn to hai mắt hỏi: "Tại sao?"
"Cầu lông nhẹ, không đánh được xa như vậy." Tống Văn nghe không nổi nữa, ho khan một tiếng: "Đừng ồn ào nữa, hai đứa là người yêu đi, vì chút chuyện nhỏ này đẩy tới đẩy lui, không đáng."
Cậu trai kia hơi kinh ngạc, quay đầu lại hỏi Tống Văn: "Làm sao anh biết..."
Tống Văn chỉ chỉ tay của bọn họ: "Nhẫn đôi đều mang cả rồi." Sau đó anh động viên hai người trẻ tuổi, "Nếu không phải là các cô cậu gϊếŧ người, chờ sau đó liền thả các cô cậu trở về, cô nói một chút quá trình phát hiện đi."
Cô gái nghe lời này, cúi đầu: "Chính là lúc đi nhặt bóng thì phát hiện, ở bên trong cái hố kia, tôi lúc tìm bóng thì móc ra ngoài một cái tay, gầy gò gầy gò, như là xác ướp vậy, lúc đó làm tôi sợ muốn chết..." Cô gái hiện tới nhớ tới hình ảnh kia vẫn cảm thấy lòng còn sợ hãi.
"Các cô cậu là khi nào thì bắt đầu dùng nơi này làm nơi dàn dựng và luyện tập tiết mục?" Tống Văn lại hỏi.
Cô gái nhớ lại một chút: "Hình như là ba tháng trước, chúng tôi lúc đó muốn tham gia festival âm nhạc tháng năm, ở nơi khác luyện tập tiết mục thì bị trách cứ nhiều lần, liền tìm đến nơi này, sau khi qua festival âm nhạc đó, cảm thấy được chỗ này ít người yên tĩnh, cứ như vậy tiếp tục sử dụng."
Tống Văn nghe bọn họ đem câu chuyện nói một lần, trong ba người, người mập mạp kia thấy có vật chứng đang tra xem thiết bị bọn họ bày ra bên cạnh thì sốt sắng mà kêu lên: "Đó là Bass tôi mới mua, các anh đừng làm hư, ai, cái này của bọn tôi... có thể lấy đi chứ? Các anh sẽ không đem đồ vật đều thu hồi chứ? Đây chính là âm thầm nuốt tài sản của nhân dân."
Tống Văn chỉ chỉ Phó Lâm Giang nói: "Các ngươi chờ chút để bên vật chứng nhìn một chút, sau đó cùng anh ấy trở về cục, làm ghi chép một chút là có thể đi về."
Một bên khác nhà xưởng, Lục Tư Ngữ đã tìm được Lâm Tu Nhiên, từ bên kia của hắn cầm cái bao tay cùng khẩu trang.
Ngày hôm nay chỉ có Lâm Tu Nhiên là pháp y ở đây, hắn cũng đã sớm quen đem Lục Tư Ngữ như là nửa pháp y mà dùng.
Đã nhiều năm như vậy, bên trong nhà xưởng này thiết bị tuy rằng đã sớm bán hết sạch nhưng chất hoá học lúc trước còn sót lại rất nhiều, còn có mấy cái bể chứa rất lớn, bên trong còn một chút bột phấn, đến gần có thể ngửi được mùi hoá chất nhàn nhạt đuổi đi không được, ngược lại là không có mùi thi thể nào.
Thi thể kia bị giấu ở trong một cái hầm chất đống chất hóa học, cái hầm kia rộng ba mét, hố sâu khoảng chừng 1m50, bên trong trải ra bột phấn màu trắng hoá học dày khoảng chừng nửa mét, nhìn qua như là chất một bể tuyết.
Lúc này, thi thể đã bị cảnh sát đến trước hỗ trợ kéo ra ngoài, ở phía trên không thể tránh khỏi dính rất nhiều bột phấn màu trắng.
Hiện trường đã đem phần lớn ánh đèn tập hợp tập ở bên này, thế nhưng ánh sáng vẫn như cũ không quá sáng, Lục Tư Ngữ đem khẩu trang kéo lên trên, hạ thấp thân nhìn kỹ thi thể kia. Nhìn như vậy, vật kia quả thực khó có thể gọi là "Người". Bộ mặt cùng thân người của thi thể đều bị ăn mòn, lượng nước toàn thân đều bị hút khô, cái đùi lớn héo rúc vào chỉ bằng một phần ba người bình thường, đã biến thành một cỗ thây khô.
Lục Tư Ngữ nhìn một chút, chỉ có thể bước đầu nhận ra người bị hại là nam. Từ trên khung xương phán đoán, người bị hại khẳng định không hề thấp, chiều cao khoảng chừng 1m8.
Lâm Tu Nhiên cũng cúi đầu nhìn bộ thi thể khủng bố kia, mặt không đổi sắc dùng tay mang theo bao tay thăm dò đầu thi thể, bột trắng trên thi thể rơi xuống, rốt cục cũng lộ ra bộ mặt.
Lâm Tu Nhiên bỗng nhiên hơi nhướng mày, mắng nhỏ một tiếng: "Gặp quỷ rồi."
Lục Tư Ngữ cùng Lâm Tu Nhiên từng nhiều lần ra hiện trường, không biết là cái gì khiến vị pháp y này cảm thấy được kỳ dị, cậu theo ánh mắt Lâm Tu Nhiên nhìn xuống, khuôn mặt thi thể kia đã khô héo, nhắm hai mắt, thế nhưng có thể nhìn ra, khoé miệng nhếch lên tựa hồ là đang cười. Cậu thấy qua các loại biểu tình của thi thể, phần lớn là khủng bố, thống khổ, hiếm khi nhìn thấy biểu tình là cười.
Trong đêm khuya, một toà nhà xưởng bỏ hoang trống trải bỗng nhiên xuất hiện một bộ thi thể khô héo, hơn nữa còn là đang cười, cảnh tượng này không thể không nói được thập phần quỷ dị, khiến người có chút không rét mà run.
Lâm Tu Nhiên rất nhanh khôi phục trấn tĩnh, lấy tay ấn ấn một chỗ ở ngực có vết thương do dao chém, "Có thể là cơ bắp khuôn mặt bị ăn mòn tạo thành bắp thịt biến hình, người này trẻ tuổi, tuổi tác ước chừng trên dưới 25 tuổi, nguyên nhân cái chết có thể là bị người đâm vào ngực dẫn đến chết, thời gian tử vong bởi vì có chất hóa học ăn mòn nên không dễ phán đoán." Nói tới chỗ này, hắn lại dùng tay ấn ấn bắp thịt trên người thi thể, "Phỏng đoán cẩn thận, ít nhất mấy tháng. Góc này hẻo lánh, cho nên mới luôn không có bị phát hiện."
Thời gia tử vong của thi thể là một trong những manh mối trọng yếu của quá trình phá án, nhưng thi thể khô héo như vậy, không thể nghi ngờ khiến suy đoán thời gian tử vong có độ khó rất lớn.
"Bụng... giống như có một cái vết thương." Lục Tư Ngữ nói chuyện, lấy ngón tay sờ sờ chỗ đó, tuy rằng da đã chịu ăn mòn nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn ra phần da nơi đó khác hẳn với nơi khác, có một nếp nhăn nheo rõ ràng, cậu sờ sờ sau đó liền di một tiếng, xúc cảm kia cùng vết thương hoàn toàn khác nhau.
"Không giống như là vết thương..." Lâm Tu Nhiên cũng đưa tay tới, hắn có thể rõ ràng cảm giác được cái phần da kia cùng những chỗ khác bất đồng, thế nhưng không có vết máu, cũng không có bị xuyên qua.
Lục Tư Ngữ trầm tư một chút phán đoán: "Có lẽ là một vết thương cũ."
Lâm Tu Nhiên đối cái suy đoán này biểu thị tán thành, nhưng vẫn là nghiêm cẩn nói: "Có thể, chờ quay về lúc khám nghiệm thi thể tôi sẽ để ý chỗ này."