Hồ Sơ Hình Sự Trinh Sát
Chương 76
Tống Văn ngủ một giấc đến gần mười một giờ sáng ngày hôm sau, anh là bị một loại cản giác di động kỳ quái đánh thức tỉnh, mở mắt ra, liền thấy con chó Lục Tư Ngữ nuôi kia ở bên giường ngậm cái khăn trải giường giá cả không ít kéo xuống dưới.
Tống Văn bò dậy, dụi dụi con mắt, Lục Tư Ngữ từ lâu đã không còn ở trên giường. Chỉ còn con chó kia lè lưỡi ra nhìn về phía anh, sau đó như muốn thị uy mà dùng móng vuốt lôi kéo khăn trải giường, phát ra tiếng kêu nha nha nha nha. Tống Văn thanh tỉnh vài giây, sờ sờ cái đầu mềm nhũn của con chó, lông rất mềm mượt, cảm giác rất tốt, sờ vào liền biết dùng chính là sữa tắm đắt tiền.
Tống Văn đi phòng vệ sinh rửa mặt, đánh răng. Sau đó anh liền nhận được điện thoại của Lý Loan Phương, vừa nghe máy chính là đi thẳng vào vấn đề: "Mẹ gần đây nghe dì Lý cách vách nói, cháu gái nhà bọn họ đang tìm đối tượng, tuổi tác chiều cao cái gì đều thích hợp, nếu không mẹ chuyển cho con cái wechat?" Nói xong câu này, không chờ Tống Văn đáp lời, liền đem học lực thu nhập gia đình tình huống của cô gái kia nói liền một hơi, còn kém đi xem ngày sinh tháng đẻ.
Tống Văn bị tin tức này làm cho bối rối, chờ Lý Loan Phương nói một hơi, mới dám quét đi hưng phấn của bà: "Thôi đi, mẹ, con bận như vậy, hơn nữa con yêu cầu cao."
Lý Loan Phương mẫn cảm hỏi: "Có phải là coi trọng người nào rồi không? Hay là cảm thấy học lực thấp hay là thu nhập ít?"
Tống Văn nói: "Mẹ, mẹ còn không hiểu con sao? Bộ dạng phải đẹp, người phải hiền lành, sau đó lại thông minh, phải cùng con có tiếng nói chung, tốt nhất không lên nói nhiều quá, nếu không tan tầm trở về nhắc tới quá phiền, nếu như có thể đối với công tác của con có xúc tiến thì càng tốt hơn."
Lý Loan Phương bổ sung: "Còn muốn nấu ăn ngon biết làm việc nhà đúng không, trong nhà có tiền tự mang theo nhà cái gì liền hoàn mỹ."
Tống Văn vội vàng gật đầu: "Đúng đúng đúng, chính là cái tiêu chuẩn này."
Lý Loan Phương đâm thủng Tống Văn tâm tư: "Đúng cái gì mà đúng? ! Anh đây là tìm vợ sao hả, rõ ràng là tìm tiểu tiên nữ? Tôi xem anh căn bản là không muốn tìm."
"Vậy mẹ liền để con tiếp tục đơn thân đi. Mẹ chỉ cần sống vui vẻ bảo dưỡng tốt thân thể là được rồi, đúng rồi mẹ, trước mẹ nói đám học sinh đại học sắp tốt nghiệ như thế nào rồi?" Tống Văn thuận lợi mà bỏ qua đề tài này, lại lừa dối mẹ mình vài câu, lúc này mới cúp điện thoại đi xuống lầu, Tiểu Lang tựa hồ dính cùng anh rồi, vẫn luôn vây ở bên cạnh, kích động đến xoay quanh.
Sau đó Tống Văn mới nhớ tới, chính mình hình như quên không nói việc chuyển nhà, nhưng mà, gần đây Lý Loan Phương còn bận đám học sinh tốt nghiệp đại học, hẳn là sẽ không mạo muội liền xông tới, sau đó rảnh rỗi sẽ cùng bà nói sau đi.
Ở dưới lầu trong phòng bếp, Lục Tư Ngữ đang cực kỳ hiền lành mà làm cơm, làm cho toàn bộ gian nhà có một loại mùi thơm khiến tâm thần của người sảng khoái, Tống Văn ngồi ở trên ghế, nhìn một chút Tiểu Lang còn ở dưới chân vòng quanh nói: "Chó nhà cậu thành tinh đi, đều biết gọi người rời giường rồi."
"Là so với người mười giờ còn không có rời giường mạnh hơn một chút..." Lục Tư Ngữ nói chuyện cũng không ngẩng đầu.
"Không có vụ án tôi có thể ngủ thẳng buổi chiều ba giờ..." Tống Văn ngáp một cái, trong lòng nghĩ, anh còn không phải là bởi vì nửa đêm sợ Lục Tư Ngữ không thoải mái không ngủ ngon, còn bò dậy nhìn cậu mấy lần sao.
Sau đó Tống Văn liếc mắt nhìn gian phòng, dọn dẹp sạch sẽ.
Lục Tư Ngữ trong nhà có các loại thiết bị thanh trùng, cậu có lúc sẽ mang chúng nó ra chỉnh lý gia đình, thế nhưng chủ yếu là dùng cho một số đồ pha lê thuỷ tinh các thứ. Còn những thứ khác phần lớn đều là tự mình động thủ. Cậu có một ít chứng khiết phích nhẹ, còn có chút chứng cưỡng bách, ví dụ như dép lê sau khi cởi ra nhất định phải bày cho chỉnh tề, mấy cái cốc ở trên bàn nhất định phải bày thành đường thẳng. Đồ ăn bưng lên bàn, nóng lạnh nguội vị trí không thể sai.
Tống Văn nhìn một chút quần áo giặt sạch sẽ, phơi nắng qua trên ghế salông, cả góc áo đều chồng đến chỉnh tề.
Lớn lên xinh đẹp, thông minh không nhiều lời, nấu ăn ngon, vẫn có thể cùng anh có tiếng nói chung, như vậy trước mắt không phải có một người đây sao? Anh tại sao còn muốn lao lực đi xem mắt?
Tống Văn hài lòng nhìn tiểu tiên nữ của chính mình: "Cậu cũng... quá hiền huệ đi?" Anh nhớ tới một bài trên internet đã từng xem qua, nói là nam nhân cùng nam nhân ở cùng một chỗ mới hạnh phúc nhất, có thể đồng thời chơi game, có thể đồng thời xem phim, hơn nữa còn có hai phòng xép, không cần quan tâm một đống chuyện phiền lòng, hiện tại tình huống này, quả thực là trạng thái cực lý tưởng của cuộc đời con người.
Tống Văn đang nghĩ ngợi, con chó kia liền chạy tới trước người của anh, dùng móng vuốt lay lay dép lê.
Lục Tư Ngữ quay đầu lại liếc mắt nhìn Tiểu Lang đang theo thật sát Tống Văn chạy vòng quanh, luôn làm một bộ dáng muốn nhấc lên chân sau, giải thích, "Nó là muốn đi ra ngoài..."
Mỗi lần lúc cậu làm cơm, Tiểu Lang cũng không dám đi tìm cậu, lúc này quấn lấy Tống Văn.
"Mới vừa nãy còn muốn cắn ta, hiện tại còn biết sốt ruột..." Tống Văn chế nhạo Tiểu Lang một câu, anh thu thập xong sang xem xem nguyên liệu đã rửa sạch trên tấm thớt: "Buổi trưa ăn gì?"
Lục Tư Ngữ chỉ chỉ bán thành phẩm bên cạnh: "Canh gà, còn có tôm, có thịt dê, bạch thiêu cải làn, chờ sau đó lại xào cá viên sốt."
"Thịnh soạn như vậy..." Tống Văn trở về nhà thường là gọi thức ăn ngoài, bị thực đơn này làm cho kinh sợ, anh biết Lục Tư Ngữ thích nấu ăn, còn yêu thích làm đồ ăn ngon, vốn là cho là người này chỉ là nhàn hạ thoải mái, sau đó mới phát hiện đây mới là thái độ bình thường, chỉ cần thời gian cho phép, cậu cũng không lo ăn không ăn được, liền làm cho ngươi tràn đầy một bàn, hơn nữa tuyệt đối là sắc hương đầy đủ, mỹ vị mà chú ý dưỡng sinh.
"Tôi lúc thường rảnh rỗi cũng thích làm thêm chút, chỉ là một người ăn không hết." Lục Tư Ngữ nói chuyện đem cải làn bỏ vào trong nồi, thuần thục nấu, "Muốn ăn cái gì, anh có thể nói với tôi."
"Cần giúp một tay không?"Tống Văn hỏi từ phía sau lại gần, hướng về phía sau gáy Lục Tư Ngữ thổi một hơi, anh muốn giơ tay ôm eo cậu, lại sợ tiểu thuộc hạ này trực tiếp tạc mao.
Lục Tư Ngữ bị anh làm cho có chút ngứa, vì để nghẹn cười lại có chút lạnh mà mím môi, giơ tay từ trong quầy đồ gia vị lấy ra một bình dấm chua: "Hiện tại không cần, sau đó giúp tôi thu thập nhà bếp là được rồi, khoảng chừng còn có nửa giờ nữa."
"Nấu ăn đúng là tôi không giúp được gì." Tống Văn cho là Lục Tư Ngữ không vui lắm không còn dám táy máy tay chân. Anh nhìn một chút con chó ở bên cạnh nghẹn đến run rẩy, ngồi xổm người xuống xoa xoa lỗ tai nó, "Vậy tôi trước đem nó đi ra ngoài."
Lục Tư Ngữ nhìn chó nhà mình, Tiểu Lang chỉ cần đi ra ngoài là liền vui chơi giải phóng, cậu nhất thời không biết nên đồng tình cho con chó hay là đồng tình Tống Văn, đưa ngón tay chỉ một chút: "Dây dắt chó ở cái tủ phía dưới TV, giữ nó, thuận tiện giữ anh."
Nửa giờ sau đó, Lục Tư Ngữ làm xong cơm, chờ ở trước bàn. Cả cái biệt thự bên trong hoàn toàn yên tĩnh, yên tĩnh khiến cậu có chút không quen. Thật giống như từ khi Tống Văn đến đây, nơi này liền náo nhiệt nên không ít. Nhưng bây giờ, lại khôi phục hoàn toàn yên tĩnh.
Lục Tư Ngữ hơi nhíu lông mày, người cũng không ở nhà, chó cũng không ở nhà, làm sao từng người từng người ăn cơm đều không tích cực nhưbthees chứ?
Đợi tiếp hai phút, Lục Tư Ngữ rốt cục không nhịn được nữa, đứng dậy đi tới phía bên ngoài tìm kiếm Tống Văn.
Đây dù sao cũng là tiểu khu cao cấp của Nam thành, bên trong tiểu khu bất động sản xây dựng không ít vườn hoa nhỏ. Bây giờ ở trong vườn hoa gần nhất hoa nở vô cùng diễm lệ.
Ngày hôm nay khí trời rất tốt, bầu trời xanh thăm thẳm, trên trời cũng không có mây, không khí càng mát mẻ giống như ngửi vào đều mang một mùi vị thanh mới.
Tống Văn cùng Tiểu Lang đang ở chính giữa hoa viên, một người một chó đang giằng co với nhau.
Lục Tư Ngữ có chút bất đắc dĩ đi tới, nhìn một chút Tống Văn, lại nhìn một chút Tiểu Lang, hoàn toàn hiểu rõ lắm: "Các người đây là... đang làm gì đấy?"
Tống Văn nói: "Huấn luyện chó a, con chó này nhà cậu bị chiều hư rồi, đến điều cơ bản nhất là ngồi xổm xuống cùng bắt tay cũng không biết. Chớ nói chi là những điều khó."
Lục Tư Ngữ không nhịn được lấy tay xoa trán: "Tiểu Lang nhà tôi cũng không phải chó nghiệp vụ."
Tống Văn nói: "Nhàn rỗi tẻ nhạt, thế nào cũng phải thử xem, nói không chắc một ngày kia, liền phát huy được tác dụng." Nói chuyện, tay phải anh vỗ khuỷu tay một cái, làm cái động tác bàn tay ép xuống.
Tiểu Lang ở một bên cạnh nhìn, quơ quơ đuôi.
Lục Tư Ngữ: "Cái động tác này của anh có ý gì."
Tống Văn giải thích: "Tại chỗ đợi mệnh." Sau đó anh lại làm cái thủ thế, tay phải đẩy về phía trước. Tư thế kia còn rất đẹp trai.
"Vậy cái hiện tại thì sao?" Lục Tư Ngữ hỏi.
"Bảo nó xông pha chiến đấu..."
Tiểu Lang phát ra tiếng kêu nha nha, tiến đến bên người Lục Tư Ngữ, đôi mắt có chút cảnh giác nhìn Tống Văn, dường như đang tố khổ với chủ nhân của chính mình, vị mới tới này sợ là điên rồi.
Lục Tư Ngữ có chút không nói nổi nhìn về phía Tống Văn, trong ngày thường Tống Văn rất đáng tin cậy, có thể để người ta ỷ lại, nhưng lúc này chơi với Tiểu Lang giống như là trẻ con vậy, hay là nói mỗi nam nhân trong lòng đều là một đứa bé? Lục Tư Ngữ chợt cảm thấy có một loại cảm giác trông trẻ con mệt mỏi, hơn nữa không là một mà là hai đứa.
Tống Văn còn đang tiếp tục cùng con chó phân cao thấp, chống nạnh mắt nhìn xuống Tiểu Lang, nghiêm túc nói: "Ngươi con chó này cũng quá ngốc. Động tác này của ta đều là từ lão Phó học được, tuyệt đối chính xác, ngươi làm sao một chút cũng không hiểu chứ?"
"Không phải nó ngốc mà là anh ngốc." Lục Tư Ngữ dùng cặp mắt xinh đẹp kia lườm Tống Văn một cái, "Anh cũng quá không kiên nhẫn đi? Hơn nữa thế này sao mà dạy bảo chó nghiệp vụ? Dạy bảo chó mà không hề cho nó thức ăn làm dạy được? Không phát lương cho anh thì anh làm cảnh sát làm gì?"
Huấn luyện chó nghiệp vụ cũng phải chuẩn bị chút đồ ăn ngon, để con chó hình thành phản xạ có điều kiện, mới có thể nhớ kỹ động tác, Tống Văn cái này... Cũng quá đề cao Tiểu Lang nhà cậu rồi.
Tống Văn lắc lắc đầu nói: "Không cho lương tôi chắc chắn không làm." Sau đó ngẩng đầu nhìn Lục Tư Ngữ, ở phía sau nhỏ giọng oán thầm, "Cậu nói không chắc sẽ làm." Điều này không phải là quang vinh truyền thống của Lục Tư Ngữ sao? Anh chắc chắn rằng thẻ lương Lục Tư Ngữ cũng không tra xét.
Lục Tư Ngữ vừa vặn nghe được, bị tức đến giận dữ: "Tống Văn anh..."
Tống Văn nhìn khuôn mặt trắng trẻo của cậu bắt đầu đỏ lên khiến cho mặt mày càng thêm thoả đáng hơn, vội vàng hống cậu: "Tiểu tổ tông, đều là tôi nói sai rồi, cậu là có lý tưởng cao thượng..... đừng cùng thảo dân chấp nhặt."
Lục Tư Ngữ liếm môi một chút, hướng về phía Tống Văn nói: "Anh trước cùng tôi diễn luyện một lần."
Tống Văn tiêu hóa một chút lời nói của Lục Tư Ngữ, lúc này mới phản ứng được Lục Tư Ngữ là bảo anh đóng vai con chó, đội trưởng hình cảnh bắt đầu phản kháng: "Cái này là huấn luyện chó chứ có phải huấn luyện người đâu? Tôi tốt xấu gì cũng là đội trưởng..."
Lục Tư Ngữ quay đầu làm dáng phải đi, Tống Văn vội vàng kéo cậu lại: "Nói đi, làm thế nào, tôi phối hợp."
Vì vậy Lục Tư Ngữ liền cùng Tống Văn diễn luyện một lần cái động tác tại chỗ đợi mệnh kia, Lục Tư Ngữ tay ép một chút, Tống Văn liền ngồi xổm xuống, một tay chống quai hàm nhìn về phía Lục Tư Ngữ.
Lục Tư Ngữ bị anh nhìn như vậy, thính tai liền biến đỏ.
Một bên cạnh Tiểu Lang tò mò nhìn chủ nhân của mình cùng vị khách mới tới, không biết bọn họ đang làm cái gì, nó chuyển động lỗ tai, lắc lắc đuôi, trong lòng nghĩ, xong, ngày hôm nay hai người này hẳn là điên rồi?
Lục Tư Ngữ không nhìn Tống Văn, đưa tay sờ sờ túi, ngày hôm nay vừa vặn mang theo một chút đồ ăn vặt. Vì thế cậu móc ra một bao thịt khô, đút cho Tiểu Lang ăn một chút, sau đó Lục Tư Ngữ lại làm động tác tại chỗ đợi mệnh lệnh, hai tay ôm cánh tay, vỗ nhẹ khuỷu tay, sau đó tay phải ép xuống một chút, nói một tiếng: "Tiểu Lang ngồi."
Tiểu Lang nha mà kêu một tiếng, không biết là xem hiểu vừa nãy Tống Văn làm mẫu hay là xem hiểu động tác hiện tại của Lục Tư Ngữ, hay là thịt khô mê hoặc mà bé ngoan ngồi xuống.
Lục Tư Ngữ thấy nó làm đúng, đem chỗ thịt khô còn lại đút cho nó, xoa xoa đầu chó nói: "Cái này gọi là tại chỗ đợi mệnh lệnh, nhớ kỹ chưa?"
Tiểu Lang liền nha nha hai tiếng, dùng móng vuốt phủi phủi một chút mặt, hự hự mà nhai thịt khô.
Lục Tư Ngữ hài lòng xoa xoa lông Tiểu Lang, làm mẫu huấn luyện chó chính xác xong, quay đầu lại nhìn về phía Tống Văn vẫn ngồi chồm hỗm trên mặt đất như cũ: "Anh thì sao, học được chưa?"
Tống Văn duỗi ra một cái tay, nhìn về phía cậu hỏi: "Thịt khô của tôi đâu..."
Lục Tư Ngữ liền lườm anh một cái: "Tôi lần tới có phải là còn phải dắt anh đi dạo?"
Tống Văn lúc này mới đứng lên, nghiêm mặt nói: "Tôi biết rồi, lần sau tôi mang nhiều thịt khô chút. Sau đó lại làm kế hoạch huấn luyện cho nó."
Lục Tư Ngữ nghe lời này ánh mắt nhìn về phía Tiểu Lang có chút đồng tình: "Tống đội trưởng có phải là còn chuẩn bị thêm cái kiểm tra cuối năm không?"
Tống Văn không nghĩ xa như vậy: "Cái gì kia, chúng ta về ăn cơm đi, đi ra chạy hết nửa ngày đều đói rồi."
Lục Tư Ngữ lúc này mới nhớ lại, chính mình là đi ra tìm hai tên này về ăn cơm.