Hồ Sơ Hình Sự Trinh Sát
Chương 3
Lòng yêu thích cái đẹp mọi người đều có, đặc biệt là một người yêu thích hoạ chân dung, Tống Văn cơ hồ tại thời điểm này, liền đem khung xương và vẻ bề ngoài của người này tô khắc ra trong đầu.
Nếu nói Thượng Đế là một vị hoạ sĩ, dưới ngòi bút ngàn người ngàn mặt, vậy lúc Thượng Đế miêu tả người trước mặt này, nhất định là yêu thích thêm vài phần. Ngũ quan các nơi, chọn không ra khuyết điểm, lúc hợp lại với nhau lại đặc biệt, mang theo vẻ đẹp có chút lạnh lùng, là loại bộ dạng không mang tính công kích khiến người khác cảm nhận được đẹp đẽ lạnh nhạt yếu ớt, như là hoa ở bên trong lồng kính bị đóng băng, vạn phần mỹ lệ, hơi không lưu ý một chút liền sẽ dập nát.
"Cậu chính là người mới kia..." Tống Văn nói chuyện, che giấu chính mình thất thần trong chốc lát, anh cúi thấp đầu, tại hồ sơ nhìn lướt qua, "Lục Tư Ngữ?" Đây là một cái tên rất dễ nghe, giống như cậu vậy.
Người kia trước tiên cụp mắt, tránh khói ánh mắt Tống Văn, sau đó cằm cứng đờ gật đầu một chút, nhẹ giọng ừ một tiếng, xem như trả lời. Chính động tác chậm một phần như vậy, nhìn qua phản ứng không quá nhanh nhẹn, hơi chậm một chút, cho người khác cảm giác ngơ ngác.
"Cùng tôi đi vào đi, tôi là Tống Văn, đội trưởng đội một." Tống Văn một câu làm rõ quan hệ. Từ nay trở đi, anh chính là cấp trên trực thuộc của cậu.
Lục Tư Ngữ không hé răng, đi về phía trước hai bước, cùng Tống Văn đi về khu làm việc của đội một. Hai người đi tới khu làm việc, mặt đối mặt đứng. Nơi này dùng màu xanh trắng trang trí làm chủ đạo, trên tường viết vài tin tức, khu làm việc một góc còn bị Phó Lâm Giang nuôi vài chậu cây cảnh, thoại nhìn xanh um tươi tốt.
Lục Tư Ngữ cũng chỉ là so với Tống Văn thấp hơn một chút, nhìn qua lại gầy gì hơn nhiều. Tống Văn cúi đầu từ trên xuống dưới quan sát một lần, phảng phất như dùng ánh mặt để lục soát, người kia hôm nay mặc một cái áo sơ mi trắng nhàn nhã, thoại nhìn điệu thấp, nhãn hiệu lại giá cả không thấp. Từ góc độ này, dưới cổ áo lộ ra nửa viền xương quai xanh gầy gò đến mức có thể đựng một vốc nước.
Tống Văn nghĩ thầm, người này nơi nào nhìn giống như 26 tuổi? Năm tháng không ở trên người cậu lưu lại dấu vết gì, nhã nhặn như một giáo viên của trường học, không, vẫn là giống như học sinh, nói cậu gần hai mươi tuổi vẫn có người tin. Tỉnh táo lại sau đó, Tống Văn nghĩ, coi như không giáo huấn người ta, nhưng ra oai phủ đầu thì vẫn cần. Anh đi về phía trước nửa bước, Lục Tư Ngữ liền theo thói quen mà lùi về phía sau.
"Cậu sợ tôi?" Đôi mắt Tống Văn hơi híp lại, mở miệng thử thăm dò.
"Tôi chính là lần đầu tiên nhìn thấy lãnh đạo, hơi sốt sắng." Lục Tư Ngữ âm thanh có chút nhỏ, lúc nói chuyện ánh mắt cầu từ trên người Tống Văn nhìn ra, tựa như là vì giảm bớt lúng túng, theo thói quen duỗi đầu lưỡi ra liếm môi dưới một chút. Đôi mắt cậu màu sắc rất nhạt, có vẻ hơi bạc tình, sau đó cậu do dự một chút, tính phiết khích phát tác mà thiện ý nhắc nhở: "Tống đội, trên ngón út của ngươi vẫn có mực chì, còn chưa có lau hết."
Tống Văn lật ngón út tay phải lên nhùn một chút, thời điểm anh vẽ theo thói quen dùng ngón út chống vào giấy vẽ, tật xấu này đã sửa bao nhiêu lần đều không bỏ được. Anh không để ý chút bẩn này, lấy khăn giấy xoa xoa tay: "Coi như không tệ, làm cảnh sát hình sự sức quan sát là kiến thức cơ bản. Hy vọng lúc cậu đến hiện trường cũng có thể phát hiện được cái gì đó."
Lời nói đến đây, Tống Văn liền mở miệng, sau này là tôi mang cậu, vừa là đội trưởng vừa xem như sư phụ của cậu." Tại đội hình sự vẫn như cũ chú ý truyền thừa, sư phụ dạy đồ đệ, một lớp rồi lại thêm một lớp. Tống Văn tuy rằng có chút trẻ tuổi, nhưng kinh nghiệm làm việc phong phú, Lục Tư Ngữ tuy rằng lớn hơn nửa tuổi nhưng vẫn ở trong trường học đọc sách.
Âm thanh Tống Văn có chút nghiêm khắc, Lục Tư Ngữ cảm thấy chính mình nên gọi một tiếng sư phụ nhưng khi nhìn thấy vị cảnh sát hình sự anh tuấn này nhỏ hơn mình nửa tuổi thật sự là gọi không nên lời, cuối cùng cậu chần chờ nói một câu: "Cảm ơn..... Tống đội."
Thấy Tống Văn không tiếp lời, Lục Tư Ngữ liền ngẩng đầu nhìn về phía Tống Văn, ánh mắt kia, có chút rụt rè.
Tống Văn lúc này mới phát hiện, tóc ở trước trán Lục Tư Ngữ đến cuối sợi tóc hơi cuộn lại, rõ ràng dáng người không thấp, cả người nhìn qua lại mang cho người ta cảm giác mềm mại yên tĩnh, có thể bị anh doạ sợ, như là con thỏ con còn mang hơi sữa. Anh cảm thấy cục diện mở màn này không sai biệt lắm, liền tiến lên trước một bước, tiếp tục nghiêm túc nói: "Vào cảnh đội liền phải ước pháp tam chương, làm người mới, tự giác làm việc tôn trọng tiền bối này đó đừng nói. Những thứ khác, việc quan trọng nhất chính là nghe lời, không nên xem thì không xem, không nên hỏi thì không hỏi, không nên sờ loạn lộn xộn. Sau khi đến hiện trường xong, phải viếc báo cáo điều tra hiện trường, kết án xong phải viết báo cáo kết án tổng kết. Xuất cảnh phải mang theo sổ ghi chép, phải nhớ thân phận của chính mình, chớ để người khác bắt được lỗi, tôi cũng gánh không nổi cậu...."
Lúc này, phía sau vang lên âm thanh, giúp Lúc Tư Ngữ giải vây: "Tống Văn, thật vất vả mới có đồng nghiệp mới, cậu cũng đừng hù doạ cậu ấy." Sau đó người nói chuyện tự giới thiệu: "Tôi là đội phó đội một, Phó Lâm Giang."
Lục Tư Ngữ ừ một tiếng, nói vẫn là chậm nửa nhịp, cậu không nhiều lời khiến người khác có cảm giác xa cách, ngược lại là luôn gật đầu, bày ra một bộ dạng phục tùng lãnh đạo an bài, dáng dấp khôn khéo.
"Cậu có thể gọi tôi là đội phó hoặc Phó đội, hoặc là Phó đội phó." Phó Lâm Giang dùng lặp âm nói đùa, phá vỡ một câu lúng túng câu lệ lúc đầu gặp gỡ, sau đó hắn vừa cười vừa nói: "Cậu yên tâm, Tống đội ngày thường không có làm giá. Công tác, xử lí văn án đều là hạng yếu, chữ của cậu không tồi, có thể làm thử. Năm thứ nhất, cậu là cảnh sát kiến tập, nếu như có thể thuận lợi qua một năm này, chính là cảnh hàm cấp ba, lúc thường không có hoạt động cùng thời điểm lãnh đạo thị sát không cần mặc cảnh phục, năm thứ nhất không có súng, không thể đơn đọc hành động, cần thiết cùng nhóm với cảnh sát thâm niên, về sau đó không quá hai năm cậu cũng có thể mang người mới." Phó Lâm Giang dùng hai ba câu nói, nói lên ý tứ cùng Tống Văn không khác biệt lắm, nhưng mà xuôi tai hơn nhiều.
Sau đó Phó Lâm Giang liền cùng Lục Tư Ngữ giới thiệu: "Bên này thời gian làm việc bình thường là thứ hai đến thứ sáu 8h đến 12h, buổi chiều 2h đến 6h, thế nhưng thật ra là không cố định. Nếu có vụ án cần thiết phải tăng ca, thức đêm, ra ngoài, có thời điểm bận rộn không có cách nào về nhà mấy ngày là bình thường. Bởi vì có khả năng bất cứ lúc nào ra ngoài, tôi kiến nghị nên chuẩn bị một cái cặp công tác, thả đồ dùng cá nhân, quần áo tắm rửa các thứ." Lời nói đến đây, hắn quay đầu lại nói: "Tống đội, nếu không tôi dẫn cậu ấy đi dạo lầu trên lầu dưới, quen biết hoàn cảnh, nhận biết mọi người?"
Tống Văn rõ ràng không quá tình nguyện, anh ra oai phủ đầu vẫn chưa đủ liền bị Phó Lâm Giang đánh gãy. Hơn nữa lần trước thời điểm Chu Hiểu tới lưu trình đến nơi này không phải kết thúc rồi sao. Đội hình sự không phải nhà trẻ, cậu ta là phú nhị đại được nuông chiều từ bé, khuyết thiếu rèn luyện, cũng không phải lãnh đạo còn cần có người bồi đi dạo, nghĩ thế Tống Văn mở miệng nói: " Lâm Giang, khẩu cung của vụ án trước chỉnh lý xong chưa, tất cả mọi người vội như vậy, để bản thân cậu ấy tự quen biết đi."
Anh vừa nói như thế, Phó Lâm Giang liền lui, vẫn là cười nói: "Chuyện kia để thời gian nghỉ ngơi nói sau đi, Tiểu Lục, cậu trước tiên thu dọn đồ đạc, quen biết để tan tầm."
Tống Văn xoay người lại nhìn xuống Lục Tư Ngữ, người kia vẫn luôn không lộ vẻ gì trên mặt vẫn một mảng mờ mịt, thoại nhìn ngoan ngoãn cực kì, trong lòng anh liền mềm nhũn, chỉ vào nói: "Lầu một là khu làm việc, ở cửa là đài phụ trách tiếp khách, bên cạnh là phòng hội nghị, tổng điều khuyển, phòng nghỉ ngơi, lầu hai là trung tâm giám định, phòng hồ sơ, phòng thẩm vấn, lầu ba là văn phòng lãnh đạo, lầu cách vách là chống mại dâm cùng phòng chống ma túy, nhà ăn ở phía sau, cậu biết mấy cái này trước, thường giao thiệp nhất là bên vật chứng, pháp y, điều tra kỹ thuật, còn lại chậm rãi nhận thức." Lời này đơn giản, lại là đem toàn bộ tòa nhà cục thành phố giới thiệu rõ ràng.
Chính tới lúc này, nhân viên trước đài tiếp khách cầm tờ trương khai tiến vào nói: "Tống đội, Bình Song báo án, là án mạng."
Nhanh như vậy, vụ án trước còn chưa kết kết thúc, vụ án mới đã tới, Tống Văn đơn giản xoay người lại an bài: " Lão Giả, Chu Hiểu đi tìm bên vật chứng và pháp y chuẩn bị xuất cảnh." Sau đó anh quay đầu nhìn về phía Lục Tư Ngữ: "Cậu ngày đầu tiên đến, cùng chúng tôi đi nhìn một chút."
Đây là vụ án hình sự đầu tiên sau kì nghỉ mùng 1 tháng 5, cục thành phố đối với vụ án này coi trọng rất cao độ, tổng cộng đi ba chiếc xe, Phó Lâm Giang, một vị nữ cảnh sát, còn có Lục Tư Ngữ một xe. Lên xe, Phó Lâm Giang liền cùng Lục Tư Ngữ giải thích: "Tống đội có lúc nói năng chua ngoa nhưng mềm yến, chán ghét lễ nghi phiền phức, chẳng hề nhắm vào ai, cậu không cần quá để ý."
Lục Tư Ngữ ừ một tiếng.
Bên cạnh là Trình Tiểu Băng bên đội vật chứng, tuy rằng tên có chữ tiểu nhưng đã làm bên vật chứng ba năm, lúc làm việc tỉ mỉ cẩn thận, sinh hoạt là là người tùy tiện, hay bát quái, lại thích ăn. Mới vừa ngồi lên xe, liền lấy ra một bao hạt dưa, nhiệt tình nhét vào trong lồng ngực Lục Tư Ngữ nói: "Này, ăn không?"
Lục Tư Ngữ hơi co lại về sau, vẻ mặt như chịu kinh hách nhỏ, khoát tay một cái: " Cảm ơn, tôi không ăn."
Phó Lâm Giang cười ngăn lại nói: "Tiểu Băng, cô cũng không tránh khỏi quá nhiệt tình đi, đừng dọa đến cậu ấy." Hắn trong lời nói không hề che giấu sự chăm sóc đối với Lục Tư Ngữ, coi cậu như đệ đệ một cách tự nhiên. Sau đó liền bắt đầu đối với Lục Tư Ngữ giới thiệu tình huống của cục cảnh sát bên này. Một đường nói, một đường kèm theo tiếng kèn kẹt cắn hạt dưa của Trình Tiểu Băng.
Nam thành sáng sớm, vừa qua khỏi lúc đi làm cao điểm, xe cộ vẫn như cũ rất nhiều, xe quân cảnh từ cục thành phố đi ra lại tắc trong dòng xe chạy, khiến nhân dân quần chúng dồn dập liếc mắt nhìn. Ba chiếc xe cảnh sát vẫn luôn lái về phía Nam, lên cao tốc mới hơi thông thuận một chút. Nam thành tháng 5 khí trời đã đủ ấm áp, bây giờ là buổi sáng hơn chín giờ, cục thành phố cách địa điểm phát sinh án mạng không xa lắm, tổng cộng hai mươi phút đi đường, sáng sớm có chút kẹt xe, phải lái ba mươi phút mới đến nơi.
Xe tới nơi, Trình Tiểu Băng lại không vội xuống xe, từ trong túi lại móc ra một gói kẹo sữa, tiếp tục trước mặt Lục Tư Ngữ lắc một cái: " Cái này ăn không?"
"..." Lục Tư Ngữ liền lắc đầu một cái.
Trình Tiểu Băng nói: " Ai, cậu làm sao cái này cũng không ăn, cái kia cũng không ăn nha, cậu thích ăn cái gì?" vừa nói chuyện vừa đem viên kẹo đặt vào trong tay cậu.
Lục Tư Ngữ không tiện từ chối nữa, chỉ có thể đem đường nhét vào trong túi, nghiêm tức chăm chỉ suy nghĩ một chút, phản ứng vài giây, mở miệng nói: "Thích ăn chua...."
Ý của Lục Tư Ngữ là thích ăn ô mai, xí muội, cà chua gì đó, không nghĩ tới Trình Tiểu Băng lại cười khanh khách: " Chua nam cay nữ... Vậy cậu chẳng phải rất thích ăn dấm sao? Cô hoàn toàn đem lời nói này xem như đùa giỡn động nghiệp mới một chút, một bên Phó Lâm Giang nghe được cũng cười khẽ.
Vừa vặn Tống Văn lại đây nghe được, bị đoạn đối thoại này chua đến nghiến răng, giơ tay mở của xe, nhìn chằm chằm Lục Tư Ngữ cùng Trình Tiểu Băng nói: " Hiện trường án mạng, đồ ăn đều tịch thu, tôi thấy xem ra nên cho các người ăn chút khổ..."
Lục Tư Ngữ nghĩ lại một chút, cụp mắt bé ngoan từ trong xe chui ra, không tiếp tục nói nữa. Ngược lại là Phó Lâm Giang ngồi ở vị trí tài xế nhìn Tống Văn một chút rồi nhìn Lục Tư Ngữ một chút, cười không nói.
Đây là một tiểu khu chất lượng bình thường được xây dựng không lâu , tên là Ngọc Đình Hoa Âm, ở Nam thành, mặt phía bắc Tân thành. Năm năm trước, Tân thành này vẫn là một mảnh đất hoang, có khu thương mại khai phá mua lại, tiếp theo kiến thiết cùng với khai phá, tàu cao tốc lưu thông, hiện tại đã náo nhiệt hơn rất nhiều, thế nhưng như cũ vẫn không cách nào so với nội thành. Phòng ốc đều là mua lấy đầu tư bỏ trống rất nhiều, toàn bộ tiểu khu phòng có người ở không đến một phần ba.
Ngọc Đình tiểu khu là những tiểu hộ có phòng hình thanh máy, sạch sẽ, rất có tính riêng tư. Tiểu khu an bài càng là người xe chia lìa, bãi đậu xe ở phía trước tiểu khu, lực lượng cảnh sát đã sớm cùng bên bất động sản và bảo an nơi này thông báo qua, một đường lái đến bãi đậu xe ngầm, sớm đã có người chờ họ ở dưới. Bên trong mấy vị cảnh sát hình sự, Chu Hiểu tích cực phụ trách bên ngoài liên xuống xe, quen thuộc mà cùng người phụ trách an ninh tiểu khu tán gẫu tình huống. Bất động sản mỹ danh viết không cần quấy rầy hộ gia đình bình thường sử dụng bãi đỗ xe, chỉ cho bọn họ mấy chỗ dừng xe, đều là ở góc xó xỉnh.
Kiểm tra hiện trường vụ án có kiểm tra dấu vết, pháp y, cảnh sát hình sự, ba bên hợp tác chặt chẽ không thể tách rời. Bọn họ đến lúc đó không sai biệt lắm, xe của trung tâm giám định cũng dừng ở gara, pháp y Lâm Tu Nhiên dẫn đầu xuống xe. Ngày hôm nay hắn mặc một bộ âu phục mỏng, tóc chải tỉ mỉ cẩn thận, xuống phía sau hắn là một vị mỹ nữ dáng người yểu điệu, như phù dung nổi trên mặt nước, vừa xuống xe liền thuần thục quấn mái tóc xoăn lên, sau đó mở cốp xe thay một đôi giày đế bằng.
Lục Tư Ngữ đứng một bên giống như là một người đứng xem vậy, tỉ mỉ quan sát những người này, Phó Lâm Giang giới thiệu với hắn nói: " Lâm Tu Nhiên, chủ nhiệm trung tâm giám định, Từ Dao, mỹ nữa đệ nhất cục thành phố chúng ta, chuyên gia kiểm tra dấu vết." Hai người đều là khoảng ba mươi tuổi, kinh nghiệm phong phú, trận này cũng coi như là đội hình át chủ bài của cục thành phố Nam thành.
Bên trong mấy vị cảnh sát hình sự bên này, có một người tuổi tác lớn nhất , vừa nhìn thấy Từ Dao xuống xe liền ân cần đi tới, giúp đỡ nàng cầm hòm công cụ thăm dò. Phó Lâm Giang lại nói: "Vị này là lão Giả, là cảnh sát hình sự lớn tuổi nhất đội chúng ta." Hắn giới thiệu, lão Giả đem thuốc lá cầm ở trong tay, nhe răng phun ra một ngụm khói, hướng về bên này xếp đặt ra tay.
Lục Tư Ngữ liền gật đầu biểu thị nhớ kỹ. Lão Giả người này thoại nhìn vẫn chưa tới tuổi của nam nhân trung niên, nhưng là trải qua nhiều tang thương, tóc trên trán thưa thớt, râu mép dài không biết mấy ngày không cạo. Người này nếu không nói là cảnh sát, người khác sẽ cho rằng ông là lão lưu manh đầu đường, phảng phất như là nằm vùng đánh vào cảnh sát bên trong.
Nghĩ đến chỗ này, ánh mắt Lục Tư Ngữ đảo qua mỹ nữ thương mại tinh anh và lão lưu manh đầu đường phố, trong lòng cậu suy nghĩ, đây rốt cuộc là đội ngũ gì vậy.
Lâm Tu Nhiên nhìn một chút mấy người đứng ở chỗ này, đi qua hỏi: "Tống Văn đâu?"
Phó Lâm Giang nói: "Chắc đi nói chuyện cùng bên bất động sản rồi."
Ánh mắt Lâm Tu Nhiên liền rơi trên người Lục Tư Ngữ, không nhịn được chăm chú nhìn thêm: "Người mới?"
Phó Lâm Giang vỗ vỗ vai Lục Tư Ngữ giới thiệu với hắn: "Bộ ngành chúng ta hôm nay mới tới, Lục Tư Ngữ."
Lâm Tu Nhiên cúi đầu mang bao tay, lấy ra hòm giám định xách ở trong tay, đối Lục Tư Ngữ nói: "Hôm nay là vụ án phân thây ,chúng ta trước tiên vào xem tình huống, cậu chờ ở bên ngoài rồi hẵng tiến vào." Hắn đây không tính là kỳ thị đối với người mới, thật sự là rất nhiều người mới lần đầu tiên nhìn thấy tình cảnh tương đối khủng bố đều có chút thất thố, cũng dễ dàng phá hoại hiện trường.
Lục Tư Ngữ lạnh nhạt nói: " Tôi đại học cũng học khoa pháp y"
Lâm Tu Nhiên không nghĩ tới lại là nửa đồng nghiệp, có chút ngoài ý muốn mà ngửa mặt lên liếc nhìn cậu vài lần, vẫn là bổ sung một câu, cho cậu cái châm dự phòng: "Thi thể trường học có thể nhìn thấy cùng thi thể ở hiện trường hoàn toàn khác nhau. Cậu học qua pháp y chính mình có thể quan sát, nếu phát hiện điểm gì đáng ngờ hoan nghênh bất cứ lúc nào cũng có thể tìm tôi thảo luận."
Bên kia, Tống Văn đang cùng người của bất động sản chào hỏi, quay đầu nhìn hoàn cảnh bên này, bãi đỗ xe quét tước cực kì sạch sẽ, chỉ là có chút tối, nơi này là một thang hai hộ, mỗi lầu đều có một cửa thang máy chuyên môn, hiện tại đang làm thời gian đi làm, xe ra vào bãi đỗ xe cũng không nhiều lắm.
Chờ mọi người tập hợp đủ, mọi người chờ thang máy, Tống Văn nhìn nhìn Lục Tư Ngữ đứng đằng sau, người nọ dựa vào mặt sau trong một góc, cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì, nếu chạy tới làm cảnh sát thực tập thì phải có giác ngộ của tầng chót, Tống Văn duỗi tay đem vở và bút đưa cho cậu: "Chờ lúc đến hiện trường không hiểu gì liền hỏi tôi cùng đội phó, cầm lấy sổ, thấy cái gì thì từng cái ghi rõ, trở về sửa sang lại ghi chép thăm dò hiện trường."
Ghi chép thăm dò hiện trường nhất định phải tường tận tỉ mỉ, nguyên nhân tiếp nhận vụ án, thời gian hỏi chuyện nhân vật, các chi tiết nhỏ ở hiện trường, vị trí tư thế xác chết, vật chứng được tìm thấy đều phải đầy đủ mọi thứ, lượng công việc toàn bộ không ít.
Phó Lâm Giang đối Lục Tư Ngữ nói: "Lúc về tôi tìm cho cậu mấy phần tổng kết cũ, cậu xem rồi viết giống như vậy là được."
Lục Tư Ngữ ngược lại không ngạc nhiên chút nào, cũng không từ chối kêu khổ, nét mặt mang vẻ sóng lớn cũng không sợ, cúi đầu nhìn vở và bút Tống Văn đưa cho mình: "Không có gì, chúng tôi ở trên lớp đã học qua, trước đây thực tập cũng đã làm."
Đang nói chuyện thang máy đến, mấy người đi vào thang máy, lão Giả đứng ở cửa, giơ tay ấn nút đóng cửa. Lục Tư Ngữ tiền vào thang máy nhìn quanh bốn phía luôn cảm thấy thấy thiếu mất một người, sau đó cậu phát hiện ở trong đám người không có Tống Văn: "A, Tống đội...."
Phó Lâm Giang nói: "Không cần chờ hắn."
Lục Tư Ngữ có chút kì quái: "Anh ấy có việc khác sao?"
Phó Lâm Giang nhỏ giọng giải thích cho cậu: "Tống đội, đến hiện trường, chưa bao giờ đi thang máy." Thanh âm của hắn có chút nhỏ, nhưng thang máy chỉ lớn có chừng này, mấy người khác tự nhiên đều nghe được.
Lục Tư Ngữ sững sờ, còn chưa kịp phản ứng lại: "Tại sao?"
Lão Giả ở đối diện với một tấm gương trong thang máy vuốt vuốt mấy cọng tóc không còn bao nhiêu của chính mình, cảm thấy vị đồng chí mới tới này có chút đáng yêu đơn thuần: "Cái này ai dám hỏi nha? Có lẽ là yêu rèn luyện thân thể đi, thói quen tốt đó."
Sau vài giây bên trong, thang máy keng lên một tiếng rồi ngừng, mọi người mới lục tục ra khỏi thang máy. Tống Văn cũng từ cầu thang đi lên tới nơi. Một bên là leo cầu thang, một bên là đi thang máy, hai bên đều cùng lúc tới nơi, Tống Văn thể lực rất tốt, thở đều đều, không giống như là vừa leo lên 6 tầng lầu.
Vụ án ngày hôm nay người phát hiện là bảo an phụ trách, sau khi nhìn thấy thi thể sợ làm cho mọi người khủng hoảng, liền đem cửa khoá lại. Mọi người đứng ở hành lang, địa phương nhỏ hẹp nay lại càng nhỏ.
Chu Hiểu một bên lấy chìa khoá, một bên bắt đầu sơ lược giới thiệu: "Bảo an nói, dưới lầu nghe thấy trên lầu dội bồn cầu cả một buổi tối cho là dò nước, kết quả đi đến phòng tắm thì phát hiện dòng máu màu đỏ từ lầu trên còn sót lại. Chủ nhà trọ ở địa phương khác, không liên lạc được khách trọ, bảo an dùng chìa khoá dự bị chủ nhà trọ lưu lại để mở khoá, phát hiện một cỗ tàn thi trong phòng tắm.
"Quanh đây có mấy hộ?" Tống Văn hỏi.
Chu Hiểu mới vừa hỏi xong bên bất động sản, thành thật trả lời: "Cửa đối diện trang trí còn chưa trang trí đâu, chỉ có dưới lầu có người ở, vẫn là thuê đóng gói đơn giản, nếu không cũng không nhất định có thể phát hiện.
Cửa mở ra, Lục Tư Ngữ giật giật mũi, ngẩng đầu lên khẽ cau mày, đứng ở ngoài cửa phòng cậu không có ngửi thầy được nhiều mùi xác thối, trái lại ngửi được một luồng mùi kỳ lạ — mùi thịt người.
Nói đến thật kỳ quái, trên thế giới này các loài sinh vật thiên kỳ bách quái, tuy rằng đều là thịt, thành phần tạo thành cũng không sai biệt lắm, mùi vị lại thiên biến vạn hoá. Chỉ bằng mũi và đầu lưỡi con người có thể thành thạo phân biệt thịt lợn, thịt bò, thịt dê, thịt gà thậm chí còn có thể phân chia tỉ mỉ hơn, chủng loại bất đồng, khu vực bất đồng, niên đại bất đồng, phương pháp nuôi nấng bất đồng, làm ra hương vị cũng không giống nhau.
Hiện tại thứ mùi này, người không từng ngửi không nói ra được, Lục Tư Ngữ lại biết, đây là mùi thịt người.
Gϊếŧ một người sau đó dùng lưỡi dao tách ra, đặt ở trên lửa, dùng lửa nhỏ chầm chậm hầm mấy canh giờ, đợi đến tất cả thịt từ xương cốt chậm rãi rơi ra, khi đó mùi phân tán ra chính là mùi này.