Hồ Sơ Chuyện Lạ
Chương 16-6
Diêu Nhiếp bên này đang định tìm Cao Đại Toàn để thương lượng, thì Cao Đại Toàn và Tiểu Đào bên kia đã tự mình đưa đến cửa. Còn mặt dày chọn ngay lúc sắp ăn tối để đến nữa chứ.
“Hai người sao không nói sớm, để tôi còn làm nhiều món ăn hơn." Diêu Nhiếp oán trách nói. Một Tiểu Đào thôi đã có sức ăn bằng ba người bọn họ rồi, chỉ mấy món ăn như thế này làm sao mà đủ?
Cao Đại Toàn lại rất khách sáo: “Chẳng qua là tôi sợ làm phiền hai người thôi."
Nhai Xế lạnh lùng liếc y một cái: “Thôi đi, có mà sợ nói cho bọn ta biết sớm, bọn ta sẽ ăn cơm tối trước mất." Hắn quay đầu lại bảo với Diêu Nhiếp đang định đi nấu thêm mì: “Được rồi, đừng vội. Với cái dạ dày của lão Ngũ, em có nấu nhiều hơn nữa cũng không đủ. Lão Ngũ, ngươi nên giảm béo đi thôi."
Tiểu Đào vốn còn đang gặm cái giỏ hoa quả, bởi vì Toàn Toàn đã dặn đi dặn lại là không được ăn hoa quả, hắn vẫn luôn nghe lời, chờ đến tận đây mới lấy cái giỏ hoa quả ra ăn. Vừa nghe Nhai Xế nói hắn béo, hắn lập tức dừng miệng, căng thẳng quay đầu lại nhìn Cao Đại Toàn: “Toàn Toàn, ta có béo không?"
Cao Đại Toàn quả thật chính là phụ huynh chiều hư con trẻ, vuốt vuốt mái tóc mềm mại của Tiểu Đào nói: “Sao lại thế được, cậu không hề béo chút nào. Thể trọng vừa đủ."
Diêu Nhiếp đảo trắng mắt, Cao Đại Toàn xứng đáng bị Tiểu Đào ăn cho thành ăn xin!
Lúc ăn cơm tối, Nhai Xế tinh mắt nhanh tay, trước tiên gắp cho mình và Diêu Nhiếp một bát đồ ăn đầy ụ, rồi cảnh cáo Thao Thiết nếu dám nuốt luôn bát đĩa, sẽ bẻ gãy răng của hắn, mọi người mới bắt đầu dùng cơm.
Bốn người vừa ăn cơm vừa thỉnh thoảng tán gẫu mấy câu, thật ra đều có suy nghĩ trong lòng, chỉ là tìm không ra cơ hội thích hợp để mở miệng.
Rốt cuộc cũng ăn xong cơm tối, Nhai Xế sai Cao Đại Toàn đi rửa bát, Diêu Nhiếp nhân cơ hội này tiến vào phòng bếp giả bộ giúp đỡ để hỏi thăm tin tức. Trong phòng khách chỉ còn lại hai anh em nhà họ Ngao, Thao Thiết nhìn thoáng qua Thất đệ đang nghiêm túc xem dự báo thời tiết, đúng lúc đối diện với ánh mắt Nhai Xế đột nhiên quét tới đây, bị ánh mắt lạnh lùng của hắn nhìn trừng trừng, Tiểu Đào liền cảm thấy như đứng đống lửa, như ngồi đống than, vụt đứng lên: “Ta, ta đi giúp Toàn Toàn rửa bát."
Nhai Xế ra lệnh: “Ngồi xuống!"
Thao Thiết đành phải miễn cưỡng ngồi xuống, nhất thời không khí có chút áp lực, làm hắn đứng ngồi không yên. Nói thật ra tuy Lão Thất nhỏ hơn hắn, nhưng hắn vẫn rất sợ người đệ đệ thô bạo này nha. Ô ô ~~, Toàn Toàn, ngươi muốn rửa đến khi nào hả, ta muốn về nhà ~~
Hoàn toàn không có cảm giác với tiếng kêu cứu của người yêu, Cao Đại Toàn lúc này đang bàn luận vô cùng sôi nổi với Diêu Nhiếp.
“Hả? Có chuyện như vậy sao? Nói như vậy thì mấy sự việc này cũng có thể là từ tay Tiêu Đồ mà ra?"
Diêu Nhiếp nói: “Vẫn chưa thể xác định, Tiểu Thất nói hắn chỉ thấy bóng dáng thoáng qua của đối phương. Đúng rồi, bên các anh có tiến triển gì không?"
Cao Đại Toàn gật đầu: “Cũng có chút tiến triển. Xét thấy đối phương phải tìm được người có năm âm ngày âm tháng âm, hơn nữa hắn tìm không chỉ là một hai người, thế nên hắn nhất định phải thông qua một phương pháp đặc biệt để biết ngày tháng năm sinh của những người này. Người bình thường sẽ không biết ngày tháng năm sinh của người khác, ví dụ như cậu đây, nếu không phải đội trưởng đã từng hỏi em trai cậu ngày tháng năm sinh của cậu, thì chúng tôi cũng sẽ không biết được."
Diêu Nhiếp oán thầm, mk! Thì ra là bị em mình bán đứng, anh còn thắc mắc tại sao đám người kia lại biết ngày sinh của mình.
Cao Đại Toàn không hề biết hoạt động tâm lý của anh, nói tiếp: “Cho nên, chúng tôi thu hẹp phạm vi, đối phương phải làm việc ở những nơi như miếu thờ hay am ni cô, cũng có thể là thầy bói. Hơn nữa, vô cùng trùng hợp chính là, dạo gần đây ở khu phố Giai Nhạc liên tục xảy ra sự việc người dân mất tích. Mà những người mất tích này, có một điểm chung đó là, đều đã từng đến cầu Thần tại miếu Tiêm Vân ở khu phố bên cạnh. Cho nên, chúng tôi đã đem đối tượng điều tra sơ bộ phong tỏa trong miếu Tiêm Vân. Lạc Đan Thanh đang tiến hành giám sát nó."
Diêu Nhiếp gật đầu: “Ừm, có lý, hẳn không phải là trùng hợp rồi, chắc chắn miếu thờ này có điều cổ quái. Ngày mai sau khi tan tầm tôi với Tiểu Thất sẽ qua xem thử."
Cao Đại Toàn thấy thời cơ đã chín muồi, rốt cuộc cũng nói ra mục đích chính lần này: “Thật ra, mặc dù có Nhai Xế đi bên cạnh cậu, nhưng tình hình của cậu đang vô cùng nguy hiểm, cậu chẳng những sinh vào ngày âm tháng âm năm âm, mà trên người lại còn có linh lực của Lưu Bá Ôn. Nếu cậu có thể hợp tác với Nạp Tạp, việc này sẽ dễ dàng giải quyết hơn, cậu ta dù sao cũng là chuyên gia về lĩnh vực này."
Diêu Nhiếp bất đắc dĩ cười: “Không phải là tôi không muốn, chủ yếu là cái vị ngoài kia không đồng ý kìa." Nói xong, anh liếc nhìn Nhai Xế trong phòng khách kia một cái.
Cao Đại Toàn khinh thường: “Xất! Cậu đúng là thê quản nghiêm!"
…………………………………
Từ Lỗi mang theo Bạch Lộ Dương tóc đã bạc trắng đi vào miếu Tiêm Vân lần nữa. Anh dâng hương thành tâm cầu nguyện: “Cầu xin Diêu tiên ngài nhất định phải giúp con, làm cho Lộ Dương khôi phục lại thanh xuân. Con nguyện dùng thứ quý giá nhất của con ra trao đổi với ngài!"
Anh xin keo rất nhiều lần, nhưng vẫn không xin được Thánh giao. Vì sao lại thế? Anh không tin, cho dù phải xin keo một ngày một đêm, anh cũng nhất định phải gieo cho được!
Lúc này, thanh âm đều đều không chút cảm xúc của người trông miễu vang lên: “Đừng tốn công tốn sức làm gì, Diêu Tiên sẽ không đồng ý với cậu đâu."
“Vì sao?! Tôi van ông, cậu ấy sắp chết rồi!" Lòng anh nóng như lửa đốt, Bạch Lộ Dương già đi quá nhanh, mắt thấy đã là ông già tuổi xế chiều.
Người trông miếu rốt cuộc cũng quay đầu nhìn thẳng vào anh mà nói: “Bởi vì cậu ta cũng đã từng đến đây cầu nguyện, cậu ta muốn người yêu đã chết có thể cải tử hồi sinh trở lại bên cạnh mình, Diêu Tiên đã thực hiện nguyện vọng của cậu ta, giờ cậu ta phải lấy thứ quý giá nhất của mình ra trao đổi. Nhân sinh bát khổ cậu ta đều đã trải qua, thứ quý giá nhất bây giờ của cậu ta chỉ có thanh xuân, cho nên đây chính là cái giá mà cậu ta phải trả; hơn nữa, Diêu Tiên cũng đã thực hiện nguyện vọng của cậu, người cậu yêu giờ đây không phải đang ở trong lòng cậu đó sao? Cho nên, Diêu Tiên muốn lấy đi thứ quý giá nhất của cậu để trả."
“Là cái gì?" Từ Lỗi đột nhiên vỡ ra chút gì đó.
Người trông miếu không nói gì, chỉ nhìn thoáng qua Bạch Lộ Dương trong lòng anh.
“Không! Điều tôi muốn không phải như vậy! Cậu ấy căn bản không yêu tôi! Trần Liệt cũng không hề cải tử hồi sinh! Bọn mi gạt người! Khốn khiếp!" Từ Lỗi phẫn nộ rít gào, anh muốn xông lên hung hăng mà đánh tên lừa đảo này, nhưng ông ta đột nhiên biến mất.
Từ Lỗi lặng lẽ rơi nước mắt ôm chặt Bạch Lô Dương đang hôn mê, cuối cùng anh không có lựa chọn nào khác đành phải rời khỏi chỗ này, để tìm cách khác.
Lúc đi qua một trạm dừng xe buýt, Bạch Lộ Dương đột nhiên tỉnh lại, cậu giãy dụa rời khỏi vòng tay của Từ Lỗi, vẻ mặt giống như nhập ma chướng, miệng nỉ non một câu: “Đến đây, đến đón ta."
“Lộ Dương? Cậu sao rồi? Ai đến?" Từ Lỗi không rõ cậu bị làm sao.
Đúng lúc này, một chiếc xe buýt chạy đến, dừng trước trạm dừng xe buýt. Bạch Lộ Dương ngay lập tức đi tới. Từ Lỗi muốn đi theo lên, lại bị Bạch Lộ Dương đẩy xuống: “Không, nơi đó cậu không thể đi. Quên tớ đi, phải sống thật tốt." Nói xong, xe buýt đóng cửa lại, xe tăng tốc lao đi.
Từ Lỗi đập đập xe buýt, bảo tài xế mở cửa, đuổi theo rất xa, nhưng cuối cùng vẫn bị bỏ lại. Anh ngã ngồi ở ven đường, mờ mịt chơi vơi.
“Ai? Là anh?" Bả vai Từ Lỗi bị người ở phía sau vỗ một chút. Anh mờ mịt quay đầu lại, thì ra là đôi người yêu đồng tính lần trước gặp ở quán café.
“Cậu ấy đi rồi cậu ấy vừa lên chiếc xe buýt kia đi rồi. Cậu ấy cuối cùng vẫn rời khỏi tôi." Từ Lỗi nói năng lộn xộn.
Diêu Nhiếp kéo anh ta lên: “Ai cơ?"
Nhai Xế lại quan tâm đến vấn đề khác: “Chiếc xe buýt vừa nãy? Trên đó đều là quỷ hồn với mấy kẻ dở sống sở chết không chút sinh khí mà thôi."
Từ Lỗi nghe thế, cả người chấn động, anh vẫn không thể nào cứu được Lộ Dương, thì ra từ biệt lúc nãy lại là vĩnh biệt.
Diêu Nhiếp thấy cảm xúc của anh ta không ổn định, liền đưa anh ta đến một quán ăn nhỏ ở gần đây, để anh ta ngồi xuống trước. Một lúc lâu sau, Từ Lỗi mới phục hồi tinh thần lại từ tâm trạng bi thương. Điều đầu tiên anh nghĩ đến chính là, mình bây giờ đang mang dáng vẻ của Trần Liệt, chẳng lẽ hai người này cũng biết Trần Liệt?
Nhưng khi anh nhìn thấy ảnh phản chiếu trên cửa sổ thủy tinh của quán ăn, anh liền hiểu được, mình đã khôi phục lại nguyên trạng rồi.
Mình khôi phục lại từ lúc nào nhỉ? Lộ Dương không để cho mình theo lên xe buýt chịu chết, lời nói đó của cậu ấy là nói với Trần Liệt hay là nói với mình, vấn đề này xem ra cả đời này mình cũng không thể nào hiểu rõ được.
Tiễn Từ Lỗi đi, Nhai Xế liền thì thầm bên tai Diêu Nhiếp: “Tên tài xế trên chiếc xe buýt ma kia, tuy rằng ta chỉ nhìn thoáng qua, nhưng ta đã thấy rõ ràng diện mạo của hắn."
Diêu Nhiếp có chút bất ngờ: “Sao thế, anh biết à?"
Nhai Xế gật đầu, giọng điệu có chút trầm trọng: “Là Tiêu Đồ."
………………………………….
Mấy tháng sau, Diêu Nhiếp gặp lại Từ Lỗi ở trước quán café dưới tầng đài truyền hình, anh tiến lên chào hỏi: “Gần đây thế nào?" Hỏi rất hàm súc.
Từ Lỗi biết anh ám chỉ điều gì, mỉm cười: “Tốt lắm."
Xem ra người này đã nghĩ thoáng hơn rồi, Diêu Nhiếp nói đùa: “Vậy là tốt rồi, nếu cô đơn quá, thì để anh đây giới thiệu cho cậu mấy cô gái xinh đẹp hay mấy anh bạn đẹp trai nhá?"
Đối phương xin miễn ý tốt của anh: “Không cần đâu, đời này tôi xem như vô duyên với yêu đương rồi. Thật ra cuộc sống này trừ tình yêu ra còn có rất nhiều chuyện đáng quan tâm, ví dụ như sự nghiệp."
Diêu Nhiếp đồng ý: “Đàn ông đương nhiên phải đưa sự nghiệp lên hàng đầu."
“Tôi muốn đi đây đi đó một thời gian, tôi có một người bạn là một nhiếp ảnh gia lữ hành, gần đây đúng lúc cậu ấy muốn ra nước ngoài, tôi đi theo làm trợ lý cho cậu ấy." Nói xong, anh ta đẩy cửa quán café: “Vào thôi, tôi mời anh uống một tách café nhé."
Anh không biết mình có trở lại thành phố này nữa hay không, bố mẹ sớm đã chuyển đến thủ đô, bây giờ ngay cả Bạch Lộ Dương cũng đã đi rồi anh biết đời này anh chẳng thể yêu ai được nữa, nhưng biết làm sao được, tình yêu chỉ là một phần của cuộc sống, mà cuộc đời của anh còn rất dài…..
…………………………………………
Suy nghĩ của tác giả:
Tốt rồi, câu chuyện này cuối cùng cũng đã dừng lại tại đây. Hai người khổ bức kia cuối cùng cũng được yên ổn rồi. Ngày mai là một sự kiện khác. Nhưng mà mọi người hẳn là cũng nhìn ra được đầu mối chính vẫn chưa giải quyết xong, sau này sẽ tiếp tục giải thích….
Nhai Xế: Cao Đại Toàn chán sống rồi hở?! Ai là thê (vợ) hả?!
Diêu Nhiếp: Anh không phải tiểu thê (cô vợ nhỏ) chứ là gì?
Nhai Xế: Là Tiểu Thất, không phải tiểu thê! Muốn tạo phản à?! Ngày mai cho em hết xuống giường luôn!
Diêu Nhiếp lui ra xa: Yamete ~~~~ (đừng)
………………………………………
(1) Hyaluronic Acid: các bạn vào đây nhá.
“Hai người sao không nói sớm, để tôi còn làm nhiều món ăn hơn." Diêu Nhiếp oán trách nói. Một Tiểu Đào thôi đã có sức ăn bằng ba người bọn họ rồi, chỉ mấy món ăn như thế này làm sao mà đủ?
Cao Đại Toàn lại rất khách sáo: “Chẳng qua là tôi sợ làm phiền hai người thôi."
Nhai Xế lạnh lùng liếc y một cái: “Thôi đi, có mà sợ nói cho bọn ta biết sớm, bọn ta sẽ ăn cơm tối trước mất." Hắn quay đầu lại bảo với Diêu Nhiếp đang định đi nấu thêm mì: “Được rồi, đừng vội. Với cái dạ dày của lão Ngũ, em có nấu nhiều hơn nữa cũng không đủ. Lão Ngũ, ngươi nên giảm béo đi thôi."
Tiểu Đào vốn còn đang gặm cái giỏ hoa quả, bởi vì Toàn Toàn đã dặn đi dặn lại là không được ăn hoa quả, hắn vẫn luôn nghe lời, chờ đến tận đây mới lấy cái giỏ hoa quả ra ăn. Vừa nghe Nhai Xế nói hắn béo, hắn lập tức dừng miệng, căng thẳng quay đầu lại nhìn Cao Đại Toàn: “Toàn Toàn, ta có béo không?"
Cao Đại Toàn quả thật chính là phụ huynh chiều hư con trẻ, vuốt vuốt mái tóc mềm mại của Tiểu Đào nói: “Sao lại thế được, cậu không hề béo chút nào. Thể trọng vừa đủ."
Diêu Nhiếp đảo trắng mắt, Cao Đại Toàn xứng đáng bị Tiểu Đào ăn cho thành ăn xin!
Lúc ăn cơm tối, Nhai Xế tinh mắt nhanh tay, trước tiên gắp cho mình và Diêu Nhiếp một bát đồ ăn đầy ụ, rồi cảnh cáo Thao Thiết nếu dám nuốt luôn bát đĩa, sẽ bẻ gãy răng của hắn, mọi người mới bắt đầu dùng cơm.
Bốn người vừa ăn cơm vừa thỉnh thoảng tán gẫu mấy câu, thật ra đều có suy nghĩ trong lòng, chỉ là tìm không ra cơ hội thích hợp để mở miệng.
Rốt cuộc cũng ăn xong cơm tối, Nhai Xế sai Cao Đại Toàn đi rửa bát, Diêu Nhiếp nhân cơ hội này tiến vào phòng bếp giả bộ giúp đỡ để hỏi thăm tin tức. Trong phòng khách chỉ còn lại hai anh em nhà họ Ngao, Thao Thiết nhìn thoáng qua Thất đệ đang nghiêm túc xem dự báo thời tiết, đúng lúc đối diện với ánh mắt Nhai Xế đột nhiên quét tới đây, bị ánh mắt lạnh lùng của hắn nhìn trừng trừng, Tiểu Đào liền cảm thấy như đứng đống lửa, như ngồi đống than, vụt đứng lên: “Ta, ta đi giúp Toàn Toàn rửa bát."
Nhai Xế ra lệnh: “Ngồi xuống!"
Thao Thiết đành phải miễn cưỡng ngồi xuống, nhất thời không khí có chút áp lực, làm hắn đứng ngồi không yên. Nói thật ra tuy Lão Thất nhỏ hơn hắn, nhưng hắn vẫn rất sợ người đệ đệ thô bạo này nha. Ô ô ~~, Toàn Toàn, ngươi muốn rửa đến khi nào hả, ta muốn về nhà ~~
Hoàn toàn không có cảm giác với tiếng kêu cứu của người yêu, Cao Đại Toàn lúc này đang bàn luận vô cùng sôi nổi với Diêu Nhiếp.
“Hả? Có chuyện như vậy sao? Nói như vậy thì mấy sự việc này cũng có thể là từ tay Tiêu Đồ mà ra?"
Diêu Nhiếp nói: “Vẫn chưa thể xác định, Tiểu Thất nói hắn chỉ thấy bóng dáng thoáng qua của đối phương. Đúng rồi, bên các anh có tiến triển gì không?"
Cao Đại Toàn gật đầu: “Cũng có chút tiến triển. Xét thấy đối phương phải tìm được người có năm âm ngày âm tháng âm, hơn nữa hắn tìm không chỉ là một hai người, thế nên hắn nhất định phải thông qua một phương pháp đặc biệt để biết ngày tháng năm sinh của những người này. Người bình thường sẽ không biết ngày tháng năm sinh của người khác, ví dụ như cậu đây, nếu không phải đội trưởng đã từng hỏi em trai cậu ngày tháng năm sinh của cậu, thì chúng tôi cũng sẽ không biết được."
Diêu Nhiếp oán thầm, mk! Thì ra là bị em mình bán đứng, anh còn thắc mắc tại sao đám người kia lại biết ngày sinh của mình.
Cao Đại Toàn không hề biết hoạt động tâm lý của anh, nói tiếp: “Cho nên, chúng tôi thu hẹp phạm vi, đối phương phải làm việc ở những nơi như miếu thờ hay am ni cô, cũng có thể là thầy bói. Hơn nữa, vô cùng trùng hợp chính là, dạo gần đây ở khu phố Giai Nhạc liên tục xảy ra sự việc người dân mất tích. Mà những người mất tích này, có một điểm chung đó là, đều đã từng đến cầu Thần tại miếu Tiêm Vân ở khu phố bên cạnh. Cho nên, chúng tôi đã đem đối tượng điều tra sơ bộ phong tỏa trong miếu Tiêm Vân. Lạc Đan Thanh đang tiến hành giám sát nó."
Diêu Nhiếp gật đầu: “Ừm, có lý, hẳn không phải là trùng hợp rồi, chắc chắn miếu thờ này có điều cổ quái. Ngày mai sau khi tan tầm tôi với Tiểu Thất sẽ qua xem thử."
Cao Đại Toàn thấy thời cơ đã chín muồi, rốt cuộc cũng nói ra mục đích chính lần này: “Thật ra, mặc dù có Nhai Xế đi bên cạnh cậu, nhưng tình hình của cậu đang vô cùng nguy hiểm, cậu chẳng những sinh vào ngày âm tháng âm năm âm, mà trên người lại còn có linh lực của Lưu Bá Ôn. Nếu cậu có thể hợp tác với Nạp Tạp, việc này sẽ dễ dàng giải quyết hơn, cậu ta dù sao cũng là chuyên gia về lĩnh vực này."
Diêu Nhiếp bất đắc dĩ cười: “Không phải là tôi không muốn, chủ yếu là cái vị ngoài kia không đồng ý kìa." Nói xong, anh liếc nhìn Nhai Xế trong phòng khách kia một cái.
Cao Đại Toàn khinh thường: “Xất! Cậu đúng là thê quản nghiêm!"
…………………………………
Từ Lỗi mang theo Bạch Lộ Dương tóc đã bạc trắng đi vào miếu Tiêm Vân lần nữa. Anh dâng hương thành tâm cầu nguyện: “Cầu xin Diêu tiên ngài nhất định phải giúp con, làm cho Lộ Dương khôi phục lại thanh xuân. Con nguyện dùng thứ quý giá nhất của con ra trao đổi với ngài!"
Anh xin keo rất nhiều lần, nhưng vẫn không xin được Thánh giao. Vì sao lại thế? Anh không tin, cho dù phải xin keo một ngày một đêm, anh cũng nhất định phải gieo cho được!
Lúc này, thanh âm đều đều không chút cảm xúc của người trông miễu vang lên: “Đừng tốn công tốn sức làm gì, Diêu Tiên sẽ không đồng ý với cậu đâu."
“Vì sao?! Tôi van ông, cậu ấy sắp chết rồi!" Lòng anh nóng như lửa đốt, Bạch Lộ Dương già đi quá nhanh, mắt thấy đã là ông già tuổi xế chiều.
Người trông miếu rốt cuộc cũng quay đầu nhìn thẳng vào anh mà nói: “Bởi vì cậu ta cũng đã từng đến đây cầu nguyện, cậu ta muốn người yêu đã chết có thể cải tử hồi sinh trở lại bên cạnh mình, Diêu Tiên đã thực hiện nguyện vọng của cậu ta, giờ cậu ta phải lấy thứ quý giá nhất của mình ra trao đổi. Nhân sinh bát khổ cậu ta đều đã trải qua, thứ quý giá nhất bây giờ của cậu ta chỉ có thanh xuân, cho nên đây chính là cái giá mà cậu ta phải trả; hơn nữa, Diêu Tiên cũng đã thực hiện nguyện vọng của cậu, người cậu yêu giờ đây không phải đang ở trong lòng cậu đó sao? Cho nên, Diêu Tiên muốn lấy đi thứ quý giá nhất của cậu để trả."
“Là cái gì?" Từ Lỗi đột nhiên vỡ ra chút gì đó.
Người trông miếu không nói gì, chỉ nhìn thoáng qua Bạch Lộ Dương trong lòng anh.
“Không! Điều tôi muốn không phải như vậy! Cậu ấy căn bản không yêu tôi! Trần Liệt cũng không hề cải tử hồi sinh! Bọn mi gạt người! Khốn khiếp!" Từ Lỗi phẫn nộ rít gào, anh muốn xông lên hung hăng mà đánh tên lừa đảo này, nhưng ông ta đột nhiên biến mất.
Từ Lỗi lặng lẽ rơi nước mắt ôm chặt Bạch Lô Dương đang hôn mê, cuối cùng anh không có lựa chọn nào khác đành phải rời khỏi chỗ này, để tìm cách khác.
Lúc đi qua một trạm dừng xe buýt, Bạch Lộ Dương đột nhiên tỉnh lại, cậu giãy dụa rời khỏi vòng tay của Từ Lỗi, vẻ mặt giống như nhập ma chướng, miệng nỉ non một câu: “Đến đây, đến đón ta."
“Lộ Dương? Cậu sao rồi? Ai đến?" Từ Lỗi không rõ cậu bị làm sao.
Đúng lúc này, một chiếc xe buýt chạy đến, dừng trước trạm dừng xe buýt. Bạch Lộ Dương ngay lập tức đi tới. Từ Lỗi muốn đi theo lên, lại bị Bạch Lộ Dương đẩy xuống: “Không, nơi đó cậu không thể đi. Quên tớ đi, phải sống thật tốt." Nói xong, xe buýt đóng cửa lại, xe tăng tốc lao đi.
Từ Lỗi đập đập xe buýt, bảo tài xế mở cửa, đuổi theo rất xa, nhưng cuối cùng vẫn bị bỏ lại. Anh ngã ngồi ở ven đường, mờ mịt chơi vơi.
“Ai? Là anh?" Bả vai Từ Lỗi bị người ở phía sau vỗ một chút. Anh mờ mịt quay đầu lại, thì ra là đôi người yêu đồng tính lần trước gặp ở quán café.
“Cậu ấy đi rồi cậu ấy vừa lên chiếc xe buýt kia đi rồi. Cậu ấy cuối cùng vẫn rời khỏi tôi." Từ Lỗi nói năng lộn xộn.
Diêu Nhiếp kéo anh ta lên: “Ai cơ?"
Nhai Xế lại quan tâm đến vấn đề khác: “Chiếc xe buýt vừa nãy? Trên đó đều là quỷ hồn với mấy kẻ dở sống sở chết không chút sinh khí mà thôi."
Từ Lỗi nghe thế, cả người chấn động, anh vẫn không thể nào cứu được Lộ Dương, thì ra từ biệt lúc nãy lại là vĩnh biệt.
Diêu Nhiếp thấy cảm xúc của anh ta không ổn định, liền đưa anh ta đến một quán ăn nhỏ ở gần đây, để anh ta ngồi xuống trước. Một lúc lâu sau, Từ Lỗi mới phục hồi tinh thần lại từ tâm trạng bi thương. Điều đầu tiên anh nghĩ đến chính là, mình bây giờ đang mang dáng vẻ của Trần Liệt, chẳng lẽ hai người này cũng biết Trần Liệt?
Nhưng khi anh nhìn thấy ảnh phản chiếu trên cửa sổ thủy tinh của quán ăn, anh liền hiểu được, mình đã khôi phục lại nguyên trạng rồi.
Mình khôi phục lại từ lúc nào nhỉ? Lộ Dương không để cho mình theo lên xe buýt chịu chết, lời nói đó của cậu ấy là nói với Trần Liệt hay là nói với mình, vấn đề này xem ra cả đời này mình cũng không thể nào hiểu rõ được.
Tiễn Từ Lỗi đi, Nhai Xế liền thì thầm bên tai Diêu Nhiếp: “Tên tài xế trên chiếc xe buýt ma kia, tuy rằng ta chỉ nhìn thoáng qua, nhưng ta đã thấy rõ ràng diện mạo của hắn."
Diêu Nhiếp có chút bất ngờ: “Sao thế, anh biết à?"
Nhai Xế gật đầu, giọng điệu có chút trầm trọng: “Là Tiêu Đồ."
………………………………….
Mấy tháng sau, Diêu Nhiếp gặp lại Từ Lỗi ở trước quán café dưới tầng đài truyền hình, anh tiến lên chào hỏi: “Gần đây thế nào?" Hỏi rất hàm súc.
Từ Lỗi biết anh ám chỉ điều gì, mỉm cười: “Tốt lắm."
Xem ra người này đã nghĩ thoáng hơn rồi, Diêu Nhiếp nói đùa: “Vậy là tốt rồi, nếu cô đơn quá, thì để anh đây giới thiệu cho cậu mấy cô gái xinh đẹp hay mấy anh bạn đẹp trai nhá?"
Đối phương xin miễn ý tốt của anh: “Không cần đâu, đời này tôi xem như vô duyên với yêu đương rồi. Thật ra cuộc sống này trừ tình yêu ra còn có rất nhiều chuyện đáng quan tâm, ví dụ như sự nghiệp."
Diêu Nhiếp đồng ý: “Đàn ông đương nhiên phải đưa sự nghiệp lên hàng đầu."
“Tôi muốn đi đây đi đó một thời gian, tôi có một người bạn là một nhiếp ảnh gia lữ hành, gần đây đúng lúc cậu ấy muốn ra nước ngoài, tôi đi theo làm trợ lý cho cậu ấy." Nói xong, anh ta đẩy cửa quán café: “Vào thôi, tôi mời anh uống một tách café nhé."
Anh không biết mình có trở lại thành phố này nữa hay không, bố mẹ sớm đã chuyển đến thủ đô, bây giờ ngay cả Bạch Lộ Dương cũng đã đi rồi anh biết đời này anh chẳng thể yêu ai được nữa, nhưng biết làm sao được, tình yêu chỉ là một phần của cuộc sống, mà cuộc đời của anh còn rất dài…..
…………………………………………
Suy nghĩ của tác giả:
Tốt rồi, câu chuyện này cuối cùng cũng đã dừng lại tại đây. Hai người khổ bức kia cuối cùng cũng được yên ổn rồi. Ngày mai là một sự kiện khác. Nhưng mà mọi người hẳn là cũng nhìn ra được đầu mối chính vẫn chưa giải quyết xong, sau này sẽ tiếp tục giải thích….
Nhai Xế: Cao Đại Toàn chán sống rồi hở?! Ai là thê (vợ) hả?!
Diêu Nhiếp: Anh không phải tiểu thê (cô vợ nhỏ) chứ là gì?
Nhai Xế: Là Tiểu Thất, không phải tiểu thê! Muốn tạo phản à?! Ngày mai cho em hết xuống giường luôn!
Diêu Nhiếp lui ra xa: Yamete ~~~~ (đừng)
………………………………………
(1) Hyaluronic Acid: các bạn vào đây nhá.
Tác giả :
Hồng Y Quả