Hồ Ly Và Thợ Săn
Chương 46 Ngược sóng gió để gây án
Edit: Phong Tâm
Beta: Đá Bào
Khi Đường Quả về đến nhà, Đường Mễ Hân đã đang ngồi ở phòng khách đợi cô rồi, sắc mặt lão Lục âm trầm, sắc mặt của Lục Thời Thiêm cũng không tốt hơn là bao.
Bầu không khí trong nhà ép người ta không thở nổi, kể từ hôm đó, cảm giác bản thân như một kẻ đại nghịch vậy.
Xem ra Đường mỹ nữ quyết tâm muốn cắt đứt cô và Thẩm Lăng, chẳng lẽ Thẩm Lăng thực sự không thoát được vận mệnh phải quỳ ư?
Cô ngượng ngùng ngồi xuống đối diện Đường Mễ Hân, dựa gần Lục Thời Thiêm, thời khắc mấu chốt còn có thể ôm lấy cánh tay hắn, sẽ không chết quá thảm đâu.
Đường Mễ Hân ưu nhã uống một ngụm cà phê, lúc này mới đem tầm mắt đặt lên người cô, rõ ràng là ánh mắt dịu dàng, nhưng khi rơi xuống người cô, giống như vạn kim châm vậy, quá đau đớn.
Cô lấy lòng nói một tiếng, “Mẹ."
“Trong mắt con còn có người mẹ này sao?" Đường Mễ Hân nhàn nhạt nhìn cô, “Bảo con không đi gặp Thẩm Lăng nữa, chuyện còn lại để cho người lớn giải quyết, con coi như gió thoảng qua tai à?"
Đệch, lại còn theo dõi cô, nhưng mà bây giờ cô phải nhịn thôi.
“Đường Quả, mẹ không muốn làm cho quan hệ của chúng ta trở nên căng thẳng, cho mẹ một lời rõ ràng đi, con định làm thế nào?"
Định làm thế nào? Đương nhiên là phản kháng đến cùng rồi!
Nhưng hiện tại cô chỉ có thể không lên tiếng, trầm mặc là phương pháp ứng phó tốt nhất, Thẩm Lăng đã dặn đi dặn lại cả tỷ lần, không thể để xảy ra xung đột được.
Mềm mỏng luôn là phương án tuyệt nhất.
“Đang hỏi con đó!" Đường Mễ Hân cao giọng.
Lục Thời Thiêm và Lục Hữu Minh đều đồng tình nhìn Đường Quả, nhưng lại không dám đứng về chiến tuyến của Đường Quả.
“Mẹ, bọn con phải làm thế nào, mẹ mới tha thứ cho bọn con đây?"
Đường Mễ Hân vô cùng dứt khoát, “Ly hôn, ly hôn xong mẹ liền tha thứ cho con, những thứ khác khỏi bàn."
“Bà xã à, chuyện này…" Lục Hữu Minh vửa muốn mở miệng lại bị Đường Mễ Hân chặt đứt, “Ông bớt nói vài câu!"
Lục Hữu Minh ho khan hai tiếng, vẫn là im lặng lại.
Cả đời này Lục Hữu Minh chỉ sợ một người, chính là Đường Mễ Hân.
“Mẹ, nếu như bởi vì lúc trước Thẩm Lăng cướp bạn gái của anh, còn đem hai cô gái đi phá thai mà có thành kiến sâu sắc, thì bắt đầu từ giờ, mẹ có thể xóa bỏ những thành kiến ấy được rồi, bởi vì những thứ đó không phải là sự thật."
Đường Mễ Hân há mồm trợn mặt, rõ ràng bà đã dấu diếm kỹ càng, thì ra Thẩm Lăng sớm minh oan rồi, tâm cơ như vậy, sao bà lại có thể quên được Thẩm Lăng trên thương trường giỏi tính kế như vậy chứ.
Bà hừ lạnh hai tiếng, “Đường nhi, mẹ phải nói là con rộng lượng hay là ngây thơ đây? Nó nói gì con cũng tin à?"
Sau đó nhìn Lục Hữu Minh và Lục Thời Thiêm, “Con hỏi ngay bố với anh con, rốt cuộc Thẩm Lăng là người như thế nào!"
“Không tệ."
“Cũng khá tốt."
Đường Mễ Hân tức giận đến độ mặt tím tái, trong lòng Đường Quả khá vui vẻ, rốt cuộc cùng là họ Lục, thời khắc quan trọng vẫn đứng về phía cô.
Lục Thời Thiêm giống như là đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than vậy, hắn không thích Thẩm Lăng thật, nhưng mà trước mắt em gái đã kết hôn với hắn rồi, cũng đã công bố ra ngoài rồi, vậy thì chỉ có thể tạm thời chấp nhận thôi.
Đàn ông mà, giống như Thẩm Lăng cũng đã không tệ, mặc dù lúc trước có chút khốn nạn, nhưng đàn ông khi còn trẻ có ai không khốn qua chứ? Hắn không hiểu tại sao Đường Mễ Hân lại cứng nhắc đến vậy, cứ nắm lấy quá khứ kia không buông.
Hắn xoa xoa mi tâm, thật muốn đi luôn.
Lại nhìn sang lão Lục, còn dày vò hơn cả hắn, ít nhất Đường Mễ Hân lảm nhảm ở đây xong hắn liền về phòng yên tĩnh, nhưng lão Lục không được, lão Lục về phòng còn phải chịu đựng thêm một phen nước mắt nước mũi của Đường Mễ Hân nữa.
“Mẹ, chuyện này không chỉ liên quan đến Thẩm Lăng và Đường Quả nữa, đã ảnh hưởng đến thị trường chứng khóan của cả hai tập đoàn rồi, Thẩm Thị và Lục Thị nhà chúng ta vừa tuyên bố tin tức tốt xong, mẹ lại náo loạn muốn ly hôn, không phải là làm trò cười cho thiên hạ sao? Mẹ từng nghĩ qua sau này Đường Quả phải đối mặt như thế nào với bạn học, thậm chí là đồng nghiệp sau này không? Hơn nữa, Thẩm Lăng cũng chưa làm ra chuyện gì không thể tha thứ, chuyện qua rồi để nó qua đi." Thực ra hắn muốn nói, nên tha thứ thì tha thứ đi.
Đường Mễ Hân có chút kích động, “Đưa cô gái nhỏ đến bệnh viện, lại còn là hai người, những chuyện này trong mắt con không phải là chuyện đúng không? Ý của con là chỉ khi nó giết người phóng hỏa, mới gọi là không thể tha thứ? Bản tính khó đổi, lúc trước hắn có thể làm ra được, con có thể bảo đảm sau này nó không làm ra được không?
Lục Thời Thiêm xoay mặt, đúng là đem đá đập chân mình mà.
Đường Quả im lặng cúi đầu, tối nay Đường mỹ nữ có chút không bình thường, sao cứ túm lấy không buông chuyện của Thẩm Lăng kia chứ? Không phải đã giải thích chỉ là hiểu lầm rồi sao?
Lục Hữu Minh xoa xoa lưng Đường Mễ Hân, “Đừng giận, tức giận ảnh hưởng cơ thể thì sau này sao có thể thu thập tiểu tử kia được chứ."
Đường Quả, “…"
Thực ra cô vẫn có thể hiểu được lo lắng của mẹ, dù sao ai cũng mong rằng con gái tìm được bến đỗ tốt, nhưng Thẩm Lăng không có làm những chuyện đó mà, không có làm!
Có phải chỉ có cô ngây thơ tin lời anh nói? Nếu như cô ở trên Baidu hỏi thì sẽ nhận được đáp án như thế nào? Có lẽ còn hung bạo hơn cả Đường mỹ nữ mất, muốn đem đàn ông như vậy chỉ chết.
Không biết vì sao, cô tin Thẩm Lăng.
Coi như là bị ma xui quỷ khiến đi.
Sau khi Đường Mễ Hân bình tĩnh lại, vẫn hỏi cô, “Đường Quả, con nghĩ như thế nào vậy? Đừng có đều muốn cả hai, mẹ muốn con cho mẹ một đáp án rõ ràng, mẹ đã nói rồi, có mẹ không có nó, có nó không có mẹ."
Đường Quả hỏi lại, “Mẹ, nếu như không có con rồi, có phải thiên hạ thái bình không?"
Lục Thời Thiêm và Lục Hữu Minh đều dùng ánh mắt tán dương nhìn cô, thật là có cốt khi, lời nói đại nghịch bất đạo như vậy cũng dám nói ra!
Đường Mễ Hân vẫn luôn xoa ngực, xem ra chuẩn bị muốn tức chết cô, “Đường Quả, được rồi, con muốn ở bên hắn thì cứ làm vậy đi, mẹ đi."
Đường Mễ Hân đứng dậy, nói với lão Lục, “Ngày mai tôi sẽ rời khỏi nhà, về việc khi nào tôi trở lại, vẫn là khó nói, hoặc là cả đời này sẽ không trở về." Cũng không thèm nhìn Đường Quả một cái, xoay người đi lên lầu.
Đường Quả suy sụp ngồi ở sô pha, Đường mỹ nữ muốn ép chết cô sao, tuổi lớn như vậy rồi còn muốn bỏ nhà ra đi?
Nhưng quan trọng là sức khỏe bà ấy không được tốt, mỗi tuần đều có bác sĩ gia đình đến kiểm tra, nếu như bà ấy bỏ nhà ra đi xảy ra chuyện gì, hôn nhân của cô và Thẩm Lăng cũng như vậy mà kết thúc.
Lục Hữu Minh đến ngồi cạnh cô, xoa xoa tóc cô, “Thuận theo tự nhiên đi, chuyện này vội cũng không được, mẹ con bây giờ cái gì cũng nghe không lọt tai, nhưng con cũng phải hiểu bà ấy, dù sao bà ấy…"
Lão Lục không nói tiếp, “Đi ngủ trước đi, về phía mẹ con bố sẽ làm công tác đả thông tư tưởng trước, đoạn thời gian này con tạm thời đừng gặp Thẩm Lăng, đợi sự việc lặng xuống lại nói."
Đường Quả gật gật đầu, ôm lão Lục, “Cảm ơn bố, lão Lục. Còn có, con xin lỗi, chọc giận bà xã bố rồi."
Lão Lục cũng ôm cô, “Bố lên trước xem xem mẹ con."
Nhìn bóng lưng của lão Lục lên cầu thang, hốc mắt cô ngân ngấn nước, không khỏi cảm khái, Đường mỹ nữ thật hạnh phúc, sau này cô nhất định sẽ hạnh phúc hơn Đường mỹ nữ.
Lục Thời Thiêm dùng chân đá đá cô, “Bà Thẩm, phát biểu cảm giác của hot mạng đi?!"
Đường Quả đá hắn một cước, “Lục Thời Thiêm, bây giờ em không có tâm tình nghe anh cà khịa đâu, mau lăn về phòng anh đi!"
“Đường Quả, em đúng là đồ lòng lang dạ sói, đáng đời mẹ không đồng ý hôn nhân của em!"
“…" Đồ miệng chó không phun được ngà voi! Vừa rồi thấy hắn nói đỡ cho cô nên cũng không cùng hắn tính toán chi ly, nhưng trước mắt, cô phải ứng phó sao với việc ngày mai Đường mỹ nữ bỏ nhà ra đi?
Trước giờ Đường mỹ nữ nói một không nói hai.
Đường Quả phát điên gãi đầu, phiền chết mất, cho cô một miếng đậu phụ đi, cô muốn tự sát.
Lục Thời Thiêm hỏi cô, “Biết là ai đem hôn sự của em và Thẩm Lăng ra ánh sáng không?"
Cô lắc lắc đầu, không biết, cũng không muốn biết, thực muốn cảm tạ tám đời tổ tiên của hắn mà.
“Bạn trai của Đào Nhiên."
Cái gì? Đường Quả há hốc miếng, kinh ngạc nhìn Lục Thời Thiêm, hình như cô và Đào Nhiên không thù không oán mà? Nữ nhân tội gì làm khó nữ nhân?
“Lúc sắp tan làm, có người tự xưng là em rể Thẩm Lăng đến Lục Thị, sau khi gặp anh và bố, liền nói ra toàn bộ sự việc, không ngờ rằng em được em gái Thẩm Lăng thích như vậy, em ấy nói em ấy rất thích em -người chị dâu này, quyết định làm thần trợ công, thế là có chuyện Weibo bị trộm."
Đường Quả ngây ngốc, “…" Nhân phẩm cũng ổn. Nhưng rốt cuộc là thần trợ công hay thần trợ đao đây?
Điện thoại cô vang lên vài tiếng, có tin nhắn đến, là của Chu Bách Tuyên, [Tình hình hiện tại sao rồi? Mẹ em có làm khó em không?]
Đường Quả thiếu chút nữa là cảm động rơi nước mắt chảy nước mũi, [Không có, vừa rồi lại uy hiếp em rồi, nếu như em không ly hôn với Thẩm Lăng, ngày mai bà ấy liền bỏ nhà ra đi.]
[Ngày mai tôi sẽ nói chuyện với bà ấy, đừng lo lắng.]
Lòng cô ấm áp lạ kì, [Thầy Chu, cảm ơn thầy.]
[Còn khách khí với tôi như vậy sao? Tôi nghĩ em có thể gọi tôi là anh trai, tôi lớn hơn Lục Thời Thiêm một tuổi đó.]
Cô muốn nói là, hắn nên gọi cô một tiếng tam tẩu.
Sau khi tắm giặt về phòng, điện thoại lại có tin nhắn, lần này là Thẩm Lăng, [Có khóc nhè không đấy?"]
Thật đáng ghét mà!
Cô đáp, [Anh nghĩ em là anh chắc?]
Thẩm Lăng, [Đến ban công đi.]
Đệch, ở thời khắc mấu chốt này, vẫn không quên hoạt động ngầm?
Vạn nhất bị Đường mỹ nữ tóm được, coi như xong hẳn luôn.
Cô chỉ nghĩ thôi cũng đã kinh hồn bạt vía rồi, lập tức trả lời anh, [Chúng ta đang ở đầu sóng ngọn gió, đừng ngược sóng nữa!]
Đợi hơn mười phút cũng không có động tĩnh, cô tưởng Thẩm Lăng thực sự nghe lời không làm khó cô nữa, lúc đang chuẩn bị tắt đèn đi ngủ, điện thoại lại có tin nhắn gửi đến, hai chữ đơn giản thô bạo, [Mở cửa!]
Cô lộn nhào người, từ trên giường kinh hồn bật dậy, đệch, anh đây là chơi đùa với tính mạng mà!
Cũng không kịp đi giày, chân trần chạy đến mở cửa, rơi vào một vòng tay ấm áp, phanh một tiếng cửa khóa trái.
Beta: Đá Bào
Khi Đường Quả về đến nhà, Đường Mễ Hân đã đang ngồi ở phòng khách đợi cô rồi, sắc mặt lão Lục âm trầm, sắc mặt của Lục Thời Thiêm cũng không tốt hơn là bao.
Bầu không khí trong nhà ép người ta không thở nổi, kể từ hôm đó, cảm giác bản thân như một kẻ đại nghịch vậy.
Xem ra Đường mỹ nữ quyết tâm muốn cắt đứt cô và Thẩm Lăng, chẳng lẽ Thẩm Lăng thực sự không thoát được vận mệnh phải quỳ ư?
Cô ngượng ngùng ngồi xuống đối diện Đường Mễ Hân, dựa gần Lục Thời Thiêm, thời khắc mấu chốt còn có thể ôm lấy cánh tay hắn, sẽ không chết quá thảm đâu.
Đường Mễ Hân ưu nhã uống một ngụm cà phê, lúc này mới đem tầm mắt đặt lên người cô, rõ ràng là ánh mắt dịu dàng, nhưng khi rơi xuống người cô, giống như vạn kim châm vậy, quá đau đớn.
Cô lấy lòng nói một tiếng, “Mẹ."
“Trong mắt con còn có người mẹ này sao?" Đường Mễ Hân nhàn nhạt nhìn cô, “Bảo con không đi gặp Thẩm Lăng nữa, chuyện còn lại để cho người lớn giải quyết, con coi như gió thoảng qua tai à?"
Đệch, lại còn theo dõi cô, nhưng mà bây giờ cô phải nhịn thôi.
“Đường Quả, mẹ không muốn làm cho quan hệ của chúng ta trở nên căng thẳng, cho mẹ một lời rõ ràng đi, con định làm thế nào?"
Định làm thế nào? Đương nhiên là phản kháng đến cùng rồi!
Nhưng hiện tại cô chỉ có thể không lên tiếng, trầm mặc là phương pháp ứng phó tốt nhất, Thẩm Lăng đã dặn đi dặn lại cả tỷ lần, không thể để xảy ra xung đột được.
Mềm mỏng luôn là phương án tuyệt nhất.
“Đang hỏi con đó!" Đường Mễ Hân cao giọng.
Lục Thời Thiêm và Lục Hữu Minh đều đồng tình nhìn Đường Quả, nhưng lại không dám đứng về chiến tuyến của Đường Quả.
“Mẹ, bọn con phải làm thế nào, mẹ mới tha thứ cho bọn con đây?"
Đường Mễ Hân vô cùng dứt khoát, “Ly hôn, ly hôn xong mẹ liền tha thứ cho con, những thứ khác khỏi bàn."
“Bà xã à, chuyện này…" Lục Hữu Minh vửa muốn mở miệng lại bị Đường Mễ Hân chặt đứt, “Ông bớt nói vài câu!"
Lục Hữu Minh ho khan hai tiếng, vẫn là im lặng lại.
Cả đời này Lục Hữu Minh chỉ sợ một người, chính là Đường Mễ Hân.
“Mẹ, nếu như bởi vì lúc trước Thẩm Lăng cướp bạn gái của anh, còn đem hai cô gái đi phá thai mà có thành kiến sâu sắc, thì bắt đầu từ giờ, mẹ có thể xóa bỏ những thành kiến ấy được rồi, bởi vì những thứ đó không phải là sự thật."
Đường Mễ Hân há mồm trợn mặt, rõ ràng bà đã dấu diếm kỹ càng, thì ra Thẩm Lăng sớm minh oan rồi, tâm cơ như vậy, sao bà lại có thể quên được Thẩm Lăng trên thương trường giỏi tính kế như vậy chứ.
Bà hừ lạnh hai tiếng, “Đường nhi, mẹ phải nói là con rộng lượng hay là ngây thơ đây? Nó nói gì con cũng tin à?"
Sau đó nhìn Lục Hữu Minh và Lục Thời Thiêm, “Con hỏi ngay bố với anh con, rốt cuộc Thẩm Lăng là người như thế nào!"
“Không tệ."
“Cũng khá tốt."
Đường Mễ Hân tức giận đến độ mặt tím tái, trong lòng Đường Quả khá vui vẻ, rốt cuộc cùng là họ Lục, thời khắc quan trọng vẫn đứng về phía cô.
Lục Thời Thiêm giống như là đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than vậy, hắn không thích Thẩm Lăng thật, nhưng mà trước mắt em gái đã kết hôn với hắn rồi, cũng đã công bố ra ngoài rồi, vậy thì chỉ có thể tạm thời chấp nhận thôi.
Đàn ông mà, giống như Thẩm Lăng cũng đã không tệ, mặc dù lúc trước có chút khốn nạn, nhưng đàn ông khi còn trẻ có ai không khốn qua chứ? Hắn không hiểu tại sao Đường Mễ Hân lại cứng nhắc đến vậy, cứ nắm lấy quá khứ kia không buông.
Hắn xoa xoa mi tâm, thật muốn đi luôn.
Lại nhìn sang lão Lục, còn dày vò hơn cả hắn, ít nhất Đường Mễ Hân lảm nhảm ở đây xong hắn liền về phòng yên tĩnh, nhưng lão Lục không được, lão Lục về phòng còn phải chịu đựng thêm một phen nước mắt nước mũi của Đường Mễ Hân nữa.
“Mẹ, chuyện này không chỉ liên quan đến Thẩm Lăng và Đường Quả nữa, đã ảnh hưởng đến thị trường chứng khóan của cả hai tập đoàn rồi, Thẩm Thị và Lục Thị nhà chúng ta vừa tuyên bố tin tức tốt xong, mẹ lại náo loạn muốn ly hôn, không phải là làm trò cười cho thiên hạ sao? Mẹ từng nghĩ qua sau này Đường Quả phải đối mặt như thế nào với bạn học, thậm chí là đồng nghiệp sau này không? Hơn nữa, Thẩm Lăng cũng chưa làm ra chuyện gì không thể tha thứ, chuyện qua rồi để nó qua đi." Thực ra hắn muốn nói, nên tha thứ thì tha thứ đi.
Đường Mễ Hân có chút kích động, “Đưa cô gái nhỏ đến bệnh viện, lại còn là hai người, những chuyện này trong mắt con không phải là chuyện đúng không? Ý của con là chỉ khi nó giết người phóng hỏa, mới gọi là không thể tha thứ? Bản tính khó đổi, lúc trước hắn có thể làm ra được, con có thể bảo đảm sau này nó không làm ra được không?
Lục Thời Thiêm xoay mặt, đúng là đem đá đập chân mình mà.
Đường Quả im lặng cúi đầu, tối nay Đường mỹ nữ có chút không bình thường, sao cứ túm lấy không buông chuyện của Thẩm Lăng kia chứ? Không phải đã giải thích chỉ là hiểu lầm rồi sao?
Lục Hữu Minh xoa xoa lưng Đường Mễ Hân, “Đừng giận, tức giận ảnh hưởng cơ thể thì sau này sao có thể thu thập tiểu tử kia được chứ."
Đường Quả, “…"
Thực ra cô vẫn có thể hiểu được lo lắng của mẹ, dù sao ai cũng mong rằng con gái tìm được bến đỗ tốt, nhưng Thẩm Lăng không có làm những chuyện đó mà, không có làm!
Có phải chỉ có cô ngây thơ tin lời anh nói? Nếu như cô ở trên Baidu hỏi thì sẽ nhận được đáp án như thế nào? Có lẽ còn hung bạo hơn cả Đường mỹ nữ mất, muốn đem đàn ông như vậy chỉ chết.
Không biết vì sao, cô tin Thẩm Lăng.
Coi như là bị ma xui quỷ khiến đi.
Sau khi Đường Mễ Hân bình tĩnh lại, vẫn hỏi cô, “Đường Quả, con nghĩ như thế nào vậy? Đừng có đều muốn cả hai, mẹ muốn con cho mẹ một đáp án rõ ràng, mẹ đã nói rồi, có mẹ không có nó, có nó không có mẹ."
Đường Quả hỏi lại, “Mẹ, nếu như không có con rồi, có phải thiên hạ thái bình không?"
Lục Thời Thiêm và Lục Hữu Minh đều dùng ánh mắt tán dương nhìn cô, thật là có cốt khi, lời nói đại nghịch bất đạo như vậy cũng dám nói ra!
Đường Mễ Hân vẫn luôn xoa ngực, xem ra chuẩn bị muốn tức chết cô, “Đường Quả, được rồi, con muốn ở bên hắn thì cứ làm vậy đi, mẹ đi."
Đường Mễ Hân đứng dậy, nói với lão Lục, “Ngày mai tôi sẽ rời khỏi nhà, về việc khi nào tôi trở lại, vẫn là khó nói, hoặc là cả đời này sẽ không trở về." Cũng không thèm nhìn Đường Quả một cái, xoay người đi lên lầu.
Đường Quả suy sụp ngồi ở sô pha, Đường mỹ nữ muốn ép chết cô sao, tuổi lớn như vậy rồi còn muốn bỏ nhà ra đi?
Nhưng quan trọng là sức khỏe bà ấy không được tốt, mỗi tuần đều có bác sĩ gia đình đến kiểm tra, nếu như bà ấy bỏ nhà ra đi xảy ra chuyện gì, hôn nhân của cô và Thẩm Lăng cũng như vậy mà kết thúc.
Lục Hữu Minh đến ngồi cạnh cô, xoa xoa tóc cô, “Thuận theo tự nhiên đi, chuyện này vội cũng không được, mẹ con bây giờ cái gì cũng nghe không lọt tai, nhưng con cũng phải hiểu bà ấy, dù sao bà ấy…"
Lão Lục không nói tiếp, “Đi ngủ trước đi, về phía mẹ con bố sẽ làm công tác đả thông tư tưởng trước, đoạn thời gian này con tạm thời đừng gặp Thẩm Lăng, đợi sự việc lặng xuống lại nói."
Đường Quả gật gật đầu, ôm lão Lục, “Cảm ơn bố, lão Lục. Còn có, con xin lỗi, chọc giận bà xã bố rồi."
Lão Lục cũng ôm cô, “Bố lên trước xem xem mẹ con."
Nhìn bóng lưng của lão Lục lên cầu thang, hốc mắt cô ngân ngấn nước, không khỏi cảm khái, Đường mỹ nữ thật hạnh phúc, sau này cô nhất định sẽ hạnh phúc hơn Đường mỹ nữ.
Lục Thời Thiêm dùng chân đá đá cô, “Bà Thẩm, phát biểu cảm giác của hot mạng đi?!"
Đường Quả đá hắn một cước, “Lục Thời Thiêm, bây giờ em không có tâm tình nghe anh cà khịa đâu, mau lăn về phòng anh đi!"
“Đường Quả, em đúng là đồ lòng lang dạ sói, đáng đời mẹ không đồng ý hôn nhân của em!"
“…" Đồ miệng chó không phun được ngà voi! Vừa rồi thấy hắn nói đỡ cho cô nên cũng không cùng hắn tính toán chi ly, nhưng trước mắt, cô phải ứng phó sao với việc ngày mai Đường mỹ nữ bỏ nhà ra đi?
Trước giờ Đường mỹ nữ nói một không nói hai.
Đường Quả phát điên gãi đầu, phiền chết mất, cho cô một miếng đậu phụ đi, cô muốn tự sát.
Lục Thời Thiêm hỏi cô, “Biết là ai đem hôn sự của em và Thẩm Lăng ra ánh sáng không?"
Cô lắc lắc đầu, không biết, cũng không muốn biết, thực muốn cảm tạ tám đời tổ tiên của hắn mà.
“Bạn trai của Đào Nhiên."
Cái gì? Đường Quả há hốc miếng, kinh ngạc nhìn Lục Thời Thiêm, hình như cô và Đào Nhiên không thù không oán mà? Nữ nhân tội gì làm khó nữ nhân?
“Lúc sắp tan làm, có người tự xưng là em rể Thẩm Lăng đến Lục Thị, sau khi gặp anh và bố, liền nói ra toàn bộ sự việc, không ngờ rằng em được em gái Thẩm Lăng thích như vậy, em ấy nói em ấy rất thích em -người chị dâu này, quyết định làm thần trợ công, thế là có chuyện Weibo bị trộm."
Đường Quả ngây ngốc, “…" Nhân phẩm cũng ổn. Nhưng rốt cuộc là thần trợ công hay thần trợ đao đây?
Điện thoại cô vang lên vài tiếng, có tin nhắn đến, là của Chu Bách Tuyên, [Tình hình hiện tại sao rồi? Mẹ em có làm khó em không?]
Đường Quả thiếu chút nữa là cảm động rơi nước mắt chảy nước mũi, [Không có, vừa rồi lại uy hiếp em rồi, nếu như em không ly hôn với Thẩm Lăng, ngày mai bà ấy liền bỏ nhà ra đi.]
[Ngày mai tôi sẽ nói chuyện với bà ấy, đừng lo lắng.]
Lòng cô ấm áp lạ kì, [Thầy Chu, cảm ơn thầy.]
[Còn khách khí với tôi như vậy sao? Tôi nghĩ em có thể gọi tôi là anh trai, tôi lớn hơn Lục Thời Thiêm một tuổi đó.]
Cô muốn nói là, hắn nên gọi cô một tiếng tam tẩu.
Sau khi tắm giặt về phòng, điện thoại lại có tin nhắn, lần này là Thẩm Lăng, [Có khóc nhè không đấy?"]
Thật đáng ghét mà!
Cô đáp, [Anh nghĩ em là anh chắc?]
Thẩm Lăng, [Đến ban công đi.]
Đệch, ở thời khắc mấu chốt này, vẫn không quên hoạt động ngầm?
Vạn nhất bị Đường mỹ nữ tóm được, coi như xong hẳn luôn.
Cô chỉ nghĩ thôi cũng đã kinh hồn bạt vía rồi, lập tức trả lời anh, [Chúng ta đang ở đầu sóng ngọn gió, đừng ngược sóng nữa!]
Đợi hơn mười phút cũng không có động tĩnh, cô tưởng Thẩm Lăng thực sự nghe lời không làm khó cô nữa, lúc đang chuẩn bị tắt đèn đi ngủ, điện thoại lại có tin nhắn gửi đến, hai chữ đơn giản thô bạo, [Mở cửa!]
Cô lộn nhào người, từ trên giường kinh hồn bật dậy, đệch, anh đây là chơi đùa với tính mạng mà!
Cũng không kịp đi giày, chân trần chạy đến mở cửa, rơi vào một vòng tay ấm áp, phanh một tiếng cửa khóa trái.
Tác giả :
Mộng Tiểu Nhị