Hồ Ly Truyền Kỳ
Chương 16 16 Lựa Chọn
Cửu Vĩ tộc là một trong những ma thần tộc giàu nhất, vàng bạc nhiều vô kể, đếm hoài không hết.
Cửu Vĩ tộc cũng có lối sống ăn chơi xa hoa nhất, lại thường xuyên hốc hách chèn ép các tộc nhỏ hơn.
Vì thế cũng tự nhiên có các tộc khác căm ghét Cửu Vĩ tộc, nhưng lại không thể làm gì được.
Chuyện này cũng có nguyên nhân riêng, không phải bởi vì Cửu Vĩ tộc hùng mạnh, xưng bá bốn phương, ngược lại càng ngày càng yếu đuối, không chịu tu luyện, chỉ đắm chìm trong mỹ thực rượu ngon.
Cửu Vĩ tộc tự biết mình trời sinh đẹp đẽ hơn người, đều là mỹ nhân khuynh đảo lòng người, tuấn tú soái khí, diễm mỹ tuyệt luân.
Vì thế nhiều Cửu Vĩ lựa chọn mê hoặc các vị Hoàng Đế, quan thần, phú thương ham mê sắc dục, dù là nam hay nữ, một khi bị Cửu Vĩ tộc nhắm trúng, đều khó có thể chối từ.
Tân Hoàng Đế nước Đông Hải lên ngôi, quyết không phạm phải lỗi của phụ hoàng là một hôn quân, cả ngày đắm chìm trong mỹ nữ và thói ăn chơi phung phí, bỏ bê triều chính, không những thế lại xây những tòa tháp, đình viện bằng vật liệu quý hiếm, xa hoa lóa mắt, lãng phí quốc khố.
Mỹ nữ muốn gì, hắn đều ban cho, làm tất cả chỉ để đổi lấy nụ cười của người yêu.
Dân chúng lầm than, đói ăn đói mặc, bị bóc lột sức lao động, nam thì bị bắt đi vào hầm mỏ đào đá quý đến kiệt sức, hoặc là vào rừng sâu săn ma thú, cây lạ mà mất mạng, nữ có nhan sắc thì bị ép vào thanh lâu, bị bọn háo sắc làm nhục hoặc phải làm thê thiếp cho chúng, nếu không phải trở thành nô tì.
Cả triều đình đều chìm vào sắc dục, dung túng cho tham quan.
Khi đó Đông Hải Thái tử trời sinh thông minh, lại có bản lĩnh, hoàn toàn khác hẳn với vua cha.
Sau khi hắn kế ngôi, liền ra lệnh chém đầu tham quan, nữ nhân lẳng lơ, chỉ cần là hại dân bán nước đều phải nhận hình phạt nghiêm khắc nhất của quốc pháp, cả hoàng cung nhuộm máu đỏ.
Ngay cả Tiên Đế cũng bị giam lỏng ở trong chùa, ăn cơm trắng uống nước loãng.
Hắn thanh lọc lại bộ máy triều chính, cải cách lại đất nước, xua đuổi đám giặc, thổ phỉ đang lăm le ở biên giới.
Có điều Đông Hải Hoàng Đế lại cho rằng tất cả những điều này đều bởi Quý Phi, người của Cửu Vĩ tộc chính là hồng nhan họa quốc, vì nàng mà Đông Hải phải lâm vào họa nạn.
Chính nàng cũng là người đã hại chết mẫu hoàng là Hoàng Hậu, vì thế căm hận Cửu Vĩ tộc không thôi.
Khi tám tuổi đã chỉ kiếm lên trời, hét lớn thề rằng bản thân sẽ thay mẫu hoàng, thay dân chúng báo thù.
Vừa mới lên ngôi, đã liên kết với ba đế quốc còn lại, diệt sạch Cửu Vĩ tộc đang rải rác ở khắp nơi, tránh cho thế hệ sau đi vào vết xe đổ.
Mặc dù sức chiến đấu của Cửu Vĩ tộc đã suy yếu, nhưng vẫn có một thời tung hoành ngang dọc, vì thế năm người bình thường cũng đấu không lại một Cửu Vĩ.
Hồ Vương nghe phía Tây thất thủ thì đau đầu không thôi, lúc này lại có sứ giả đưa thư, là của Nam Đường Hoàng Đế.
Hồ Vương cảm thấy không lành, nhưng vẫn mở ra xem, thư viết:
"Phía Tây đã thất thủ, phía Nam Cửu Vĩ tộc cũng sắp không cầm cự được nữa.
Hy vọng Hồ Vương nên cân nhắc lời trẫm nói, đừng để trẫm chờ lâu, kẻo lỡ chuyện."
Hồ Vương nghiến chặt răng, gân xanh đều hằn lên trên trán, ném mạnh bức thư xuống đất, hiển nhiên có bao nhiêu tức giận.
Nam Đường Hoàng Đế say mê Cửu công chúa, đây là chuyện Cửu Vĩ tộc đều biết rõ, hắn đã từng vô số lần mặt dày đến cầu hôn, đều bị Hồ Vương khước từ.
Nam Đường Hoàng Đế là kẻ háo sắc vũ phu thế nào, Hồ Vương biết rất rõ.
Đứng trước dân chúng gặp nạn và nữ nhi mà mình vẫn luôn chiều chuộng, Hồ Vương đau đầu không thôi, hắn mới chỉ nghĩ hết cả buổi sáng đã cảm giác bản thân già đi thêm chục năm.
Hồ Vương nhìn trời xanh, thở dài.
Hắn cuối cùng vẫn phải đưa ra đáp án cho Nam Đường Đại Đế.
Nam Đường là quốc gia lớn mạnh thế nào, có thể đủ sức chinh phạt ba đế quốc còn lại, vì thế tầm ảnh hưởng rất lớn, các quốc gia, chư hầu làm gì cũng phải nhìn sắc mặt hắn.
Hơn nữa, Nam Đường được sự bảo hộ của Long tộc, đánh chó phải nhìn mặt chủ, mấy ai dám đắc tội với Long Vương.
Nếu Kiến Nguyệt trở thành phi tần của hắn, Cửu Vĩ tộc sẽ thông gia với Hoàng gia Nam Đường, sẽ được viện trợ quân binh cũng như lương thực, thậm chí còn giúp Hồ Vương trả đũa.
Có điều, Nam Đường Hoàng Đế Đường Vĩnh Long là một kẻ háo sắc, hoa tâm, nạp vô số thê thiếp cũng không thể thỏa mãn.
Hơn nữa, điều khiến Hồ Vương khó hiểu là, một kẻ vũ phu, một khi say rượu sẽ đánh đập người khác, ngay cả Hoàng Hậu cũng không tha, kẻ bất nhân bất nghĩa thế này, vì sao vẫn được Long Vương bảo hộ, lại chưa bị nhận lấy trừng phạt.
Sau này nếu như Cửu nhi có thể bình an trải vượt qua kiếp nạn này, thì phải xem nàng có được trời xanh để mắt hay không rồi.
Hồ Vương ngồi trước sảnh điện, thở dài, hoàn toàn không để ý đến hình tượng quân vương.
Đó là vì sao hắn đến tìm Kiến Nguyệt.
Kiến Nguyệt nghe hắn nỏi sẽ gả mình cho Đường Vĩnh Long, khẽ cắn môi.
Nàng không biết Đường Đế là người thế nào, Nam Đường nằm ở đâu, nhưng thông qua sắc mặt ngưng trọng của Hồ Vương, nàng ít nhiều đoán được, đây không phải chuyện tốt lành.
"Ch...!Phụ vương, nếu đây là cách cứu lấy Cửu Vĩ tộc và Hoàng gia, vậy cứ để nữ nhi đi." Còn hơn để người khác chặt đầu đem treo lên tường thành.
"Nguyệt nhi, phụ vương cũng hết cách, Đông Hải Hoàng Đế và Tây Mông Hoàng Đế là kẻ máu lạnh, không biết thương hoa tiếc ngọc, chưa kể hận thù của bọn hắn với tộc ta rất sâu đậm.
Nữ nhi đừng lo, nể tình Cửu Vĩ tộc, Đường Vĩnh Long sẽ không bạc đãi con." Đúng là gieo nhân nào gặt quả đấy, Cửu Vĩ tộc cũng đang nhận lấy sự trừng phạt.
Kiến Nguyệt giở khóc giở cười, đời trước bình an bao nhiêu, đời này bất hạnh bấy nhiêu.
Nàng rốt cuộc đã xuyên vào quyển tiểu thuyết cẩu huyết nào rồi.
"Buông ta ra." Bỗng có tiếng hét ở bên ngoài, nghe còn vô cùng giận dữ, thu hút sự chú ý của Kiến Nguyệt và Hồ Vương.
"Thái tử, bệ hạ có lệnh, không cho phép ai tiến đến." Âm thanh nhỏ nhẹ, nhưng vẫn theo sự cảnh cáo.
"To gan, đến ta cũng dám cản đường."
"Vì sao lại không thể cản ngươi?" Âm thanh không giận mà uy tiếp lời.
Yêu Vĩnh Diệm còn đang trợn mắt với thị vệ, nghe thấy giọng của Hồ Vương, liền quay sang nhìn.
Kiến Nguyệt nhìn hắn, ngũ quan tinh xảo, mắt sáng như sao, khí chất bất phàm, tuy có đôi nét giống Hồ Vương, nhìn lại thiếu đi sự sắc bén, có mấy phần non nớt, có lẽ là bởi vì chưa được trải qua thăng trầm như hắn.
Không cần nghe lời của thị vệ, Kiến Nguyệt vừa gặp cũng đã khẳng định người này không phải là người của hoàng tộc thì cũng là lớn lên trong phú quý.
Thấy Hồ Vương đang cau mày nhìn mình, Yêu Vĩnh Diệm vội chắp tay lại, hoàn toàn khác với dáng vẻ giận dữ vừa nãy, cung kính nói, "Phụ vương, xin người hay suy ngẫm lại, không thể để Cửu muội thành thân với Đường Vĩnh Long, hắn là người thế nào, phụ vương cũng rất rõ."
"Ồ, ngươi đã đến đây, chứng tỏ là đã có diệu kế, cứu lấy bách tính, cứu lấy Kiến Nguyệt?" Lông mày của Hồ Vương cau chặt lại, vô cùng không hài lòng về hắn, cười lạnh một cái.
"Chuyện này, nhi thần có cứu sống một người ở Trường An môn phái, hắn là Tam trưởng lão của Trường An phái, đã từng hứa với nhi thần rằng sẵn sàng lao vào biển lửa để trả ơn cứu mạng.
Chúng ta cầu tình Trường An phái, có thể kéo dài cục diện, tranh thủ kêu gọi lực lượng." Yêu Vĩnh Diệm nói.
"Hahaha." Hồ Vương cười lớn, nhưng sắc mặt lại trông giống như tức giận, "Trường An phái? Là ta quá ảo tưởng về ngươi rồi.
Đây là kế diệu của ngươi? Nợ ngươi một mạng là Tam trưởng lão, không phải Trường An phái.
Bạch Thái Sơn sẽ đồng ý hy sinh người của hắn, sẽ tình nguyện làm mất lòng Tứ Đại Đế Quốc cùng Tứ Đại Thần tộc?"
"Cho dù bọn chúng có nhúng tay vào, ngươi nghĩ chúng có thể trì hoãn được bao lâu? Nếu ngươi nói với ta, ngươi từng cứu mạng Đế Quân, ta còn cảm thấy có khả năng." Hồ Vương mỉa mai nói, tạt một gáo nước lạnh vào mặt Yêu Vĩnh Diệm, còn cảm thấy chưa đủ, muốn tạt thêm mấy gáo nữa.
"Nếu ngươi còn nói lời vớ vẩn nào nữa, ta sẽ phế truất ngôi Thái tử của ngươi ngay lập tức." Hồ Vương lạnh nhạt nói.
"Nhưng phụ vương...!Theo tin tức mà nhi thần nhận được, Đế Quân cũng đang ở Trường An phái." Yêu Vĩnh Diệm cố nắm lấy tia hy vọng cuối cùng, hắn yêu thương Cửu muội ra sao, chỉ hận không thể đem những thứ quý giá nhất tặng nàng, bảo hắn cho truyền ngôi cho Cửu muội, hắn cũng nguyện ý.
"Cái gì? Ý ngươi là sao?" Hồ Vương mở to mắt, nghịch tử này là muốn bày kế gì.
"Đưa Cửu muội đến Trường An phái, làm đệ tử của Trưởng An phái, tiếp cận Đế Quân, cầu người cứu lấy chúng ta." Yêu Vĩnh Diệm nhìn thẳng vào mắt Hồ Vương, nghiêm túc nói, đây là điều mà hắn chưa bao giờ dám làm.
Lời của Đế Quân, ngay cả Long Vương cũng không dám trái ý, Tứ Đại Đế Quốc càng không dám làm loạn.
Trừ khi bọn hắn được sự bảo hộ của hai người, Thánh Thượng hoặc Ma Đế, nhưng Thánh Thượng đã không còn để tâm đến chuyện của nhân thế nữa, Ma Đế cũng biệt tăm không biết tung tích.
Ngay cả Đế Quân mắt trông tám hướng cũng không thể tìm thấy Ma Đế, hơn nữa chào đón Ma Đế, khác nào đang tuyên chiến với Đế Quân và Thánh Thượng, có cho mười cái mạng, cũng không ai dám làm.
Đế Quân?
Đời trước Kiến Nguyệt đọc qua tiểu thuyết huyền huyễn, tu tiên, cái tên này thường xuyên xuất hiện.
Nghe nói là người vô cùng quyền lực, cấp bậc còn lớn hơn cả thần.
Hồ Vương suy ngẫm, đây quả là cách tốt nhất hiện tại.
Nếu Nguyệt nhi trở thành đồ đệ của Đế Quân, Đường Vĩnh Long có một trăm cái đầu cũng không dám chạy đến cửa Trường An phái làm loạn, hơn nữa, khi trở thành người của tòa miếu nhỏ đang chứa Phật lớn này, thêm ơn cứu mạng của Vĩnh Diệm đối với Tam trưởng lão, Nguyệt nhi cũng sẽ được sự bảo hộ, nếu nàng thuyết phục được Đế Quân tham dự, Cửu Vĩ tộc cũng sẽ được bình yên.
Nhưng để đến Trường An phái không hề dễ dàng, đường đi rất xa, nếu muốn đến đó, Nguyệt nhi phải đi ngay trong ngày hôm nay.
"Mặc dù Cửu muội năng lực còn yếu đuối, nhưng niệm tình nhi thần, nàng vẫn có thể thuận lợi tiến vào Trường An phái." Yêu Vĩnh Diệm thấy Hồ Vương không phủ nhận, liền đoán hắn sẽ chấp nhận kế sách này, dù sao đây là cách tốt nhất rồi.
Hồ Vương khẽ liếc sang Kiến Nguyệt, thấy nàng sắc mặt thản nhiên, "Nguyệt nhi, con cảm thấy thế nào?"
Đợi đã, kịch bản có chút quen thuộc.
Trong những truyện mà nàng từng đọc, nữ chính đều ôm nhân vật lớn, hiện đại thì toàn là Tổng giám đốc, Chủ tịch, học bá, cổ đại không là hoàng đế, chưởng tiên thì chính là Đế Quân.
Kiến Nguyệt nằm mơ cũng không nghĩ đến sẽ đến lượt mình.
"Phụ vương, đây là cách tốt nhất rồi." Có thể cứu sống cái mạng, mình cũng chỉ có thể gật bừa.
"Vậy, đường đến Trường An phái rất xa, con mau chuẩn bị, ngay chiều nay sẽ lên đường."
"???" Kiến Nguyệt không ngờ mình bị đuổi ra khỏi nhà nhanh thế, còn chưa kịp hưởng công chúa mệnh..