Hồ Ly! Muốn Chờ Ta Bao Lâu?

Chương 33

“Ngươi, thật sự có biện pháp?" Trà trong tay dần dần lạnh, Mạc Thần rốt cuộc không nhịn được mở miệng trước tiên.

Bạch Nhiễm không có nói tiếp, giương mắt cười nhìn Mạc Thần, khóe mắt hơi nhếch lên trong lúc lơ đãng toát ra mấy phần phong lưu, trong con ngươi đen thâm thúy không che giấu chút tự tin nào tựa hồ không có xem vào mắt bất cứ vật nào trên thế gian.

Mạc Thần vẫn không nhúc nhích, lẳng lặng nhìn chăm chú vào Bạch Nhiễm, chờ câu trả lời thật sự của hắn. Chẳng qua là cặp mắt nhìn như bình tĩnh không gợn sóng, vẫn không che giấu được nóng nảy và kích động trong nội tâm của hắn giờ phút này. Trên thực tế, từ tháng trước ngày hổ linh chợt bắt đầu không yên, lòng của Mạc Thần cũng không có bình tĩnh hơn nửa khắc. Làm nguồn suối lực lượng của tộc Bạch Hổ, tầm quan trọng của hổ linh nghĩ là biết. Hổ linh gần một tháng không ổn định đã khiến cho phần lớn tộc nhân(người trong tộc) bắt đầu bất an, thật sự nếu không sớm để cho hổ linh phục hồi như cũ, sợ rằng bất an như vậy rất nhanh sẽ diễn biến thành khủng hoảng, thậm chí là bạo động. Đang ở thời điểm Mạc Thần bó tay hết cách, hắn nhận được tin tức của Bạch Nhiễm. Vừa được biết Bạch Nhiễm thậm chí có biện pháp, Mạc Thần liền một khắc không ngừng chạy tới Thanh Khâu.

Bạch Nhiễm bị Mạc Thần nhìn chòng chọc đến nửa điểm cũng không được tự nhiên, thản nhiên cười nói: “Đó là tự nhiên."

Nụ cười của Bạch Nhiễm ngược lại làm cho Mạc Thần càng không được tự nhiên, lão hồ ly này sẽ tốt bụng như vậy? Đáp án tuyệt đối là phủ định. Y theo phương thức làm việc qua nhiều năm của Bạch Nhiễm, gặp phải chuyện như vậy nhất định là ngồi bàng quang, ở đâu mà nhàn hạ thoải mái trông nom chuyện của tộc khác? Cho nên hôm nay hắn đột nhiên chủ động nói mình có biện pháp, tuyệt đối không phải là dễ dàng như vậy.

“Nói đi, ngươi có điều kiện gì?" Mạc Thần cũng không muốn vòng quanh với hắn, dứt khoát trực tiếp hỏi.

Nói thật ra, nếu không phải là bình thường giao tình của hắn và Bạch Nhiễm không kém, giữa hai tộc cũng không có bất kỳ xung đột, hắn thật hoài nghi lần này hổ linh đột nhiên không yên là do Bạch Nhiễm động tay chân.

“Con gái của ngươi cũng gả đi rồi, sao đến bây giờ con trai còn chưa có bất kỳ động tĩnh?" Bạch Nhiễm nhíu mày, dường như nói chuyện không đâu. Thật ra thì nếu không phải hổ linh của tộc Bạch Hổ trùng hợp xuất hiện vấn đề vào lúc này, hắn thật đúng là lượn quanh vài chỗ, chế tạo chút ít phiền toái cho tộc Bạch Hổ. Bất quá bây giờ vừa đúng, cũng tiết kiệm không ít chuyện của hắn.

“U, ngươi khi nào thì có nhiều nhàn hạ thoải mái quan tâm tới hôn sự của con ta như vậy? Chẳng lẽ ngươi muốn kết thân?" Mạc Thần cười ha ha một tiếng, tức giận chế nhạo nói. Hôn sự của Hạng Thành đã sớm thành một tâm bệnh của hắn, nhưng con trai chính là chết nương nhờ trên một thân cây treo cổ rồi, hắn dù gấp gáp thế nào cũng là vô dụng.

“Tùy tiện chọn một người ở trong tộc ngươi là được." Bạch Nhiễm lắc đầu, hắn cũng không có hứng thú với việc kết hợp người.

Lời này của Bạch Nhiễm khiến cho Mạc Thần sửng sốt, càng thêm không hiểu hắn đến tột cùng là có ý gì, “Ngươi đây là..."

“Nếu ngươi đồng ý, ngày mai ta liền đến núi Bạch Hổ." Tính toán lời nói của Mạc Thần, Bạch Nhiễm cười mị mị, mắt hơi híp lại thoáng qua ánh sáng. Ý sau lưng của lời nói rất rõ ràng, nếu ngươi không đáp ứng, ta liền buông tay bất kể.

Lòng của Mạc Thần vòng tầm vài vòng, vẫn không hiểu rõ Bạch Nhiễm có chủ ý gì. Sao đang êm đẹp liền đi vòng qua hôn sự của Hạng Thành rồi? Nhưng hắn sớm đã đáp ứng con trai, trong khoảng thời gian này sẽ không buộc hắn nữa. Hiện tại bảo hắn đột nhiên đổi ý, vậy... Nghĩ tới đây, trên mặt Mạc Thần toát ra mấy phần khó xử.

Mắt thấy Mạc Thần đung đưa không chừng, Bạch Nhiễm làm như lơ đãng hỏi: “Ngươi có biết lần này vì sao hổ linh không yên?"

“Ngươi biết?" Trong mắt Mạc Thần hiện ra ánh sáng, thân thể chấn động, vội vàng hỏi.

Bạch Nhiễm cười khẽ, không nhanh không chậm nói: “Chẳng lẽ ngươi quên lần trước vì sao hổ linh không yên?"

“Không thể nào!" Mạc Thần vỗ bàn một cái, hét lớn, “Tuyệt đối không thể nào!"

“Có cái gì không thể nào, nếu không ngươi cho rằng hổ linh đang tốt đẹp làm sao có thể vô duyên vô cớ xảy ra vấn đề?"

Lời nói của Bạch Nhiễm khiến cho Mạc Thần trầm mặc lại, hổ linh từng xuất hiện vấn đề giống như vậy, nhưng lần đó... Cho nên hắn vẫn không có nghĩ đến, nếu quả thật giống như Bạch Nhiễm nói, vậy thì thật nguy hiểm.

“Tộc Hắc Hổ mặc dù bị chết gần hết, nhưng vẫn có một hai con chạy trốn đến Ma giới." Bạch Nhiễm chậm rãi mở miệng, giọng nói bình thản, “Cõi đời này có thể khiến hổ linh chấn động như vậy, trừ bọn họ ra còn ai vào đây?"

“Nhưng hôm nay biên giới hai giới tiên ma khá vững chắc, bọn họ ở Ma giới làm sao có thể..."

Mắt thấy Mạc Thần không muốn tin tưởng, Bạch Nhiễm cũng không nói chuyện, tay trái vừa nhấc, một thi thể xuất hiện ở giữa đại sảnh.

“Này, này..." Mạc Thần không thể tin được chỉ vào thi thể trên đất, cả kinh nói không ra lời.

“Ngươi cho rằng đoạn thời gian trước Ngọc Đế phái nhiều người đi biên giới là du ngoạn sao?" Bạch Nhiễm nhướng nhướng mày, bên mép tràn ra một nụ cười khẽ, “Khi đó biên giới xuất hiện cái khe, bọn họ đã thừa cơ hội đó tới."

Mặc dù hôm nay khe đó bị Thấu Ngọc và Át Quân tu bổ xong, nhưng Ngọc Đế vẫn không dám chậm trễ chút nào, phái lượng thiên binh lớn đóng ở nơi đó. Nhiệm vụ đuổi bắt người nhân cơ hội lẻn vào Tiên giới, trùng hợp rơi xuống trên đầu Hồ tộc, vì vậy Bạch Nhiễm mới có thể rõ ràng nguyên nhân hổ linh không yên. Về phần phương pháp khiến hổ linh khôi phục... Nhìn đầu ngón tay mình chằm chằm, Bạch Nhiễm mím môi cười yếu ớt, trừ mình ra, thật đúng là không ai có thể làm được. Tên kia, trừ hắn ra còn ai có thể sai sử?

Thì ra hổ linh không yên là do tộc Hắc Hổ động tay chân. Mạc Thần thở dài, hổ linh bị tộc Hắc Hổ dùng máu bẩn làm ô nhiễm chỉ có dùng Ngưng Bích châu mới có thể hút máu đen trong đó, mà Ngưng Bích châu vào vạn năm trước đã bị Hỏa Kỳ Lân nuốt đi! Nếu như mặc cho máu đen tiếp tục xâm nhập ô nhiễm, sợ rằng hổ linh sẽ hoàn toàn mất đi hiệu dụng, như vậy đến lúc đó...

Mạc Thần cười khổ, hắn thậm chí không dám tưởng tượng đến lúc đó tộc Bạch Hổ sẽ biến thành bộ dáng gì. Biết hiện tại chỉ có người nam nhân trước mắt này mới có thể sai khiến con Kỳ Lân hay phát cáu đó, Mạc Thần không thể không đáp ứng yêu cầu của hắn, “Ta đáp ứng ngươi."

“Ngươi yên tâm, ngày mai ta liền lên núi Bạch Hổ." Lấy được đáp án hài lòng, mặt mày Bạch Nhiễm nhuộm cười, còn hơn ngàn vạn pháo hoa.

Giải quyết chuyện mấy ngày liên tiếp đè ở trong lòng, Mạc Thần cuối cùng cũng thở phào một cái. Mắt thấy Bạch Nhiễm mặt mày hớn hở, nhớ tới yêu cầu kỳ quái của Bạch Nhiễm, hắn vẫn không nhịn được nói: “Bạch Nhiễm, điều kiện này của ngươi không khỏi quá kỳ quái."

“Ngươi chỉ cần làm được là được." Bạch Nhiễm không mấy để ý cười một tiếng, “Sắc trời còn sớm, không bằng chúng ta chơi một ván cờ?"

“Được." Nghĩ tới mấy chục năm qua cũng chưa đánh với Bạch Nhiễm ván cờ nào, trong lòng Mạc Thần nhất thời ngứa ngáy.

Một ván thôi, đã là bình minh ngày hôm sau. Mạc Thần lại thua cờ một lần nữa tâm không cam tình không nguyện trở về núi Bạch Hổ, mà Bạch Nhiễm lại là động thân đi Hỏa Kỳ Lân sắp bị hắn sai sử lần nữa.

***

“Rống rống rống ——!!"

Trong lúc bất chợt, một tiếng rống kinh khủng tức giận không cam lòng tới cực điểm vang dội phía chân trời, khiến cho cả ngọn núi Tam Đồ cũng rung ba lần. Không lâu sau ở nơi này, trong mắt Bạch Nhiễm lóe lên ánh sáng được như ý trong tay vuốt vuốt một viên châu bích lục, cười híp mắt nghênh ngang rời đi. Chừa lại Hỏa Kỳ Lân bị lão hồ ly tước đoạt hết lần nữa, tội nghiệp nằm ở trong huyệt động, nhìn bầu trời xanh thẳm ngoài động im lặng khó thở.

Lão hồ ly tim đen phổi đen ruột đen này! Hung hăng vỗ mặt đất một cái, Hỏa Kỳ Lân hữu khí vô lực nhắm mắt lại, tiếp tục mộng đẹp vừa rồi của mình. Chỉ tiếc, vốn là mộng đẹp thế nhưng sau khi Bạch Nhiễm can thiệp chỉ có thể biến thành một cơn ác mộng.

Mặt khác, Mạc Thần mới vừa trở lại núi Bạch Hổ thật đúng lúc, ở cửa gặp được Hạng Thành đang muốn ra ngoài đến núi Nguyên Hoa thăm Ly Ương. Kết quả là, Hạng Thành bị cha của mình ngăn lại.

“Phụ vương, lúc trước người đã đáp ứng ta." Đợi đến khi Mạc Thần nói hết lời, khẩu khí Hạng Thành cứng ngắc nói.

Mạc Thần giương mắt, tựa hồ không nhận thấy được không cam lòng và tức giận trong giọng nói của con trai, tiếp tục phối hợp nói: “Cứ quyết định như vậy, ngày mai ta liền phái người bắt tay vào việc chuẩn bị chọn phi cho ngươi."

“Phụ vương!" Hạng Thành mặc dù không có nói thêm cái gì, thế nhưng tức giận trong hai chữ “Phụ vương" đã rõ ràng. Hắn cho tới bây giờ chưa từng nghĩ đến phụ vương mình lại đột nhiên nói lời phản lời!

“Khụ." Mạc Thần ho khan một tiếng, đối với con trai nhìn soi mói có chút lúng túng quay mắt đi. Về phần chuyện mất thể diện bị người uy hiếp mà đáp ứng điều kiện, hắn tuyệt đối sẽ không nói cho bất luận kẻ nào. Chớ nói chi là con trai mình!

“Ta sẽ không đáp ứng." Hạng Thành mặt không thay đổi trầm giọng nói.

“Ta chỉ thông báo cho ngươi." Sớm biết con trai không thể nào dễ dàng đáp ứng, Mạc Thần cũng không nói thêm cái gì nữa, phất tay áo rời đi. Về phần làm sao để cho con trai đi vào khuôn khổ, làm cha sao có thể không có biện pháp?

Chỉ là thương hại cho bộ xương già này của hắn, lại phải chạy xa đi gặp nam nhân kinh khủng đó. Nhớ tới Chiến thần Phục Thiên, da đầu Mạc Thần cũng có chút tê dại. Nói cho cùng, con trai mình biến thành tính tình hiện tại, còn không phải là bị Phục Thiên dạy hư? Nhớ năm đó, Thành nhi khi còn bé cũng là một đứa trẻ khả ái! Nhưng kể từ sau khi đi theo Phục Thiên, dần dần biểu tình trên mặt càng ngày càng ít, hôm nay giống y như dáng vẻ của tên Phục Thiên kia, cả ngày nghiêm mặt. Nghĩ tới đây, Mạc Thần không khỏi hơi tức, hắn thật rất tưởng niệm quả cầu lông mũm mĩm khả ái chạy tới trong ngực hắn làm nũng năm đó! Không thể quay đầu nhất quả nhiên là chuyện cũ!

Mạc Thần rời đi, Hạng Thành vẫn ngồi ở chỗ đó. Chẳng qua mặt nhìn như không chút thay đổi đã bao phủ mấy phần tối tăm, cặp mắt băng lam cũng không biết khi nào biến chuyển thành màu xanh đậm tối. Một hồi lâu, tròng mắt Hạng Thành mới khôi phục nguyên trạng, thần sắc vẫn không có chút phập phồng, sải bước. Vô luận như thế nào, hắn tuyệt đối sẽ không đáp ứng.

Sau khi Hạng Thành rời đi không bao lâu, Bạch Nhiễm mang theo Ngưng Bích châu đã đến núi Bạch Hổ, vẻ mặt vui vẻ, nụ cười nhu hòa. Bạch Nhiễm vừa tới, thậm chí cũng không kịp ngồi một lát, liền bị Mạc Thần vốn đang chờ hắn vô cùng lo lắng kéo xuống chỗ hổ linh.

Thấy máu bẩn xen lẫn trong hổ linh bị Ngưng Bích châu hấp thu hầu như không còn, từ từ khôi phục ổn định, lòng của Mạc Thần rốt cuộc mới trấn định lại được.

“Đừng quên chuyện ngươi đã đáp ứng với ta." Thu Ngưng Bích châu, Bạch Nhiễm lên tiếng nhắc nhở.

“Biết." Mạc Thần lườm hắn, “Như đã nói qua, điều kiện này của ngươi rốt cuộc là có ý tứ gì?"

Bạch Nhiễm quay đầu, giống như mím môi suy tư mấy giây, “Um, đây không phải là quan tâm cháu sao?"

Mạc Thần giựt giựt khóe miệng, lý do bịp người như vậy, cũng chỉ có lão hồ ly Bạch Nhiễm da dày thịt béo này mới có thể nói đương nhiên như thế.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại