Hồ Ly! Muốn Chờ Ta Bao Lâu?
Chương 17
Kết quả là...
Đối mặt với Hỏa Kỳ Lân đang vô cùng chậm rãi dạo bước đến trước mặt bọn họ, Phượng Cửu ngẩng đầu rất là bi tráng ngắm nhìn bầu trời bao la thê lương trên đỉnh đầu, không tiếng động kêu rên ở trong lòng: ông trời già, trêu chọc hai ta thật thú vị như vậy sao?
Nhớ tới hắn và tiểu Ương nhi hai người tìm khắp trước sau núi Bà La, lật từ trên xuống dưới không dưới mười lần, chỉ thiếu chút nữa động thủ đào ba thước đất lên xem. Cũng đừng nói là Hỏa Kỳ Lân, ngay cả nửa cọng lông của Hỏa Kỳ Lân cũng không nhìn thấy. Cuối cùng Ly Ương ủ rũ cúi đầu không thể làm gì khác hơn là buông tha, không thể không nói cái này xác thực khiến cho hắn thở phào nhẹ nhõm. Lúc ấy hắn vẫn còn đang cảm thấy may mắn, may nhờ không để cho hai người bọn họ tìm được. Nhưng thời điểm trời cao muốn trêu chọc ngươi, dù ngươi nhảy ra ngoài tam giới (Tiên giới, Nhân giới, Ma giới), không có ở trong ngũ hành (Kim, Mộc, Thuỷ, Hoả, Thổ) cũng chạy không khỏi...
Này thì không như vậy, trên đường bọn họ về núi Nguyên Hoa đi ngang qua ngọn núi Tam Đồ, đột nhiên Ly Ương nhớ tới gần đây mình ủ rượu vừa đúng thiếu nước suối Tam Xuyên ở ngọn núi Tam Đồ, vì vậy liền dừng lại đến suối Tam Xuyên lấy nước. Nhưng, có trời mới biết Hỏa Kỳ Lân này lại đang uống nước bên suối Tam Xuyên!! Hỏa Kỳ Lân đại nhân, ngươi là mới vừa ngủ hết giấc trưa ra ngoài tản bộ loanh quanh, cảm thấy khát nước cho nên mới uống miếng nước sao?
Nghĩ tới đây, Phượng Cửu thật là khóc không ra nước mắt, đến mức này, hắn còn có thể nói gì đây? Chẳng lẽ đời phượng tốt đẹp phong nhã hào hoa, mới hơn bảy trăm tuổi, vừa khởi sắc của hắn, hôm nay sẽ phải giao phó ở chỗ này? Ông trời già, không thể chơi Phượng Hoàng như vậy a! Hắn còn chưa có cưới vợ, đã sanh tiểu phượng hoàng đâu! Trình độ khổ ép trong đời phượng của hắn quả thật đúng là hoa ép khô!
Trái với Phượng Cửu nhìn trời rơi lệ, Ly Ương lại là gương mặt tràn đầy xán lạn, hai mắt nhìn chằm chằm vào Hỏa Kỳ Lân không tha. Nàng vốn tưởng rằng việc tìm kiếm Hỏa Kỳ Lân là vô vọng, ai ngờ rằng tùy tiện tới suối lấy nước lại để cho nàng gặp được! Trời cao quả nhiên là đối với nàng không tệ a!
“Rống ——" Ánh mắt không mang theo bất kỳ che giấu của Ly Ương khiến cho Hỏa Kỳ Lân có chút khó chịu, cảnh cáo rống lên một tiếng, hi vọng con tiểu hồ ly kia có thể an phận chút. Nếu không phải bản thể của tiểu nha đầu là con hồ ly, nó đã sớm nhào tới ăn bữa ngon. Tính toán một chút, nhìn ở phân thượng quả Viêm Tẫn nó đợi hơn ba trăm năm nay, tạm tha nàng đi.
Nghe được tiếng rống giận cảnh cáo của Hỏa Kỳ Lân, Phượng Cửu vội vàng lôi kéo Ly Ương lui về sau vài bước, “Tiểu Ương nhi, chúng ta đi mau."
“Nhưng, nhưng..." hai con mắt Ly Ương vẫn không nỡ rời khỏi Hỏa Kỳ Lân. Nếu hiện tại bọn họ đi, lần sau coi như dẫn theo người trở lại, Hỏa Kỳ Lân cũng nhất định không ở nơi này.
“Nhưng mà cái gì? Nếu hiện tại không đi, chúng ta có thể không đi được nữa!" Mắt thấy Hỏa Kỳ Lân lại nhích tới gần mấy bước, Phượng Cửu cảm giác tâm mình đã sắp không nhảy nỗi.
Phản ứng của con tiểu phượng hoàng này khiến cho Hỏa Kỳ Lân tương đối hài lòng, không giống con tiểu hồ ly kia, giống như căn bản không sợ nó. Không sai, chính là nên như vậy, không sợ nó sao được đây? Không nghĩ tới việc con Lão Hồ Ly kia sắp tới, nếu để cho hắn thấy nó khi dễ tiểu hồ ly, còn không biết sẽ hãm hại nó thế nào đây? Hỏa Kỳ Lân lại hướng hai người rống lên mấy tiếng, thúc giục bọn họ nhanh chóng rời đi.
“Tiểu Cửu nhi, chúng ta thử một chút?" Phát hiện Hỏa Kỳ Lân trừ hướng bọn họ rống lên hai tiếng, không có những động tác khác, căn bản không có đáng sợ như trong truyền thuyết, Ly Ương nhịn không được mà nhao nhao muốn thử. Bỏ qua con Hỏa Kỳ Lân này, nàng đi đâu mà tìm con thứ hai?
Động tác lui về phía sau của Phượng Cửu cứng đờ, không dám tin nhìn Ly Ương, “Thử, thử một chút? Ngươi điên rồi?!"
“Ta không điên." Nói xong, cũng không đợi Phượng Cửu có điều chuẩn bị, nâng chưởng chính là một lớp băng bay bổ đi.
“Rống!" Thấy mặt băng xông tới, Hỏa Kỳ Lân phẫn nộ gào thét, lúc nào thì ngay cả loại tiểu hồ ly chưa đủ lông đủ cánh này cũng dám động thổ ở trên đầu nó rồi? Một hớp Kỳ Lân chân hỏa trong nháy mắt tiêu diệt tất cả băng.
Lúc này, Ly Ương đã bay đến trước mặt Hỏa Kỳ Lân, một thanh kiếm dài lạnh như băng hơi mờ trong tay thẳng tắp đâm về mi tâm của nó. Trong ngày thường, công kích như vậy đặt ở trước mặt Hỏa Kỳ Lân, nó căn bản thậm chí móng vuốt đều lười động. Chẳng qua hôm nay hồ ly nhỏ như vậy cũng dám động thủ với nó, lại làm cho nó có chút tức giận. Rống lớn một tiếng, Hỏa Kỳ Lân căn bản không né tránh, trực tiếp nghênh đón.
Một hớp Kỳ Lân chân hỏa, kiếm dài lạnh như băng trong tay Ly Ương trong nháy mắt bị nuốt hết, ngay cả tay phải cầm kiếm cũng bị cháy. Ly Ương chỉ cảm thấy đau toàn tâm, mắt thấy ngay cả tay phải đều sắp bị Kỳ Lân chân hỏa thiêu hủy, một cỗ khí lạnh vô cùng trong cơ thể xông ra, mạnh mẽ chặn lại Kỳ Lân chân hỏa, lúc này mới bảo vệ lại một cái tay. Chẳng qua lúc này Hỏa Kỳ Lân đã đánh về phía Ly Ương, hung hăng đánh nàng vào dưới vách núi.
“Tiểu Ương nhi!" Mắt thấy Ly Ương bị Hỏa Kỳ Lân đặt ở móng, trong miệng phun ra máu tươi, Phượng Cửu quát to một tiếng, lập tức hiện nguyên hình, vỗ cánh thẳng tắp vọt tới Hỏa Kỳ Lân.
Còn chưa đến trước mặt Hỏa Kỳ Lân, một hồi gió mạnh liền thổi Phượng Cửu trở về.
“Rống ——" Hỏa Kỳ Lân rống lên một tiếng với Phượng Hoàng rơi xuống trở về, trong mắt tràn đầy khinh thường.
Phượng Cửu bị quét bay trên mặt đất, còn chưa kịp đứng vững, một lần nữa liền lập tức xông về phía Hỏa Kỳ Lân. Hắn thấy trong miệng Ly Ương bị Hỏa Kỳ Lân đặt tại dưới móng đang không ngừng ho ra máu, sắc mặt trắng bệch. Chẳng qua là ở trước mặt Hỏa Kỳ Lân, bất kỳ công kích của hai người bọn họ đều giống như đứa trẻ tự cù lét nhau chơi đùa, đừng nói là công hiệu, ngay cả một chút xíu ảnh hưởng cũng không có. Đối với tiếng công không ngừng của Phượng Cửu, Hỏa Kỳ Lân chỉ là một lần lại một lần không sợ người khác làm phiền mà hất bay hắn, mà miệng rộng toét ra kia tỏ rõ nó rất là hưởng thụ trò chơi như vậy.
Đợi đến lúc Phượng Cửu không đứng dậy nổi nữa thì Hỏa Kỳ Lân liền mất đi hứng thú đối với hắn, ngược lại hướng Ly Ương bị nó đặt dưới móng. Đưa ra đầu lưỡi tanh dài, Hỏa Kỳ Lân ngoẹo đầu, tựa hồ như đang suy nghĩ rốt cuộc muốn lấy con tiểu hồ ly này làm bữa ăn không. Con tiểu hồ ly này thật sự là hơi nhỏ một chút, ngay cả nhét kẽ răng cũng không đủ.
Bất quá, thịt cũng là thịt. Huống chi, thịt đưa đến khóe miệng nào có đạo lý không ăn?
Quyết định chủ ý, Hỏa Kỳ Lân mở miệng rộng ra, đang muốn một hớp cắn xuống, một đạo ánh sáng màu trắng lướt đi tới, khó khăn lắm xẹt qua từ khóe miệng nó. Hỏa Kỳ Lân cúi đầu, thấy một thanh kiếm dài đính bên chân nó. Thanh kiếm này nó nhận được, thần kiếm Trường Hồng, không phải là bội kiếm của con lão hồ ly kia sao? Ngượng ngùng buông móng vuốt ra, Hỏa Kỳ Lân tích tụ trong lòng, xem ra hôm nay thịt này không thể ăn. Lần này nó thật thua thiệt chết, thịt chưa ăn đến, khi dễ tiểu hồ ly còn bị Lão Hồ Ly bắt quả tang tại trận.
“Làm sao lại thành bộ dạng này?" Bạch Nhiễm cẩn thận ôm lấy Ly Ương, lau đi vết máu bên miệng nàng. Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Ly Ương và tay phải cơ hồ hủy diệt, trong mắt như mực mơ hồ lưu động tức giận và đau lòng.
“Khàn ——" làm động tới vết thương, Ly Ương đau đến hít vào khẩu khí. Mặt dữ tợn của Hỏa Kỳ Lân đột nhiên biến thành Bạch Nhiễm, Ly Ương sửng sốt một hồi, nắm áo Bạch Nhiễm, lớn tiếng khóc trong ngực hắn. Mới vừa miệng Hỏa Kỳ Lân cơ hồ sẽ cắn xuống, nàng còn tưởng rằng chính mình chết chắc. Thật may là, hắn tới.
“Ngoan, không sao, không sao." Bạch Nhiễm nhẹ giọng dụ dỗ, đợi đến sau khi tiếng khóc dần dần biến mất, mới lại thử dò xét kêu, “Tiểu Bạch?"
Người trong ngực không phản ứng chút nào, Bạch Nhiễm cúi đầu vừa nhìn, mới phát hiện Ly Ương đã ngất đi. Thần lực từ tim chảy vào, ân cần săn sóc ngũ tạng lục phủ của Ly Ương. Bạch Nhiễm nhẹ nhàng than thở, phát hiện tình huống còn hỏng bét hơn hắn tưởng tượng rất nhiều. Lạnh lùng đảo mắt Hỏa Kỳ Lân, tầm mắt Bạch Nhiễm chuyển tới trên người Phượng Cửu không bò dậy nổi.
Hỏa Kỳ Lân cũng phát hiện Bạch Nhiễm đối với con tiểu hồ ly này tựa hồ không quá tầm thường, nhận được ánh mắt của hắn, nó có chút chột dạ chạy đi đem con tiểu phượng hoàng kia tha tới đây. Nghĩ nó là thượng cổ thần thú, hôm nay lại bị con lão hồ ly này sai sử như vậy.
“Các ngươi làm sao tới nơi này?" Bạch Nhiễm liếc nhìn Phượng Cửu, phát hiện tình huống của hắn so với Ly Ương tốt hơn rất nhiều.
Nuốt vào Uẩn Linh đan Bạch Nhiễm ném tới, Phượng Cửu cảm giác đau đớn trên người thoáng chậm một chút, mới mở miệng nói: “Chúng ta vốn là đi núi Bà La tìm Hỏa Kỳ Lân, nhưng tìm khắp núi Bà La cũng không tìm được. Trên đường trở về đi ngang qua ngọn núi Tam Đồ, tiểu Ương nhi nói ủ rượu thiếu nước suối Tam Xuyên nên đã đi xuống lấy, ai ngờ lại gặp được Hỏa Kỳ Lân ở chỗ này."
Nghe lời Phượng Cửu nói, Bạch Nhiễm cau mày, hỏi: “Tìm Hỏa Kỳ Lân? Các ngươi tìm Hỏa Kỳ Lân làm gì?"
“Này, cái này..." Phượng Cửu liếc nhìn Ly Ương đã bất tỉnh trong ngực Bạch Nhiễm, có chút bị làm khó.
“Nói đi, chuyện của nàng không có gì là ta không biết." Thấy vẻ mặt Phượng Cửu, trong lòng Bạch Nhiễm đã có suy đoán đại khái.
“Khí cực hàn trong cơ thể đại bá ta cần vật chí dương chí nhiệt trên thế gian mới có thể loại trừ..."
“Tốt lắm, ta biết." Không cần Phượng Cửu nói xong, Bạch Nhiễm đã hiểu tiền nhân hậu quả của chuyện. Nha đầu này, nhất định là muốn máu tươi của Kỳ Lân. Vì Phượng Hề, ngay cả mệnh cũng không cần? Nghĩ tới đây, trong lòng Bạch Nhiễm mơ hồ có cỗ tức giận, chờ nha đầu này lành thương, hắn không thể không đè nàng xuống, hung hăng đánh cái mông.
Bạch Nhiễm ngẩng đầu lên, liền thấy Hỏa Kỳ Lân đã lui vài bước, vẻ mặt đang đề phòng nhìn mình chằm chằm.
“Không cần quả Viêm Tẫn?" Bạch Nhiễm nhướng mày, làm như không thấy sự đề phòng của Hoả Kỳ Lân.
“Rống ——" Hỏa Kỳ Lân rống lên một tiếng với Bạch Nhiễm, chẳng qua cảnh cáo rõ ràng chưa đủ.
Cẩn thận thả Ly Ương vào bên cạnh Phượng Cửu, Bạch Nhiễm đứng lên, đi tới trước mặt Hỏa Kỳ Lân, gương mặt không vui, “Đem người của ta biến thành bộ dạng này, ngươi còn có thể rống với ta?"
“Rống! Rống rống!" Hỏa Kỳ Lân trước chỉ chỉ Ly Ương, lại chỉ chỉ mình, mắt lộ ra oan uổng. Trời ơi, rõ ràng là tiểu nha đầu này động thủ trước có được hay không? Ai biết nàng giòn như vậy, dùng một chút xíu hơi sức liền gãy.
“Ngươi còn oan uổng? Nếu ta tới muộn một bước, nàng không phải là thành điểm tâm hôm nay của ngươi rồi?" Quen biết vạn năm, Bạch Nhiễm rõ tính bướng bỉnh của Hoả Kỳ Lân như lòng bàn tay, “Nha đầu này là ta tỉ mỉ nuôi mấy chục năm, hôm nay không chỉ có bị ngươi đánh cho thành như vậy, còn kém chút bị ngươi ăn, ngươi nói chuyện này làm sao bây giờ?"
Bạch Nhiễm tiến lên một bước, Hỏa Kỳ Lân liền lui về phía sau một bước, giống như là gặp quỷ.
Xong rồi xong rồi, quỷ lòng dạ hiểm độc này nhất định lại muốn hãm hại ta. Hỏa Kỳ Lân buồn bã kêu lên ở trong lòng. Con lão hồ ly này, chính là thừa dịp nó bị phong ấn không cách nào hóa thân, trong tay lại nắm quả Viêm Tẫn nó cần, mỗi lần đều không chút kiêng kỵ khi dễ nó như vậy. Khốn kiếp, giảo hoạt nhất đen tối nhất không bằng cầm thú nhất trên cõi đời này đúng là con lão hồ ly này.
“Năm giọt máu tươi, chuyện như vậy bỏ qua, ta cũng sẽ cho ngươi quả Viêm Tẫn." Thấy Hỏa Kỳ Lân không có bất kỳ bày tỏ, Bạch Nhiễm nói.
“Rống ——!!" Vừa nghe đến năm giọt máu tươi, Hỏa Kỳ Lân tức giận hướng Bạch Nhiễm rống lên. Con lão hồ ly này xem máu tươi là cái gì? Năm giọt a!! Vậy cũng chính là năm trăm năm tu vi, còn không bằng một đao giết nó thống khoái!
Bạch Nhiễm nhướng nhướng mày, lại hỏi: “Không chịu? Vậy ba giọt?"
Hỏa Kỳ Lân nghiêng đầu sang chỗ khác, dứt khoát không nhìn tới con lão hồ ly lòng dạ hiểm độc phổi đen ruột đen này. Hắn đây là lột da sao?
“Không chịu coi như xong, một đao đoạn tuyệt. Quả Viêm Tẫn này..."
“Rống!" Nghe được ba chữ quản Viêm Tẫn, Hỏa Kỳ Lân vội vàng quát. Người này bắt được chân đau của nó uy hiếp nó! Đáng thương khắp thiên hạ chỉ còn dư lại một cây quả Viêm Tẫn ở Thanh Khâu, càng đáng thương chính là nó đường đường thượng cổ thần thú lại không thể không có quả Viêm Tẫn này!
“Rống rống ——" đối với ánh nhìn soi mói của Bạch Nhiễm, Hỏa Kỳ Lân không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp. Bức ra ba giọt máu tươi, lúc này mới đổi lấy quả Viêm Tẫn.
Thu ba giọt máu tươi, Bạch Nhiễm giao bình cho Phượng Cửu, dặn dò: “Ngươi trở về núi Phượng Kỳ, giao cái này cho Phượng Hề. Ly Ương thì ta mang về Thanh Khâu trước."
Thoáng nghỉ ngơi, khôi phục chút nguyên khí. Phượng Cửu ngậm bình, bay về núi Phượng Kỳ.
Đối mặt với Hỏa Kỳ Lân đang vô cùng chậm rãi dạo bước đến trước mặt bọn họ, Phượng Cửu ngẩng đầu rất là bi tráng ngắm nhìn bầu trời bao la thê lương trên đỉnh đầu, không tiếng động kêu rên ở trong lòng: ông trời già, trêu chọc hai ta thật thú vị như vậy sao?
Nhớ tới hắn và tiểu Ương nhi hai người tìm khắp trước sau núi Bà La, lật từ trên xuống dưới không dưới mười lần, chỉ thiếu chút nữa động thủ đào ba thước đất lên xem. Cũng đừng nói là Hỏa Kỳ Lân, ngay cả nửa cọng lông của Hỏa Kỳ Lân cũng không nhìn thấy. Cuối cùng Ly Ương ủ rũ cúi đầu không thể làm gì khác hơn là buông tha, không thể không nói cái này xác thực khiến cho hắn thở phào nhẹ nhõm. Lúc ấy hắn vẫn còn đang cảm thấy may mắn, may nhờ không để cho hai người bọn họ tìm được. Nhưng thời điểm trời cao muốn trêu chọc ngươi, dù ngươi nhảy ra ngoài tam giới (Tiên giới, Nhân giới, Ma giới), không có ở trong ngũ hành (Kim, Mộc, Thuỷ, Hoả, Thổ) cũng chạy không khỏi...
Này thì không như vậy, trên đường bọn họ về núi Nguyên Hoa đi ngang qua ngọn núi Tam Đồ, đột nhiên Ly Ương nhớ tới gần đây mình ủ rượu vừa đúng thiếu nước suối Tam Xuyên ở ngọn núi Tam Đồ, vì vậy liền dừng lại đến suối Tam Xuyên lấy nước. Nhưng, có trời mới biết Hỏa Kỳ Lân này lại đang uống nước bên suối Tam Xuyên!! Hỏa Kỳ Lân đại nhân, ngươi là mới vừa ngủ hết giấc trưa ra ngoài tản bộ loanh quanh, cảm thấy khát nước cho nên mới uống miếng nước sao?
Nghĩ tới đây, Phượng Cửu thật là khóc không ra nước mắt, đến mức này, hắn còn có thể nói gì đây? Chẳng lẽ đời phượng tốt đẹp phong nhã hào hoa, mới hơn bảy trăm tuổi, vừa khởi sắc của hắn, hôm nay sẽ phải giao phó ở chỗ này? Ông trời già, không thể chơi Phượng Hoàng như vậy a! Hắn còn chưa có cưới vợ, đã sanh tiểu phượng hoàng đâu! Trình độ khổ ép trong đời phượng của hắn quả thật đúng là hoa ép khô!
Trái với Phượng Cửu nhìn trời rơi lệ, Ly Ương lại là gương mặt tràn đầy xán lạn, hai mắt nhìn chằm chằm vào Hỏa Kỳ Lân không tha. Nàng vốn tưởng rằng việc tìm kiếm Hỏa Kỳ Lân là vô vọng, ai ngờ rằng tùy tiện tới suối lấy nước lại để cho nàng gặp được! Trời cao quả nhiên là đối với nàng không tệ a!
“Rống ——" Ánh mắt không mang theo bất kỳ che giấu của Ly Ương khiến cho Hỏa Kỳ Lân có chút khó chịu, cảnh cáo rống lên một tiếng, hi vọng con tiểu hồ ly kia có thể an phận chút. Nếu không phải bản thể của tiểu nha đầu là con hồ ly, nó đã sớm nhào tới ăn bữa ngon. Tính toán một chút, nhìn ở phân thượng quả Viêm Tẫn nó đợi hơn ba trăm năm nay, tạm tha nàng đi.
Nghe được tiếng rống giận cảnh cáo của Hỏa Kỳ Lân, Phượng Cửu vội vàng lôi kéo Ly Ương lui về sau vài bước, “Tiểu Ương nhi, chúng ta đi mau."
“Nhưng, nhưng..." hai con mắt Ly Ương vẫn không nỡ rời khỏi Hỏa Kỳ Lân. Nếu hiện tại bọn họ đi, lần sau coi như dẫn theo người trở lại, Hỏa Kỳ Lân cũng nhất định không ở nơi này.
“Nhưng mà cái gì? Nếu hiện tại không đi, chúng ta có thể không đi được nữa!" Mắt thấy Hỏa Kỳ Lân lại nhích tới gần mấy bước, Phượng Cửu cảm giác tâm mình đã sắp không nhảy nỗi.
Phản ứng của con tiểu phượng hoàng này khiến cho Hỏa Kỳ Lân tương đối hài lòng, không giống con tiểu hồ ly kia, giống như căn bản không sợ nó. Không sai, chính là nên như vậy, không sợ nó sao được đây? Không nghĩ tới việc con Lão Hồ Ly kia sắp tới, nếu để cho hắn thấy nó khi dễ tiểu hồ ly, còn không biết sẽ hãm hại nó thế nào đây? Hỏa Kỳ Lân lại hướng hai người rống lên mấy tiếng, thúc giục bọn họ nhanh chóng rời đi.
“Tiểu Cửu nhi, chúng ta thử một chút?" Phát hiện Hỏa Kỳ Lân trừ hướng bọn họ rống lên hai tiếng, không có những động tác khác, căn bản không có đáng sợ như trong truyền thuyết, Ly Ương nhịn không được mà nhao nhao muốn thử. Bỏ qua con Hỏa Kỳ Lân này, nàng đi đâu mà tìm con thứ hai?
Động tác lui về phía sau của Phượng Cửu cứng đờ, không dám tin nhìn Ly Ương, “Thử, thử một chút? Ngươi điên rồi?!"
“Ta không điên." Nói xong, cũng không đợi Phượng Cửu có điều chuẩn bị, nâng chưởng chính là một lớp băng bay bổ đi.
“Rống!" Thấy mặt băng xông tới, Hỏa Kỳ Lân phẫn nộ gào thét, lúc nào thì ngay cả loại tiểu hồ ly chưa đủ lông đủ cánh này cũng dám động thổ ở trên đầu nó rồi? Một hớp Kỳ Lân chân hỏa trong nháy mắt tiêu diệt tất cả băng.
Lúc này, Ly Ương đã bay đến trước mặt Hỏa Kỳ Lân, một thanh kiếm dài lạnh như băng hơi mờ trong tay thẳng tắp đâm về mi tâm của nó. Trong ngày thường, công kích như vậy đặt ở trước mặt Hỏa Kỳ Lân, nó căn bản thậm chí móng vuốt đều lười động. Chẳng qua hôm nay hồ ly nhỏ như vậy cũng dám động thủ với nó, lại làm cho nó có chút tức giận. Rống lớn một tiếng, Hỏa Kỳ Lân căn bản không né tránh, trực tiếp nghênh đón.
Một hớp Kỳ Lân chân hỏa, kiếm dài lạnh như băng trong tay Ly Ương trong nháy mắt bị nuốt hết, ngay cả tay phải cầm kiếm cũng bị cháy. Ly Ương chỉ cảm thấy đau toàn tâm, mắt thấy ngay cả tay phải đều sắp bị Kỳ Lân chân hỏa thiêu hủy, một cỗ khí lạnh vô cùng trong cơ thể xông ra, mạnh mẽ chặn lại Kỳ Lân chân hỏa, lúc này mới bảo vệ lại một cái tay. Chẳng qua lúc này Hỏa Kỳ Lân đã đánh về phía Ly Ương, hung hăng đánh nàng vào dưới vách núi.
“Tiểu Ương nhi!" Mắt thấy Ly Ương bị Hỏa Kỳ Lân đặt ở móng, trong miệng phun ra máu tươi, Phượng Cửu quát to một tiếng, lập tức hiện nguyên hình, vỗ cánh thẳng tắp vọt tới Hỏa Kỳ Lân.
Còn chưa đến trước mặt Hỏa Kỳ Lân, một hồi gió mạnh liền thổi Phượng Cửu trở về.
“Rống ——" Hỏa Kỳ Lân rống lên một tiếng với Phượng Hoàng rơi xuống trở về, trong mắt tràn đầy khinh thường.
Phượng Cửu bị quét bay trên mặt đất, còn chưa kịp đứng vững, một lần nữa liền lập tức xông về phía Hỏa Kỳ Lân. Hắn thấy trong miệng Ly Ương bị Hỏa Kỳ Lân đặt tại dưới móng đang không ngừng ho ra máu, sắc mặt trắng bệch. Chẳng qua là ở trước mặt Hỏa Kỳ Lân, bất kỳ công kích của hai người bọn họ đều giống như đứa trẻ tự cù lét nhau chơi đùa, đừng nói là công hiệu, ngay cả một chút xíu ảnh hưởng cũng không có. Đối với tiếng công không ngừng của Phượng Cửu, Hỏa Kỳ Lân chỉ là một lần lại một lần không sợ người khác làm phiền mà hất bay hắn, mà miệng rộng toét ra kia tỏ rõ nó rất là hưởng thụ trò chơi như vậy.
Đợi đến lúc Phượng Cửu không đứng dậy nổi nữa thì Hỏa Kỳ Lân liền mất đi hứng thú đối với hắn, ngược lại hướng Ly Ương bị nó đặt dưới móng. Đưa ra đầu lưỡi tanh dài, Hỏa Kỳ Lân ngoẹo đầu, tựa hồ như đang suy nghĩ rốt cuộc muốn lấy con tiểu hồ ly này làm bữa ăn không. Con tiểu hồ ly này thật sự là hơi nhỏ một chút, ngay cả nhét kẽ răng cũng không đủ.
Bất quá, thịt cũng là thịt. Huống chi, thịt đưa đến khóe miệng nào có đạo lý không ăn?
Quyết định chủ ý, Hỏa Kỳ Lân mở miệng rộng ra, đang muốn một hớp cắn xuống, một đạo ánh sáng màu trắng lướt đi tới, khó khăn lắm xẹt qua từ khóe miệng nó. Hỏa Kỳ Lân cúi đầu, thấy một thanh kiếm dài đính bên chân nó. Thanh kiếm này nó nhận được, thần kiếm Trường Hồng, không phải là bội kiếm của con lão hồ ly kia sao? Ngượng ngùng buông móng vuốt ra, Hỏa Kỳ Lân tích tụ trong lòng, xem ra hôm nay thịt này không thể ăn. Lần này nó thật thua thiệt chết, thịt chưa ăn đến, khi dễ tiểu hồ ly còn bị Lão Hồ Ly bắt quả tang tại trận.
“Làm sao lại thành bộ dạng này?" Bạch Nhiễm cẩn thận ôm lấy Ly Ương, lau đi vết máu bên miệng nàng. Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Ly Ương và tay phải cơ hồ hủy diệt, trong mắt như mực mơ hồ lưu động tức giận và đau lòng.
“Khàn ——" làm động tới vết thương, Ly Ương đau đến hít vào khẩu khí. Mặt dữ tợn của Hỏa Kỳ Lân đột nhiên biến thành Bạch Nhiễm, Ly Ương sửng sốt một hồi, nắm áo Bạch Nhiễm, lớn tiếng khóc trong ngực hắn. Mới vừa miệng Hỏa Kỳ Lân cơ hồ sẽ cắn xuống, nàng còn tưởng rằng chính mình chết chắc. Thật may là, hắn tới.
“Ngoan, không sao, không sao." Bạch Nhiễm nhẹ giọng dụ dỗ, đợi đến sau khi tiếng khóc dần dần biến mất, mới lại thử dò xét kêu, “Tiểu Bạch?"
Người trong ngực không phản ứng chút nào, Bạch Nhiễm cúi đầu vừa nhìn, mới phát hiện Ly Ương đã ngất đi. Thần lực từ tim chảy vào, ân cần săn sóc ngũ tạng lục phủ của Ly Ương. Bạch Nhiễm nhẹ nhàng than thở, phát hiện tình huống còn hỏng bét hơn hắn tưởng tượng rất nhiều. Lạnh lùng đảo mắt Hỏa Kỳ Lân, tầm mắt Bạch Nhiễm chuyển tới trên người Phượng Cửu không bò dậy nổi.
Hỏa Kỳ Lân cũng phát hiện Bạch Nhiễm đối với con tiểu hồ ly này tựa hồ không quá tầm thường, nhận được ánh mắt của hắn, nó có chút chột dạ chạy đi đem con tiểu phượng hoàng kia tha tới đây. Nghĩ nó là thượng cổ thần thú, hôm nay lại bị con lão hồ ly này sai sử như vậy.
“Các ngươi làm sao tới nơi này?" Bạch Nhiễm liếc nhìn Phượng Cửu, phát hiện tình huống của hắn so với Ly Ương tốt hơn rất nhiều.
Nuốt vào Uẩn Linh đan Bạch Nhiễm ném tới, Phượng Cửu cảm giác đau đớn trên người thoáng chậm một chút, mới mở miệng nói: “Chúng ta vốn là đi núi Bà La tìm Hỏa Kỳ Lân, nhưng tìm khắp núi Bà La cũng không tìm được. Trên đường trở về đi ngang qua ngọn núi Tam Đồ, tiểu Ương nhi nói ủ rượu thiếu nước suối Tam Xuyên nên đã đi xuống lấy, ai ngờ lại gặp được Hỏa Kỳ Lân ở chỗ này."
Nghe lời Phượng Cửu nói, Bạch Nhiễm cau mày, hỏi: “Tìm Hỏa Kỳ Lân? Các ngươi tìm Hỏa Kỳ Lân làm gì?"
“Này, cái này..." Phượng Cửu liếc nhìn Ly Ương đã bất tỉnh trong ngực Bạch Nhiễm, có chút bị làm khó.
“Nói đi, chuyện của nàng không có gì là ta không biết." Thấy vẻ mặt Phượng Cửu, trong lòng Bạch Nhiễm đã có suy đoán đại khái.
“Khí cực hàn trong cơ thể đại bá ta cần vật chí dương chí nhiệt trên thế gian mới có thể loại trừ..."
“Tốt lắm, ta biết." Không cần Phượng Cửu nói xong, Bạch Nhiễm đã hiểu tiền nhân hậu quả của chuyện. Nha đầu này, nhất định là muốn máu tươi của Kỳ Lân. Vì Phượng Hề, ngay cả mệnh cũng không cần? Nghĩ tới đây, trong lòng Bạch Nhiễm mơ hồ có cỗ tức giận, chờ nha đầu này lành thương, hắn không thể không đè nàng xuống, hung hăng đánh cái mông.
Bạch Nhiễm ngẩng đầu lên, liền thấy Hỏa Kỳ Lân đã lui vài bước, vẻ mặt đang đề phòng nhìn mình chằm chằm.
“Không cần quả Viêm Tẫn?" Bạch Nhiễm nhướng mày, làm như không thấy sự đề phòng của Hoả Kỳ Lân.
“Rống ——" Hỏa Kỳ Lân rống lên một tiếng với Bạch Nhiễm, chẳng qua cảnh cáo rõ ràng chưa đủ.
Cẩn thận thả Ly Ương vào bên cạnh Phượng Cửu, Bạch Nhiễm đứng lên, đi tới trước mặt Hỏa Kỳ Lân, gương mặt không vui, “Đem người của ta biến thành bộ dạng này, ngươi còn có thể rống với ta?"
“Rống! Rống rống!" Hỏa Kỳ Lân trước chỉ chỉ Ly Ương, lại chỉ chỉ mình, mắt lộ ra oan uổng. Trời ơi, rõ ràng là tiểu nha đầu này động thủ trước có được hay không? Ai biết nàng giòn như vậy, dùng một chút xíu hơi sức liền gãy.
“Ngươi còn oan uổng? Nếu ta tới muộn một bước, nàng không phải là thành điểm tâm hôm nay của ngươi rồi?" Quen biết vạn năm, Bạch Nhiễm rõ tính bướng bỉnh của Hoả Kỳ Lân như lòng bàn tay, “Nha đầu này là ta tỉ mỉ nuôi mấy chục năm, hôm nay không chỉ có bị ngươi đánh cho thành như vậy, còn kém chút bị ngươi ăn, ngươi nói chuyện này làm sao bây giờ?"
Bạch Nhiễm tiến lên một bước, Hỏa Kỳ Lân liền lui về phía sau một bước, giống như là gặp quỷ.
Xong rồi xong rồi, quỷ lòng dạ hiểm độc này nhất định lại muốn hãm hại ta. Hỏa Kỳ Lân buồn bã kêu lên ở trong lòng. Con lão hồ ly này, chính là thừa dịp nó bị phong ấn không cách nào hóa thân, trong tay lại nắm quả Viêm Tẫn nó cần, mỗi lần đều không chút kiêng kỵ khi dễ nó như vậy. Khốn kiếp, giảo hoạt nhất đen tối nhất không bằng cầm thú nhất trên cõi đời này đúng là con lão hồ ly này.
“Năm giọt máu tươi, chuyện như vậy bỏ qua, ta cũng sẽ cho ngươi quả Viêm Tẫn." Thấy Hỏa Kỳ Lân không có bất kỳ bày tỏ, Bạch Nhiễm nói.
“Rống ——!!" Vừa nghe đến năm giọt máu tươi, Hỏa Kỳ Lân tức giận hướng Bạch Nhiễm rống lên. Con lão hồ ly này xem máu tươi là cái gì? Năm giọt a!! Vậy cũng chính là năm trăm năm tu vi, còn không bằng một đao giết nó thống khoái!
Bạch Nhiễm nhướng nhướng mày, lại hỏi: “Không chịu? Vậy ba giọt?"
Hỏa Kỳ Lân nghiêng đầu sang chỗ khác, dứt khoát không nhìn tới con lão hồ ly lòng dạ hiểm độc phổi đen ruột đen này. Hắn đây là lột da sao?
“Không chịu coi như xong, một đao đoạn tuyệt. Quả Viêm Tẫn này..."
“Rống!" Nghe được ba chữ quản Viêm Tẫn, Hỏa Kỳ Lân vội vàng quát. Người này bắt được chân đau của nó uy hiếp nó! Đáng thương khắp thiên hạ chỉ còn dư lại một cây quả Viêm Tẫn ở Thanh Khâu, càng đáng thương chính là nó đường đường thượng cổ thần thú lại không thể không có quả Viêm Tẫn này!
“Rống rống ——" đối với ánh nhìn soi mói của Bạch Nhiễm, Hỏa Kỳ Lân không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp. Bức ra ba giọt máu tươi, lúc này mới đổi lấy quả Viêm Tẫn.
Thu ba giọt máu tươi, Bạch Nhiễm giao bình cho Phượng Cửu, dặn dò: “Ngươi trở về núi Phượng Kỳ, giao cái này cho Phượng Hề. Ly Ương thì ta mang về Thanh Khâu trước."
Thoáng nghỉ ngơi, khôi phục chút nguyên khí. Phượng Cửu ngậm bình, bay về núi Phượng Kỳ.
Tác giả :
Mật Trầm Trầm