Hồ Ly Hồ Đồ
Chương 5
Sau khi cao trào qua đi,nam nhân bỗng dưng xoay người nằm xuống bên cạnh hắn mà ngáy khò khò,hoàn toàn rơi vào giấc ngủ không mộng mị.
Định Vân vương tử đáng thương cũng mở mắt hồi tỉnh, trên người hắn bây giờ toàn là vết hôn ngân do tên kia để lại.
Cái mông bị y giày xéo đến mức sắp nở hoa, cả người đau nhức giống như vừa bị một chiếc xe tải cán qua.
Hắn không ngờ mình lại bị con gấu điên kia cưỡng bức.
Ở thánh quốc,hắn đã lớn lên trong sự che chở và chăm sóc của mọi người, được quốc vương và mẫu hậu vô cùng sủng ái…
Vậy mà bây giờ lại rơi vào thảm cảnh này, vương tử quả thực khóc không ra nước mắt. Hắn phải mau chóng trở về, không được để cho mọi người phát hiện ra bộ dáng khốn khổ của mình.
Quan trọng hơn, hắn tuyệt đối không thể để cho con gấu trời đánh kia biết rằng hắn đã bị y thượng đến chết đi sống lại.
Vị vương tử cực độ sĩ diện nhất định không thể để cho loại chuyện mất mặt này bị phát hiện.
Để phi tang chứng cứ, vương tử đáng thương đành bất đắc dĩ loay hoay chà lau thân thể cho con gấu điên kia… Nhất là cái thứ ‘Công cụ phạm tội’ dính đầy vết máu xử nam của hắn.
Ô… Đới Nhạc chết bầm, thật đáng ghét, bản vương kiếp trước có mạo phạm phần mộ tổ tiên của nhà ngươi sao, vì sao kiếp này lại bám theo hành hạ ta như vậy a?
Hơn nữa rõ ràng người bị cưỡng gian là bản vương, vì sao còn phải giúp ngươi tẩy rửa đại kê kê a?
Định Vân vương tử khóc không ra tiếng,chỉ có thể ngửa đầu lên hỏi trời xanh…
…
…
Khi Đới Nhạc tỉnh lại thì trời đã sáng.
Nhận ra bản thân đang nằm bên cạnh hồ nước,y không khỏi ngẩn cả người.
“ Chuyện gì thế này? Vì sao ta lại ngủ ở đây?"
Y phủi bụi đất bám trên thân thể,rồi ngây ngốc đứng lên.
“ Sếp ơi, sếp!"
Lý Cần từ xa liều mạng kêu to, thở hồng hộc chạy tới: “ Phù phù… thì ra sếp ở chỗ này a…"
“ Ngươi sao thế? Khẩn trương cái gì? Sợ ta bỏ ngươi lại, một mình chạy trốn sao?"
“ Không phải, sáng nay ta tỉnh lại thì phát hiện lều của ngươi trống không, nghĩ đến ngươi cả đêm không trở về, đương nhiên ta sợ ngươi gặp phải chuyện nguy hiểm. Sếp, tối hôm qua ngươi đã làm gì vậy?"
Lý Cần thực sự phi thường hiếu kỳ, hắn đã ở bên cạnh y nhiều năm, chưa từng thấy y qua đêm ở bên ngoài. Huống chi nơi này là vùng hoang dã,không có hàng quán ăn đêm gì cả, tối hôm qua rốt cuộc y ở ngoài này để làm gì?
Chính Đới Nhạc cũng rất muốn biết đáp án.
Ký ức của y tối hôm qua chỉ nhớ mang máng là đã bị con hồ ly chết tiệt đẩy ngã vào trong bụi “ Hựu mộng hoa".
Y biết hương vị của loại hoa này chứa đựng thành phần mê huyễn, người bị trúng độc sẽ tạm thời mất đi ý thức, hoàn toàn biến thành một con người khác hẳn,sẽ làm ra những hành vi mà lúc bình thường người đó không dám thực hiện.
Kỳ quái, lẽ nào tối hôm qua ta thực sự bị trúng độc? Hơn nữa lại làm ra những hành vi mà bình thường ta không dám làm.
Trong đầu Đới Nhạc chỉ là một mảnh hỗn loạn, có cảm giác đã quên đi phần ký ức gì đó rất trọng yếu.
Thấy nam nhân vẻ mặt đầy khổ não, Lý Cần càng hiếu kỳ hơn nữa: “Sếp,vậy… tối hôm qua …"
“ Không nhớ! Đừng có hỏi nữa!"
Đới Nhạc khó chịu liếc hắn một cái, xoay người bước đi.
“ Ô… Sếp, chờ ta một chút a."
Hai người một trước một sau trở lại nơi đóng trại, vừa vặn nhìn thấy Tiểu Nhu mang theo vẻ mặt lo lắng chạy đến.
“ Trời ạ, Đới tiến sĩ, ngươi cuối cùng cũng đã trở về."
“ Làm sao vậy? Tiểu Nhu tỷ, phát sinh chuyện gì sao?"
Lý Cần khẩn trương hỏi.
“ Thật không may,vương tử của chúng ta phát sốt rồi!"
“ Cái gì?" Đới Nhạc vừa nghe nàng nói như vậy, trong lòng bỗng dưng trở nên căng thẳng: “Có chuyện gì đã xảy ra? Tối hôm qua hắn còn khỏe lắm mà."
“ Ta cũng không biết a, buổi sáng hôm nay, ta đến gọi vương tử thức dậy để rửa mặt và ăn sáng,nhưng vương tử vẫn không tỉnh lại, ta mới phát hiện cả người hắn nóng rần lên. Đều là do ta sơ ý, tối hôm qua đã để hắn đi tắm lâu như vậy."
Tiểu Nhu cảm thấy bản thân thật đáng trách.
“Để ta đi xem qua."
Nói xong,Đới Nhạc liền nhanh chóng bước về phía lều ngủ của Định Vân.
Lý Cần thấy thế không khỏi cười cười: “ Hi, Khẩu thị tâm phi, bình thường hung dữ với người ta như vậy, bây giờ lại rất khẩn trương…"
“ Đới tiến sĩ đúng là người tốt a. Nhưng không biết y có biện pháp nào cứu chữa cho vương tử của chúng ta hay không? Ta mang thuốc đến cho hắn,nhưng hắn vừa uống vào liền nôn ra, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì."
“ Tiểu Nhu tỷ, ngươi yên tâm đi, sếp có học qua y thuật, chúng ta xuất môn đi thám hiểm, mắc phải bệnh gì cũng được y chữa trị cho, nhất định y sẽ chăm sóc vương tử chu đáo, ngươi cũng đừng lo lắng quá."
“ Nghe ngươi nói như vậy thì ta an tâm rồi."
Tiểu Nhu lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Đới Nhạc vừa bước vào trong trướng, chợt nghe thấy giọng của Định Vân đang không ngừng quát tháo bọn thị nữ.
“Bỏ ra! Ai cho ngươi chạm vào người bản vương, toàn bộ cút cho ta!"
“ Thế nhưng vương tử a,cơ thể ngươi đang sốt cao, Tiểu Nhu tỷ dặn chúng ta dùng khăn lông thấm ướt giúp ngươi hạ nhiệt độ."
“ Ta không cần! Các ngươi toàn bộ đi ra ngoài, ta không muốn nhìn thấy kẻ nào hết!"
Vương tử cảm thấy tâm tình ác liệt tới cực điểm,liền dùng tay vứt tất cả mọi thứ trên giường xuống đất.
“ Đã không còn nhỏ nữa, sao tính tình trẻ con như vậy?"
Đới Nhạc tiến đến bên cạnh hắn, lạnh lùng nheo hai mắt lại.
Vừa nhìn thấy tên đầu sỏ đã gây ra cho mình biết bao nhiêu khốn khổ, Định Vân máu nóng bốc lên đến đầu,thuận tay cầm lấy thau nước để bên cạnh tạt vào mặt y: “Cút cho ta! Đời này kẻ mà bản vương không muốn nhìn thấy nhất chính là ngươi."
Đới Nhạc bị nguyên thau nước tạt vào người, sắc mặt méo mó đến cực điểm: “ Các ngươi tất cả đều đi ra ngoài, ai cũng không được vào."
Bọn thị nữ thấy y đã giận tới như vậy, còn dám trừng mắt đối mặt với vương tử, mỗi người đều đứng bất động tại chỗ, không dám nhúc nhích chút nào.
“ Ha, ngươi làm bản vương sợ quá. Các ngươi tất cả đều đi ra ngoài, bản vương muốn xem y dám làm gì ta."
Định Vân từ trên giường đứng dậy, lạnh lùng cười.
“ Thế nhưng vương tử…"
“Đi ra ngoài!"
“Vâng!"
Chúng thị nữ đi theo vương tử đã nhiều năm, chưa từng thấy hắn nổi trận lôi đình kinh khủng như vậy, sợ đến nỗi đều bỏ trốn mất dạng.
Đợi cho tất cả mọi người đều lui ra hết, Đới Nhạc một phen kéo Định Vân về phía mình ——
“A ——!" Vương tử khẩn trương phát ra một tiếng kêu sợ hãi: “ Ngươi lại muốn làm gì?"
“Sao sợ hãi như vậy, gặp quỷ a?"
Đới Nhạc nhíu chặt vùng xung quanh lông mày, lấy tay sờ sờ lên trán của hắn: “Ân, nóng đến lợi hại, nhìn ngươi như vậy hẳn là đã bị cảm lạnh rồi."
Vương bát đản! Tối hôm qua ở bên ngoài, bị con cầm thú như ngươi chà đạp nguyên một đêm, bản vương không cảm lạnh mới là lạ.Nghĩ đến đây,nội tâm của hắn nhịn không được mà phát ra một trận đau đớn.
“Yên tâm đi, nếu ngươi uống thuốc do ta điều phối thì sẽ khỏe ngay."
“ Phi! Ai muốn uống thuốc của tên đại phu Mông Cổ như ngươi? Bản vương không muốn chết!"
“ Ngươi nếu như không uống mới là muốn chết! Vạn nhất bị sốt đến ngu người, ta cũng không có thời gian rỗi để chiếu cố ngươi."
“ Ai cần ngươi chiếu cố! Ngươi từ đầu tới đuôi đều chê ta phiền phức, ngươi bỏ đi! Bản vương tử có chết cũng không cần ngươi lo!"
Định Vân nghẹn ngào cố sức đẩy y ra.
Chính hắn cũng không biết vì sao,sau khi nghe nam nhân thốt ra những lời vô tình như vậy, ngực hắn cảm thấy đau quá.
Đới Nhạc lần đầu tiên nhìn thấy vương tử cao ngạo này hai mắt ứa lệ, trong lòng bỗng trở nên mềm nhũn, ngữ điệu cũng nhu hòa theo: “Đừng khóc mà, ta không phải có ý đó…"
“Ai khóc! Bản vương mà khóc hả? Xí, thực là buồn cười."
Định Vân liền đưa tay lên dụi dụi,muốn xóa đi những giọt nước mắt ngắn dài.
Đới Nhạc đột nhiên cảm thấy nam nhân này thật sự là khả ái muốn chết: “Nằm ở trên giường chờ ta, ta lập tức quay lại ngay."
Y vừa nói xong thì liền xoay người chạy ra ngoài.
Định Vân nhìn theo hướng y rời đi, còn làm ra một bộ mặt quỷ: “Xí, ngươi nghĩ ta là bà xã ngươi a? Còn bảo nằm trên giường chờ ngươi trở về, ngươi nằm mơ đi!"
Rõ ràng đã thốt ra những lời lẽ rất chân chính,dõng dạc, nhưng kỳ quái chính là,sau khi vừa nói xong thì vương tử liền ngoan ngoãn nằm lên giường chờ đợi.
“ Ách… Bản vương không phải là nghe lời của con gấu thúi, ta chỉ vì mệt mỏi mà thôi. Đúng, chính là như vậy."
Định Vân nỗ lực tự thuyết phục chính mình.
Không ngờ đầu vừa mới chạm gối,hắn liền nhanh chóng rơi vào giấc ngủ nặng nề….
Khi Đới Nhạc mang thảo dược đến, từ bên ngoài đi vào đã thấy ngay khung cảnh kinh điển "Công chúa ngủ trong rừng"——
Nhìn thấy vị vương tử từ trước đến nay luôn khéo mồm khéo miệng, tính khí lại cực độ bốc đồng,nhưng bây giờ đang im lặng nằm ngủ, Đới Nhạc đi đến gần bên giường, hiếu kỳ ngồi chồm hổm xuống bên cạnh hắn.
“Thật đúng là một điểm cũng không giống nam nhân…"
Đới Nhạc nhẹ vươn một ngón tay,vuốt ve lên khuôn mặt trắng nõn,mềm mại như tơ lụa của người kia, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ tươi của hắn.
Trong đầu vụt hiện lên một hình ảnh tình sắc,mơ hồ nhận ra có hai con người đang hôn nhau rất nồng nhiệt, nhưng nó cũng rất nhanh chóng biến mất không còn dấu vết.
“ Thực sự là không xong… không lẽ vì đã lâu không đụng chạm qua nữ nhân,nên ta mới có thể phát xuân với tiểu hồ ly này?"
Đới Nhạc phi thường bất mãn với những suy nghĩ bậy bạ của mình.
Thế nhưng… bộ dáng của hắn lúc ngủ thực sự rất khả ái…
Tự dưng y cảm thấy yêu thích đến mức không thể buông tay được,không ngừng nhéo nhéo lên khuôn mặt ửng hồng của hắn.
Kỳ thực nếu tỉ mỉ nhớ lại, lúc hắn thở phì phì đấu võ mồm với mình cũng rất dễ thương.
Đới Nhạc không hề nhận ra, lúc nhìn chằm chằm vào vương tử thì nhãn thần của y ôn nhu đến mức nào…
“ A a a —— ta không uống! Bản vương tử không muốn uống thuốc do con gấu thúi điều chế đâu."
Sau khi tỉnh lại,Định Vân liền bị nam nhân đè xuống,ép hắn uống cho hết đống nước màu đen đắng ngắt.
Nhìn thấy hắn bày ra bộ dạng liều chết cũng không chịu nuốt xuống, Đới Nhạc bắt đầu phát hỏa: “Ta đếm tới ba, nếu ngươi vẫn không nuốt vào,đừng trách ta dùng thủ đoạn đó nha!"
“ Ha, ngươi dám dọa bản vương sao?"
Định Vân cao ngạo hất cằm lên.
“ Có muốn thử không?"
Đới Nhạc dùng tay nắm lấy cằm của hắn, tàn bạo nói: “Nếu ngươi không uống, ta sẽ dùng miệng đút ngươi."
“ A a —— biến thái!"
Định Vân sợ đến mức liền thối lui ba bước! Hắn có chết cũng không để cho con gấu thúi đụng vào người thêm một lần nữa.
“ Ta nói được là làm được. Nhanh lên một chút đi, chúng ta còn phải khởi hành, không có thời gian đùa với ngươi. Nếu như không muốn ta đem ngươi nhét vào túi hành lí, thì mau uống đi."
Ghê tởm, con gấu chết tiệt lúc nào cũng uy hiếp người ta. Chờ sau khi bản vương tìm được “Hồ chi hoàn", xem ta sẽ xử ngươi như thế nào! Định Vân trong lòng nghiến răng nghiến lợi, âm thầm phát ra lời tuyên thệ.
Sau khi uống hết thuốc,đúng là cơn sốt đã giảm hẳn, tinh thần của vương tử cũng cảm thấy thoải mái không ít.
Tiểu Nhu vô cùng mừng rỡ, hầu hạ hắn ngồi lên cỗ kiệu.
“ Cầu Cầu đâu rồi? Sao nó không ở cạnh bản vương?"
“Vật nhỏ kia ngày hôm nay không biết vì sao rất hưng phấn, nó không chịu nằm yên một chỗ, cứ chạy tới chạy lui ở phía trước."
Định Vân nghe vậy cũng không suy nghĩ nhiều: “Vậy cứ để mặc nó, chúng ta cũng xuất phát thôi."
Đoàn người tiếp tục lữ trình tìm kiếm “Cửu hồ thần điện", bọn họ chiếu theo bản đồ, đi thẳng một đường về hướng Nam, trên đường đi nhìn thấy không ít các loại động thực vật kỳ lạ, khiến kẻ luôn luôn tự nhận là kiến thức rộng rãi như vương tử cũng được mở rộng nhãn giới.
“A, cái loại hoa này ta đã từng thấy! Lý Cần, ngươi có biết đó là hoa gì không vậy?"
Định Vân chỉ tay vào đóa hoa màu tím mà hắn đã từng nhìn thấy trước đây.
“Nga, đó là “Hựu mộng hoa". Vương tử chỉ cần đến gần một chút, sẽ bị trúng độc ngay."
Lý Cần thận trọng giải thích.
“ Trúng độc?"
Định Vân nghe vậy liền sửng sốt.
“Đúng vậy, chất độc trong “Hưu mộng hoa" khiến người khác rơi vào trạng thái giống như bị mộng du, làm ra rất nhiều chuyện kỳ quái, sau khi tỉnh lại thì không nhớ gì hết."
Ô… Không thể nào… Nói như vậy bản vương bị cường bạo là do loài hoa này sao?
Vì sao ta lại ngu ngốc đến nỗi đạp con gấu thúi té vào trong bụi "Hưu mộng hoa" cơ chứ?
Định vân, ngươi là đứa đại ngu ngốc! Bị người ta ăn đến không còn một mảnh! Thực sự là đáng đời ngươi lắm mà.
Vị vương tử thánh quốc khóc không ra nước mắt, hắn thực hận không thể dùng đao tự chém mình một nhát.
Khi vương tử đang cảm thấy uể oải vạn phần thì đoàn người đã đi đến bên cạnh một bờ sông nước chảy xiết.
“ Vương tử, xin hạ kiệu.Cây cầu treo phía trước có điểm nguy hiểm, chúng ta phải nắm chặt vào hai sợi dây mây,bước đi chậm rãi thì mới qua sông được."
Tiểu Nhu nhẹ giọng nói với hắn.
“ Ngươi có đi được không? Vương tử cao quý, có muốn ta vác ngươi qua sông không nào?"
Đới Nhạc đứng ở một bên,bĩu môi châm chọc.
“ Không cần! Bản vương tự đi!"
Hanh, con gấu thúi! Bản vương nếu như đi không được cũng là nhờ tên cầm thú như ngươi ban tặng!
Cái mông đau đến mức không thể chịu nổi, vương tử thở phì phì đi nhanh về phía trước,tư thế không khác gì "Tráng sĩ ra đi không còn đường quay về".
Đới Nhạc ở phía sau,nhìn thấy cảnh đấy thì không khỏi buồn cười, chỉ cảm thấy cái tên vương tử kiêu ngạo này quả thật rất thú vị.
Từ trước đến nay luôn được đoàn người đi theo hầu hạ,đây là lần đầu tiên hắn xung phong dẫn đầu, nhưng không ngờ lần này lại xảy ra chuyện.
Dây mây hai bên cây cầu treo đột nhiên rung lắc dữ dội,phao động lúc cao lúc thấp,trông thật quỷ dị…không khác gì một con bạch tuộc đang phẫn nộ,vung ra các xúc tu muốn bóp chết con mồi.
“ A a —— vương tử cẩn thận!"
“Ô chi —— ô chi ngao ô! ( chủ nhân cẩn thận)!"
Mọi người cùng Cầu Cầu nhìn thấy tính mệnh vương tử ngàn cân treo sợi tóc, không khỏi thất thanh thét lớn ——
“ Sếp! Ngươi xem kìa! Chính là thiên thủ thần mộc!"
Lý Cần kinh hãi chỉ tay vào một gốc cây đại thụ ở phía đối diện bờ sông.
Nguyên lai hai dây mây trên cầu treo chính là hai nhánh của cây đại thụ to lớn kia.
Nhưng hiện tại Đới Nhạc cũng không còn tâm trí đâu mà nghiên cứu về thần mộc hay thứ gì gì đó nữa.
Y cấp tốc chạy lên cây cầu treo, nỗ lực vươn tay ra,muốn nắm lấy tay của Định Vân.
“ Nắm chặt vào dây mây đi, nghìn vạn lần đừng buông tay!"
Nước dưới sông chảy xiết vô cùng, lỡ như ngã xuống dưới,nếu có biết bơi, sợ cũng không thể sống sót.
Ô… Bản vương cũng không muốn buông tay a, thế nhưng sợi dây này nó muốn hất bản vương ra mà.
Định Vân dự đoán quả nhiên không sai, sợi dây mây dường như đọc được suy nghĩ của hắn, đột nhiên lắc mạnh một cái, Định Vân bị tụt tay,cả thân thể rơi xuống dòng nước xiết bên dưới ——
“ A a —— gấu… cứu ta …"
“ Tiểu hồ ly!"
Đới Nhạc trong lòng hoảng hốt, liền liều lĩnh nhảy luôn xuống nước, liều mạng bơi theo để cứu hắn ——
Đáng tiếc nước sông chảy quá mạnh, phút chốc hai người đã bị tách ra thật xa, trong nháy mắt cả hai đều biến mất trong tiếng thét hoảng loạn của mọi người——
Định Vân vương tử đáng thương cũng mở mắt hồi tỉnh, trên người hắn bây giờ toàn là vết hôn ngân do tên kia để lại.
Cái mông bị y giày xéo đến mức sắp nở hoa, cả người đau nhức giống như vừa bị một chiếc xe tải cán qua.
Hắn không ngờ mình lại bị con gấu điên kia cưỡng bức.
Ở thánh quốc,hắn đã lớn lên trong sự che chở và chăm sóc của mọi người, được quốc vương và mẫu hậu vô cùng sủng ái…
Vậy mà bây giờ lại rơi vào thảm cảnh này, vương tử quả thực khóc không ra nước mắt. Hắn phải mau chóng trở về, không được để cho mọi người phát hiện ra bộ dáng khốn khổ của mình.
Quan trọng hơn, hắn tuyệt đối không thể để cho con gấu trời đánh kia biết rằng hắn đã bị y thượng đến chết đi sống lại.
Vị vương tử cực độ sĩ diện nhất định không thể để cho loại chuyện mất mặt này bị phát hiện.
Để phi tang chứng cứ, vương tử đáng thương đành bất đắc dĩ loay hoay chà lau thân thể cho con gấu điên kia… Nhất là cái thứ ‘Công cụ phạm tội’ dính đầy vết máu xử nam của hắn.
Ô… Đới Nhạc chết bầm, thật đáng ghét, bản vương kiếp trước có mạo phạm phần mộ tổ tiên của nhà ngươi sao, vì sao kiếp này lại bám theo hành hạ ta như vậy a?
Hơn nữa rõ ràng người bị cưỡng gian là bản vương, vì sao còn phải giúp ngươi tẩy rửa đại kê kê a?
Định Vân vương tử khóc không ra tiếng,chỉ có thể ngửa đầu lên hỏi trời xanh…
…
…
Khi Đới Nhạc tỉnh lại thì trời đã sáng.
Nhận ra bản thân đang nằm bên cạnh hồ nước,y không khỏi ngẩn cả người.
“ Chuyện gì thế này? Vì sao ta lại ngủ ở đây?"
Y phủi bụi đất bám trên thân thể,rồi ngây ngốc đứng lên.
“ Sếp ơi, sếp!"
Lý Cần từ xa liều mạng kêu to, thở hồng hộc chạy tới: “ Phù phù… thì ra sếp ở chỗ này a…"
“ Ngươi sao thế? Khẩn trương cái gì? Sợ ta bỏ ngươi lại, một mình chạy trốn sao?"
“ Không phải, sáng nay ta tỉnh lại thì phát hiện lều của ngươi trống không, nghĩ đến ngươi cả đêm không trở về, đương nhiên ta sợ ngươi gặp phải chuyện nguy hiểm. Sếp, tối hôm qua ngươi đã làm gì vậy?"
Lý Cần thực sự phi thường hiếu kỳ, hắn đã ở bên cạnh y nhiều năm, chưa từng thấy y qua đêm ở bên ngoài. Huống chi nơi này là vùng hoang dã,không có hàng quán ăn đêm gì cả, tối hôm qua rốt cuộc y ở ngoài này để làm gì?
Chính Đới Nhạc cũng rất muốn biết đáp án.
Ký ức của y tối hôm qua chỉ nhớ mang máng là đã bị con hồ ly chết tiệt đẩy ngã vào trong bụi “ Hựu mộng hoa".
Y biết hương vị của loại hoa này chứa đựng thành phần mê huyễn, người bị trúng độc sẽ tạm thời mất đi ý thức, hoàn toàn biến thành một con người khác hẳn,sẽ làm ra những hành vi mà lúc bình thường người đó không dám thực hiện.
Kỳ quái, lẽ nào tối hôm qua ta thực sự bị trúng độc? Hơn nữa lại làm ra những hành vi mà bình thường ta không dám làm.
Trong đầu Đới Nhạc chỉ là một mảnh hỗn loạn, có cảm giác đã quên đi phần ký ức gì đó rất trọng yếu.
Thấy nam nhân vẻ mặt đầy khổ não, Lý Cần càng hiếu kỳ hơn nữa: “Sếp,vậy… tối hôm qua …"
“ Không nhớ! Đừng có hỏi nữa!"
Đới Nhạc khó chịu liếc hắn một cái, xoay người bước đi.
“ Ô… Sếp, chờ ta một chút a."
Hai người một trước một sau trở lại nơi đóng trại, vừa vặn nhìn thấy Tiểu Nhu mang theo vẻ mặt lo lắng chạy đến.
“ Trời ạ, Đới tiến sĩ, ngươi cuối cùng cũng đã trở về."
“ Làm sao vậy? Tiểu Nhu tỷ, phát sinh chuyện gì sao?"
Lý Cần khẩn trương hỏi.
“ Thật không may,vương tử của chúng ta phát sốt rồi!"
“ Cái gì?" Đới Nhạc vừa nghe nàng nói như vậy, trong lòng bỗng dưng trở nên căng thẳng: “Có chuyện gì đã xảy ra? Tối hôm qua hắn còn khỏe lắm mà."
“ Ta cũng không biết a, buổi sáng hôm nay, ta đến gọi vương tử thức dậy để rửa mặt và ăn sáng,nhưng vương tử vẫn không tỉnh lại, ta mới phát hiện cả người hắn nóng rần lên. Đều là do ta sơ ý, tối hôm qua đã để hắn đi tắm lâu như vậy."
Tiểu Nhu cảm thấy bản thân thật đáng trách.
“Để ta đi xem qua."
Nói xong,Đới Nhạc liền nhanh chóng bước về phía lều ngủ của Định Vân.
Lý Cần thấy thế không khỏi cười cười: “ Hi, Khẩu thị tâm phi, bình thường hung dữ với người ta như vậy, bây giờ lại rất khẩn trương…"
“ Đới tiến sĩ đúng là người tốt a. Nhưng không biết y có biện pháp nào cứu chữa cho vương tử của chúng ta hay không? Ta mang thuốc đến cho hắn,nhưng hắn vừa uống vào liền nôn ra, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì."
“ Tiểu Nhu tỷ, ngươi yên tâm đi, sếp có học qua y thuật, chúng ta xuất môn đi thám hiểm, mắc phải bệnh gì cũng được y chữa trị cho, nhất định y sẽ chăm sóc vương tử chu đáo, ngươi cũng đừng lo lắng quá."
“ Nghe ngươi nói như vậy thì ta an tâm rồi."
Tiểu Nhu lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Đới Nhạc vừa bước vào trong trướng, chợt nghe thấy giọng của Định Vân đang không ngừng quát tháo bọn thị nữ.
“Bỏ ra! Ai cho ngươi chạm vào người bản vương, toàn bộ cút cho ta!"
“ Thế nhưng vương tử a,cơ thể ngươi đang sốt cao, Tiểu Nhu tỷ dặn chúng ta dùng khăn lông thấm ướt giúp ngươi hạ nhiệt độ."
“ Ta không cần! Các ngươi toàn bộ đi ra ngoài, ta không muốn nhìn thấy kẻ nào hết!"
Vương tử cảm thấy tâm tình ác liệt tới cực điểm,liền dùng tay vứt tất cả mọi thứ trên giường xuống đất.
“ Đã không còn nhỏ nữa, sao tính tình trẻ con như vậy?"
Đới Nhạc tiến đến bên cạnh hắn, lạnh lùng nheo hai mắt lại.
Vừa nhìn thấy tên đầu sỏ đã gây ra cho mình biết bao nhiêu khốn khổ, Định Vân máu nóng bốc lên đến đầu,thuận tay cầm lấy thau nước để bên cạnh tạt vào mặt y: “Cút cho ta! Đời này kẻ mà bản vương không muốn nhìn thấy nhất chính là ngươi."
Đới Nhạc bị nguyên thau nước tạt vào người, sắc mặt méo mó đến cực điểm: “ Các ngươi tất cả đều đi ra ngoài, ai cũng không được vào."
Bọn thị nữ thấy y đã giận tới như vậy, còn dám trừng mắt đối mặt với vương tử, mỗi người đều đứng bất động tại chỗ, không dám nhúc nhích chút nào.
“ Ha, ngươi làm bản vương sợ quá. Các ngươi tất cả đều đi ra ngoài, bản vương muốn xem y dám làm gì ta."
Định Vân từ trên giường đứng dậy, lạnh lùng cười.
“ Thế nhưng vương tử…"
“Đi ra ngoài!"
“Vâng!"
Chúng thị nữ đi theo vương tử đã nhiều năm, chưa từng thấy hắn nổi trận lôi đình kinh khủng như vậy, sợ đến nỗi đều bỏ trốn mất dạng.
Đợi cho tất cả mọi người đều lui ra hết, Đới Nhạc một phen kéo Định Vân về phía mình ——
“A ——!" Vương tử khẩn trương phát ra một tiếng kêu sợ hãi: “ Ngươi lại muốn làm gì?"
“Sao sợ hãi như vậy, gặp quỷ a?"
Đới Nhạc nhíu chặt vùng xung quanh lông mày, lấy tay sờ sờ lên trán của hắn: “Ân, nóng đến lợi hại, nhìn ngươi như vậy hẳn là đã bị cảm lạnh rồi."
Vương bát đản! Tối hôm qua ở bên ngoài, bị con cầm thú như ngươi chà đạp nguyên một đêm, bản vương không cảm lạnh mới là lạ.Nghĩ đến đây,nội tâm của hắn nhịn không được mà phát ra một trận đau đớn.
“Yên tâm đi, nếu ngươi uống thuốc do ta điều phối thì sẽ khỏe ngay."
“ Phi! Ai muốn uống thuốc của tên đại phu Mông Cổ như ngươi? Bản vương không muốn chết!"
“ Ngươi nếu như không uống mới là muốn chết! Vạn nhất bị sốt đến ngu người, ta cũng không có thời gian rỗi để chiếu cố ngươi."
“ Ai cần ngươi chiếu cố! Ngươi từ đầu tới đuôi đều chê ta phiền phức, ngươi bỏ đi! Bản vương tử có chết cũng không cần ngươi lo!"
Định Vân nghẹn ngào cố sức đẩy y ra.
Chính hắn cũng không biết vì sao,sau khi nghe nam nhân thốt ra những lời vô tình như vậy, ngực hắn cảm thấy đau quá.
Đới Nhạc lần đầu tiên nhìn thấy vương tử cao ngạo này hai mắt ứa lệ, trong lòng bỗng trở nên mềm nhũn, ngữ điệu cũng nhu hòa theo: “Đừng khóc mà, ta không phải có ý đó…"
“Ai khóc! Bản vương mà khóc hả? Xí, thực là buồn cười."
Định Vân liền đưa tay lên dụi dụi,muốn xóa đi những giọt nước mắt ngắn dài.
Đới Nhạc đột nhiên cảm thấy nam nhân này thật sự là khả ái muốn chết: “Nằm ở trên giường chờ ta, ta lập tức quay lại ngay."
Y vừa nói xong thì liền xoay người chạy ra ngoài.
Định Vân nhìn theo hướng y rời đi, còn làm ra một bộ mặt quỷ: “Xí, ngươi nghĩ ta là bà xã ngươi a? Còn bảo nằm trên giường chờ ngươi trở về, ngươi nằm mơ đi!"
Rõ ràng đã thốt ra những lời lẽ rất chân chính,dõng dạc, nhưng kỳ quái chính là,sau khi vừa nói xong thì vương tử liền ngoan ngoãn nằm lên giường chờ đợi.
“ Ách… Bản vương không phải là nghe lời của con gấu thúi, ta chỉ vì mệt mỏi mà thôi. Đúng, chính là như vậy."
Định Vân nỗ lực tự thuyết phục chính mình.
Không ngờ đầu vừa mới chạm gối,hắn liền nhanh chóng rơi vào giấc ngủ nặng nề….
Khi Đới Nhạc mang thảo dược đến, từ bên ngoài đi vào đã thấy ngay khung cảnh kinh điển "Công chúa ngủ trong rừng"——
Nhìn thấy vị vương tử từ trước đến nay luôn khéo mồm khéo miệng, tính khí lại cực độ bốc đồng,nhưng bây giờ đang im lặng nằm ngủ, Đới Nhạc đi đến gần bên giường, hiếu kỳ ngồi chồm hổm xuống bên cạnh hắn.
“Thật đúng là một điểm cũng không giống nam nhân…"
Đới Nhạc nhẹ vươn một ngón tay,vuốt ve lên khuôn mặt trắng nõn,mềm mại như tơ lụa của người kia, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ tươi của hắn.
Trong đầu vụt hiện lên một hình ảnh tình sắc,mơ hồ nhận ra có hai con người đang hôn nhau rất nồng nhiệt, nhưng nó cũng rất nhanh chóng biến mất không còn dấu vết.
“ Thực sự là không xong… không lẽ vì đã lâu không đụng chạm qua nữ nhân,nên ta mới có thể phát xuân với tiểu hồ ly này?"
Đới Nhạc phi thường bất mãn với những suy nghĩ bậy bạ của mình.
Thế nhưng… bộ dáng của hắn lúc ngủ thực sự rất khả ái…
Tự dưng y cảm thấy yêu thích đến mức không thể buông tay được,không ngừng nhéo nhéo lên khuôn mặt ửng hồng của hắn.
Kỳ thực nếu tỉ mỉ nhớ lại, lúc hắn thở phì phì đấu võ mồm với mình cũng rất dễ thương.
Đới Nhạc không hề nhận ra, lúc nhìn chằm chằm vào vương tử thì nhãn thần của y ôn nhu đến mức nào…
“ A a a —— ta không uống! Bản vương tử không muốn uống thuốc do con gấu thúi điều chế đâu."
Sau khi tỉnh lại,Định Vân liền bị nam nhân đè xuống,ép hắn uống cho hết đống nước màu đen đắng ngắt.
Nhìn thấy hắn bày ra bộ dạng liều chết cũng không chịu nuốt xuống, Đới Nhạc bắt đầu phát hỏa: “Ta đếm tới ba, nếu ngươi vẫn không nuốt vào,đừng trách ta dùng thủ đoạn đó nha!"
“ Ha, ngươi dám dọa bản vương sao?"
Định Vân cao ngạo hất cằm lên.
“ Có muốn thử không?"
Đới Nhạc dùng tay nắm lấy cằm của hắn, tàn bạo nói: “Nếu ngươi không uống, ta sẽ dùng miệng đút ngươi."
“ A a —— biến thái!"
Định Vân sợ đến mức liền thối lui ba bước! Hắn có chết cũng không để cho con gấu thúi đụng vào người thêm một lần nữa.
“ Ta nói được là làm được. Nhanh lên một chút đi, chúng ta còn phải khởi hành, không có thời gian đùa với ngươi. Nếu như không muốn ta đem ngươi nhét vào túi hành lí, thì mau uống đi."
Ghê tởm, con gấu chết tiệt lúc nào cũng uy hiếp người ta. Chờ sau khi bản vương tìm được “Hồ chi hoàn", xem ta sẽ xử ngươi như thế nào! Định Vân trong lòng nghiến răng nghiến lợi, âm thầm phát ra lời tuyên thệ.
Sau khi uống hết thuốc,đúng là cơn sốt đã giảm hẳn, tinh thần của vương tử cũng cảm thấy thoải mái không ít.
Tiểu Nhu vô cùng mừng rỡ, hầu hạ hắn ngồi lên cỗ kiệu.
“ Cầu Cầu đâu rồi? Sao nó không ở cạnh bản vương?"
“Vật nhỏ kia ngày hôm nay không biết vì sao rất hưng phấn, nó không chịu nằm yên một chỗ, cứ chạy tới chạy lui ở phía trước."
Định Vân nghe vậy cũng không suy nghĩ nhiều: “Vậy cứ để mặc nó, chúng ta cũng xuất phát thôi."
Đoàn người tiếp tục lữ trình tìm kiếm “Cửu hồ thần điện", bọn họ chiếu theo bản đồ, đi thẳng một đường về hướng Nam, trên đường đi nhìn thấy không ít các loại động thực vật kỳ lạ, khiến kẻ luôn luôn tự nhận là kiến thức rộng rãi như vương tử cũng được mở rộng nhãn giới.
“A, cái loại hoa này ta đã từng thấy! Lý Cần, ngươi có biết đó là hoa gì không vậy?"
Định Vân chỉ tay vào đóa hoa màu tím mà hắn đã từng nhìn thấy trước đây.
“Nga, đó là “Hựu mộng hoa". Vương tử chỉ cần đến gần một chút, sẽ bị trúng độc ngay."
Lý Cần thận trọng giải thích.
“ Trúng độc?"
Định Vân nghe vậy liền sửng sốt.
“Đúng vậy, chất độc trong “Hưu mộng hoa" khiến người khác rơi vào trạng thái giống như bị mộng du, làm ra rất nhiều chuyện kỳ quái, sau khi tỉnh lại thì không nhớ gì hết."
Ô… Không thể nào… Nói như vậy bản vương bị cường bạo là do loài hoa này sao?
Vì sao ta lại ngu ngốc đến nỗi đạp con gấu thúi té vào trong bụi "Hưu mộng hoa" cơ chứ?
Định vân, ngươi là đứa đại ngu ngốc! Bị người ta ăn đến không còn một mảnh! Thực sự là đáng đời ngươi lắm mà.
Vị vương tử thánh quốc khóc không ra nước mắt, hắn thực hận không thể dùng đao tự chém mình một nhát.
Khi vương tử đang cảm thấy uể oải vạn phần thì đoàn người đã đi đến bên cạnh một bờ sông nước chảy xiết.
“ Vương tử, xin hạ kiệu.Cây cầu treo phía trước có điểm nguy hiểm, chúng ta phải nắm chặt vào hai sợi dây mây,bước đi chậm rãi thì mới qua sông được."
Tiểu Nhu nhẹ giọng nói với hắn.
“ Ngươi có đi được không? Vương tử cao quý, có muốn ta vác ngươi qua sông không nào?"
Đới Nhạc đứng ở một bên,bĩu môi châm chọc.
“ Không cần! Bản vương tự đi!"
Hanh, con gấu thúi! Bản vương nếu như đi không được cũng là nhờ tên cầm thú như ngươi ban tặng!
Cái mông đau đến mức không thể chịu nổi, vương tử thở phì phì đi nhanh về phía trước,tư thế không khác gì "Tráng sĩ ra đi không còn đường quay về".
Đới Nhạc ở phía sau,nhìn thấy cảnh đấy thì không khỏi buồn cười, chỉ cảm thấy cái tên vương tử kiêu ngạo này quả thật rất thú vị.
Từ trước đến nay luôn được đoàn người đi theo hầu hạ,đây là lần đầu tiên hắn xung phong dẫn đầu, nhưng không ngờ lần này lại xảy ra chuyện.
Dây mây hai bên cây cầu treo đột nhiên rung lắc dữ dội,phao động lúc cao lúc thấp,trông thật quỷ dị…không khác gì một con bạch tuộc đang phẫn nộ,vung ra các xúc tu muốn bóp chết con mồi.
“ A a —— vương tử cẩn thận!"
“Ô chi —— ô chi ngao ô! ( chủ nhân cẩn thận)!"
Mọi người cùng Cầu Cầu nhìn thấy tính mệnh vương tử ngàn cân treo sợi tóc, không khỏi thất thanh thét lớn ——
“ Sếp! Ngươi xem kìa! Chính là thiên thủ thần mộc!"
Lý Cần kinh hãi chỉ tay vào một gốc cây đại thụ ở phía đối diện bờ sông.
Nguyên lai hai dây mây trên cầu treo chính là hai nhánh của cây đại thụ to lớn kia.
Nhưng hiện tại Đới Nhạc cũng không còn tâm trí đâu mà nghiên cứu về thần mộc hay thứ gì gì đó nữa.
Y cấp tốc chạy lên cây cầu treo, nỗ lực vươn tay ra,muốn nắm lấy tay của Định Vân.
“ Nắm chặt vào dây mây đi, nghìn vạn lần đừng buông tay!"
Nước dưới sông chảy xiết vô cùng, lỡ như ngã xuống dưới,nếu có biết bơi, sợ cũng không thể sống sót.
Ô… Bản vương cũng không muốn buông tay a, thế nhưng sợi dây này nó muốn hất bản vương ra mà.
Định Vân dự đoán quả nhiên không sai, sợi dây mây dường như đọc được suy nghĩ của hắn, đột nhiên lắc mạnh một cái, Định Vân bị tụt tay,cả thân thể rơi xuống dòng nước xiết bên dưới ——
“ A a —— gấu… cứu ta …"
“ Tiểu hồ ly!"
Đới Nhạc trong lòng hoảng hốt, liền liều lĩnh nhảy luôn xuống nước, liều mạng bơi theo để cứu hắn ——
Đáng tiếc nước sông chảy quá mạnh, phút chốc hai người đã bị tách ra thật xa, trong nháy mắt cả hai đều biến mất trong tiếng thét hoảng loạn của mọi người——
Tác giả :
Mê Dương