Hồ Ly Hồ Đồ
Chương 11: Vĩ thanh
Tin vui vương phi sinh hạ hai vị hoàng tử làm cho toàn bộ thủ đô của Thánh Quốc gần như sôi trào. Vì thế,hoàng cung liền tổ chức một buổi tiệc long trọng để chúc mừng hai vị Tử Thần và Tử Lẫm đã có được Lân nhi.
Yến hội hoàng cung dĩ nhiên là vô cùng xa hoa, ăn uống linh đình, quan lại tập hợp, có thể nói là náo nhiệt cuồn cuộn. Nhất là có nhiều vị thiếu nữ thuộc hoàng tộc vừa nghe nói toàn bộ thành viên ‘Thánh quốc tứ công tử’ đêm nay đều đến tham dự đông đủ, nên các nàng cố gắng trang điểm thật xinh đẹp, khẩn cấp chạy đến để tham gia.
Cũng có một vài mỹ thiếu niên bởi vì ngưỡng mộ đại danh của các vương tử mà đầy cõi lòng xuân tâm chạy tới.
Ánh sáng từ mái tóc dài ngân sắc lóe lên, Định Vân vương tử phong hoa tuyệt đại,mặc bộ lễ phục hoa lệ vừa bước vào trong hội trường, thiếu nam thiếu nữ nhất thời đều điên cuồng gào thét.
“Định Vân vương tử, đã lâu không gặp, ngươi càng lúc càng trở nên đẹp trai a!"
“Định Vân vương tử, làm ơn tới nhà của ta uống trà, đám tỷ muội chúng ta nhất định sẽ hảo hảo ‘Chiêu đãi’ ngươi".
“Định Vân vương tử —— "
Nam nhân siêu cấp mê người,không khác gì một thần tượng nổi tiếng,liền bị đám fan hâm mộ cuồng nhiệt nhào tới bao vây ….
Đới Nhạc đứng ở một bên không có lên tiếng, chỉ là khóe miệng hơi xuất ra một nụ cười nhạt,ánh mắt lạnh băng nhìn về phía tiểu hồ ly dáng dấp thập phần hưởng thụ đang đứng bên trong đám đông điên cuồng kia.
Qua một hồi lâu, vương tử mới phát hiện được ánh mắt kinh khủng của nam nhân đứng ở sân thượng, ***g ngực nổi lên một trận sợ hãi, vội vã chui ra, chạy đến trước mặt y.
Đới Nhạc hai tay khoanh trước ngực, không hề phát ra tiếng động, vẫn bình tĩnh nhìn hắn.
“Gấu ơi, ngươi... sao ngươi lại nhìn ta như vậy?"
Trán của Định Vân vương tử chẳng biết vì sao lại nhỏ xuống một giọt mồ hôi lạnh.
“Ta đang muốn xem con hồ ly như ngươi còn muốn lẳng lơ tới khi nào a?"
Đới Nhạc liền cầm lấy một lọn tóc màu bạch kim của hắn, đưa lên mũi hít hít: “Quả thực là một hương vị *** đãng ha, mau đi theo ta!"
“Uy, ngươi muốn dẫn ta đi đâu? Ta còn chưa chúc mừng bọn Tử Thần a."
Bị nam nhân kéo vào trong một góc tối âm u. Định Vân vương tử tức giận đến mức la lớn.
“Chờ ta nghiêm phạt ngươi xong, tự nhiên sẽ đưa ngươi đi chúc mừng, không cần lo."
Đới Nhạc dùng hai tay đè hắn vào vách tường, cúi đầu ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ.
“Nghiêm phạt?" Định Vân nghe vậy trong lòng bỗng một trận phát lạnh: “Ngươi... Ngươi sao lại nghiêm phạt ta? Bản vương không biết đã làm sai điều gì a."
“Đúng, bởi vì ngươi cái gì cũng không biết,nên lúc bị đám háo sắc kia vây quanh, ngươi không thèm từ chối, còn đứng ở nơi đó không nhúc nhích, chân thực mà hưởng thụ ha, hừm."
“Ân, xác thực có một chút.... Nga, nhưng nhưng, ta một điểm cũng không có hưởng thụ mà." Định Vân vương tử vội vã đổi giọng.
“Ai nha, ta nghe người ở bên cạnh nói, Định Vân vương tử mỗi lần đến dự yến hội,sau khi kết thúc đều dẫn người về nhà để cuồng hoan, chứ đâu có chịu mang tay không mà quay về, chắc là ở trên giường được tình nhân phục vụ sảng khoái lắm, có đúng hay không?"
Đới Nhạc cố ý dùng giọng điệu thập phần kính phục mà truy vấn.
“Ha ha, ngươi cũng nghe nói rồi hả? Không sai, Định Vân vương tử ta vốn chính là thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử, tùy thời tùy chỗ đều có một đống nữ nhân muốn được ta đưa lên giường a. Không có biện pháp, ai bảo bản vương có nhiều mị lực như vậy, ha ha ha...." Định Vân vương tử đắc ý cười to ba tiếng.
“Trời ơi, ngươi chết đến nơi mà còn cười được?"
Đới Nhạc vươn hai ngón tay hung hăng nhéo mạnh nhũ tiêm của tiểu hồ ly một cái———
“Ôi! Đau muốn chết!"
Định Vân vương tử phát ra một tiếng thét thê thảm.
“Di? Có chuyện gì a?" Trong lúc đó,đột nhiên có một nữ nhân đi đến mở cửa sân thượng ra: “Kỳ quái, rõ ràng vừa nghe có tiếng người mà."
“Tám phần là mèo hoang a, chắc tới thời kì động dục rồi: “Một nữ nhân khác cũng đi đến bên cạnh nàng.
“Có thể là vậy. Được rồi, ngươi mau kể cho ta nghe chuyện kia đi...."
Thế là,Hai người bắt đầu đứng ở sân thượng hàn huyên đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.
Đới Nhạc nghe vậy liền châm chọc nói: “Tới kì động dục rồi? Ta nghĩ ngươi một năm 365 ngày đều là thời kì động dục a, hanh."
Định Vân vương tử sợ bị người khác phát hiện, chỉ có thể nhỏ giọng nói nhỏ vào tai nam nhân: “Con gấu đáng ghét nhà ngươi, mau buông bản vương tử ra, bằng không —— bằng không —— "
“Bằng không cái gì?"
Đới Nhạc lạnh lùng cười: “Bằng không thì sẽ la to lên? Tốt, hay nhất là để cho toàn bộ mọi người đều chạy đến đây,nhìn thấy hồ ly *** đãng đang phát tao dưới thân của ta nha!"
Nam nhân cố sức ấn hắn quỳ trên mặt đất, hạ ra mệnh lệnh tà ác: “Dùng miệng của ngươi để hạ khóa kéo xuống, lấy côn thịt của ta ra. Tuyệt đối không được dùng tay!"
“Ô.... Không muốn!"
Tên biến thái ghê tởm này,sao lại có thể nghĩ ra nhiều chiêu thức hạ lưu như thế.
“Nói thêm một câu không muốn nữa đi, ta sẽ lập tức gọi hai nữ nhân ở đằng kia đến xem."
“Ô.... thôi được rồi, ta làm là được" Con người yếu đuối làm sao có thể chống lại lời uy hiếp của con gấu vô lương tâm cơ chứ.
Vương tử đáng thương vốn là nhân vật cao cao tại thượng, được vạn người say mê,cuối cùng chỉ có thể quỳ trên mặt đất, dùng hàm răng đã từng được tạp chí Âu Châu bình chọn là " Hàm răng mê người nhất thế giới" mà giảo hạ khóa kéo quần của nam nhân——
“Sau đó sẽ làm gì nữa? Nhanh lên một chút, không nên khảo nghiệm tính nhẫn nại của ta."
“Ô.... Đã biết rồi"
Vương tử khóc không ra nước mắt, quyết định lại dùng hàm răng để giảo hạ quần lót của y xuống ——
Ba!
Cây thịt heo thô lớn liền nhảy ra ngoài,vừa vặn đánh lên khuôn mặt trắng nõn mềm mại của hắn.
“Hồ ly lẳng lơ, mau nuốt đi, ta biết ngươi rất là thèm,nên miễn phí tặng cho ngươi thịt heo để ăn đó."
“Ô... Về nhà rồi làm có được không vậy, lỡ như bị người khác thấy ta đang giúp ngươi… liếm ‘Cái kia ‘, bản vương về sau làm sao có thể làm người được nữa chứ?"
“Không làm người thì cứ làm hồ ly cũng được, ta sẽ nuôi ngươi, sợ cái gì hả?"
“Ô.... Không muốn!"
“Được rồi, ngày hôm nay ta bảo đảm sẽ không cho ngươi biến thành cửu vĩ hồ ly là được."
“Thực sự?"
Thật tốt quá, hi, không bị mọc đuôi thì tốt rồi, nếu không lỡ bị bọn Tử Thần,Tử Lẫm và Na Lam nhìn thấy, còn không bị cười đến chết mới lạ.
Nghe xong lời bảo chứng của nam nhân, vương tử mới hài lòng mà ra sức liếm.
Liếm xong đầu đỉnh to lớn đến dọa người,lại tiếp tục mút lấy hai túi cầu căng tròn, vừa không ngừng nhả ra nuốt vào, vừa vói đầu lưỡi đùa bỡn trên cái lỗ nho nhỏ, vương tử dùng hết bí kíp khẩu kỹ đã tiến bộ thần tốc của mình, một chút lại một chút lấy lòng nam nhân ——
“Ân——đầu lưỡi thật *** đãng ——" Bên hông cảm thấy một trận tê dại, Đới Nhạc kêu lên một tiếng, rút ra tính khí đã sắp bạo phát, nhắm ngay khuôn mặt nhỏ nhắn mê người đến cực điểm của tiểu hồ ly mà thống khoái bắn tinh——
“Ngô, hanh ân ——" Vương tử đột nhiên cảm thấy hưng phấn đến khó hiểu,liền chủ động hé miệng ra, nghênh tiếp dịch thể của nam nhân ——
Gương mặt của hắn dính dịch thể,tuyệt mỹ đến mức làm cho người ta phát cuồng, Đới Nhạc thấy tiểu hồ ly toát ra biểu hiện *** loạn như thế, không khỏi sách lưỡi:"Ấy, ngươi đúng là hồ ly *** đãng nha, thích ăn dịch thể của nam nhân đến vậy sao? Xem ta ngày hôm nay thu phục ngươi như thế nào!"
Để vương tử đặt hai tay lên trên tường, từ phía sau hung hăng đi vào, Đới Nhạc mạnh mẽ đong đưa thắt lưng,liên tục xỏ xuyên qua tiểu thịt huyệt vừa chặt vừa nóng của hắn——
“Ô, ngô, ân ——" Tràng bích yếu đuối nhưng tham lam bị thao đến sảng khoái, khiến cho hắn vặn vẹo mông,nương theo nhịp điệu của nam nhân phía sau ——
“A a —— Thật thích —— thích muốn chết ta a! Lại dùng lực đi, a a a a ——"
“Muốn bắn ở chỗ nào? Lần này bắn bên trong, tưới lên tao huyệt của ngươi có được hay không?"
Nam nhân âu yếm nói nhỏ vào bên tai những lời *** loạn, làm cho Định Vân vừa nghe thấy đã muốn bắn ra.
“Hảo, bắn vào đi, toàn bộ cứ bắn vào —— van cầu ngươi ——"
Vương tử đáng thương nghẹn ngào nhỏ giọng cầu xin.
“Đây chính là do ngươi cầu ta nha, không nên hối hận a, tiểu hồ ly."
Đới Nhạc ha ha cười, đột nhiên ở trong lòng mặc niệm khẩu quyết của ‘Đế vương huấn hồ thuật’, khiến phân thân nguyên bản đã thập phần thô lớn nay còn dài ra gấp đôi —-
Hung khí thật lớn hung hăng phá khai vĩ huyệt ẩn sâu bên trong, phát ra một cỗ dịch thể điên cuồng, bắn trúng ngay mục tiêu ——
“Ô ô ——"
Vĩ huyệt yếu đuối bị bắn đến quân lính tan rã, vương tử đáng thương sau khi trải qua cao trào thống khoái, lần thứ hai lại mọc ra một cái đuôi xù lông ngân sắc——
…..
…..
Bên cạnh có một người nam nhân cao lớn đi theo làm bạn, Định Vân vương tử lần thứ hai bước vào yến hội.
Mặc kệ đi đến nơi nào, hắn vĩnh viễn cũng trở thành tiêu điểm của mọi người.
Chỉ bất quá lần này đa số ánh mắt của các mỹ nam mỹ nữ không còn tập trung trên gương mặt tuấn mỹ vô song của hắn, mà là nhìn vào một khối lông xù nằm ở ngay mông, đúng là một cái đuôi mỹ lệ tuyệt luân ——
“Oa, vương tử, ngày hôm nay ngươi muốn hóa trang a? Đạo cụ thật xinh đẹp a!"
“Đúng vậy, vương tử, cái đuôi làm giống y chang như thật vậy a!"
“Vương tử, ta muốn sờ một chút a!"
“Không được, không được đụng vô!" Định Vân vương tử toát ra một thân mồ hôi lạnh, vội vã bỏ trốn mất dạng.
Ô.... Nếu như bị bọn họ phát hiện đây là đuôi thật,không bằng để bản vương tử đâm đầu vào …bánh kem mà chết cho rồi.
“Ghê tởm, đều là do ngươi làm hại, ngươi là tên không tuân thủ lời hứa, rõ ràng đã đáp ứng bản vương là không để ta mọc đuôi mà, vì sao lại dùng huấn hồ thuật để đối phó ta?"
Định Vân vương tử tức giận trừng mắt nhìn tên đầu sỏ trước mặt.
“Ta không tuân thủ lời hứa bao giờ? Ta chỉ đáp ứng là không biến ngươi thành cửu vĩ hồ ly, chứ đâu có nói là không cho ngươi biến thành nhất vĩ hồ ly a! Ha ha...."
Ô..... Ngươi là con gấu thúi gian trá giảo hoạt! Định Vân vương tử thật hận không thể một cước đá bay y.
“Được rồi, tiểu hồ ly đi thôi, mau đi gặp gia đình Tử Thần một chút, chúng ta đã muộn lắm rồi " Đới Nhạc cười cười, kéo tay của vương tử.
“Ô.... không gặp có được không a?" Định Vân vương tử liền khóc ré lên.
Nghĩ đến cảnh bị Tử Thần và Tử Lẫm pha trò, ngực cũng rất khó chịu.
“Không được, nhất định phải đi, đối đãi như thế là không có lễ phép."
Đới Nhạc cười xấu xa, kiên quyết kéo tiểu hồ ly đi vào.
Vừa đi vào mật phòng tận cùng bên trong yến hội, đã thấy Vương phi đang lẳng lặng ngồi, trên mặt mang theo nụ cười mỉm nhàn nhạt,hai người đứng bên cạnh chính là hai vị vương tử Tử Thần và Tử Lẫm, bọn họ trên tay còn ôm hai đứa trẻ sinh đôi..
“Vương phi, Tử Thần,Tử Lẫm, chúc mừng các ngươi a." Đới Nhạc chân thành hướng gia đình bọn họ mà chúc mừng.
Vương tử đáng thương không dám hiện thân, hiện tại chỉ có thể len lén trốn ở sau lưng nam nhân để quan sát.
“Định Vân, ngươi đang làm cái quỷ gì vậy?" Tử Thần và Tử Lẫm vô cùng hiếu kỳ trước hành động lén lút của hắn.
Lâm Đạm Chi cười cười, nhận lấy hai hài tử từ tay Tử Thần và Tử Lẫm: “Định Vân, làm sao vậy? Ngươi không muốn đến ôm các cục cưng một chút sao?"
“Oa, cục cưng khả ái quá, ta đến liền." Vừa nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn nộn nộn của tiểu bảo bảo, Định Vân liền quên mất nguyên nhân trốn tránh của mình, thùng thùng chạy ra từ phía sau nam nhân.
“Oa ha ha...." Tử Thần và Tử Lẫm vừa nhìn thấy cái đuôi phía sau mông Định Vân, nhất thời cười ra tiếng.
“A a a a ——" Định vân thét chói tai,liền chạy về sau lưng Đới Nhạc
“Ha ha, báo ứng a báo ứng, lần trước không biết là kẻ nào nhìn thấy hai người chúng ta thì rất hả hê, hiện tại cũng bị mọc đuôi rồi, thực sự là báo ứng a, ha ha...."
Tử Lẫm bắt đầu cố sức bỏ đá xuống giếng.
“Không sai, Đới Nhạc, kỳ thực bà xã của ngươi có đuôi cũng không phải là xấu, sau này hắn sẽ không dám đi lăng nhăng khắp nơi nữa, bảo đảm hắn sẽ đóng cửa ngoan ngoãn ở nhà, không dám bước ra ngoài một bước, ha ha..." Tử Thần cũng lập tức tìm cơ hội phục thù.
“Có gì hay chứ? Các ngươi đều là một đám cẩu thối!" Định Vân tức giận nhảy ra mắng to.
“Định Vân, sao ngươi lại phát giận vậy?"
Nam tử vừa đi vào gian phòng sở hữu một mái tóc vàng rất hoa mỹ, vóc người thon dài, anh tuấn vô cùng, là một mỹ nam tử mà kẻ khác vừa nhìn thấy đã khó quên.
Thế nhưng vẻ mặt của hắn hết lần này tới lần khác thập phần lãnh đạm, làm cho không khí chung quanh cũng giảm xuống vài độ.
“Na Lam! Tên tiểu tử này rốt cục cũng chịu xuất hiện rồi a!" Tử Thần hài lòng vỗ lên vai hắn.
Nguyên lai người vừa tới chính là một trong “Thánh quốc tứ công tử" Vương Tử Na Lam.
“Đúng vậy, ngươi là tiểu tử vô tâm vô phế, ngay cả lễ kết hôn của huynh đệ chúng ta,ngươi cũng chưa từng đến."
Tử Thần vẻ mặt giận dỗi,thân thiết ôm hắn một cái.
“Nóng muốn chết, bỏ ra coi!"
Na Lam vương tử có nhiệt độ cơ thể thấp hơn người thường, nên liền đẩy đối phương ra xa.
“Tử Lẫm, ngươi sao lại làm thế! Biết rõ Na Lam ghét nhất bị người khác thân mật mà, ngươi còn cố ý làm như vậy!" Định Vân và Na Lam vốn là đôi bạn rất thân thiết,liền chạy đến giúp hắn chủ trì công đạo.
“Định Vân, cái đuôi của ngươi…. là có chuyện gì xảy ra?" Na Lam nhíu mi,nhìn đến cái đuôi to của Định Vân.
“Ô.... Cũng tại con gấu thúi hại ta!"
Định Vân chỉ chỉ vào nam nhân đang đứng bên cạnh.
“Ta là Đới Nhạc, chính là ông xã của Định Vân, nhĩ hảo."
Đới Nhạc vừa cười vừa vươn tay về phía hắn.
“Nhĩ hảo" Na Lam cũng vươn tay ra,chạm vào tay đối phương một chút,rồi lập tức rút trở về.
“Ta không thích những nơi đông người, nhưng nếu như các ngươi kết hôn, ta sẽ đến dự."
“Ai nói ta sẽ kết hôn với con gấu này a, ta hận chết y!"
Định Vân nghĩ đến việc xú nam nhân này hại hắn biến thành trò cười, thì tức giận đến mức giơ chân.
“Định Vân, ngươi sao dám vô lễ với thần thượng?"
Lúc này,Thánh Sử trên mặt mang theo một nụ cười ngoài ý muốn,từ ngoài cửa chậm rãi tiến vào.
“Thánh Sử, ngươi không có việc gì a, thật sự là quá tốt!"
Mọi người nhìn thấy Thánh Sử không chỉ là khí sắc thoạt nhìn rất tốt, trên mặt còn mang theo bộ dáng tươi cười, tất cả đều hài lòng bước đến hỏi thăm,ngay cả Lâm Đạm Chi cũng ôm hai tiểu bảo bảo chạy đến bên cạnh y.
“Thừa dịp tất cả mọi người có mặt tại đây, bản sử có tin tức tốt muốn tuyên bố."
Thánh Sử trong mắt lóe ra quang thải cực kì hưng phấn.
“Tin tức gì vậy?" Chuyện mà khiến Thánh Sử hài lòng như vậy,nhất định là một tin tức vô cùng tốt.
“Chúng ta đã tìm ra xà chi hoàn rồi!"
“Oa!"
Tin tức này nhất thời khiến cho mọi người đều phát sinh ra tiếng kinh hô.
“Hắc hắc.... Na Lam, lần này xem ra là đến phiên ngươi xuất mã a." Tử Lẫm lấm lét nhìn hắn.
“Ta?" Na Lam nhíu mày.
“Đúng là ngươi, Na Lam." Thánh Sử lộ ra nụ cười mỉm tuyệt mỹ, khiến kẻ khác khó có thể cự tuyệt.
Na Lam bất đắc đành thở dài.
“Thánh Sử, rốt cuộc xà chi hoàn đang trên tay ai, ngươi mau đưa ảnh chụp ra cho bọn ta xem a." Tử Thần và Tử Lẫm đều hiếu kỳ vô cùng.
“Đúng vậy, Thánh Sử mau lấy ra xem, ta rất muốn nhìn xem người nào sẽ có khả năng săn được trái tim lạnh như băng của ‘ai kia’."
Định Vân hả hê cười.
“Các ngươi xem đi, đối tượng lần này có thể là kỳ phùng địch thủ của Na Lam a."
Khi mọi người nhìn thấy nhân vật trong ảnh chụp thì nhất thời đều kinh hãi.
“Oa, cái này.... Thật là khủng khiếp."
Tử Thần hít vào một hơi lạnh.
“Ta xem lần này Na Lam chết chắc rồi."
Tử Lẫm cũng nhăn lại vùng da chung quanh lông mày.
“Thì là không chết cũng mất nửa cái mạng."
Định Vân đồng ý gật đầu.
“Nam nhân này rốt cuộc là ai a?"
Đới Nhạc và Lâm Đạm Chi không nhận ra nam nhân trong ảnh là ai.
“A Lan Tư quan chỉ huy tối cao của hải quân, là một hạm trưởng tài năng xuất chúng ——."
Không xuất ra biểu tình nào, Na Lam nhìn vào nam nhân trong ảnh chụp, nhàn nhạt nói.
“Oa, nghe tên hình như rất lợi hại ha."
Lâm Đạm Chi nghe vậy không khỏi nghiêm nghị khởi kính.
“Tiểu Chi Chi, nam nhân này nếu không lợi hại, thì làm sao an tọa trên vị trí chỉ huy tối cao cơ chứ, đây chính là nhân vật tài giỏi nhất trong lịch sử hải quân từ trước tới nay a."
Cá nhân Tử Thần cũng rất bội phục y.
“Nghe nói y bách chiến bách thắng, ở trên biển không ai không sợ y."
Tử Lẫm luyên thuyên kể về truyền kỳ đáng nể của nam nhân kia.
“Đáng sợ nhất chính là, không chỉ địch nhân sợ y, mà ngay cả thủ trưởng và thuộc hạ cũng sợ y gần chết. Nhân xưng là ‘ Thiên hạ đệ nhất kinh khủng ma quỷ hạm trưởng ’ a "
Định Vân cũng bắt đầu thêm mắm thêm muối.
“Các ngươi đừng … dọa Na Lam nữa."
Thánh Sử mỉm cười nhìn ‘ Thánh quốc tứ công tử ’,tâm lý trầm ổn, khiến cho người khác nhìn không rõ tâm tư:"Na Lam, bản sử tin tưởng năng lực của ngươi, ngươi hãy đi lấy lại xà chi hoàn nha."
“Ân, ta đã biết. Thánh Sử, hãy đưa ảnh chụp của y cho ta giữ."
Xoay người bước đi, Na Lam liền rời khỏi gian phòng,bên miệng lộ ra một mạt mỉm cười mà mọi người chưa từng nhìn thấy.
Xem ra nam nhân này chính là mẫu người ưa thích của ta a.....
A Lan Tư đang bình tĩnh đứng ngoài khơi xa xôi, đột nhiên mặt biển xuất hiện từng trận sóng lớn, một cuộc chiến tranh gần như chính thức được triển khai ——
———————-
Yến hội hoàng cung dĩ nhiên là vô cùng xa hoa, ăn uống linh đình, quan lại tập hợp, có thể nói là náo nhiệt cuồn cuộn. Nhất là có nhiều vị thiếu nữ thuộc hoàng tộc vừa nghe nói toàn bộ thành viên ‘Thánh quốc tứ công tử’ đêm nay đều đến tham dự đông đủ, nên các nàng cố gắng trang điểm thật xinh đẹp, khẩn cấp chạy đến để tham gia.
Cũng có một vài mỹ thiếu niên bởi vì ngưỡng mộ đại danh của các vương tử mà đầy cõi lòng xuân tâm chạy tới.
Ánh sáng từ mái tóc dài ngân sắc lóe lên, Định Vân vương tử phong hoa tuyệt đại,mặc bộ lễ phục hoa lệ vừa bước vào trong hội trường, thiếu nam thiếu nữ nhất thời đều điên cuồng gào thét.
“Định Vân vương tử, đã lâu không gặp, ngươi càng lúc càng trở nên đẹp trai a!"
“Định Vân vương tử, làm ơn tới nhà của ta uống trà, đám tỷ muội chúng ta nhất định sẽ hảo hảo ‘Chiêu đãi’ ngươi".
“Định Vân vương tử —— "
Nam nhân siêu cấp mê người,không khác gì một thần tượng nổi tiếng,liền bị đám fan hâm mộ cuồng nhiệt nhào tới bao vây ….
Đới Nhạc đứng ở một bên không có lên tiếng, chỉ là khóe miệng hơi xuất ra một nụ cười nhạt,ánh mắt lạnh băng nhìn về phía tiểu hồ ly dáng dấp thập phần hưởng thụ đang đứng bên trong đám đông điên cuồng kia.
Qua một hồi lâu, vương tử mới phát hiện được ánh mắt kinh khủng của nam nhân đứng ở sân thượng, ***g ngực nổi lên một trận sợ hãi, vội vã chui ra, chạy đến trước mặt y.
Đới Nhạc hai tay khoanh trước ngực, không hề phát ra tiếng động, vẫn bình tĩnh nhìn hắn.
“Gấu ơi, ngươi... sao ngươi lại nhìn ta như vậy?"
Trán của Định Vân vương tử chẳng biết vì sao lại nhỏ xuống một giọt mồ hôi lạnh.
“Ta đang muốn xem con hồ ly như ngươi còn muốn lẳng lơ tới khi nào a?"
Đới Nhạc liền cầm lấy một lọn tóc màu bạch kim của hắn, đưa lên mũi hít hít: “Quả thực là một hương vị *** đãng ha, mau đi theo ta!"
“Uy, ngươi muốn dẫn ta đi đâu? Ta còn chưa chúc mừng bọn Tử Thần a."
Bị nam nhân kéo vào trong một góc tối âm u. Định Vân vương tử tức giận đến mức la lớn.
“Chờ ta nghiêm phạt ngươi xong, tự nhiên sẽ đưa ngươi đi chúc mừng, không cần lo."
Đới Nhạc dùng hai tay đè hắn vào vách tường, cúi đầu ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ.
“Nghiêm phạt?" Định Vân nghe vậy trong lòng bỗng một trận phát lạnh: “Ngươi... Ngươi sao lại nghiêm phạt ta? Bản vương không biết đã làm sai điều gì a."
“Đúng, bởi vì ngươi cái gì cũng không biết,nên lúc bị đám háo sắc kia vây quanh, ngươi không thèm từ chối, còn đứng ở nơi đó không nhúc nhích, chân thực mà hưởng thụ ha, hừm."
“Ân, xác thực có một chút.... Nga, nhưng nhưng, ta một điểm cũng không có hưởng thụ mà." Định Vân vương tử vội vã đổi giọng.
“Ai nha, ta nghe người ở bên cạnh nói, Định Vân vương tử mỗi lần đến dự yến hội,sau khi kết thúc đều dẫn người về nhà để cuồng hoan, chứ đâu có chịu mang tay không mà quay về, chắc là ở trên giường được tình nhân phục vụ sảng khoái lắm, có đúng hay không?"
Đới Nhạc cố ý dùng giọng điệu thập phần kính phục mà truy vấn.
“Ha ha, ngươi cũng nghe nói rồi hả? Không sai, Định Vân vương tử ta vốn chính là thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử, tùy thời tùy chỗ đều có một đống nữ nhân muốn được ta đưa lên giường a. Không có biện pháp, ai bảo bản vương có nhiều mị lực như vậy, ha ha ha...." Định Vân vương tử đắc ý cười to ba tiếng.
“Trời ơi, ngươi chết đến nơi mà còn cười được?"
Đới Nhạc vươn hai ngón tay hung hăng nhéo mạnh nhũ tiêm của tiểu hồ ly một cái———
“Ôi! Đau muốn chết!"
Định Vân vương tử phát ra một tiếng thét thê thảm.
“Di? Có chuyện gì a?" Trong lúc đó,đột nhiên có một nữ nhân đi đến mở cửa sân thượng ra: “Kỳ quái, rõ ràng vừa nghe có tiếng người mà."
“Tám phần là mèo hoang a, chắc tới thời kì động dục rồi: “Một nữ nhân khác cũng đi đến bên cạnh nàng.
“Có thể là vậy. Được rồi, ngươi mau kể cho ta nghe chuyện kia đi...."
Thế là,Hai người bắt đầu đứng ở sân thượng hàn huyên đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.
Đới Nhạc nghe vậy liền châm chọc nói: “Tới kì động dục rồi? Ta nghĩ ngươi một năm 365 ngày đều là thời kì động dục a, hanh."
Định Vân vương tử sợ bị người khác phát hiện, chỉ có thể nhỏ giọng nói nhỏ vào tai nam nhân: “Con gấu đáng ghét nhà ngươi, mau buông bản vương tử ra, bằng không —— bằng không —— "
“Bằng không cái gì?"
Đới Nhạc lạnh lùng cười: “Bằng không thì sẽ la to lên? Tốt, hay nhất là để cho toàn bộ mọi người đều chạy đến đây,nhìn thấy hồ ly *** đãng đang phát tao dưới thân của ta nha!"
Nam nhân cố sức ấn hắn quỳ trên mặt đất, hạ ra mệnh lệnh tà ác: “Dùng miệng của ngươi để hạ khóa kéo xuống, lấy côn thịt của ta ra. Tuyệt đối không được dùng tay!"
“Ô.... Không muốn!"
Tên biến thái ghê tởm này,sao lại có thể nghĩ ra nhiều chiêu thức hạ lưu như thế.
“Nói thêm một câu không muốn nữa đi, ta sẽ lập tức gọi hai nữ nhân ở đằng kia đến xem."
“Ô.... thôi được rồi, ta làm là được" Con người yếu đuối làm sao có thể chống lại lời uy hiếp của con gấu vô lương tâm cơ chứ.
Vương tử đáng thương vốn là nhân vật cao cao tại thượng, được vạn người say mê,cuối cùng chỉ có thể quỳ trên mặt đất, dùng hàm răng đã từng được tạp chí Âu Châu bình chọn là " Hàm răng mê người nhất thế giới" mà giảo hạ khóa kéo quần của nam nhân——
“Sau đó sẽ làm gì nữa? Nhanh lên một chút, không nên khảo nghiệm tính nhẫn nại của ta."
“Ô.... Đã biết rồi"
Vương tử khóc không ra nước mắt, quyết định lại dùng hàm răng để giảo hạ quần lót của y xuống ——
Ba!
Cây thịt heo thô lớn liền nhảy ra ngoài,vừa vặn đánh lên khuôn mặt trắng nõn mềm mại của hắn.
“Hồ ly lẳng lơ, mau nuốt đi, ta biết ngươi rất là thèm,nên miễn phí tặng cho ngươi thịt heo để ăn đó."
“Ô... Về nhà rồi làm có được không vậy, lỡ như bị người khác thấy ta đang giúp ngươi… liếm ‘Cái kia ‘, bản vương về sau làm sao có thể làm người được nữa chứ?"
“Không làm người thì cứ làm hồ ly cũng được, ta sẽ nuôi ngươi, sợ cái gì hả?"
“Ô.... Không muốn!"
“Được rồi, ngày hôm nay ta bảo đảm sẽ không cho ngươi biến thành cửu vĩ hồ ly là được."
“Thực sự?"
Thật tốt quá, hi, không bị mọc đuôi thì tốt rồi, nếu không lỡ bị bọn Tử Thần,Tử Lẫm và Na Lam nhìn thấy, còn không bị cười đến chết mới lạ.
Nghe xong lời bảo chứng của nam nhân, vương tử mới hài lòng mà ra sức liếm.
Liếm xong đầu đỉnh to lớn đến dọa người,lại tiếp tục mút lấy hai túi cầu căng tròn, vừa không ngừng nhả ra nuốt vào, vừa vói đầu lưỡi đùa bỡn trên cái lỗ nho nhỏ, vương tử dùng hết bí kíp khẩu kỹ đã tiến bộ thần tốc của mình, một chút lại một chút lấy lòng nam nhân ——
“Ân——đầu lưỡi thật *** đãng ——" Bên hông cảm thấy một trận tê dại, Đới Nhạc kêu lên một tiếng, rút ra tính khí đã sắp bạo phát, nhắm ngay khuôn mặt nhỏ nhắn mê người đến cực điểm của tiểu hồ ly mà thống khoái bắn tinh——
“Ngô, hanh ân ——" Vương tử đột nhiên cảm thấy hưng phấn đến khó hiểu,liền chủ động hé miệng ra, nghênh tiếp dịch thể của nam nhân ——
Gương mặt của hắn dính dịch thể,tuyệt mỹ đến mức làm cho người ta phát cuồng, Đới Nhạc thấy tiểu hồ ly toát ra biểu hiện *** loạn như thế, không khỏi sách lưỡi:"Ấy, ngươi đúng là hồ ly *** đãng nha, thích ăn dịch thể của nam nhân đến vậy sao? Xem ta ngày hôm nay thu phục ngươi như thế nào!"
Để vương tử đặt hai tay lên trên tường, từ phía sau hung hăng đi vào, Đới Nhạc mạnh mẽ đong đưa thắt lưng,liên tục xỏ xuyên qua tiểu thịt huyệt vừa chặt vừa nóng của hắn——
“Ô, ngô, ân ——" Tràng bích yếu đuối nhưng tham lam bị thao đến sảng khoái, khiến cho hắn vặn vẹo mông,nương theo nhịp điệu của nam nhân phía sau ——
“A a —— Thật thích —— thích muốn chết ta a! Lại dùng lực đi, a a a a ——"
“Muốn bắn ở chỗ nào? Lần này bắn bên trong, tưới lên tao huyệt của ngươi có được hay không?"
Nam nhân âu yếm nói nhỏ vào bên tai những lời *** loạn, làm cho Định Vân vừa nghe thấy đã muốn bắn ra.
“Hảo, bắn vào đi, toàn bộ cứ bắn vào —— van cầu ngươi ——"
Vương tử đáng thương nghẹn ngào nhỏ giọng cầu xin.
“Đây chính là do ngươi cầu ta nha, không nên hối hận a, tiểu hồ ly."
Đới Nhạc ha ha cười, đột nhiên ở trong lòng mặc niệm khẩu quyết của ‘Đế vương huấn hồ thuật’, khiến phân thân nguyên bản đã thập phần thô lớn nay còn dài ra gấp đôi —-
Hung khí thật lớn hung hăng phá khai vĩ huyệt ẩn sâu bên trong, phát ra một cỗ dịch thể điên cuồng, bắn trúng ngay mục tiêu ——
“Ô ô ——"
Vĩ huyệt yếu đuối bị bắn đến quân lính tan rã, vương tử đáng thương sau khi trải qua cao trào thống khoái, lần thứ hai lại mọc ra một cái đuôi xù lông ngân sắc——
…..
…..
Bên cạnh có một người nam nhân cao lớn đi theo làm bạn, Định Vân vương tử lần thứ hai bước vào yến hội.
Mặc kệ đi đến nơi nào, hắn vĩnh viễn cũng trở thành tiêu điểm của mọi người.
Chỉ bất quá lần này đa số ánh mắt của các mỹ nam mỹ nữ không còn tập trung trên gương mặt tuấn mỹ vô song của hắn, mà là nhìn vào một khối lông xù nằm ở ngay mông, đúng là một cái đuôi mỹ lệ tuyệt luân ——
“Oa, vương tử, ngày hôm nay ngươi muốn hóa trang a? Đạo cụ thật xinh đẹp a!"
“Đúng vậy, vương tử, cái đuôi làm giống y chang như thật vậy a!"
“Vương tử, ta muốn sờ một chút a!"
“Không được, không được đụng vô!" Định Vân vương tử toát ra một thân mồ hôi lạnh, vội vã bỏ trốn mất dạng.
Ô.... Nếu như bị bọn họ phát hiện đây là đuôi thật,không bằng để bản vương tử đâm đầu vào …bánh kem mà chết cho rồi.
“Ghê tởm, đều là do ngươi làm hại, ngươi là tên không tuân thủ lời hứa, rõ ràng đã đáp ứng bản vương là không để ta mọc đuôi mà, vì sao lại dùng huấn hồ thuật để đối phó ta?"
Định Vân vương tử tức giận trừng mắt nhìn tên đầu sỏ trước mặt.
“Ta không tuân thủ lời hứa bao giờ? Ta chỉ đáp ứng là không biến ngươi thành cửu vĩ hồ ly, chứ đâu có nói là không cho ngươi biến thành nhất vĩ hồ ly a! Ha ha...."
Ô..... Ngươi là con gấu thúi gian trá giảo hoạt! Định Vân vương tử thật hận không thể một cước đá bay y.
“Được rồi, tiểu hồ ly đi thôi, mau đi gặp gia đình Tử Thần một chút, chúng ta đã muộn lắm rồi " Đới Nhạc cười cười, kéo tay của vương tử.
“Ô.... không gặp có được không a?" Định Vân vương tử liền khóc ré lên.
Nghĩ đến cảnh bị Tử Thần và Tử Lẫm pha trò, ngực cũng rất khó chịu.
“Không được, nhất định phải đi, đối đãi như thế là không có lễ phép."
Đới Nhạc cười xấu xa, kiên quyết kéo tiểu hồ ly đi vào.
Vừa đi vào mật phòng tận cùng bên trong yến hội, đã thấy Vương phi đang lẳng lặng ngồi, trên mặt mang theo nụ cười mỉm nhàn nhạt,hai người đứng bên cạnh chính là hai vị vương tử Tử Thần và Tử Lẫm, bọn họ trên tay còn ôm hai đứa trẻ sinh đôi..
“Vương phi, Tử Thần,Tử Lẫm, chúc mừng các ngươi a." Đới Nhạc chân thành hướng gia đình bọn họ mà chúc mừng.
Vương tử đáng thương không dám hiện thân, hiện tại chỉ có thể len lén trốn ở sau lưng nam nhân để quan sát.
“Định Vân, ngươi đang làm cái quỷ gì vậy?" Tử Thần và Tử Lẫm vô cùng hiếu kỳ trước hành động lén lút của hắn.
Lâm Đạm Chi cười cười, nhận lấy hai hài tử từ tay Tử Thần và Tử Lẫm: “Định Vân, làm sao vậy? Ngươi không muốn đến ôm các cục cưng một chút sao?"
“Oa, cục cưng khả ái quá, ta đến liền." Vừa nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn nộn nộn của tiểu bảo bảo, Định Vân liền quên mất nguyên nhân trốn tránh của mình, thùng thùng chạy ra từ phía sau nam nhân.
“Oa ha ha...." Tử Thần và Tử Lẫm vừa nhìn thấy cái đuôi phía sau mông Định Vân, nhất thời cười ra tiếng.
“A a a a ——" Định vân thét chói tai,liền chạy về sau lưng Đới Nhạc
“Ha ha, báo ứng a báo ứng, lần trước không biết là kẻ nào nhìn thấy hai người chúng ta thì rất hả hê, hiện tại cũng bị mọc đuôi rồi, thực sự là báo ứng a, ha ha...."
Tử Lẫm bắt đầu cố sức bỏ đá xuống giếng.
“Không sai, Đới Nhạc, kỳ thực bà xã của ngươi có đuôi cũng không phải là xấu, sau này hắn sẽ không dám đi lăng nhăng khắp nơi nữa, bảo đảm hắn sẽ đóng cửa ngoan ngoãn ở nhà, không dám bước ra ngoài một bước, ha ha..." Tử Thần cũng lập tức tìm cơ hội phục thù.
“Có gì hay chứ? Các ngươi đều là một đám cẩu thối!" Định Vân tức giận nhảy ra mắng to.
“Định Vân, sao ngươi lại phát giận vậy?"
Nam tử vừa đi vào gian phòng sở hữu một mái tóc vàng rất hoa mỹ, vóc người thon dài, anh tuấn vô cùng, là một mỹ nam tử mà kẻ khác vừa nhìn thấy đã khó quên.
Thế nhưng vẻ mặt của hắn hết lần này tới lần khác thập phần lãnh đạm, làm cho không khí chung quanh cũng giảm xuống vài độ.
“Na Lam! Tên tiểu tử này rốt cục cũng chịu xuất hiện rồi a!" Tử Thần hài lòng vỗ lên vai hắn.
Nguyên lai người vừa tới chính là một trong “Thánh quốc tứ công tử" Vương Tử Na Lam.
“Đúng vậy, ngươi là tiểu tử vô tâm vô phế, ngay cả lễ kết hôn của huynh đệ chúng ta,ngươi cũng chưa từng đến."
Tử Thần vẻ mặt giận dỗi,thân thiết ôm hắn một cái.
“Nóng muốn chết, bỏ ra coi!"
Na Lam vương tử có nhiệt độ cơ thể thấp hơn người thường, nên liền đẩy đối phương ra xa.
“Tử Lẫm, ngươi sao lại làm thế! Biết rõ Na Lam ghét nhất bị người khác thân mật mà, ngươi còn cố ý làm như vậy!" Định Vân và Na Lam vốn là đôi bạn rất thân thiết,liền chạy đến giúp hắn chủ trì công đạo.
“Định Vân, cái đuôi của ngươi…. là có chuyện gì xảy ra?" Na Lam nhíu mi,nhìn đến cái đuôi to của Định Vân.
“Ô.... Cũng tại con gấu thúi hại ta!"
Định Vân chỉ chỉ vào nam nhân đang đứng bên cạnh.
“Ta là Đới Nhạc, chính là ông xã của Định Vân, nhĩ hảo."
Đới Nhạc vừa cười vừa vươn tay về phía hắn.
“Nhĩ hảo" Na Lam cũng vươn tay ra,chạm vào tay đối phương một chút,rồi lập tức rút trở về.
“Ta không thích những nơi đông người, nhưng nếu như các ngươi kết hôn, ta sẽ đến dự."
“Ai nói ta sẽ kết hôn với con gấu này a, ta hận chết y!"
Định Vân nghĩ đến việc xú nam nhân này hại hắn biến thành trò cười, thì tức giận đến mức giơ chân.
“Định Vân, ngươi sao dám vô lễ với thần thượng?"
Lúc này,Thánh Sử trên mặt mang theo một nụ cười ngoài ý muốn,từ ngoài cửa chậm rãi tiến vào.
“Thánh Sử, ngươi không có việc gì a, thật sự là quá tốt!"
Mọi người nhìn thấy Thánh Sử không chỉ là khí sắc thoạt nhìn rất tốt, trên mặt còn mang theo bộ dáng tươi cười, tất cả đều hài lòng bước đến hỏi thăm,ngay cả Lâm Đạm Chi cũng ôm hai tiểu bảo bảo chạy đến bên cạnh y.
“Thừa dịp tất cả mọi người có mặt tại đây, bản sử có tin tức tốt muốn tuyên bố."
Thánh Sử trong mắt lóe ra quang thải cực kì hưng phấn.
“Tin tức gì vậy?" Chuyện mà khiến Thánh Sử hài lòng như vậy,nhất định là một tin tức vô cùng tốt.
“Chúng ta đã tìm ra xà chi hoàn rồi!"
“Oa!"
Tin tức này nhất thời khiến cho mọi người đều phát sinh ra tiếng kinh hô.
“Hắc hắc.... Na Lam, lần này xem ra là đến phiên ngươi xuất mã a." Tử Lẫm lấm lét nhìn hắn.
“Ta?" Na Lam nhíu mày.
“Đúng là ngươi, Na Lam." Thánh Sử lộ ra nụ cười mỉm tuyệt mỹ, khiến kẻ khác khó có thể cự tuyệt.
Na Lam bất đắc đành thở dài.
“Thánh Sử, rốt cuộc xà chi hoàn đang trên tay ai, ngươi mau đưa ảnh chụp ra cho bọn ta xem a." Tử Thần và Tử Lẫm đều hiếu kỳ vô cùng.
“Đúng vậy, Thánh Sử mau lấy ra xem, ta rất muốn nhìn xem người nào sẽ có khả năng săn được trái tim lạnh như băng của ‘ai kia’."
Định Vân hả hê cười.
“Các ngươi xem đi, đối tượng lần này có thể là kỳ phùng địch thủ của Na Lam a."
Khi mọi người nhìn thấy nhân vật trong ảnh chụp thì nhất thời đều kinh hãi.
“Oa, cái này.... Thật là khủng khiếp."
Tử Thần hít vào một hơi lạnh.
“Ta xem lần này Na Lam chết chắc rồi."
Tử Lẫm cũng nhăn lại vùng da chung quanh lông mày.
“Thì là không chết cũng mất nửa cái mạng."
Định Vân đồng ý gật đầu.
“Nam nhân này rốt cuộc là ai a?"
Đới Nhạc và Lâm Đạm Chi không nhận ra nam nhân trong ảnh là ai.
“A Lan Tư quan chỉ huy tối cao của hải quân, là một hạm trưởng tài năng xuất chúng ——."
Không xuất ra biểu tình nào, Na Lam nhìn vào nam nhân trong ảnh chụp, nhàn nhạt nói.
“Oa, nghe tên hình như rất lợi hại ha."
Lâm Đạm Chi nghe vậy không khỏi nghiêm nghị khởi kính.
“Tiểu Chi Chi, nam nhân này nếu không lợi hại, thì làm sao an tọa trên vị trí chỉ huy tối cao cơ chứ, đây chính là nhân vật tài giỏi nhất trong lịch sử hải quân từ trước tới nay a."
Cá nhân Tử Thần cũng rất bội phục y.
“Nghe nói y bách chiến bách thắng, ở trên biển không ai không sợ y."
Tử Lẫm luyên thuyên kể về truyền kỳ đáng nể của nam nhân kia.
“Đáng sợ nhất chính là, không chỉ địch nhân sợ y, mà ngay cả thủ trưởng và thuộc hạ cũng sợ y gần chết. Nhân xưng là ‘ Thiên hạ đệ nhất kinh khủng ma quỷ hạm trưởng ’ a "
Định Vân cũng bắt đầu thêm mắm thêm muối.
“Các ngươi đừng … dọa Na Lam nữa."
Thánh Sử mỉm cười nhìn ‘ Thánh quốc tứ công tử ’,tâm lý trầm ổn, khiến cho người khác nhìn không rõ tâm tư:"Na Lam, bản sử tin tưởng năng lực của ngươi, ngươi hãy đi lấy lại xà chi hoàn nha."
“Ân, ta đã biết. Thánh Sử, hãy đưa ảnh chụp của y cho ta giữ."
Xoay người bước đi, Na Lam liền rời khỏi gian phòng,bên miệng lộ ra một mạt mỉm cười mà mọi người chưa từng nhìn thấy.
Xem ra nam nhân này chính là mẫu người ưa thích của ta a.....
A Lan Tư đang bình tĩnh đứng ngoài khơi xa xôi, đột nhiên mặt biển xuất hiện từng trận sóng lớn, một cuộc chiến tranh gần như chính thức được triển khai ——
———————-
Tác giả :
Mê Dương