Hồ Ly Háo Sắc
Chương 18
Gần đây thân thể Thánh thượng lúc tốt lúc xấu, nhưng thời điểm xấu chiếm đa số. Nhưng mà ngày đó Triệu Hữu Thần khải hoàn về triều, tinh thần Thánh thượng hiếm khi vô cùng tốt, không chỉ thăm hỏi ngợi khen chư tướng sĩ xuất chinh mà còn bổ sung tinh lực để ban tiệc rượu cho người nhà Triệu gia.
Tần Liễm hôm đó ra ngoài rất sớm, mãi cho đến khi ánh chiều tà ngả về phía tây còn chưa trở về. Ta vốn cho rằng đây chỉ là tiệc rượu hoàng thất bình thường, nhưng lúc treo đèn lên, có tin đồn Thánh thượng tứ hôn cho Tần Liễm lần nữa như gió bắc nhanh chóng thổi vào đông cung, khiến cho ta vốn đang làm bộ tập viết theo chữ mẫu ngẩn người.
A Tịch không nói xạo trước sau như một, nếu nàng nói cho ta biết Tần Liễm sắp sửa nạp trắc phi, tin tức kia hẳn là đã mười phần chắc chín.
Ngày thường, mấy tin tức liên quan đến Tần Liễm luôn được truyền đi rất ngoạn mục, huống chi là chuyện lấy vợ như vậy. Nghe nói tiệc rượu ăn được một nửa, Thánh thượng được Triệu gia ung dung nịnh nọt trêu đùa vô cùng cao hứng, cao hứng hơn cả là cảm thấy Triệu gia một nhà trung thành, hơn nữa nghe Quý phi được sủng ái nhất hiện giờ Triệu Song Nghi nói, vì thế bàn tay vạn kim vung lên, thuận miệng đồng ý cho Triệu gia một phần thưởng, hỏi bọn họ muốn cái gì.
Nhất thời đại điện hoàn toàn yên tĩnh, không ai ngờ rằng Thánh thượng sẽ khen thưởng như thế, ai nấy đều tính toán khối nhân bánh từ trên trời rớt xuống này rốt cuộc nên tiếp nhận như thế nào mới thích hợp, Triệu Hữu Nghi lại tiên phong đứng lên, cúi người theo chuẩn mực trong cung đình, khuôn mặt nhuộm một tầng ửng đỏ, nói giòn giã: “Hữu Nghi mất lễ nghi, muốn khẩn cầu Thánh thượng tứ hôn cho Hữu Nghi."
Sau đó nàng ta chuyển ánh mắt tới trên người Tần Liễm, nhìn một chút lại nhanh chóng thu hồi ánh mắt, vùi đầu càng thấp hơn, giọng cũng nhẹ không ít, còn mềm mại hơn vừa rồi: “Nguyện vọng từ bé của Hữu Nghi chính là gả cho Tần ca ca, không quan tâm danh phận cao thấp. Xin Thánh thượng tác thành."
Lời này vừa nói ra, đại điện càng thêm yên tĩnh.
A Tịch nói đến đây, ta nhịn không được lại ngẩn người. Thật không hiểu anh trai của nàng ta có phải mang một cái gan báo từ biên cảnh về cho nàng ta hay không, bất kể hậu quả mà to gan bình tĩnh nói trước mặt tất cả người nhà như vậy, trước mặt thiên tử tôn quý nhất cả nước. Theo một mức độ nào đó mà nói, nàng ta thật là tiểu thư quý tộc ngay thẳng nhất ta gặp được từ trước tới nay. Nếu lúc ấy ta ở đấy, nếu người Triệu Hữu Nghi muốn gả cho không phải Tần Liễm, vậy ta đại khái sẽ nhịn không được mà vỗ tay cho nàng ta.
Ta nghe xong một lúc lâu vẫn không lên tiếng, A Tịch nhìn sắc mặt ta, châm chước nhẹ giọng hô “Công chúa".
Ta “à" một tiếng, hoàn hồn trở lại, khoát tay: “Ta hiểu rồi. Ta có hơi đói bụng, ngươi đem bánh phù dung lên đi."
“Công chúa," A Tịch không nhúc nhích, sắc mặt vẫn thản nhiên, “Người không muốn biết Tần Liễm phản ứng thế nào sao?"
Ta nói: “Hắn còn có thể phản ứng thế nào nữa? Nếu đổi lại là ta, ta cũng tuyệt đối không thể không đồng ý. Ta đói bụng quá, ngươi đi tìm chút điểm tâm đến đây đi."
A Tịch nhìn ta, vẫn không nhúc nhích.
Ta đẩy tờ giấy ghi chữ theo mẫu ra, ghé vào trên bàn, chậm rãi nói: “Đây là rõ ràng. Bất luận Tần Liễm bây giờ phản ứng thế nào, cuối cùng Triệu Hữu Nghi cũng phải cưới vào cửa. Ừm… Hiện tại có lời đồn nói Thái tử phi Tô Hi có sở trường sử dụng vu thuật, hồ ly háo sắc mê hoặc người khác, khiến cho quyết định của Thái tử ngày càng hòa nhã, xử lý quan hệ hai nước cũng không sấm rền gió cuốn như trước kia. Những điều này ta đều biết. Dù sao bất kể ta làm thế nào thì trong miệng đại thần Nam triều ta khẳng định chính là một mầm tai họa. Thánh thượng anh minh như thế, lại tự biết đại nạn buông xuống, nghe mấy tin đồn này chắc chắn sẽ không ngồi nhìn mặc kệ. Triệu Hữu Nghi dám nói trên đại đường như vậy, e là không chừng có người âm thầm bày mưu đặt kế chống lưng cho nàng ta, mà nếu nàng ta nói như vậy, Thánh thượng nhất định cũng sẽ biết thời biết thế. Cho dù con thuyền này thật sự bị Tần Liễm chống đỡ nhất thời không di chuyển được, nhưng mà một mình hắn có thể nào ngăn cản được sức lực của mọi người? Còn nữa, nếu Tần Liễm không muốn làm hôn quân tương lai, bản thân hắn cũng phải biết nên cưới trắc phi."
A Tịch tiến lên một bước, ánh mắt mang theo vẻ buồn rầu: “Công chúa…"
Ta khoát tay, thu lại thần sắc: “Ta đói bụng rồi, đi bưng điểm tâm đi. Đừng để cho ta nói lại lần thứ tư."
Ta đi ngủ sớm, nhưng vẫn không ngủ được. Nến rốt cuộc đã cháy hết, tim đèn “đôm đốp" một tiếng, lập tức căn phòng rơi vào bóng tối. Trong bóng đêm ta nghe thấy tiếng cửa bị nhẹ nhàng đẩy ra, cách khe hở rèm có thể nhìn thấy bóng cây rọi trên cửa, mặt đất hiện lên ánh trăng lạnh lùng, giống như phủ một tầng sương. Mà Tần Liễm đạp ánh trăng đi tới.
Chờ hắn vén rèm lên, ta đã nhắm mắt lại. Tiếng y phục sột soạt va chạm sau, hắn nằm xuống bên cạnh ta, có mùi rượu thoang thoảng. Tóc hắn có một lọn cọ qua cổ ta, ngọn tóc phất qua như có như không, giống như là ngón tay linh hoạt của hắn, phút chốc khiến ta thiếu chút nữa bật thành tiếng, dù sao cũng nhịn xuống được, tiếp tục từ từ nhắm hai mắt giả bộ ngủ.
Sau lưng ta cách rất lâu cũng không có động tĩnh, Tần Liễm hô hấp đều đặn, như là đã ngủ. Ta tỉnh rụi lăn lăn vào phía trong giường, không ngờ hắn cũng xoay người vào trong. Ta lại lăn lăn, kết quả hắn cách ta càng gần hơn. Cuối cùng ta không thể lăn được nữa, mà Tần Liễm ở ngay phía sau ta, gần đến mức ta mơ hồ có thể cảm giác được hơi thở của hắn.
Ta vẫn duy trì tư thế nghiêng người, cuối cùng cả người đều cứng ngắc. Rốt cuộc không thể nhịn được nữa mà lật người, tiếc rằng không gian quá nhỏ hẹp, không cẩn thận liền lăn mình vào trong ngực người nào đó.
Sau đó cả người đều bị khóa lại, một tiếng cười khẽ vang lên: “Còn giả bộ?"
“Mùi rượu của chàng nồng quá." Ta dứt khoát mở mắt ra, ngay cả tranh cãi cũng tiết kiệm, “Không rửa mặt đã muốn ngủ, Tiểu Bạch còn biết giữ vệ sinh hơn chàng."
Tiểu Bạch chính là chỉ con mèo trắng nhỏ kia. Sau khi đến Nam triều thì Tô Khải biết được nó còn chưa có tên, bảo ta đặt một cái. Ta gọi nói là Tiểu Bạch, hắn gọi Tiểu Tuyết, ta khinh bỉ nói Tiểu Tuyết tầm thường không chịu được, hắn cãi lại nói Tiểu Bạch khó hiểu phong tình. Sau khi tranh cãi không ngừng thì biện pháp giải quyết chính là Tô Khải nói phải để cho con mèo tự quyết định mới công bằng. Vì thế A Tịch phụng mệnh ôm con mèo đến giữa hai ta, ta gọi một tiếng Tiểu Bạch, hắn gọi một tiếng Tiểu Tuyết, con mèo nhỏ bốn chân chạm đất nhìn hắn lại nhìn ta, sau đó meo một tiếng chạy tới liếm đầu ngón tay ta. Rồi tiếp đó Tô Khải biện bạch nói đây là bởi vì nó và ta tương đối quen thuộc, vì thế không công bằng, cuối cùng hai ta dựa theo biện pháp cổ xưa nhất bao búa kéo, kết quả vẫn là ta thắng. Cho nên cuối cùng vẫn gọi là Tiểu Bạch.
Tần Liễm “ừm" một tiếng, cánh môi ngậm vành tai ta nhấm nháp, trước khi ta sợ hãi lên tiếng thì hắn buông ra, cười nói: “Tức giận à?"
Ta nói: “Chàng thấy ta tức giận chỗ nào?"
Tần Liễm gãi gãi eo ta, ta chợt muốn trốn, lập tức đụng vào vách tường. Hắn ngược lại cười rộ lên: “Cứng ngắc như một khúc gỗ."
Ta khẽ cắn môi, từ từ nhắm hai mắt cố gắng ngủ.
Hắn cười thấp giọng, trầm thấp dễ nghe, ngón tay vòng qua dưới cằm ta, dưới ánh trăng hơi mờ, ta miễn cưỡng có thể thấy đường viền chỉ bạc cổ tay áo hắn, xòe ra lay động như cây cỏ tự tại.
Ta chờ đợi hắn nói chuyện, không ngờ hắn lại không mở miệng nữa. Chỉ là sờ sờ tóc ta rồi dừng tay lại, sau đó ngủ thiếp đi.
Sáng sớm ngày thứ hai, chờ Tần Liễm ra khỏi đông cung, ta cũng túm A Tịch chạy ra khỏi cung không dấu vết. A Tịch lần đầu thấy ta vượt quá quy củ mà không phản đối, ngược lại còn ngầm đồng ý vô cùng sảng khoái. Nghe ta nói muốn xuất cung, không nói hai lời nàng đã chuẩn bị ngân lượng trợ giúp ta xuất cung.
Xuất cung quá thuận lợi, khiến ta nhịn không được mà hoài nghi có phải Tần Liễm cố ý nhường ta hay không. Nhưng mà xuất cung cũng không có chỗ đi. Ta dẫn A Tịch đi một hồi rồi đến quán trà mà Tần Liễm dẫn ta đến nghe nho sinh khẩu chiến. Chỗ đó vẫn khách khứa ồn ảo cả sảnh đường, vẫn không hề ngăn cản bình luận tình hình chính trị đương thời. Hơn nữa ta phát hiện tin tức nơi này còn nhanh hơn tưởng tượng của ta, chuyện một ngày trước Triệu Hữu Nghi công khai ý đồ muốn gả cho Tần Liễm trên triều đình bọn họ cũng đã biết.
Ta và A Tịch nhặt được một cái bàn trong góc ngồi xuống, nghe thấy cách đó không xa có một người nói: “Nghe nói gần đây bệ hạ bệnh nặng, Thái tử điện hạ phụng chỉ giám quốc. Triệu gia vốn quyền cao chức trọng, nay nếu Nhị tiểu thư gả cho Thái tử, Triệu gia kia có thể nói quyền khuynh nhất thời, không còn ai hơn nữa. Hơn nữa nghe nói Thái tử điện hạ và Nhị thiên kim Triệu gia vốn hai bên đều có tình cảm với nhau, đến lúc đó tiểu thư Triệu gia lại thổi một chút gió bên gối (1), tương lai Triệu gia quả thật tiền đồ thênh thang mà."
(1) gió bên gối: người ta thường ví những lời vợ thủ thỉ với chồng như “gió bên gối"
“Hai bên đều có tình cảm với nhau?" Tên còn lại cười khúc khích, “Huynh nghe nói hai bên có tình cảm với nhau ở đâu? Đó đều là chuyện lúc trước, nay Triệu gia thổi gió bên gối sao có thể lợi hại như Thái tử phi?"
Nghe đến chuyện có liên quan đến ta, ta thoáng ngồi ngay ngắn, người nọ vừa lúc liếc qua ta, ta theo bản năng rụt một cái, nhưng hiển nhiên ta đã đánh giá bản thân quá cao, ánh mắt người ta không dừng trên người ta nhiều hơn một khắc, vừa nhìn thấy đã đánh trúng vào khẩu vị mọi người, liền lười biếng nói tiếp: “Thái tử điện hạ từ lúc đại hôn tới nay, bị sắc đẹp mê hoặc mà đã làm không ít chuyện hồ đồ. Mấy ngày trước Thái tử Tô quốc đến Nam triều, có người đề nghị trực tiếp giam lại, thử khiêu khích quan hệ phiên trấn với Tô quốc, hiện nay quốc vương Tô quốc lại dần dần già đi, như thế ắt sẽ có nội loạn, ít nhất có thể khiến thực lực Tô quốc yếu đi một nửa. Kiến nghị này Thánh thượng cũng ngầm cho phép, nhưng Thái tử điện hạ cứ khăng khăng đấu lý, cố chấp không chịu tiếp thu. Chẳng những không tiếp thu mà còn chắp tay nhường một tòa thành trì của Kỳ quốc cho Tô Khải trước, khiến Tô quốc chiếm được tiện nghi, thật khiến cho người ta muốn nắm cổ tay không thôi."
Rất nhanh có người phụ họa: “Cái này ta cũng có nghe thấy. Nghe nói Thái tử phi là đệ nhất mỹ nhân Tô quốc, trời sinh dáng vẻ hoa sen mới nở, dung mạo chim sa cá lặn, mỗi cái nhăn mày mỗi tiếng cười đều rực rỡ động lòng người, Thái tử điện hạ mới gặp nàng ta lần đầu đã rơi vào hố, sau khi kết hôn thì càng sủng ái Thái tử phi vô cùng, nhân nhượng mọi chuyện, ban thưởng không ngừng, xuất binh đánh giặc cũng không quên giai nhân trong cung, không chỉ dùng bồ câu đưa thư mỗi ngày mà còn đặc biệt mang lụa dạ quang cực phẩm từ Mục quốc về cho Thái tử phi."
A Tịch nghe xong vẫn không biến sắc, ta nuốt nước trà đến cổ họng thiếu chút nữa là sặc. Trực giác rất muốn xông tới hỏi hắn xác định người hắn nói là Tần Liễm sao, vì sao ta nghe chẳng giống gì cả, ngược lại thì càng giống như hôn quân đốt lửa đùa các nước chư hầu (2) trứ danh trong lịch sử.
(2) đốt lửa đùa các nước chư hầu: Bao Tự là mỹ nhân Trung Quốc thời nhà Chu. Truyền thuyết kể rằng Chu U Vương mê say nàng nhưng chưa bao giờ thấy nàng cười. Quanh đất nhà Chu cai trị vốn xây nhiều tháp dầu để khi có giặc kéo đến thì đốt các cột lửa báo hiệu cho chư hầu đến cứu. Quắc Công khuyên Chu U Vương đốt lửa cho chư hầu đến để cho Bao Tự cười. Bao Tự ở trên đài trông thấy các nước chư hầu kéo đến ngơ ngác nhìn nhau thì bật tiếng cười lớn.
Ngay sau đó liền có người lòng đầy căm phẫn cao giọng nói: “Đã sớm biết Tô quốc sẽ không có hảo tâm gì! Đưa một con hồ ly tinh như thế đến đây, ý đồ rất rõ ràng! Thái tử phi còn ở đây ngày nào, ta liền không yên ổn ngày đó! Thái tử điện hạ còn u mê không tỉnh ngộ như vậy, tương lai đại Nam triều ta làm sao chịu nổi hả!"
Lời này nhanh chóng được mọi người tán thành kịch liệt, trên mặt mỗi người đều hiện ra vẻ lo nước lo dân, giống như thật sự nhìn thấy Nam triều tận thế.
Ta lặng lẽ ẩn náu trong một xó cùng với A Tịch không nói tiếng nào. Nghe người khác không hề cố kỵ mà bàn tán về bản thân và những chuyện liên quan đến mình, loại cảm giác này thật đúng là… phức tạp quá khó miêu tả. Cuối cùng ta tự mình cảm nhận được sự vĩ đại của lời đồn. Trước kia chỉ đọc cái gọi là hồng nhan họa thủy trong sách, ngoái đầu nhìn mà nghiêng thành, cười đổ nước, lúc cười nhẹ cũng đủ để đảo điên sự hưng thịnh và diệt vong của một nước. Lúc ấy ta ôm mộng ảo tưởng nghĩ rằng đó phải là một cô gái xinh đẹp cỡ nào mới có thể có sức lực lấy nhu thắng cương như vậy. Bây giờ liên hệ với bản thân, rốt cuộc có chút mùi vị trải nghiệm, té ra có đẹp hay không cũng không phải là điểm quan trọng nhất, chỉ cần không cẩn thận xen vào cái gọi là mâu thuẫn dân tộc quốc gia thì bất kỳ ai cũng không thể toàn thân trở ra. Không phải trở thành cái gọi là mầm tai hoạ quyến rũ mê hoặc chủ trong miệng kẻ địch thì cũng trở thành cái gọi là kẻ phản bội thông đồng với địch bán nước trong miệng nhân dân.
Ta ra vẻ bình tĩnh ngồi đó nghe bọn họ dùng hết buổi chiều ở đây dùng văn chương để lên án tội trạng đương kim Thái tử phi Nam triều, liên tục nghe đến lúc ánh chiều tà ngả về phía tây. Một vị thanh niên bên cạnh bỗng nhiên xoay đầu lại, chọc chọc cánh tay ta, cười nhã nhặn: “Nơi náo nhiệt như thế, hai vị tiểu huynh đài sao nãy giờ không nói gì?"
Giọng hắn không nhỏ, lập tức hấp dẫn không ít sự chú ý đến trên người ta. Ta quay đầu nhìn nhìn A Tịch, nàng lập tức hiểu ý, ồm ồm cổ họng nói: “Công tử nhà ta gần đây dây thanh bị tổn thương, không tiện mở miệng. Hâm mộ tiếng tăm mới đến đây, nghe một chút là được."
Người nọ liếc nhìn vỏ hạt dưa trước mặt hai ta, cười nhẹ: “Dây thanh bị tổn thương còn có thể ăn nhiều hạt dưa như vậy?"
Ta: “…"
A Tịch: “…"
Buổi tối ta không nhắc đến chuyện hồi cung, A Tịch cũng không đề cập tới. Hai ta đợi cả buổi trong phòng khách nhà trọ cũng không có dấu hiệu quan binh soát người, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm mà rửa mặt đi ngủ.
A Tịch thay ta dịch góc chăn, thấy ta còn đang mở to mắt nên nói: “Công chúa điện hạ ngủ không được sao?"
Ta gật gật đầu, trầm mặc một chút, đầu ngón tay nắm chặt chăn, trong lòng cân nhắc hồi lâu, cuối cùng nhắm mắt lại, vẫn còn hăng hái bật thốt lên: “Hôm qua trên yến tiệc rốt cuộc Tần Liễm phản ứng như thế nào?"
Ta nói một lèo không ngừng, nói xong cũng khinh bỉ chính mình. Hôm qua lúc A Tịch chủ động nói ta không nghe, không nghe là không nghe, bây giờ còn ngóng trông hỏi riêng. A Tịch lại lạnh mặt, như là đã sớm đoán trước câu hỏi của ta, giọng điệu không hề bận tâm, không nhanh không chậm nói: “Thánh thượng miệng vàng lời ngọc, chỉ dụ không thể sửa đổi. Thái tử điện hạ lấy cớ Triệu Hữu Nghi tuổi còn quá nhỏ mà xin kéo dài thời hạn cầu hôn với Thánh thượng, nhưng Thánh thượng không đồng ý. Yến tiệc xong điện hạ hình như lại đi gặp mặt Thánh thượng, nhưng đến sáng sớm hôm nay ý chỉ tứ hôn cũng không có bất cứ sửa đổi nào."
Ta nhìn nàng, sau một lúc lâu mới “à" một tiếng, há miệng không lên tiếng, A Tịch nhìn ta, mặt không chút thay đổi mà thuận lợi nói ra đáp án của vấn đề ta muốn hỏi lại không dám hỏi: “Trong ý chỉ của Thánh thượng, điện hạ sẽ cưới Triệu Hữu Nghi vào một tháng sau."
Tâm tư bị người ta đoán được, trong lòng ta có chút kích động không vượt qua được. Nhưng phản ứng chân thật lại là mí mắt nhảy dựng, quấn mình trong chăn càng chặt hơn, khóe miệng nở một nụ cười: “Trùng hợp Tết âm lịch sao? Ngày tốt thật."
Ngày thứ hai ta và A Tịch lại đi quán trà kia, những nhân sĩ trí thức này lại có đề tài mới, chẳng qua là về lũ lụt kỳ nước lên, ta không có hứng thú. Thời gian không đến một nén nhang ta liền đi ra, lại không ngờ gặp được Triệu Hữu Nghi ở cửa hàng đối diện.
Ta đoán chừng tuy ta và A Tịch cùng cải nam trang, nhưng rất dễ bị người ta nhận ra không phải nam tử bình thường. Người bình thường nhìn thấy thân cao tướng mạo ta đây lần đầu tiên, khẳng định sẽ cho rằng ta là đào kép, nếu không chính là quan lại hầu hạ trong cung; mà nếu người nọ nham hiểm giả dối như Tần Liễm, đại khái đã có thể nghĩ ra ta chỉ là cô gái nữ phẫn nam trang.
Nhưng mà nam trang vẫn có lợi, chính là đi trên đường ấn tượng đầu tiên của người ta vẫn sẽ cho rằng ngươi là nam tử, chẳng qua là nam tử có nghề nghiệp không tầm thường. Khinh thường một chút cũng cọ vai rồi qua, sẽ không nhìn lại lần thứ hai. Không giống lúc trước mặc nữ trang, mặc y phục bình thường vẫn bị người ta đánh giá, ánh mắt kia khiến ta cảm thấy thật giống như ta chính là một gốc cây bắp nở ra hoa mẫu đơn.
Hơn nữa bây giờ còn có một điểm tốt, đó chính là Triệu Hữu Nghi cũng không nhận ra ta. Hay là có thể nói nàng ta chỉ đang chuyên tâm chọn lựa vải vóc, không rảnh bận tâm đến bất kỳ ai bên cạnh, tất nhiên cũng bao gồm ta.
Chọn xong một đống vải dệt đỏ tươi thật to, nàng ta nghênh ngang mà đi. Vẫn là bộ dáng tiểu thư quý tộc ngẩng đầu ưỡn ngực, trên lông mày lông mi nhuộm vẻ hớn hở, hiển nhiên chuyện ngày hôm qua còn đang khiến nàng ta hưng phấn không thôi.
A Tịch cau mày, lạnh lùng nói: “Thật ngạo mạn."
Ta quay đầu nhìn nàng. Nàng nhanh chóng cúi đầu, không nói gì thêm.
Ngày thứ ba ta vẫn kéo A Tịch đi quán trà. Hôm nay lại có đề tài mới, nói là Triệu Hữu Nghi lúc chơi đu dây không cẩn thận té gãy chân, khóc ầm ĩ không ngừng, mãi cho đến khi Tần Liễm tới Triệu phủ. Thương gân động cốt một trăm ngày (3); kể từ đó, muốn hôn lễ không có sai sót gì thì không hề khả thi. Chỉ có thể dời ngày cưới và bái đường. Nghe nói Triệu Hữu Nghi vốn muốn cử hành bái đường đúng thời hạn, bị tỷ tỷ Triệu Hữu Nga hung hăng phê bình mất tự nhiên, đành phải thông báo cho Lễ bộ kéo dài thời hạn ngày cưới đến ba tháng sau.
(3) thương gân động cốt một trăm ngày: Người Trung Quốc xưa quan niệm, người sau khi bị gãy xương thì đại khái cần 100 ngày để tịnh dưỡng
Ba tháng sau đã đến tiết xuân phân ấm áp se lạnh. Dựa theo tình hình phát triển bây giờ, không biết đến lúc đó sẽ là quang cảnh gì.
Quán trà mỗi ngày đều có chuyện mới mẻ. Ngày thứ sáu nhắc tới Tô Khải mấy ngày trước hình như có ý đồ đại hôn, vì thế trước mắt trong đám hoàng thân quốc thích Tô quốc phàm là có con gái chờ gả người người đều xắn tay áo lên, bố trí đủ loại lơ đãng trùng hợp vô tình gặp phải. Tô Khải từ sớm đến tối đều có thể gặp được đủ kiểu mỹ nhân Hoàn béo Yến gầy (4) mà yêu thương nhung nhớ, cuối cùng hắn phiền không chịu nổi, dứt khoát đóng cửa từ chối tiếp khách. Nhưng dù là như vậy, vẫn có người không biết dùng cách gì chui vào tẩm cung của hắn, chờ hắn dự dạ tiệc hơi say trở về, thấy có một mỹ nhân sóng nước mênh mông khó khăn lắm mới nằm được trên giường của hắn, hơn nữa còn che miệng anh đào nhỏ nhắn, cao giọng hô “Cứu mạng".
(4) Dân gian Trung Quốc lưu truyền câu “Hoàn phì, Yến sấu" (Hoàn béo, Yến gầy) để nói về sự đối nghịch về hình thể giữa mỹ nhân đời nhà Hán và mỹ nhân đời nhà Đường: Hoàng hậu Triệu Phi Yến của Hán Thành Đế nhỏ nhắn còn Dương Quý Phi của Đường Huyền Tông lại đẫy đà.
Ta nghe xong cười ngặt nghẽo. Tô Khải từng oán giận với ta mỹ nhân Tô quốc đều là cọp cái, là loại ăn thịt người không thừa xương cốt. Bây giờ xem ra so sánh với trước đó thật là chỉ có hơn chứ không kém.
Ngày thứ chín đến phiên tin tức có liên quan đến chuyện ta xuất cung. Nghe đồn hình tượng của ta càng thêm xấu xa, không chỉ sắc đẹp hại người mà còn đố kỵ thành tính. Vừa nghe nói Tần Liễm muốn nạp trắc phi, ngày thứ hai liền giận dỗi xuất cung trốn đi. Hơn nữa trước khi trốn đi còn tranh cãi ầm ĩ với Tần Liễm một trận, Tần Liễm tức giận vô cùng mà mặc kệ ta cà lơ phất phơ ở ngoài cung, không hỏi cũng không đón ta về cung.
Lời đồn miêu tả rất có mũi có mắt, miêu tả chi tiết khiến người ta mơ tưởng viễn vông, khiến ta không khỏi cảm khái đây thật là một vùng đất trù phú phong thuỷ cho các nhóm kịch gia. Những lời này vốn nào có sức hấp dẫn với những văn nhân thư sinh.
Mười ngày trôi qua, ta vẫn chưa trở về cung, mà Tần Liễm cũng không có phái người tìm ta. Đêm ngày thứ mười một, ta chưa đi ngủ, nghe thấy bên ngoài có tiếng xôn xao. Đẩy cửa đi xem, phát hiện đại sảnh lầu một nhà trọ quan binh đã tụ đầy bày trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Ta đỡ lấy tay vịn cầu thang, nhìn người bên dưới quỳ đầy đất. Mà Tần Liễm mặc một bộ áo màu đen, khoanh tay đứng giữa đại sảnh, tư thái mang theo sự anh tuấn lạnh nhạt ta hiếm khi gặp.
Sau đó như là cảm giác được, hắn hơi xoay người nâng ánh mắt lên, lập tức nhìn thẳng ta vô cùng tinh chuẩn.
Dưới đèn đuốc sáng trưng, đôi mắt hắn thâm thúy khó phỏng theo được, đường nét góc cạnh của khuôn mặt đều rõ ràng. Dù cho địa thế bây giờ ta cao hắn thấp, ta vẫn cảm thấy hắn đang nhìn xuống từ trên cao.
Dưới ánh mắt của hắn, ngay cả hơi trì hoãn ta cũng cảm thấy là đang phạm tội, vừa oán thầm vừa không dám chậm trễ xuống lầu, vừa đến gần hắn thì bị hắn chộp lấy cổ tay. Hắn dựa theo ánh nến, dùng một loại ánh mắt thanh đạm khó phân biệt dò xét ta từ trên xuống dưới một lần, cuối cùng nét mặt gì đều không có, chỉ hơi giật giật khóe môi, phun ra hai chữ: “Hồi cung."
Tần Liễm hôm đó ra ngoài rất sớm, mãi cho đến khi ánh chiều tà ngả về phía tây còn chưa trở về. Ta vốn cho rằng đây chỉ là tiệc rượu hoàng thất bình thường, nhưng lúc treo đèn lên, có tin đồn Thánh thượng tứ hôn cho Tần Liễm lần nữa như gió bắc nhanh chóng thổi vào đông cung, khiến cho ta vốn đang làm bộ tập viết theo chữ mẫu ngẩn người.
A Tịch không nói xạo trước sau như một, nếu nàng nói cho ta biết Tần Liễm sắp sửa nạp trắc phi, tin tức kia hẳn là đã mười phần chắc chín.
Ngày thường, mấy tin tức liên quan đến Tần Liễm luôn được truyền đi rất ngoạn mục, huống chi là chuyện lấy vợ như vậy. Nghe nói tiệc rượu ăn được một nửa, Thánh thượng được Triệu gia ung dung nịnh nọt trêu đùa vô cùng cao hứng, cao hứng hơn cả là cảm thấy Triệu gia một nhà trung thành, hơn nữa nghe Quý phi được sủng ái nhất hiện giờ Triệu Song Nghi nói, vì thế bàn tay vạn kim vung lên, thuận miệng đồng ý cho Triệu gia một phần thưởng, hỏi bọn họ muốn cái gì.
Nhất thời đại điện hoàn toàn yên tĩnh, không ai ngờ rằng Thánh thượng sẽ khen thưởng như thế, ai nấy đều tính toán khối nhân bánh từ trên trời rớt xuống này rốt cuộc nên tiếp nhận như thế nào mới thích hợp, Triệu Hữu Nghi lại tiên phong đứng lên, cúi người theo chuẩn mực trong cung đình, khuôn mặt nhuộm một tầng ửng đỏ, nói giòn giã: “Hữu Nghi mất lễ nghi, muốn khẩn cầu Thánh thượng tứ hôn cho Hữu Nghi."
Sau đó nàng ta chuyển ánh mắt tới trên người Tần Liễm, nhìn một chút lại nhanh chóng thu hồi ánh mắt, vùi đầu càng thấp hơn, giọng cũng nhẹ không ít, còn mềm mại hơn vừa rồi: “Nguyện vọng từ bé của Hữu Nghi chính là gả cho Tần ca ca, không quan tâm danh phận cao thấp. Xin Thánh thượng tác thành."
Lời này vừa nói ra, đại điện càng thêm yên tĩnh.
A Tịch nói đến đây, ta nhịn không được lại ngẩn người. Thật không hiểu anh trai của nàng ta có phải mang một cái gan báo từ biên cảnh về cho nàng ta hay không, bất kể hậu quả mà to gan bình tĩnh nói trước mặt tất cả người nhà như vậy, trước mặt thiên tử tôn quý nhất cả nước. Theo một mức độ nào đó mà nói, nàng ta thật là tiểu thư quý tộc ngay thẳng nhất ta gặp được từ trước tới nay. Nếu lúc ấy ta ở đấy, nếu người Triệu Hữu Nghi muốn gả cho không phải Tần Liễm, vậy ta đại khái sẽ nhịn không được mà vỗ tay cho nàng ta.
Ta nghe xong một lúc lâu vẫn không lên tiếng, A Tịch nhìn sắc mặt ta, châm chước nhẹ giọng hô “Công chúa".
Ta “à" một tiếng, hoàn hồn trở lại, khoát tay: “Ta hiểu rồi. Ta có hơi đói bụng, ngươi đem bánh phù dung lên đi."
“Công chúa," A Tịch không nhúc nhích, sắc mặt vẫn thản nhiên, “Người không muốn biết Tần Liễm phản ứng thế nào sao?"
Ta nói: “Hắn còn có thể phản ứng thế nào nữa? Nếu đổi lại là ta, ta cũng tuyệt đối không thể không đồng ý. Ta đói bụng quá, ngươi đi tìm chút điểm tâm đến đây đi."
A Tịch nhìn ta, vẫn không nhúc nhích.
Ta đẩy tờ giấy ghi chữ theo mẫu ra, ghé vào trên bàn, chậm rãi nói: “Đây là rõ ràng. Bất luận Tần Liễm bây giờ phản ứng thế nào, cuối cùng Triệu Hữu Nghi cũng phải cưới vào cửa. Ừm… Hiện tại có lời đồn nói Thái tử phi Tô Hi có sở trường sử dụng vu thuật, hồ ly háo sắc mê hoặc người khác, khiến cho quyết định của Thái tử ngày càng hòa nhã, xử lý quan hệ hai nước cũng không sấm rền gió cuốn như trước kia. Những điều này ta đều biết. Dù sao bất kể ta làm thế nào thì trong miệng đại thần Nam triều ta khẳng định chính là một mầm tai họa. Thánh thượng anh minh như thế, lại tự biết đại nạn buông xuống, nghe mấy tin đồn này chắc chắn sẽ không ngồi nhìn mặc kệ. Triệu Hữu Nghi dám nói trên đại đường như vậy, e là không chừng có người âm thầm bày mưu đặt kế chống lưng cho nàng ta, mà nếu nàng ta nói như vậy, Thánh thượng nhất định cũng sẽ biết thời biết thế. Cho dù con thuyền này thật sự bị Tần Liễm chống đỡ nhất thời không di chuyển được, nhưng mà một mình hắn có thể nào ngăn cản được sức lực của mọi người? Còn nữa, nếu Tần Liễm không muốn làm hôn quân tương lai, bản thân hắn cũng phải biết nên cưới trắc phi."
A Tịch tiến lên một bước, ánh mắt mang theo vẻ buồn rầu: “Công chúa…"
Ta khoát tay, thu lại thần sắc: “Ta đói bụng rồi, đi bưng điểm tâm đi. Đừng để cho ta nói lại lần thứ tư."
Ta đi ngủ sớm, nhưng vẫn không ngủ được. Nến rốt cuộc đã cháy hết, tim đèn “đôm đốp" một tiếng, lập tức căn phòng rơi vào bóng tối. Trong bóng đêm ta nghe thấy tiếng cửa bị nhẹ nhàng đẩy ra, cách khe hở rèm có thể nhìn thấy bóng cây rọi trên cửa, mặt đất hiện lên ánh trăng lạnh lùng, giống như phủ một tầng sương. Mà Tần Liễm đạp ánh trăng đi tới.
Chờ hắn vén rèm lên, ta đã nhắm mắt lại. Tiếng y phục sột soạt va chạm sau, hắn nằm xuống bên cạnh ta, có mùi rượu thoang thoảng. Tóc hắn có một lọn cọ qua cổ ta, ngọn tóc phất qua như có như không, giống như là ngón tay linh hoạt của hắn, phút chốc khiến ta thiếu chút nữa bật thành tiếng, dù sao cũng nhịn xuống được, tiếp tục từ từ nhắm hai mắt giả bộ ngủ.
Sau lưng ta cách rất lâu cũng không có động tĩnh, Tần Liễm hô hấp đều đặn, như là đã ngủ. Ta tỉnh rụi lăn lăn vào phía trong giường, không ngờ hắn cũng xoay người vào trong. Ta lại lăn lăn, kết quả hắn cách ta càng gần hơn. Cuối cùng ta không thể lăn được nữa, mà Tần Liễm ở ngay phía sau ta, gần đến mức ta mơ hồ có thể cảm giác được hơi thở của hắn.
Ta vẫn duy trì tư thế nghiêng người, cuối cùng cả người đều cứng ngắc. Rốt cuộc không thể nhịn được nữa mà lật người, tiếc rằng không gian quá nhỏ hẹp, không cẩn thận liền lăn mình vào trong ngực người nào đó.
Sau đó cả người đều bị khóa lại, một tiếng cười khẽ vang lên: “Còn giả bộ?"
“Mùi rượu của chàng nồng quá." Ta dứt khoát mở mắt ra, ngay cả tranh cãi cũng tiết kiệm, “Không rửa mặt đã muốn ngủ, Tiểu Bạch còn biết giữ vệ sinh hơn chàng."
Tiểu Bạch chính là chỉ con mèo trắng nhỏ kia. Sau khi đến Nam triều thì Tô Khải biết được nó còn chưa có tên, bảo ta đặt một cái. Ta gọi nói là Tiểu Bạch, hắn gọi Tiểu Tuyết, ta khinh bỉ nói Tiểu Tuyết tầm thường không chịu được, hắn cãi lại nói Tiểu Bạch khó hiểu phong tình. Sau khi tranh cãi không ngừng thì biện pháp giải quyết chính là Tô Khải nói phải để cho con mèo tự quyết định mới công bằng. Vì thế A Tịch phụng mệnh ôm con mèo đến giữa hai ta, ta gọi một tiếng Tiểu Bạch, hắn gọi một tiếng Tiểu Tuyết, con mèo nhỏ bốn chân chạm đất nhìn hắn lại nhìn ta, sau đó meo một tiếng chạy tới liếm đầu ngón tay ta. Rồi tiếp đó Tô Khải biện bạch nói đây là bởi vì nó và ta tương đối quen thuộc, vì thế không công bằng, cuối cùng hai ta dựa theo biện pháp cổ xưa nhất bao búa kéo, kết quả vẫn là ta thắng. Cho nên cuối cùng vẫn gọi là Tiểu Bạch.
Tần Liễm “ừm" một tiếng, cánh môi ngậm vành tai ta nhấm nháp, trước khi ta sợ hãi lên tiếng thì hắn buông ra, cười nói: “Tức giận à?"
Ta nói: “Chàng thấy ta tức giận chỗ nào?"
Tần Liễm gãi gãi eo ta, ta chợt muốn trốn, lập tức đụng vào vách tường. Hắn ngược lại cười rộ lên: “Cứng ngắc như một khúc gỗ."
Ta khẽ cắn môi, từ từ nhắm hai mắt cố gắng ngủ.
Hắn cười thấp giọng, trầm thấp dễ nghe, ngón tay vòng qua dưới cằm ta, dưới ánh trăng hơi mờ, ta miễn cưỡng có thể thấy đường viền chỉ bạc cổ tay áo hắn, xòe ra lay động như cây cỏ tự tại.
Ta chờ đợi hắn nói chuyện, không ngờ hắn lại không mở miệng nữa. Chỉ là sờ sờ tóc ta rồi dừng tay lại, sau đó ngủ thiếp đi.
Sáng sớm ngày thứ hai, chờ Tần Liễm ra khỏi đông cung, ta cũng túm A Tịch chạy ra khỏi cung không dấu vết. A Tịch lần đầu thấy ta vượt quá quy củ mà không phản đối, ngược lại còn ngầm đồng ý vô cùng sảng khoái. Nghe ta nói muốn xuất cung, không nói hai lời nàng đã chuẩn bị ngân lượng trợ giúp ta xuất cung.
Xuất cung quá thuận lợi, khiến ta nhịn không được mà hoài nghi có phải Tần Liễm cố ý nhường ta hay không. Nhưng mà xuất cung cũng không có chỗ đi. Ta dẫn A Tịch đi một hồi rồi đến quán trà mà Tần Liễm dẫn ta đến nghe nho sinh khẩu chiến. Chỗ đó vẫn khách khứa ồn ảo cả sảnh đường, vẫn không hề ngăn cản bình luận tình hình chính trị đương thời. Hơn nữa ta phát hiện tin tức nơi này còn nhanh hơn tưởng tượng của ta, chuyện một ngày trước Triệu Hữu Nghi công khai ý đồ muốn gả cho Tần Liễm trên triều đình bọn họ cũng đã biết.
Ta và A Tịch nhặt được một cái bàn trong góc ngồi xuống, nghe thấy cách đó không xa có một người nói: “Nghe nói gần đây bệ hạ bệnh nặng, Thái tử điện hạ phụng chỉ giám quốc. Triệu gia vốn quyền cao chức trọng, nay nếu Nhị tiểu thư gả cho Thái tử, Triệu gia kia có thể nói quyền khuynh nhất thời, không còn ai hơn nữa. Hơn nữa nghe nói Thái tử điện hạ và Nhị thiên kim Triệu gia vốn hai bên đều có tình cảm với nhau, đến lúc đó tiểu thư Triệu gia lại thổi một chút gió bên gối (1), tương lai Triệu gia quả thật tiền đồ thênh thang mà."
(1) gió bên gối: người ta thường ví những lời vợ thủ thỉ với chồng như “gió bên gối"
“Hai bên đều có tình cảm với nhau?" Tên còn lại cười khúc khích, “Huynh nghe nói hai bên có tình cảm với nhau ở đâu? Đó đều là chuyện lúc trước, nay Triệu gia thổi gió bên gối sao có thể lợi hại như Thái tử phi?"
Nghe đến chuyện có liên quan đến ta, ta thoáng ngồi ngay ngắn, người nọ vừa lúc liếc qua ta, ta theo bản năng rụt một cái, nhưng hiển nhiên ta đã đánh giá bản thân quá cao, ánh mắt người ta không dừng trên người ta nhiều hơn một khắc, vừa nhìn thấy đã đánh trúng vào khẩu vị mọi người, liền lười biếng nói tiếp: “Thái tử điện hạ từ lúc đại hôn tới nay, bị sắc đẹp mê hoặc mà đã làm không ít chuyện hồ đồ. Mấy ngày trước Thái tử Tô quốc đến Nam triều, có người đề nghị trực tiếp giam lại, thử khiêu khích quan hệ phiên trấn với Tô quốc, hiện nay quốc vương Tô quốc lại dần dần già đi, như thế ắt sẽ có nội loạn, ít nhất có thể khiến thực lực Tô quốc yếu đi một nửa. Kiến nghị này Thánh thượng cũng ngầm cho phép, nhưng Thái tử điện hạ cứ khăng khăng đấu lý, cố chấp không chịu tiếp thu. Chẳng những không tiếp thu mà còn chắp tay nhường một tòa thành trì của Kỳ quốc cho Tô Khải trước, khiến Tô quốc chiếm được tiện nghi, thật khiến cho người ta muốn nắm cổ tay không thôi."
Rất nhanh có người phụ họa: “Cái này ta cũng có nghe thấy. Nghe nói Thái tử phi là đệ nhất mỹ nhân Tô quốc, trời sinh dáng vẻ hoa sen mới nở, dung mạo chim sa cá lặn, mỗi cái nhăn mày mỗi tiếng cười đều rực rỡ động lòng người, Thái tử điện hạ mới gặp nàng ta lần đầu đã rơi vào hố, sau khi kết hôn thì càng sủng ái Thái tử phi vô cùng, nhân nhượng mọi chuyện, ban thưởng không ngừng, xuất binh đánh giặc cũng không quên giai nhân trong cung, không chỉ dùng bồ câu đưa thư mỗi ngày mà còn đặc biệt mang lụa dạ quang cực phẩm từ Mục quốc về cho Thái tử phi."
A Tịch nghe xong vẫn không biến sắc, ta nuốt nước trà đến cổ họng thiếu chút nữa là sặc. Trực giác rất muốn xông tới hỏi hắn xác định người hắn nói là Tần Liễm sao, vì sao ta nghe chẳng giống gì cả, ngược lại thì càng giống như hôn quân đốt lửa đùa các nước chư hầu (2) trứ danh trong lịch sử.
(2) đốt lửa đùa các nước chư hầu: Bao Tự là mỹ nhân Trung Quốc thời nhà Chu. Truyền thuyết kể rằng Chu U Vương mê say nàng nhưng chưa bao giờ thấy nàng cười. Quanh đất nhà Chu cai trị vốn xây nhiều tháp dầu để khi có giặc kéo đến thì đốt các cột lửa báo hiệu cho chư hầu đến cứu. Quắc Công khuyên Chu U Vương đốt lửa cho chư hầu đến để cho Bao Tự cười. Bao Tự ở trên đài trông thấy các nước chư hầu kéo đến ngơ ngác nhìn nhau thì bật tiếng cười lớn.
Ngay sau đó liền có người lòng đầy căm phẫn cao giọng nói: “Đã sớm biết Tô quốc sẽ không có hảo tâm gì! Đưa một con hồ ly tinh như thế đến đây, ý đồ rất rõ ràng! Thái tử phi còn ở đây ngày nào, ta liền không yên ổn ngày đó! Thái tử điện hạ còn u mê không tỉnh ngộ như vậy, tương lai đại Nam triều ta làm sao chịu nổi hả!"
Lời này nhanh chóng được mọi người tán thành kịch liệt, trên mặt mỗi người đều hiện ra vẻ lo nước lo dân, giống như thật sự nhìn thấy Nam triều tận thế.
Ta lặng lẽ ẩn náu trong một xó cùng với A Tịch không nói tiếng nào. Nghe người khác không hề cố kỵ mà bàn tán về bản thân và những chuyện liên quan đến mình, loại cảm giác này thật đúng là… phức tạp quá khó miêu tả. Cuối cùng ta tự mình cảm nhận được sự vĩ đại của lời đồn. Trước kia chỉ đọc cái gọi là hồng nhan họa thủy trong sách, ngoái đầu nhìn mà nghiêng thành, cười đổ nước, lúc cười nhẹ cũng đủ để đảo điên sự hưng thịnh và diệt vong của một nước. Lúc ấy ta ôm mộng ảo tưởng nghĩ rằng đó phải là một cô gái xinh đẹp cỡ nào mới có thể có sức lực lấy nhu thắng cương như vậy. Bây giờ liên hệ với bản thân, rốt cuộc có chút mùi vị trải nghiệm, té ra có đẹp hay không cũng không phải là điểm quan trọng nhất, chỉ cần không cẩn thận xen vào cái gọi là mâu thuẫn dân tộc quốc gia thì bất kỳ ai cũng không thể toàn thân trở ra. Không phải trở thành cái gọi là mầm tai hoạ quyến rũ mê hoặc chủ trong miệng kẻ địch thì cũng trở thành cái gọi là kẻ phản bội thông đồng với địch bán nước trong miệng nhân dân.
Ta ra vẻ bình tĩnh ngồi đó nghe bọn họ dùng hết buổi chiều ở đây dùng văn chương để lên án tội trạng đương kim Thái tử phi Nam triều, liên tục nghe đến lúc ánh chiều tà ngả về phía tây. Một vị thanh niên bên cạnh bỗng nhiên xoay đầu lại, chọc chọc cánh tay ta, cười nhã nhặn: “Nơi náo nhiệt như thế, hai vị tiểu huynh đài sao nãy giờ không nói gì?"
Giọng hắn không nhỏ, lập tức hấp dẫn không ít sự chú ý đến trên người ta. Ta quay đầu nhìn nhìn A Tịch, nàng lập tức hiểu ý, ồm ồm cổ họng nói: “Công tử nhà ta gần đây dây thanh bị tổn thương, không tiện mở miệng. Hâm mộ tiếng tăm mới đến đây, nghe một chút là được."
Người nọ liếc nhìn vỏ hạt dưa trước mặt hai ta, cười nhẹ: “Dây thanh bị tổn thương còn có thể ăn nhiều hạt dưa như vậy?"
Ta: “…"
A Tịch: “…"
Buổi tối ta không nhắc đến chuyện hồi cung, A Tịch cũng không đề cập tới. Hai ta đợi cả buổi trong phòng khách nhà trọ cũng không có dấu hiệu quan binh soát người, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm mà rửa mặt đi ngủ.
A Tịch thay ta dịch góc chăn, thấy ta còn đang mở to mắt nên nói: “Công chúa điện hạ ngủ không được sao?"
Ta gật gật đầu, trầm mặc một chút, đầu ngón tay nắm chặt chăn, trong lòng cân nhắc hồi lâu, cuối cùng nhắm mắt lại, vẫn còn hăng hái bật thốt lên: “Hôm qua trên yến tiệc rốt cuộc Tần Liễm phản ứng như thế nào?"
Ta nói một lèo không ngừng, nói xong cũng khinh bỉ chính mình. Hôm qua lúc A Tịch chủ động nói ta không nghe, không nghe là không nghe, bây giờ còn ngóng trông hỏi riêng. A Tịch lại lạnh mặt, như là đã sớm đoán trước câu hỏi của ta, giọng điệu không hề bận tâm, không nhanh không chậm nói: “Thánh thượng miệng vàng lời ngọc, chỉ dụ không thể sửa đổi. Thái tử điện hạ lấy cớ Triệu Hữu Nghi tuổi còn quá nhỏ mà xin kéo dài thời hạn cầu hôn với Thánh thượng, nhưng Thánh thượng không đồng ý. Yến tiệc xong điện hạ hình như lại đi gặp mặt Thánh thượng, nhưng đến sáng sớm hôm nay ý chỉ tứ hôn cũng không có bất cứ sửa đổi nào."
Ta nhìn nàng, sau một lúc lâu mới “à" một tiếng, há miệng không lên tiếng, A Tịch nhìn ta, mặt không chút thay đổi mà thuận lợi nói ra đáp án của vấn đề ta muốn hỏi lại không dám hỏi: “Trong ý chỉ của Thánh thượng, điện hạ sẽ cưới Triệu Hữu Nghi vào một tháng sau."
Tâm tư bị người ta đoán được, trong lòng ta có chút kích động không vượt qua được. Nhưng phản ứng chân thật lại là mí mắt nhảy dựng, quấn mình trong chăn càng chặt hơn, khóe miệng nở một nụ cười: “Trùng hợp Tết âm lịch sao? Ngày tốt thật."
Ngày thứ hai ta và A Tịch lại đi quán trà kia, những nhân sĩ trí thức này lại có đề tài mới, chẳng qua là về lũ lụt kỳ nước lên, ta không có hứng thú. Thời gian không đến một nén nhang ta liền đi ra, lại không ngờ gặp được Triệu Hữu Nghi ở cửa hàng đối diện.
Ta đoán chừng tuy ta và A Tịch cùng cải nam trang, nhưng rất dễ bị người ta nhận ra không phải nam tử bình thường. Người bình thường nhìn thấy thân cao tướng mạo ta đây lần đầu tiên, khẳng định sẽ cho rằng ta là đào kép, nếu không chính là quan lại hầu hạ trong cung; mà nếu người nọ nham hiểm giả dối như Tần Liễm, đại khái đã có thể nghĩ ra ta chỉ là cô gái nữ phẫn nam trang.
Nhưng mà nam trang vẫn có lợi, chính là đi trên đường ấn tượng đầu tiên của người ta vẫn sẽ cho rằng ngươi là nam tử, chẳng qua là nam tử có nghề nghiệp không tầm thường. Khinh thường một chút cũng cọ vai rồi qua, sẽ không nhìn lại lần thứ hai. Không giống lúc trước mặc nữ trang, mặc y phục bình thường vẫn bị người ta đánh giá, ánh mắt kia khiến ta cảm thấy thật giống như ta chính là một gốc cây bắp nở ra hoa mẫu đơn.
Hơn nữa bây giờ còn có một điểm tốt, đó chính là Triệu Hữu Nghi cũng không nhận ra ta. Hay là có thể nói nàng ta chỉ đang chuyên tâm chọn lựa vải vóc, không rảnh bận tâm đến bất kỳ ai bên cạnh, tất nhiên cũng bao gồm ta.
Chọn xong một đống vải dệt đỏ tươi thật to, nàng ta nghênh ngang mà đi. Vẫn là bộ dáng tiểu thư quý tộc ngẩng đầu ưỡn ngực, trên lông mày lông mi nhuộm vẻ hớn hở, hiển nhiên chuyện ngày hôm qua còn đang khiến nàng ta hưng phấn không thôi.
A Tịch cau mày, lạnh lùng nói: “Thật ngạo mạn."
Ta quay đầu nhìn nàng. Nàng nhanh chóng cúi đầu, không nói gì thêm.
Ngày thứ ba ta vẫn kéo A Tịch đi quán trà. Hôm nay lại có đề tài mới, nói là Triệu Hữu Nghi lúc chơi đu dây không cẩn thận té gãy chân, khóc ầm ĩ không ngừng, mãi cho đến khi Tần Liễm tới Triệu phủ. Thương gân động cốt một trăm ngày (3); kể từ đó, muốn hôn lễ không có sai sót gì thì không hề khả thi. Chỉ có thể dời ngày cưới và bái đường. Nghe nói Triệu Hữu Nghi vốn muốn cử hành bái đường đúng thời hạn, bị tỷ tỷ Triệu Hữu Nga hung hăng phê bình mất tự nhiên, đành phải thông báo cho Lễ bộ kéo dài thời hạn ngày cưới đến ba tháng sau.
(3) thương gân động cốt một trăm ngày: Người Trung Quốc xưa quan niệm, người sau khi bị gãy xương thì đại khái cần 100 ngày để tịnh dưỡng
Ba tháng sau đã đến tiết xuân phân ấm áp se lạnh. Dựa theo tình hình phát triển bây giờ, không biết đến lúc đó sẽ là quang cảnh gì.
Quán trà mỗi ngày đều có chuyện mới mẻ. Ngày thứ sáu nhắc tới Tô Khải mấy ngày trước hình như có ý đồ đại hôn, vì thế trước mắt trong đám hoàng thân quốc thích Tô quốc phàm là có con gái chờ gả người người đều xắn tay áo lên, bố trí đủ loại lơ đãng trùng hợp vô tình gặp phải. Tô Khải từ sớm đến tối đều có thể gặp được đủ kiểu mỹ nhân Hoàn béo Yến gầy (4) mà yêu thương nhung nhớ, cuối cùng hắn phiền không chịu nổi, dứt khoát đóng cửa từ chối tiếp khách. Nhưng dù là như vậy, vẫn có người không biết dùng cách gì chui vào tẩm cung của hắn, chờ hắn dự dạ tiệc hơi say trở về, thấy có một mỹ nhân sóng nước mênh mông khó khăn lắm mới nằm được trên giường của hắn, hơn nữa còn che miệng anh đào nhỏ nhắn, cao giọng hô “Cứu mạng".
(4) Dân gian Trung Quốc lưu truyền câu “Hoàn phì, Yến sấu" (Hoàn béo, Yến gầy) để nói về sự đối nghịch về hình thể giữa mỹ nhân đời nhà Hán và mỹ nhân đời nhà Đường: Hoàng hậu Triệu Phi Yến của Hán Thành Đế nhỏ nhắn còn Dương Quý Phi của Đường Huyền Tông lại đẫy đà.
Ta nghe xong cười ngặt nghẽo. Tô Khải từng oán giận với ta mỹ nhân Tô quốc đều là cọp cái, là loại ăn thịt người không thừa xương cốt. Bây giờ xem ra so sánh với trước đó thật là chỉ có hơn chứ không kém.
Ngày thứ chín đến phiên tin tức có liên quan đến chuyện ta xuất cung. Nghe đồn hình tượng của ta càng thêm xấu xa, không chỉ sắc đẹp hại người mà còn đố kỵ thành tính. Vừa nghe nói Tần Liễm muốn nạp trắc phi, ngày thứ hai liền giận dỗi xuất cung trốn đi. Hơn nữa trước khi trốn đi còn tranh cãi ầm ĩ với Tần Liễm một trận, Tần Liễm tức giận vô cùng mà mặc kệ ta cà lơ phất phơ ở ngoài cung, không hỏi cũng không đón ta về cung.
Lời đồn miêu tả rất có mũi có mắt, miêu tả chi tiết khiến người ta mơ tưởng viễn vông, khiến ta không khỏi cảm khái đây thật là một vùng đất trù phú phong thuỷ cho các nhóm kịch gia. Những lời này vốn nào có sức hấp dẫn với những văn nhân thư sinh.
Mười ngày trôi qua, ta vẫn chưa trở về cung, mà Tần Liễm cũng không có phái người tìm ta. Đêm ngày thứ mười một, ta chưa đi ngủ, nghe thấy bên ngoài có tiếng xôn xao. Đẩy cửa đi xem, phát hiện đại sảnh lầu một nhà trọ quan binh đã tụ đầy bày trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Ta đỡ lấy tay vịn cầu thang, nhìn người bên dưới quỳ đầy đất. Mà Tần Liễm mặc một bộ áo màu đen, khoanh tay đứng giữa đại sảnh, tư thái mang theo sự anh tuấn lạnh nhạt ta hiếm khi gặp.
Sau đó như là cảm giác được, hắn hơi xoay người nâng ánh mắt lên, lập tức nhìn thẳng ta vô cùng tinh chuẩn.
Dưới đèn đuốc sáng trưng, đôi mắt hắn thâm thúy khó phỏng theo được, đường nét góc cạnh của khuôn mặt đều rõ ràng. Dù cho địa thế bây giờ ta cao hắn thấp, ta vẫn cảm thấy hắn đang nhìn xuống từ trên cao.
Dưới ánh mắt của hắn, ngay cả hơi trì hoãn ta cũng cảm thấy là đang phạm tội, vừa oán thầm vừa không dám chậm trễ xuống lầu, vừa đến gần hắn thì bị hắn chộp lấy cổ tay. Hắn dựa theo ánh nến, dùng một loại ánh mắt thanh đạm khó phân biệt dò xét ta từ trên xuống dưới một lần, cuối cùng nét mặt gì đều không có, chỉ hơi giật giật khóe môi, phun ra hai chữ: “Hồi cung."
Tác giả :
Chiết Hỏa Nhất Hạ