Hồ Ly Chẳng Ra Hồ Ly

Chương 4: Quả báo

Lãnh Y cởi quần áo xong liền ôm tiểu hồng hồ từ trong bồn ra, đặt lên mặt kính thủy tinh gần chỗ vòi phun, còn mình thì xoay người đi mở vòi hoa sen để tắm.

Oa fuck! Có cần kích thích như vậy không chứ! Đây là vị trí ưu việt cỡ nào a! Tiểu hồng hồ trong lòng mừng rỡ như điên, vừa rồi ở dưới chân Y Lãnh Y đã nhìn thoáng qua chỗ tam giác thần bí kia, phong cảnh nơi đó cũng đả đủ để mình nhớ cả đời. Mà Lãnh Y lúc này lại như tận tình địa chủ, mười phần dáng vẻ chủ nhà, biết mình thân ngắn không nhìn tới cảnh sắc bên trên, lại đem mình đặt lên chiếc bệ ngang tầm bộ ngực nàng, bộ ngực căng tròn như bánh bao theo động tác của Lãnh Y mà nhẹ nhàng rung động, hạt anh đào ở trên lại làm cho tiểu hồng hồ hoàn toàn biến thành mắt trợn to như mắt ếch, vô nghĩa lắc lắc đầu. Khụ khụ, a di đà phật, ta tính bản thiện, ta tính bản thiện.

Tiểu hồng hồ gắt gao nhìn chằm chằm thân thể gần như hoàn mỹ của Lãnh Y, dưới ngọn đèn mờ ảo, hai bầu ngực tuyết trắng ngạo nghễ, đôi chân thon dài, còn có thân hình mềm mại như rắn nước không có chỗ nào thừa, làn da bóng loáng hơi sáng lên, hương thơm lành lạnh theo hơi nước tràn ngập căn phòng, không thứ nào không kích thích thần kinh của tiểu hồng hồ. Sau một trận choáng váng, huyết áp tăng vọt, đầu lưỡi le ra, nằm gục xuống bệ đá kịch liệt thở dốc.

Lãnh Y mở vòi phun, trước tiên gội đầu, tiếp theo đó đổ chút tinh dầu vào bồn tắm lớn, tiến vào, buông dây buộc tóc ra, nhẹ nhàng phất phất mái tóc dài, nhắm mắt lại thả lỏng thần kinh.

Dần dần hơi nước trong phòng tắm phủ lên mọi vật khiến cảnh tượng mờ ảo như mơ, tiểu hồng hồ tứ chi dạng ra nằm thẳng đơ giả bộ trong chốc lát, sau phát hiện Lãnh Y người ta dĩ nhiên chẳng buồn để ý tới nó! Căn bản không suy nghĩ nhiều nữa, lặng lẽ vươn đầu ra trước tiếp tục ngắm, phốc – đầu óc nóng lên, máu mũi một giọt rơi xuống bồn tắm Lãnh Y đang ngâm mình, nở tung như một đóa hoa mai rồi tiêu tán. Tiểu hồng hồ kinh hãi, vội vàng dùng sức hít lại giọt máu mũi chuẩn bị rơi xuống tiếp theo, may mắn, may mắn không bị phát hiện. Nhìn thân thể thuần khiết cùng khuôn mặt thanh tú không chút nào đề phòng của Lãnh Y, tiểu hồng hồ đột nhiên cảm giác hành vi rình coi này của mình có chút xấu xa.

Đấu tranh tư tưởng thật lâu, cuối cùng có kết quả, thú tính lấy ưu thế áp đảo chiến thắng lý trí! Tiểu hồng hồ còn tự an ủi chính mình, không sợ, không sợ, ta là chính hồ quân tử, nhìn xong sau này sẽ chịu trách nhiệm, về sau cơm thừa của Y Y ta sẽ xử lý tất!

Tự tìm được lí do cho mình xong, tiểu hồng hồ chẳng thèm kiêng kị gì, công khai trợn to đôi mắt tròn nho nhỏ mê mẩn ngắm nhìn thân thể khiến người ta phát cuồng của Lãnh Y. Tiểu hồng hồ dùng sức nuốt nước miếng, nhìn đến mái tóc dài ẩm ướt buông xõa trên vai Lãnh Y, bởi vì độ ấm của hơi nước mà toàn thân nàng nhuộm một màu phấn hồng ái muội, cái miệng nhỏ nhắn khêu gợi hơi mím lại. Trái tim tiểu hồng hồ như sắp nhảy ra ngoài, thì ra thế này mới gọi là đẹp!

Lãnh Y hơi chút buồn ngủ xê dịch vị trí, thân mình trượt xuống chìm vào trong bể vài phần.

Ách…thế thì nhìn thế nào được? Tiểu hồng hồ nằm trên bệ đá vò đầu bứt tai đắn đo cân nhắc, vì mĩ sắc, cố lấy dũng khí, dùng tiểu móng vuốt ôm lấy cạnh bàn, thành trạng thái giống con dơi, treo lơ lửng phía trên, tuy rằng mệt, nhưng có thể nhìn xem rõ ràng hơn, hết thảy cố gắng đều đáng giá!

Tiểu hồng hồ hưởng thụ sung sướng ngắm nhìn, vui quá, không cẩn thận bật cười thành tiếng, lập tức cả kinh, vội vàng dùng móng vuốt che cái miệng nhỏ của mình, vừa buông vuốt ra, liền cảm thấy mình thành trạng thái rơi tự do, đầu óc trống rỗng, thôi xong rồi!

Lãnh Y nghe được động tĩnh, chậm rãi mở mắt, thấy một quả cầu thịt rơi thẳng xuống bồn, “tõm" một tiếng gây nên một cơn sóng lớn trên mặt nước, mà không ngờ lực rơi lại rất mạnh, nửa bồn nước bị tràn ra xong, Lãnh Y vẫn có thể nghe được thanh âm thanh thúy của một vật nặng rơi thẳng xuống đáy bồn. Kinh hoảng sợ hãi, nàng liền vội vàng lội qua, bối rối nhấc tiểu hồng hồ đã rơi vào trạng thái nửa hôn mê lên.

Lúc này tiểu hồng hồ đã không còn cách nào để nhìn nữa, máu tươi trên đầu theo bộ lông từng giọt chảy xuống, đôi mắt từng linh động giờ gắt gao nhắm chặt, miệng không còn kêu rống. Lãnh Y đau lòng không thôi, trần chuồng lao ra khỏi phòng tắm bằng tốc độ nhanh nhất, quơ loạn vài bộ quần áo mặc vào, rồi khoác tạm chiếc áo khoác, không để ý mái tóc nhỏ nước, ôm tiểu hồng hồ lao ra khỏi nhà.

Lãnh Y run rẩy lái xe, cũng không thèm để ý camera, dọc đường đi vượt qua vài cái đèn xanh đèn đỏ. Đến bệnh viện thú y, mở cửa vọt vào, y tá phụ trực ban nhìn chằm chằm một hồ một người, quá nửa đêm lại có một cô gái đầu tóc ướt sũng ôm một con không rõ là cáo hay chó gì đó đầu đầy máu tiến vào, thực dọa cô nhảy dựng.

Sau một phen đi tới đi lui tới “Phòng cấp cứu", vị bác sĩ thú ý mặc áo dài trắng hơi mập mạp ngáp một cái, lật lật đầu tiểu hồng hồ, sờ đông sờ tây nhìn xem, ngẩng đầu, tức giận trợn mắt lườm Y Lãnh Y: “Cô ngược đãi nó?"

“Đâu có." Lãnh Y trả lời không cần nghĩ ngợi, không rõ vì sao bác sĩ hỏi vậy.

“Còn nói không? Cô xem vết thương trên đầu nó này, hồ ly cực kỳ có linh tính, hiểu nhất cách tự bảo vệ mình, nếu không phải bị ngược đãi thì chắc chắn là bị cái gì kích thích!" Thanh âm của vị bác sĩ to béo lại cao thêm vài phần.

Bị cái gì kích thích? Lãnh Y cúi đầu suy tư.

Vị bác sĩ mập thấy Y Lãnh Y cúi đầu, tưởng mình đoán đúng rồi, lại càng nổi giận với nàng: “Đường đường một con hỏa hồ lại bị cô nuôi thành như vậy. Cô xem xem, không chỉ có thương tích trên người, mà mũi còn chảy máu nữa, cũng may nó mạng lớn, chảy máu nhiều như vậy còn sống được.

“Máu mũi???" Lãnh Y ngơ ngác hỏi.

“Phải!" Bác sĩ mập hét một tiếng.

Lãnh Y nghĩ tới nghĩ lui nửa ngày, nhìn nhìn bộ dáng đáng thương kia của Hồng nhi, trong đầu đột nhiên thoáng lóe lên một ý tưởng khiến nàng cười đến gập cả người, ha ha ha ha ha ha, đúng là sắc hồ mà!

***

Lúc Y Lãnh Y ôm tiểu hồng hồ về nhà thì đã hai giờ sáng, đặt tiểu hồng hồ lên giường, cẩn thận nhìn vết thương bị khâu bốn mũi của nó, lại hôn lên cái trán lông xù, Lãnh Y vươn người, lại đến bên giường, rốt cục nhịn không được cơn buồn ngủ nặng trĩ kéo đến, ngay cả áo ngủ cũng chưa thay, nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Nàng vừa ngủ, tiểu hồng hồ liền vụt mở mắt, kỳ thật căn bản nó không hôn mê, đường đường là hồ ly tinh, chút thương tích nho nhỏ ấy đối với nó mà nói cũng không tính là gì! Miệng vết thương còn có khả năng tự động khép lại, đâu cần bác sĩ mập hơn cả con mèo mập ấy khâu chứ? Phải chịu tội này, chính là bởi quẫn bách vì hành vi xấu xa của mình bị vạch trần, không biết phải đối mặt với Lãnh Y thế nào, đặc biệt là tràng cười không có ý tốt của nàng lúc ở bệnh viện, khiến nó xấu hổ vô cùng.

Hồng nhi dùng tiểu móng vuốt khẽ dịch người lên phía trước, để mình thêm gần sát Lãnh Y, nhìn thật sâu nữ nhân vì mình mà bận rộn cả ngày ở trước mặt, dưới hốc mắt hơi hơi nổi lên quầng thâm, phối với sắc mặt hơi trắng xanh khiến nàng càng thêm yếu đuối, thân mình mảnh khảnh thiếu cảm giác an toàn cuộn mình thành trạng thái con tôm, khiến tiểu hồng hồ cực đau lòng. Đều do mình nhất thời nổi lên sắc tâm, khiến Lãnh Y phải vất vả chạy xuôi chạy ngược một phen. Chỉ từ “cảm động" đã xa xa không thể biểu đạt tâm tình mình lúc này, tiểu hồng hồ thở dài, chui vào lòng Lãnh Y, cúi đầu hát khẽ bài đồng dao mà mỗ mỗ từng hát ru mình, còn tự biên tự diễn thay đổi vài từ.

Tiểu hồng hồ xuống núi đi chơi nơi lão hồ li từng kể

Con người ở dưới núi chính là lão hổ gặp trăm ngàn lần đều phải né tránh nha

Đi qua một thôn lại một trại tiểu hồng hồ thầm suy đoán

Vì cái gì lão hổ không ăn thịt người mà bộ dáng còn đáng yêu thế?

Lão hồ li lặng lẽ cảnh cáo Hồng nhi lão hổ như vậy là loại lợi hại nhất

Tiểu hồng hồ sợ thì phải chạy nhanh chạy nhanh về với mỗ mỗ nha!

Nha nha nha nha nha nữ nhân xấu xa xấu xa này đã xông vào trái tim ta

***

Sáng sớm hôm sau, Lãnh Y cẩn thận đổi thuốc cho tiểu hồng hồ xong, cố ý nấu một nồi thịt chuẩn bị cho tiểu hồng hồ bồi bổ. Ngay lúc tiểu hồng hồ cười hì hì đeo tạp dề “Shin cậu bé bút chì" chuẩn bị ăn thì chuông cửa liền vang lên. Y Lãnh Y mở cửa ra, vừa nhìn liền nhíu mày.

“Trình Ninh, sớm như vậy đã tới là có chuyện gì?"

Trình Ninh cười nịnh nọt: “Anh đến thăm tiểu hồng hồ của anh thế nào."

“Của anh?" Lãnh Y nâng cao âm lượng, biểu tình thập phần khó chịu.

“Anh, anh –" Trình Ninh vội vàng sửa lời, lòng lại thực vui, xem ra nhóc con kia thật đúng là chiếm được lòng Lãnh Y mà, năm mươi đồng, đáng giá! Trình Ninh quen thuộc đổi dép lê vào nhà, tóm lấy tiểu hồng hồ đang bận ăn ôm vào ngực, thực vui vẻ.

Tiểu hồng hồ đang nhai thịt bò trong miệng, suýt chút nữa bị hắn siết chặt đến nhổ ra, quẳng ánh mắt xem thường trợn mắt với hắn. Ta xem ra đã nhìn ra, lúc trước còn tưởng ngươi một nửa là người tốt, hóa ra ngươi lại bán đứng thân thể ta để đổi lấy sự đón nhận của Lãnh Y? Ngươi không khỏi quá ngây thơ đi, dẫn cáo vào nhà, rõ ràng thể hiện ngươi ngu si!

Lãnh Y đóng cửa vào nhà nhìn thấy tiểu hồng hồ bị Trình Ninh ôm vào lòng, nháy mắt đen mặt, giơ tay đoạt lại.

“Về sau không được ôm bừa nó!"

“Ah! Tiểu hồng hồ làm sao vậy, như thế nào mới không gặp một ngày mà đầu liền nở hoa rồi? Làm chuyện gì xấu gặp báo ứng à?"
Tác giả : Diệp Sáp
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại