Hồ Ly Chẳng Ra Hồ Ly
Chương 21: Say rượu hôn trộm
HHồ Mộ Y đau lòng nhìn Lãnh Y, phải bị tổn thương tới mức nào mới khiến nàng đau lòng đến vậy, phải yêu đến khắc cốt ghi tâm đến đâu mới làm cho nàng nhớ đến tận bây giờ.
Cố nén nỗi chua sót trong lòng, Hồ Mộ Y tiến lại, hai tay luồn xuống sô pha, vòng tay ôm lấy Lãnh Y, hít vào làn hương lành lạnh quen thuộc, chóp mũi hơi lạnh chạm nhẹ vào gò má nhợt nhạt của Lãnh Y cọ nhẹ, thì thầm nói nhỏ: “Y Y, tôi còn chưa được nắm tay em, em muốn tôi buông ra thế nào đây?"
Mùi hương cây vải đặc trưng thơm ngát trên người Hồ Mộ Y bay vào mũi, cái ôm mềm mại khiến thân mình Lãnh Y cứng đờ, nghiêng người muốn giãy khỏi vòng tay nàng, lại bị Hồ Mộ Y dùng cánh tay siết càng chặt.
Thân mình khẽ run trong vòng tay khiến hốc mắt Hồ Mộ Y đỏ lên, ôn nhu cầu xin: “Y Y, đừng trốn tránh được không?"
Hồ Mộ Y từng nghĩ chỉ cần nàng có thể hóa thành hình người canh giữ bên cạnh Lãnh Y là Lãnh Y có thể không phải chịu đựng tổn thương gì, không cần rơi lệ, không đau lòng, cuộc sống chỉ tràn ngập tiếng cười. Nhưng là nay, nước mắt của nàng lại bởi vì chính mình mà rơi, trái tim cũng bị thương tích vì mình. Nỗi tự trách cùng áy náy khiến Hồ Mộ Y hoàn toàn suy sụp, trái tim đau đớn không kìm nổi, nhưng lại không có biện pháp nào để xoa dịu.
Y Lãnh Y ngửa đầu, đã lệ rơi đầy mặt, đưa tay dùng sức đẩy Hồ Mộ Y, muốn tạo khoảng cách giữa hai người, bất đắc dĩ vẫn bị nàng ôm chặt, thân thể bị siết đến đau đớn, tình trạng kiệt sức cực kỳ, hai tay dùng sức đánh Hồ Mộ Y, phát tiết hết toàn bộ nỗi ủy khuất suốt mấy ngày nay.
“Hồ Mộ Y, chị buông tay! Chị căn bản không hiểu cái gì là yêu! Chúng ta mới quen biết mấy ngày?! Hả? Chị dựa vào cái gì mà nói yêu tôi? Buông tay –"
Y Lãnh Y trách mắng đến lời cuối cùng, thanh âm đã trở nên khàn khàn, cánh tay vòng quanh mình nhưng lại không có chút lơi lỏng, ngược lại càng siết chặt hơn. Nàng biết điều này nghĩa là gì, sợ hãi bản thân lại sa vào thứ dịu dàng thấu xương không thể tự thoát ra được. Không muốn bị tổn thương nữa, dù mình đầy thương tích nàng cũng không thể bị tổn thương lần nữa. Chỉ có thể liều chết giãy dụa, dùng hết toàn lực chống cự. Trong lúc giằng co, thứ chất lỏng lạnh như băng từng giọt rớt xuống hai má, Y Lãnh Y ngừng động tác, giơ tay ra đón lấy, ngơ ngác nhìn chất lỏng trong suốt lạnh như băng trên mu bàn tay.
“Y Y, em đừng như vậy được không, tôi khổ sở lắm – thật sự rất kổ sở –" Hồ Mộ Y gắt gao ôm lấy Lãnh Y, vì cái gì phải như vậy? Y Lãnh Y, em yêu Tử Phong Ngưng đến vậy ư? Vì cái gì ngay cả tư cách để yêu cũng không cho Hồng nhi…Hồng nhi canh giữ bên cạnh em biết bao lâu, em biết không? Y Y…đừng đẩy Hồng nhi ra được không, đừng cướp đoạt quyền yêu em của Hồng nhi…
Dưới nước mắt của Hồ Mộ Y, Lãnh Y rốt cục ngừng giãy dụa, như thể con mèo nhỏ, thân thể mềm mại rúc vào lòng Hồ Mộ Y, kịch liệt thở dốc, run rẩy.
Hồ Mộ Y lẳng lặng ôm Lãnh Y, trong vòng tay thỉnh thoảng truyền ra từng trận nức nở. Không nói thêm gì an ủi, Hồ Mộ Y chỉ gắt gao ôm Lãnh Y, yên lặng rơi lệ, nước mắt hai người rốt cục hòa vào nhau, nỗi bi thương đồng dạng lẳng lặng chảy xuôi giữa hai người.
Thật lâu sau, Hồ Mộ Y lau nước mắt, cắn môi, nhìn Lãnh Y: “Y Y, tôi không ép em, chúng ta cứ như trước được không? Bạn bè – bạn bè tốt –"
Lãnh Y nghe xong lời này, lòng không có nửa điểm giải thoát, ngược lại càng thêm lo âu, hơi rượu xông lên, đầu óc quay cuồng, không muốn nghĩ nhiều nữa. Lãnh Y đơn giản nhắm chặt hai mắt, không cho Hồ Mộ Y đáp án, lựa chọn trốn tránh.
Cảm thấy trong lòng, thân thể kia dần mềm nhũn, Hồ Mộ Y cúi đầu, nhìn khuôn mặt mỏi mệt, ngủ mà không an ổn lắm của Y Lãnh Y, liền ôm nàng bế lên, cẩn thận đi ra ngoài, nhẹ nhàng đặt Lãnh Y lên xe, cài dây an toàn xong liền phóng về phía nhà Lãnh Y.
***
Ở trên đường Hồ Mộ Y suy nghĩ rất nhiều, nàng biết hôm nay là bản thân mình nóng vội, khát vọng nhận được đáp án bản thân chờ mong từ miệng Lãnh Y cho nên lại đụng vào vết sẹo chưa lành trong lòng nàng, hại nàng thương tâm rơi lệ. Lãnh Y cần thời gian, cần thời gian để lắng đọng hết thảy hồi ức, quên đi Tử Phong Ngưng, quên đi quãng thời gian từng có giữa hai người. Chính mình cũng cần thời gian cởi bỏ tầng phòng bị trong lòng nàng, cần thời gian để học cách yêu, biết yêu là thế nào. Người từng chịu tổn thương trong tình yêu thường rất cẩn thận, mong muốn một người thực sự biết cẩn thận chở che nàng, chậm rãi chờ nàng mở rộng cửa lòng.
Hồ Mộ Y quay đầu, nhìn Lãnh Y nhắm mắt nằm ngủ bên cạnh, thở dài một hơi. Y Y, mặc kệ thế nào, chỉ cần em không đuổi Hồng nhi đi, Hồng nhi sẽ vĩnh viễn không rời bỏ em…Hồng nhi tuyệt đối không phải Tử Phong Ngưng.
Xuống xe, mở cửa xe, Hồ Mộ Y lại ôn nhu bế Lãnh Y lên, chậm rãi lên lầu, đi tới cửa thì trợn tròn mắt, sao lại quên mất chìa khóa nhỉ?
Hồ Mộ Y lại cúi đầu nhìn Lãnh Y ngủ mơ màng trong lòng mình, thở dài. Y Y, Hồng nhi thật sự không phải muốn chiếm tiện nghi nha, đây là bất đắc dĩ thôi!
Hồ Mộ Y gian nan nuốt nước miếng, bàn tay nhỏ bé chậm rãi sờ soạng chỗ mông Lãnh Y, tìm chìa khóa, xúc cảm mềm mại đẫy đà khiến cho dù nàng đụng đến chiếc chìa khóa cũng luyến tiếc buông tay, cẩn thận vuốt ve, miết tới miết lui.
“Uhm –"
Lãnh Y trong lúc mơ ngủ bị kích thích, đôi môi xinh đẹp nhướn lên, nhẹ giọng rên rỉ.
“Ực –"
Tiếng nuốt nước bọt thực lớn quẩn quanh ở hành lang yên tĩnh, Hồ Mộ Y khẩn trương nhìn Lãnh Y, như thể làm chuyện xấu vậy, trái tim không chịu khống chế mà nhảy lên kịch liệt. Lãnh Y chỉ nhăn mặt nhíu mày, mấp máy môi, cánh tay ngọc đang ôm lấy Hồ Mộ Y thêm siết chặt, lại rúc vào lòng Hồ Mộ Y sâu hơn.
Hồ Mộ Y thở phào, may mắn, may mà không bị phát hiện. Không dám làm gì tiếp, lấy chiếc chìa khóa đã sớm chạm tới trong túi Lãnh Y, mở cửa ra.
Đá văng cánh cửa phòng ngủ, đặt Lãnh Y lên giường. Hồ Mộ Y bưng một chậu nước, cầm khăn mặt nhẹ nhàng chà lau cho Lãnh Y.
Dưới ánh đèn sắc cam, hai gò má mịn màng bóng loáng như thể bạch ngọc của Y Lãnh Y bởi vì uống rượu mà hơi ửng hồng, đôi mắt hơi nhíu lại, hàng mi thật dài thỉnh thoảng run rẩy, chau mày, môi mím lại, bộ ngực căng tròn theo nhịp hô hấp mà phập phồng. Hồ Mộ Y si ngốc nhìn, một cô gái xinh đẹp thiện lương như vậy sao Tử Phong Ngưng lại có thể nhẫn tâm làm tổn thương đây? Lại âm thầm có chút may mắn, nếu không phải Tử Phong Ngưng buông tay ra trước, với tính cách của Y Y thì vô luận thế nào cũng sẽ không rời bỏ cô ta, nếu là như thế thì mình sao có thể có cơ hội tiếp xúc với nàng gần gũi vậy đây?
Dần dần, chiếc chăn màu xanh nhạt trên giường Hồ Mộ Y bị những ngón tay nàng thay thế. Những ngón tay lần lượt chạm nhẹ vào điểm giữa đôi mày, cảm giác mịn màng khiến Hồ Mộ Y không nỡ buông tay, giữ khuôn mặt nhỏ nhắn như nắm tay của Lãnh Y trong lòng bàn tay, khẽ vuốt. Lãnh Y thoải mái, hơi nheo mắt, áp sát vào bàn tay Hồ Mộ Y, khóe miệng khẽ nhếch lên. Động tác vô cùng thân thiết khiến ngay cả sắc lang cũng đủ gan, những ngón tay thon dài càng thêm làm càn, từ giữa mi lướt xuống, trực tiếp dừng lại trên đôi môi mỏng tươi thắm của Lãnh Y, vuốt ve theo hình dáng bờ môi.
“Uhm –"
Thanh âm rên khẽ trong vô thức của Lãnh Y khiến cả người Hồ Mộ Y nóng lên, đôi mắt nhỏ như thể kẻ trộm dòm xung quanh. Xác định không có người, thầm tự an ủi chính mình, đừng sợ, Y Y đừng sợ, dù sao em sớm hay muộn cũng là của Hồng nhi, cũng sẽ không để ý mấy việc này. Có đầy đủ lý do rồi, Hồ Mộ Y cũng không do dự nữa, nhìn Lãnh Y chăm chú thật sâu một lát, cúi đầu, hôn lên đôi môi đỏ mọng khát vọng đã lâu.
Cố nén nỗi chua sót trong lòng, Hồ Mộ Y tiến lại, hai tay luồn xuống sô pha, vòng tay ôm lấy Lãnh Y, hít vào làn hương lành lạnh quen thuộc, chóp mũi hơi lạnh chạm nhẹ vào gò má nhợt nhạt của Lãnh Y cọ nhẹ, thì thầm nói nhỏ: “Y Y, tôi còn chưa được nắm tay em, em muốn tôi buông ra thế nào đây?"
Mùi hương cây vải đặc trưng thơm ngát trên người Hồ Mộ Y bay vào mũi, cái ôm mềm mại khiến thân mình Lãnh Y cứng đờ, nghiêng người muốn giãy khỏi vòng tay nàng, lại bị Hồ Mộ Y dùng cánh tay siết càng chặt.
Thân mình khẽ run trong vòng tay khiến hốc mắt Hồ Mộ Y đỏ lên, ôn nhu cầu xin: “Y Y, đừng trốn tránh được không?"
Hồ Mộ Y từng nghĩ chỉ cần nàng có thể hóa thành hình người canh giữ bên cạnh Lãnh Y là Lãnh Y có thể không phải chịu đựng tổn thương gì, không cần rơi lệ, không đau lòng, cuộc sống chỉ tràn ngập tiếng cười. Nhưng là nay, nước mắt của nàng lại bởi vì chính mình mà rơi, trái tim cũng bị thương tích vì mình. Nỗi tự trách cùng áy náy khiến Hồ Mộ Y hoàn toàn suy sụp, trái tim đau đớn không kìm nổi, nhưng lại không có biện pháp nào để xoa dịu.
Y Lãnh Y ngửa đầu, đã lệ rơi đầy mặt, đưa tay dùng sức đẩy Hồ Mộ Y, muốn tạo khoảng cách giữa hai người, bất đắc dĩ vẫn bị nàng ôm chặt, thân thể bị siết đến đau đớn, tình trạng kiệt sức cực kỳ, hai tay dùng sức đánh Hồ Mộ Y, phát tiết hết toàn bộ nỗi ủy khuất suốt mấy ngày nay.
“Hồ Mộ Y, chị buông tay! Chị căn bản không hiểu cái gì là yêu! Chúng ta mới quen biết mấy ngày?! Hả? Chị dựa vào cái gì mà nói yêu tôi? Buông tay –"
Y Lãnh Y trách mắng đến lời cuối cùng, thanh âm đã trở nên khàn khàn, cánh tay vòng quanh mình nhưng lại không có chút lơi lỏng, ngược lại càng siết chặt hơn. Nàng biết điều này nghĩa là gì, sợ hãi bản thân lại sa vào thứ dịu dàng thấu xương không thể tự thoát ra được. Không muốn bị tổn thương nữa, dù mình đầy thương tích nàng cũng không thể bị tổn thương lần nữa. Chỉ có thể liều chết giãy dụa, dùng hết toàn lực chống cự. Trong lúc giằng co, thứ chất lỏng lạnh như băng từng giọt rớt xuống hai má, Y Lãnh Y ngừng động tác, giơ tay ra đón lấy, ngơ ngác nhìn chất lỏng trong suốt lạnh như băng trên mu bàn tay.
“Y Y, em đừng như vậy được không, tôi khổ sở lắm – thật sự rất kổ sở –" Hồ Mộ Y gắt gao ôm lấy Lãnh Y, vì cái gì phải như vậy? Y Lãnh Y, em yêu Tử Phong Ngưng đến vậy ư? Vì cái gì ngay cả tư cách để yêu cũng không cho Hồng nhi…Hồng nhi canh giữ bên cạnh em biết bao lâu, em biết không? Y Y…đừng đẩy Hồng nhi ra được không, đừng cướp đoạt quyền yêu em của Hồng nhi…
Dưới nước mắt của Hồ Mộ Y, Lãnh Y rốt cục ngừng giãy dụa, như thể con mèo nhỏ, thân thể mềm mại rúc vào lòng Hồ Mộ Y, kịch liệt thở dốc, run rẩy.
Hồ Mộ Y lẳng lặng ôm Lãnh Y, trong vòng tay thỉnh thoảng truyền ra từng trận nức nở. Không nói thêm gì an ủi, Hồ Mộ Y chỉ gắt gao ôm Lãnh Y, yên lặng rơi lệ, nước mắt hai người rốt cục hòa vào nhau, nỗi bi thương đồng dạng lẳng lặng chảy xuôi giữa hai người.
Thật lâu sau, Hồ Mộ Y lau nước mắt, cắn môi, nhìn Lãnh Y: “Y Y, tôi không ép em, chúng ta cứ như trước được không? Bạn bè – bạn bè tốt –"
Lãnh Y nghe xong lời này, lòng không có nửa điểm giải thoát, ngược lại càng thêm lo âu, hơi rượu xông lên, đầu óc quay cuồng, không muốn nghĩ nhiều nữa. Lãnh Y đơn giản nhắm chặt hai mắt, không cho Hồ Mộ Y đáp án, lựa chọn trốn tránh.
Cảm thấy trong lòng, thân thể kia dần mềm nhũn, Hồ Mộ Y cúi đầu, nhìn khuôn mặt mỏi mệt, ngủ mà không an ổn lắm của Y Lãnh Y, liền ôm nàng bế lên, cẩn thận đi ra ngoài, nhẹ nhàng đặt Lãnh Y lên xe, cài dây an toàn xong liền phóng về phía nhà Lãnh Y.
***
Ở trên đường Hồ Mộ Y suy nghĩ rất nhiều, nàng biết hôm nay là bản thân mình nóng vội, khát vọng nhận được đáp án bản thân chờ mong từ miệng Lãnh Y cho nên lại đụng vào vết sẹo chưa lành trong lòng nàng, hại nàng thương tâm rơi lệ. Lãnh Y cần thời gian, cần thời gian để lắng đọng hết thảy hồi ức, quên đi Tử Phong Ngưng, quên đi quãng thời gian từng có giữa hai người. Chính mình cũng cần thời gian cởi bỏ tầng phòng bị trong lòng nàng, cần thời gian để học cách yêu, biết yêu là thế nào. Người từng chịu tổn thương trong tình yêu thường rất cẩn thận, mong muốn một người thực sự biết cẩn thận chở che nàng, chậm rãi chờ nàng mở rộng cửa lòng.
Hồ Mộ Y quay đầu, nhìn Lãnh Y nhắm mắt nằm ngủ bên cạnh, thở dài một hơi. Y Y, mặc kệ thế nào, chỉ cần em không đuổi Hồng nhi đi, Hồng nhi sẽ vĩnh viễn không rời bỏ em…Hồng nhi tuyệt đối không phải Tử Phong Ngưng.
Xuống xe, mở cửa xe, Hồ Mộ Y lại ôn nhu bế Lãnh Y lên, chậm rãi lên lầu, đi tới cửa thì trợn tròn mắt, sao lại quên mất chìa khóa nhỉ?
Hồ Mộ Y lại cúi đầu nhìn Lãnh Y ngủ mơ màng trong lòng mình, thở dài. Y Y, Hồng nhi thật sự không phải muốn chiếm tiện nghi nha, đây là bất đắc dĩ thôi!
Hồ Mộ Y gian nan nuốt nước miếng, bàn tay nhỏ bé chậm rãi sờ soạng chỗ mông Lãnh Y, tìm chìa khóa, xúc cảm mềm mại đẫy đà khiến cho dù nàng đụng đến chiếc chìa khóa cũng luyến tiếc buông tay, cẩn thận vuốt ve, miết tới miết lui.
“Uhm –"
Lãnh Y trong lúc mơ ngủ bị kích thích, đôi môi xinh đẹp nhướn lên, nhẹ giọng rên rỉ.
“Ực –"
Tiếng nuốt nước bọt thực lớn quẩn quanh ở hành lang yên tĩnh, Hồ Mộ Y khẩn trương nhìn Lãnh Y, như thể làm chuyện xấu vậy, trái tim không chịu khống chế mà nhảy lên kịch liệt. Lãnh Y chỉ nhăn mặt nhíu mày, mấp máy môi, cánh tay ngọc đang ôm lấy Hồ Mộ Y thêm siết chặt, lại rúc vào lòng Hồ Mộ Y sâu hơn.
Hồ Mộ Y thở phào, may mắn, may mà không bị phát hiện. Không dám làm gì tiếp, lấy chiếc chìa khóa đã sớm chạm tới trong túi Lãnh Y, mở cửa ra.
Đá văng cánh cửa phòng ngủ, đặt Lãnh Y lên giường. Hồ Mộ Y bưng một chậu nước, cầm khăn mặt nhẹ nhàng chà lau cho Lãnh Y.
Dưới ánh đèn sắc cam, hai gò má mịn màng bóng loáng như thể bạch ngọc của Y Lãnh Y bởi vì uống rượu mà hơi ửng hồng, đôi mắt hơi nhíu lại, hàng mi thật dài thỉnh thoảng run rẩy, chau mày, môi mím lại, bộ ngực căng tròn theo nhịp hô hấp mà phập phồng. Hồ Mộ Y si ngốc nhìn, một cô gái xinh đẹp thiện lương như vậy sao Tử Phong Ngưng lại có thể nhẫn tâm làm tổn thương đây? Lại âm thầm có chút may mắn, nếu không phải Tử Phong Ngưng buông tay ra trước, với tính cách của Y Y thì vô luận thế nào cũng sẽ không rời bỏ cô ta, nếu là như thế thì mình sao có thể có cơ hội tiếp xúc với nàng gần gũi vậy đây?
Dần dần, chiếc chăn màu xanh nhạt trên giường Hồ Mộ Y bị những ngón tay nàng thay thế. Những ngón tay lần lượt chạm nhẹ vào điểm giữa đôi mày, cảm giác mịn màng khiến Hồ Mộ Y không nỡ buông tay, giữ khuôn mặt nhỏ nhắn như nắm tay của Lãnh Y trong lòng bàn tay, khẽ vuốt. Lãnh Y thoải mái, hơi nheo mắt, áp sát vào bàn tay Hồ Mộ Y, khóe miệng khẽ nhếch lên. Động tác vô cùng thân thiết khiến ngay cả sắc lang cũng đủ gan, những ngón tay thon dài càng thêm làm càn, từ giữa mi lướt xuống, trực tiếp dừng lại trên đôi môi mỏng tươi thắm của Lãnh Y, vuốt ve theo hình dáng bờ môi.
“Uhm –"
Thanh âm rên khẽ trong vô thức của Lãnh Y khiến cả người Hồ Mộ Y nóng lên, đôi mắt nhỏ như thể kẻ trộm dòm xung quanh. Xác định không có người, thầm tự an ủi chính mình, đừng sợ, Y Y đừng sợ, dù sao em sớm hay muộn cũng là của Hồng nhi, cũng sẽ không để ý mấy việc này. Có đầy đủ lý do rồi, Hồ Mộ Y cũng không do dự nữa, nhìn Lãnh Y chăm chú thật sâu một lát, cúi đầu, hôn lên đôi môi đỏ mọng khát vọng đã lâu.
Tác giả :
Diệp Sáp