Hổ Lang Truyền Thuyết
Chương 74
Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Lôi Hồng Phi không nhớ được Phùng Thu Sinh, lúc đó khi y đến B quốc tham gia phỏng vấn, lúc đến đại đội đặc công thăm hỏi Lâm Tĩnh, bọn Phùng Thu Sinh có tới, cùng y tiến hành luyện tập đối kháng, y liền vui vẻ đồng ý. Chuyện này với y mà nói đã trở thành một chuyện rất bình thường, hầu như mỗi lần xuống các cơ sở ở cấp dưới đều xảy ra, với lại chuyện này cũng đã qua hơn 2 năm, nên y đã sớm quên đến không còn một mảng nào. Thế nhưng Phùng Thu Sinh vẫn nhớ kỹ y, lúc này nhìn thấy y, lập tức đứng dậy nghiêm chào, lễ phép mà nói: “Lôi tướng quân!"
Lôi Hồng Phi cười vươn tay với cậu, khách khí nói: “Phùng cảnh quan, hân hạnh."
Phùng Thu Sinh bắt tay cùng y, trên mặt hiện chút ngại ngùng, khiến cho Lôi Hồng Phi âm thầm kinh ngạc. Đồ đệ cho đích thân y dạy dỗ ra Ninh Giác Phi cũng có da mặt dày giống y vậy, thích chơi xấu, tuyệt đối là nhất mạch tương thừa, nhưng tại sao đồ đệ cho tên thiết diện băng sơn Lâm Tĩnh kia dạy dỗ ra lại là một đặc công dễ e lệ thế kia?
Lâm Tĩnh đứng dậy, khoái trá giải thích: “Lần trước lúc anh tới B quốc, Tiểu Phùng có đánh 1 trận với anh, từ đó liền bội phục anh sát đất đó."
Lôi Hồng Phi nhìn Phùng Thu Sinh, dần dần nhớ lại. Không nghĩ tới nha, lúc đó cậu ta mặc trang phục huấn luyện, do bị huấn luyện suốt cả một ngày đêm nên cả người đều dính đầy bùn đất, vẻ mặt đầy mồ hôi, giờ đây lại thành một chàng thanh niên sạch sẽ, mặc chỉnh tề lại có một bộ dáng khiến người ta kinh diễm đến như thế. Y hài lòng mà nói: ‘Tôi nhớ ra rồi, thì ra là cậu. Quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên, lúc đó tôi đã nghĩ thân thủ cậu bất phàm, mà lại còn trẻ như thế, thế mà giờ lại có thể mang được trọng trách của cả một đại đội đặc công trên vai, tạo ra nhiều thành tích xuất sắc như thế, rất giỏi."
“Lôi tướng quân quá khen." Đối mặt với hai vị tướng quân thân kinh bách chiến kia, Phùng Thu Sinh rất xấu hổ. “Em có được ngày hôm này, toàn bộ đều nhờ Lâm tướng quân tài bồi, ơn tri ngộ, sống mãi không quên."
Lâm Tĩnh đưa tay vỗ vỗ vai cậu, ôn hòa mà nói: “Không cần nghiêm trọng như vậy. Đi thôi, cũng trễ rồi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện tiếp."
Ba người đi tới phòng ăn ngồi xuống, nhân viên công tác lập tức bưng món ăn lên. Lôi Hồng Phi đã sớm thông báo cho họ biết chuyện buổi tối bọn họ sẽ mời khách, nên nhà bếp chuẩn bị khá nhiều món, đều là món ngon mỹ vị, biết khách tới từ đảo quốc miền nhiệt đới, còn cố ý chuẩn bị một ít hải sản.
Phùng Thu Sinh nhìn buổi tiệc phong phú trước mặt, liền cười tán thưởng.
Lâm Tĩnh ôn hòa nói: “Tiểu Phùng, Lôi tướng quân không thể uống rượu, nếu như tối nay cậu không cần phải trở lại công tác, thì chúng ta có thể uống 1 chút."
“Dạ." Đôi mắt tú mỹ của Phùng Thu Sinh sáng lấp lánh, hài lòng mà nói. “Tối nay em không phải lên ca, có thể uống 1 chút rượu."
Lâm Tĩnh cũng không dám uống rượu quá mạnh, sợ vạn nhất có chuyện gì đó khiến hắn phải lập tức bắt đầu công tác, nếu say thì không thể làm việc ngay được, cho nên chỉ kêu một chai vang đỏ, cùng cậu uống mấy ly.
Phùng Thu Sinh không có nói nhao nhao ồn ào mà uống rượu, cũng không có hào sảng tới mức rượu đến liền uống cạn, chỉ là ưu nhã chậm rãi thưởng thức, trên tay đang cầm một con cua mà tháo gỡ, thong thả cùng Lâm Tĩnh tán gẫu.
“Em xem báo thấy đang đưa rằng, anh có thể bắt giữa được Quỷ Thu, thực sự là quá giỏi, mọi người ai cũng đều khen ngợi không ngớt." Cậu thoải mái cười nói. “Em cũng nghe nói chuyện Quỷ Thu đã bị người khác cướp đi, có phải anh rất tức giận hay không?"
“Có chút." Lâm Tĩnh nói như vậy, nhưng trên mặt lại chẳng có chút ý tức giận gì cả, không quan trọng mà nhún nhún vai, “Cũng không phải chạy thoát từ trên tay chúng tôi, tôi tức giận cũng không có ý nghĩa gì, cho nên không cần dùng sai lầm của người khác mà khiến bản thân lo âu. Người khác bắt không được cậu ta, tôi có cách nào khác đâu? Sau này nếu có thể gặp lại cậu ta, bắt lại 1 lần nữa là được."
“Kỳ thực …" Phùng Thu Sinh đắn đo một chút, quyết định ăn ngay nói thật với hắn, hy vọng có thể xóa bỏ được địch ý của hai vị tương quân kiệt xuất này đối với Quỷ Thu, Quỷ Thu đã trốn thoát được, tất nhiên là trời cao biển rộng, muốn bắt lại cậu ta cũng không phải là một chuyện dễ dàng gì, nhưng cậu vẫn không hy vọng Lâm Tĩnh sẽ đối đầu với Quỷ Thu. Dù ai bị thương tổn, cậu đều cảm thấy rất khó chịu. Cậu khe khẽ thở dài, bình thản mà nói: “Kỳ thực Quỷ Thu với em ân trọng như núi."
Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh đều là nao nao, song song giương mắt nhìn cậu. Quỷ Thu mới vừa bị cướp đi không lâu, cậu lại nói như thế, đừng nói thẳng thắn thừa nhận do chính cậu cướp Quỷ Thu ra đi?
Phùng Thu Sinh vừa nhìn thấy ánh mắt của họ liền lập tức lắc đầu: “Không phải là em."
Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh liếc nhau, cùng nhau gật đầu cười nhìn cậu. Bọn họ đương nhiên tin cậu, Quỷ Thu khẳng định đã được Linh Sa cứu ra, mà Linh Sa khẳng định sẽ không liên thủ với đại đội đặc công B quốc rồi.
Phùng Thu Sinh thở phào nhẹ nhõm, lại chìm vào hồi ức: “Lúc trước, nếu không phải nhờ Quỷ Thu cứu em trai em, lại mạo hiểm cứu em ra, thì em đã sớm chết rồi, đâu còn có được một cuộc đời mới như hôm nay?"
Lâm Tĩnh bừng tỉnh đại ngộ: “Thì ra … tên của cậu … có nghĩa là như thế này?"
“Đúng, chính là nghĩa này, là Quỷ Thu cho em một cuộc đời mới." Phùng Thu Sinh mỉm cười. “Em chưa thấy qua những người bị anh ấy giết, cái gọi là những án mạng liên quan tới anh ấy em cũng cảm thấy rất gượng ép, mấy án đó đặt vào tên sát thủ nào mà chẳng được. Năm đó, khi anh ấy tới quốc gia chúng em thăm bạn, kết quả lại cứu anh em tụi em cùng một người bạn của em trai em từ địa ngục ra, sau đó anh ấy lại liều mạng phá hoại âm mưu của một bọn phần tử khủng bố ở ngay trên biển, cứu được rất nhiều người. Lần này tại Nhật, người mà anh ấy giết đều chẳng khác gì bọn phần tử phạm tội, tựa như Yamamoto Gan, Fuuma, bọn chúng đều là những tên hung đồ hai tay dính đầy máu tanh, Quỷ Thu giết chúng, em lại cảm thấy rất tốt, cũng chính vì vậy mà cũng có khá nhiều người đứng thị uy bên ngoài đại sứ quán như thế, yêu cầu thả Quỷ Thu. Cho nên, dù cho người khác nghĩ anh ấy như thế nào, nói như thế nào, thì trong mắt em anh ấy chính là một người tốt, chính là anh hùng." Cậu nói rất dứt khoát kiên cường, đừng nói là vì Quỷ Thu có khả năng bị người khác hiểu lầm, đánh mất công tác, dù giờ phải bắt cậu mất mạng, cậu cũng cam tâm tình nguyện.
Lúc nhìn thấy dòng tin “Dã Lang bắt được Quỷ Thu", phản ứng đầu tiên của cậu chính là kích động, do Lâm Tĩnh đang ở đây, ở rất gần mình, nên phản ứng thứ hai của cậu chính là bình tĩnh, nghĩ cách muốn cứu Quỷ Thu ra, thế nhưng cướp người từ trên tay Lâm Tĩnh, cậu không có chút lòng tin nào cả, vì vậy đã chuẩn bị ngay khi Quỷ Thu nằm vào tay cảnh sát Nhật Bản hoặc là sau khi bị áp giải về Trung Quốc sẽ bắt đầu hành động. Những cách này, cậu tất nhiên sẽ không nói cho Lâm Tĩnh cùng Lôi Hồng Phi biết.
Tôn Cạnh mang theo một số đông người thuộc Nhật Nguyệt Đảng đến Nhật Bản, chuyện này cậu cũng biết, vốn dĩ không cần suy đoán gì nhiều, chỉ biết bọn họ tới đây để cướp người. Trong lòng cậu âm thầm vui mừng, tuy rằng mỗi ngày đều bất an mà làm việc, nhưng vẫn âm thầm sưu tập tin tức, tìm hiểu tình hình. Ngay khi biết tin Quỷ Thu đã được chuyển vào tay cảnh sát Nhật Bản, cậu đã nghĩ nếu như bọn Tôn Cạnh vẫn không ra tay, thì chờ đến khi diễn đàn hội nghị cấp cao này kết thúc, Chu Tự cùng Lạc Mẫn về nước rồi nghỉ ngơi, sau đó cậu sẽ trở lại Tôn Cạnh, nghĩ cách cứu người. Thế nhưng, Quỷ Thu lại thần kỳ dưới sự áp giải của cảnh sát Nhật Bản mà thong dong chạy mất, tiếp tục viết nên truyền kỳ của cậu ta, điều này khiến cho Phùng Thu Sinh vừa bội phục vừa hài lòng.
Hôm nay cậu tới đây, thứ nhất là muốn nhìn Lâm Tĩnh, thứ hai là sợ hắn sau khi nghe tin Quỷ Thu trốn ngục đã cảm thấy không thoải mái, hiện tại thấy Lâm Tĩnh không có tức giận gì, tựa như không để ý chuyện này, cậu cũng không cần phải đa sự, chỉ thoải mái, nhưng vẫn khó nhịn mà nói suy nghĩ trong lòng mình ra, hy vọng Lâm Tĩnh không nên chấp, sau này gây khó dễ cho Quỷ Thu.
Nhưng Lâm Tĩnh lại rất bội phục Lăng Tử Hàn, đã giả làm sát thủ còn không quên cứu người, loại tính cách này từ thời xa xưa lúc tình cảm con người đặt làm trọng cho đến ngày hôm nay, thời hiện đại khi lòng người với nhau ngày càng đạm mạc thì càng thêm hiếm gặp, đây là điều rất đáng khiến người khác khởi kính.
Hai người bọn họ mỉm cười uống rượu, nói chuyện phiếm, Lôi Hồng Phi ngồi ở bên cạnh chăm chú lắng nghe. Y rất ít nói chuyện, chỉ là không ngừng cầm lấy chai rượu không ngừng chuốc rượu cho hai người họ. Phùng Thu Sinh khách khí, nhưng thấy Lâm Tĩnh lại thản nhiên tiếp nhận, cậu cũng không từ chối thành ý của y nữa.
Bữa cơm này ăn mất 2 tiếng, khách và chủ tẫn hoan mà tán. Lôi Hồng Phi gọi bên đại sứ quán phái một nhân viên công tác lái xe đưa Phùng Thu Sinh trở lại, sau đó quay đầu nhìn về phía Lâm Tĩnh.
Nhìn ánh mắt dưới ánh đèn không ngừng sinh quang, y cẩn thận đưa tay ôm lấy thắt lưng Lâm Tĩnh, thử thăm dò hỏi: “Cậu say?"
Lâm Tĩnh dường như rất thanh tỉnh, rõ ràng nói “Tôi không có say", sau đó xoay người đi vào trong tòa nhà.
Lôi Hồng Phi có chút thất vọng, lập tức tự mình tỉnh lại vài giây, rồi nhanh chóng đuổi theo, thân thiết mà nói: “Dù không say, cũng mệt rồi phải không, trở về phòng nghỉ sớm 1 chút đi."
Lâm Tĩnh suy nghĩ một chút, hình như tối nay không có gì phải làm, nên sảng khoái gật đầu: “Được, về phòng nghỉ ngơi."
Beta: Kaori0kawa
Lôi Hồng Phi không nhớ được Phùng Thu Sinh, lúc đó khi y đến B quốc tham gia phỏng vấn, lúc đến đại đội đặc công thăm hỏi Lâm Tĩnh, bọn Phùng Thu Sinh có tới, cùng y tiến hành luyện tập đối kháng, y liền vui vẻ đồng ý. Chuyện này với y mà nói đã trở thành một chuyện rất bình thường, hầu như mỗi lần xuống các cơ sở ở cấp dưới đều xảy ra, với lại chuyện này cũng đã qua hơn 2 năm, nên y đã sớm quên đến không còn một mảng nào. Thế nhưng Phùng Thu Sinh vẫn nhớ kỹ y, lúc này nhìn thấy y, lập tức đứng dậy nghiêm chào, lễ phép mà nói: “Lôi tướng quân!"
Lôi Hồng Phi cười vươn tay với cậu, khách khí nói: “Phùng cảnh quan, hân hạnh."
Phùng Thu Sinh bắt tay cùng y, trên mặt hiện chút ngại ngùng, khiến cho Lôi Hồng Phi âm thầm kinh ngạc. Đồ đệ cho đích thân y dạy dỗ ra Ninh Giác Phi cũng có da mặt dày giống y vậy, thích chơi xấu, tuyệt đối là nhất mạch tương thừa, nhưng tại sao đồ đệ cho tên thiết diện băng sơn Lâm Tĩnh kia dạy dỗ ra lại là một đặc công dễ e lệ thế kia?
Lâm Tĩnh đứng dậy, khoái trá giải thích: “Lần trước lúc anh tới B quốc, Tiểu Phùng có đánh 1 trận với anh, từ đó liền bội phục anh sát đất đó."
Lôi Hồng Phi nhìn Phùng Thu Sinh, dần dần nhớ lại. Không nghĩ tới nha, lúc đó cậu ta mặc trang phục huấn luyện, do bị huấn luyện suốt cả một ngày đêm nên cả người đều dính đầy bùn đất, vẻ mặt đầy mồ hôi, giờ đây lại thành một chàng thanh niên sạch sẽ, mặc chỉnh tề lại có một bộ dáng khiến người ta kinh diễm đến như thế. Y hài lòng mà nói: ‘Tôi nhớ ra rồi, thì ra là cậu. Quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên, lúc đó tôi đã nghĩ thân thủ cậu bất phàm, mà lại còn trẻ như thế, thế mà giờ lại có thể mang được trọng trách của cả một đại đội đặc công trên vai, tạo ra nhiều thành tích xuất sắc như thế, rất giỏi."
“Lôi tướng quân quá khen." Đối mặt với hai vị tướng quân thân kinh bách chiến kia, Phùng Thu Sinh rất xấu hổ. “Em có được ngày hôm này, toàn bộ đều nhờ Lâm tướng quân tài bồi, ơn tri ngộ, sống mãi không quên."
Lâm Tĩnh đưa tay vỗ vỗ vai cậu, ôn hòa mà nói: “Không cần nghiêm trọng như vậy. Đi thôi, cũng trễ rồi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện tiếp."
Ba người đi tới phòng ăn ngồi xuống, nhân viên công tác lập tức bưng món ăn lên. Lôi Hồng Phi đã sớm thông báo cho họ biết chuyện buổi tối bọn họ sẽ mời khách, nên nhà bếp chuẩn bị khá nhiều món, đều là món ngon mỹ vị, biết khách tới từ đảo quốc miền nhiệt đới, còn cố ý chuẩn bị một ít hải sản.
Phùng Thu Sinh nhìn buổi tiệc phong phú trước mặt, liền cười tán thưởng.
Lâm Tĩnh ôn hòa nói: “Tiểu Phùng, Lôi tướng quân không thể uống rượu, nếu như tối nay cậu không cần phải trở lại công tác, thì chúng ta có thể uống 1 chút."
“Dạ." Đôi mắt tú mỹ của Phùng Thu Sinh sáng lấp lánh, hài lòng mà nói. “Tối nay em không phải lên ca, có thể uống 1 chút rượu."
Lâm Tĩnh cũng không dám uống rượu quá mạnh, sợ vạn nhất có chuyện gì đó khiến hắn phải lập tức bắt đầu công tác, nếu say thì không thể làm việc ngay được, cho nên chỉ kêu một chai vang đỏ, cùng cậu uống mấy ly.
Phùng Thu Sinh không có nói nhao nhao ồn ào mà uống rượu, cũng không có hào sảng tới mức rượu đến liền uống cạn, chỉ là ưu nhã chậm rãi thưởng thức, trên tay đang cầm một con cua mà tháo gỡ, thong thả cùng Lâm Tĩnh tán gẫu.
“Em xem báo thấy đang đưa rằng, anh có thể bắt giữa được Quỷ Thu, thực sự là quá giỏi, mọi người ai cũng đều khen ngợi không ngớt." Cậu thoải mái cười nói. “Em cũng nghe nói chuyện Quỷ Thu đã bị người khác cướp đi, có phải anh rất tức giận hay không?"
“Có chút." Lâm Tĩnh nói như vậy, nhưng trên mặt lại chẳng có chút ý tức giận gì cả, không quan trọng mà nhún nhún vai, “Cũng không phải chạy thoát từ trên tay chúng tôi, tôi tức giận cũng không có ý nghĩa gì, cho nên không cần dùng sai lầm của người khác mà khiến bản thân lo âu. Người khác bắt không được cậu ta, tôi có cách nào khác đâu? Sau này nếu có thể gặp lại cậu ta, bắt lại 1 lần nữa là được."
“Kỳ thực …" Phùng Thu Sinh đắn đo một chút, quyết định ăn ngay nói thật với hắn, hy vọng có thể xóa bỏ được địch ý của hai vị tương quân kiệt xuất này đối với Quỷ Thu, Quỷ Thu đã trốn thoát được, tất nhiên là trời cao biển rộng, muốn bắt lại cậu ta cũng không phải là một chuyện dễ dàng gì, nhưng cậu vẫn không hy vọng Lâm Tĩnh sẽ đối đầu với Quỷ Thu. Dù ai bị thương tổn, cậu đều cảm thấy rất khó chịu. Cậu khe khẽ thở dài, bình thản mà nói: “Kỳ thực Quỷ Thu với em ân trọng như núi."
Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh đều là nao nao, song song giương mắt nhìn cậu. Quỷ Thu mới vừa bị cướp đi không lâu, cậu lại nói như thế, đừng nói thẳng thắn thừa nhận do chính cậu cướp Quỷ Thu ra đi?
Phùng Thu Sinh vừa nhìn thấy ánh mắt của họ liền lập tức lắc đầu: “Không phải là em."
Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh liếc nhau, cùng nhau gật đầu cười nhìn cậu. Bọn họ đương nhiên tin cậu, Quỷ Thu khẳng định đã được Linh Sa cứu ra, mà Linh Sa khẳng định sẽ không liên thủ với đại đội đặc công B quốc rồi.
Phùng Thu Sinh thở phào nhẹ nhõm, lại chìm vào hồi ức: “Lúc trước, nếu không phải nhờ Quỷ Thu cứu em trai em, lại mạo hiểm cứu em ra, thì em đã sớm chết rồi, đâu còn có được một cuộc đời mới như hôm nay?"
Lâm Tĩnh bừng tỉnh đại ngộ: “Thì ra … tên của cậu … có nghĩa là như thế này?"
“Đúng, chính là nghĩa này, là Quỷ Thu cho em một cuộc đời mới." Phùng Thu Sinh mỉm cười. “Em chưa thấy qua những người bị anh ấy giết, cái gọi là những án mạng liên quan tới anh ấy em cũng cảm thấy rất gượng ép, mấy án đó đặt vào tên sát thủ nào mà chẳng được. Năm đó, khi anh ấy tới quốc gia chúng em thăm bạn, kết quả lại cứu anh em tụi em cùng một người bạn của em trai em từ địa ngục ra, sau đó anh ấy lại liều mạng phá hoại âm mưu của một bọn phần tử khủng bố ở ngay trên biển, cứu được rất nhiều người. Lần này tại Nhật, người mà anh ấy giết đều chẳng khác gì bọn phần tử phạm tội, tựa như Yamamoto Gan, Fuuma, bọn chúng đều là những tên hung đồ hai tay dính đầy máu tanh, Quỷ Thu giết chúng, em lại cảm thấy rất tốt, cũng chính vì vậy mà cũng có khá nhiều người đứng thị uy bên ngoài đại sứ quán như thế, yêu cầu thả Quỷ Thu. Cho nên, dù cho người khác nghĩ anh ấy như thế nào, nói như thế nào, thì trong mắt em anh ấy chính là một người tốt, chính là anh hùng." Cậu nói rất dứt khoát kiên cường, đừng nói là vì Quỷ Thu có khả năng bị người khác hiểu lầm, đánh mất công tác, dù giờ phải bắt cậu mất mạng, cậu cũng cam tâm tình nguyện.
Lúc nhìn thấy dòng tin “Dã Lang bắt được Quỷ Thu", phản ứng đầu tiên của cậu chính là kích động, do Lâm Tĩnh đang ở đây, ở rất gần mình, nên phản ứng thứ hai của cậu chính là bình tĩnh, nghĩ cách muốn cứu Quỷ Thu ra, thế nhưng cướp người từ trên tay Lâm Tĩnh, cậu không có chút lòng tin nào cả, vì vậy đã chuẩn bị ngay khi Quỷ Thu nằm vào tay cảnh sát Nhật Bản hoặc là sau khi bị áp giải về Trung Quốc sẽ bắt đầu hành động. Những cách này, cậu tất nhiên sẽ không nói cho Lâm Tĩnh cùng Lôi Hồng Phi biết.
Tôn Cạnh mang theo một số đông người thuộc Nhật Nguyệt Đảng đến Nhật Bản, chuyện này cậu cũng biết, vốn dĩ không cần suy đoán gì nhiều, chỉ biết bọn họ tới đây để cướp người. Trong lòng cậu âm thầm vui mừng, tuy rằng mỗi ngày đều bất an mà làm việc, nhưng vẫn âm thầm sưu tập tin tức, tìm hiểu tình hình. Ngay khi biết tin Quỷ Thu đã được chuyển vào tay cảnh sát Nhật Bản, cậu đã nghĩ nếu như bọn Tôn Cạnh vẫn không ra tay, thì chờ đến khi diễn đàn hội nghị cấp cao này kết thúc, Chu Tự cùng Lạc Mẫn về nước rồi nghỉ ngơi, sau đó cậu sẽ trở lại Tôn Cạnh, nghĩ cách cứu người. Thế nhưng, Quỷ Thu lại thần kỳ dưới sự áp giải của cảnh sát Nhật Bản mà thong dong chạy mất, tiếp tục viết nên truyền kỳ của cậu ta, điều này khiến cho Phùng Thu Sinh vừa bội phục vừa hài lòng.
Hôm nay cậu tới đây, thứ nhất là muốn nhìn Lâm Tĩnh, thứ hai là sợ hắn sau khi nghe tin Quỷ Thu trốn ngục đã cảm thấy không thoải mái, hiện tại thấy Lâm Tĩnh không có tức giận gì, tựa như không để ý chuyện này, cậu cũng không cần phải đa sự, chỉ thoải mái, nhưng vẫn khó nhịn mà nói suy nghĩ trong lòng mình ra, hy vọng Lâm Tĩnh không nên chấp, sau này gây khó dễ cho Quỷ Thu.
Nhưng Lâm Tĩnh lại rất bội phục Lăng Tử Hàn, đã giả làm sát thủ còn không quên cứu người, loại tính cách này từ thời xa xưa lúc tình cảm con người đặt làm trọng cho đến ngày hôm nay, thời hiện đại khi lòng người với nhau ngày càng đạm mạc thì càng thêm hiếm gặp, đây là điều rất đáng khiến người khác khởi kính.
Hai người bọn họ mỉm cười uống rượu, nói chuyện phiếm, Lôi Hồng Phi ngồi ở bên cạnh chăm chú lắng nghe. Y rất ít nói chuyện, chỉ là không ngừng cầm lấy chai rượu không ngừng chuốc rượu cho hai người họ. Phùng Thu Sinh khách khí, nhưng thấy Lâm Tĩnh lại thản nhiên tiếp nhận, cậu cũng không từ chối thành ý của y nữa.
Bữa cơm này ăn mất 2 tiếng, khách và chủ tẫn hoan mà tán. Lôi Hồng Phi gọi bên đại sứ quán phái một nhân viên công tác lái xe đưa Phùng Thu Sinh trở lại, sau đó quay đầu nhìn về phía Lâm Tĩnh.
Nhìn ánh mắt dưới ánh đèn không ngừng sinh quang, y cẩn thận đưa tay ôm lấy thắt lưng Lâm Tĩnh, thử thăm dò hỏi: “Cậu say?"
Lâm Tĩnh dường như rất thanh tỉnh, rõ ràng nói “Tôi không có say", sau đó xoay người đi vào trong tòa nhà.
Lôi Hồng Phi có chút thất vọng, lập tức tự mình tỉnh lại vài giây, rồi nhanh chóng đuổi theo, thân thiết mà nói: “Dù không say, cũng mệt rồi phải không, trở về phòng nghỉ sớm 1 chút đi."
Lâm Tĩnh suy nghĩ một chút, hình như tối nay không có gì phải làm, nên sảng khoái gật đầu: “Được, về phòng nghỉ ngơi."
Tác giả :
Mãn Tọa Y Quan Thắng Tuyết