Hổ Lang Truyền Thuyết
Chương 25
Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Nửa tháng sau, Lâm Tĩnh nhận được mệnh lệnh của tổng tham, muốn hắn kết thúc nhiệm vụ tại B quốc, lập tức quay về Bắc Kinh.
Lôi Hồng Phi trọng thương, hắn cùng Ninh Giác Phi phải có 1 người tiếp nhận chỉ huy, quay về bộ tư lệnh tọa trấn, việc bình định B quốc cũng không phải chuyện lớn, không cần để hai quan chỉ huy cao cấp đặc chiến để lại nơi đó, bởi vậy điều Lâm Tĩnh về nước. Các bộ môn lần lượt phân chia công hàm cho cục quốc an B quốc, sau khi hiệp thương việc này, hy vọng Lâm Tĩnh mau chóng từ chức về nước.
Chuyện này không tính là lớn, quốc an có thể xử lý, nhưng Chu Tự tự mình gọi điện cho Lâm Tĩnh, mời hắn ở lại. Thì ra bộ đội đặc chủng trong quân đội là do Ban Địch An chuẩn bị, lúc này cơ bản đã đánh tan, y hy vọng Lâm Tĩnh có thể hỗ trợ việc trùng kiến để huấn luyện bộ đội đặc chủng.
Lâm Tĩnh lo lắng cho Lôi Hồng Phi, trận bên này cơ bản đã đánh xong, cục diện chiến đấu sẽ do quân đội đi giải quyết, không phải đặc công, cho nên hắn một lòng muốn quay về, rất khách khí mà nói: “Cám ơn Tự ca, nhưng quân lệnh như núi, tôi phải phụng lệnh về nước. Chuyện huấn luyện bộ đội đặc chủng, xin Tự ca thương lượng lại với bộ quốc phòng bên chúng tôi."
Chu Tự tất nhiên cũng hiểu rõ, Lâm Tĩnh không phải quân sĩ của chính nước mình, hắn phải dựa theo quân lệnh mà hành động, không thể tự mình chủ trương, vì vậy chỉ có thể tiếc nuối để hắn rời đi.
Lúc này, đại đội đặc công đã trở lại căn cứ nghĩ ngơi và hồi phục, tùy thời chuẩn bị tham dự việc duy trì trị an thủ đô sau chiến tranh. Bọn họ đánh 1 trận ở Cổ Lỗ đảo, trở lại Khê La lại lâm chiến, đội đặc công khuynh sào xuất động, đánh cho phi thường kịch liệt, đoạt lại được phủ tổng thống cùng đài truyền hình quốc gia, cuộc chiến đó đánh cực đẹp. Trải qua nhiều lần sàng chọn đấu loại của đoàn huấn luyện viên Trung Quốc, những người còn lại trong đội đều là tinh anh, người bị thương trong cuộc chiến không ít, nhưng người tử vong cũng không nhiều. Hiện tại những người bị thương thì đến bệnh viện điều trị, những người khác ở lại căn cứ mật thiết quan tâm biến hóa thế cục.
“Kim bài" Phùng Thu Sinh bị thương, nhưng cũng không nặng, nằm trong bệnh viện 2 ngày đã đòi xuất viện, chạy về cảnh đội. Lâm Tĩnh viết một phần báo cáo, kiến nghị do Phùng Thu Sinh đảm nhiệm đại đội trưởng, đoàn huấn luyện viên tiếp tục ở lại, trợ giúp cậu chỉ huy. Xét đến cùng, bọn họ cũng cần phải có đại đội trưởng của chính mình, không thể nào để Lâm Tĩnh đảm nhiệm chức vụ này mãi được. Phần báo cáo đó đồng thời được gửi đi cho cục quốc thổ cùng Chu Tự, không lâu sau có phúc đáp phản hồi, đồng ý đề nghị của hắn.
Phùng Thu Sinh thương thế chưa lành, Lâm Tĩnh không có gọi cậu tới văn phòng, mà tới ký túc xá tìm cậu.
Lúc này, phần lớn đội viện đặc công đều đang huấn luyện ở bên ngoài, ký túc xá rất an tĩnh, thỉnh thoảng có thể nghe thấy được tiếng nổ mạnh truyền đến từ xa, thấy được thành thị khắp nơi không ngừng truyền ra khói đen. Đây là quét sạch tàn dư phản quân cùng với tội phạm thừa dịp loạn phá phách cướp bóc.
Trung đội trưởng có ký túc xá riêng, Lâm Tĩnh đi tới trước phòng Phùng Thu Sinh, nhẹ nhàng gõ cửa.
Tiếng Phùng Thu Sinh vang lên: “Mời vào."
Lâm Tĩnh đẩy cửa ra, đánh giá tình hình trong phòng.
Hiện tại Phùng Thu Sinh thương thế chưa lành, không thể tham gia huấn luyện hằng ngày, liền một mực ở trong phòng học tập các tri thức về phương diện chỉ huy tác chiến đặc chủng. Thấy Lâm Tĩnh, cậu lập tức đứng dậy nghiêm chào, chờ đợi chỉ thị.
Cả người cậu từ trên xuống dưới đều quấn đầy vải băng, cho dù quần áo chỉnh tề, cũng có thể nhìn thấy được từ cổ, cổ tay, tuy rằng trên mặt không có băng vải hoặc băng dính vết thương gì, nhưng có vài chỗ vết thương đã đóng vảy, vừa nhìn là thấy ngay.
Lâm Tĩnh đi vào cửa, nói với cậu: “Ngồi đi."
“Yes, sir." Phùng Thu Sinh ngồi rất quy củ, sống lưng thẳng tắp.
“Thả lỏng đi." Lâm Tĩnh mỉm cười khoát tay với cậu. “Vết thương trên người thế nào rồi?"
Lúc này mới Phùng Thu Sinh mới có chút thả lỏng. “Khá hơn rồi, cám ơn Lâm đại đội."
Lâm Tĩnh đã nhìn qua báo cáo cùng bệnh án của cậu, xác thực là không để lại di chứng gì, chỉ cần tịnh dưỡng cho tốt, khôi phục thể năng, thì sau này với các huấn luyện cùng chấp hành nhiệm vụ sẽ không có bất kì ảnh hưởng gì, trong lòng rất thoải mái.
Hắn chưa bao giờ nói dư thừa, lúc này liền đi thẳng vào vấn đề: “Tôi phải về nước."
Phùng Thu Sinh hoắc mắt đứng dậy, vành mắt có chút đỏ. “Sao lại nhanh như vậy? Mới vừa đánh trận xong, sao anh lại có thể đi như vậy?"
Lâm Tĩnh thấy cậu chân tình lưu lộ, trong lòng cũng có chút không dễ chịu. Người thanh niên này đã từng chịu nhiều tổn thương, có thể tới lên cao được tới ngày hôm nay, phải là một người cực kỳ có nghị lực và ý chí hơn hẳn người thương, khiến cho người ta cực kỳ khen ngợi. Thanh âm của hắn rất nhu hòa, mỉm cười giải thích. “Lôi tư lệnh bên chúng tôi bị thương, Ninh phó tư lệnh lại đang dẫn người tiến công bộ tư lệnh phản quân, không thể rời đi. Bộ tư lệnh bên chúng tôi cần 1 đống thứ phải xử lý, tôi phải trở về đảm nhiệm công tác."
Phùng Thu Sinh rất khó chịu. “Vậy … anh có về lại đây không?"
Lâm Tĩnh tận lực nói năng uyển chuyển. “Tôi là quân nhân, phải tuân theo mệnh lệnh. Thế nhưng, nếu có ngày nghỉ, tôi sẽ đến thăm cậu."
Phùng Thu Sinh nghe được hai chữ “Ngày nghỉ", sắc mặt cũng tốt hơn. “Đúng, tôi cũng sẽ có ngày nghỉ, tôi có thể đến Bắc Kinh thăm anh phải không?"
“Đương nhiên có thể." Lâm Tĩnh lập tức gật đầu, sảng khoái mà nói. “Cậu tới phải gọi trước cho tôi, tôi ra sân bay đón cậu, ăn chơi ngủ nghỉ gì đó cứ giao cho tôi, tôi sẽ sắp xếp."
Phùng Thu Sinh hài lòng nở nụ cười: “Được, tôi nhất định đi."
Lâm Tĩnh thấy cậu không còn khổ sở, mới yên lòng, ôn hòa mà nói. “Cậu ngồi đi, tôi có việc bàn với cậu."
Phùng Thu Sinh lập tức quy củ lại. “Yes, sir." Sau đó liền ngồi xuống.
“Tôi đã viết báo cáo gửi cho cấp trên, đề cử cậu làm đại đội trưởng." Lâm Tĩnh đưa tay, chặn lại lời cậu định nói. “Cậu còn rất trẻ, nhưng ý thức chỉ huy so với bất kì trung đội trưởng nào cũng đều mạnh hơn, lần này trận chiến ở trên đảo Cổ Lỗ cậu biểu hiện rất xuất sắc, có không ít người nhìn cậu đầy khâm phục. Cậu đã từng chỉ huy tiểu đội của chính mình trong huấn luyện và thực chiến, nhất định có kinh nghiệm. Đương nhiên, chỉ huy 1 tiểu đội khác với chỉ huy 1 trung đội, chỉ huy một đại đội càng không dễ dàng, chỉ cần cậu nỗ lực học tập, sẽ mau chóng tiến xa. Tôi chỉ một mình về nước, những huấn luyện viên khác vẫn ở lại, tiếp tục ở nơi này chỉ đạo huấn luyện. Mặt khác, Tầnhuấn luyện viên sẽ tạm thời đảm nhiệm phó đại đội trưởng, một là hỗ trợ công tác cho cậu, 2 là bồi dưỡng cho cậu, trong 2 trợ thủ của tôi, thì kinh nghiệm chỉ huy của anh ấy là phong phú nhất, cậu cần phải học tập anh ta nhiều."
Tần huấn luyện viên này là phó đội trưởng đội đột kích tại quốc nội, đương nhiên sẽ không nói ra thân phận của anh ta, nhưng Phùng Thu Sinh đã minh bạch, cực kỳ cảm kích với sự an bài của hắn.
“Lâm đội trưởng." Vành mắt cậu lại đỏ. “Anh yên tâm, tôi nhất định nhớ kỹ lời anh nói, tuyệt không phụ sự tin tưởng và bồi dưỡng của anh."
“Rất tốt." Lâm Tĩnh thoả mãn gật đầu, nói cho cậu nghe 1 dãy số điện thoại. “Đây là số điện thoại của tôi tại Bắc Kinh, nếu cậu có vấn đề gì khó giải quyết, cứ gọi hỏi tôi."
Phùng Thu Sinh như lấy được chí bảo, nhanh chóng ghi nhớ. “Cám ơn Lâm đại đội, tôi nhất định sẽ không làm phiền anh."
“Không phiền đâu." Lâm Tĩnh đứng dậy. “Cậu cứ nghỉ trước đi, một lát tôi sẽ đi thông báo cho cậu cùng Tần huấn luyện viên cùng mở cuộc họp, đem công tác bàn giao 1 chút."
Phùng Thu Sinh vội vã đáp ứng, đứng dậy tiễn hắn ra cửa.
Lâm Tĩnh nhanh chóng rời đi, xuống lầu đi qua thao trường, tới văn phòng.
Ngồi ở trước bàn suy nghĩ một hồi, hắn cầm lấy điện thoại gọi đi, thân thiết hỏi. “Tình huống khá tốt, vết thương Hồng Phi đang khỏi hẳn, chúng tôi dự định 1 tháng sau lắp tay giả cho y."
“Thật à? Cái tay giả đó … thế nào?" Hắn khó khăn hỏi.
“Là nghiên cứu chế tạo mới nhất của chúng tôi …" Đồng Duyệt đơn giản giới thiệu cho hắn, các loại tính năng của tay giả này. Tuy rằng thân bằng hảo hữu của Lôi Hồng Phi ai cũng đã từng hỏi qua, hắn cũng từng giải thích vài lần, nhưng lúc này vẫn rất có kiên trì.
Lâm Tĩnh tỉ mỉ nghe xong, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. “Nếu như có thể làm được 1 cánh tay cơ bản giống nguyên cánh tay lúc trước thì thật tốt quá."
“Từ ca bệnh trước đây của chúng tôi mà xem xét, thì sau khi lắp đặt tay giả này vào xong, xác thực cảm giác so với cánh tay vốn có cũng không khác biệt." Đồng Duyệt ôn hòa mà nói. “Kỹ thuật sinh vật mà chúng tôi sử dụng rất tiên tiến, phương diện thần kinh nghiên cứu càng thuộc hàng đầu. Cảm giác có được của con người đều thông qua đầu dây thần kinh truyền trung khu thần kinh, chỉ cần hệ thần kinh trên tay giả cùng với cánh tay trước đây đồng nhất, thì lúc sử dụng cảm giác vẫn sẽ giống nhau."
Hắn dùng từ ngữ bình thường nhất để giải thích ra 1 nguyên lý phức tạp, Lâm Tĩnh vừa nghe liền minh bạch, trong lòng hiểu rõ, càng thêm cao hứng. “Tôi hiểu rồi, cám ơn chú Đồng."
“Đừng khách khí." Đồng Duyệt quan tâm mà nói. “Cậu đang phải chiến đấu, chú ý an toàn."
“Tôi biết rồi." Dừng một chút, Lâm Tĩnh còn không giấu giếm gì với vị bác sĩ trưởng bối tuổi trẻ này. “Chú Đồng, tôi sẽ mau chóng về Bắc Kinh."
“Thật à? Vậy thì tốt." Đồng Duyệt trở lại văn phòng, quay đầu ngoài cửa sổ suy nghĩ 1 chút, rốt cục quyết định nói cho hắn biết. “Lâm Tĩnh, nói thật, bệnh nhân vừa bị mất tứ chi thường xuất hiện ảo giác tứ chi, sản sinh ảo giác đau đớn tứ chi. Tuy rằng Hồng Phi không nói, nhưng tôi có thể nhìn thấy được, y cũng có. Tuy rằng cánh tay y đã mất, nhưng đại não của y luôn sản sinh thông tin lệch lạc, khiến y nghĩ rằng cánh tay vẫn còn đó, hơn nữa bị thương không nhẹ, vì vậy vô cùng đau đớn, thậm chí không cách nào ngủ được. Cho tới bây giờ, đây vẫn là một hiện tượng thần bí, khoa học y học không thể giải thích, cũng không tìm ra được nguyên nhân."
Lâm Tĩnh nhíu mày, rất lo lắng hỏi. “Vậy phải làm sao?"
“Tôi chỉ có thể dùng thuốc để giảm bớt cảm giác đau đớn cho y, sau đó nghĩ cách giao lưu với y." Đồng Duyệt có chút bất đắc dĩ. “Ý chí Hồng Phi cực kỳ kiên cường, y biết rõ được đau đớn của việc cánh tay không còn tồn tại chỉ là ảo giác, cho nên bản thân tự mình chịu đựng, kiên quyết không chịu nói ra, càng không để Tử Hàn cùng cha mẹ y biết. Cậu là bạn thân của Hồng Phi, tôi hy vọng lần này cậu quay về Bắc Kinh có thể trợ giúp tôi trị liệu cho y."
“Không thành vấn đề." Thiết bị gọi khẩn cấp trên bàn Lâm Tĩnh bỗng nhiên vang lên. “Lâm đại đội, Lâm đại đội, khu phía sau nam có một ngân hàng bị cướp. Quân đội cùng cảnh sát bên kia xuất động vây quanh, bức bọn cướp tới 1 bệnh viện. Bệnh nhân bên trong rất nhiều, bọn cướp bắt bệnh nhân làm con tin, quân cảnh bên ngoài không thể tiến công. Tôi lệnh cho đại đội đặc công bên anh lập tức xuất động, giải cứu con tin."
Đó là tổng trưởng cảnh sát, do ông tự mình hạ lệnh, có thể thấy được tính nghiêm trọng của tình thế này.
Lâm Tĩnh lập tức cúp máy Đồng Duyệt, vừa trả lời “Yes, chúng tôi lập tức tới." vừa nhấn chuông báo chiến đấu.
Beta: Kaori0kawa
Nửa tháng sau, Lâm Tĩnh nhận được mệnh lệnh của tổng tham, muốn hắn kết thúc nhiệm vụ tại B quốc, lập tức quay về Bắc Kinh.
Lôi Hồng Phi trọng thương, hắn cùng Ninh Giác Phi phải có 1 người tiếp nhận chỉ huy, quay về bộ tư lệnh tọa trấn, việc bình định B quốc cũng không phải chuyện lớn, không cần để hai quan chỉ huy cao cấp đặc chiến để lại nơi đó, bởi vậy điều Lâm Tĩnh về nước. Các bộ môn lần lượt phân chia công hàm cho cục quốc an B quốc, sau khi hiệp thương việc này, hy vọng Lâm Tĩnh mau chóng từ chức về nước.
Chuyện này không tính là lớn, quốc an có thể xử lý, nhưng Chu Tự tự mình gọi điện cho Lâm Tĩnh, mời hắn ở lại. Thì ra bộ đội đặc chủng trong quân đội là do Ban Địch An chuẩn bị, lúc này cơ bản đã đánh tan, y hy vọng Lâm Tĩnh có thể hỗ trợ việc trùng kiến để huấn luyện bộ đội đặc chủng.
Lâm Tĩnh lo lắng cho Lôi Hồng Phi, trận bên này cơ bản đã đánh xong, cục diện chiến đấu sẽ do quân đội đi giải quyết, không phải đặc công, cho nên hắn một lòng muốn quay về, rất khách khí mà nói: “Cám ơn Tự ca, nhưng quân lệnh như núi, tôi phải phụng lệnh về nước. Chuyện huấn luyện bộ đội đặc chủng, xin Tự ca thương lượng lại với bộ quốc phòng bên chúng tôi."
Chu Tự tất nhiên cũng hiểu rõ, Lâm Tĩnh không phải quân sĩ của chính nước mình, hắn phải dựa theo quân lệnh mà hành động, không thể tự mình chủ trương, vì vậy chỉ có thể tiếc nuối để hắn rời đi.
Lúc này, đại đội đặc công đã trở lại căn cứ nghĩ ngơi và hồi phục, tùy thời chuẩn bị tham dự việc duy trì trị an thủ đô sau chiến tranh. Bọn họ đánh 1 trận ở Cổ Lỗ đảo, trở lại Khê La lại lâm chiến, đội đặc công khuynh sào xuất động, đánh cho phi thường kịch liệt, đoạt lại được phủ tổng thống cùng đài truyền hình quốc gia, cuộc chiến đó đánh cực đẹp. Trải qua nhiều lần sàng chọn đấu loại của đoàn huấn luyện viên Trung Quốc, những người còn lại trong đội đều là tinh anh, người bị thương trong cuộc chiến không ít, nhưng người tử vong cũng không nhiều. Hiện tại những người bị thương thì đến bệnh viện điều trị, những người khác ở lại căn cứ mật thiết quan tâm biến hóa thế cục.
“Kim bài" Phùng Thu Sinh bị thương, nhưng cũng không nặng, nằm trong bệnh viện 2 ngày đã đòi xuất viện, chạy về cảnh đội. Lâm Tĩnh viết một phần báo cáo, kiến nghị do Phùng Thu Sinh đảm nhiệm đại đội trưởng, đoàn huấn luyện viên tiếp tục ở lại, trợ giúp cậu chỉ huy. Xét đến cùng, bọn họ cũng cần phải có đại đội trưởng của chính mình, không thể nào để Lâm Tĩnh đảm nhiệm chức vụ này mãi được. Phần báo cáo đó đồng thời được gửi đi cho cục quốc thổ cùng Chu Tự, không lâu sau có phúc đáp phản hồi, đồng ý đề nghị của hắn.
Phùng Thu Sinh thương thế chưa lành, Lâm Tĩnh không có gọi cậu tới văn phòng, mà tới ký túc xá tìm cậu.
Lúc này, phần lớn đội viện đặc công đều đang huấn luyện ở bên ngoài, ký túc xá rất an tĩnh, thỉnh thoảng có thể nghe thấy được tiếng nổ mạnh truyền đến từ xa, thấy được thành thị khắp nơi không ngừng truyền ra khói đen. Đây là quét sạch tàn dư phản quân cùng với tội phạm thừa dịp loạn phá phách cướp bóc.
Trung đội trưởng có ký túc xá riêng, Lâm Tĩnh đi tới trước phòng Phùng Thu Sinh, nhẹ nhàng gõ cửa.
Tiếng Phùng Thu Sinh vang lên: “Mời vào."
Lâm Tĩnh đẩy cửa ra, đánh giá tình hình trong phòng.
Hiện tại Phùng Thu Sinh thương thế chưa lành, không thể tham gia huấn luyện hằng ngày, liền một mực ở trong phòng học tập các tri thức về phương diện chỉ huy tác chiến đặc chủng. Thấy Lâm Tĩnh, cậu lập tức đứng dậy nghiêm chào, chờ đợi chỉ thị.
Cả người cậu từ trên xuống dưới đều quấn đầy vải băng, cho dù quần áo chỉnh tề, cũng có thể nhìn thấy được từ cổ, cổ tay, tuy rằng trên mặt không có băng vải hoặc băng dính vết thương gì, nhưng có vài chỗ vết thương đã đóng vảy, vừa nhìn là thấy ngay.
Lâm Tĩnh đi vào cửa, nói với cậu: “Ngồi đi."
“Yes, sir." Phùng Thu Sinh ngồi rất quy củ, sống lưng thẳng tắp.
“Thả lỏng đi." Lâm Tĩnh mỉm cười khoát tay với cậu. “Vết thương trên người thế nào rồi?"
Lúc này mới Phùng Thu Sinh mới có chút thả lỏng. “Khá hơn rồi, cám ơn Lâm đại đội."
Lâm Tĩnh đã nhìn qua báo cáo cùng bệnh án của cậu, xác thực là không để lại di chứng gì, chỉ cần tịnh dưỡng cho tốt, khôi phục thể năng, thì sau này với các huấn luyện cùng chấp hành nhiệm vụ sẽ không có bất kì ảnh hưởng gì, trong lòng rất thoải mái.
Hắn chưa bao giờ nói dư thừa, lúc này liền đi thẳng vào vấn đề: “Tôi phải về nước."
Phùng Thu Sinh hoắc mắt đứng dậy, vành mắt có chút đỏ. “Sao lại nhanh như vậy? Mới vừa đánh trận xong, sao anh lại có thể đi như vậy?"
Lâm Tĩnh thấy cậu chân tình lưu lộ, trong lòng cũng có chút không dễ chịu. Người thanh niên này đã từng chịu nhiều tổn thương, có thể tới lên cao được tới ngày hôm nay, phải là một người cực kỳ có nghị lực và ý chí hơn hẳn người thương, khiến cho người ta cực kỳ khen ngợi. Thanh âm của hắn rất nhu hòa, mỉm cười giải thích. “Lôi tư lệnh bên chúng tôi bị thương, Ninh phó tư lệnh lại đang dẫn người tiến công bộ tư lệnh phản quân, không thể rời đi. Bộ tư lệnh bên chúng tôi cần 1 đống thứ phải xử lý, tôi phải trở về đảm nhiệm công tác."
Phùng Thu Sinh rất khó chịu. “Vậy … anh có về lại đây không?"
Lâm Tĩnh tận lực nói năng uyển chuyển. “Tôi là quân nhân, phải tuân theo mệnh lệnh. Thế nhưng, nếu có ngày nghỉ, tôi sẽ đến thăm cậu."
Phùng Thu Sinh nghe được hai chữ “Ngày nghỉ", sắc mặt cũng tốt hơn. “Đúng, tôi cũng sẽ có ngày nghỉ, tôi có thể đến Bắc Kinh thăm anh phải không?"
“Đương nhiên có thể." Lâm Tĩnh lập tức gật đầu, sảng khoái mà nói. “Cậu tới phải gọi trước cho tôi, tôi ra sân bay đón cậu, ăn chơi ngủ nghỉ gì đó cứ giao cho tôi, tôi sẽ sắp xếp."
Phùng Thu Sinh hài lòng nở nụ cười: “Được, tôi nhất định đi."
Lâm Tĩnh thấy cậu không còn khổ sở, mới yên lòng, ôn hòa mà nói. “Cậu ngồi đi, tôi có việc bàn với cậu."
Phùng Thu Sinh lập tức quy củ lại. “Yes, sir." Sau đó liền ngồi xuống.
“Tôi đã viết báo cáo gửi cho cấp trên, đề cử cậu làm đại đội trưởng." Lâm Tĩnh đưa tay, chặn lại lời cậu định nói. “Cậu còn rất trẻ, nhưng ý thức chỉ huy so với bất kì trung đội trưởng nào cũng đều mạnh hơn, lần này trận chiến ở trên đảo Cổ Lỗ cậu biểu hiện rất xuất sắc, có không ít người nhìn cậu đầy khâm phục. Cậu đã từng chỉ huy tiểu đội của chính mình trong huấn luyện và thực chiến, nhất định có kinh nghiệm. Đương nhiên, chỉ huy 1 tiểu đội khác với chỉ huy 1 trung đội, chỉ huy một đại đội càng không dễ dàng, chỉ cần cậu nỗ lực học tập, sẽ mau chóng tiến xa. Tôi chỉ một mình về nước, những huấn luyện viên khác vẫn ở lại, tiếp tục ở nơi này chỉ đạo huấn luyện. Mặt khác, Tầnhuấn luyện viên sẽ tạm thời đảm nhiệm phó đại đội trưởng, một là hỗ trợ công tác cho cậu, 2 là bồi dưỡng cho cậu, trong 2 trợ thủ của tôi, thì kinh nghiệm chỉ huy của anh ấy là phong phú nhất, cậu cần phải học tập anh ta nhiều."
Tần huấn luyện viên này là phó đội trưởng đội đột kích tại quốc nội, đương nhiên sẽ không nói ra thân phận của anh ta, nhưng Phùng Thu Sinh đã minh bạch, cực kỳ cảm kích với sự an bài của hắn.
“Lâm đội trưởng." Vành mắt cậu lại đỏ. “Anh yên tâm, tôi nhất định nhớ kỹ lời anh nói, tuyệt không phụ sự tin tưởng và bồi dưỡng của anh."
“Rất tốt." Lâm Tĩnh thoả mãn gật đầu, nói cho cậu nghe 1 dãy số điện thoại. “Đây là số điện thoại của tôi tại Bắc Kinh, nếu cậu có vấn đề gì khó giải quyết, cứ gọi hỏi tôi."
Phùng Thu Sinh như lấy được chí bảo, nhanh chóng ghi nhớ. “Cám ơn Lâm đại đội, tôi nhất định sẽ không làm phiền anh."
“Không phiền đâu." Lâm Tĩnh đứng dậy. “Cậu cứ nghỉ trước đi, một lát tôi sẽ đi thông báo cho cậu cùng Tần huấn luyện viên cùng mở cuộc họp, đem công tác bàn giao 1 chút."
Phùng Thu Sinh vội vã đáp ứng, đứng dậy tiễn hắn ra cửa.
Lâm Tĩnh nhanh chóng rời đi, xuống lầu đi qua thao trường, tới văn phòng.
Ngồi ở trước bàn suy nghĩ một hồi, hắn cầm lấy điện thoại gọi đi, thân thiết hỏi. “Tình huống khá tốt, vết thương Hồng Phi đang khỏi hẳn, chúng tôi dự định 1 tháng sau lắp tay giả cho y."
“Thật à? Cái tay giả đó … thế nào?" Hắn khó khăn hỏi.
“Là nghiên cứu chế tạo mới nhất của chúng tôi …" Đồng Duyệt đơn giản giới thiệu cho hắn, các loại tính năng của tay giả này. Tuy rằng thân bằng hảo hữu của Lôi Hồng Phi ai cũng đã từng hỏi qua, hắn cũng từng giải thích vài lần, nhưng lúc này vẫn rất có kiên trì.
Lâm Tĩnh tỉ mỉ nghe xong, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. “Nếu như có thể làm được 1 cánh tay cơ bản giống nguyên cánh tay lúc trước thì thật tốt quá."
“Từ ca bệnh trước đây của chúng tôi mà xem xét, thì sau khi lắp đặt tay giả này vào xong, xác thực cảm giác so với cánh tay vốn có cũng không khác biệt." Đồng Duyệt ôn hòa mà nói. “Kỹ thuật sinh vật mà chúng tôi sử dụng rất tiên tiến, phương diện thần kinh nghiên cứu càng thuộc hàng đầu. Cảm giác có được của con người đều thông qua đầu dây thần kinh truyền trung khu thần kinh, chỉ cần hệ thần kinh trên tay giả cùng với cánh tay trước đây đồng nhất, thì lúc sử dụng cảm giác vẫn sẽ giống nhau."
Hắn dùng từ ngữ bình thường nhất để giải thích ra 1 nguyên lý phức tạp, Lâm Tĩnh vừa nghe liền minh bạch, trong lòng hiểu rõ, càng thêm cao hứng. “Tôi hiểu rồi, cám ơn chú Đồng."
“Đừng khách khí." Đồng Duyệt quan tâm mà nói. “Cậu đang phải chiến đấu, chú ý an toàn."
“Tôi biết rồi." Dừng một chút, Lâm Tĩnh còn không giấu giếm gì với vị bác sĩ trưởng bối tuổi trẻ này. “Chú Đồng, tôi sẽ mau chóng về Bắc Kinh."
“Thật à? Vậy thì tốt." Đồng Duyệt trở lại văn phòng, quay đầu ngoài cửa sổ suy nghĩ 1 chút, rốt cục quyết định nói cho hắn biết. “Lâm Tĩnh, nói thật, bệnh nhân vừa bị mất tứ chi thường xuất hiện ảo giác tứ chi, sản sinh ảo giác đau đớn tứ chi. Tuy rằng Hồng Phi không nói, nhưng tôi có thể nhìn thấy được, y cũng có. Tuy rằng cánh tay y đã mất, nhưng đại não của y luôn sản sinh thông tin lệch lạc, khiến y nghĩ rằng cánh tay vẫn còn đó, hơn nữa bị thương không nhẹ, vì vậy vô cùng đau đớn, thậm chí không cách nào ngủ được. Cho tới bây giờ, đây vẫn là một hiện tượng thần bí, khoa học y học không thể giải thích, cũng không tìm ra được nguyên nhân."
Lâm Tĩnh nhíu mày, rất lo lắng hỏi. “Vậy phải làm sao?"
“Tôi chỉ có thể dùng thuốc để giảm bớt cảm giác đau đớn cho y, sau đó nghĩ cách giao lưu với y." Đồng Duyệt có chút bất đắc dĩ. “Ý chí Hồng Phi cực kỳ kiên cường, y biết rõ được đau đớn của việc cánh tay không còn tồn tại chỉ là ảo giác, cho nên bản thân tự mình chịu đựng, kiên quyết không chịu nói ra, càng không để Tử Hàn cùng cha mẹ y biết. Cậu là bạn thân của Hồng Phi, tôi hy vọng lần này cậu quay về Bắc Kinh có thể trợ giúp tôi trị liệu cho y."
“Không thành vấn đề." Thiết bị gọi khẩn cấp trên bàn Lâm Tĩnh bỗng nhiên vang lên. “Lâm đại đội, Lâm đại đội, khu phía sau nam có một ngân hàng bị cướp. Quân đội cùng cảnh sát bên kia xuất động vây quanh, bức bọn cướp tới 1 bệnh viện. Bệnh nhân bên trong rất nhiều, bọn cướp bắt bệnh nhân làm con tin, quân cảnh bên ngoài không thể tiến công. Tôi lệnh cho đại đội đặc công bên anh lập tức xuất động, giải cứu con tin."
Đó là tổng trưởng cảnh sát, do ông tự mình hạ lệnh, có thể thấy được tính nghiêm trọng của tình thế này.
Lâm Tĩnh lập tức cúp máy Đồng Duyệt, vừa trả lời “Yes, chúng tôi lập tức tới." vừa nhấn chuông báo chiến đấu.
Tác giả :
Mãn Tọa Y Quan Thắng Tuyết