Hổ Duyến
Chương 55
Cũng không đợi mọi người phản ứng lại, vệ binh bên ngoài liền vọt đến, bao vây mấy người.
"Cứu ta! Những tên đạo tặc lớn mật này dám cưỡng ép thái y đương thời, mau bắt bọn họ lại!!" Hồ thái y khẽ động cũng không dám động, chỉ sợ vũ khí sắc bén cạnh cổ khiến bản thân đánh mất cái mạng nhỏ này.
Các vệ binh đi bước một rút nhỏ vòng vây, cũng không dám tùy tiện động thủ, hiển nhiên đối với Dạ Linh cầm thanh kiếm sắc kia, người tỏa ra lạnh ý có chút kiêng kỵ.
Dạ Linh nhíu mày, đưa tay vào ngực lấy ra một khối lệnh bài bằng bạc đưa ra trước mặt mọi người, mặt trên rõ ràng khắc một chữ "Linh". Những người khác đều ngẩn ngơ, lại nghe Dạ Linh nói gằn từng chữ từng câu: "Chúng ta muốn gặp hoàng thượng!"
"A Linh!?" Thiệu Ngạn Mục lấy lại tinh thần lớn tiếng hỏi dò Dạ Linh, bản thân nhất định phải lập tức cho thấy thân phận của mình sao?
"Đại..." Đông cứng nuốt vào chữ "ca", "Nương nương, lẽ nào người không muốn cho tiểu hoàng tử khỏe mạnh đứng lên được sao."
Ngạn Mục sao lại không muốn?! Thế nhưng...
Được rồi, cái gì nên tới chung quy phải tới! Thiệu Ngạn Mục cũng không phải không dám đối mặt với người đó, chỉ là một chút nôn nóng một chúng sợ hãi mà thôi. Nếu suy nghĩ cẩn thận rồi, thì gập đầu với Dạ Linh.
Cũng đúng lúc này, các vệ binh còn chưa biết rõ nương nương đây, cả ý tứ tiểu hoàng tử, còn có lệnh bài vừa sử dụng kia là sao, thì từ góc tối lại hiện thêm một người --- là ám vệ!
Các vệ binh vừa thấy ám vệ xuất hiện, chỉ biết việc lúc này không phải việc bản thân có khả năng quản lý rồi, liếc mắt cho nhau rồi thối lui rời đi, chỉ còn Hồ thái y đang lạnh run, nương nương? Tiểu hoàng tử? Hồ thái y lập tức nhớ tới từng tần phi bị hoàng thượng an bài trục xuất khỏi hoàng cung. Không tính đều đã đi, còn để lại một danh hiệu -- "Ngôn phi"! Nhìn Thiệu Ngạn Mục ôm bé con kia, Hồ thái y không khỏi run sợ, lẽ nào... chính là người đó?!
Không đợi hồ thái y suy nghĩ cẩn thận, ám vệ đã kiểm tra xong lệnh bài chữ "Linh", bất ngờ còn cúi đầu hành lễ: "Thuộc hạ hộ vệ bát đội Ngũ Húc ra mắt" Nói xong mắt còn liếc qua nơi nào đó ý bảo thông báo cho hoàng thượng.
Do Hộ Linh vẫn mang bịt mặt, cho nên những hộ vệ khác cũng chưa nhận ra được, mãi đến khi Ngũ Húc phụ trách khu này thấy khối lệnh bài mới dám xác định, thậm trí có chút hưng phấn. Phải biết rằng, khi trước hoàng thượng thấy Hộ Linh biến mất cũng không tìm người khác thêm vào vị trí kia, trái lại luôn mãi nhấn mạnh chỉ cần xuất hiện manh mối của Hộ Linh đều phải lập tức bẩm báo với Người. Bọn họ làm thuộc hạ không hỏi người ngoài, chỉ quan tâm chấp hành nhiệm vụ, hoàng thượng lại cách vài ngày muốn tự bản thân tới hỏi thăm, mức độ coi trọng không cần nói cũng biết.
Tỉ mỉ quan sát Thiệu Ngạn Mục phía sau, Ngũ Húc rất hoài nghi người đàn ông ôm ấp con thơ này chính là Ngôn Phi khi xưa. Thân là người thuộc đội hộ vệ chung quy là phải biết được nhiều chuyện, thấy Ngạn Mục rõ ràng là Ngôn phi vẫn chưa như lời rằng đã "chết", huống chi Hộ Linh cũng đã nói rõ ràng người này chính là "Nương nương" rồi...
Thu hồi lệnh bài, lại liếc mắt trừng Hồ thái y, mới thu kiếm vào vỏ. Dạ Linh gật đầu hướng Ngũ Húc ý bảo quay lại liền đi trở về bên cạnh Thiệu Ngạn Mục.
Thương cảm Tráng Tam bên cạnh bị mấy chuyện liên tiếp trước mắt làm rối loạn đến độ sững sờ ngây dại.
Không qua bao lâu, ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân gấp gáp, lại dừng lại bên ngoài. Dẫn đầu chính là thiên tử một thân hoàng bào, Triệu Lẫm Hoán!
"Thuộc hạ (vi thần) khấu kiến hoàng thượng!"
Dạ Linh Ngũ Húc cùng Hồ thái y kia quỳ xuống hô mở đầu. Tráng Tam cũng lanh lợi, vừa thấy thân hoàng thượng tới, bật người bối rối phủ phục quỳ xuống.
Trong phòng chỉ còn Thiệu Ngạn Mục vẫn ôm bé con đứng đó.
Người trước mắt tuôn trào niềm vui hớn hở, kích động, thậm trí dày đặc quanh thân là sự nhớ mong, Thiệu Ngạn Mục đều nhìn thấy trong mắt, Ngạn Mục phát hiện bản thân cư nhiên phủ nhận không được sự nhớ mong đối với Lẫm Hoán...
Người đó... càng ngày càng chín chắn, có lẽ hai năm, cởi đi cái tầng ngang ngược, thêm phần anh khí, khiến trên mặt nguyên bản đã thêm nhiều phần vị đàn ông, lại càng có thể hấp dẫn mị hoặc người khác hơn. Nhưng tựa hồ...
Lẫm Hoán gầy đi...
"Em gầy đi, Ngạn nhi..." Thanh âm run run, nhưng Triệu Lẫm Hoán căn bản cũng không hơn.
Cái người trước mặt chính là người bản thân nhớ mong đã rất lâu rồi. Tâm đã từng bị móc ra thành trống rỗng giờ tựa hồ đã trở về, toàn thân từ trên đến đưới đều đang hưng phấn gào thét: "Em đã trở về! Em cuối cùng cũng đã trở về!!"
Mặc dù đã nắm chặt hai tay, nhưng Lẫm Hoán vẫn khống chế không được thân thể kích động run run, thật muốn tiến đến ôm em vào lòng! Đôi môi cũng mấp máy, bản thân có nhiều lời muốn nói với em, lại giống như đều bị chặn lại ở yết hầu, chỉ phun ra một tiếng: "Ngạn nhi..."
"Cứu ta! Những tên đạo tặc lớn mật này dám cưỡng ép thái y đương thời, mau bắt bọn họ lại!!" Hồ thái y khẽ động cũng không dám động, chỉ sợ vũ khí sắc bén cạnh cổ khiến bản thân đánh mất cái mạng nhỏ này.
Các vệ binh đi bước một rút nhỏ vòng vây, cũng không dám tùy tiện động thủ, hiển nhiên đối với Dạ Linh cầm thanh kiếm sắc kia, người tỏa ra lạnh ý có chút kiêng kỵ.
Dạ Linh nhíu mày, đưa tay vào ngực lấy ra một khối lệnh bài bằng bạc đưa ra trước mặt mọi người, mặt trên rõ ràng khắc một chữ "Linh". Những người khác đều ngẩn ngơ, lại nghe Dạ Linh nói gằn từng chữ từng câu: "Chúng ta muốn gặp hoàng thượng!"
"A Linh!?" Thiệu Ngạn Mục lấy lại tinh thần lớn tiếng hỏi dò Dạ Linh, bản thân nhất định phải lập tức cho thấy thân phận của mình sao?
"Đại..." Đông cứng nuốt vào chữ "ca", "Nương nương, lẽ nào người không muốn cho tiểu hoàng tử khỏe mạnh đứng lên được sao."
Ngạn Mục sao lại không muốn?! Thế nhưng...
Được rồi, cái gì nên tới chung quy phải tới! Thiệu Ngạn Mục cũng không phải không dám đối mặt với người đó, chỉ là một chút nôn nóng một chúng sợ hãi mà thôi. Nếu suy nghĩ cẩn thận rồi, thì gập đầu với Dạ Linh.
Cũng đúng lúc này, các vệ binh còn chưa biết rõ nương nương đây, cả ý tứ tiểu hoàng tử, còn có lệnh bài vừa sử dụng kia là sao, thì từ góc tối lại hiện thêm một người --- là ám vệ!
Các vệ binh vừa thấy ám vệ xuất hiện, chỉ biết việc lúc này không phải việc bản thân có khả năng quản lý rồi, liếc mắt cho nhau rồi thối lui rời đi, chỉ còn Hồ thái y đang lạnh run, nương nương? Tiểu hoàng tử? Hồ thái y lập tức nhớ tới từng tần phi bị hoàng thượng an bài trục xuất khỏi hoàng cung. Không tính đều đã đi, còn để lại một danh hiệu -- "Ngôn phi"! Nhìn Thiệu Ngạn Mục ôm bé con kia, Hồ thái y không khỏi run sợ, lẽ nào... chính là người đó?!
Không đợi hồ thái y suy nghĩ cẩn thận, ám vệ đã kiểm tra xong lệnh bài chữ "Linh", bất ngờ còn cúi đầu hành lễ: "Thuộc hạ hộ vệ bát đội Ngũ Húc ra mắt" Nói xong mắt còn liếc qua nơi nào đó ý bảo thông báo cho hoàng thượng.
Do Hộ Linh vẫn mang bịt mặt, cho nên những hộ vệ khác cũng chưa nhận ra được, mãi đến khi Ngũ Húc phụ trách khu này thấy khối lệnh bài mới dám xác định, thậm trí có chút hưng phấn. Phải biết rằng, khi trước hoàng thượng thấy Hộ Linh biến mất cũng không tìm người khác thêm vào vị trí kia, trái lại luôn mãi nhấn mạnh chỉ cần xuất hiện manh mối của Hộ Linh đều phải lập tức bẩm báo với Người. Bọn họ làm thuộc hạ không hỏi người ngoài, chỉ quan tâm chấp hành nhiệm vụ, hoàng thượng lại cách vài ngày muốn tự bản thân tới hỏi thăm, mức độ coi trọng không cần nói cũng biết.
Tỉ mỉ quan sát Thiệu Ngạn Mục phía sau, Ngũ Húc rất hoài nghi người đàn ông ôm ấp con thơ này chính là Ngôn Phi khi xưa. Thân là người thuộc đội hộ vệ chung quy là phải biết được nhiều chuyện, thấy Ngạn Mục rõ ràng là Ngôn phi vẫn chưa như lời rằng đã "chết", huống chi Hộ Linh cũng đã nói rõ ràng người này chính là "Nương nương" rồi...
Thu hồi lệnh bài, lại liếc mắt trừng Hồ thái y, mới thu kiếm vào vỏ. Dạ Linh gật đầu hướng Ngũ Húc ý bảo quay lại liền đi trở về bên cạnh Thiệu Ngạn Mục.
Thương cảm Tráng Tam bên cạnh bị mấy chuyện liên tiếp trước mắt làm rối loạn đến độ sững sờ ngây dại.
Không qua bao lâu, ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân gấp gáp, lại dừng lại bên ngoài. Dẫn đầu chính là thiên tử một thân hoàng bào, Triệu Lẫm Hoán!
"Thuộc hạ (vi thần) khấu kiến hoàng thượng!"
Dạ Linh Ngũ Húc cùng Hồ thái y kia quỳ xuống hô mở đầu. Tráng Tam cũng lanh lợi, vừa thấy thân hoàng thượng tới, bật người bối rối phủ phục quỳ xuống.
Trong phòng chỉ còn Thiệu Ngạn Mục vẫn ôm bé con đứng đó.
Người trước mắt tuôn trào niềm vui hớn hở, kích động, thậm trí dày đặc quanh thân là sự nhớ mong, Thiệu Ngạn Mục đều nhìn thấy trong mắt, Ngạn Mục phát hiện bản thân cư nhiên phủ nhận không được sự nhớ mong đối với Lẫm Hoán...
Người đó... càng ngày càng chín chắn, có lẽ hai năm, cởi đi cái tầng ngang ngược, thêm phần anh khí, khiến trên mặt nguyên bản đã thêm nhiều phần vị đàn ông, lại càng có thể hấp dẫn mị hoặc người khác hơn. Nhưng tựa hồ...
Lẫm Hoán gầy đi...
"Em gầy đi, Ngạn nhi..." Thanh âm run run, nhưng Triệu Lẫm Hoán căn bản cũng không hơn.
Cái người trước mặt chính là người bản thân nhớ mong đã rất lâu rồi. Tâm đã từng bị móc ra thành trống rỗng giờ tựa hồ đã trở về, toàn thân từ trên đến đưới đều đang hưng phấn gào thét: "Em đã trở về! Em cuối cùng cũng đã trở về!!"
Mặc dù đã nắm chặt hai tay, nhưng Lẫm Hoán vẫn khống chế không được thân thể kích động run run, thật muốn tiến đến ôm em vào lòng! Đôi môi cũng mấp máy, bản thân có nhiều lời muốn nói với em, lại giống như đều bị chặn lại ở yết hầu, chỉ phun ra một tiếng: "Ngạn nhi..."
Tác giả :
Trì Hoả