Hồ Đích Lao Lung
Chương 3
Nụ hôn hạ xuống, nhẹ nhàng lưu luyến trên mặt. Lâu Duật Đường nhắm mắt lại, đối với nụ hôn nhẹ nhàng như học sinh trung học này có điểm không thể thích ứng được, nhịn không được muốn cười ra, trong lòng cũng không còn khẩn trương như vừa rồi.
Thiệu Vĩnh Côn cảm nhận được ý cười của cậu, tiếp tục dán môi lên, vươn đầu lưỡi khẽ liếm, thấp giọng hỏi: “Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
Lâu Duật Đường bị hắn liếm đến mức cả người không được tự nhiên, hừ nhẹ một tiếng, hỏi lại: “Ngươi không biết sao còn hỏi?"
Cái con cáo già này tám phần đã sớm đem mình điều tra ra nhất thanh nhị sở, bây giờ lại còn giả bộ hồ đồ?
“Ba mươi mốt tuổi sao?" Thiệu Vĩnh Côn bật ra tiếng cười nhẹ từ trong cổ họng, hơi thở phất qua lỗ tai nhạy cảm, khiến cả một bên mặt cậu trở nên vừa ngứa vừa tê. Hắn nâng nửa người lên, nói tiếp: “Lớn hơn ta bảy tuổi, càng có phong vị thời kì thành thục nha."
Lâu Duật Đường nghe xong thực có cảm giác muốn giết người, bị một tên tiểu tử kém mình bảy tuổi đặt dưới thân, khẳng định sẽ nôn đến chết, không khỏi thẹn quá hóa giận, thấp giọng mắng: “Dông dài cái gì? Làm thì làm mau đi!"
“Sao phải gấp?" Bàn tay Thiệu Vĩnh Côn lẻn lên trên ngực cậu, cách một lớp dục bào chậm rãi trượt. Mặc dù vẫn cách một lớp, nhưng nhiệt độ bàn tay vẫn có thể truyền thẳng vào da thịt, cậu nhịn không được thấp than một tiếng, trước ngực cảm thấy như bị hòa tan, cảm giác nóng rực mà lại tê dại.
“Phí hết tâm huyết mới có một đêm khó quên này, ta sẽ không như Trư Bát Giới ăn quả nhân sâm, chưa biết mùi vị thể nào đã nuốt vào." Thanh âm trầm thấp mang theo từ tính mê người, Lâu Duật Đường bắt đầu phát run, ngay cả khí lực mở miệng cũng không có.
Thiệu Vĩnh Côn vuốt ve bên ngoài áo một hồi lâu, đầu nhũ mẫn cảm đã sớm ngạnh lên, hắn lại làm như không biết tiếp tục tăng thêm lực đạo trên tay, càng lúc càng sỗ sàng nóng bỏng. Lâu Duật Đường cảm thấy trên ngực như có lửa, từ trên làn da đốt đến tận cốt tủy, trái tim như bị bàn tay đối phương nắm chặt, mỗi lần bàn tay hạ xuống trái tim lại dồn dập như muốn phá bung nhà lao ra ngoài.
Trực giác của cậu nói cho cậu biết đêm nay tuyệt đối cậu không thể sống khá giả, lúc đầu chỉ nghĩ ở trên giường có thể giả vờ như một cái xác không hồn là qua cầu, không ngờ mới bị hắn sờ vài cái cảm xúc đã rối loạn, hô hấp đã loạn nhịp, tim thì đập mạnh như có cả một giàn trống trong người.
Không chỉ có thân thể, nằm bên dưới nam nhân này, ngay cả não bộ của cậu cũng hỗn loạn. Đối phương như có ma lực trời sinh, chỉ cần dùng ánh mắt, tiếng nói cùng những cái vuốt ve khi nặng khi nhẹ, mê hoặc giống như hồ ly câu nhân, trong lúc bất tri bất giác đã nắm giữ hết mọi suy nghĩ của cậu.
Lâu Duật Đường hầu kết run run, thân thể mềm mại chìm sâu vào đệm giường, phí công muốn tránh đi cái nhiệt độ càng lúc càng ép người này. Thiệu Vĩnh Côn nhìn ra sự sợ hãi của người kia, bàn tay liền giơ lên kéo xuống dục bào lỏng lẻo trên người cậu.
Lâu Duật Đường bất động, bộ dáng cau mày nhăn mặt, thần sắc như đang bị người ta xâm phạm. Thân thể trần trụi phơi bày trên giường lớn, làn da trắng nõn thuần khiết trên ga giường màu cà phê càng khiến người ta mê mẩn, có thêm vài phần phong vị điềm đạm đáng yêu. Thiệu Vĩnh Côn tán thưởng mơn trớn thắt lưng cậu, nói: “Giống như thi thể được khai quật lên từ trong mộ phần, đẹp đến mức khiến người kinh hãi."
Kinh hãi? Lá gan đã mất bỗng nhiên tìm thấy, Lâu Duật Đường suýt nữa phun ra một ngụm máu tươi, cậu nín một hơi, mắng: “Hỗn đản! Không biết nói tiếng người thì ngậm mồm vào!"
Cậu hối hận, cùng cái tên tử nam nhân này lên giường chính là tai nạn không hơn, không chỉ thân thể bị hắn chà đạp, ngay cả tinh thần cũng phải nhận cực mạnh đả kích.
“Ngươi không biết phải không?" Ngón tay Thiệu Vĩnh Côn dùng tốc độ so với ốc sên vẫn còn kém xa ở trên ngực cậu mơn trớn, vẽ loạn vòng quanh đầu nhũ khéo léo, thỉnh thoảng còn vuốt ve vài cái, niết đến mức Lâu Duật Đường hơi thở hỗn loạn, khuôn mặt tái nhợt lại nổi lên hai điểm đỏ mê người.
Đầu vú nam nhân không có công năng vốn chỉ là trang sức, cậu chưa bao giờ để ý đến sự tồn tại của nó, không nghĩ tới lúc trên giường bị hắn dùng thủ pháp trêu đùa có thể mang đến nhiệt hỏa khó nhịn như vậy.
Nơi bị hắn sờ qua vừa sưng vừa nóng, cả ***g ngực như có một dòng nước ấm chảy qua, chảy cuồn cuộn bên trong cơ thể, rót vào mỗi mao mạch, khiến cho cả cơ thể chìm trong khô nóng, cảm giác không biết từ đâu này càng khiến bản thân lo lắng. Mà ở giữa hai chân, phân thân đang ngủ say trong bụi cỏ cũng từ từ ngẩng đầu lên.
Lâu Duật Đường mặt càng lúc càng đỏ lợi hại, đem mặt chuyển sang bên cạnh, rất muốn đem mặt mình vùi vào trong gối. Thiệu Vĩnh Côn chú ý thấy phản ứng của cậu, ác liệt nở nụ cười, kiên quyết giữ mặt cậu nhìn về phía mình, hơi nâng đùi cọ xát dục vọng đã ngẩng đầu được một nửa kia.
Ở dưới hai tầng kích thích cường liệt, nơi đó đã hoàn toàn đứng thẳng, sức nóng toàn thân tụ tập về. Phân thân rung động như đang bất mãn, mạch máu dưới da sôi sục, nhiệt độ cơ thể tăng lên, phần eo càng không ngừng run rẩy.
Cậu đang nằm dưới thân một nam nhân mà lại thấy hưng phấn . . . . . . Vẻ mặt Lâu Duật Đường vừa thẹn thùng vừa oán giận, cắn cắn môi dưới, ngũ quan có chút vặn vẹo, cực lực nghĩ muốn áp chế phản ứng của thân thể. Thiệu Vĩnh Côn tận tình thưởng thức biểu tình cậu ẩn nhẫn tự tra tấn kia, đứng dậy cởi quần áo mình, nói: “Vừa mới nếm qua món khai vị, món chính còn chưa lên bàn cơ mà."
Lâu Duật Đường tuyệt vọng nhìn nam nhân cởi từng kiện từng kiện quần áo, lộ ra thân thể trẻ trung rắn chắc, đôi môi hơi run, mãi mới phun ra hai chữ: “Gặp quỷ. . . . . ."
Đại khái do ngày thường luôn phải mặc cảnh phục, Thiệu Vĩnh Côn tuy rằng cao lớn anh tuấn nhưng lại không hề có cảm giác hắn tráng kiện, mà có cảm giác thon dài như đám người mẫu, có phần ngọc thụ lâm phong. Không ngờ hắn vừa cởi quần áo ra đã lộ nguyên hình, dáng người tinh tráng rắn chắc, mỗi một múi cơ trên cơ thể đều được phô bày hoàn hảo, hiện ra từng đường cong duyên dáng, đại khái chỉ cần mặc cái quần vào là có thể đi thi thể hình được rồi.
Lâu Duật Đường mang theo một tia vựng huyễn, hơi ghen tỵ nhìn nam nhân mười phần cường kiện khí lực trước mặt, lại cúi đầu nhìn dáng người như thư sinh trói gà không chặt của mình, xấu hổ càng lúc càng nhiều, phẫn nộ nói: “Thịt người cho dù có cứng như đá tảng, cũng không chặn được súng người ta đục lỗ trên người, thế nên không nên đi trêu chọc nhiều người, Thiệu cảnh quan a."
Cái loại uy hiếp tràn ngập vị dấm chua này một chút lực sát thương cũng không có, lại phát ra trong lúc hai người lõa thân thật giống như đang tán tỉnh lẫn nhau, Thiệu Vĩnh Côn mỉm cười chậm rãi cúi xuống, để người đè lên ngay bên trên cậu. Nắm lấy một bàn tay của Lâu Duật Đường sờ lên bụng mình, thấp giọng nói: “Ngươi có muốn tự mình cảm nhận một chút không?"
Cảm nhận cái gì, ngươi định khoe cơ bụng tám múi của ngươi chắc? Lâu Duật Đường khinh thường hừ một tiếng, đầu ngón tay lướt qua da thịt ấm áp bóng loáng, đột nhiên đụng tới một vết sẹo lớn như hạt lạc, cậu kinh ngạc cúi đầu nhìn kỹ, hỏi: “Là bị thương sao?"
“Bị súng bắn, xuyên từ trước ra sau, may mắn đằng sau không có ai." Thiệu Vĩnh Côn hướng dẫn tay cậu đến vết đạn ở sau lưng, cái loại không khí thân mật thế này khiến Lâu Duật Đường có chút không được tự nhiên, bọn họ là đồng ý giao dịch chứ không phải kết giao, làm cái cử chỉ thân mật ẩn tình này làm cái gì?
Lâu Duật Đường bỗng dưng thu lại bàn tay, nói cứng: “Ngươi cho dù thành cái tổ ong cũng không liên quan đến ta, ngươi có chết ta cũng không nhặt xác cho đâu."
Bàn tay Thiệu Vĩnh Côn ôm lấy hai má đang nóng lên của cậu, dục vọng chinh phục trong đáy mắt càng lúc càng đậm. Hắn đột nhiên không còn là quân tử nhã nhặn hữu lễ, mà trong chớp mắt biến thành con báo săn đã đánh hơi thấy con mồi, mạnh mẽ cướp lấy đôi môi cậu, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, Lâu Duật Đường ngay cả kinh hô còn chưa kịp phát ra đã bị đôi môi nóng cháy của đối phương nuốt hết.
Cuồng dã, nụ hôn kịch liệt như đang cắn nuốt con mồi khiến cậu không cách nào thở nổi, đầu lưỡi Thiệu Vĩnh Côn không hề khách khí xâm nhập khoang miệng mà tùy ý nhấm nháp, hai phiến lưỡi giao triền phát ra âm thânh tấm tắc. Lâu Duật Đường vô lực giãy dụa, đôi môi bị tra tấn đến phát run, rồi lại giống như bị hai phiến sắt nóng bỏng thiêu đốt, tình cảm mãnh liệt cùng dây dưa duyện hôn như đang bắn ra vô số hỏa hoa.
Thân hình to lớn ép chặt lấy cậu, đôi tay như chúa sơn lâm tàn bạo đang tuần tra trên lãnh địa của mình, thô lỗ vỗ về chơi đùa thân thể thuộc về mình, càng lúc càng bừa bãi. Bàn tay nặng nề ma sát trên làn da, di động khắp nơi, như có mồi lửa xẹt qua, châm cháy từng dây thần kinh trên đường. Lâu Duật Đường khép hờ đôi mắt, thân thể không thể khống chế mà vặn vẹo , khô nóng không chịu nổi.
Thật vất vả mới hôn xong, lúc tách ra đôi môi như cánh hoa đã sưng đỏ đau đớn, Lâu Duật Đường thở dốc liên tục, kinh giác (kinh ngạc phát giác) bản thân lại xử sự như là xử nữ, ở dưới thế công mạnh mẽ của nam nhân cuồng dã mà bất lực xụi lơ thân mình, lòng tràn đầy lo sợ không yên.
Thiệu Vĩnh Côn điều chỉnh bản thân chen vào giữa hai chân người kia, Lâu Duật Đường lại than nhẹ một tiếng, run rẩy nâng lên một bàn tay che mắt, da mặt cậu xưa nay không quá mỏng, thế nên mới có thể chống cự đến bây giờ, nhưng đến lúc này cảm giác xẩu hổ khi mình đang tách hai chân ra nằm bên dưới nam nhân khác khiến cho cậu không cách nào thản nhiên đối mặt được.
Bàn tay nhiệt lượng của Thiệu Vĩnh Côn vỗ về nhu lộng cánh mông, khi nhanh khi chậm, tràn ngập ý đồ *** trắng trợn, Lâu Duật Đường theo bản năng muốn khép hai chân lại, đến lúc hành động thất bại lại vì ngượng ngùng nhất thời của bản thân cũng nỗi xấu hổ ập đên càng không dám đối mặt với hắn.
Thiệu Vĩnh Côn đẩy tay cậu ra, bốn mắt nhìn nhau, đột nhiên hỏi: “Uy, ngươi không bị bệnh trĩ chứ?"
Đang nhiệt hỏa đốt người đột nhiên bị cho một gáo nước lạnh, lạnh từ trong ra đến ngoài, Lâu Duật Đường sắc mặt lần lượt thay đổi từ xanh sang trắng, trợn mắt há mồm mà nhìn thẳng vào mặt hắn, không thể tin được cái người này khi trên giường lại lỗ mãng thấp kém đến mức này.
Ngươi mới bị bệnh trĩ ấy! Cả nhà ngươi bị trĩ thì có!
Cậu như bị người ta tát một cái, sắc mặt khó coi đến cực điểm, than thở: “Ta đã nói ta rất ghét tiểu tử ngươi, vừa mở miệng cũng chỉ nói mấy lời hỗn trướng này."
“Thế sao?" Thiệu Vĩnh Côn cười nhẹ, cái bộ dáng khuất nhục, vừa xấu hổ ảo não lại cố gắng áp chế lửa giận của cậu thật sự khiến hắn có xem thế nào cũng cảm thấy không thỏa mãn.
Lâu Duật Đường thanh tỉnh được một chút đầu óc, nghĩ mình nếu như nói dối là bị trĩ có khi nào sẽ tránh được một kiếp không —— nếu có thể khiến họ Thiệu kia lâm trận thu binh, đừng nói là chỉ bị trĩ, cái loại bệnh có khó nói nan kham thế nào cậu cũng có thể mặt không đổi sắc mà thừa nhận.
Đáng tiếc cậu còn chưa kịp nghĩ cách nói dối, ngón tay của Thiệu Vĩnh Côn đã bắt đầu tham nhập vào trong cơ thể, Lâu Duật Đường kêu lên sợ hãi, theo bản năng mà lắc lắc mông, mắng to: “Hỗn đản! Ai cho phép ngươi. . . . . . Ngô. . . . . ."
Ngón tay thô cứng một phát đâm vào trong huyệt khẩu chặt chẽ, tiến vào trong thông đạo… Lâu Duật Đường thở hổn hển một tiếng, khuôn mặt chảy đầy mồ hôi lạnh.
Cái nơi yếu ớt kia hoàn toàn không có khả năng tự bảo vệ, đáng thương hề hề bị ngón tay nam nhân ma sát đâm vào, vách tràng non mịn bị dị vật xâm lấn hết sức mẫn cảm, khiến cả người Lâu Duật Đường căng cứng, sinh ra một loại cảm giác cực không dễ chịu. Cậu giống như bị ấn vào trong người một cái mô tơ chạy điện, theo động tác co rút của ngón tay nam nhân mà phát ra hàng loạt âm thanh mất mặt, mày mặt nhăn thành một đoàn, giống như sắp đến lúc tận diệt đến nơi.
“Muốn đi vào thì vẫn còn chút khó khăn. . . . . ." Thiệu Vĩnh Côn rút ngón tay ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve nếp nhăn nơi huyệt khẩu, mắt không chuyển nhìn chằm chằm tiểu đệ đệ của Lâu Duật Đường đang đứng thẳng giữa hai chân, giống như nhìn qua kính lúp mà theo dõi huyệt khẩu đang co rút lại.
Đường nhìn trắng trợn khiến Lâu Duật Đường cả người sợ hãi, hữu khí vô lực đá ra một cước, trách mắng: “Con mẹ nó, ngươi có nhân tính hay không? Cái nơi này . . . .
. Cái nơi này sao có thể nói đâm là đâm?"
Cậu cũng không muốn bị cái tên dã nam này bạo hành hoa cúc của mình, càng không muốn tuổi còn trẻ mà đã như lão già phải chịu đựng nỗi thống khổ do đại tiện không thông a.
Vật dưới thân người kia đã ngẩng đầu đứng thẳng, tùy thời đều có thể nhất tiễn xuyên tâm, thể hiện hùng phong, khuôn mặt Lâu Duật Đường trắng bệch, kinh hồn táng đảm nhìn tiểu huynh đệ của Thiệu Vĩnh Côn, nhịn không được lắc đầu lui về phía sau, thấp giọng cầu xin: “Đừng đùa. . . . . . Ta sẽ chết mất. . . . . ."
Cậu không muốn tiểu hoa cúc của mình phải chịu đựng cái khí quan kinh người kia, Lâu Duật Đường ở cửa chết giãy dụa muốn sống, run giọng nói: “Thật sự không được. . . . . . Ta đời này cũng chưa nhìn thấy con điểu nào đại như vậy. . . . . ."
Nếu như có “Cuộc thi những lời nói cực sát phong cảnh khi làm tình" , Thiệu Vĩnh Côn sẽ không hề do dự mà để cử cho Lâu Duật Đường tham gia, khẳng định sẽ thắng đến vòng cuối cùng, mang về chức quán quân.
Có điều hắn cũng chẳng phải loại người lãng mạn gì, cũng thưởng thức không được cái gì mà phong hoa tuyết nguyệt, nhưng cái loại vẻ ngoài nhã nhặn mà lại nói ra toàn câu bại hoại như Lâu Duật Đường lại cực kì hợp khẩu vị của hắn, ở trên giường một bên quay cuồng một bên thưởng thức từng câu chửi của đối phương cũng là một loại tình thú, đợi đến khi hắn đánh thắng xong thì nhớ lại một chút cũng thú vị.
Có điều hắn cũng chẳng phải loại người lãng mạn gì, cũng thưởng thức không được cái gì mà phong hoa tuyết nguyệt, nhưng cái loại vẻ ngoài nhã nhặn mà lại nói ra toàn câu bại hoại như Lâu Duật Đường lại cực kì hợp khẩu vị của hắn, ở trên giường một bên quay cuồng một bên thưởng thức từng câu chửi của đối phương cũng là một loại tình thú, đợi đến khi hắn thắng xong nhớ lại một chút cũng thú vị.
“Đừng sợ, ta cũng không muốn lần đầu tiên của ngươi chảy máu, sẽ lưu lại ấn tượng không tốt." Thiệu Vĩnh Côn lấy ra trơn tề đã chuẩn bị từ sớm, nhe răng cười bò tới gần cậu, Lâu Duật Đường thối lui đến đầu giường, thật sự không còn chỗ nào có thể trốn, đành phải lại nhận mệnh để cho nam nhân kéo ra đến giữa giường lớn, Thiệu Vĩnh Côn bóp trơn tề vào tay, hướng đến cái địa phương kia..
Chất lỏng lạnh hoạt dính vào nơi ở giữa hai chân, cảm giác ướt sũng hoàn toàn không được tự nhiên. Lâu Duật Đường cau mày ở trên giường xoay xoay vài cái, nghĩ muốn xóa đi cái cảm giác ngượng ngùng. Thiệu Vĩnh Côn đè lại thắt lưng cậu, đem trơn tề bôi ở bên dưới xong, hai cái ngón tay vòng quanh quyến luyến bắt đầu muốn tiến vào trong.
“Uy. . . . . . Từ từ đã . . . . ." Lâu Duật Đường khàn khàn thở gấp, càng lúc càng khó nói, cái tên vương bát đản này chắc chắn đang đùa với cậu, giống như đang làm vệ sinh cho tiểu hài tử nhất định phải đem cái nơi kia rửa thật sạch, biến thân thể cậu trở thành món đồ chơi mới cho hắn chơi đùa. Cái tên biến thái này, nếu bây giờ không phản kháng, trời biết lần sau có thể hay không lại bắt cậu bôi bơ đầy người thắt nơ bướm nằm im cho hắn thượng. . . . . . Từ từ! Lần sau! ?
Lâu Duật Đường bị ý nghĩ vừa nảy ra trong đầu dọa sợ, rất muốn cho mình một bạt tai đánh tỉnh lại, một lần đã đủ khiến cậu sống không bằng chết, cậu còn muốn có thêm lần nữa sao?
“Chú ý vào đây này, đừng ngẩn người ra như thế." Thiệu Vĩnh Côn vỗ nhẹ mông cậu, thấp giọng ra lệnh. Lâu Duật Đường suýt nữa thì tức đến hôn mê, đang định chửi ầm lên, ngón tay của nam nhân đã duỗi ra tiến vào, hơn nữa còn mua một tặng một, có thêm một cây nữa.
Chất lỏng lạnh nhuận theo ngón tay đi vào trong cơ thể, Lâu Duật Đường nhịn không được sợ run cả người, cắn chặt răng. Không ngờ lần tiến vào này lại tương đối thông thuận, vách ruột đã non mềm đi rất nhiều, triền miên bao bọc lấy ngón tay của đối phương. Cảm giác mát rất nhanh chuyển thành nóng, mạch đập nơi đó trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết, lúc ngón tay đẩy vào rút ra còn phát ra thanh âm “cô thu cô thu".
Khuôn mặt một khác trước còn trắng bệch giờ lại đỏ ửng, Lâu Duật Đường nắm chặt ga giường, từ xoang mũi bật ra tiếng rên “Hừ.. hừ".
Động tác của ngón tay không thể nói là ôn nhu, thế nhưng so với ban đầu quả thật đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Lâu Duật Đường giống như con cá bị vứt lên bờ há miệng ra cố gắng hít lấy không khí, tập trung đè nén phản ứng kỳ quái do động tác của người kia mang lại.
Tuy rằng vẫn cảm thấy đau, nhưng cái loại đau đớn bén nhọn ban đầu giờ đã chuyển biến, so sánh với cái đau đớn nóng rực do bị xâm nhập, cảm giác sưng nóng lại giống như đau răng, nhưng so với lúc đau răng thì càng kích thích hơn, khiến cho mọi giác quan của cậu đều tập trung đến cái nơi khó nói ra miệng kia.
Đặc biệt ngón tay của Thiệu Vĩnh Côn còn cố tình mà vuốt ve mơn trớn mỗi phần ruột bên trong, thân thể Lâu Duật Đường cơ hồ ưỡn hẳn lên khỏi ga giường vì kích thích, chỉ cảm thấy như bị điện giật một cái, đánh từ nơi ấy qua cột sống xông thắng lên đỉnh đầu, kinh ngạc kêu lên: “Ngươi, ngươi sờ .. sờ chỗ nào vậy! ?"
Xem ra chính là chỗ này rồi, phản ứng của Lâu Duật Đường đã cung cấp cho hắn chứng cứ xác thực, Thiệu Vĩnh Côn cười hừ một tiếng lại ấn vào chỗ đó thêm vài lần nữa, liền thấy toàn thân Lâu Duật Đường đã nhiễm một màu phấn hồng, hắn biết tiền diễn làm đến thế này là đủ rồi, giờ đến lượt tiểu huynh đệ đang chờ đến không thể kiên nhẫn hơn nữa của hắn lên sân khấu.
Rút ngón tay ra, Lâu Duật Đường hàm hồ mà rên rỉ một tiếng, sau đó hai chân bị nâng lên, cảm giác sau mông có một vật lửa nóng đang dựa vào. Cậu mở to mắt, nhìn địch nhân sắp xâm chiếm bất giác nuốt nước bọt ực một cái, ngón tay co lại nắm chặt ga giường, khẩn trương đến mức nói không ra lời.
Thiệu Vĩnh Côn cố định thắt lưng cậu, thong thả mà kiên định đĩnh nhập, tràng nội nhỏ hẹp bị kéo căng đến cực hạn, miễn cưỡng nhét vào phân thân cực đại của hắn, Lâu Duật Đường ngón tay trắng bệch, trong cổ họng bật ra tiếng rên rỉ như của con thú bị thương.
Quá đau, cậu cảm thấy như thân thể mình từ chỗ ấy phân ra làm hai nửa, từ ruột đến bụng, nội tạng đều bị đè ép đến muốn chui ra. Không chỉ có thế, cái nóng cháy đang tiến vào lại làm cho cậu thêm một tầng thống khổ nữa, khiến ngọn lửa trong cơ thể cậu bốc cháy lên, từ điểm lửa nhỏ cháy lan thành đại hỏa tràn ngập đồng cỏ, càng không thể vãn hồi.
Cậu. . . . . . Thế nhưng sinh ra dục vọng. . . . . . Không phải từ phía trước, mà là từ cây hoa cúc đang bị một nam nhân đâm vào, sinh ra khát cầu không thể cưỡng lại từ sâu trong cơ thể
Cậu muốn. . . . . . Cho dù phải phục vụ dưới thân nam nhân cũng được, chỉ cần có thể dập đi ngọn lửa đang thiêu đốt chính mình này, có thể thỏa mãn cái khao khát khiến cậu xấu hổ dị thường này. Cậu thật muốn…
Lâu Duật Đường đôi mắt rưng rưng, từng ngụm từng ngụm thở hào hển, thái dương nổi lên từng sợi gân xanh, hai chân run rẩy dang rộng ra, nơi riêng tư lộ rõ. Thiệu Vĩnh Côn hạ thắt lưng, đem phân thân toàn bộ đâm vào cơ thể cậu, đâm sâu đến chỗ bất khả tư nghị, Lâu Duật Đường lắc đầu càng lúc càng lợi hại , bên trong lẫn lộn cảm xúc: đau đớn, khô nóng, sưng, ngứa. . . . . . cùng với cảm giác bị lấp đầy hết sức rõ ràng, khiến cậu giãy dụa giữa thống khổ cùng khát cầu sung sướng. Thân thể lay độngđiên cuồng, tuy rằng cảm thấy hổ thẹn khôn tả nổi, cơ thể vẫn không nghe theo ý nguyện của chủ nhân mà gắt gao cô trụ khảm nhập nam cái kia, hơn nữa còn tham lam co rút lại, mút hút lấy đối phương.
Chờ cậu thích ứng được, Thiệu Vĩnh Côn ôm lấy thắt lưng bắt đầu luật động trước sau, Lâu Duật Đường phát ra rên rỉ trong trẻo, chau mày, vẻ mặt khuất nhục mà ẩn nhẫn, liều mạng khắc chế dục vọng trong thân thể đã bị đánh thức, trên trán mồ hôi bắt đầu túa ra.
Ra vào vài cái càng lúc càng trơn trượt, biểu tình của Lâu Duật Đường cũng không còn thống khổ nữa, bắt đầu bị biểu cảm say mê càng lúc càng lớn thay thế. Thiệu Vĩnh Côn biết cậu đã dựng cờ đầu hàng , vì vậy gia tăng thế công, bắt đầu va chạm càng nhanh càng hoang dã hơn vào hậu huyệt nóng bỏng ướt át của cậu.
“A. . . . . . Ân. . . . . . Chậm, chậm một chút. . . . . . Sẽ chết. . . . . . A a. . . . . . Chính là nơi đó. . . . . ."
Phân thân cực đại một lần lại một lần nặng nề mà thâm nhập vào cơ thể, va chạm lỗ mãng nhưng mang lại cho nơi ấy khoái cảm vô hạn, hậu huyệt nguyên bản chặt chẽ sớm đã bị khai mở, cơ khát mà cắn chặt lấy nam cái không buông. Trừa sáp làm trơn tề tràn ra ngoài, hỗn hợp chất lỏng chảy xuống mông, giữa va chạm của hai thân thể lại phát ra tiếng nước *** mĩ. Lâu Duật Đường đầu đã vựng trầm, trong lổ tai đang ông ông tác hưởng, đối với thanh âm từ nơi kia truyền đến càng nghe được dị thường rõ ràng, nhịn không được mà bắt đầu xấu hổ cùng tức giận, các cơ mông không tự giác co rút lại, càng khiến cho phía dưới càng lúc càng chặt.
Thiệu Vĩnh Côn phát ra tiếng thở dài thỏa mãn, kéo tay cậu lên vai mình bảo cậu nắm lấy, sau đó đem Lâu Duật Đường ôm ngồi xuống. Phân thân chặt chẽ đâm sâu vào cơ thể cậu, chậm lại thế công, lại chậm rãi mà cọ xát, cảm thụ tư vị mất hồn do vách tường lửa nóng mà mềm mại gắt gao bao bọc vuốt ve mình.
Dục hỏa thiêu đốt bị khơi dậy đến lúc này lại không được thỏa mãn, Lâu Duật Đường hừ kháng nghị một cái, cánh tay ôm chặt cổ người kia, cong xuống thắt lưng, tự giác mà đem nam cái có thể cho cậu khoái cảm kích cuồng kia toàn bộ nuốt vào, thân thể lại bắt đầu vặn vẹo, hai chân lại kẹp chặt thắt lưng của nam nhân.
Hai tay Thiệu Vĩnh Côn lần lên đầu nhũ của cậu, thô lỗ mà sắc tình âu yếm vuốt ve, đầu ngón tay thường như có như không lướt qua bộ vị đang kết hợp kia của hai người, Lâu Duật Đường ngửa đầu, phát ra từng tiếng ngâm kêu nhỏ ngắn.
Khoái cảm nửa người dưới hoàn toàn khống chế ý thức của Lâu Duật Đường, lửa nóng của người kia dường như đang hòa tan chính cậu, Lâu Duật Đường thân thể nghiêng về phía trước, gắng gượng cọ xát phân thân của mình lên cơ bụng rắn chắc của Thiệu Vĩnh Côn. Chỉ thấy Lâu Duật Đường trước mắt từng đợt vựng huyễn, miệng khô lưỡi khô, mười ngón nhanh bám chặt lên vai nam nhân. Cậu cúi đầu, đành phải thỏa hiệp: “Ngươi. . . . . . Đừng đem lão tử treo lên chơi đùa nửa chừng như vậy. . . . . ."
Nếu đã thất thủ thì sao không làm cho tận hứng, mà cậu cũng không ngờ làm loại chuyện này lại thích đến vậy, dù sao cậu cũng đã bị nam nhân thượng, không để cho mình một chút bồi thường sao được? Lâu Duật Đường ôm lấy ý niệm dù có bất cứ giá nào cũng không để bản thân chịu quá nhiều thiệt thòi, đung đưa thắt lưng thúc giục Thiệu Vĩnh Côn.
Cái nam nhân lúc nào cũng nhã nhặn nghiêm trang, rốt cục cũng phải hoàn toàn khuất phục khoái cảm tình ái, Thiệu Vĩnh Côn vừa lòng thưởng thức hai má ửng hồng cùng đôi mắt lo lắng của đối phương, quyết định không tra tấn cậu nữa, liền ôm lấy Lâu Duật Đường ngã xuống giường, một bên tùy ý vỗ về chơi đùa thân thể cậu, một bên khẩn cấp mà công kích hậu huyệt tiêu hồn kia.
“A a. . . . . . Họ Thiệu kia. . . . . . Hảo lớn. . . . . Tiếp tục. . Nữa. . . ."
Lâu Duật Đường bị đùa giỡn đến mức thần trí không rõ, trở thành mẫu thú động dục, gắt gao quấn quít lấy nam nhân khuông buông. Không bao lâu trong cái đâm vào trọn vẹn của đối phương liền đạt được cao trào, thét chói tai bắn đi ra.
Khoái cảm cực hạn khiến cậu mất đi ý thức, ánh mắt mơ hồ, thân thể mềm mại giống như đang tan chảy trong đống socola trắng của mình, tản ra hơi thở *** mê người, khiến dục hỏa của Thiệu Vĩnh Côn càng cháy mạnh, phân thân đang chôn trong cơ thể người kia càng cứng càng nóng càng trướng thêm vài phần
“A. . . . . . Ngươi. . . . . . Ngươi như thế nào. . . . . ."
Cảm giác được biến hóa của vật kia, Lâu Duật Đường thắt lưng giật một cái, giật mình, lắp bắp nói: “Ta không được. . . . . . Đừng nữa. . . . . ."
“Đừng tưởng thế là xong." Thiệu Vĩnh Côn rút ra phân thân, đem thân thể mềm nhũn của cậu xoay lại, từ phía sau sáp nhập tiến vào. Lâu Duật Đường thở gấp gáp, thân thể theo va chạm của người kia mà vặn vẹo lắc lư, từ trong cổ họng bật ra tiếng khóc, hỗn loạn sung sướng mà rên rỉ. . . . . .
Sức chiến đấu của cậu so với nam nhân này kém quá xa, đến lúc Thiệu Vĩnh Côn rốt cục cảm thấy mỹ mãn nằm phịch trên người cậu, Lâu Duật Đường đã mệt đến mức ngay cả thở cũng không xong, cả người hư nhuyễn đau nhức, sau khi cảm giác thỏa mãn qua đi hậu huyệt cũng chỉ còn cảm thấy thũng sưng nóng bỏng do bị ma sát quá độ.
“Ra. . . . . . Đi ra ngoài. . . . . ." Cậu ách giọng cầu xin, mặt chôn trên đệm giường. Thiệu Vĩnh Côn cố ý đè lên cậu không tha, bụng dưới đè sát lên mông cậu, đem phân thân đã phát tiết kia chậm rãi từ tốn rút ra, cuối cùng phát ra “ba" một tiếng, hậu huyệt sưng đỏ ngay lập tức tràn ra từng đợt từng đợt bạch trọc, bày một cảnh tượng bị uy cho ăn no mà cũng là bị chà đạp thê thảm đầy *** mĩ.
Lâu Duật Đường đôi mắt hồng hồng quay đầu lại … Ủy khuất trừng mắt nhìn hắn một cái, thấp giọng nói: “Giao ước đã xong, ta phải về ."
Thiệu Vĩnh Côn khởi động nửa người trên, ngón tay toát mơn trớn tấm lưng quang lõa của cậu, nói: “Nhưng mà đêm nay cũng đã qua đâu."
Lâu Duật Đường run run cố gắng dựng thân thể dậy, sắc mặt trắng bệch, môi mấp máy nói: “Ngươi không phải muốn làm đến khi ta chết trên giường chứ?"
Thể lực nghiêm trọng cạn kiệt, nếu còn thêm một lần nữa, nói không chừng cái mạng của cậu cũng không còn.
Hoàn hảo Thiệu Vĩnh Côn vẫn còn sót lại vài phần nhân tính, giúp cậu đứng lên, hỏi: “Ngươi hiện tại thành cái dạng này còn có thể đi về sao?"
Lâu Duật Đường á khẩu không trả lời được, chỉ riêng việc đứng lên đã khiến cậu đau đến nghiến răng trợn mắt, nếu mà phải lái xe về, chỉ sợ nửa đường sẽ cả người cả xe lao xuống biển mất.
“Ở lại một đêm đi, ta cũng không lấy tiền phòng của ngươi đâu." Thiệu Vĩnh Côn đem cậu đến phòng tắm tẩy trừ, được ngâm mình trong nước ấm khiến Lâu Duật
Đường thể lực khôi phục được một chút, nhưng tinh thần ngược lại mệt mỏi muốn chết, nhịn không được ngáp một cái, nửa híp mắt, đề phòng hỏi: “Ngươi sẽ không thừa lúc ta ngủ mà tinh trùng ngập não hành ta thêm một lần nữa chứ?"
“Sẽ không." Thiệu Vĩnh Côn chớp chớp mắt, nói: “Trừ phi ngươi chủ động hiến thân."
Hắn tình nguyện làm cái đầu heo đi cúng tế Long Vương còn hơn. Lâu Duật Đường tâm thần bắt đầu thả lỏng, mặc kệ thân thể tùy ý Thiệu Vĩnh Côn giúp mình tắm rửa, lại ngáp thêm một lần nữa, ngửa đầu dựa vào vai nam nhân, mơ mơ màng màng ngủ mất.
Đang ngủ lơ mơ cậu bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, Lâu Duật Đường một bụng đầy oán khí, chửi nhỏ một tiếng, xoay người nút chặt lỗ tai của mình. Người nằm bên cạnh lập tức nhấc điện thoại lên, ngắn gọn nói vài câu liền dập máy, sau đó đứng dậy xuống giường. Cũng không bật đèn, trong bóng đêm truyền đến âm thanh mặc quần áo, Thiệu Vĩnh Côn ăn mặc chỉnh tề xong quay lại cúi xuống nói cái gì đó, bất quá Lâu Duật Đường nghe tai nọ vào tai kia, có lệ hừ vài tiếng, trở mình một cái tiếp tục ngủ.
Lần thứ hai tỉnh lại bên ngoài mặt trời đã lên từ lâu, Lâu Duật Đường mở mắt ra tinh thần cũng khôi phục lại một chút, cảm thấy mình như được hồi sinh. Nhìn thấy mặt trời của ngày hôm nay, cậu cảm động đến cơ hồ muốn phát khóc.
Đêm qua cuối cùng cũng xong, thế lực chính nghĩa rốt cuộc cũng chiến thắng hắc ám, một thân xương cốt sắp rủ nhau đình công này rốt cục cũng gom góp được có thể đứng lên, chuẩn bị về nhà. Từ nay về sau mọi chuyện coi như xóa bỏ, về sau tuyệt không muốn nghĩ đến đoạn quan hệ này nữa.
Nhớ tới nóng bỏng đêm qua, Lâu Duật Đường cả người bắt đầu lại cảm thấy đau, hậu huyệt đau như bị một thanh sắt nung đỏ ủi qua. Lâu Duật Đường giật giật thắt lưng, đau đớn rên rỉ một tiếng, lại quay trở về giường tích lũy thêm một chút sức lực nữa.
Có điều, so sánh với tình huống sáng hôm nay, buổi tối hôm đó chắc chắn cậu không hề bị thượng, có lẽ Mr. S chỉ hứng trí lên đùa dai mà thôi, trừ bỏ đem quần lót biến thái nhét một nửa vào trong mông cậu, người nọ nếu so với Thiệu Vĩnh Côn vẫn còn có điểm nương tay.
Chờ cậu chiến thắng được xây xẩm do huyết ám thấp vào buổi sáng, ngũ quan vặn vẹo bò dậy, lại phát hiện Thiệu Vĩnh Côn đã sớm không thấy người. Nửa giường bên kia ngay cả nửa điểm nhiệt độ thân người cũng không có, nhưng dịch thể lưu lại thì cũng không ít.
Tận tình lờ đi thứ mùi đầy *** mĩ vẫn đang lượn lờ trong không khí, cậu ra lệnh cho bản thân chỉ được nghĩ đến ánh dương sáng rọi kia, bỏ qua lo lắng ngày hôm qua,
Lâu Duật Đường không được tự nhiên sách một tiếng, tay chân như nhũn ra từ trên giường đứng lên. Nhìn thấy trên đầu giường lại có một mảnh giấy, đôi mắt bắt đầu kinh hoàng, một loại cảm giác không ổn lại dấy lên trong lòng
Cảnh này sao lại quen thuộc đến thế? Lâu Duật Đường run run, vươn tay lấy tờ giấy, sau đó da đầu run lên nhận ra mấy chữ viết đã từng quen biết ——
[Có án, đi trước, đi hay ở tùy ngươi, thân thể của ngươi thập phần mỹ vị, ta thực thỏa mãn, đa tạ đã khoản đãi.
Mr. S].
Lúc nhìn đến lạc khoản, trên đầu giống như có một đàn quạ đen bay qua, còn thải xuống một đống phân chim, Lâu Duật Đường trước mắt tối sầm, thiếu chút lại ngã trở về trên giường.
Thiệu Vĩnh Côn lại chính là Mr. S!
Thái dương của Lâu Duật Đường thình thịch kêu, như có một đám tiểu quỷ đang khua trống đánh chiêng.
Trách không được lần đầu tiên nhìn thấy hắn đã thấy quen mắt đến như vậy, hóa ra hắn chính là bồi bàn đem hôm đó đã mang mình lên phòng kia! Mà cậu đã đi một vòng tròn lớn như vậy, cuối cũng lại không tránh được độc thủ của Thiệu Vĩnh Côn. Vốn nghĩ rằng mọi chuyện đã qua, vân đạm phong khinh, không ngờ rằng một bước liền lạc vào trận địa lôi, bị nổ đến mặt xám mặt tro, hồn phi phách tán.
Lâu Duật Đường tê liệt ngã xuống trên giường, chỉ còn duy nhất khí lực để cắn chặt răng.
Cậu cứ như tên ngốc trên sân khấu tự cho mình là thông minh, bị đùa giỡn quay vòng vòng còn tự cho mình rất cao minh, mắt nhìn thấy trời cao biển rộng, cuối cùng lại phát hiện bản thân chỉ đang chạy quanh cái ***g sắt, mà thợ săn bên ngoài lại khoanh tay lặng im, đem trò hề của cậu tất cả thu vào trong mắt.
Vừa tưởng tượng mình từng ở trước mặt Thiệu Vĩnh Côn say khướt, Lâu Duật Đường liền hận không thể đem cái đầu này chặt luôn xuống thành đầu heo tế cho rồi.
Thân thể không khỏe trong cảm xúc xấu hổ lẫn tức giận cảm thụ càng rõ ràng, Lâu Duật Đường cường ngạnh xuống giường mặc quần áo, khập khiễng hướng ra cửa
Hoảng sợ như chó nhà có tang, vội vàng giống như cá lọt lưới.
Lúc lái xe trở về có đi qua một ngôi miếng nhỏ, Lâu Duật Đường phá lệ đi vào đốt một nén hương, đem toàn bộ tiền trong người cho vào hòm công đức, thành kính cầu nguyện: [Phật tổ phù hộ, đừng để ta phải gặp lại cái tên sát tinh này nữa.]
Đấu không lại họ Thiệu kia, cậu tự biết điều ấy, không thể trêu vào, sẽ mất hết, chỉ cần đời này đừng để cậu dính vào nam nhân kia nữa là được.
Thiệu Vĩnh Côn cảm nhận được ý cười của cậu, tiếp tục dán môi lên, vươn đầu lưỡi khẽ liếm, thấp giọng hỏi: “Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
Lâu Duật Đường bị hắn liếm đến mức cả người không được tự nhiên, hừ nhẹ một tiếng, hỏi lại: “Ngươi không biết sao còn hỏi?"
Cái con cáo già này tám phần đã sớm đem mình điều tra ra nhất thanh nhị sở, bây giờ lại còn giả bộ hồ đồ?
“Ba mươi mốt tuổi sao?" Thiệu Vĩnh Côn bật ra tiếng cười nhẹ từ trong cổ họng, hơi thở phất qua lỗ tai nhạy cảm, khiến cả một bên mặt cậu trở nên vừa ngứa vừa tê. Hắn nâng nửa người lên, nói tiếp: “Lớn hơn ta bảy tuổi, càng có phong vị thời kì thành thục nha."
Lâu Duật Đường nghe xong thực có cảm giác muốn giết người, bị một tên tiểu tử kém mình bảy tuổi đặt dưới thân, khẳng định sẽ nôn đến chết, không khỏi thẹn quá hóa giận, thấp giọng mắng: “Dông dài cái gì? Làm thì làm mau đi!"
“Sao phải gấp?" Bàn tay Thiệu Vĩnh Côn lẻn lên trên ngực cậu, cách một lớp dục bào chậm rãi trượt. Mặc dù vẫn cách một lớp, nhưng nhiệt độ bàn tay vẫn có thể truyền thẳng vào da thịt, cậu nhịn không được thấp than một tiếng, trước ngực cảm thấy như bị hòa tan, cảm giác nóng rực mà lại tê dại.
“Phí hết tâm huyết mới có một đêm khó quên này, ta sẽ không như Trư Bát Giới ăn quả nhân sâm, chưa biết mùi vị thể nào đã nuốt vào." Thanh âm trầm thấp mang theo từ tính mê người, Lâu Duật Đường bắt đầu phát run, ngay cả khí lực mở miệng cũng không có.
Thiệu Vĩnh Côn vuốt ve bên ngoài áo một hồi lâu, đầu nhũ mẫn cảm đã sớm ngạnh lên, hắn lại làm như không biết tiếp tục tăng thêm lực đạo trên tay, càng lúc càng sỗ sàng nóng bỏng. Lâu Duật Đường cảm thấy trên ngực như có lửa, từ trên làn da đốt đến tận cốt tủy, trái tim như bị bàn tay đối phương nắm chặt, mỗi lần bàn tay hạ xuống trái tim lại dồn dập như muốn phá bung nhà lao ra ngoài.
Trực giác của cậu nói cho cậu biết đêm nay tuyệt đối cậu không thể sống khá giả, lúc đầu chỉ nghĩ ở trên giường có thể giả vờ như một cái xác không hồn là qua cầu, không ngờ mới bị hắn sờ vài cái cảm xúc đã rối loạn, hô hấp đã loạn nhịp, tim thì đập mạnh như có cả một giàn trống trong người.
Không chỉ có thân thể, nằm bên dưới nam nhân này, ngay cả não bộ của cậu cũng hỗn loạn. Đối phương như có ma lực trời sinh, chỉ cần dùng ánh mắt, tiếng nói cùng những cái vuốt ve khi nặng khi nhẹ, mê hoặc giống như hồ ly câu nhân, trong lúc bất tri bất giác đã nắm giữ hết mọi suy nghĩ của cậu.
Lâu Duật Đường hầu kết run run, thân thể mềm mại chìm sâu vào đệm giường, phí công muốn tránh đi cái nhiệt độ càng lúc càng ép người này. Thiệu Vĩnh Côn nhìn ra sự sợ hãi của người kia, bàn tay liền giơ lên kéo xuống dục bào lỏng lẻo trên người cậu.
Lâu Duật Đường bất động, bộ dáng cau mày nhăn mặt, thần sắc như đang bị người ta xâm phạm. Thân thể trần trụi phơi bày trên giường lớn, làn da trắng nõn thuần khiết trên ga giường màu cà phê càng khiến người ta mê mẩn, có thêm vài phần phong vị điềm đạm đáng yêu. Thiệu Vĩnh Côn tán thưởng mơn trớn thắt lưng cậu, nói: “Giống như thi thể được khai quật lên từ trong mộ phần, đẹp đến mức khiến người kinh hãi."
Kinh hãi? Lá gan đã mất bỗng nhiên tìm thấy, Lâu Duật Đường suýt nữa phun ra một ngụm máu tươi, cậu nín một hơi, mắng: “Hỗn đản! Không biết nói tiếng người thì ngậm mồm vào!"
Cậu hối hận, cùng cái tên tử nam nhân này lên giường chính là tai nạn không hơn, không chỉ thân thể bị hắn chà đạp, ngay cả tinh thần cũng phải nhận cực mạnh đả kích.
“Ngươi không biết phải không?" Ngón tay Thiệu Vĩnh Côn dùng tốc độ so với ốc sên vẫn còn kém xa ở trên ngực cậu mơn trớn, vẽ loạn vòng quanh đầu nhũ khéo léo, thỉnh thoảng còn vuốt ve vài cái, niết đến mức Lâu Duật Đường hơi thở hỗn loạn, khuôn mặt tái nhợt lại nổi lên hai điểm đỏ mê người.
Đầu vú nam nhân không có công năng vốn chỉ là trang sức, cậu chưa bao giờ để ý đến sự tồn tại của nó, không nghĩ tới lúc trên giường bị hắn dùng thủ pháp trêu đùa có thể mang đến nhiệt hỏa khó nhịn như vậy.
Nơi bị hắn sờ qua vừa sưng vừa nóng, cả ***g ngực như có một dòng nước ấm chảy qua, chảy cuồn cuộn bên trong cơ thể, rót vào mỗi mao mạch, khiến cho cả cơ thể chìm trong khô nóng, cảm giác không biết từ đâu này càng khiến bản thân lo lắng. Mà ở giữa hai chân, phân thân đang ngủ say trong bụi cỏ cũng từ từ ngẩng đầu lên.
Lâu Duật Đường mặt càng lúc càng đỏ lợi hại, đem mặt chuyển sang bên cạnh, rất muốn đem mặt mình vùi vào trong gối. Thiệu Vĩnh Côn chú ý thấy phản ứng của cậu, ác liệt nở nụ cười, kiên quyết giữ mặt cậu nhìn về phía mình, hơi nâng đùi cọ xát dục vọng đã ngẩng đầu được một nửa kia.
Ở dưới hai tầng kích thích cường liệt, nơi đó đã hoàn toàn đứng thẳng, sức nóng toàn thân tụ tập về. Phân thân rung động như đang bất mãn, mạch máu dưới da sôi sục, nhiệt độ cơ thể tăng lên, phần eo càng không ngừng run rẩy.
Cậu đang nằm dưới thân một nam nhân mà lại thấy hưng phấn . . . . . . Vẻ mặt Lâu Duật Đường vừa thẹn thùng vừa oán giận, cắn cắn môi dưới, ngũ quan có chút vặn vẹo, cực lực nghĩ muốn áp chế phản ứng của thân thể. Thiệu Vĩnh Côn tận tình thưởng thức biểu tình cậu ẩn nhẫn tự tra tấn kia, đứng dậy cởi quần áo mình, nói: “Vừa mới nếm qua món khai vị, món chính còn chưa lên bàn cơ mà."
Lâu Duật Đường tuyệt vọng nhìn nam nhân cởi từng kiện từng kiện quần áo, lộ ra thân thể trẻ trung rắn chắc, đôi môi hơi run, mãi mới phun ra hai chữ: “Gặp quỷ. . . . . ."
Đại khái do ngày thường luôn phải mặc cảnh phục, Thiệu Vĩnh Côn tuy rằng cao lớn anh tuấn nhưng lại không hề có cảm giác hắn tráng kiện, mà có cảm giác thon dài như đám người mẫu, có phần ngọc thụ lâm phong. Không ngờ hắn vừa cởi quần áo ra đã lộ nguyên hình, dáng người tinh tráng rắn chắc, mỗi một múi cơ trên cơ thể đều được phô bày hoàn hảo, hiện ra từng đường cong duyên dáng, đại khái chỉ cần mặc cái quần vào là có thể đi thi thể hình được rồi.
Lâu Duật Đường mang theo một tia vựng huyễn, hơi ghen tỵ nhìn nam nhân mười phần cường kiện khí lực trước mặt, lại cúi đầu nhìn dáng người như thư sinh trói gà không chặt của mình, xấu hổ càng lúc càng nhiều, phẫn nộ nói: “Thịt người cho dù có cứng như đá tảng, cũng không chặn được súng người ta đục lỗ trên người, thế nên không nên đi trêu chọc nhiều người, Thiệu cảnh quan a."
Cái loại uy hiếp tràn ngập vị dấm chua này một chút lực sát thương cũng không có, lại phát ra trong lúc hai người lõa thân thật giống như đang tán tỉnh lẫn nhau, Thiệu Vĩnh Côn mỉm cười chậm rãi cúi xuống, để người đè lên ngay bên trên cậu. Nắm lấy một bàn tay của Lâu Duật Đường sờ lên bụng mình, thấp giọng nói: “Ngươi có muốn tự mình cảm nhận một chút không?"
Cảm nhận cái gì, ngươi định khoe cơ bụng tám múi của ngươi chắc? Lâu Duật Đường khinh thường hừ một tiếng, đầu ngón tay lướt qua da thịt ấm áp bóng loáng, đột nhiên đụng tới một vết sẹo lớn như hạt lạc, cậu kinh ngạc cúi đầu nhìn kỹ, hỏi: “Là bị thương sao?"
“Bị súng bắn, xuyên từ trước ra sau, may mắn đằng sau không có ai." Thiệu Vĩnh Côn hướng dẫn tay cậu đến vết đạn ở sau lưng, cái loại không khí thân mật thế này khiến Lâu Duật Đường có chút không được tự nhiên, bọn họ là đồng ý giao dịch chứ không phải kết giao, làm cái cử chỉ thân mật ẩn tình này làm cái gì?
Lâu Duật Đường bỗng dưng thu lại bàn tay, nói cứng: “Ngươi cho dù thành cái tổ ong cũng không liên quan đến ta, ngươi có chết ta cũng không nhặt xác cho đâu."
Bàn tay Thiệu Vĩnh Côn ôm lấy hai má đang nóng lên của cậu, dục vọng chinh phục trong đáy mắt càng lúc càng đậm. Hắn đột nhiên không còn là quân tử nhã nhặn hữu lễ, mà trong chớp mắt biến thành con báo săn đã đánh hơi thấy con mồi, mạnh mẽ cướp lấy đôi môi cậu, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, Lâu Duật Đường ngay cả kinh hô còn chưa kịp phát ra đã bị đôi môi nóng cháy của đối phương nuốt hết.
Cuồng dã, nụ hôn kịch liệt như đang cắn nuốt con mồi khiến cậu không cách nào thở nổi, đầu lưỡi Thiệu Vĩnh Côn không hề khách khí xâm nhập khoang miệng mà tùy ý nhấm nháp, hai phiến lưỡi giao triền phát ra âm thânh tấm tắc. Lâu Duật Đường vô lực giãy dụa, đôi môi bị tra tấn đến phát run, rồi lại giống như bị hai phiến sắt nóng bỏng thiêu đốt, tình cảm mãnh liệt cùng dây dưa duyện hôn như đang bắn ra vô số hỏa hoa.
Thân hình to lớn ép chặt lấy cậu, đôi tay như chúa sơn lâm tàn bạo đang tuần tra trên lãnh địa của mình, thô lỗ vỗ về chơi đùa thân thể thuộc về mình, càng lúc càng bừa bãi. Bàn tay nặng nề ma sát trên làn da, di động khắp nơi, như có mồi lửa xẹt qua, châm cháy từng dây thần kinh trên đường. Lâu Duật Đường khép hờ đôi mắt, thân thể không thể khống chế mà vặn vẹo , khô nóng không chịu nổi.
Thật vất vả mới hôn xong, lúc tách ra đôi môi như cánh hoa đã sưng đỏ đau đớn, Lâu Duật Đường thở dốc liên tục, kinh giác (kinh ngạc phát giác) bản thân lại xử sự như là xử nữ, ở dưới thế công mạnh mẽ của nam nhân cuồng dã mà bất lực xụi lơ thân mình, lòng tràn đầy lo sợ không yên.
Thiệu Vĩnh Côn điều chỉnh bản thân chen vào giữa hai chân người kia, Lâu Duật Đường lại than nhẹ một tiếng, run rẩy nâng lên một bàn tay che mắt, da mặt cậu xưa nay không quá mỏng, thế nên mới có thể chống cự đến bây giờ, nhưng đến lúc này cảm giác xẩu hổ khi mình đang tách hai chân ra nằm bên dưới nam nhân khác khiến cho cậu không cách nào thản nhiên đối mặt được.
Bàn tay nhiệt lượng của Thiệu Vĩnh Côn vỗ về nhu lộng cánh mông, khi nhanh khi chậm, tràn ngập ý đồ *** trắng trợn, Lâu Duật Đường theo bản năng muốn khép hai chân lại, đến lúc hành động thất bại lại vì ngượng ngùng nhất thời của bản thân cũng nỗi xấu hổ ập đên càng không dám đối mặt với hắn.
Thiệu Vĩnh Côn đẩy tay cậu ra, bốn mắt nhìn nhau, đột nhiên hỏi: “Uy, ngươi không bị bệnh trĩ chứ?"
Đang nhiệt hỏa đốt người đột nhiên bị cho một gáo nước lạnh, lạnh từ trong ra đến ngoài, Lâu Duật Đường sắc mặt lần lượt thay đổi từ xanh sang trắng, trợn mắt há mồm mà nhìn thẳng vào mặt hắn, không thể tin được cái người này khi trên giường lại lỗ mãng thấp kém đến mức này.
Ngươi mới bị bệnh trĩ ấy! Cả nhà ngươi bị trĩ thì có!
Cậu như bị người ta tát một cái, sắc mặt khó coi đến cực điểm, than thở: “Ta đã nói ta rất ghét tiểu tử ngươi, vừa mở miệng cũng chỉ nói mấy lời hỗn trướng này."
“Thế sao?" Thiệu Vĩnh Côn cười nhẹ, cái bộ dáng khuất nhục, vừa xấu hổ ảo não lại cố gắng áp chế lửa giận của cậu thật sự khiến hắn có xem thế nào cũng cảm thấy không thỏa mãn.
Lâu Duật Đường thanh tỉnh được một chút đầu óc, nghĩ mình nếu như nói dối là bị trĩ có khi nào sẽ tránh được một kiếp không —— nếu có thể khiến họ Thiệu kia lâm trận thu binh, đừng nói là chỉ bị trĩ, cái loại bệnh có khó nói nan kham thế nào cậu cũng có thể mặt không đổi sắc mà thừa nhận.
Đáng tiếc cậu còn chưa kịp nghĩ cách nói dối, ngón tay của Thiệu Vĩnh Côn đã bắt đầu tham nhập vào trong cơ thể, Lâu Duật Đường kêu lên sợ hãi, theo bản năng mà lắc lắc mông, mắng to: “Hỗn đản! Ai cho phép ngươi. . . . . . Ngô. . . . . ."
Ngón tay thô cứng một phát đâm vào trong huyệt khẩu chặt chẽ, tiến vào trong thông đạo… Lâu Duật Đường thở hổn hển một tiếng, khuôn mặt chảy đầy mồ hôi lạnh.
Cái nơi yếu ớt kia hoàn toàn không có khả năng tự bảo vệ, đáng thương hề hề bị ngón tay nam nhân ma sát đâm vào, vách tràng non mịn bị dị vật xâm lấn hết sức mẫn cảm, khiến cả người Lâu Duật Đường căng cứng, sinh ra một loại cảm giác cực không dễ chịu. Cậu giống như bị ấn vào trong người một cái mô tơ chạy điện, theo động tác co rút của ngón tay nam nhân mà phát ra hàng loạt âm thanh mất mặt, mày mặt nhăn thành một đoàn, giống như sắp đến lúc tận diệt đến nơi.
“Muốn đi vào thì vẫn còn chút khó khăn. . . . . ." Thiệu Vĩnh Côn rút ngón tay ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve nếp nhăn nơi huyệt khẩu, mắt không chuyển nhìn chằm chằm tiểu đệ đệ của Lâu Duật Đường đang đứng thẳng giữa hai chân, giống như nhìn qua kính lúp mà theo dõi huyệt khẩu đang co rút lại.
Đường nhìn trắng trợn khiến Lâu Duật Đường cả người sợ hãi, hữu khí vô lực đá ra một cước, trách mắng: “Con mẹ nó, ngươi có nhân tính hay không? Cái nơi này . . . .
. Cái nơi này sao có thể nói đâm là đâm?"
Cậu cũng không muốn bị cái tên dã nam này bạo hành hoa cúc của mình, càng không muốn tuổi còn trẻ mà đã như lão già phải chịu đựng nỗi thống khổ do đại tiện không thông a.
Vật dưới thân người kia đã ngẩng đầu đứng thẳng, tùy thời đều có thể nhất tiễn xuyên tâm, thể hiện hùng phong, khuôn mặt Lâu Duật Đường trắng bệch, kinh hồn táng đảm nhìn tiểu huynh đệ của Thiệu Vĩnh Côn, nhịn không được lắc đầu lui về phía sau, thấp giọng cầu xin: “Đừng đùa. . . . . . Ta sẽ chết mất. . . . . ."
Cậu không muốn tiểu hoa cúc của mình phải chịu đựng cái khí quan kinh người kia, Lâu Duật Đường ở cửa chết giãy dụa muốn sống, run giọng nói: “Thật sự không được. . . . . . Ta đời này cũng chưa nhìn thấy con điểu nào đại như vậy. . . . . ."
Nếu như có “Cuộc thi những lời nói cực sát phong cảnh khi làm tình" , Thiệu Vĩnh Côn sẽ không hề do dự mà để cử cho Lâu Duật Đường tham gia, khẳng định sẽ thắng đến vòng cuối cùng, mang về chức quán quân.
Có điều hắn cũng chẳng phải loại người lãng mạn gì, cũng thưởng thức không được cái gì mà phong hoa tuyết nguyệt, nhưng cái loại vẻ ngoài nhã nhặn mà lại nói ra toàn câu bại hoại như Lâu Duật Đường lại cực kì hợp khẩu vị của hắn, ở trên giường một bên quay cuồng một bên thưởng thức từng câu chửi của đối phương cũng là một loại tình thú, đợi đến khi hắn đánh thắng xong thì nhớ lại một chút cũng thú vị.
Có điều hắn cũng chẳng phải loại người lãng mạn gì, cũng thưởng thức không được cái gì mà phong hoa tuyết nguyệt, nhưng cái loại vẻ ngoài nhã nhặn mà lại nói ra toàn câu bại hoại như Lâu Duật Đường lại cực kì hợp khẩu vị của hắn, ở trên giường một bên quay cuồng một bên thưởng thức từng câu chửi của đối phương cũng là một loại tình thú, đợi đến khi hắn thắng xong nhớ lại một chút cũng thú vị.
“Đừng sợ, ta cũng không muốn lần đầu tiên của ngươi chảy máu, sẽ lưu lại ấn tượng không tốt." Thiệu Vĩnh Côn lấy ra trơn tề đã chuẩn bị từ sớm, nhe răng cười bò tới gần cậu, Lâu Duật Đường thối lui đến đầu giường, thật sự không còn chỗ nào có thể trốn, đành phải lại nhận mệnh để cho nam nhân kéo ra đến giữa giường lớn, Thiệu Vĩnh Côn bóp trơn tề vào tay, hướng đến cái địa phương kia..
Chất lỏng lạnh hoạt dính vào nơi ở giữa hai chân, cảm giác ướt sũng hoàn toàn không được tự nhiên. Lâu Duật Đường cau mày ở trên giường xoay xoay vài cái, nghĩ muốn xóa đi cái cảm giác ngượng ngùng. Thiệu Vĩnh Côn đè lại thắt lưng cậu, đem trơn tề bôi ở bên dưới xong, hai cái ngón tay vòng quanh quyến luyến bắt đầu muốn tiến vào trong.
“Uy. . . . . . Từ từ đã . . . . ." Lâu Duật Đường khàn khàn thở gấp, càng lúc càng khó nói, cái tên vương bát đản này chắc chắn đang đùa với cậu, giống như đang làm vệ sinh cho tiểu hài tử nhất định phải đem cái nơi kia rửa thật sạch, biến thân thể cậu trở thành món đồ chơi mới cho hắn chơi đùa. Cái tên biến thái này, nếu bây giờ không phản kháng, trời biết lần sau có thể hay không lại bắt cậu bôi bơ đầy người thắt nơ bướm nằm im cho hắn thượng. . . . . . Từ từ! Lần sau! ?
Lâu Duật Đường bị ý nghĩ vừa nảy ra trong đầu dọa sợ, rất muốn cho mình một bạt tai đánh tỉnh lại, một lần đã đủ khiến cậu sống không bằng chết, cậu còn muốn có thêm lần nữa sao?
“Chú ý vào đây này, đừng ngẩn người ra như thế." Thiệu Vĩnh Côn vỗ nhẹ mông cậu, thấp giọng ra lệnh. Lâu Duật Đường suýt nữa thì tức đến hôn mê, đang định chửi ầm lên, ngón tay của nam nhân đã duỗi ra tiến vào, hơn nữa còn mua một tặng một, có thêm một cây nữa.
Chất lỏng lạnh nhuận theo ngón tay đi vào trong cơ thể, Lâu Duật Đường nhịn không được sợ run cả người, cắn chặt răng. Không ngờ lần tiến vào này lại tương đối thông thuận, vách ruột đã non mềm đi rất nhiều, triền miên bao bọc lấy ngón tay của đối phương. Cảm giác mát rất nhanh chuyển thành nóng, mạch đập nơi đó trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết, lúc ngón tay đẩy vào rút ra còn phát ra thanh âm “cô thu cô thu".
Khuôn mặt một khác trước còn trắng bệch giờ lại đỏ ửng, Lâu Duật Đường nắm chặt ga giường, từ xoang mũi bật ra tiếng rên “Hừ.. hừ".
Động tác của ngón tay không thể nói là ôn nhu, thế nhưng so với ban đầu quả thật đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Lâu Duật Đường giống như con cá bị vứt lên bờ há miệng ra cố gắng hít lấy không khí, tập trung đè nén phản ứng kỳ quái do động tác của người kia mang lại.
Tuy rằng vẫn cảm thấy đau, nhưng cái loại đau đớn bén nhọn ban đầu giờ đã chuyển biến, so sánh với cái đau đớn nóng rực do bị xâm nhập, cảm giác sưng nóng lại giống như đau răng, nhưng so với lúc đau răng thì càng kích thích hơn, khiến cho mọi giác quan của cậu đều tập trung đến cái nơi khó nói ra miệng kia.
Đặc biệt ngón tay của Thiệu Vĩnh Côn còn cố tình mà vuốt ve mơn trớn mỗi phần ruột bên trong, thân thể Lâu Duật Đường cơ hồ ưỡn hẳn lên khỏi ga giường vì kích thích, chỉ cảm thấy như bị điện giật một cái, đánh từ nơi ấy qua cột sống xông thắng lên đỉnh đầu, kinh ngạc kêu lên: “Ngươi, ngươi sờ .. sờ chỗ nào vậy! ?"
Xem ra chính là chỗ này rồi, phản ứng của Lâu Duật Đường đã cung cấp cho hắn chứng cứ xác thực, Thiệu Vĩnh Côn cười hừ một tiếng lại ấn vào chỗ đó thêm vài lần nữa, liền thấy toàn thân Lâu Duật Đường đã nhiễm một màu phấn hồng, hắn biết tiền diễn làm đến thế này là đủ rồi, giờ đến lượt tiểu huynh đệ đang chờ đến không thể kiên nhẫn hơn nữa của hắn lên sân khấu.
Rút ngón tay ra, Lâu Duật Đường hàm hồ mà rên rỉ một tiếng, sau đó hai chân bị nâng lên, cảm giác sau mông có một vật lửa nóng đang dựa vào. Cậu mở to mắt, nhìn địch nhân sắp xâm chiếm bất giác nuốt nước bọt ực một cái, ngón tay co lại nắm chặt ga giường, khẩn trương đến mức nói không ra lời.
Thiệu Vĩnh Côn cố định thắt lưng cậu, thong thả mà kiên định đĩnh nhập, tràng nội nhỏ hẹp bị kéo căng đến cực hạn, miễn cưỡng nhét vào phân thân cực đại của hắn, Lâu Duật Đường ngón tay trắng bệch, trong cổ họng bật ra tiếng rên rỉ như của con thú bị thương.
Quá đau, cậu cảm thấy như thân thể mình từ chỗ ấy phân ra làm hai nửa, từ ruột đến bụng, nội tạng đều bị đè ép đến muốn chui ra. Không chỉ có thế, cái nóng cháy đang tiến vào lại làm cho cậu thêm một tầng thống khổ nữa, khiến ngọn lửa trong cơ thể cậu bốc cháy lên, từ điểm lửa nhỏ cháy lan thành đại hỏa tràn ngập đồng cỏ, càng không thể vãn hồi.
Cậu. . . . . . Thế nhưng sinh ra dục vọng. . . . . . Không phải từ phía trước, mà là từ cây hoa cúc đang bị một nam nhân đâm vào, sinh ra khát cầu không thể cưỡng lại từ sâu trong cơ thể
Cậu muốn. . . . . . Cho dù phải phục vụ dưới thân nam nhân cũng được, chỉ cần có thể dập đi ngọn lửa đang thiêu đốt chính mình này, có thể thỏa mãn cái khao khát khiến cậu xấu hổ dị thường này. Cậu thật muốn…
Lâu Duật Đường đôi mắt rưng rưng, từng ngụm từng ngụm thở hào hển, thái dương nổi lên từng sợi gân xanh, hai chân run rẩy dang rộng ra, nơi riêng tư lộ rõ. Thiệu Vĩnh Côn hạ thắt lưng, đem phân thân toàn bộ đâm vào cơ thể cậu, đâm sâu đến chỗ bất khả tư nghị, Lâu Duật Đường lắc đầu càng lúc càng lợi hại , bên trong lẫn lộn cảm xúc: đau đớn, khô nóng, sưng, ngứa. . . . . . cùng với cảm giác bị lấp đầy hết sức rõ ràng, khiến cậu giãy dụa giữa thống khổ cùng khát cầu sung sướng. Thân thể lay độngđiên cuồng, tuy rằng cảm thấy hổ thẹn khôn tả nổi, cơ thể vẫn không nghe theo ý nguyện của chủ nhân mà gắt gao cô trụ khảm nhập nam cái kia, hơn nữa còn tham lam co rút lại, mút hút lấy đối phương.
Chờ cậu thích ứng được, Thiệu Vĩnh Côn ôm lấy thắt lưng bắt đầu luật động trước sau, Lâu Duật Đường phát ra rên rỉ trong trẻo, chau mày, vẻ mặt khuất nhục mà ẩn nhẫn, liều mạng khắc chế dục vọng trong thân thể đã bị đánh thức, trên trán mồ hôi bắt đầu túa ra.
Ra vào vài cái càng lúc càng trơn trượt, biểu tình của Lâu Duật Đường cũng không còn thống khổ nữa, bắt đầu bị biểu cảm say mê càng lúc càng lớn thay thế. Thiệu Vĩnh Côn biết cậu đã dựng cờ đầu hàng , vì vậy gia tăng thế công, bắt đầu va chạm càng nhanh càng hoang dã hơn vào hậu huyệt nóng bỏng ướt át của cậu.
“A. . . . . . Ân. . . . . . Chậm, chậm một chút. . . . . . Sẽ chết. . . . . . A a. . . . . . Chính là nơi đó. . . . . ."
Phân thân cực đại một lần lại một lần nặng nề mà thâm nhập vào cơ thể, va chạm lỗ mãng nhưng mang lại cho nơi ấy khoái cảm vô hạn, hậu huyệt nguyên bản chặt chẽ sớm đã bị khai mở, cơ khát mà cắn chặt lấy nam cái không buông. Trừa sáp làm trơn tề tràn ra ngoài, hỗn hợp chất lỏng chảy xuống mông, giữa va chạm của hai thân thể lại phát ra tiếng nước *** mĩ. Lâu Duật Đường đầu đã vựng trầm, trong lổ tai đang ông ông tác hưởng, đối với thanh âm từ nơi kia truyền đến càng nghe được dị thường rõ ràng, nhịn không được mà bắt đầu xấu hổ cùng tức giận, các cơ mông không tự giác co rút lại, càng khiến cho phía dưới càng lúc càng chặt.
Thiệu Vĩnh Côn phát ra tiếng thở dài thỏa mãn, kéo tay cậu lên vai mình bảo cậu nắm lấy, sau đó đem Lâu Duật Đường ôm ngồi xuống. Phân thân chặt chẽ đâm sâu vào cơ thể cậu, chậm lại thế công, lại chậm rãi mà cọ xát, cảm thụ tư vị mất hồn do vách tường lửa nóng mà mềm mại gắt gao bao bọc vuốt ve mình.
Dục hỏa thiêu đốt bị khơi dậy đến lúc này lại không được thỏa mãn, Lâu Duật Đường hừ kháng nghị một cái, cánh tay ôm chặt cổ người kia, cong xuống thắt lưng, tự giác mà đem nam cái có thể cho cậu khoái cảm kích cuồng kia toàn bộ nuốt vào, thân thể lại bắt đầu vặn vẹo, hai chân lại kẹp chặt thắt lưng của nam nhân.
Hai tay Thiệu Vĩnh Côn lần lên đầu nhũ của cậu, thô lỗ mà sắc tình âu yếm vuốt ve, đầu ngón tay thường như có như không lướt qua bộ vị đang kết hợp kia của hai người, Lâu Duật Đường ngửa đầu, phát ra từng tiếng ngâm kêu nhỏ ngắn.
Khoái cảm nửa người dưới hoàn toàn khống chế ý thức của Lâu Duật Đường, lửa nóng của người kia dường như đang hòa tan chính cậu, Lâu Duật Đường thân thể nghiêng về phía trước, gắng gượng cọ xát phân thân của mình lên cơ bụng rắn chắc của Thiệu Vĩnh Côn. Chỉ thấy Lâu Duật Đường trước mắt từng đợt vựng huyễn, miệng khô lưỡi khô, mười ngón nhanh bám chặt lên vai nam nhân. Cậu cúi đầu, đành phải thỏa hiệp: “Ngươi. . . . . . Đừng đem lão tử treo lên chơi đùa nửa chừng như vậy. . . . . ."
Nếu đã thất thủ thì sao không làm cho tận hứng, mà cậu cũng không ngờ làm loại chuyện này lại thích đến vậy, dù sao cậu cũng đã bị nam nhân thượng, không để cho mình một chút bồi thường sao được? Lâu Duật Đường ôm lấy ý niệm dù có bất cứ giá nào cũng không để bản thân chịu quá nhiều thiệt thòi, đung đưa thắt lưng thúc giục Thiệu Vĩnh Côn.
Cái nam nhân lúc nào cũng nhã nhặn nghiêm trang, rốt cục cũng phải hoàn toàn khuất phục khoái cảm tình ái, Thiệu Vĩnh Côn vừa lòng thưởng thức hai má ửng hồng cùng đôi mắt lo lắng của đối phương, quyết định không tra tấn cậu nữa, liền ôm lấy Lâu Duật Đường ngã xuống giường, một bên tùy ý vỗ về chơi đùa thân thể cậu, một bên khẩn cấp mà công kích hậu huyệt tiêu hồn kia.
“A a. . . . . . Họ Thiệu kia. . . . . . Hảo lớn. . . . . Tiếp tục. . Nữa. . . ."
Lâu Duật Đường bị đùa giỡn đến mức thần trí không rõ, trở thành mẫu thú động dục, gắt gao quấn quít lấy nam nhân khuông buông. Không bao lâu trong cái đâm vào trọn vẹn của đối phương liền đạt được cao trào, thét chói tai bắn đi ra.
Khoái cảm cực hạn khiến cậu mất đi ý thức, ánh mắt mơ hồ, thân thể mềm mại giống như đang tan chảy trong đống socola trắng của mình, tản ra hơi thở *** mê người, khiến dục hỏa của Thiệu Vĩnh Côn càng cháy mạnh, phân thân đang chôn trong cơ thể người kia càng cứng càng nóng càng trướng thêm vài phần
“A. . . . . . Ngươi. . . . . . Ngươi như thế nào. . . . . ."
Cảm giác được biến hóa của vật kia, Lâu Duật Đường thắt lưng giật một cái, giật mình, lắp bắp nói: “Ta không được. . . . . . Đừng nữa. . . . . ."
“Đừng tưởng thế là xong." Thiệu Vĩnh Côn rút ra phân thân, đem thân thể mềm nhũn của cậu xoay lại, từ phía sau sáp nhập tiến vào. Lâu Duật Đường thở gấp gáp, thân thể theo va chạm của người kia mà vặn vẹo lắc lư, từ trong cổ họng bật ra tiếng khóc, hỗn loạn sung sướng mà rên rỉ. . . . . .
Sức chiến đấu của cậu so với nam nhân này kém quá xa, đến lúc Thiệu Vĩnh Côn rốt cục cảm thấy mỹ mãn nằm phịch trên người cậu, Lâu Duật Đường đã mệt đến mức ngay cả thở cũng không xong, cả người hư nhuyễn đau nhức, sau khi cảm giác thỏa mãn qua đi hậu huyệt cũng chỉ còn cảm thấy thũng sưng nóng bỏng do bị ma sát quá độ.
“Ra. . . . . . Đi ra ngoài. . . . . ." Cậu ách giọng cầu xin, mặt chôn trên đệm giường. Thiệu Vĩnh Côn cố ý đè lên cậu không tha, bụng dưới đè sát lên mông cậu, đem phân thân đã phát tiết kia chậm rãi từ tốn rút ra, cuối cùng phát ra “ba" một tiếng, hậu huyệt sưng đỏ ngay lập tức tràn ra từng đợt từng đợt bạch trọc, bày một cảnh tượng bị uy cho ăn no mà cũng là bị chà đạp thê thảm đầy *** mĩ.
Lâu Duật Đường đôi mắt hồng hồng quay đầu lại … Ủy khuất trừng mắt nhìn hắn một cái, thấp giọng nói: “Giao ước đã xong, ta phải về ."
Thiệu Vĩnh Côn khởi động nửa người trên, ngón tay toát mơn trớn tấm lưng quang lõa của cậu, nói: “Nhưng mà đêm nay cũng đã qua đâu."
Lâu Duật Đường run run cố gắng dựng thân thể dậy, sắc mặt trắng bệch, môi mấp máy nói: “Ngươi không phải muốn làm đến khi ta chết trên giường chứ?"
Thể lực nghiêm trọng cạn kiệt, nếu còn thêm một lần nữa, nói không chừng cái mạng của cậu cũng không còn.
Hoàn hảo Thiệu Vĩnh Côn vẫn còn sót lại vài phần nhân tính, giúp cậu đứng lên, hỏi: “Ngươi hiện tại thành cái dạng này còn có thể đi về sao?"
Lâu Duật Đường á khẩu không trả lời được, chỉ riêng việc đứng lên đã khiến cậu đau đến nghiến răng trợn mắt, nếu mà phải lái xe về, chỉ sợ nửa đường sẽ cả người cả xe lao xuống biển mất.
“Ở lại một đêm đi, ta cũng không lấy tiền phòng của ngươi đâu." Thiệu Vĩnh Côn đem cậu đến phòng tắm tẩy trừ, được ngâm mình trong nước ấm khiến Lâu Duật
Đường thể lực khôi phục được một chút, nhưng tinh thần ngược lại mệt mỏi muốn chết, nhịn không được ngáp một cái, nửa híp mắt, đề phòng hỏi: “Ngươi sẽ không thừa lúc ta ngủ mà tinh trùng ngập não hành ta thêm một lần nữa chứ?"
“Sẽ không." Thiệu Vĩnh Côn chớp chớp mắt, nói: “Trừ phi ngươi chủ động hiến thân."
Hắn tình nguyện làm cái đầu heo đi cúng tế Long Vương còn hơn. Lâu Duật Đường tâm thần bắt đầu thả lỏng, mặc kệ thân thể tùy ý Thiệu Vĩnh Côn giúp mình tắm rửa, lại ngáp thêm một lần nữa, ngửa đầu dựa vào vai nam nhân, mơ mơ màng màng ngủ mất.
Đang ngủ lơ mơ cậu bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, Lâu Duật Đường một bụng đầy oán khí, chửi nhỏ một tiếng, xoay người nút chặt lỗ tai của mình. Người nằm bên cạnh lập tức nhấc điện thoại lên, ngắn gọn nói vài câu liền dập máy, sau đó đứng dậy xuống giường. Cũng không bật đèn, trong bóng đêm truyền đến âm thanh mặc quần áo, Thiệu Vĩnh Côn ăn mặc chỉnh tề xong quay lại cúi xuống nói cái gì đó, bất quá Lâu Duật Đường nghe tai nọ vào tai kia, có lệ hừ vài tiếng, trở mình một cái tiếp tục ngủ.
Lần thứ hai tỉnh lại bên ngoài mặt trời đã lên từ lâu, Lâu Duật Đường mở mắt ra tinh thần cũng khôi phục lại một chút, cảm thấy mình như được hồi sinh. Nhìn thấy mặt trời của ngày hôm nay, cậu cảm động đến cơ hồ muốn phát khóc.
Đêm qua cuối cùng cũng xong, thế lực chính nghĩa rốt cuộc cũng chiến thắng hắc ám, một thân xương cốt sắp rủ nhau đình công này rốt cục cũng gom góp được có thể đứng lên, chuẩn bị về nhà. Từ nay về sau mọi chuyện coi như xóa bỏ, về sau tuyệt không muốn nghĩ đến đoạn quan hệ này nữa.
Nhớ tới nóng bỏng đêm qua, Lâu Duật Đường cả người bắt đầu lại cảm thấy đau, hậu huyệt đau như bị một thanh sắt nung đỏ ủi qua. Lâu Duật Đường giật giật thắt lưng, đau đớn rên rỉ một tiếng, lại quay trở về giường tích lũy thêm một chút sức lực nữa.
Có điều, so sánh với tình huống sáng hôm nay, buổi tối hôm đó chắc chắn cậu không hề bị thượng, có lẽ Mr. S chỉ hứng trí lên đùa dai mà thôi, trừ bỏ đem quần lót biến thái nhét một nửa vào trong mông cậu, người nọ nếu so với Thiệu Vĩnh Côn vẫn còn có điểm nương tay.
Chờ cậu chiến thắng được xây xẩm do huyết ám thấp vào buổi sáng, ngũ quan vặn vẹo bò dậy, lại phát hiện Thiệu Vĩnh Côn đã sớm không thấy người. Nửa giường bên kia ngay cả nửa điểm nhiệt độ thân người cũng không có, nhưng dịch thể lưu lại thì cũng không ít.
Tận tình lờ đi thứ mùi đầy *** mĩ vẫn đang lượn lờ trong không khí, cậu ra lệnh cho bản thân chỉ được nghĩ đến ánh dương sáng rọi kia, bỏ qua lo lắng ngày hôm qua,
Lâu Duật Đường không được tự nhiên sách một tiếng, tay chân như nhũn ra từ trên giường đứng lên. Nhìn thấy trên đầu giường lại có một mảnh giấy, đôi mắt bắt đầu kinh hoàng, một loại cảm giác không ổn lại dấy lên trong lòng
Cảnh này sao lại quen thuộc đến thế? Lâu Duật Đường run run, vươn tay lấy tờ giấy, sau đó da đầu run lên nhận ra mấy chữ viết đã từng quen biết ——
[Có án, đi trước, đi hay ở tùy ngươi, thân thể của ngươi thập phần mỹ vị, ta thực thỏa mãn, đa tạ đã khoản đãi.
Mr. S].
Lúc nhìn đến lạc khoản, trên đầu giống như có một đàn quạ đen bay qua, còn thải xuống một đống phân chim, Lâu Duật Đường trước mắt tối sầm, thiếu chút lại ngã trở về trên giường.
Thiệu Vĩnh Côn lại chính là Mr. S!
Thái dương của Lâu Duật Đường thình thịch kêu, như có một đám tiểu quỷ đang khua trống đánh chiêng.
Trách không được lần đầu tiên nhìn thấy hắn đã thấy quen mắt đến như vậy, hóa ra hắn chính là bồi bàn đem hôm đó đã mang mình lên phòng kia! Mà cậu đã đi một vòng tròn lớn như vậy, cuối cũng lại không tránh được độc thủ của Thiệu Vĩnh Côn. Vốn nghĩ rằng mọi chuyện đã qua, vân đạm phong khinh, không ngờ rằng một bước liền lạc vào trận địa lôi, bị nổ đến mặt xám mặt tro, hồn phi phách tán.
Lâu Duật Đường tê liệt ngã xuống trên giường, chỉ còn duy nhất khí lực để cắn chặt răng.
Cậu cứ như tên ngốc trên sân khấu tự cho mình là thông minh, bị đùa giỡn quay vòng vòng còn tự cho mình rất cao minh, mắt nhìn thấy trời cao biển rộng, cuối cùng lại phát hiện bản thân chỉ đang chạy quanh cái ***g sắt, mà thợ săn bên ngoài lại khoanh tay lặng im, đem trò hề của cậu tất cả thu vào trong mắt.
Vừa tưởng tượng mình từng ở trước mặt Thiệu Vĩnh Côn say khướt, Lâu Duật Đường liền hận không thể đem cái đầu này chặt luôn xuống thành đầu heo tế cho rồi.
Thân thể không khỏe trong cảm xúc xấu hổ lẫn tức giận cảm thụ càng rõ ràng, Lâu Duật Đường cường ngạnh xuống giường mặc quần áo, khập khiễng hướng ra cửa
Hoảng sợ như chó nhà có tang, vội vàng giống như cá lọt lưới.
Lúc lái xe trở về có đi qua một ngôi miếng nhỏ, Lâu Duật Đường phá lệ đi vào đốt một nén hương, đem toàn bộ tiền trong người cho vào hòm công đức, thành kính cầu nguyện: [Phật tổ phù hộ, đừng để ta phải gặp lại cái tên sát tinh này nữa.]
Đấu không lại họ Thiệu kia, cậu tự biết điều ấy, không thể trêu vào, sẽ mất hết, chỉ cần đời này đừng để cậu dính vào nam nhân kia nữa là được.
Tác giả :
La Liên