Hồ Đích Lao Lung
Chương 1
“Mang cái này qua đi, cẩn thận một chút."
Thiệu Vĩnh Côn nói, bưng chiếc khay đi vào trong đại sảnh.
Hôm nay là ngày đại thọ bảy mươi của Ngự Phong Đường đường chủ Lâu Trấn Anh, trong đại sảnh yến hội của khách sạn Kim Long tiếng người ồn ào, khách quý tề tựu. Không dấu vết mà liếc mắt một vòng quanh căn phòng, Thiệu Vĩnh Côn cũng nhận ra vài đại nhân vật có máu mặt trong thành phố.
Cho dù đã trở thành nhân vật nổi tiếng trong giới kinh thương, trên người Lâu Trấn Anh vẫn không thể giũ bỏ hết cái khí chất tố cáo xuất thân từ bang phái của mình, Lâu Trấn Anh cũng chẳng sợ người khác biết mà phải che dấu, dù sao trong lòng mọi người đều đã rõ ràng, chỉ là không nói ra mà thôi. Đặc biệt trong những dịp quan trọng như thế này, cũng không vì vậy mà thiếu người tiến đến chúc mừng.
Nhưng đó không phải là chuyện của hắn, Thiệu Vĩnh Côn hạ xuống ánh mắt, chỉnh lại trang phục đang mặc, giấu đi ánh mắt sắc sảo giả trang thành bồi bàn khách sạn đơn thuần, tận lực giấu đi sự tồn tại của bản thân, không để cho bất cứ kẻ nào có cơ hội chú ý đến mình.
Nhiệm vụ đêm nay của hắn là lấy được tin nhắn từ tay trong Tuyến Dân, về phần những người khách của buổi tiệc này hắn cũng chẳng có hứng thú.
Trên mặt là nụ cười mỉm đầy khiêm tốn lễ phép, ánh mắt nhìn như tản mạn ở trong đại sảnh quét tới quét lui, giống như một phục vụ sinh ân cần chu đáo. Cho dù là cái con cáo già Lâu Trấn Anh kiến thức cao thâm, bắt gặp hắn đang quét mắt một vòng đến khi nhìn vào đôi mắt thản nhiên của hắn cũng chẳng mảy may nghi ngờ, tuy rằng cũng cảm thấy thanh niên này có điểm quái lạ, nhưng cái khí chất ôn hòa vô lương vô hại này hoàn toàn không khiến ông ta có nửa điểm cảnh giác.
Đây là tài năng của hắn, Thiệu Vĩnh Côn chính là một nam nhân cực kì biết đóng kịch, giả sói giống sói giả hổ giống hổ, giả trang thành tiểu bạch thỏ ôn hòa thiện lương thì hoàn toàn không có điểm nào không giống tiểu bạch thỏ thiện lương ôn hòa.
Sau khi gặp mặt Tuyến Dân, hắn sửa sang lại cái nơ trên cổ, trong đầu tính toàn cách rút lui thần không biết quỷ không hay. Không nghĩ tới lúc vừa đi ngang qua một cây cột, từ phía sau cái bồn cây cao lớn không biết lúc nào lại xuất hiện thêm một bóng người, lấy cái tốc độ nhanh đến mức sét đánh không kịp bưng tai mà lao về phía hắn.
Toàn thân trên dưới đột nhiên căng thẳng, Thiệu Vĩnh Côn gần như theo bản năng mà tung ra một quyền, may mắn hắn kịp thời nhớ tới tình trạng bản thân lúc này, lập tức phát huy động tác biểu diễn hoàn mỹ, kêu lên sợ hãi một tiếng, “không hề phòng bị" mà ngã gục trên mặt đất.
Người kia nặng nề mà ngã lên người hắn, phía dưới lại là sàn nhà cẩm thạch cứng rắn mà lạnh như băng. Thiệu Vĩnh Côn bỗng nhiên bị trở thành đệm thịt cực kì khó chịu, giả bộ giật mình nén đau xoay người lại đỡ lấy cái tên cái tên tiểu quỷ liều lĩnh kia: “Tiên sinh, ngài làm sao vậy?"
Đó là một nam nhân trắng nõn nhã nhặn, dáng người gầy, dung mạo đoan chính, thoạt nhìn thì giống đã uống say đến chẳng biết gì, cả người ngồi phịch trên người hắn. Thiệu Vĩnh Côn tìm tòi trong trí nhớ một lúc, mới nhận ra người này chính là đứa con thứ tư của Lâu Trấn Anh —— Lâu Duật Đường.
Mấy tên bảo kê trong Ngự Phong Đường lập tức chạy đến, ba chân bốn cẳng đem bọn họ nâng dậy, Lâu Duật Đường vẫn tóm lấy hắn không buông, lớn giọng nói: “Mang. . . . . . Mang ta đi lên lầu. . . . . ."
Lâu Duật Đường người đầy một mùi rượu, Thiệu Vĩnh Côn không tự giác mà nín cả thở. Tử tửu quỷ *, thật sự coi hắn là phục vụ bàn hay sao.
* tử tửu quỷ: con quỷ rượu chết tiệt
“Ngươi, đưa cậu lên lầu, phòng 1023." Lâu Triển Nhung cháu của Lâu Duật Đường chỉa chỉa Thiệu Vĩnh Côn, đem chìa khóa phòng cùng một bút lớn tiền boa đưa cho hắn, ra lệnh: “Đưa vào trong phòng là được rồi, việc khác cũng không cần ngươi làm, lúc đi ra nhớ khóa cửa lại."
“Dạ" Thiệu Vĩnh Côn nhẹ giọng đáp. Có chút nghi ngờ cái câu “Nhớ phải khóa cửa", nhưng hắn cũng chẳng hơi đâu mà suy nghĩ nhiều như thế, phải nhanh đem cái tên tử tiểu quỷ này lên lầu, hắn còn đang vội thoát thân đấy!
Vừa lôi vừa ôm mà đem Lâu Duật Đường vào trong thang máy, lúc chỉ còn có hai người, khóe môi Thiệu Vĩnh Côn lại gợi nên một nụ cười trào phúng, càng nhìn càng quỷ quyệt.
Ra tay cũng thật hào phóng a, ngay đến cả Lâu Triển Nhung cái loại trời sinh tính đa nghi không ai không nghi ngờ kia mà còn bị hắn qua mắt, xem ra hành động này của mình quả thật xuất quỷ nhập thần, lô hỏa thuần thanh*.
* lô hỏa thuần thanh: Lô là cái lò, dịch nôm ra là lửa trong lò toàn một màu xanh. Cái lò ngày xưa là lò rèn dùng ống bễ thổi hơi, đốt bằng than nên ban đầu ngọn lửa chỉ có màu vàng. Sau khi ngọn lửa chuyển sang màu xanh thì nhiệt độ trong lò đạt mức cao nhất. Khi đó lửa mới dùng để rèn được.Lô hỏa thuần thanh hay lư hỏa thuần thanh cũng thế thôi. Ý chỉ là trình độ đat đến mức tốt nhất cả về chất lẫn lượng.
“Buồn nôn quá. . . . . ." Lâu Duật Đường mềm nhũn bám chặt vào cánh tay hắn, một tay che chặt lấy miệng, Thiệu Vĩnh Côn đỡ thắt lưng người kia, ôn nhu trấn an: “Sắp đến phòng rồi, ngài cố nhịn một chút."
Cái bộ quần áo này là hắn đi mượn a, mai còn phải trả lại cho người ta đấy, hắn cũng không muốn bị cái con ma men này phun đầy thứ gì vào người đâu, đến lúc đó còn phải tự xuất tiền túi ra mà trả phí giặt ủi.
Lâu Duật Đường thống khổ mà hừ nhẹ hai tiếng, Thiệu Vĩnh Côn lơ đãng liếc mắt nhìn, lại phát hiện cái biểu tình nhẫn nại chịu đựng của nam nhân này cũng thập phần động lòng người.
Mày nhăn thành một đoàn, ngũ quan vặn vẹo, trên thái dương có lấm tấm mồ hôi, mấy đường gân xanh như ẩn như hiện; đôi mắt phiếm hồng, trong mắt long lanh có nước, tóc đen mềm mại xuôi xuống, khuôn mặt trắng nõn đoan chính có thêm vài phần ý vị phong lưu mê người, hoàn toàn không giống cái loại khí chất lạnh lùng cứng ngắc ngày thường, cái loại biểu tình cấm dục này càng khiến cho người ta thấy hứng thú.
Rượu là mặc tràng độc dược, mầu là dịch xương trắng đao * —— Thiệu Vĩnh Côn nhìn thấy Lâu Duật Đường biểu tình cố nén thống khổ, trong đầu liền trồi lên hai câu nói ấy.
* hai câu này đại khái là rượu là độc dược, còn sắc là đao thương, đều là những thứ hại người. (cám ơn kheralua vì đã giúp mình hiểu hai câu này :X)
“Đinh!" Cửa thang máy chậm rãi mở ra, đã tới tầng mười. Thiệu Vĩnh Côn xua đi ý niệm mới hình thành trong đầu, ôm lấy thắt lưng Lâu Duật Đường mang cậu vào trong phòng 1023.
Vốn tính toán chỉ vất cậu ở cửa là xong, có điều đột nhiên Thiệu Vĩnh Côn lại thay đổi chủ ý, hắn chu đáo mang Lâu Duật Đường vào toa lét, còn đem nắp bồn cấu mở ra, sau đó bàng quang khoanh tay đứng một bên.
Lâu Duật Đường từ lúc trên đường đã choáng váng, dạ dày từng đợt quặn lên, gắng gượng đến bây giờ rốt cuộc cũng đã được thả lòng. Cậu bất chấp bẩn thỉu, ôm lấy bồn cầu kịch liệt phun vào trong, toa lét trong nháy mắt tràn đầy vị nôn vừa chua vừa thối.
Thiệu Vĩnh Côn bịt mũi lại, chán ghét nhìn nam nhân đang quỳ rạp trên sàn toa lét một cái, tự thấy mình bây giờ chính là tự chuốc lấy cực khổ, chỉ vì nhất thời ngứa ngáy, còn đứng ở đây mà nhìn một thằng đàn ông nôn đến thất điên bát đảo, thật sự là nhàm chán tới cực điểm.
Lâu Duật Đường nôn xong dạ dày cũng sạch sẽ, vô lực ngồi bệt trên sàn nhà, trước mắt biến thành một màu đen, nước mắt dàn dụa, xoa bụng thấp giọng rên rỉ.
Thiệu Vĩnh Côn ánh mắt đảo qua, đột nhiên cảm thấy bản thân mình lưu lại đây cũng không phải hoàn toàn không có ý nghĩa.
Biểu tình lo lắng ẩn nhẫn mới rồi hiện tại lại trở thành hư thoát hoảng hốt, Lâu Duật Đường có chút thất thần tựa vào bên cạnh bồn cầu, trong mắt lệ quang lưu chuyển, hé ra khuôn mặt trắng nõn hơi ửng đỏ còn lưu lại vài phần thần sắc ủy khuất buồn rầu, phảng phất như bình thường đã phải chịu hết thảy mọi loại lăng nhục, khiến hắn huyết mạch sôi sục, máu chảy càng nhanh hơn.
Thiệu Vĩnh Côn từ lâu đã biết tính hướng của mình —— không thích nữ nhân, chỉ yêu nam nhân —— lúc rảnh rỗi cũng sẽ đi mấy quan bar bao vài tiểu mỹ nam. Bất quá, trong lúc tuổi tác càng ngày càng tăng bản thân lại vẫn vô tình, vẫn độc lai độc vãng.
“Giúp ta. . . . . . Lên giường. . . . . ." Lâu Duật Đường cuối cùng cũng nói được, đôi môi run rẩy, đáng thương hề hề vươn tay về phía hắn.
Nếu không phải không đúng thời điểm, chỉ sợ hắn cứ thuận thế mà đè luôn người kia xuống.
Lâu Duật Đường một chút cũng không ý thức được nguy hiểm của bản thân trước mặt cái tên lang đội lốt người này, đập tay xuống nền, lại thêm một tiếng than nhẹ: "Mau. . . . . . Nhanh lên. . . . . ."
Uống rượu mà cũng uống đến trình độ này, Thiệu Vĩnh Côn sách một tiếng, đem chén nước cho cậu uống thông giọng, còn vắt một cái khăn ẩm lau khô mồ hôi trên trán, cởi ra cái áo khoác cứ như được tẩm rượu của cậu đang bốc mùi đến tận trời, rồi mới vác người vất lên giường.
Lâu Duật Đường từ từ nhắm lại hai mắt hàm hàm hồ hồ nói cám ơn, Thiệu Vĩnh Côn chỉnh lại tư thế cho cậu xong. Biết nơi này không nên ở lâu, đang định bứt ra chạy lấy người, không nghĩ tới hắn vừa mới xoay người, chân còn chưa kịp nhấc lên, một cái gì đó mềm nhũn đã bay đến trên đầu hắn.
Thiệu Vĩnh Côn trở tay cầm lấy cái vật thể chưa xác định kia, đây rõ ràng là một cái quần lót vẫn còn ấm hơi người nha, hắn không khỏi sửng sốt mất một lát, lại nhìn lại Lâu Duật Đường, người kia đã cởi đến không còn một mảnh vải. Chỉ thấy cậu lắc lắc muốn đứng lên, tóm lấy một cái cột trụ giường bắt đầu vặn vẹo thân thể mà nhảy múa hết mình, vừa nhảy còn vừa lầm bầm ư ử hát, phun ra một đống chữ nghĩa rời rạc không rõ.
Thiệu Vĩnh Côn nhìn mà choáng váng, ánh mắt chiếu từ đầu đến chân, lại từ chân đảo lên đầu, cố tình nấn ná nhìn cái đang lúc ẩn lúc hiện ở giữa hai chân kia (woa, biến thái hám trai a =))), sau đó lại trở lại trên mặt Lâu Duật Đường. Phát hiện vẻ mặt người kia mê say, ánh mắt nửa mở nửa khép, tóm lấy giường trụ vừa xoay vừa miết, thỉnh thoảng còn giơ một chân lên biểu diễn lão thụ bàn cái, từng địa phương ẩn mật trên người cũng vì thế mà không hề che đậy phô bày toàn bộ trước mắt Thiệu Vĩnh Côn.
Không thể tượng tượng được một người lúc nào cũng nghiêm trang như Lâu Duật Đường lúc không có người lại còn có một nhân cách khác thế này? Trách không được Lâu Triển Nhung dặn dò hắn phải khóa cửa lại, nếu mà bị đối thủ một mất một còn nhân cơ hội này mà chụp ảnh bôi nhọ, mặt mũi Ngự Phong Đường để đâu cho khỏi mất.
Thiệu Vĩnh Côn đem quần lót trên tay chơi đùa một lúc, đồng thời ung dung mà thưởng thức màn vũ đạo tươi mát xinh đẹp trước mặt. Trong lòng thầm hận an ninh của yến hội quá cẩn mật, không thể mang điện thoại di động vào, nếu không lúc này có khi đã ghi lại được một chùm hình ảnh phong tao đến tận xương này, lúc không có việc gì lấy ra thưởng thức, nghĩ đến đã mất hồn.
Vài phút sau, thể lực của Lâu Duật Đường đã không còn nhiều nữa, thở hồng hộc ngồi xuống giường, mệt đến mức mắt như muốn mờ cả đi. Thiệu Vĩnh Côn nhẹ nhàng cúi xuống, ấn một phát vào trước ngực của người kia, Lâu Duật Đường liền thẳng tắp ngã vào giường, ình một cái liền ngủ.
Thiệu Vĩnh Côn nhẫn thật vất vả, rốt cục không nín được gập bụng cười ha ha một tràng.
Không nghĩ tới một nhiệm vụ hoàn toàn không thú vị lại cho hắn như trúng quả độc đắc, chứng kiến một cảnh tượng thú vị thế này, thật sự là thu hoạch xa xỉ. Thiệu Vĩnh Côn cười đến chảy cả nước mắt, mà cái tên Lâu Duật Đường trước mặt dang tay dang chân, ngủ đến không hề phòng bị kia, căn bản không biết chính mình bị người ta thăm quan một vòng, chỉ trở mình một cái nói mê: “Ốn chết mất. . . . . ."
Thiệu Vĩnh Côn cười no nê tròng mắt đảo một cái, cá tính thích chọc người lại bắt đầu trỗi dậy, hắn tách ra đôi chân vô lực của Lâu Duật Đường, lộ ra tiểu hoa cúc giấu kín ở đó, sau đó lại lấy cái quần lót vẫn để ở một bên xoay một vòng, ngón tay để ở cửa vào nhẹ nhàng đẩy miếng vải đi vào.
Thân thể Lâu Duật Đường giật một cái, chỉ hừ nhẹ một tiếng, không an phận mà vặn vẹo thân mình, Thiệu Vĩnh Côn đè lại thắt lưng của cậu, lại bắt đầu buồn cười.
Chờ đến lúc cậu tỉnh lại thấy mình thò ra thêm một “cái đuôi", biểu tình đó khẳng định sẽ thập phần hấp dẫn.
Thiệu Vĩnh Côn còn sợ không đủ kích thích, đem tiền boa mà Lâu Triển Nhung cho hắn để lại trên bàn, bên cạnh còn để lại một mẩu giấy, viết:
[Thân thể của ngươi so với tưởng tượng của ta còn mĩ vị hơn, đa tạ đã khoản đãi, sau này còn gặp lại.
Kí tên Mr. S.]
Viết xong, Thiệu Vĩnh Côn còn thưởng thức Lâu Duật Đường duyên dáng trần truồng thêm một lát, khóe môi mỉm cười nói nhỏ: “Chúc ngươi có một giấc mộng đẹp, chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian."
Nói xong, rời khỏi phòng, cũng không quen đem cửa khóa lại.
Đem chìa khóa phòng giao cho quầy tiếp tân, Thiệu Vĩnh Côn đổi quần áo rời khỏi khách sạn.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Lâu Duật Đường, ấn tượng khắc sâu, cả đời khó quên. Năm nay Thiệu Vĩnh Côn hai mươi bốn tuổi, đến tổ trọng án còn chưa đến một tháng.
Một đêm yên ổn, không ai quấy rầy, Lâu Duật Đường ngủ thẳng đến tận sáng ngày hôm sau, chỉ đến khi bị cái dạ dày trống rỗng và cơn đau đầu do rượu cùng tra tấn mới tỉnh dậy. Cậu rên rỉ một tiếng, xoay người nhấc đá cái chăn đơn ra, lúc này mới phát hiện cả người trần trụi.
Đáng chết! Về sau tuyệt đối không thèm uống rượu nữa.
Lâu Duật Đường biết mình uống rượu xong thì cực không khống chế được, uống vào rồi cái gì cũng có thể làm được, trước kia đã mấy lần dọa sợ một đống người, may mắn còn có người cháu giúp cậu giải quyết hậu quả, mới miễn cưỡng bảo trì thanh danh của cậu, cũng không đến nỗi thân bại danh liệt.
Lần này. . . . . . Chắc cũng là thằng cháu kia giải quyết đi?
Lâu Duật Đường cảm thấy trí óc không được ổn lắm, có một loại cảm giác không thể xác định được, rất không bình thường. Cậu vặn vặn thắt lưng, đến lúc này thần kinh trì độn của cậu mới phát hiện ra chỗ nào khác thường.
Nơi bí mật có một chút cảm giác tê dại, giống như đang bị nhét cái gì vào, có loại cảm xúc tê trướng quái dị. Cậu đưa tay ra sau sờ, lại thấy sau mông chỉ là cái quần lót, thử thăm dò túm lấy phần bên ngoài, chậm rãi lôi thứ đang bị nhét vào trong cơ thể ra, vải dệt ma sát vách trong của ruột vốn mẫn cảm, lại thêm thân thể vì say rượu mà có chút hư thoát gây ra kích thích kinh người. Lâu Duật Đường hít một hơi thật sâu, rên rỉ ra tiếng: “Mẹ nó! Cái tên hỗn đản nào dám chỉnh ta?"
Khách sạn Kim Long là sản nghiệp của Ngự Phong Đường, từ quản lí đến công nhân đều là người trong nhà, không thể có người ngoài trà trộn vào. Cậu Lâu Duật Đường tuy rằng chẳng có tài năng gì, nhưng tốt xấu cũng là một trong những nhân vật quan trọng, là cái tên chết tiệt nào dám động thủ trên đầu thái tuế?
Lâu Duật Đường rất không thích thú, vứt cái quần lót xuống mặt đất, định xoay người xuống giường, đột nhiên nhìn đến mảnh giấy nhắn vứt ở đầu giường, cậu dựa người xuống gối, nhoài người ra tóm lấy tờ giấy.
Vài giây sau tờ giấy lại rơi từ tay cậu xuống giường, Lâu Duật Đường sắc mặt trắng bệch, môi mấp máy, trợn mắt há hốc mồm.
Cậu, cậu, cậu bị người ta thượng?
Rượu say đổi tính lại còn bị người ta nhầm là nam kỹ bán xuân, suốt cả một đêm, bị một tên nam nhân…!
Lâu Duật Đường ôm chặt lấy cái đầu vẫn còn đang đau nhức, ngã úp vào giường rên lên không tiếng động.
Là ai? Là ai dám? Cái tên Mr. S đến tột cùng là kẻ nào, là người trong nhà hay là người ngoài? Làm thế nào mà trà trộn vào đây?
Cảm giác không khỏe nơi tư mật bị dị vật xâm chiếm vẫn còn lưu lại, ngay tại lúc cậu ảo não đến chết khiếp này, càng trở nên rõ ràng hơn, càng khiến Lâu Duật Đường thêm khẳng định cậu đã bị người thượng. Cậu nôn khan vài tiếng, nghiêng ngả lảo đảo vọt vào toa lét, điên cuồng rửa ráy.
Thật ghê tớm! Thân là nam nhân bị một tên nam nhân khác đâm vào cái địa phương này, cậu vừa tưởng tượng đến đã muốn giết người, hơn nữa càng khiến người tức giận chính là, cậu ngay cả đối phương là ai, bộ dáng như thế nào đều không thể nhớ nổi.
Giống như mấy cô gái bị mê gian thường được chiếu trên tivi, Lâu Duật Đường kì cả người đến đỏ ửng cả lên mới miễn cưỡng mất đi cảm giác toàn thân như có một đống giòi lúc nhúc. Cậu dựa vào tường, hai chân phát run đi ra khỏi bồn tắm lớn, tùy tiện lau người, phủ thêm cái áo choàng khách sạn rồi ngã nhào lên giường, xoa xoa thái dương thầm nghĩ muốn tỉnh táo lại một lát.
Đợi đến khi suy nghĩ đã bắt đầu có chút rõ ràng, trí nhớ quay về tối hôm qua, cậu còn nhớ lúc uống say đến không biết gì đã tóm lấy một phục vụ sinh, yêu cầu hắn mang mình lên lầu. Tuy rằng sau đó phát sinh chuyện gì cậu một chút cũng không có ấn tượng, nhưng. . . . . . Lâu Duật Đường xanh cả mặt, cậu sợ hãi, hình như, hình như, đại khái. . . . . . cậu đã cởi sạch quần áo mà múa khiêu *** . . . . . .
Chẳng lẽ chính là cái tên phục vụ sinh to gan kia dám đem mình ăn kiền mạt tịnh? Lâu Duật Đường sắc mặt càng lúc càng âm trầm, cầm điện thoại gọi cho Lâu Triển Nhung, ngắn gọn yêu cầu: “Mang cái tên hôm qua đưa ta lên phòng đến đây."
Hai mươi phút sau, Lâu Triển Nhung gọi điện thoại nói: “Tất cả người làm trong khách sạn đã tập hợp, nhưng không thấy cái tên ngày hôm qua đưa ngươi lên lầu, quản lí cũng nói không người như vậy. Thúc thúc, ngươi có khỏe không? Ta nghĩ có thể là người bên ngoài trà trộn vào, ta lập tức sẽ bảo điều tra."
“Ta. . . . . . không sao. . . . . ." Lâu Duật Đường hữu khí vô lực, như có như không trả lời, có cái loại vô lực kêu trời không thấu cảm giác.
Cậu không biết nên cảm thấy may mắn hay là khủng hoảng, hiển nhiên cái tên đêm qua không phải người Ngự Phong Đường, đỡ khiến cho cậu không còn mặt mũi nào mà gặp Giang Đông phụ lão. Nhưng. . . . . . Một tên người ngoài không thế xác định được hành tung thân phận mà nói, giống như một cái địa lôi không biết chôn ở chỗ nào, tùy thời đều có thể khiến cậu tan xương nát thịt.
Lâu Duật Đường đã cảm thấy bản thân như đang đi trên một phiến băng mỏng, như rơi xuống vực sâu, cậu giống như một con thú đã đa nghi lại thêm cái đuôi hồ li, cả ngày lo lắng đề phòng, nghi thần nghi quỷ. Tình trạng này giằng co đến hơn nửa tiếng, nhưng thực tế lại hoàn toàn im lặng, không có kẻ nào tìm đến cậu gây phiền tóai, việc này khiến cho Lâu Duật Đường bắt đầu thả lỏng trở lại, khôi phục bản tính trước kia của mình.
Không được bao lâu, cậu lại vì một vụ án mà chính thức biết cái tên cảnh sát là Thiệu Vĩnh Côn.
“Lâu tiên sinh, hạnh ngộ*." Thiệu Vĩnh Côn bày ra nụ cười tươi như ánh mặt trời, tháo xuống bao tay giơ bàn tay về phía cậu, “Tiểu đệ họ Thiệu, tên là Thiệu Vĩnh Côn."
*hạnh ngộ: hân hạnh được gặp mặt.
“Nghe danh đã lâu." Lâu Duật Đường nhíu mày lại, sắc mặt ngưng trọng, miễn cưỡng đưa tay bắt lại, sau đó lại có chút nghi hoặc liếc mắt nhìn đối phương một cái.
Có một loại cảm giác giống như đã từng quen biết, hình như đã từng gặp qua ở đâu, nhưng cậu khẳng định trong số tất cả bạn bè lẫn đối thủ của mình, căn bản không có ai như thế này. Căn cứ vào tình báo mật của cậu, cái tên Thiệu Vĩnh Côn này lai lịch cũng không nhỏ —— tốt nghiệp học viện cảnh sát, ở Lân Thị phá được vài vụ trọng án, còn phá được hai vụ án lâu năm chưa tìm được hung thủ, làm đến chân tướng rõ rang. Cục trưởng cục cảnh sát thành phố cũng đặc biệt yêu quý hắn, phải dựa vào thật nhiều mối quan hệ mới kéo được người về đây, mà hắn từ lúc được điều đến cũng ra tay bất phảm, bắt được hung thủ bâm thây giết người gây khủng hoảng lòng người nửa năm trước cùng với vụ án kết bè giết người tống tiền, báo chí TV càng trở nên quan tâm, khiến hắn bống nhiên trở thành ngôi sao trong giới cảnh sát.
Trong đời có những người nhìn thực đáng ghét, nhưng người ta lại tận lực tránh gây sự với bọn hắn, Thiệu Vĩnh Côn thanh danh vang dội, Ngự Phong Đường cũng chú ý tới hắn. Bất quá cho tới bây giờ, hắn cũng chưa từng xâm hại đến lợi ích của bọn họ, từ góc độ của Ngự Phong Đường mà nói, kéo được hắn về phía mình vẫn là một món hời.
Không biết vì cái gì, Lâu Duật Đường vừa nhìn thấy người kia trong lòng liền dấy lên cảm giác chán ghét bài xích, nhìn thấy nụ cười sáng sủa của đối phương lại thập phần chướng mắt, mà thân hình to lớn của người kia đối với loại hình thể nhã nhặn thon gầy của hắn lại tạo thành cái cảm giác áp bách trong tâm lý, khiến Lâu Duật Đường không ngừng có cảm giác muốn lùi về phía sau.
Loại cảm giác uất ức không hề có đạo lý này, trước mắt tuy rằng cái vụ giết người phát sinh ở địa bàn của Ngự Phong Đường, nhưng một chút cũng không quan hệ đến cậu, có bằng chứng ngoại phạm không ở hiện trường một cách chắc chắn, Lâu Duật Đường cũng không biết rốt cuộc mình đang sợ cái gì?
Thái độ họ Thiệu kia vẫn rất hòa ái nhìn cậu cười không ngừng, cười đến mức Lâu Duật Đường cả người sợ hãi, cơ hồ cảm giác đối phương tay trái thì giăng bẫy, tay phải còn đang lùa cậu vào.
“Ách. . . . . ." Cậu thanh thanh giọng, nghiêm trang hỏi: “Còn có cái gì cần bọn ta hỗ trợ không?"
Trên ghế lô trong câu lạc bộ sa hoa có một thân thể đang nằm đấy, mùi máu tươi xông vào mũi, khiến Lâu Duật Đường có chút chán ghét mà nhăn mi lại.
“Có, mời xem cái này." Tuy rằng vừa nhìn đến người kia đã muốn cười, nhưng Thiệu Vĩnh Côn vẫn phải giải quyết công tác trước, mở máy tính cầm tay, cho cậu xem ảnh chụp mới được gửi đến, nhẹ giọng hỏi: “Anh có quen biết người này không?"
Lâu Duật Đường lắp bắp kinh hãi, thấp giọng nói: “Hắn là quản lí câu lạc bộ đêm này, Trần Thiên Nghĩa."
Trong phòng thật ngăn nắp, không có dấu vết giãy dụa hay đánh nhau, miệng vết thương nằm ngay giữa trán, một phát trí mạng, xung quanh còn có thể nhìn thấy tàn tích của viên đạn, hiển nhiên là bắn từ cự li rất gần, phương pháp giết người đầy chuyên nghiệp. Lâu Duật Đường cắn môi, trong mắt hiện lên một tia kinh hoảng, nhưng rất nhanh địa đã đem biểu tình điều chỉnh thành bộ dáng lạnh lùng, cả người tản mát ra hương vị đề phòng.
Hiển nhiên là cạnh tranh trong nội bộ, cán bộ trong yếu bị bắn chết, tất nhiên sẽ khiến cho nội bộ Ngự Phong Đường kịch liệt phản ứng, nhưng, tại sao cảnh sát lại tham gia vào vụ này? Là ai báo án?
Bối rối chợt lóe lên trong mắt cậu không thể nào qua nổi quan sát của Thiệu Vĩnh Côn, cảnh sát tiên sinh ý vị thâm trường nhịn cậu một cái, thình lình hỏi: “Đêm qua từ mười đến mười giờ, Lâu Triển Nhung ở đâu?"
Lâu Duật Đường cẩn thận che dấu thần sắc lo lắng, mặt không đổi, không cần nghĩ ngợi đã trả lời: “Ở chung với ta."
Thiệu Vĩnh Côn khóe môi hơi nhấc lên, nụ cười rõ ràng không có hảo ý khiến cho sống lưng cậu phát lạnh. Lâu Duật Đường không khỏi có chút buồn bực, cậu cũng được coi là người đã trải qua không ít sóng gió, lá gan không lớn càng không nhỏ, cũng đủ để ứng phó với mấy sự việc ngoài ý muốn, nhưng tại sao trước mặt nam nhân này cậu không thể tự chủ được mà cảm thấy khiếp đảm, thậm chí còn có cảm giác không dám nhìn thẳng vào hắn?
Nhóm cảnh sát đang bận bịu xử lý hiện trường, Thiệu Vĩnh Côn nhìn thực nhàn nhã, thấy cậu không yên, liền kéo đến một cái ghế trong phòng, chậm rãi nói: “Ngươi là đang muốn bảo vệ hắn? Ở trên tòa mà dám giả mạo chứng cứ sẽ phải nhận trách nhiệm hình sự đấy!"
Lâu Duật Đường cắn chặt răng, kiên quyết không chịu thất thố trước mặt đối phương, mạnh miệng nói: “Lời ta nói ra ta tự chịu trách nhiệm."
Thiệu Vĩnh Côn cười nhẹ một tiếng, cánh tay như vô tình mà khoác lên thành sô pha sau lưng cậu, như đang nhìn một con hồ li đã sa vào bẫy, ánh mắt lộ ra vẻ nghiền ngẫm, cố ý kéo dài âm điệu: “Nhưng, ta đã xem băng ghi hình của tổ an ninh, Lâu Triển Nhung lúc 12h 26 phút đã vào trong căn phòng kia."
Lâu Duật Đường thiếu chút nữa nhảy dựng lên, trừng mắt nhìn Thiệu Vĩnh Côn, trong đầu oanh một cái.
Băng ghi hình làm thế nào mà rơi vào trong tay Thiệu Vĩnh Côn được? Câu lạc bộ đêm cũng có một số giao dịch không thể công khai ngoài ánh sáng, cho nên băng ghi hình an ninh đối với Ngự Phong Đường mà nói vật tuyệt đối cơ mật, cho dù có là cảnh sát cũng chỉ lấy được vài cuốn băng đã được chỉnh sửa qua, hắn làm thế nào mà lấy được bản gốc chứ?
Lâu Duật Đường vẫn biết Ngự Phong Đường luôn bị cảnh sát nhòm sau lưng, nhưng song phương vẫn cố gắng duy trì một trạng thái cân bằng, hạn chế can dự vào việc của nhau. Cậu cũng vô tâm vô lực mà đi quản cái này, chỉ riêng đấu tranh nội bộ phe phái trong đường cũng đã đủ khiến cậu đau cả đầu rồi.
Nhưng hiện tại, đã không còn là vấn đề rò rỉ thông tin cơ mật nữa, quả nhiên có người đã cấu kết với Thiệu Vĩnh Côn, mà mục đích, lại không thể đoán được.
Đêm qua Lâu Triển Nhung đi tìm Trần Thiên Nghĩa, nhưng cậu tin tưởng cháu mình chăc chắn không làm ra loại chuyện lỗ mãng này, cho dù có động thủ cũng sẽ làm sạch sẽ chu đáo, quyết không thể dễ dàng bị người ta nắm tóc như thế này được.
Cho nên, ít nhất lúc Lâu Triển Nhung rời đi, Trần Thiên Nghĩa vẫn còn sống.
Biểu tình Lâu Duật Đường vẫn bình tĩnh như nước, mang hết tất cả hành động của Trần Thiên Nghĩa mấy ngày qua xem xét lại một lượt. Ngoại trừ cướp được hai cái thẻ đỏ từ câu lạc bộ đối thủ, hắn cũng chưa từng làm chuyện gì quá ép người. Hơn nữa cái việc nhỏ kia cũng chẳng đáng khiến hắn rước lấy họa sát thân, Hồng Viễn Bang có làm việc cũng không khinh suất đến như vậy.
Như vậy chỉ còn một khả năng, “bị giá họa", Trần Thiên Nghĩa chính là thủ hạ thân tín của Nhị ca Lâu Phùng Xuân, Lâu Phùng Xuân lại coi Lâu Triển Nhung là đối thủ cạnh tranh lớn nhất trong Ngự Phong Đường. Trần Thiên Nghĩa đột nhiên bị bắn chết, mọi người dù ít dù nhiều cũn sẽ nghi ngờ Lâu Triển Nhung, mà cái tên ngoan độc Lâu Phùng Xuân kia chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội. . . . . . Rốt cuộc là ai mượn đao giết người, làm ngư ông trục lợi?
“Cảnh sát Thiệu." Lâu Duật Đường khó khăn nở một nụ cười với Thiệu Vĩnh Côn, tận lực áp xuống cảm xúc dao động, làm như không có việc gì hỏi: “Triển Nhung sau khi rời khỏi, còn có ai đi vào không?"
“Cái này ta cũng không biết." Thiệu Vĩnh Côn mỉm cười nhìn cậu, buông tay ra."Bản ghi chỉ ghi đến lúc hắn đi vào thôi, nội dung phía sau đều bị xóa rồi, trở về cục ta sẽ tìm người phục hồi lại xem, bất quá. . . . . . chỉ là hy vọng xa vời."
Cái này không phải trực tiếp tuyên bố Lâu Triển Nhung là hung thủ giết người sao? Lâu Duật Đường trừng hai mắt, dồn dập thở hổn hển vài cái, bình ổn các giác cuồn cuộn trong lòng, khuôn mặt trắng nõn có chút phiếm hồng, sốt ruột bắt lấy cánh tay của Thiệu Vĩnh Côn, nghiêm mặt nói: “Cảnh sát Thiệu, nó không giết Trần Thiên Nghĩa đâu, nó không ngốc như vậy."
“Cái này thì phải điều tra rõ mới có thể kết luận được." Thiệu Vĩnh Côn tựa tiếu phi tiếu, một bộ thần sắc nhàn nhã tự đắc.
Lâu Duật Đường vẻ mặt càng thêm lo âu, người nhào về phía trước, thần sắc có chút dữ tợn, gằn từng tiếng nói: “Ta mặc kệ ngươi đã đồng ý với ai, cảnh sát Thiệu, ngươi hãy nghe cho kỹ đây, giá bọn họ đưa ra ta cũng có thể đưa ra, thậm chí gấp bội cũng không có vấn đề gì."
Thiệu Vĩnh Côn vẻ mặt có chút cổ quái, như đang cực lực nhẫn cái gì xuống, hắn mày nhìn Lâu Duật Đường dường như đang phát điên, ngữ khí mang theo ý cười nói:
“Ngươi là đang hối lộ ta?"
Vô nghĩa! Kẻ nào cũng có giá của nó, cậu không tin cái tên họ Thiệu này là chính nhân quân tử! Lâu Duật Đường không hờn giận trừng mắt nhìn hắn, lạnh lùng địa nói: “Chỉ cần là chuyện ta có thể làm, tuyệt không nói hai lời."
“Làm không được thì đừng có nói nha." Thiệu Vĩnh Côn vươn ngón trỏ ở trước mặt cậu lắc lắc, thái độ ngả ngớn khiến cơn tức của Lâu Duật Đường dâng lên, không đợi cậu nổi bão Thiệu Vĩnh Côn đột nhiên đẩy cậu ra, thu hồi thần sắc cà lơ phất phơ, nghiêm trang nói: “Nếu hắn thật sự vô tội, pháp luật chắc chắn sẽ trả lại trong sạch cho hắn . . . . ."
“Cái này không phải lời thoại trong 『 Lưới pháp luật nhu tình 』sao!" Lâu Duật Đường hổn hển ngắt lời hắn, nhịn không được tóm lấy áo hắn, quát: “Mẹ nó, đừng có mà giở cái giọng đó với lão tử! Ngươi rốt cuộc muốn gì!?"
Thiệu Vĩnh Côn nhăn mặt nhíu mày, ngón trỏ điểm lên môi cậu, nói: “Khuôn mặt nhã nhặn xinh đẹp thế này, không nên nói lời thô tục."
Hạ xuống ngón tay mang theo độ ấm nhẹ nhàng cùng điện lưu truyền vào đôi môi khiến Lâu Duật Đường ngẩn ngơ một lúc, Thiệu Vĩnh Côn cho cậu một nụ cười sáng lạn mà nhiệt tình, nói: “Cho dù là ở trong hắc đạo, ngẫu nhiên cũng nên một lần tin tưởng vào tư cách của người cảnh sát chứ."
Lâu Duật Đường buông tay phẫn nộ nói: “Đáng tiếc ta chính là không tin tư cách cảnh sát của ngươi đấy, cũng không tin cả chỉ số thông minh của ngươi."
Thiệu Vĩnh Côn khoa trương mà làm ra động tác ôm lấy ngực."Ta phải làm như thế nào mới chứng minh cho ngươi thấy được đây? Ta thật sự là cảnh sát tốt mà, bất quá có thể là tình nhân không được tốt lắm mà thôi."
“Liên quan gì đến ta!" Lâu Duật Đường lại nhịn không được mắng ra một câu thô tục, quay đầu đi ra ngoài.
Cửa phòng bị cậu đóng kêu cái sầm, bên trong chỉ còn lại một mình hắn, Thiệu Vĩnh Côn buồn cười, ôm bụng cười ngã vào sô pha.
Cái tên nam nhân bề ngoài nhã nhặn, tràn ngập phong độ học thức kia, rốt cục còn có bao nhiêu điểm thú vị để cho hắn khám phá nữa đây? Thiệu Vĩnh Côn nhớ tới màn múa thoát y mát mẻ đêm đó, thoáng chốc lại bị cảm giác muốn cười mãnh liệt bao phủ.
Cậu còn nói không liên quan đến mình cái rắm a, tên nghe không hiểu ý người ta muốn nói kia nhất định sẽ bị chơi đùa thật thảm a, Thiệu Vĩnh Côn sẽ dùng hành động thực tế nói cho cậu biết, bọn họ trong tương lai sẽ còn phát sinh rất nhiều quan hệ, mặc kệ có liên quan hay không cũng thế.
Thiệu Vĩnh Côn nói, bưng chiếc khay đi vào trong đại sảnh.
Hôm nay là ngày đại thọ bảy mươi của Ngự Phong Đường đường chủ Lâu Trấn Anh, trong đại sảnh yến hội của khách sạn Kim Long tiếng người ồn ào, khách quý tề tựu. Không dấu vết mà liếc mắt một vòng quanh căn phòng, Thiệu Vĩnh Côn cũng nhận ra vài đại nhân vật có máu mặt trong thành phố.
Cho dù đã trở thành nhân vật nổi tiếng trong giới kinh thương, trên người Lâu Trấn Anh vẫn không thể giũ bỏ hết cái khí chất tố cáo xuất thân từ bang phái của mình, Lâu Trấn Anh cũng chẳng sợ người khác biết mà phải che dấu, dù sao trong lòng mọi người đều đã rõ ràng, chỉ là không nói ra mà thôi. Đặc biệt trong những dịp quan trọng như thế này, cũng không vì vậy mà thiếu người tiến đến chúc mừng.
Nhưng đó không phải là chuyện của hắn, Thiệu Vĩnh Côn hạ xuống ánh mắt, chỉnh lại trang phục đang mặc, giấu đi ánh mắt sắc sảo giả trang thành bồi bàn khách sạn đơn thuần, tận lực giấu đi sự tồn tại của bản thân, không để cho bất cứ kẻ nào có cơ hội chú ý đến mình.
Nhiệm vụ đêm nay của hắn là lấy được tin nhắn từ tay trong Tuyến Dân, về phần những người khách của buổi tiệc này hắn cũng chẳng có hứng thú.
Trên mặt là nụ cười mỉm đầy khiêm tốn lễ phép, ánh mắt nhìn như tản mạn ở trong đại sảnh quét tới quét lui, giống như một phục vụ sinh ân cần chu đáo. Cho dù là cái con cáo già Lâu Trấn Anh kiến thức cao thâm, bắt gặp hắn đang quét mắt một vòng đến khi nhìn vào đôi mắt thản nhiên của hắn cũng chẳng mảy may nghi ngờ, tuy rằng cũng cảm thấy thanh niên này có điểm quái lạ, nhưng cái khí chất ôn hòa vô lương vô hại này hoàn toàn không khiến ông ta có nửa điểm cảnh giác.
Đây là tài năng của hắn, Thiệu Vĩnh Côn chính là một nam nhân cực kì biết đóng kịch, giả sói giống sói giả hổ giống hổ, giả trang thành tiểu bạch thỏ ôn hòa thiện lương thì hoàn toàn không có điểm nào không giống tiểu bạch thỏ thiện lương ôn hòa.
Sau khi gặp mặt Tuyến Dân, hắn sửa sang lại cái nơ trên cổ, trong đầu tính toàn cách rút lui thần không biết quỷ không hay. Không nghĩ tới lúc vừa đi ngang qua một cây cột, từ phía sau cái bồn cây cao lớn không biết lúc nào lại xuất hiện thêm một bóng người, lấy cái tốc độ nhanh đến mức sét đánh không kịp bưng tai mà lao về phía hắn.
Toàn thân trên dưới đột nhiên căng thẳng, Thiệu Vĩnh Côn gần như theo bản năng mà tung ra một quyền, may mắn hắn kịp thời nhớ tới tình trạng bản thân lúc này, lập tức phát huy động tác biểu diễn hoàn mỹ, kêu lên sợ hãi một tiếng, “không hề phòng bị" mà ngã gục trên mặt đất.
Người kia nặng nề mà ngã lên người hắn, phía dưới lại là sàn nhà cẩm thạch cứng rắn mà lạnh như băng. Thiệu Vĩnh Côn bỗng nhiên bị trở thành đệm thịt cực kì khó chịu, giả bộ giật mình nén đau xoay người lại đỡ lấy cái tên cái tên tiểu quỷ liều lĩnh kia: “Tiên sinh, ngài làm sao vậy?"
Đó là một nam nhân trắng nõn nhã nhặn, dáng người gầy, dung mạo đoan chính, thoạt nhìn thì giống đã uống say đến chẳng biết gì, cả người ngồi phịch trên người hắn. Thiệu Vĩnh Côn tìm tòi trong trí nhớ một lúc, mới nhận ra người này chính là đứa con thứ tư của Lâu Trấn Anh —— Lâu Duật Đường.
Mấy tên bảo kê trong Ngự Phong Đường lập tức chạy đến, ba chân bốn cẳng đem bọn họ nâng dậy, Lâu Duật Đường vẫn tóm lấy hắn không buông, lớn giọng nói: “Mang. . . . . . Mang ta đi lên lầu. . . . . ."
Lâu Duật Đường người đầy một mùi rượu, Thiệu Vĩnh Côn không tự giác mà nín cả thở. Tử tửu quỷ *, thật sự coi hắn là phục vụ bàn hay sao.
* tử tửu quỷ: con quỷ rượu chết tiệt
“Ngươi, đưa cậu lên lầu, phòng 1023." Lâu Triển Nhung cháu của Lâu Duật Đường chỉa chỉa Thiệu Vĩnh Côn, đem chìa khóa phòng cùng một bút lớn tiền boa đưa cho hắn, ra lệnh: “Đưa vào trong phòng là được rồi, việc khác cũng không cần ngươi làm, lúc đi ra nhớ khóa cửa lại."
“Dạ" Thiệu Vĩnh Côn nhẹ giọng đáp. Có chút nghi ngờ cái câu “Nhớ phải khóa cửa", nhưng hắn cũng chẳng hơi đâu mà suy nghĩ nhiều như thế, phải nhanh đem cái tên tử tiểu quỷ này lên lầu, hắn còn đang vội thoát thân đấy!
Vừa lôi vừa ôm mà đem Lâu Duật Đường vào trong thang máy, lúc chỉ còn có hai người, khóe môi Thiệu Vĩnh Côn lại gợi nên một nụ cười trào phúng, càng nhìn càng quỷ quyệt.
Ra tay cũng thật hào phóng a, ngay đến cả Lâu Triển Nhung cái loại trời sinh tính đa nghi không ai không nghi ngờ kia mà còn bị hắn qua mắt, xem ra hành động này của mình quả thật xuất quỷ nhập thần, lô hỏa thuần thanh*.
* lô hỏa thuần thanh: Lô là cái lò, dịch nôm ra là lửa trong lò toàn một màu xanh. Cái lò ngày xưa là lò rèn dùng ống bễ thổi hơi, đốt bằng than nên ban đầu ngọn lửa chỉ có màu vàng. Sau khi ngọn lửa chuyển sang màu xanh thì nhiệt độ trong lò đạt mức cao nhất. Khi đó lửa mới dùng để rèn được.Lô hỏa thuần thanh hay lư hỏa thuần thanh cũng thế thôi. Ý chỉ là trình độ đat đến mức tốt nhất cả về chất lẫn lượng.
“Buồn nôn quá. . . . . ." Lâu Duật Đường mềm nhũn bám chặt vào cánh tay hắn, một tay che chặt lấy miệng, Thiệu Vĩnh Côn đỡ thắt lưng người kia, ôn nhu trấn an: “Sắp đến phòng rồi, ngài cố nhịn một chút."
Cái bộ quần áo này là hắn đi mượn a, mai còn phải trả lại cho người ta đấy, hắn cũng không muốn bị cái con ma men này phun đầy thứ gì vào người đâu, đến lúc đó còn phải tự xuất tiền túi ra mà trả phí giặt ủi.
Lâu Duật Đường thống khổ mà hừ nhẹ hai tiếng, Thiệu Vĩnh Côn lơ đãng liếc mắt nhìn, lại phát hiện cái biểu tình nhẫn nại chịu đựng của nam nhân này cũng thập phần động lòng người.
Mày nhăn thành một đoàn, ngũ quan vặn vẹo, trên thái dương có lấm tấm mồ hôi, mấy đường gân xanh như ẩn như hiện; đôi mắt phiếm hồng, trong mắt long lanh có nước, tóc đen mềm mại xuôi xuống, khuôn mặt trắng nõn đoan chính có thêm vài phần ý vị phong lưu mê người, hoàn toàn không giống cái loại khí chất lạnh lùng cứng ngắc ngày thường, cái loại biểu tình cấm dục này càng khiến cho người ta thấy hứng thú.
Rượu là mặc tràng độc dược, mầu là dịch xương trắng đao * —— Thiệu Vĩnh Côn nhìn thấy Lâu Duật Đường biểu tình cố nén thống khổ, trong đầu liền trồi lên hai câu nói ấy.
* hai câu này đại khái là rượu là độc dược, còn sắc là đao thương, đều là những thứ hại người. (cám ơn kheralua vì đã giúp mình hiểu hai câu này :X)
“Đinh!" Cửa thang máy chậm rãi mở ra, đã tới tầng mười. Thiệu Vĩnh Côn xua đi ý niệm mới hình thành trong đầu, ôm lấy thắt lưng Lâu Duật Đường mang cậu vào trong phòng 1023.
Vốn tính toán chỉ vất cậu ở cửa là xong, có điều đột nhiên Thiệu Vĩnh Côn lại thay đổi chủ ý, hắn chu đáo mang Lâu Duật Đường vào toa lét, còn đem nắp bồn cấu mở ra, sau đó bàng quang khoanh tay đứng một bên.
Lâu Duật Đường từ lúc trên đường đã choáng váng, dạ dày từng đợt quặn lên, gắng gượng đến bây giờ rốt cuộc cũng đã được thả lòng. Cậu bất chấp bẩn thỉu, ôm lấy bồn cầu kịch liệt phun vào trong, toa lét trong nháy mắt tràn đầy vị nôn vừa chua vừa thối.
Thiệu Vĩnh Côn bịt mũi lại, chán ghét nhìn nam nhân đang quỳ rạp trên sàn toa lét một cái, tự thấy mình bây giờ chính là tự chuốc lấy cực khổ, chỉ vì nhất thời ngứa ngáy, còn đứng ở đây mà nhìn một thằng đàn ông nôn đến thất điên bát đảo, thật sự là nhàm chán tới cực điểm.
Lâu Duật Đường nôn xong dạ dày cũng sạch sẽ, vô lực ngồi bệt trên sàn nhà, trước mắt biến thành một màu đen, nước mắt dàn dụa, xoa bụng thấp giọng rên rỉ.
Thiệu Vĩnh Côn ánh mắt đảo qua, đột nhiên cảm thấy bản thân mình lưu lại đây cũng không phải hoàn toàn không có ý nghĩa.
Biểu tình lo lắng ẩn nhẫn mới rồi hiện tại lại trở thành hư thoát hoảng hốt, Lâu Duật Đường có chút thất thần tựa vào bên cạnh bồn cầu, trong mắt lệ quang lưu chuyển, hé ra khuôn mặt trắng nõn hơi ửng đỏ còn lưu lại vài phần thần sắc ủy khuất buồn rầu, phảng phất như bình thường đã phải chịu hết thảy mọi loại lăng nhục, khiến hắn huyết mạch sôi sục, máu chảy càng nhanh hơn.
Thiệu Vĩnh Côn từ lâu đã biết tính hướng của mình —— không thích nữ nhân, chỉ yêu nam nhân —— lúc rảnh rỗi cũng sẽ đi mấy quan bar bao vài tiểu mỹ nam. Bất quá, trong lúc tuổi tác càng ngày càng tăng bản thân lại vẫn vô tình, vẫn độc lai độc vãng.
“Giúp ta. . . . . . Lên giường. . . . . ." Lâu Duật Đường cuối cùng cũng nói được, đôi môi run rẩy, đáng thương hề hề vươn tay về phía hắn.
Nếu không phải không đúng thời điểm, chỉ sợ hắn cứ thuận thế mà đè luôn người kia xuống.
Lâu Duật Đường một chút cũng không ý thức được nguy hiểm của bản thân trước mặt cái tên lang đội lốt người này, đập tay xuống nền, lại thêm một tiếng than nhẹ: "Mau. . . . . . Nhanh lên. . . . . ."
Uống rượu mà cũng uống đến trình độ này, Thiệu Vĩnh Côn sách một tiếng, đem chén nước cho cậu uống thông giọng, còn vắt một cái khăn ẩm lau khô mồ hôi trên trán, cởi ra cái áo khoác cứ như được tẩm rượu của cậu đang bốc mùi đến tận trời, rồi mới vác người vất lên giường.
Lâu Duật Đường từ từ nhắm lại hai mắt hàm hàm hồ hồ nói cám ơn, Thiệu Vĩnh Côn chỉnh lại tư thế cho cậu xong. Biết nơi này không nên ở lâu, đang định bứt ra chạy lấy người, không nghĩ tới hắn vừa mới xoay người, chân còn chưa kịp nhấc lên, một cái gì đó mềm nhũn đã bay đến trên đầu hắn.
Thiệu Vĩnh Côn trở tay cầm lấy cái vật thể chưa xác định kia, đây rõ ràng là một cái quần lót vẫn còn ấm hơi người nha, hắn không khỏi sửng sốt mất một lát, lại nhìn lại Lâu Duật Đường, người kia đã cởi đến không còn một mảnh vải. Chỉ thấy cậu lắc lắc muốn đứng lên, tóm lấy một cái cột trụ giường bắt đầu vặn vẹo thân thể mà nhảy múa hết mình, vừa nhảy còn vừa lầm bầm ư ử hát, phun ra một đống chữ nghĩa rời rạc không rõ.
Thiệu Vĩnh Côn nhìn mà choáng váng, ánh mắt chiếu từ đầu đến chân, lại từ chân đảo lên đầu, cố tình nấn ná nhìn cái đang lúc ẩn lúc hiện ở giữa hai chân kia (woa, biến thái hám trai a =))), sau đó lại trở lại trên mặt Lâu Duật Đường. Phát hiện vẻ mặt người kia mê say, ánh mắt nửa mở nửa khép, tóm lấy giường trụ vừa xoay vừa miết, thỉnh thoảng còn giơ một chân lên biểu diễn lão thụ bàn cái, từng địa phương ẩn mật trên người cũng vì thế mà không hề che đậy phô bày toàn bộ trước mắt Thiệu Vĩnh Côn.
Không thể tượng tượng được một người lúc nào cũng nghiêm trang như Lâu Duật Đường lúc không có người lại còn có một nhân cách khác thế này? Trách không được Lâu Triển Nhung dặn dò hắn phải khóa cửa lại, nếu mà bị đối thủ một mất một còn nhân cơ hội này mà chụp ảnh bôi nhọ, mặt mũi Ngự Phong Đường để đâu cho khỏi mất.
Thiệu Vĩnh Côn đem quần lót trên tay chơi đùa một lúc, đồng thời ung dung mà thưởng thức màn vũ đạo tươi mát xinh đẹp trước mặt. Trong lòng thầm hận an ninh của yến hội quá cẩn mật, không thể mang điện thoại di động vào, nếu không lúc này có khi đã ghi lại được một chùm hình ảnh phong tao đến tận xương này, lúc không có việc gì lấy ra thưởng thức, nghĩ đến đã mất hồn.
Vài phút sau, thể lực của Lâu Duật Đường đã không còn nhiều nữa, thở hồng hộc ngồi xuống giường, mệt đến mức mắt như muốn mờ cả đi. Thiệu Vĩnh Côn nhẹ nhàng cúi xuống, ấn một phát vào trước ngực của người kia, Lâu Duật Đường liền thẳng tắp ngã vào giường, ình một cái liền ngủ.
Thiệu Vĩnh Côn nhẫn thật vất vả, rốt cục không nín được gập bụng cười ha ha một tràng.
Không nghĩ tới một nhiệm vụ hoàn toàn không thú vị lại cho hắn như trúng quả độc đắc, chứng kiến một cảnh tượng thú vị thế này, thật sự là thu hoạch xa xỉ. Thiệu Vĩnh Côn cười đến chảy cả nước mắt, mà cái tên Lâu Duật Đường trước mặt dang tay dang chân, ngủ đến không hề phòng bị kia, căn bản không biết chính mình bị người ta thăm quan một vòng, chỉ trở mình một cái nói mê: “Ốn chết mất. . . . . ."
Thiệu Vĩnh Côn cười no nê tròng mắt đảo một cái, cá tính thích chọc người lại bắt đầu trỗi dậy, hắn tách ra đôi chân vô lực của Lâu Duật Đường, lộ ra tiểu hoa cúc giấu kín ở đó, sau đó lại lấy cái quần lót vẫn để ở một bên xoay một vòng, ngón tay để ở cửa vào nhẹ nhàng đẩy miếng vải đi vào.
Thân thể Lâu Duật Đường giật một cái, chỉ hừ nhẹ một tiếng, không an phận mà vặn vẹo thân mình, Thiệu Vĩnh Côn đè lại thắt lưng của cậu, lại bắt đầu buồn cười.
Chờ đến lúc cậu tỉnh lại thấy mình thò ra thêm một “cái đuôi", biểu tình đó khẳng định sẽ thập phần hấp dẫn.
Thiệu Vĩnh Côn còn sợ không đủ kích thích, đem tiền boa mà Lâu Triển Nhung cho hắn để lại trên bàn, bên cạnh còn để lại một mẩu giấy, viết:
[Thân thể của ngươi so với tưởng tượng của ta còn mĩ vị hơn, đa tạ đã khoản đãi, sau này còn gặp lại.
Kí tên Mr. S.]
Viết xong, Thiệu Vĩnh Côn còn thưởng thức Lâu Duật Đường duyên dáng trần truồng thêm một lát, khóe môi mỉm cười nói nhỏ: “Chúc ngươi có một giấc mộng đẹp, chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian."
Nói xong, rời khỏi phòng, cũng không quen đem cửa khóa lại.
Đem chìa khóa phòng giao cho quầy tiếp tân, Thiệu Vĩnh Côn đổi quần áo rời khỏi khách sạn.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Lâu Duật Đường, ấn tượng khắc sâu, cả đời khó quên. Năm nay Thiệu Vĩnh Côn hai mươi bốn tuổi, đến tổ trọng án còn chưa đến một tháng.
Một đêm yên ổn, không ai quấy rầy, Lâu Duật Đường ngủ thẳng đến tận sáng ngày hôm sau, chỉ đến khi bị cái dạ dày trống rỗng và cơn đau đầu do rượu cùng tra tấn mới tỉnh dậy. Cậu rên rỉ một tiếng, xoay người nhấc đá cái chăn đơn ra, lúc này mới phát hiện cả người trần trụi.
Đáng chết! Về sau tuyệt đối không thèm uống rượu nữa.
Lâu Duật Đường biết mình uống rượu xong thì cực không khống chế được, uống vào rồi cái gì cũng có thể làm được, trước kia đã mấy lần dọa sợ một đống người, may mắn còn có người cháu giúp cậu giải quyết hậu quả, mới miễn cưỡng bảo trì thanh danh của cậu, cũng không đến nỗi thân bại danh liệt.
Lần này. . . . . . Chắc cũng là thằng cháu kia giải quyết đi?
Lâu Duật Đường cảm thấy trí óc không được ổn lắm, có một loại cảm giác không thể xác định được, rất không bình thường. Cậu vặn vặn thắt lưng, đến lúc này thần kinh trì độn của cậu mới phát hiện ra chỗ nào khác thường.
Nơi bí mật có một chút cảm giác tê dại, giống như đang bị nhét cái gì vào, có loại cảm xúc tê trướng quái dị. Cậu đưa tay ra sau sờ, lại thấy sau mông chỉ là cái quần lót, thử thăm dò túm lấy phần bên ngoài, chậm rãi lôi thứ đang bị nhét vào trong cơ thể ra, vải dệt ma sát vách trong của ruột vốn mẫn cảm, lại thêm thân thể vì say rượu mà có chút hư thoát gây ra kích thích kinh người. Lâu Duật Đường hít một hơi thật sâu, rên rỉ ra tiếng: “Mẹ nó! Cái tên hỗn đản nào dám chỉnh ta?"
Khách sạn Kim Long là sản nghiệp của Ngự Phong Đường, từ quản lí đến công nhân đều là người trong nhà, không thể có người ngoài trà trộn vào. Cậu Lâu Duật Đường tuy rằng chẳng có tài năng gì, nhưng tốt xấu cũng là một trong những nhân vật quan trọng, là cái tên chết tiệt nào dám động thủ trên đầu thái tuế?
Lâu Duật Đường rất không thích thú, vứt cái quần lót xuống mặt đất, định xoay người xuống giường, đột nhiên nhìn đến mảnh giấy nhắn vứt ở đầu giường, cậu dựa người xuống gối, nhoài người ra tóm lấy tờ giấy.
Vài giây sau tờ giấy lại rơi từ tay cậu xuống giường, Lâu Duật Đường sắc mặt trắng bệch, môi mấp máy, trợn mắt há hốc mồm.
Cậu, cậu, cậu bị người ta thượng?
Rượu say đổi tính lại còn bị người ta nhầm là nam kỹ bán xuân, suốt cả một đêm, bị một tên nam nhân…!
Lâu Duật Đường ôm chặt lấy cái đầu vẫn còn đang đau nhức, ngã úp vào giường rên lên không tiếng động.
Là ai? Là ai dám? Cái tên Mr. S đến tột cùng là kẻ nào, là người trong nhà hay là người ngoài? Làm thế nào mà trà trộn vào đây?
Cảm giác không khỏe nơi tư mật bị dị vật xâm chiếm vẫn còn lưu lại, ngay tại lúc cậu ảo não đến chết khiếp này, càng trở nên rõ ràng hơn, càng khiến Lâu Duật Đường thêm khẳng định cậu đã bị người thượng. Cậu nôn khan vài tiếng, nghiêng ngả lảo đảo vọt vào toa lét, điên cuồng rửa ráy.
Thật ghê tớm! Thân là nam nhân bị một tên nam nhân khác đâm vào cái địa phương này, cậu vừa tưởng tượng đến đã muốn giết người, hơn nữa càng khiến người tức giận chính là, cậu ngay cả đối phương là ai, bộ dáng như thế nào đều không thể nhớ nổi.
Giống như mấy cô gái bị mê gian thường được chiếu trên tivi, Lâu Duật Đường kì cả người đến đỏ ửng cả lên mới miễn cưỡng mất đi cảm giác toàn thân như có một đống giòi lúc nhúc. Cậu dựa vào tường, hai chân phát run đi ra khỏi bồn tắm lớn, tùy tiện lau người, phủ thêm cái áo choàng khách sạn rồi ngã nhào lên giường, xoa xoa thái dương thầm nghĩ muốn tỉnh táo lại một lát.
Đợi đến khi suy nghĩ đã bắt đầu có chút rõ ràng, trí nhớ quay về tối hôm qua, cậu còn nhớ lúc uống say đến không biết gì đã tóm lấy một phục vụ sinh, yêu cầu hắn mang mình lên lầu. Tuy rằng sau đó phát sinh chuyện gì cậu một chút cũng không có ấn tượng, nhưng. . . . . . Lâu Duật Đường xanh cả mặt, cậu sợ hãi, hình như, hình như, đại khái. . . . . . cậu đã cởi sạch quần áo mà múa khiêu *** . . . . . .
Chẳng lẽ chính là cái tên phục vụ sinh to gan kia dám đem mình ăn kiền mạt tịnh? Lâu Duật Đường sắc mặt càng lúc càng âm trầm, cầm điện thoại gọi cho Lâu Triển Nhung, ngắn gọn yêu cầu: “Mang cái tên hôm qua đưa ta lên phòng đến đây."
Hai mươi phút sau, Lâu Triển Nhung gọi điện thoại nói: “Tất cả người làm trong khách sạn đã tập hợp, nhưng không thấy cái tên ngày hôm qua đưa ngươi lên lầu, quản lí cũng nói không người như vậy. Thúc thúc, ngươi có khỏe không? Ta nghĩ có thể là người bên ngoài trà trộn vào, ta lập tức sẽ bảo điều tra."
“Ta. . . . . . không sao. . . . . ." Lâu Duật Đường hữu khí vô lực, như có như không trả lời, có cái loại vô lực kêu trời không thấu cảm giác.
Cậu không biết nên cảm thấy may mắn hay là khủng hoảng, hiển nhiên cái tên đêm qua không phải người Ngự Phong Đường, đỡ khiến cho cậu không còn mặt mũi nào mà gặp Giang Đông phụ lão. Nhưng. . . . . . Một tên người ngoài không thế xác định được hành tung thân phận mà nói, giống như một cái địa lôi không biết chôn ở chỗ nào, tùy thời đều có thể khiến cậu tan xương nát thịt.
Lâu Duật Đường đã cảm thấy bản thân như đang đi trên một phiến băng mỏng, như rơi xuống vực sâu, cậu giống như một con thú đã đa nghi lại thêm cái đuôi hồ li, cả ngày lo lắng đề phòng, nghi thần nghi quỷ. Tình trạng này giằng co đến hơn nửa tiếng, nhưng thực tế lại hoàn toàn im lặng, không có kẻ nào tìm đến cậu gây phiền tóai, việc này khiến cho Lâu Duật Đường bắt đầu thả lỏng trở lại, khôi phục bản tính trước kia của mình.
Không được bao lâu, cậu lại vì một vụ án mà chính thức biết cái tên cảnh sát là Thiệu Vĩnh Côn.
“Lâu tiên sinh, hạnh ngộ*." Thiệu Vĩnh Côn bày ra nụ cười tươi như ánh mặt trời, tháo xuống bao tay giơ bàn tay về phía cậu, “Tiểu đệ họ Thiệu, tên là Thiệu Vĩnh Côn."
*hạnh ngộ: hân hạnh được gặp mặt.
“Nghe danh đã lâu." Lâu Duật Đường nhíu mày lại, sắc mặt ngưng trọng, miễn cưỡng đưa tay bắt lại, sau đó lại có chút nghi hoặc liếc mắt nhìn đối phương một cái.
Có một loại cảm giác giống như đã từng quen biết, hình như đã từng gặp qua ở đâu, nhưng cậu khẳng định trong số tất cả bạn bè lẫn đối thủ của mình, căn bản không có ai như thế này. Căn cứ vào tình báo mật của cậu, cái tên Thiệu Vĩnh Côn này lai lịch cũng không nhỏ —— tốt nghiệp học viện cảnh sát, ở Lân Thị phá được vài vụ trọng án, còn phá được hai vụ án lâu năm chưa tìm được hung thủ, làm đến chân tướng rõ rang. Cục trưởng cục cảnh sát thành phố cũng đặc biệt yêu quý hắn, phải dựa vào thật nhiều mối quan hệ mới kéo được người về đây, mà hắn từ lúc được điều đến cũng ra tay bất phảm, bắt được hung thủ bâm thây giết người gây khủng hoảng lòng người nửa năm trước cùng với vụ án kết bè giết người tống tiền, báo chí TV càng trở nên quan tâm, khiến hắn bống nhiên trở thành ngôi sao trong giới cảnh sát.
Trong đời có những người nhìn thực đáng ghét, nhưng người ta lại tận lực tránh gây sự với bọn hắn, Thiệu Vĩnh Côn thanh danh vang dội, Ngự Phong Đường cũng chú ý tới hắn. Bất quá cho tới bây giờ, hắn cũng chưa từng xâm hại đến lợi ích của bọn họ, từ góc độ của Ngự Phong Đường mà nói, kéo được hắn về phía mình vẫn là một món hời.
Không biết vì cái gì, Lâu Duật Đường vừa nhìn thấy người kia trong lòng liền dấy lên cảm giác chán ghét bài xích, nhìn thấy nụ cười sáng sủa của đối phương lại thập phần chướng mắt, mà thân hình to lớn của người kia đối với loại hình thể nhã nhặn thon gầy của hắn lại tạo thành cái cảm giác áp bách trong tâm lý, khiến Lâu Duật Đường không ngừng có cảm giác muốn lùi về phía sau.
Loại cảm giác uất ức không hề có đạo lý này, trước mắt tuy rằng cái vụ giết người phát sinh ở địa bàn của Ngự Phong Đường, nhưng một chút cũng không quan hệ đến cậu, có bằng chứng ngoại phạm không ở hiện trường một cách chắc chắn, Lâu Duật Đường cũng không biết rốt cuộc mình đang sợ cái gì?
Thái độ họ Thiệu kia vẫn rất hòa ái nhìn cậu cười không ngừng, cười đến mức Lâu Duật Đường cả người sợ hãi, cơ hồ cảm giác đối phương tay trái thì giăng bẫy, tay phải còn đang lùa cậu vào.
“Ách. . . . . ." Cậu thanh thanh giọng, nghiêm trang hỏi: “Còn có cái gì cần bọn ta hỗ trợ không?"
Trên ghế lô trong câu lạc bộ sa hoa có một thân thể đang nằm đấy, mùi máu tươi xông vào mũi, khiến Lâu Duật Đường có chút chán ghét mà nhăn mi lại.
“Có, mời xem cái này." Tuy rằng vừa nhìn đến người kia đã muốn cười, nhưng Thiệu Vĩnh Côn vẫn phải giải quyết công tác trước, mở máy tính cầm tay, cho cậu xem ảnh chụp mới được gửi đến, nhẹ giọng hỏi: “Anh có quen biết người này không?"
Lâu Duật Đường lắp bắp kinh hãi, thấp giọng nói: “Hắn là quản lí câu lạc bộ đêm này, Trần Thiên Nghĩa."
Trong phòng thật ngăn nắp, không có dấu vết giãy dụa hay đánh nhau, miệng vết thương nằm ngay giữa trán, một phát trí mạng, xung quanh còn có thể nhìn thấy tàn tích của viên đạn, hiển nhiên là bắn từ cự li rất gần, phương pháp giết người đầy chuyên nghiệp. Lâu Duật Đường cắn môi, trong mắt hiện lên một tia kinh hoảng, nhưng rất nhanh địa đã đem biểu tình điều chỉnh thành bộ dáng lạnh lùng, cả người tản mát ra hương vị đề phòng.
Hiển nhiên là cạnh tranh trong nội bộ, cán bộ trong yếu bị bắn chết, tất nhiên sẽ khiến cho nội bộ Ngự Phong Đường kịch liệt phản ứng, nhưng, tại sao cảnh sát lại tham gia vào vụ này? Là ai báo án?
Bối rối chợt lóe lên trong mắt cậu không thể nào qua nổi quan sát của Thiệu Vĩnh Côn, cảnh sát tiên sinh ý vị thâm trường nhịn cậu một cái, thình lình hỏi: “Đêm qua từ mười đến mười giờ, Lâu Triển Nhung ở đâu?"
Lâu Duật Đường cẩn thận che dấu thần sắc lo lắng, mặt không đổi, không cần nghĩ ngợi đã trả lời: “Ở chung với ta."
Thiệu Vĩnh Côn khóe môi hơi nhấc lên, nụ cười rõ ràng không có hảo ý khiến cho sống lưng cậu phát lạnh. Lâu Duật Đường không khỏi có chút buồn bực, cậu cũng được coi là người đã trải qua không ít sóng gió, lá gan không lớn càng không nhỏ, cũng đủ để ứng phó với mấy sự việc ngoài ý muốn, nhưng tại sao trước mặt nam nhân này cậu không thể tự chủ được mà cảm thấy khiếp đảm, thậm chí còn có cảm giác không dám nhìn thẳng vào hắn?
Nhóm cảnh sát đang bận bịu xử lý hiện trường, Thiệu Vĩnh Côn nhìn thực nhàn nhã, thấy cậu không yên, liền kéo đến một cái ghế trong phòng, chậm rãi nói: “Ngươi là đang muốn bảo vệ hắn? Ở trên tòa mà dám giả mạo chứng cứ sẽ phải nhận trách nhiệm hình sự đấy!"
Lâu Duật Đường cắn chặt răng, kiên quyết không chịu thất thố trước mặt đối phương, mạnh miệng nói: “Lời ta nói ra ta tự chịu trách nhiệm."
Thiệu Vĩnh Côn cười nhẹ một tiếng, cánh tay như vô tình mà khoác lên thành sô pha sau lưng cậu, như đang nhìn một con hồ li đã sa vào bẫy, ánh mắt lộ ra vẻ nghiền ngẫm, cố ý kéo dài âm điệu: “Nhưng, ta đã xem băng ghi hình của tổ an ninh, Lâu Triển Nhung lúc 12h 26 phút đã vào trong căn phòng kia."
Lâu Duật Đường thiếu chút nữa nhảy dựng lên, trừng mắt nhìn Thiệu Vĩnh Côn, trong đầu oanh một cái.
Băng ghi hình làm thế nào mà rơi vào trong tay Thiệu Vĩnh Côn được? Câu lạc bộ đêm cũng có một số giao dịch không thể công khai ngoài ánh sáng, cho nên băng ghi hình an ninh đối với Ngự Phong Đường mà nói vật tuyệt đối cơ mật, cho dù có là cảnh sát cũng chỉ lấy được vài cuốn băng đã được chỉnh sửa qua, hắn làm thế nào mà lấy được bản gốc chứ?
Lâu Duật Đường vẫn biết Ngự Phong Đường luôn bị cảnh sát nhòm sau lưng, nhưng song phương vẫn cố gắng duy trì một trạng thái cân bằng, hạn chế can dự vào việc của nhau. Cậu cũng vô tâm vô lực mà đi quản cái này, chỉ riêng đấu tranh nội bộ phe phái trong đường cũng đã đủ khiến cậu đau cả đầu rồi.
Nhưng hiện tại, đã không còn là vấn đề rò rỉ thông tin cơ mật nữa, quả nhiên có người đã cấu kết với Thiệu Vĩnh Côn, mà mục đích, lại không thể đoán được.
Đêm qua Lâu Triển Nhung đi tìm Trần Thiên Nghĩa, nhưng cậu tin tưởng cháu mình chăc chắn không làm ra loại chuyện lỗ mãng này, cho dù có động thủ cũng sẽ làm sạch sẽ chu đáo, quyết không thể dễ dàng bị người ta nắm tóc như thế này được.
Cho nên, ít nhất lúc Lâu Triển Nhung rời đi, Trần Thiên Nghĩa vẫn còn sống.
Biểu tình Lâu Duật Đường vẫn bình tĩnh như nước, mang hết tất cả hành động của Trần Thiên Nghĩa mấy ngày qua xem xét lại một lượt. Ngoại trừ cướp được hai cái thẻ đỏ từ câu lạc bộ đối thủ, hắn cũng chưa từng làm chuyện gì quá ép người. Hơn nữa cái việc nhỏ kia cũng chẳng đáng khiến hắn rước lấy họa sát thân, Hồng Viễn Bang có làm việc cũng không khinh suất đến như vậy.
Như vậy chỉ còn một khả năng, “bị giá họa", Trần Thiên Nghĩa chính là thủ hạ thân tín của Nhị ca Lâu Phùng Xuân, Lâu Phùng Xuân lại coi Lâu Triển Nhung là đối thủ cạnh tranh lớn nhất trong Ngự Phong Đường. Trần Thiên Nghĩa đột nhiên bị bắn chết, mọi người dù ít dù nhiều cũn sẽ nghi ngờ Lâu Triển Nhung, mà cái tên ngoan độc Lâu Phùng Xuân kia chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội. . . . . . Rốt cuộc là ai mượn đao giết người, làm ngư ông trục lợi?
“Cảnh sát Thiệu." Lâu Duật Đường khó khăn nở một nụ cười với Thiệu Vĩnh Côn, tận lực áp xuống cảm xúc dao động, làm như không có việc gì hỏi: “Triển Nhung sau khi rời khỏi, còn có ai đi vào không?"
“Cái này ta cũng không biết." Thiệu Vĩnh Côn mỉm cười nhìn cậu, buông tay ra."Bản ghi chỉ ghi đến lúc hắn đi vào thôi, nội dung phía sau đều bị xóa rồi, trở về cục ta sẽ tìm người phục hồi lại xem, bất quá. . . . . . chỉ là hy vọng xa vời."
Cái này không phải trực tiếp tuyên bố Lâu Triển Nhung là hung thủ giết người sao? Lâu Duật Đường trừng hai mắt, dồn dập thở hổn hển vài cái, bình ổn các giác cuồn cuộn trong lòng, khuôn mặt trắng nõn có chút phiếm hồng, sốt ruột bắt lấy cánh tay của Thiệu Vĩnh Côn, nghiêm mặt nói: “Cảnh sát Thiệu, nó không giết Trần Thiên Nghĩa đâu, nó không ngốc như vậy."
“Cái này thì phải điều tra rõ mới có thể kết luận được." Thiệu Vĩnh Côn tựa tiếu phi tiếu, một bộ thần sắc nhàn nhã tự đắc.
Lâu Duật Đường vẻ mặt càng thêm lo âu, người nhào về phía trước, thần sắc có chút dữ tợn, gằn từng tiếng nói: “Ta mặc kệ ngươi đã đồng ý với ai, cảnh sát Thiệu, ngươi hãy nghe cho kỹ đây, giá bọn họ đưa ra ta cũng có thể đưa ra, thậm chí gấp bội cũng không có vấn đề gì."
Thiệu Vĩnh Côn vẻ mặt có chút cổ quái, như đang cực lực nhẫn cái gì xuống, hắn mày nhìn Lâu Duật Đường dường như đang phát điên, ngữ khí mang theo ý cười nói:
“Ngươi là đang hối lộ ta?"
Vô nghĩa! Kẻ nào cũng có giá của nó, cậu không tin cái tên họ Thiệu này là chính nhân quân tử! Lâu Duật Đường không hờn giận trừng mắt nhìn hắn, lạnh lùng địa nói: “Chỉ cần là chuyện ta có thể làm, tuyệt không nói hai lời."
“Làm không được thì đừng có nói nha." Thiệu Vĩnh Côn vươn ngón trỏ ở trước mặt cậu lắc lắc, thái độ ngả ngớn khiến cơn tức của Lâu Duật Đường dâng lên, không đợi cậu nổi bão Thiệu Vĩnh Côn đột nhiên đẩy cậu ra, thu hồi thần sắc cà lơ phất phơ, nghiêm trang nói: “Nếu hắn thật sự vô tội, pháp luật chắc chắn sẽ trả lại trong sạch cho hắn . . . . ."
“Cái này không phải lời thoại trong 『 Lưới pháp luật nhu tình 』sao!" Lâu Duật Đường hổn hển ngắt lời hắn, nhịn không được tóm lấy áo hắn, quát: “Mẹ nó, đừng có mà giở cái giọng đó với lão tử! Ngươi rốt cuộc muốn gì!?"
Thiệu Vĩnh Côn nhăn mặt nhíu mày, ngón trỏ điểm lên môi cậu, nói: “Khuôn mặt nhã nhặn xinh đẹp thế này, không nên nói lời thô tục."
Hạ xuống ngón tay mang theo độ ấm nhẹ nhàng cùng điện lưu truyền vào đôi môi khiến Lâu Duật Đường ngẩn ngơ một lúc, Thiệu Vĩnh Côn cho cậu một nụ cười sáng lạn mà nhiệt tình, nói: “Cho dù là ở trong hắc đạo, ngẫu nhiên cũng nên một lần tin tưởng vào tư cách của người cảnh sát chứ."
Lâu Duật Đường buông tay phẫn nộ nói: “Đáng tiếc ta chính là không tin tư cách cảnh sát của ngươi đấy, cũng không tin cả chỉ số thông minh của ngươi."
Thiệu Vĩnh Côn khoa trương mà làm ra động tác ôm lấy ngực."Ta phải làm như thế nào mới chứng minh cho ngươi thấy được đây? Ta thật sự là cảnh sát tốt mà, bất quá có thể là tình nhân không được tốt lắm mà thôi."
“Liên quan gì đến ta!" Lâu Duật Đường lại nhịn không được mắng ra một câu thô tục, quay đầu đi ra ngoài.
Cửa phòng bị cậu đóng kêu cái sầm, bên trong chỉ còn lại một mình hắn, Thiệu Vĩnh Côn buồn cười, ôm bụng cười ngã vào sô pha.
Cái tên nam nhân bề ngoài nhã nhặn, tràn ngập phong độ học thức kia, rốt cục còn có bao nhiêu điểm thú vị để cho hắn khám phá nữa đây? Thiệu Vĩnh Côn nhớ tới màn múa thoát y mát mẻ đêm đó, thoáng chốc lại bị cảm giác muốn cười mãnh liệt bao phủ.
Cậu còn nói không liên quan đến mình cái rắm a, tên nghe không hiểu ý người ta muốn nói kia nhất định sẽ bị chơi đùa thật thảm a, Thiệu Vĩnh Côn sẽ dùng hành động thực tế nói cho cậu biết, bọn họ trong tương lai sẽ còn phát sinh rất nhiều quan hệ, mặc kệ có liên quan hay không cũng thế.
Tác giả :
La Liên