Họ Đã Tu Tiên Như Thế Đó
Chương 105: Hỗn chiến
Bên ngoài Âm Ảnh Tông, gió Tây Bắc lồng lộng không ngừng thổi vào từ phía Vô Tận hải.
Lão tổ Vân Sầu của Thất Tâm môn nhíu mày, nhìn xuống hạp cốc yên tĩnh phía dưới, rồi lại quét mắt nhìn đám tiên nhân đang bao vây xung quanh, lên tiếng nhắc nhở:
- Đạo huynh, thời gian một nén nhang đã qua, mong đạo huynh nhanh chóng đưa ra quyết định.
Phía dưới hạp cốc vẫn yên lặng như tờ, chỉ có quả cầu bóng tối to lớn đang bao trùm Âm Ảnh tông đang dần co rút lại rồi hòa vào nước sơn đen của một cỗ quan tài.
Tịch Diệt đạo tổ cùng năm vị đường chủ đứng ở bên dưới, vây quanh một cỗ quan tài màu đen.
Tịch Diệt đạo tổ lên tiếng:
- Vân Sầu cho ngươi!
Chiếc quan tài màu đen bay thẳng về phía Vân Sầu lão tổ, tốc độ kinh người.
Con mắt của Vân Sầu sáng lên, dù cho không gian bên trong Diệu Âm cốc đã bị phong bế, lão vẫn bỏ đại giới, thi triển thuấn di thuật để lập tức đoạt lấy quan tài.
Cùng lúc đó, bệ đá bên phía Thanh cự kiếm của Linh Kiếm tông nổ tung. Thanh kiếm rung lên, một sợi kiếm khí mảnh như tóc, sắc bén như dao đâm thẳng về phía quan tài.
Nam tử mặc quần cộc cởi trần của Ý Linh môn cũng không chịu thua kém, vội dùng chiếc dép tổ ong đang cầm trên tay đánh mạnh xuống đầu của con cự thú mà hắn đang đứng.
Mười con cự thú chiến tranh của Ý Linh tông gầm rú lao xuống, nhưng bọn nó lại không quan tâm đến quan tài, mà là trực tiếp nhảy xuống vực thẳm, muốn chém giết Tịch Diệt cùng năm vị đường chủ.
Tịch Diệt Đạo Tổ và năm vị đường chủ lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu, năm người đứng ở năm phương vị tương ứng với ngũ hành, Tịch Diệt ngồi xếp bằng ở trung tâm, tay liên tục biến hóa các thủ thế phức tạp. Chớp mắt, Ngũ Hành Nhất Minh trận được phát động ngăn cản đám cự thú, con thú đầu đàn mang theo nam tử kia bị trận pháp bắn ngược lại, văng ra hơn mười dặm xa.
Linh lực từ ngũ hành tự nhiên cuồn cuộn không ngừng chui vào thân thể của Tịch Diệt, rồi lại thông qua cơ thể của Tịch Diệt bổ sung cho trận pháp, năm vị đường chủ dùng những phép thần thông của mình tấn công.
Lực lượng ngũ hành va chạm rồi dung hợp rồi lại va chạm khiến không gian nứt toát, tạo tiếng nổ ầm ì.
Nếu không phải vì bọn họ sức tàn lực kiệt thì Ngũ Hành pháp tắc của Điên Đảo Thiên Địa trận đã biến đám thú biến dị này thành bụi cát.
Nam tử trong chốc lát vô pháp hóa giải, chỉ có thể cậy sức mạnh ra lệnh cự thú dùng lực phá trận, từng con từng con lao vào trận pháp khiến vài lần trận pháp lung lay.
Đến khi con cự thú thứ tư bị Kim Tỏa chân nhân dùng một thanh sắt nhọn đâm xuyên mắt, một tiếng cười duyên chợt vang lên, sau đó là giọng nói lười biếng:
- Dùng Huyết Sát.
Ánh mắt người nam nhân kia sáng lên, hắn ngước mắt nhìn lên tiên thuyền được đám bạch hạc vây quanh. Đầu của một vị tiên tử đứt lìa khỏi cổ, đám nữ đệ tử còn chưa kịp phản ứng lại thì bạch hạc xung quanh đã lao vào họ, từng chiếc mỏ nhọn đâm xuyên qua cổ, qua đầu, qua ngực.
Máu tươi phun như suối rồi quỷ dị hợp thành một vòng huyết xoáy lao thẳng vào trận pháp.
Nam tử cười quỷ dị:
- …đại ân đại đức không biết để đâu cho hết.
…….
Cuộc chiến ở dưới đất sắp phân được thắng bại nhưng cuộc đua tranh giành Thiên Âm Chi Hồn ở trên không vẫn còn tiếp tục.
Thanh cự kiếm vang ong ong không ngừng, điều khiển từng đợt kiếm khí và Kiếm Trận nối liền không dứt vây quanh Vân Sầu, muốn đâm ra vài lỗ thủng trên người hắn.
Bên phía Cổ Khôi Môn lúc này cũng có biến hóa. Bên trong vạn quân khôi lỗi, quả cầu phía dưới thân của ba mươi con khôi lỗi phát sáng, tựa như nam châm, kết dính chúng vào nhau tạo thành một quả cầu lớn được phủ bởi khiên chắn. Từ trong những khe hở là từng mũi thương nhọn đâm ra tua tủa. Cầu nhím bay thẳng về phía tên tu sĩ đang đứng vẫy cờ bên ngoài Vô Tận Hải.
Thiên Nguyên Tông vẫn bất động.
Khoảnh khắc Vân Sầu lão tổ vừa đánh nát một đám kiếm để chạm tay vào quan tài thì một sợi kiếm khí cũng xuất hiện ngay trước mi tâm của lão, đâm xuyên qua nó, xoắn một lỗ nhỏ trên trán.
Lão nhếch mép cười gằn một tiếng, lộ vẻ khinh miệt. Thế nhưng chỉ chớp mắt sau lão lại chợt tru lên đau đớn, ánh mắt không nhìn về phía Linh Kiếm tông mà nhìn về phía Cổ Khôi môn.
Ở bên ngoài Vô Tận Hải, tên tu sĩ luôn phất cờ đã tắt thở, thân thể dính chặt trên quả cầu khôi lỗi, bàn tay tủ xuống nhưng vẫn cầm chặt cây cờ lớn. Từ phía sau đầu và từ phía sau mông của hắn là từng mũi thương sắt nhọn hoắt nhô ra ngoài, máu tí tách nhỏ xuống từ mũi thương, nhuỗm đẫm quả cầu, trông có vẻ như một bức tranh thuộc trường phái trừu tượng.
Bào thai vẫn nằm yên giữa sự bảo vệ của đám khôi lỗi, tuy không ai có thể nhìn rõ được biểu tình của nó nhưng cũng có thể cảm nhận được sự sung sướng từ hai bàn tay đang quơ liên tục giữa không trung. Xem ra Cổ Khôi Môn không phải đánh bậy đánh bạ mà là đã phát hiện được tiểu thuật của Vân Sầu lão tổ.
Lão cũng không kịp ra tay rửa hận cho bản thân, đạo lý lưu thanh sơn đó không lo củi đốt lão vẫn là hiểu, lập tức ôm lấy quan tài rồi tháo chạy về phía Vô Tận Hải.
Thế nhưng lão vừa định thuấn di thì các vị thái thượng trưởng lão bên phía Thiên Nguyên tông cũng đã xuất trận. Trái tim của một vạn binh sĩ của Lưu Ly quốc chợt ngưng đập, quỵ ngã. Tiểu binh Triệu Duệ nằm trên đất, mắt nhìn trời cao, vẫn không hiểu có chuyện gì đã xảy ra.
Chưởng môn Tần Minh cũng đích thân ra tay, một đường kiếm quang kinh diễm kéo đầu của vị sư đệ Viễn Dương xuống đất
Lão tổ Vân Sầu của Thất Tâm môn nhíu mày, nhìn xuống hạp cốc yên tĩnh phía dưới, rồi lại quét mắt nhìn đám tiên nhân đang bao vây xung quanh, lên tiếng nhắc nhở:
- Đạo huynh, thời gian một nén nhang đã qua, mong đạo huynh nhanh chóng đưa ra quyết định.
Phía dưới hạp cốc vẫn yên lặng như tờ, chỉ có quả cầu bóng tối to lớn đang bao trùm Âm Ảnh tông đang dần co rút lại rồi hòa vào nước sơn đen của một cỗ quan tài.
Tịch Diệt đạo tổ cùng năm vị đường chủ đứng ở bên dưới, vây quanh một cỗ quan tài màu đen.
Tịch Diệt đạo tổ lên tiếng:
- Vân Sầu cho ngươi!
Chiếc quan tài màu đen bay thẳng về phía Vân Sầu lão tổ, tốc độ kinh người.
Con mắt của Vân Sầu sáng lên, dù cho không gian bên trong Diệu Âm cốc đã bị phong bế, lão vẫn bỏ đại giới, thi triển thuấn di thuật để lập tức đoạt lấy quan tài.
Cùng lúc đó, bệ đá bên phía Thanh cự kiếm của Linh Kiếm tông nổ tung. Thanh kiếm rung lên, một sợi kiếm khí mảnh như tóc, sắc bén như dao đâm thẳng về phía quan tài.
Nam tử mặc quần cộc cởi trần của Ý Linh môn cũng không chịu thua kém, vội dùng chiếc dép tổ ong đang cầm trên tay đánh mạnh xuống đầu của con cự thú mà hắn đang đứng.
Mười con cự thú chiến tranh của Ý Linh tông gầm rú lao xuống, nhưng bọn nó lại không quan tâm đến quan tài, mà là trực tiếp nhảy xuống vực thẳm, muốn chém giết Tịch Diệt cùng năm vị đường chủ.
Tịch Diệt Đạo Tổ và năm vị đường chủ lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu, năm người đứng ở năm phương vị tương ứng với ngũ hành, Tịch Diệt ngồi xếp bằng ở trung tâm, tay liên tục biến hóa các thủ thế phức tạp. Chớp mắt, Ngũ Hành Nhất Minh trận được phát động ngăn cản đám cự thú, con thú đầu đàn mang theo nam tử kia bị trận pháp bắn ngược lại, văng ra hơn mười dặm xa.
Linh lực từ ngũ hành tự nhiên cuồn cuộn không ngừng chui vào thân thể của Tịch Diệt, rồi lại thông qua cơ thể của Tịch Diệt bổ sung cho trận pháp, năm vị đường chủ dùng những phép thần thông của mình tấn công.
Lực lượng ngũ hành va chạm rồi dung hợp rồi lại va chạm khiến không gian nứt toát, tạo tiếng nổ ầm ì.
Nếu không phải vì bọn họ sức tàn lực kiệt thì Ngũ Hành pháp tắc của Điên Đảo Thiên Địa trận đã biến đám thú biến dị này thành bụi cát.
Nam tử trong chốc lát vô pháp hóa giải, chỉ có thể cậy sức mạnh ra lệnh cự thú dùng lực phá trận, từng con từng con lao vào trận pháp khiến vài lần trận pháp lung lay.
Đến khi con cự thú thứ tư bị Kim Tỏa chân nhân dùng một thanh sắt nhọn đâm xuyên mắt, một tiếng cười duyên chợt vang lên, sau đó là giọng nói lười biếng:
- Dùng Huyết Sát.
Ánh mắt người nam nhân kia sáng lên, hắn ngước mắt nhìn lên tiên thuyền được đám bạch hạc vây quanh. Đầu của một vị tiên tử đứt lìa khỏi cổ, đám nữ đệ tử còn chưa kịp phản ứng lại thì bạch hạc xung quanh đã lao vào họ, từng chiếc mỏ nhọn đâm xuyên qua cổ, qua đầu, qua ngực.
Máu tươi phun như suối rồi quỷ dị hợp thành một vòng huyết xoáy lao thẳng vào trận pháp.
Nam tử cười quỷ dị:
- …đại ân đại đức không biết để đâu cho hết.
…….
Cuộc chiến ở dưới đất sắp phân được thắng bại nhưng cuộc đua tranh giành Thiên Âm Chi Hồn ở trên không vẫn còn tiếp tục.
Thanh cự kiếm vang ong ong không ngừng, điều khiển từng đợt kiếm khí và Kiếm Trận nối liền không dứt vây quanh Vân Sầu, muốn đâm ra vài lỗ thủng trên người hắn.
Bên phía Cổ Khôi Môn lúc này cũng có biến hóa. Bên trong vạn quân khôi lỗi, quả cầu phía dưới thân của ba mươi con khôi lỗi phát sáng, tựa như nam châm, kết dính chúng vào nhau tạo thành một quả cầu lớn được phủ bởi khiên chắn. Từ trong những khe hở là từng mũi thương nhọn đâm ra tua tủa. Cầu nhím bay thẳng về phía tên tu sĩ đang đứng vẫy cờ bên ngoài Vô Tận Hải.
Thiên Nguyên Tông vẫn bất động.
Khoảnh khắc Vân Sầu lão tổ vừa đánh nát một đám kiếm để chạm tay vào quan tài thì một sợi kiếm khí cũng xuất hiện ngay trước mi tâm của lão, đâm xuyên qua nó, xoắn một lỗ nhỏ trên trán.
Lão nhếch mép cười gằn một tiếng, lộ vẻ khinh miệt. Thế nhưng chỉ chớp mắt sau lão lại chợt tru lên đau đớn, ánh mắt không nhìn về phía Linh Kiếm tông mà nhìn về phía Cổ Khôi môn.
Ở bên ngoài Vô Tận Hải, tên tu sĩ luôn phất cờ đã tắt thở, thân thể dính chặt trên quả cầu khôi lỗi, bàn tay tủ xuống nhưng vẫn cầm chặt cây cờ lớn. Từ phía sau đầu và từ phía sau mông của hắn là từng mũi thương sắt nhọn hoắt nhô ra ngoài, máu tí tách nhỏ xuống từ mũi thương, nhuỗm đẫm quả cầu, trông có vẻ như một bức tranh thuộc trường phái trừu tượng.
Bào thai vẫn nằm yên giữa sự bảo vệ của đám khôi lỗi, tuy không ai có thể nhìn rõ được biểu tình của nó nhưng cũng có thể cảm nhận được sự sung sướng từ hai bàn tay đang quơ liên tục giữa không trung. Xem ra Cổ Khôi Môn không phải đánh bậy đánh bạ mà là đã phát hiện được tiểu thuật của Vân Sầu lão tổ.
Lão cũng không kịp ra tay rửa hận cho bản thân, đạo lý lưu thanh sơn đó không lo củi đốt lão vẫn là hiểu, lập tức ôm lấy quan tài rồi tháo chạy về phía Vô Tận Hải.
Thế nhưng lão vừa định thuấn di thì các vị thái thượng trưởng lão bên phía Thiên Nguyên tông cũng đã xuất trận. Trái tim của một vạn binh sĩ của Lưu Ly quốc chợt ngưng đập, quỵ ngã. Tiểu binh Triệu Duệ nằm trên đất, mắt nhìn trời cao, vẫn không hiểu có chuyện gì đã xảy ra.
Chưởng môn Tần Minh cũng đích thân ra tay, một đường kiếm quang kinh diễm kéo đầu của vị sư đệ Viễn Dương xuống đất
Tác giả :
Everstill