Hình Đồ
Chương 394: Lục giả (2)
Quý Bố bên ngoài xe nhẹ giọng nhắc nhở, làm Lưu Khám tỉnh khỏi cơn mê. Từ khe rèm cửa nhìn lại, xe ngựa đã chạy đến cửa khách sạn. Lý Khâu đứng ở trên càng xe nhấc rèm che lên, Lưu Khám từ trong xe đi ra. Thân ảnh hùng tráng vừa xuất hiện, lập tức khiến người xung quanh khách sạn chú ý. Cũng bởi vì Lưu Khám có hình thể bắt mắt, toàn bộ Lâu Thương chỉ có hai người có sánh bằng hắn.
Từ ngõ nhỏ khách sạn bình dân, Lữ Thích Chi vội vội vàng vàng chạy tới. Thân thể gã mập mạp, sau khi cởi khôi giáp xuống, đổi lại là kiện áo bào dài, thoáng liếc nhìn có chút khí độ của thương nhân.
- Tỷ phu!
- Y tỉnh chưa?
- Sáng sớm tỉnh rồi. . .Hiện tại đang trong hậu viện uống rượu, ngoại trừ lão nô bộc đi theo y ra, ta đã sắp xếp ổn thỏa, xung quanh không có bất cứ người nào.
Lữ Thích Chi cười nói:
- Chỉ có điều, Cuồng Nhân đó hình như có cảm giác biết, tỷ phu hôm nay sẽ đến.
Trong giọng nói hời hợt, nhưng Lưu Khám lại nghe được một chút ý tứ khác. Hắn vỗ vỗ vai Lữ Thích Chi nói:
- Tiểu Trư, cẩn thận một chút là tốt, nếu như bởi vì cẩn thận mà nghi ngờ mọi người, có chút hơi quá. Y ở chỗ này cất cao giọng hát, là bắt trước Phùng Huyên "Thực vô ngư, xuất vô xa, vô dĩ vi gia" đấy . Ha ha, nếu tự xưng là Phùng Huyên, sao có thể là kẻ đầu đường xó chợ? E là nhất cử nhất động của ta, đều bị hắn tính ra, sao có thể vì thế mà ngờ vực?
- Chỉ là một cuồng nhân mà thôi, có bản lĩnh gì tự xưng là Phùng Huyên chứ?
Lữ Thích Chi không kiềm chế được lẩm bẩm một câu, nhưng vẫn gật đầu, lui lại phía sau.
Phùng Huyên, ngày xưa làm môn khách cho Mạnh Thường Quân, từng hiến kế " Giảo thỏ tam quật " cho Mạnh Thường Quân, giúp Mạnh Thường Quân vô tư lự.
(Giảo thỏ tam quật: Thỏ khôn có ba hang: ví với có nhiều chỗ ẩn náu)
Ông chủ khách sạn bình dân vừa thấy Lưu Khám liền tiến đến, vội vàng muốn hành lễ, thế nhưng bị Lưu Khám ngăn lại. Hắn dẫn theo người, thẳng đến cửa sau khách sạn bình dân đi ra ngoài, đi tới bên ngoài cửa tiểu đình viện. Trước cửa có một lão bộc, nhìn thấy Lưu Khám từ xa xa đi tới, y cũng không nhích người. Lưu Khám vừa thấy thế, không khỏi nở nụ cười. Xem chừng cuồng nhân này muốn khảo sát ta một phen.
- Tên này thật không biết phép tắc, biết rõ tỷ phu đến đây, lại sai lão bộc nghênh đón, thật quá đáng.
- Tiểu Trư, đừng vô lễ!
Lưu khám trừng mắt:
- Nếu còn nhiều lời, ta liền cho ngươi quay về, có nghe rõ không?
Lữ Thích Chi tất nhiên ngoan ngoãn nghe lời Lưu Khám, vì thế vừa thấy Lưu Khám trừng mắt, gã lập tức ngậm miệng lại.
Lưu Khám đi tới cửa tiểu viện:
- Lão nhân gia, xin hỏi quý chủ nhân ở đâu?
- Ở ngay trước mặt Quảng Võ Quân?
- Vậy hả?
- Chủ nhân nhà ta biết Quân Hầu trong hai ngày này sẽ tới bái phỏng, vì vậy sai lão nô đợi đây đã lâu. Chủ nhân nói, chỉ mời một mình Quân Hầu vào trong nói chuyện.
Lão bộc cung kính nói với Lưu Khám.
Không ngờ, những lời này lại chọc giận Quý Bố bên cạnh, Quý Bố tức giận quát:
- Chủ nhân ngươi thật không biết lễ nghĩa, chủ công nhà ta đến đây tiếp kiến, vậy mà. . .
- Quý Bố không được vô lễ!
Lưu Khám trầm giọng quát. Hắn quan sát lão bộc một chút, đột nhiên cười nói:
- Lão tiên sinh quả nhiên có định lực.
Nếu nói, Lưu Khám là người từ thiên quân vạn mã chém giết đi ra, mặc dù không dồn hết lực, nhưng sát khí ngưng tụ trên người trong lúc không tự chủ được vẫn biểu hiện ra ngoài, tuyệt đối không phải người thường có thể chịu đựng được. Nhưng lão bộc này, bị Lưu Khám quan sát một hồi lại không sợ hãi, mà biểu hiện rất thỏa đáng, thần tình tự nhiên, cũng không phải người thường có thể có được.
Lão bộc ngược lại biểu hiện bộ dáng không quan tâm thiệt hơn, cung kính nói:
- Chủ nhân nói, Quân Hầu chính là đại anh hào đương đại, sao có thể chấp tiểu nhân vật như ta?
- Khà khà, nếu như ông là tiểu nhân vật, vậy trên đời này có mấy người có thể là đại nhân vật.
Lưu Khám cười nói, bước vào đình viện.
Đình viện này không lớn, dựa vào trạm dịch Lâu Đình trước đó chỉnh sửa mà thành. Một gốc cây cổ thụ cao ngất um tùm, dưới tàng cây có một văn sĩ đang ngồi, vừa uống rượu vừa cầm bên mình một cây đàn cổ. Thỉnh thoảng, y gảy đàn, tru lên tiếng hát du dương.
Lưu Khám tiến đến, văn sĩ kia thoáng nhìn hắn một cái, nhưng không trả lời.
Còn Lưu Khám cũng không khách khí, trực tiếp ngồi xuống trước mặt văn sĩ:
- Để tiên sinh đợi lâu, Lưu mỗ tới trễ tự phạt ba chén rượu.
Văn si đưa ngón tay gảy dây đàn coong một tiếng, nhẹ nhàng mà êm tai. . .
- Quân Hầu bận rộn trăm việc, vì sao tới gặp một người vô danh như ta?
Lưu Khám cười nói:
- Ta biết tiên sinh đi mà không có xe, cho nên cố ý mang xe đến tặng tiên sinh.
Tại thời kỳ Chiến Quốc, môn khách xứng với xa trượng là vị khách được đãi ngộ tốt nhất. Lưu Khám nói mang xe đến tặng, chính là muốn nói với văn sĩ kia, ta muốn ngài xuống núi trợ giúp, ta rất coi ngươi, sẽ trọng dụng ngươi. Văn sĩ mỉm cười:
- Ta hạng người vô danh, sao dám nhận sự ưu ái của Quân Hầu?
- Hạng người vô danh? Tiên sinh e là quá khiêm nhường!
Lưu Khám trầm giọng nói:
- Lục tiên sinh chính là Lục Nguyên Hầu, một danh sĩ đất Sở sao có thể nói là hạng người vô danh? Lưu mỗ hôm nay, đến đây chính vì muốn thỉnh giáo tiên sinh, mong tiên sinh đừng từ chối.
Lục Nguyên Hầu tên Lục Thông, cùng thời với Khổng Phu Tử.
Không tử chu du khắp nơi, người ngăn Khổng Phu Tử hát bài ca Sở cuồng Tiếp Dư, chính là Lục Thông. Lưu Khám từ miệng Thúc Tôn Thông biết được lai lịch người trước mặt. Ngươi này tên là Lục Giả, tài trí hơn người, tài hùng biện vô sông, ở đất Sở có tiếng tăm rất lớn, từng làm quan triều Sở.
Lục Giả?
Trong trí nhớ kiếp trước của Lưu Khám, mơ hồ có ấn tượng về người này, tựa hồ khá có danh tiếng.
Một nhân vật như vậy, Lưu Khám tự nhiên không đơn giản bỏ qua. Vì vậy sau khi biết rõ thân phận của Lục Giả, hắn lập tức tới bái phỏng.
Lục Giả cười nói:
- Không ngờ, Quân Hầu cũng biết tới cái tên Lục Giả này?
Trong lời nói thực sự mang theo một tia tự cao.
Y trầm ngâm một chút:
- Nhưng không biết, Quân Hầu mời ta vì điều gì?
Ý tứ những lời này rất rõ ràng, chính là muốn hỏi Lưu Khám, ngươi muốn mời ta xuống núi, vậy lý tưởng của ngươi là gì?
Vấn đề tương tự như này, Công Thúc Liêu từng hỏi qua, Thúc Tôn Thông cũng hỏi, Trần Bình cũng hỏi. . .Hôm nay Lục Giả cũng hỏi vấn đề tương tự, Lưu Khám vốn đã suy tính kỹ trong lòng.
- Nay Doanh Thị mất Kỳ Lộc, quần hùng xung đột. Khám mặc dù bất tài, nhưng cũng không cam lòng thua kém; Nay Nhị thế ngu ngốc, yêm hoạn (quan lại thái giám) lộng quyền, bách tính thân ở trong lúc nước sối lửa bỏng, Khám không đành lòng chứng kiến lão Tần mất đi khí khái "Tần Phong" năm xưa, hôm nay đến đây bái kiến tiến sinh quả thực muốn hỏi vấn đề này. Nhưng không biết, tiên sinh có diệu kế gì chỉ dạy?
Ngươi hỏi ta lý tưởng là gì?
Ta cho ngươi biết, ta muốn tranh giành thiên hạ.
Đây cũng là lần đầu tiên Lưu Khám bày tỏ ý tưởng của chính mình.
Về phần các ngôn từ giải cứu bách tính, chẳng qua chỉ là lời xã giao. Lưu Khám nói xong, lẳng lặng nhìn Lục Giả, trên mặt mang theo ý tứ nhàn nhạt.
Vấn đề của ngươi ta trả lời, như vậy ngươi đáp lại thế nào.
- Doanh Thị mất Kỳ Lộc, quần hùng xung đột?
Lục Giả nhẹ nhàng vỗ tay, gật đầu cười nói:
- Quân Hầu nói lời này rất hay, rất hay!!!
Y suy nghĩ một chút, nói:
- Chỉ có điều, như Quân Hầu nói, Nhị thế ngu ngốc, hoạn quan lộng hành, lão Tần bấp bênh. Vào lúc này, nguyên khí Doanh thị chưa mất, trong có Lý Tư đa mưu túc trí, ngoài có đại quân Bắc Cương Vương Ly. . .Doanh Thị sống tại Quan Trung lâu năm, nội tình hùng hậu. Quân Hầu là người Tần, ắt bị sáu nước cố kỵ, đồng thời chịu ơn của Doanh thị, khởi binh phản Tần, e là khó có thể đứng vững.
Lâu Thương là nơi chật hẹp, không đủ chống đỡ. Quân Hầu nếu muốn tranh giành thiên hạ, cần lựa chọn nơi khác làm nền tảng, Thanh Quân Trắc, nương tựa Quan Trung, vừa có thể thu phục lòng lão Tần nhân, lại vừa có thể tranh giành cùng quần hùng. Về phần Trương Sở, không phải người làm nên đại sự, cho dù đánh vào Quan Trung cũng khó đứng vững.
Thanh Quân Trắc, nương tựa Quan Trung?
Qua cuộc nói chuyện với Lục Giả, khiến đôi mắt Lưu Khám sáng ngời.
Không cần bàn cãi, trong lời Lục Giả nói có thể nhận thấ cũng không coi trọng Trần Thắng. Thế nhưng nếu như khởi binh phản Tần, cũng không phải chuyện tốt.
Lục Giả, không cần bàn cãi chính là người chỉ ra cho Lưu Khám một lối đi.
Trước đó, Lưu Khám mơ hồ có chủ ý, nhưng sau khi nghe lời này của Lục Giả, khiến Lưu Khám càng xác định rõ hướng đi của chính mình.
- Tiên sinh cho rằng, nơi nào có thể làm bình chắn?
- Quân Hầu đã có phương án, cần gì phải cùng ta suy xét?
Lưu Khám cười nói:
- Tuy đã có chủ ý, nhưng không biết có suy nghĩ giống tiên sinh hay không? Không bằng ta và tiên sinh cùng viết ra một chữ trên lòng bàn tay, xem có giống hay không?
Lục Giả gật đầy, vỗ vỗ nhẹ tay, lão bộc lập tức đi vào nội viện. Chỉ trong chốc lát, lão bộc mang tới hai cây bút lông. Lưu Khám và Lục Giả đều từ viết vào lòng bàn tay, sau đó nhìn nhau cười, vươn tay ra.
Trong tay Lục Giả viết ba chữ: Đất Hà Nam!
Mà trong tay Lưu Khám chỉ có hai chữ: Cửu Nguyên. . .
Hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đột nhiên cười lớn. Cười xong, Lưu Khám đứng dậy bái lạy:
- Tiên sinh quả nhiên kiến thức phi phàm, Lưu Khám được tiên sinh trợ giúp, chẳng khác nào nắng hạn gặp mưa rào. Xin tiên sinh xuống núi trợ giúp ta, đừng từ chối.
Lục Giả cũng đứng dậy:
- Ta vốn có ý này, thực không dám nhận lễ!
Lúc này, hai người nhìn nhau cười lớn một hồi. . .
*Chú thích: Lục Giả: Là mưu thần nhà Hán trong lịch sử Trung Quốc. Ông tham gia giúp Hán Cao Tổ trong chiến tranh với nước Sở và thuyết phục vua Nam Việt là Triệu Đà thần phục nhà Hán.
Từ ngõ nhỏ khách sạn bình dân, Lữ Thích Chi vội vội vàng vàng chạy tới. Thân thể gã mập mạp, sau khi cởi khôi giáp xuống, đổi lại là kiện áo bào dài, thoáng liếc nhìn có chút khí độ của thương nhân.
- Tỷ phu!
- Y tỉnh chưa?
- Sáng sớm tỉnh rồi. . .Hiện tại đang trong hậu viện uống rượu, ngoại trừ lão nô bộc đi theo y ra, ta đã sắp xếp ổn thỏa, xung quanh không có bất cứ người nào.
Lữ Thích Chi cười nói:
- Chỉ có điều, Cuồng Nhân đó hình như có cảm giác biết, tỷ phu hôm nay sẽ đến.
Trong giọng nói hời hợt, nhưng Lưu Khám lại nghe được một chút ý tứ khác. Hắn vỗ vỗ vai Lữ Thích Chi nói:
- Tiểu Trư, cẩn thận một chút là tốt, nếu như bởi vì cẩn thận mà nghi ngờ mọi người, có chút hơi quá. Y ở chỗ này cất cao giọng hát, là bắt trước Phùng Huyên "Thực vô ngư, xuất vô xa, vô dĩ vi gia" đấy . Ha ha, nếu tự xưng là Phùng Huyên, sao có thể là kẻ đầu đường xó chợ? E là nhất cử nhất động của ta, đều bị hắn tính ra, sao có thể vì thế mà ngờ vực?
- Chỉ là một cuồng nhân mà thôi, có bản lĩnh gì tự xưng là Phùng Huyên chứ?
Lữ Thích Chi không kiềm chế được lẩm bẩm một câu, nhưng vẫn gật đầu, lui lại phía sau.
Phùng Huyên, ngày xưa làm môn khách cho Mạnh Thường Quân, từng hiến kế " Giảo thỏ tam quật " cho Mạnh Thường Quân, giúp Mạnh Thường Quân vô tư lự.
(Giảo thỏ tam quật: Thỏ khôn có ba hang: ví với có nhiều chỗ ẩn náu)
Ông chủ khách sạn bình dân vừa thấy Lưu Khám liền tiến đến, vội vàng muốn hành lễ, thế nhưng bị Lưu Khám ngăn lại. Hắn dẫn theo người, thẳng đến cửa sau khách sạn bình dân đi ra ngoài, đi tới bên ngoài cửa tiểu đình viện. Trước cửa có một lão bộc, nhìn thấy Lưu Khám từ xa xa đi tới, y cũng không nhích người. Lưu Khám vừa thấy thế, không khỏi nở nụ cười. Xem chừng cuồng nhân này muốn khảo sát ta một phen.
- Tên này thật không biết phép tắc, biết rõ tỷ phu đến đây, lại sai lão bộc nghênh đón, thật quá đáng.
- Tiểu Trư, đừng vô lễ!
Lưu khám trừng mắt:
- Nếu còn nhiều lời, ta liền cho ngươi quay về, có nghe rõ không?
Lữ Thích Chi tất nhiên ngoan ngoãn nghe lời Lưu Khám, vì thế vừa thấy Lưu Khám trừng mắt, gã lập tức ngậm miệng lại.
Lưu Khám đi tới cửa tiểu viện:
- Lão nhân gia, xin hỏi quý chủ nhân ở đâu?
- Ở ngay trước mặt Quảng Võ Quân?
- Vậy hả?
- Chủ nhân nhà ta biết Quân Hầu trong hai ngày này sẽ tới bái phỏng, vì vậy sai lão nô đợi đây đã lâu. Chủ nhân nói, chỉ mời một mình Quân Hầu vào trong nói chuyện.
Lão bộc cung kính nói với Lưu Khám.
Không ngờ, những lời này lại chọc giận Quý Bố bên cạnh, Quý Bố tức giận quát:
- Chủ nhân ngươi thật không biết lễ nghĩa, chủ công nhà ta đến đây tiếp kiến, vậy mà. . .
- Quý Bố không được vô lễ!
Lưu Khám trầm giọng quát. Hắn quan sát lão bộc một chút, đột nhiên cười nói:
- Lão tiên sinh quả nhiên có định lực.
Nếu nói, Lưu Khám là người từ thiên quân vạn mã chém giết đi ra, mặc dù không dồn hết lực, nhưng sát khí ngưng tụ trên người trong lúc không tự chủ được vẫn biểu hiện ra ngoài, tuyệt đối không phải người thường có thể chịu đựng được. Nhưng lão bộc này, bị Lưu Khám quan sát một hồi lại không sợ hãi, mà biểu hiện rất thỏa đáng, thần tình tự nhiên, cũng không phải người thường có thể có được.
Lão bộc ngược lại biểu hiện bộ dáng không quan tâm thiệt hơn, cung kính nói:
- Chủ nhân nói, Quân Hầu chính là đại anh hào đương đại, sao có thể chấp tiểu nhân vật như ta?
- Khà khà, nếu như ông là tiểu nhân vật, vậy trên đời này có mấy người có thể là đại nhân vật.
Lưu Khám cười nói, bước vào đình viện.
Đình viện này không lớn, dựa vào trạm dịch Lâu Đình trước đó chỉnh sửa mà thành. Một gốc cây cổ thụ cao ngất um tùm, dưới tàng cây có một văn sĩ đang ngồi, vừa uống rượu vừa cầm bên mình một cây đàn cổ. Thỉnh thoảng, y gảy đàn, tru lên tiếng hát du dương.
Lưu Khám tiến đến, văn sĩ kia thoáng nhìn hắn một cái, nhưng không trả lời.
Còn Lưu Khám cũng không khách khí, trực tiếp ngồi xuống trước mặt văn sĩ:
- Để tiên sinh đợi lâu, Lưu mỗ tới trễ tự phạt ba chén rượu.
Văn si đưa ngón tay gảy dây đàn coong một tiếng, nhẹ nhàng mà êm tai. . .
- Quân Hầu bận rộn trăm việc, vì sao tới gặp một người vô danh như ta?
Lưu Khám cười nói:
- Ta biết tiên sinh đi mà không có xe, cho nên cố ý mang xe đến tặng tiên sinh.
Tại thời kỳ Chiến Quốc, môn khách xứng với xa trượng là vị khách được đãi ngộ tốt nhất. Lưu Khám nói mang xe đến tặng, chính là muốn nói với văn sĩ kia, ta muốn ngài xuống núi trợ giúp, ta rất coi ngươi, sẽ trọng dụng ngươi. Văn sĩ mỉm cười:
- Ta hạng người vô danh, sao dám nhận sự ưu ái của Quân Hầu?
- Hạng người vô danh? Tiên sinh e là quá khiêm nhường!
Lưu Khám trầm giọng nói:
- Lục tiên sinh chính là Lục Nguyên Hầu, một danh sĩ đất Sở sao có thể nói là hạng người vô danh? Lưu mỗ hôm nay, đến đây chính vì muốn thỉnh giáo tiên sinh, mong tiên sinh đừng từ chối.
Lục Nguyên Hầu tên Lục Thông, cùng thời với Khổng Phu Tử.
Không tử chu du khắp nơi, người ngăn Khổng Phu Tử hát bài ca Sở cuồng Tiếp Dư, chính là Lục Thông. Lưu Khám từ miệng Thúc Tôn Thông biết được lai lịch người trước mặt. Ngươi này tên là Lục Giả, tài trí hơn người, tài hùng biện vô sông, ở đất Sở có tiếng tăm rất lớn, từng làm quan triều Sở.
Lục Giả?
Trong trí nhớ kiếp trước của Lưu Khám, mơ hồ có ấn tượng về người này, tựa hồ khá có danh tiếng.
Một nhân vật như vậy, Lưu Khám tự nhiên không đơn giản bỏ qua. Vì vậy sau khi biết rõ thân phận của Lục Giả, hắn lập tức tới bái phỏng.
Lục Giả cười nói:
- Không ngờ, Quân Hầu cũng biết tới cái tên Lục Giả này?
Trong lời nói thực sự mang theo một tia tự cao.
Y trầm ngâm một chút:
- Nhưng không biết, Quân Hầu mời ta vì điều gì?
Ý tứ những lời này rất rõ ràng, chính là muốn hỏi Lưu Khám, ngươi muốn mời ta xuống núi, vậy lý tưởng của ngươi là gì?
Vấn đề tương tự như này, Công Thúc Liêu từng hỏi qua, Thúc Tôn Thông cũng hỏi, Trần Bình cũng hỏi. . .Hôm nay Lục Giả cũng hỏi vấn đề tương tự, Lưu Khám vốn đã suy tính kỹ trong lòng.
- Nay Doanh Thị mất Kỳ Lộc, quần hùng xung đột. Khám mặc dù bất tài, nhưng cũng không cam lòng thua kém; Nay Nhị thế ngu ngốc, yêm hoạn (quan lại thái giám) lộng quyền, bách tính thân ở trong lúc nước sối lửa bỏng, Khám không đành lòng chứng kiến lão Tần mất đi khí khái "Tần Phong" năm xưa, hôm nay đến đây bái kiến tiến sinh quả thực muốn hỏi vấn đề này. Nhưng không biết, tiên sinh có diệu kế gì chỉ dạy?
Ngươi hỏi ta lý tưởng là gì?
Ta cho ngươi biết, ta muốn tranh giành thiên hạ.
Đây cũng là lần đầu tiên Lưu Khám bày tỏ ý tưởng của chính mình.
Về phần các ngôn từ giải cứu bách tính, chẳng qua chỉ là lời xã giao. Lưu Khám nói xong, lẳng lặng nhìn Lục Giả, trên mặt mang theo ý tứ nhàn nhạt.
Vấn đề của ngươi ta trả lời, như vậy ngươi đáp lại thế nào.
- Doanh Thị mất Kỳ Lộc, quần hùng xung đột?
Lục Giả nhẹ nhàng vỗ tay, gật đầu cười nói:
- Quân Hầu nói lời này rất hay, rất hay!!!
Y suy nghĩ một chút, nói:
- Chỉ có điều, như Quân Hầu nói, Nhị thế ngu ngốc, hoạn quan lộng hành, lão Tần bấp bênh. Vào lúc này, nguyên khí Doanh thị chưa mất, trong có Lý Tư đa mưu túc trí, ngoài có đại quân Bắc Cương Vương Ly. . .Doanh Thị sống tại Quan Trung lâu năm, nội tình hùng hậu. Quân Hầu là người Tần, ắt bị sáu nước cố kỵ, đồng thời chịu ơn của Doanh thị, khởi binh phản Tần, e là khó có thể đứng vững.
Lâu Thương là nơi chật hẹp, không đủ chống đỡ. Quân Hầu nếu muốn tranh giành thiên hạ, cần lựa chọn nơi khác làm nền tảng, Thanh Quân Trắc, nương tựa Quan Trung, vừa có thể thu phục lòng lão Tần nhân, lại vừa có thể tranh giành cùng quần hùng. Về phần Trương Sở, không phải người làm nên đại sự, cho dù đánh vào Quan Trung cũng khó đứng vững.
Thanh Quân Trắc, nương tựa Quan Trung?
Qua cuộc nói chuyện với Lục Giả, khiến đôi mắt Lưu Khám sáng ngời.
Không cần bàn cãi, trong lời Lục Giả nói có thể nhận thấ cũng không coi trọng Trần Thắng. Thế nhưng nếu như khởi binh phản Tần, cũng không phải chuyện tốt.
Lục Giả, không cần bàn cãi chính là người chỉ ra cho Lưu Khám một lối đi.
Trước đó, Lưu Khám mơ hồ có chủ ý, nhưng sau khi nghe lời này của Lục Giả, khiến Lưu Khám càng xác định rõ hướng đi của chính mình.
- Tiên sinh cho rằng, nơi nào có thể làm bình chắn?
- Quân Hầu đã có phương án, cần gì phải cùng ta suy xét?
Lưu Khám cười nói:
- Tuy đã có chủ ý, nhưng không biết có suy nghĩ giống tiên sinh hay không? Không bằng ta và tiên sinh cùng viết ra một chữ trên lòng bàn tay, xem có giống hay không?
Lục Giả gật đầy, vỗ vỗ nhẹ tay, lão bộc lập tức đi vào nội viện. Chỉ trong chốc lát, lão bộc mang tới hai cây bút lông. Lưu Khám và Lục Giả đều từ viết vào lòng bàn tay, sau đó nhìn nhau cười, vươn tay ra.
Trong tay Lục Giả viết ba chữ: Đất Hà Nam!
Mà trong tay Lưu Khám chỉ có hai chữ: Cửu Nguyên. . .
Hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đột nhiên cười lớn. Cười xong, Lưu Khám đứng dậy bái lạy:
- Tiên sinh quả nhiên kiến thức phi phàm, Lưu Khám được tiên sinh trợ giúp, chẳng khác nào nắng hạn gặp mưa rào. Xin tiên sinh xuống núi trợ giúp ta, đừng từ chối.
Lục Giả cũng đứng dậy:
- Ta vốn có ý này, thực không dám nhận lễ!
Lúc này, hai người nhìn nhau cười lớn một hồi. . .
*Chú thích: Lục Giả: Là mưu thần nhà Hán trong lịch sử Trung Quốc. Ông tham gia giúp Hán Cao Tổ trong chiến tranh với nước Sở và thuyết phục vua Nam Việt là Triệu Đà thần phục nhà Hán.
Tác giả :
Canh Tân