Hình Đồ
Chương 392: Thuyết hàng (2)
Phòng ngục này rất tối, Ân Thông chỉ có thể nhìn thấy một nam tử đầu tóc rối bù, ngồi giữa phòng ngục. Phòng ngục này không coi là quá mức lộn xộn, nam tử kia ngồi chồm hỗm ở giữa, bộ dạng rất nghiêm tục. Không thấy rõ tướng mạo y, nhưng Ân Thông biết người này chính là Hạng Lương.
- Hạng tiên sinh, vẫn khỏe chứ?
Ân Thâm đứng bên ngoài phòng ngục, trong miệng líu nhíu hai tiếng:
- Ngươi xem, ngươi xem, bọn cai ngục làm gì thế này? Tại sao để Hạng tiên sinh ở chỗ này? Thực sự đáng trách, thực sự đáng trách. . .Đều là mỗ gia sơ suất, mong tiên sinh thứ lỗi.
- Quận Thủ không cần khách khí!
Nam tử trong tù, khi nói mang theo khí âm nhu. Thanh âm rất dễ nghe, cũng rất hòa nhã. Thế nhưng, lại thiếu chút khí tức hùng liệt, mà yếu đuối, khiến người ta cảm giác không quá thoải mái.
- Lương ta chẳng qua chỉ là tù nhân, có thể ở trong Tân Ngục này, đã coi như được Quận Thủ chiếu cố, sao dám có yêu cầu khác?
- Sau một lần gặp mặt tiên sinh, Thông rất muốn trở lại tiếp kiến. Chỉ tiếc. . .Lúc đó xảy ra rất nhiều chuyện, cho nên Thông khó có thể bứt ra. Hôm nay nhàn rỗi, vì vậy đến đây viếng thăm. . .Người đâu, mang đồ ăn tới, ta và tiên sinh tâm tình một phen.
Gia tướng mở cửa ngục, thấp đuốc sáng trưng.
Chỉ thấy nam nhân trong phòng ngục, đang ngồi nghiêm chỉnh.
Gạt búi tóc ra, liền hé lộ khuôn mặt cực kỳ thanh tú. Đao phong năm xưa để lại vết tích trên mặt y, cũng không thể che giấu vẻ anh tuấn vốn có của thoáng liếc nhìn đồ ăn trước mặt, lại thấy Ân Thông mỉm cười, rót đầy một chén rượu.
- Lương đa tạ Quận Thủ.
- Mời!
Ân Thông xua tay ra hiệu cho gia tướng ra ngoài, sau đó ngồi đối diện Hạng Lương.
- Quận thủ hôm nay đến đây, e là không chỉ đơn giản mời Hạng mỗ uống rượu.
- Hạng tiên sinh quả nhiên thông mình.
Ân Thông cười ha hả:
- Đã vậy, Thông sẽ thẳng thắn nói. Trước kia giam Hạng tiên sinh, cũng không phải ý của Thông. Thực là Thánh mệnh khó trái, buộc phải làm như vậy. Hạng tiên sinh là người tài giỏi, Thông sớm đã nghe danh tiếng, xưa nay luôn luôn kính trọng.
Tuy rằng nói là nói thẳng, nhưng Ân Thông trước hết vẫn muốn dò xét ý tứ.
Hạng Lương bình tĩnh cười:
- Lòng tốt của Quận Thủ, Lương thay mặt tổ tiên, tạ ơn Quận Thủ!
- Hàm Dương mấy lần phát chiếu lệnh, muốn dẫn tiên sinh qua Hàm Dương, nhưng Thông đều cự tuyệt. . .Tiên sinh cũng biết, vì sao Thông làm như vậy?
Hạng Lương uống một ngụm rượu, trầm ngầm một hồi, nhẹ giọng nói:
- Bệ hạ đã băng hà!
Những lời này nói rất xảo diệu. Ngụ ý nói là, không phải ngươi muốn cự tuyệt, mà bởi vì Tần Thủy Hoàng đã chết, vì thế ngươi nghĩ cách cự tuyệt.
Ân Thông vừa nghe lời này, không khỏi mỉm cười.
- Tiên sinh quả nhiên thông mình, thoạt nhìn tiên sinh đã hiểu, Thông hôm nay vì sao tới đây?
- Biết chút ít. . .
- Như vậy, ta nói thẳng. Tiên sinh tuy là kẻ tù tội, vây khốn trong một tấc vuông, nhưng chắc cũng nghe nói đến chuyện bên ngoài. Nhị thế đăng cơ tới nay, luôn luôn tín nhiệm bọn nghịch tặc làm điều ngang ngược. Ta thấy, không phải minh chủ có thể ổn định lâu dài. . .Hiện tại, quần hùng thiên hạ quật khởi, chiến hỏa không ngừng. Ân mỗ tuy không phải người Hội Kê, nhưng trấn thủ nhiều năm, cũng có rất nhiều tifnh cảm đối với Hội Kê. Thực không đành lòng chứng kiến một ngày nào đó chiến hỏa lan tràn tới Giang Nam, đến lúc đó khó tránh khỏi tình cảnh sinh linh lầm than. Ta mong tiên sinh trợ giúp ta, giữ gìn nơi này bình an, bảo vệ bách tính Hội Kê. Chỉ là, không biết tiên sinh có nguyện ý tương trợ hay không? Ta biết tiên sinh còn có tâm tư hoài nghi, nhưng lúc này Ân mỗ hết sức chân thành, kính mong tiên sinh đừng hoài nghi.
Hạng Lương cười khà khà:
- Quận thủ muốn ta trợ giúp thế nào? Lương ngồi trong Tân Ngục đã gần hai năm. Mặc dù biết được tình hình bên ngoài, thế nhưng cũng không biết làm thế nào. Hiện tại, Lương là tội nhân, Quận Thủ lại muốn ta tương trợ? Lương thật sự không nghĩ ra được, ta có thể giúp Quận Thủ cái gì? Nếu như có lực, nhất đinh không từ chối.
- Khà khà. Tội nhân, chẳng qua chỉ đối với lão Tần mà thôi. Là bách tính nơi cố Sở, nào ai không biết Hạng tiên sinh là một người có tài? Hạng gia, tại đất sở rất có uy danh. Hạng tiên sinh chỉ cần đứng lên, hô một tiếng, liền có vô số người hưởng ứng. Hơn nữa, cháu trai tiên sinh đang ở đâu, tiên sinh biết chứ?
Hạng Lương ngẩn người, sau đó thở dài một hồi.
- Lương nghe nói sơ qua, nghiệt tử tụ tập một đoàn người làm phỉ, thường lui tới Chấn Trạch, làm hại bách tính. Nghĩ lại Hạng gia ta mấy đời trung lương, nhưng lại sinh ra một nghiệt tử như thế, thực sự cảm thấy hổ thẹn với tổ tiên, thẹn với tổ tiên. . .
Miệng nói thẹn với tổ tiên, nhưng từ miệng Hạng Lương lại không nghe ra ý tứ xấu hổ.
Ân Thông ngầm cắn răng, trên mặt lại nhếch lên tia tươi cười:
- Hạng tiên sinh không cần phải như vậy, cũng là lệnh điệt (cháu) sốt ruột cứu người, bất đắc dĩ mới làm như vậy. Ta xưa nay luôn kính nể lệnh điệt là người trung hiếu, vì vậy không đành lòng truy bắt. Hiện tại. . .Ha ha, hiện tại thiên hạ đại loạn, vì sự an bình của Hội Kê, Thông nguyện chiêu hàng lệnh điệt. Làm thủy tặc Chấn Trạch, suy cho cùng cũng không phải kế lâu dài. Thông nguyện mời tiên sinh làm Huyện Úy, lệnh điệt dưới trướng phò tá tiên sinh. Chuyện trước kia, Thông không tính toán. . .Không biết điều kiện như vậy, tiên sinh có đồng ý hay không?
Hạng Lương nghe vậy, xem như vô cùng kích động. Đứng phắt dậy, chắp tay nói:
- Quận Thủ một lòng vì bách tính Hội Kê, bách tính Hội Kê có hi vọng, bách tính Ngô Việt có hi vọng rồi? Lương nguyện làm chó làm ngựa dốc sức cho Quận Thủ. Chỉ là, ta bị giam trong lao ngục thời gian dài, không biết Hạng Tịnh hiện tại ở đâu. Lương nguyện viết một phong thư, mong Quận Thủ giúp ta chuyển giao. Nghiệt tử này xưa nay nghe lời ta nói, nếu như nhìn thấy thư của ta, chắc chắn sẽ vui vẻ đến đây.
Nếu như Hạng Lương nói muốn đích thân đi gặp Hạng Tịch, Ân Thông sẽ không đồng ý, thậm chí có điều hoài nghi.
Nhưng hiện tại, Hạng Lương nằm trong tay y. Trong huyện Ngô, đều là nhân mã của y, cho dù Hạng Tịch không theo, cũng có gì đáng sợ.
Nghĩ tới đây, Ân Thông nói:
- Như vậy, mời tiên sinh mong chóng viết một lá thứ, ta lập tức phái người đi tìm lệnh điệt.
- Chuyện này nào có đáng gì? Mời Quận Thủ chuẩn bị giấy bút, Lương viết ngay bây giờ.
Ân Thông lập tức phái người mang giấy bút tới, Hạng Lương biểu diễn trước mặt Ân Thông, múa bút thành văn, rất nhanh viết được một phong thư. Sau khi Ân Thông tiếp nhận, thoáng liếc nhìn, thấy trên mặt giấy đúng là viết một văn thư. Cũng khó trách, người Hạng gia thời đại này làm quý tộc nước Sở, viết văn thư chẳng qua chỉ là chuyện tình hết sức bình thường. Trong văn thư thực ra có mấy chữ Tần rất nhỏ, nhưng Ân Thông không quá lưu ý, nhẹ nhàng gật đầu.
Cầm bút vô tình quên, cũng không thể trách được.
Dùng mấy chữ nhỏ nước Tần thay thế cũng không vấn đề gì.
Thư Thông đọc một hồi, thấy giọng điệu trang nhã lưu loát, hơn nữa từ ngữ hoa mỹ khác thường, một mực thuyết phục Hạng Tịch đầu hàng.
Như vậy coi như giải quyết được một cái cọc đóng trong lòng y! Ân Thông lập tức cất thư đi, sau đó mang theo Hạng Lương đi ra ngoài rửa mặt, thay y phục. Đồng thời, y phái người mang thư của Hạng Lương đưa tới huyện Ngô, đến Chấn Trạch tìm Hạng Tịch. Ân Thông sao lại không biết Hạng Tịch ở đâu? Ngày xưa thủy tặc Chấn Trạch Hoàn Sở, có quan hệ mật thiết với Ân Thông. Hạng Tịch năm ngoái đầu nhập vào Hoàn Sở, không lâu sau giết chết Hoàn Sở, Ân Thông hận tới mức nghiến răng nghiến lợi, mấy lần bao vây diệt trừ Hạng Tịch, đều bị Hạng Tịch đánh đại bại, hoặc để Hạng Tịch trốn mất.
Chỉ có điều, nếu như thực sự có thể thuyết phục Hạng Tịch đầu hàng dốc sức vì chính mình, thì cho dù chết mười Hoàn Sở, cũng hề gì?
- Mang phong thư này giao cho Hạng Tịch, nói thúc phụ y hôm nay tại quý phủ ta làm khách. Trong vòng mười ngày, nếu không đến đây, đừng trách ta không khí.
Ân Thông dặn đi dặn lại, sau đó mới để gia tướng kia rời đi.
Y đứng trên bậc thang trước cửa Tân ngục, ngẩng đầu nhìn trời cao, đột nhiên nở nụ cười.
Thúc điệt Hạng gia danh vọng cao, thì sao?
Chỉ cần một ngày ta còn ở quận Hội Kê này, thì đây chính là lãnh địa của ta. Chờ sau này ta binh hùng tướng mạnh, thu thập thúc điệt Hạng gia cũng không muộn!
- Hạng tiên sinh, vẫn khỏe chứ?
Ân Thâm đứng bên ngoài phòng ngục, trong miệng líu nhíu hai tiếng:
- Ngươi xem, ngươi xem, bọn cai ngục làm gì thế này? Tại sao để Hạng tiên sinh ở chỗ này? Thực sự đáng trách, thực sự đáng trách. . .Đều là mỗ gia sơ suất, mong tiên sinh thứ lỗi.
- Quận Thủ không cần khách khí!
Nam tử trong tù, khi nói mang theo khí âm nhu. Thanh âm rất dễ nghe, cũng rất hòa nhã. Thế nhưng, lại thiếu chút khí tức hùng liệt, mà yếu đuối, khiến người ta cảm giác không quá thoải mái.
- Lương ta chẳng qua chỉ là tù nhân, có thể ở trong Tân Ngục này, đã coi như được Quận Thủ chiếu cố, sao dám có yêu cầu khác?
- Sau một lần gặp mặt tiên sinh, Thông rất muốn trở lại tiếp kiến. Chỉ tiếc. . .Lúc đó xảy ra rất nhiều chuyện, cho nên Thông khó có thể bứt ra. Hôm nay nhàn rỗi, vì vậy đến đây viếng thăm. . .Người đâu, mang đồ ăn tới, ta và tiên sinh tâm tình một phen.
Gia tướng mở cửa ngục, thấp đuốc sáng trưng.
Chỉ thấy nam nhân trong phòng ngục, đang ngồi nghiêm chỉnh.
Gạt búi tóc ra, liền hé lộ khuôn mặt cực kỳ thanh tú. Đao phong năm xưa để lại vết tích trên mặt y, cũng không thể che giấu vẻ anh tuấn vốn có của thoáng liếc nhìn đồ ăn trước mặt, lại thấy Ân Thông mỉm cười, rót đầy một chén rượu.
- Lương đa tạ Quận Thủ.
- Mời!
Ân Thông xua tay ra hiệu cho gia tướng ra ngoài, sau đó ngồi đối diện Hạng Lương.
- Quận thủ hôm nay đến đây, e là không chỉ đơn giản mời Hạng mỗ uống rượu.
- Hạng tiên sinh quả nhiên thông mình.
Ân Thông cười ha hả:
- Đã vậy, Thông sẽ thẳng thắn nói. Trước kia giam Hạng tiên sinh, cũng không phải ý của Thông. Thực là Thánh mệnh khó trái, buộc phải làm như vậy. Hạng tiên sinh là người tài giỏi, Thông sớm đã nghe danh tiếng, xưa nay luôn luôn kính trọng.
Tuy rằng nói là nói thẳng, nhưng Ân Thông trước hết vẫn muốn dò xét ý tứ.
Hạng Lương bình tĩnh cười:
- Lòng tốt của Quận Thủ, Lương thay mặt tổ tiên, tạ ơn Quận Thủ!
- Hàm Dương mấy lần phát chiếu lệnh, muốn dẫn tiên sinh qua Hàm Dương, nhưng Thông đều cự tuyệt. . .Tiên sinh cũng biết, vì sao Thông làm như vậy?
Hạng Lương uống một ngụm rượu, trầm ngầm một hồi, nhẹ giọng nói:
- Bệ hạ đã băng hà!
Những lời này nói rất xảo diệu. Ngụ ý nói là, không phải ngươi muốn cự tuyệt, mà bởi vì Tần Thủy Hoàng đã chết, vì thế ngươi nghĩ cách cự tuyệt.
Ân Thông vừa nghe lời này, không khỏi mỉm cười.
- Tiên sinh quả nhiên thông mình, thoạt nhìn tiên sinh đã hiểu, Thông hôm nay vì sao tới đây?
- Biết chút ít. . .
- Như vậy, ta nói thẳng. Tiên sinh tuy là kẻ tù tội, vây khốn trong một tấc vuông, nhưng chắc cũng nghe nói đến chuyện bên ngoài. Nhị thế đăng cơ tới nay, luôn luôn tín nhiệm bọn nghịch tặc làm điều ngang ngược. Ta thấy, không phải minh chủ có thể ổn định lâu dài. . .Hiện tại, quần hùng thiên hạ quật khởi, chiến hỏa không ngừng. Ân mỗ tuy không phải người Hội Kê, nhưng trấn thủ nhiều năm, cũng có rất nhiều tifnh cảm đối với Hội Kê. Thực không đành lòng chứng kiến một ngày nào đó chiến hỏa lan tràn tới Giang Nam, đến lúc đó khó tránh khỏi tình cảnh sinh linh lầm than. Ta mong tiên sinh trợ giúp ta, giữ gìn nơi này bình an, bảo vệ bách tính Hội Kê. Chỉ là, không biết tiên sinh có nguyện ý tương trợ hay không? Ta biết tiên sinh còn có tâm tư hoài nghi, nhưng lúc này Ân mỗ hết sức chân thành, kính mong tiên sinh đừng hoài nghi.
Hạng Lương cười khà khà:
- Quận thủ muốn ta trợ giúp thế nào? Lương ngồi trong Tân Ngục đã gần hai năm. Mặc dù biết được tình hình bên ngoài, thế nhưng cũng không biết làm thế nào. Hiện tại, Lương là tội nhân, Quận Thủ lại muốn ta tương trợ? Lương thật sự không nghĩ ra được, ta có thể giúp Quận Thủ cái gì? Nếu như có lực, nhất đinh không từ chối.
- Khà khà. Tội nhân, chẳng qua chỉ đối với lão Tần mà thôi. Là bách tính nơi cố Sở, nào ai không biết Hạng tiên sinh là một người có tài? Hạng gia, tại đất sở rất có uy danh. Hạng tiên sinh chỉ cần đứng lên, hô một tiếng, liền có vô số người hưởng ứng. Hơn nữa, cháu trai tiên sinh đang ở đâu, tiên sinh biết chứ?
Hạng Lương ngẩn người, sau đó thở dài một hồi.
- Lương nghe nói sơ qua, nghiệt tử tụ tập một đoàn người làm phỉ, thường lui tới Chấn Trạch, làm hại bách tính. Nghĩ lại Hạng gia ta mấy đời trung lương, nhưng lại sinh ra một nghiệt tử như thế, thực sự cảm thấy hổ thẹn với tổ tiên, thẹn với tổ tiên. . .
Miệng nói thẹn với tổ tiên, nhưng từ miệng Hạng Lương lại không nghe ra ý tứ xấu hổ.
Ân Thông ngầm cắn răng, trên mặt lại nhếch lên tia tươi cười:
- Hạng tiên sinh không cần phải như vậy, cũng là lệnh điệt (cháu) sốt ruột cứu người, bất đắc dĩ mới làm như vậy. Ta xưa nay luôn kính nể lệnh điệt là người trung hiếu, vì vậy không đành lòng truy bắt. Hiện tại. . .Ha ha, hiện tại thiên hạ đại loạn, vì sự an bình của Hội Kê, Thông nguyện chiêu hàng lệnh điệt. Làm thủy tặc Chấn Trạch, suy cho cùng cũng không phải kế lâu dài. Thông nguyện mời tiên sinh làm Huyện Úy, lệnh điệt dưới trướng phò tá tiên sinh. Chuyện trước kia, Thông không tính toán. . .Không biết điều kiện như vậy, tiên sinh có đồng ý hay không?
Hạng Lương nghe vậy, xem như vô cùng kích động. Đứng phắt dậy, chắp tay nói:
- Quận Thủ một lòng vì bách tính Hội Kê, bách tính Hội Kê có hi vọng, bách tính Ngô Việt có hi vọng rồi? Lương nguyện làm chó làm ngựa dốc sức cho Quận Thủ. Chỉ là, ta bị giam trong lao ngục thời gian dài, không biết Hạng Tịnh hiện tại ở đâu. Lương nguyện viết một phong thư, mong Quận Thủ giúp ta chuyển giao. Nghiệt tử này xưa nay nghe lời ta nói, nếu như nhìn thấy thư của ta, chắc chắn sẽ vui vẻ đến đây.
Nếu như Hạng Lương nói muốn đích thân đi gặp Hạng Tịch, Ân Thông sẽ không đồng ý, thậm chí có điều hoài nghi.
Nhưng hiện tại, Hạng Lương nằm trong tay y. Trong huyện Ngô, đều là nhân mã của y, cho dù Hạng Tịch không theo, cũng có gì đáng sợ.
Nghĩ tới đây, Ân Thông nói:
- Như vậy, mời tiên sinh mong chóng viết một lá thứ, ta lập tức phái người đi tìm lệnh điệt.
- Chuyện này nào có đáng gì? Mời Quận Thủ chuẩn bị giấy bút, Lương viết ngay bây giờ.
Ân Thông lập tức phái người mang giấy bút tới, Hạng Lương biểu diễn trước mặt Ân Thông, múa bút thành văn, rất nhanh viết được một phong thư. Sau khi Ân Thông tiếp nhận, thoáng liếc nhìn, thấy trên mặt giấy đúng là viết một văn thư. Cũng khó trách, người Hạng gia thời đại này làm quý tộc nước Sở, viết văn thư chẳng qua chỉ là chuyện tình hết sức bình thường. Trong văn thư thực ra có mấy chữ Tần rất nhỏ, nhưng Ân Thông không quá lưu ý, nhẹ nhàng gật đầu.
Cầm bút vô tình quên, cũng không thể trách được.
Dùng mấy chữ nhỏ nước Tần thay thế cũng không vấn đề gì.
Thư Thông đọc một hồi, thấy giọng điệu trang nhã lưu loát, hơn nữa từ ngữ hoa mỹ khác thường, một mực thuyết phục Hạng Tịch đầu hàng.
Như vậy coi như giải quyết được một cái cọc đóng trong lòng y! Ân Thông lập tức cất thư đi, sau đó mang theo Hạng Lương đi ra ngoài rửa mặt, thay y phục. Đồng thời, y phái người mang thư của Hạng Lương đưa tới huyện Ngô, đến Chấn Trạch tìm Hạng Tịch. Ân Thông sao lại không biết Hạng Tịch ở đâu? Ngày xưa thủy tặc Chấn Trạch Hoàn Sở, có quan hệ mật thiết với Ân Thông. Hạng Tịch năm ngoái đầu nhập vào Hoàn Sở, không lâu sau giết chết Hoàn Sở, Ân Thông hận tới mức nghiến răng nghiến lợi, mấy lần bao vây diệt trừ Hạng Tịch, đều bị Hạng Tịch đánh đại bại, hoặc để Hạng Tịch trốn mất.
Chỉ có điều, nếu như thực sự có thể thuyết phục Hạng Tịch đầu hàng dốc sức vì chính mình, thì cho dù chết mười Hoàn Sở, cũng hề gì?
- Mang phong thư này giao cho Hạng Tịch, nói thúc phụ y hôm nay tại quý phủ ta làm khách. Trong vòng mười ngày, nếu không đến đây, đừng trách ta không khí.
Ân Thông dặn đi dặn lại, sau đó mới để gia tướng kia rời đi.
Y đứng trên bậc thang trước cửa Tân ngục, ngẩng đầu nhìn trời cao, đột nhiên nở nụ cười.
Thúc điệt Hạng gia danh vọng cao, thì sao?
Chỉ cần một ngày ta còn ở quận Hội Kê này, thì đây chính là lãnh địa của ta. Chờ sau này ta binh hùng tướng mạnh, thu thập thúc điệt Hạng gia cũng không muộn!
Tác giả :
Canh Tân