Hình Đồ

Chương 302: Châu nam – quan thư (2)

Tiếng ngâm đột nhiên ngắt đoạn, cả người Lưu Khám run lên, hắn cúi đầu, hai tay nắm thật chặt, rất lâu sau cũng không cử động.

An Kỳ bước ra khỏi phòng:

- Đô úy, xin lỗi!

Lưu Khám khẽ nói:

- Tiên sinh đừng tự trách mình, mạng này của Lữ Trĩ không thể trách ngươi.

Hắn ngẩng đầu, lau nước mắt trên mặt:

- Lập tức sai người về phủ nói với phu nhân và Thích Chi, mời bọn họ lập tức phái người đến chăm nom. Chung Ly truyền mệnh lệnh của ta, điều động toàn bộ bốn doanh Lữ Trĩ, tìm tung tích tên nghịch tặc Lưu Phì.

Thông báo cho quận Tứ Thủy, người nào biết được hành tung của Lưu Phì, thưởng mười dật hoàng kim, trăm thạch hạt kê; người nào giết được Lưu Phì, thưởng trăm dật hoàng kim, năm trăm thạch hạt kê...

Đạo Tử, ngươi đi suốt đêm đến Kỳ Hương, nhất định phải giết chết tên kia cho ta.

- Dạ!

Hai người Trần Bình và Chung Ly Muội cùng chắp tay tuân mệnh, quay người vội vã rời đi.

Lưu Khám đứng ngẩn ngơ ở ngoài phòng, dường như chốc lát đã già nua đi rất nhiều. Sức lực của toàn thân như bị rút kiệt.

Lữ Trĩ đi rồi!

Trong ý thức còn sót lại của Lưu Khám, chỉ còn nỗi lo lắng này cũng đi rồi...

Nếu có kiếp sau, chỉ mong hắn và Lữ Trĩ có thể đi cùng nhau.

Lưu Khám này, không phải Lưu Khám đang sống, mà là Lưu Khám đã chết cách đây rất nhiều năm.

Nhân duyên kiếp này, đến từ sự quan tâm kiếp trước; mối quan tâm kiếp này, chỉ mong kiếp sau những người yêu nhau sẽ được sống bên nhau! Còn về Lưu Bang, Lưu Khám nắm chặt tay, bất kể Đại Tần có diệt vong hay không, giữa hắn và Lưu Bang, không phải ngươi chết thì là ta chết.

Trong phòng, Lưu Nguyên nằm gục trên người Lữ Trĩ, khóc nức nở.

Thần sắc Lữ Trĩ rất điềm tĩnh, không hề có chút biểu hiện của sự đau khổ. Chỉ là ở vùng lông mày còn sót lại chút lưu luyến với thế giới này. Lưu Khám ngồi xuống bên cạnh Lưu Khám, ôm Lưu Nguyên vào trong lòng.

Một tay nhẹ nhàng lướt qua gò má Lữ Trĩ, trong khoảnh khắc, dường như hắn nhìn thấy Lữ Trĩ đang cười với hắn!

- A Trĩ tỷ tỷ, tạm biệt!

Hắn thì thầm.

- Tỷ yên tâm, ta sẽ chăm sóc tốt Nguyên Nhi, cho dù là nó là con gái của người kia, ta cũng sẽ coi như con ruột của mình.

Đúng lúc này, Lưu Nguyên nhẹ nhàng thoát ra khỏi vòng tay của Lưu Khám.

- Dượng, mẹ đưa cho dượng cái này!

Trong tay Lưu Khám có thêm một tấm ngọc bài, được làm từ ngọc trắng, bên trên có hình uyên ương được điêu khắc theo kỹ xảo Tần Bát Đao. Tấm ngọc bài uyên ương nhìn rất quen mắt. Lưu Khám không khỏi biến sắc, vừa nhận ra tấm ngọc bài này, giống với tấm ngọc bài trong tay hắn.

Năm đó lúc hắn và Lữ gia mỗi người một ngả, trên người Lưu Khám cũng có một tấm ngọc bài như vậy. Nhưng hắn không nghĩ nhiều, còn cho rằng là lễ vật mà Khám phu nhân tặng cho hắn. Loáng một cái đã bao năm trôi qua, tấm ngọc bài này đã được Lưu Khám đặt trong hộp ngọc, giao cho Lữ Tu bảo quản. Bây giờ lúc hắn nhìn thấy Lưu Nguyên đưa tấm ngọc bài cho hắn, lập tức nhận ra hai tấm ngọc bài này là từ tay một người.

Lẽ nào, tấm ngọc bài của hắn, là Lữ Trĩ tặng?

Nghĩ lại, cũng rất có khả năng... Ngày xưa Lưu gia không có danh tiếng, lúc rời khỏi Lữ gia, tài sản trong tay có thể đếm trên đầu ngón tay. Tấm ngọc bài này ấm nhuận tròn trịa, vừa nhìn là biết giá trị không tầm thường. Với tình trạng lúc đó của Lưu gia, sao có thể giữ tấm ngọc bài như vậy?

Có lẽ đây là vật đính ước của Lữ Trĩ với Lưu Khám.

Nhưng Lữ Trĩ lại bảo Lưu Nguyên đem nó đưa cho Lưu Khám, là để uyên ương kết hợp, hay là có dụng ý khác? Một ý nghĩ cổ quái lướt nhanh trong đầu Lưu Khám. Hắn không khỏi quan sát tỉ mỉ Lưu Nguyên một lượt, trong lòng khẽ run rẩy.

- Nguyên, cháu bao nhiêu tuổi?

- Năm nay tám tuổi ạ!

- Sinh tháng nào?

Lưu Nguyên nghiêng đầu, nghĩ ngợi một lúc, nói:

- Mồng tám tháng mười hai!

Trong lòng Lưu Khám bỗng run rẩy, năm mà Lữ Trĩ và Lưu Bang thành thân là tháng mười hai, nàng với mình đã có...Tính toán thời gian, nếu như... Không phải đúng là đầu tháng mười hai hay sao? Lữ Trĩ để Lưu Nguyên đem miếng ngọc này cho Lưu Khám, lẽ nào muốn nói với hắn: Lưu Nguyên không phải là con gái của Lưu Bang, mà là con gái của ta?

Càng nhìn lại càng giống!

Lưu Khám nhắm mắt lại, hít thật sâu, ôm Lưu Nguyên thật chặt vào trong lòng.

Nó - là con gái của ta...

- Đại tỷ, Đại tỷ!

Ngoài cửa vọng lại tiếng khóc thảm thiết. Lữ Thích Chi, Lữ Tu dìu phu phụ Lữ Văn chạy vào trong phòng. Lưu Khám ôm Lưu Nguyên, không nói lời nào bước ra khỏi phòng. Khám phu nhân cũng đã tới, được Thích Cơ dìu đỡ, đứng ở trong viện. Lưu Cự, Vương Cơ chưa đến, cũng không thể để bọn họ đến. Ngày đại hỉ lại đầy rẫy những đau buồn không đâu.

Quán Anh và Chung Ly Muội đã quay về quân doanh, chấp hành mệnh lệnh của Lưu Khám. Mông Tật và Đồ Đồ cũng đi theo. Xảy ra chuyện lớn như vậy, Lưu Phủ người ra người vào liên tiếp, cho dù là kẻ ngu cũng có thể đoán ra, nhất định đã xảy ra chuyện lớn!

Thế nhưng Lưu Khám không ở đây, sứ giả các phương đương nhiên không tiện hỏi. Mông Tật và Đồ Đồ thì không như thế. Giữa Lưu Khám và hai người bọn họ có tình chiến hữu, đó là giao tình đã từng trải qua sống chết, đương nhiên không hề khách khí mà đi theo.

- A Khám, rốt cuộc là chuyện gì?

Lưu Khám giao Lưu Nguyên cho mẫu thân, tạm thời để Khám phu nhân chăm sóc.

Hắn khẽ kể lại nguyên do mọi chuyện một lượt, nhưng nội dung có thay đổi một chút.

Lưu Phì có liên quan đến phản tặc, vì vậy cả gia đình bị bắt vào ngục, nhưng Lữ Trĩ và Lưu Khám hắn có quan hệ thông gia, vì vậy muốn tiếp nhận phạm nhân về đây. Một mặt có thể chăm lo nhiều hơn, mặt khác cũng là vì tiện phá án. Nhưng không ngờ, Lưu Phì lòng lang dạ thú, đã phục kích trên đường...

Mông Tật và Đồ Đồ đều bản tích hung dữ, không đợi Lưu Khám nói xong, liền tức giận đến nỗi hét ầm lên.

- Thằng nhãi ấy chết cũng chưa đền hết tội. Thằng nhãi chết chưa đền hết tội...

Mông Tật nắm lấy cánh tay Lưu Khám:

- A Khám, ngươi yên tâm. Chuyện này không liên quan đến ngươi, nhất định sẽ không bị liên lụy. Ta sẽ quay lại Bình Dương, bẩm báo chuyện này với Nhị Thúc, sau đó dùng toàn bộ binh mã của ta ở Bình Dương giúp ngươi truy bắt tung tích thằng nhãi Lưu Phì.

Đồ Đồ, ngươi ở lại Lâu Thương. Xảy ra chuyện này, A Khám nhất định bận tối tăm mặt mũi. Ngươi giúp hắn truy bắt tên nhãi... Sau khi ta quay về, sẽ lệnh cho bộ nhân mã của ngươi đến Lâu Thương tụ hợp với ngươi.

Lưu Khám định từ chối, nhưng không tìm được lí do thích hợp vì vậy gật đầu, coi như là đã đồng ý. Nhưng trong lòng đã hạ quyết tâm, nhất định phải giải quyết chuyện này trước khi Đồ Đồ bắt được Lưu Phì.

Cứ như vậy, một buổi đại hôn đã kết thúc trong thương cảm.

Trong thời gian đó Lâu Thương thần hồn nát thần tính, Trinh kỵ khắp nơi, binh mã bốn doanh lũ lượt hành động. Trong lúc Lâu Thương tung ra thiên la địa võng, thì cùng lúc đó, Doanh Tráng nhận được tin tức cũng giận tím mặt, lệnh cho quan viên các huyện tìm ra tung tích của Lưu Phì, đồng thời cũng thông báo cho các quận huyện khác, xin trợ giúp.

Đầu tháng một, hai vùng Đông Hải, Đãng Quận lần lượt bắt tay vào hành động. Theo đó, Thượng Khanh Mông Nghị đóng ở Bình Dương cũng hạ lệnh điều tra chuyện này, mệnh lệnh cho các quận huyện liên hợp điều tra truy bắt bọn người Lưu Phì.

Một trận tinh phong huyết vũ xảy ra một cách vô ý như vậy.

Các quận huyện cũng thật sự rất nỗ lực, chỉ trong vòng nửa tháng ngắn ngủi, tiêu diệt toàn bộ hai mươi tám lộ thổ phỉ, điều tra những người có liên quan đến thổ phỉ. Gần nghìn người. Đối với chuyện này, trên có Mông Nghị, dưới có quan sử các huyện, đều không hề nương tay, bắt được lập tức giết chết.

Chỉ riêng quận Tứ Thủy, đã có hơn nghìn người đầu rơi xuống đất. Chỉ là, cuộc điều tra thanh thế lớn như vậy, cũng không phát hiện ra hành tung của Lưu Phì.

Lưu Khám không nén được tức giận, tính cách cũng trở nên vô cùng kì quái, ở trong phủ thường quát đánh hạ nhân, càng nghiêm lệnh với Lâu Thương quân tăng cường lục soát.

Tiết Vũ Thủy cũng đã sắp qua, Kinh Trập sắp đến.

Ngày này, sau khi Lưu Khám suất bộ từ Từ Hiền quay về, mệt mỏi trở về phòng, dỡ bỏ khôi giáp, ngồi ngẩn ngơ bên án.

Trên án thư, bày một cặp ngọc bài uyên ương. Dưới ánh nắng, tỏa ra ánh sáng ấm áp. Lưu Khám cầm lấy ngọc bài, nhẹ nhàng vuốt ve, tinh thần trống rỗng.

Có tiếng gõ cửa, Tào Tham bước vào trong.

- Lão Tào, có chuyện gì vậy?

Tào Tham dường như có chút khó xử, do dự một hồi mới khẽ nói:

- Chủ công, đại tiểu thư tuy rằng đi rồi, nhưng... Hôm nay lão Tiêu phái người đến, nghe khẩu khí, hình như là muốn nghe ngóng tình hình. Ngươi định xử lý già trẻ Lữ gia thế nào? Ngươi cũng biết, Lão Tiêu rất khó xử.

Đồ Tử và Hạ Hầu Quán không dưới một lần tìm y hỏi, hình như là muốn xin tha thứ.

Chỉ là...

Già trẻ Lưu gia?

Lưu Khám nhíu mày, hình như có chút do dự.

Trần Bình đi giải quyết Lưu Bang, bây giờ vẫn chưa quay về, còn hắn trong quãng thời gian này bận đi điều tra hành tung của Lưu Phì. Đối với già trẻ Lưu gia, cũng không có thời gian để ý tới. Kỳ thực, thẩm vấn hay không thẩm vấn, đối với Lưu Khám mà nói cũng như nhau cả. Chân tướng sự việc hắn biết rất rõ.

Gia đình Lưu Thái Công chắc chắn cũng không biết tung tích của Lưu Phì.

Nghe người ta nói, gia đình Lưu Thái Công, trừ Lưu Tứ và Lưu Giao ra thì không người nào là ưa Lưu Bang. Đặc biệt là gia đình Lão Đại lại càng như vậy. Lưu Phì chỉ cướp Lưu Giao đi, e là cũng chỉ vì nguyên nhân này. Cho nên nói, giữ lại gia đình này, cũng không có tác dụng nhiều lắm.

Bất luận trước đây Lưu Phì có mưu nghịch hay không, bây giờ xảy ra chuyện nà cũng chỉ có một con đường chết.

Lưu Khám không trông mong Lưu Phì sẽ đến giải cứu gia đình Lưu Thái Công, hơn nữa điều hắn để tâm hơn là Trần Bình có giết chết được Lưu Bang kia không.

- Lão Tào, ngươi không cần nói nữa.

Lưu Khám ngăn Tào Tham lại, nhẹ giọng nói:

- Chuyện của Lưu Phì rất lớn, chiếu theo pháp luật là tội danh tru di tam tộc. Bây giờ không chỉ là vấn đề của già trẻ Lưu gia, còn có vấn đề của già trẻ nhà Lữ gia. Mặc dù Lưu Phì không phải là do A Trĩ sinh ra, nhưng Lữ gia vẫn nằm trong tam tộc.

Ta sẽ nghĩ cách giải vây, nhưng đã không thể quay về huyện Bái.

Nhẹ nhất cũng là trọng tội thâu tác... Ngươi nói với Đồ Tử và Lão Tiêu, cứ nói ta sẽ nghĩ cách đưa Lưu gia thâu tác ở quận Thục. Đây cũng là điều lớn nhất mà ta có thể làm, hơn nữa có thể thành công hay không, ta cũng không dám bảo đảm. Điều ta cần làm, không phải là giữ lại già trẻ nhà họ Lưu mà là phải giữ lại già trẻ nhà họ Lữ. Nếu như bọn họ không hài lòng, ta cũng hết cách. Dù sao ta cũng chỉ có thể làm chút chuyện đó thôi.

Cái gọi là tam tộc, là chỉ phụ gia, mẫu gia, còn có thông gia.

Lưu Phì chưa thành thân, đương nhiên không có thông gia. Như vậy, chỉ còn lại Lưu gia và Lữ gia.

Đầu tiên Lưu Khám phải bảo vệ Lưu gia, cũng là chuyện thường tình. Đối với chuyện này, Tào Tham cũng không nói gì. Dù sao, nếu như thật sự chỉ là di chuyển Lưu gia đến Thục trung, đã là ân tình to lớn lắm rồi. Lưu Khám có thể làm tới bước này, cũng coi như là nể mặt Tiêu Hà và Phàn Khoái.

- Vậy thì, Tham biết nên hồi báo như thế nào rồi.

Tào Tham rút ra ngoài, thư phòng lại trở về tĩnh mịch như trước.

Nhưng đúng lúc Lưu Khám muốn yên tĩnh một chút, cửa phòng lại một lần nữa mở ra.

Khoái Triệt vội vã xông vào, thở hổn hển nói:

- Chủ công, phía Đạo Tử đã có tin tức rồi!
Tác giả : Canh Tân
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại