Hình Đồ
Chương 301: Châu nam – quan thư (1)
Tinh thần của Lữ Trĩ xem ra rất tốt. Sắc mặt hồng nhuận, có sức sống, nếu như không phải là An Kỳ dặn dò trước, Lưu Khám tuyệt đối không liên tưởng đến sự thực là tính mạng Lữ Trĩ đã đèn treo trước gió. Nếu như dùng từ ngữ của hậu thế, thì tình cảnh của Lữ Trĩ bây giờ có thể gọi là ngọn đèn sắp tắt.
Thời khắc Lưu Khám bước vào trong phòng, vẫn giống như giây phút hắn tới thời đại này. Tuy là nhân phụ, nhưng dáng vẻ yêu kiều vẫn không thay đổi. Trong nụ cười rạng rỡ, có cả nét ngây thơ và nhanh nhẹn mà chỉ thiếu nữ mới có, khiến tim Lưu Khám đập thình thịch.
Không thể phủ nhận, lúc Lưu Khám sống lại, cũng có thiện cảm với Lữ Trĩ. Lúc đó, Lữ Trĩ cũng vô cùng quan tâm tới Lưu Khám, thường xuyên dẫn Lữ Tu đến nhà chơi, thậm chí còn được lão phu nhân yêu mến. Nhưng Lưu Khám lại vì những truyền thuyết mà hậu thế lưu truyền về Lữ Trĩ, mà từ đầu đến cuối lúc nóng lúc lạnh với Lữ Trĩ... Thậm chí trong sâu thẳm, còn có chút sợ hãi Lữ Trĩ, hơn nữa còn có chút ghét bỏ.
Kỳ thực Lữ Trĩ lúc đó rất ngây thơ, rất rực rỡ. Nếu như lúc đó Lưu Khám có thể chủ động một chút, hoàn toàn có thể tránh cho Lữ Trĩ đi vào con đường ban đầu. Chỉ tiếc là, chịu ảnh hưởng của hậu thế, nên Lưu Khám cho rằng Lữ Trĩ bản tính trời sinh là độc ác, vì vậy thường cách xa Lữ Trĩ. Tuy nhiên, cùng với những hiểu biết về thời đại này, lúc Lưu Khám đứng ở góc độ của Lữ Trĩ mà nhìn vấn đề, không thể không thừa nhận, Lữ Trĩ không hề làm sai.
Cả cuộc đời thăng trầm, vận mệnh trớ trêu. Là khắc họa chân thực nhất về Lữ Trĩ...
Trong lịch sử ghi chép lại, Lữ Trĩ vì Lưu Bang để mất phạm nhân, y dẫn theo người lẩn trốn vào vùng đầm hồ Nãng Sơn, liên lụy Lữ Trĩ bị quan phủ tróc nã, chịu biết bao khổ cực. Sau đó, sau khi Lữ Trĩ tự do, cũng không hề oán hận. cũng không biết làmưu ma chước quỷ do ai nghĩ ra, muốn lập Lưu Bang trở thành chân mệnh thiên tử, vì vậy khuyên bảo Lữ Trĩ phối hợp. Có quý nhân tương trợ, đương nhiên có thể làm nên đại sự. Sau đó là trung thành phò tá, nhưng đổi lại là đau khổ triền miên. Khởi nghĩa Lưu Bang Trảm Xà, Lữ Trĩ bị Phạm Tăng giam giữ, lúc chiến sự Bành Thành, Lưu Bang bị Hạng Vũ đánh bại, Lữ Trĩ lại một lần nữa rơi vào tay Hạng Vũ. Những cực khổ mà thời gian đó phải chịu đựng, ai có thể biết? Khó khăn lắm mới được tự do, Lưu Bang lại có mới nới cũ, thậm chí còn định phế lập Thái tử.
Thích phu nhân đó chưa chắc đã là một người tốt. Lúc được quyền thế, đâu có xem trọng người thất sủng là Lữ Trĩ? Trải qua bao nhiêu kiếp nạn, trong lòng Lữ Trĩ không thể tránh khỏi sinh oán hận. Chỉ tiếc là, những chuyên gia thời hậu thế không nói đến những khổ nạn mà Lữ Trĩ trải qua, chỉ nói nàng bản tính độc ác.
Bao nhiêu người vì thế mà bị nhầm lẫn... Thậm chí cả Lưu Khám cũng bị những tư tưởng đó ảnh hưởng, cuối cùng vẫn mỗi người mỗi ngả.
Một cái miệng của văn nhân, một cây bút của sử quan!
Lúc Lưu Khám tỉnh ngộ lại, Lữ Trĩ đã là phụ nữ của người khác.
Cửa phòng nhẹ nhàng khép lại. Lưu Khám đứng bên trong cửa, ngẩn ngơ nhìn Lữ Trĩ cười tươi như hoa, trong lòng quặn đau.
- Là ngươi, đúng không? - Lữ Trĩ khẽ cắn bờ môi anh đào, khẽ nói:
- Tất cả đều là ngươi âm thầm tính kế, âm thầm điều khiển, có đúng không? A Khám, đừng gạt ta.
Lưu Khám ngồi xuống trước mặt Lữ Trĩ, trầm ngâm hồi lâu, đột nhiên thở dài.
- A Trĩ, tỷ đừng lúc nào cũng thông minh như thế, có được không?
Hắn và Lữ Trĩ đều là người thông minh, ý của Lữ Trĩ là: chuyện của Lưu Phì, là từ kế hoạch của Lưu Khám, bao gồm tất cả những gì phía sau. Còn câu trả lời của Lưu Khám, chắc chắn là thừa nhận sự phỏng đoán của Lữ Trĩ.
Đến bước này, có giấu diếm nữa cũng không còn ý nghĩa gì. Đôi khi, Lưu Khám đúng là đang nghĩ: nếu như Lữ Trĩ không thông minh như vậy, nói không chừng ban đầu ta cũng không sợ nàng ấy như vậy. Nếu như ta không sợ nàng? Có lẽ... Ai, trên thế giới này, không có thuốc hối hận!
Nghĩ tới đây, Lưu Khám lắc lắc đầu:
- Nhưng Lưu Phì tấn công xe chở tù, thật sự là ngoài dự kiến của ta. Vốn cho rằng tên tiểu tử đó đã chết, nhưng không ngờ, y với lão già của y không khác biệt nhau lắm, đều lươn lẹo như cá trạch, lại tạo nên kết quả thế này.
Lữ Trĩ cũng vậy, Lưu Khám cũng thế, trong lòng đều hiểu rõ.
Vì vậy cả hai người đều vô ý thức không đi lo lắng cho tình trạng vết thương của Lữ Trĩ, mà ngược lại thong thả trò chuyện.
- Bao nhiêu năm rồi?
Lữ Trĩ khẽ nói.
- Hả?
- Ta nói, đã bao nhiêu năm, A Khám không ngồi nói chuyện cùng ta như thế này rồi?- Lữ Trĩ than thở:
- Từ sau khi ngươi sống lại, đã không còn nói chuyện bình thường với ta nữa... Trước đây, ngươi thường đi theo ta và A Tu giống như cái đuôi nhỏ vậy.
Lưu Khám trầm mặc...
Đột nhiên Lữ Trĩ nắm lấy tay Lưu Khám, khẽ nói:
- Ngươi không thể tha cho hắn được sao?
Chợt nàng lại giống như tự lẩm bẩm một mình, cười tự giễu:
- A Khám, các ngươi đều cho rằng ta rất thông minh, nhưng ngươi xem, ta lại làm điều ngu ngốc rồi... Đến bước này rồi, ngươi tuyệt đối không thể tha cho hắn! Mặc dù ta không biết vì sao ngươi làm vậy, nhưng ta nghĩ, ngươi nhất định có lí do của mình... Đừng cười ta, hắn dù sao cũng ta trượng phu của ta. Phu thê bao năm, khó tránh khỏi bận lòng.
Lần này Lưu Khám không rút tay ra, chỉ là cảm thấy sống mũi cay cay, vì vậy hít hơi một cái thật mạnh, muốn ổn định tâm trạng của hắn.
- Thật ra, ta rất hận ngươi! - Lữ Trĩ mỉm cười nhìn Lưu Khám:
- Năm xưa rõ ràng là ngươi có thể ngăn cản ta... Ta cũng biết, ngươi có khả năng ngăn cản ta gả cho hắn, thế nhưng ngươi không chịu ra tay. A Khám, chớ có trách ta! Lần đó, ta thật sự rất oán hận. Vì vậy lúc ta biết ngươi định giết chết hắn, ta không chút do dự mà chọn giúp hắn.
Nhưng sau khi ngươi đi rồi... đi đến Lâu Thương, ta nghĩ lại cẩn thận, hình như cũng không thể trách ngươi. Ngươi đã giúp Lữ gia ta quá nhiều. Thật ra là Lữ gia ta đã nợ Lưu Khám ngươi, chứ không phải ngươi nợ Lữ gia ta. Vì Lữ gia, phụ thân ngươi đã chết thảm ở Đan Phụ, đến nay xương cốt cũng không còn. Vì Lữ gia, ngươi bị phạt hai năm, còn mất đi công danh... Những yêu cầu của Lữ gia quá nhiều. Ngươi không hề làm sai, nhìn thấy ngươi mấy năm nay thăng chức nhanh chóng, ta thật sự vô cùng vui mừng.
Cơ thể Lưu Khám không hiểu sao tự nhiên run lên, hắn cúi đầu, khịt mũi mạnh một cái, như muốn che giấu cái gì.
- Thực ra, ngươi không hề thay đổi.
Lữ Trĩ vươn tay, nhẹ nhàng vuốt mái tóc của Lưu Khám:
- Chỉ là ngươi hiểu chuyện rồi, thông suốt rồi... Ngươi xem, lúc ngươi buồn, vẫn giống như lúc trước, cúi đầu, muốn che giấu. Hì hì, A Khám đừng buồn nữa, thật ra tỷ tỷ bây giờ không biết vui mừng đến cỡ nào nữa.
- A Trĩ tỷ tỷ, ta...
Lưu Khám cắn răng, muốn nói mấy lời thân thiết. Nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào, chỉ có thể nắm chặt tay, hung hăng đấm vào trên giường.
“Quan quan thư cưu, tại hà chi châu, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu..."
Lữ Trĩ khẽ ngâm khiến Lưu Khám đột nhiên có cảm giác quen thuộc.
Đó không phải là cảm giác của hắn, mà là chính xác là cảm giác của linh hồn Lưu Khám đã chết ẩn nấp sâu trong tâm hồn hắn.
Hắn không nén nổi nắm lấy bàn tay của Lữ Trĩ.
“Sâm si hạnh thái, tả hữu lưu chi, yểu điệu thục nữ, ngụ mị cầu chi.
Cầu chi bất đắc, ngụ mị tư phục, ưu tai du tai, triển chuyển phản tắc..."
Mạch suy nghĩ đột nhiên trống rỗng, trong khoảnh khắc trong đầu hiện ra một cảnh tượng vô cùng xa lạ.
Ngoài thành Đan Phụ, cây cỏ xanh tốt.
Ánh nắng long lanh chiếu sáng khắp nơi... Lưu Khám mặc một chiếc áo lót, đầu đầy mồ hôi đang chạy, trong miệng còn đang hô:
- A Trĩ tỷ tỷ, a Trĩ tỷ tỷ!
Lữ Trĩ thì đang chạy ở phía trước. Chạy mệt rồi, nàng ngồi ở bờ sông, gót ngọc trắng ngần thả trong làn nước trong suốt, nhẹ nhàng lau trán đầy mồ hôi của Lưu Khám.
- A Khám, tỷ dạy đệ một bài thơ nhé?
Lưu Khám ngây ngô gật đầu nói:
- Được, A Trĩ tỷ tỷ hát là A Khám thích nghe nhất!
Bài hát mà Lữ Trĩ dạy cho Lưu Khám chính là bản đầu tiên của “ kinh thi- quốc phong – chu nam" -Quan Thư, vỗn dĩ là bài thơ về tình cảm nam nữ, Lữ Trĩ dạy từng câu từng câu cho Lưu Khám, còn Lưu Khám cũng nghiêm túc học từng câu từng câu một. Vừa học, vừa ngâm…
“Sâm si hạnh thái, tả hữu lưu chi, yểu điệu thục nữ, ngụ mị cầu chi."
Tiếng ngâm rung động lòng người của Lữ Trĩ vang vọng bên tai Lưu Khám.
Lưu Khám như bị quỷ thần xui khiến, nghẹn ngào cất tiếng ngâm cùng Lữ Trĩ:
“Sâm si hạnh thái, tả hữu lưu chi, yểu điệu thục nữ, ngụ mị cầu chi."
Một mảnh tình trong sáng, nhưng bởi vì thành kiến của hậu thế, cuối cùng đã mất đi.
Lưu Khám mặt đầy nước mắt, nắm lấy tay Lữ Trĩ. Trong nước mắt ấy, có sự hối hận của hắn, cũng có nỗi bi thương bản năng ẩn giấu trong cơ thể này.
Mất đi rồi mới biết trân trọng!
Hóa ra Lữ Trĩ vẫn luôn thích Lưu Khám, còn Lưu Khám, trước nay vẫn luôn yêu Lữ Trĩ. Trong tiếng ngâm của Lưu Khám, Lữ Trĩ nhắm nghiền mắt lại, nàng nằm trên chân của hắn, trên khuôn mặt kiều diễm nở nụ cười hạnh phúc, bởi vì nàng biết A Khám chưa từng quên nàng... Còn đối với những chuyện đã qua, đều không còn quan trọng nữa. Tình yêu trong sáng chôn sâu trong lòng, bây giờ đã được đền đáp. Đủ rồi. Như thế đã là đủ rồi... Lữ Trĩ dường như lại quay lại quãng thời gian còn nhỏ.
- A Trĩ. A Trĩ!
Lúc Lưu Khám tỉnh táo lại, Lữ Trĩ đã hôn mê.
Hắn hoảng sợ gọi lớn:
- An Kỳ. An Kỳ tiên sinh. Mau vào đây. A Trĩ tỷ ấy. A Trĩ tỷ ấy...
Cửa phòng mở ra.
An Kỳ xông vào trong phòng, chạy đến để Lưu Khám đặt Lữ Trĩ nằm trên giường, lấy kim châm ra, nhanh chóng đâm vào trên huyệt của Lữ Trĩ.
- Đô úy, xin tạm thời tránh đi!
Lưu Khám hồn xiêu phách lạc bước ra khỏi phòng, ngồi xuống bậc cầu thang.
Trần Bình và Chung Ly Muội đều không dám nói gì.
Lưu Nguyên lặng lẽ đến bên Lưu Khám, ngồi xuống an ủi mấy câu... Lưu Khám Quay đầu lại nhìn nó, từ ánh mắt của Lưu Nguyên, Lưu Khám mơ hồ nhìn thấy Lữ Trĩ hồi thiếu nữ, trong lòng lại đau nhói. Hắn vươn tay ôm lấy Lưu Nguyên, không nói lời nào.
Lúc này, An Kỳ đi ra khỏi phòng.
Gã đi tới bên Lưu Khám:
- Đô úy, Lữ cô nương muốn gặp Nguyên tiểu thư.
- A Trĩ tỷ ấy...
An Kỳ lắc đầu, không nói gì, chỉ kéo tay Lưu Nguyên đi vào trong phòng. Lữ Trĩ chắc chắn có gì muốn dặn dò với Lưu Nguyên.
Còn việc nói cái gì, Lưu Khám không được biết.
Hắn ngồi ở trên thềm đá, ngâm đi ngâm lại “Quan Thư".
Chỉ là trong tiếng ngâm không hề có chút vui vẻ, mà đem theo nỗi bi thương sâu sắc, vang vọng trong không trung.
“Quan quan thư cưu, tại hà chi châu, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.
Sâm si hạnh thái, tả hữu lưu chi, yểu điệu thục nữ, ngụ mị cầu chi.
Cầu chi bất đắc, ngụ mị tư phục, ưu tai du tai, triển chuyển phản tắc...
Sâm si hạnh thái, tả hữu lưu chi, yểu điệu thục nữ, ngụ mị cầu chi.
Sâm si hạnh thái, tả hữu lưu chi, yểu điệu thục nữ, chung cổ nhạc chi... Yểu điệu thục nữ. Chung cổ nhạc chi."
Đột nhiên trong phòng vang lên tiếng bi thương:
- Mẹ. Mẹ tỉnh lại đi. Mẹ! Mẹ tỉnh lại đi!
Thời khắc Lưu Khám bước vào trong phòng, vẫn giống như giây phút hắn tới thời đại này. Tuy là nhân phụ, nhưng dáng vẻ yêu kiều vẫn không thay đổi. Trong nụ cười rạng rỡ, có cả nét ngây thơ và nhanh nhẹn mà chỉ thiếu nữ mới có, khiến tim Lưu Khám đập thình thịch.
Không thể phủ nhận, lúc Lưu Khám sống lại, cũng có thiện cảm với Lữ Trĩ. Lúc đó, Lữ Trĩ cũng vô cùng quan tâm tới Lưu Khám, thường xuyên dẫn Lữ Tu đến nhà chơi, thậm chí còn được lão phu nhân yêu mến. Nhưng Lưu Khám lại vì những truyền thuyết mà hậu thế lưu truyền về Lữ Trĩ, mà từ đầu đến cuối lúc nóng lúc lạnh với Lữ Trĩ... Thậm chí trong sâu thẳm, còn có chút sợ hãi Lữ Trĩ, hơn nữa còn có chút ghét bỏ.
Kỳ thực Lữ Trĩ lúc đó rất ngây thơ, rất rực rỡ. Nếu như lúc đó Lưu Khám có thể chủ động một chút, hoàn toàn có thể tránh cho Lữ Trĩ đi vào con đường ban đầu. Chỉ tiếc là, chịu ảnh hưởng của hậu thế, nên Lưu Khám cho rằng Lữ Trĩ bản tính trời sinh là độc ác, vì vậy thường cách xa Lữ Trĩ. Tuy nhiên, cùng với những hiểu biết về thời đại này, lúc Lưu Khám đứng ở góc độ của Lữ Trĩ mà nhìn vấn đề, không thể không thừa nhận, Lữ Trĩ không hề làm sai.
Cả cuộc đời thăng trầm, vận mệnh trớ trêu. Là khắc họa chân thực nhất về Lữ Trĩ...
Trong lịch sử ghi chép lại, Lữ Trĩ vì Lưu Bang để mất phạm nhân, y dẫn theo người lẩn trốn vào vùng đầm hồ Nãng Sơn, liên lụy Lữ Trĩ bị quan phủ tróc nã, chịu biết bao khổ cực. Sau đó, sau khi Lữ Trĩ tự do, cũng không hề oán hận. cũng không biết làmưu ma chước quỷ do ai nghĩ ra, muốn lập Lưu Bang trở thành chân mệnh thiên tử, vì vậy khuyên bảo Lữ Trĩ phối hợp. Có quý nhân tương trợ, đương nhiên có thể làm nên đại sự. Sau đó là trung thành phò tá, nhưng đổi lại là đau khổ triền miên. Khởi nghĩa Lưu Bang Trảm Xà, Lữ Trĩ bị Phạm Tăng giam giữ, lúc chiến sự Bành Thành, Lưu Bang bị Hạng Vũ đánh bại, Lữ Trĩ lại một lần nữa rơi vào tay Hạng Vũ. Những cực khổ mà thời gian đó phải chịu đựng, ai có thể biết? Khó khăn lắm mới được tự do, Lưu Bang lại có mới nới cũ, thậm chí còn định phế lập Thái tử.
Thích phu nhân đó chưa chắc đã là một người tốt. Lúc được quyền thế, đâu có xem trọng người thất sủng là Lữ Trĩ? Trải qua bao nhiêu kiếp nạn, trong lòng Lữ Trĩ không thể tránh khỏi sinh oán hận. Chỉ tiếc là, những chuyên gia thời hậu thế không nói đến những khổ nạn mà Lữ Trĩ trải qua, chỉ nói nàng bản tính độc ác.
Bao nhiêu người vì thế mà bị nhầm lẫn... Thậm chí cả Lưu Khám cũng bị những tư tưởng đó ảnh hưởng, cuối cùng vẫn mỗi người mỗi ngả.
Một cái miệng của văn nhân, một cây bút của sử quan!
Lúc Lưu Khám tỉnh ngộ lại, Lữ Trĩ đã là phụ nữ của người khác.
Cửa phòng nhẹ nhàng khép lại. Lưu Khám đứng bên trong cửa, ngẩn ngơ nhìn Lữ Trĩ cười tươi như hoa, trong lòng quặn đau.
- Là ngươi, đúng không? - Lữ Trĩ khẽ cắn bờ môi anh đào, khẽ nói:
- Tất cả đều là ngươi âm thầm tính kế, âm thầm điều khiển, có đúng không? A Khám, đừng gạt ta.
Lưu Khám ngồi xuống trước mặt Lữ Trĩ, trầm ngâm hồi lâu, đột nhiên thở dài.
- A Trĩ, tỷ đừng lúc nào cũng thông minh như thế, có được không?
Hắn và Lữ Trĩ đều là người thông minh, ý của Lữ Trĩ là: chuyện của Lưu Phì, là từ kế hoạch của Lưu Khám, bao gồm tất cả những gì phía sau. Còn câu trả lời của Lưu Khám, chắc chắn là thừa nhận sự phỏng đoán của Lữ Trĩ.
Đến bước này, có giấu diếm nữa cũng không còn ý nghĩa gì. Đôi khi, Lưu Khám đúng là đang nghĩ: nếu như Lữ Trĩ không thông minh như vậy, nói không chừng ban đầu ta cũng không sợ nàng ấy như vậy. Nếu như ta không sợ nàng? Có lẽ... Ai, trên thế giới này, không có thuốc hối hận!
Nghĩ tới đây, Lưu Khám lắc lắc đầu:
- Nhưng Lưu Phì tấn công xe chở tù, thật sự là ngoài dự kiến của ta. Vốn cho rằng tên tiểu tử đó đã chết, nhưng không ngờ, y với lão già của y không khác biệt nhau lắm, đều lươn lẹo như cá trạch, lại tạo nên kết quả thế này.
Lữ Trĩ cũng vậy, Lưu Khám cũng thế, trong lòng đều hiểu rõ.
Vì vậy cả hai người đều vô ý thức không đi lo lắng cho tình trạng vết thương của Lữ Trĩ, mà ngược lại thong thả trò chuyện.
- Bao nhiêu năm rồi?
Lữ Trĩ khẽ nói.
- Hả?
- Ta nói, đã bao nhiêu năm, A Khám không ngồi nói chuyện cùng ta như thế này rồi?- Lữ Trĩ than thở:
- Từ sau khi ngươi sống lại, đã không còn nói chuyện bình thường với ta nữa... Trước đây, ngươi thường đi theo ta và A Tu giống như cái đuôi nhỏ vậy.
Lưu Khám trầm mặc...
Đột nhiên Lữ Trĩ nắm lấy tay Lưu Khám, khẽ nói:
- Ngươi không thể tha cho hắn được sao?
Chợt nàng lại giống như tự lẩm bẩm một mình, cười tự giễu:
- A Khám, các ngươi đều cho rằng ta rất thông minh, nhưng ngươi xem, ta lại làm điều ngu ngốc rồi... Đến bước này rồi, ngươi tuyệt đối không thể tha cho hắn! Mặc dù ta không biết vì sao ngươi làm vậy, nhưng ta nghĩ, ngươi nhất định có lí do của mình... Đừng cười ta, hắn dù sao cũng ta trượng phu của ta. Phu thê bao năm, khó tránh khỏi bận lòng.
Lần này Lưu Khám không rút tay ra, chỉ là cảm thấy sống mũi cay cay, vì vậy hít hơi một cái thật mạnh, muốn ổn định tâm trạng của hắn.
- Thật ra, ta rất hận ngươi! - Lữ Trĩ mỉm cười nhìn Lưu Khám:
- Năm xưa rõ ràng là ngươi có thể ngăn cản ta... Ta cũng biết, ngươi có khả năng ngăn cản ta gả cho hắn, thế nhưng ngươi không chịu ra tay. A Khám, chớ có trách ta! Lần đó, ta thật sự rất oán hận. Vì vậy lúc ta biết ngươi định giết chết hắn, ta không chút do dự mà chọn giúp hắn.
Nhưng sau khi ngươi đi rồi... đi đến Lâu Thương, ta nghĩ lại cẩn thận, hình như cũng không thể trách ngươi. Ngươi đã giúp Lữ gia ta quá nhiều. Thật ra là Lữ gia ta đã nợ Lưu Khám ngươi, chứ không phải ngươi nợ Lữ gia ta. Vì Lữ gia, phụ thân ngươi đã chết thảm ở Đan Phụ, đến nay xương cốt cũng không còn. Vì Lữ gia, ngươi bị phạt hai năm, còn mất đi công danh... Những yêu cầu của Lữ gia quá nhiều. Ngươi không hề làm sai, nhìn thấy ngươi mấy năm nay thăng chức nhanh chóng, ta thật sự vô cùng vui mừng.
Cơ thể Lưu Khám không hiểu sao tự nhiên run lên, hắn cúi đầu, khịt mũi mạnh một cái, như muốn che giấu cái gì.
- Thực ra, ngươi không hề thay đổi.
Lữ Trĩ vươn tay, nhẹ nhàng vuốt mái tóc của Lưu Khám:
- Chỉ là ngươi hiểu chuyện rồi, thông suốt rồi... Ngươi xem, lúc ngươi buồn, vẫn giống như lúc trước, cúi đầu, muốn che giấu. Hì hì, A Khám đừng buồn nữa, thật ra tỷ tỷ bây giờ không biết vui mừng đến cỡ nào nữa.
- A Trĩ tỷ tỷ, ta...
Lưu Khám cắn răng, muốn nói mấy lời thân thiết. Nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào, chỉ có thể nắm chặt tay, hung hăng đấm vào trên giường.
“Quan quan thư cưu, tại hà chi châu, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu..."
Lữ Trĩ khẽ ngâm khiến Lưu Khám đột nhiên có cảm giác quen thuộc.
Đó không phải là cảm giác của hắn, mà là chính xác là cảm giác của linh hồn Lưu Khám đã chết ẩn nấp sâu trong tâm hồn hắn.
Hắn không nén nổi nắm lấy bàn tay của Lữ Trĩ.
“Sâm si hạnh thái, tả hữu lưu chi, yểu điệu thục nữ, ngụ mị cầu chi.
Cầu chi bất đắc, ngụ mị tư phục, ưu tai du tai, triển chuyển phản tắc..."
Mạch suy nghĩ đột nhiên trống rỗng, trong khoảnh khắc trong đầu hiện ra một cảnh tượng vô cùng xa lạ.
Ngoài thành Đan Phụ, cây cỏ xanh tốt.
Ánh nắng long lanh chiếu sáng khắp nơi... Lưu Khám mặc một chiếc áo lót, đầu đầy mồ hôi đang chạy, trong miệng còn đang hô:
- A Trĩ tỷ tỷ, a Trĩ tỷ tỷ!
Lữ Trĩ thì đang chạy ở phía trước. Chạy mệt rồi, nàng ngồi ở bờ sông, gót ngọc trắng ngần thả trong làn nước trong suốt, nhẹ nhàng lau trán đầy mồ hôi của Lưu Khám.
- A Khám, tỷ dạy đệ một bài thơ nhé?
Lưu Khám ngây ngô gật đầu nói:
- Được, A Trĩ tỷ tỷ hát là A Khám thích nghe nhất!
Bài hát mà Lữ Trĩ dạy cho Lưu Khám chính là bản đầu tiên của “ kinh thi- quốc phong – chu nam" -Quan Thư, vỗn dĩ là bài thơ về tình cảm nam nữ, Lữ Trĩ dạy từng câu từng câu cho Lưu Khám, còn Lưu Khám cũng nghiêm túc học từng câu từng câu một. Vừa học, vừa ngâm…
“Sâm si hạnh thái, tả hữu lưu chi, yểu điệu thục nữ, ngụ mị cầu chi."
Tiếng ngâm rung động lòng người của Lữ Trĩ vang vọng bên tai Lưu Khám.
Lưu Khám như bị quỷ thần xui khiến, nghẹn ngào cất tiếng ngâm cùng Lữ Trĩ:
“Sâm si hạnh thái, tả hữu lưu chi, yểu điệu thục nữ, ngụ mị cầu chi."
Một mảnh tình trong sáng, nhưng bởi vì thành kiến của hậu thế, cuối cùng đã mất đi.
Lưu Khám mặt đầy nước mắt, nắm lấy tay Lữ Trĩ. Trong nước mắt ấy, có sự hối hận của hắn, cũng có nỗi bi thương bản năng ẩn giấu trong cơ thể này.
Mất đi rồi mới biết trân trọng!
Hóa ra Lữ Trĩ vẫn luôn thích Lưu Khám, còn Lưu Khám, trước nay vẫn luôn yêu Lữ Trĩ. Trong tiếng ngâm của Lưu Khám, Lữ Trĩ nhắm nghiền mắt lại, nàng nằm trên chân của hắn, trên khuôn mặt kiều diễm nở nụ cười hạnh phúc, bởi vì nàng biết A Khám chưa từng quên nàng... Còn đối với những chuyện đã qua, đều không còn quan trọng nữa. Tình yêu trong sáng chôn sâu trong lòng, bây giờ đã được đền đáp. Đủ rồi. Như thế đã là đủ rồi... Lữ Trĩ dường như lại quay lại quãng thời gian còn nhỏ.
- A Trĩ. A Trĩ!
Lúc Lưu Khám tỉnh táo lại, Lữ Trĩ đã hôn mê.
Hắn hoảng sợ gọi lớn:
- An Kỳ. An Kỳ tiên sinh. Mau vào đây. A Trĩ tỷ ấy. A Trĩ tỷ ấy...
Cửa phòng mở ra.
An Kỳ xông vào trong phòng, chạy đến để Lưu Khám đặt Lữ Trĩ nằm trên giường, lấy kim châm ra, nhanh chóng đâm vào trên huyệt của Lữ Trĩ.
- Đô úy, xin tạm thời tránh đi!
Lưu Khám hồn xiêu phách lạc bước ra khỏi phòng, ngồi xuống bậc cầu thang.
Trần Bình và Chung Ly Muội đều không dám nói gì.
Lưu Nguyên lặng lẽ đến bên Lưu Khám, ngồi xuống an ủi mấy câu... Lưu Khám Quay đầu lại nhìn nó, từ ánh mắt của Lưu Nguyên, Lưu Khám mơ hồ nhìn thấy Lữ Trĩ hồi thiếu nữ, trong lòng lại đau nhói. Hắn vươn tay ôm lấy Lưu Nguyên, không nói lời nào.
Lúc này, An Kỳ đi ra khỏi phòng.
Gã đi tới bên Lưu Khám:
- Đô úy, Lữ cô nương muốn gặp Nguyên tiểu thư.
- A Trĩ tỷ ấy...
An Kỳ lắc đầu, không nói gì, chỉ kéo tay Lưu Nguyên đi vào trong phòng. Lữ Trĩ chắc chắn có gì muốn dặn dò với Lưu Nguyên.
Còn việc nói cái gì, Lưu Khám không được biết.
Hắn ngồi ở trên thềm đá, ngâm đi ngâm lại “Quan Thư".
Chỉ là trong tiếng ngâm không hề có chút vui vẻ, mà đem theo nỗi bi thương sâu sắc, vang vọng trong không trung.
“Quan quan thư cưu, tại hà chi châu, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.
Sâm si hạnh thái, tả hữu lưu chi, yểu điệu thục nữ, ngụ mị cầu chi.
Cầu chi bất đắc, ngụ mị tư phục, ưu tai du tai, triển chuyển phản tắc...
Sâm si hạnh thái, tả hữu lưu chi, yểu điệu thục nữ, ngụ mị cầu chi.
Sâm si hạnh thái, tả hữu lưu chi, yểu điệu thục nữ, chung cổ nhạc chi... Yểu điệu thục nữ. Chung cổ nhạc chi."
Đột nhiên trong phòng vang lên tiếng bi thương:
- Mẹ. Mẹ tỉnh lại đi. Mẹ! Mẹ tỉnh lại đi!
Tác giả :
Canh Tân