Hình Đồ
Chương 296: Tiêu Hà đến thăm (2)
“Trúc ngoại đào hoa tam lưỡng chi,
xuân giang thủy noãn áp tiên tri..."
- Hỉ tử, ngươi đang ghi chép cái gì vậy?
Lưu Khám trên lưng ngựa quay người lại, phát hiện thấy Tư Mã Hỉ rút ra một tấm bảng gỗ có lót giấy trắng từ trong túi trên lưng ngựa, sau đó lại lấy ra một chiếc bút than chì, đang viết rất nhanh cái gì đó trên giấy trắng.
Nghe thấy Lưu Khám hỏi, Tư Mã Hỉ ngẩng đầu:
- Những câu thơ vừa nãy của chủ nhân, có chút không hợp vần luật, vậy nên có cảm thụ khác... Cổ Tá Sử ngày trước nói, ta phải chú ý hơn đến văn chương của chủ nhân. Y vô cùng thích Thiên Tự Văn mà chủ nhân làm, do đó bảo ta phải ghi chép bất cứ lúc nào.
Chủ nhân, câu thơ vừa nãy của người, hình như vẫn còn phía sau nữa, sao không đọc tiếp?
Tên tiểu tử này đúng là có dáng dấp của một quan thư ký.
Tư Mã Hỉ trước kia theo học Trương Thương, sau đó lại theo Trình Mạc, có thể nói là một tú tài trong số những người trẻ tuổi ở Lâu Thương.
Lưu Khám cười nói:
- Cái này không phải là thơ ta làm, chỉ là thấy cảnh sắc trước mắt, có cảm xúc nên buột miệng thôi...
- Thế đó là thơ của ai...
- Cái này...
Lưu Khám nhất thời không biết trả lời như thế nào. Nói cho cùng, thì người làm bài thơ này, là đại văn hào Tô Thức Tô Đông Pha của một nghìn năm sau.
Nhưng ngươi nói Tô Đông Pha với Tư Mã Hỉ, làm sao mà cậu ta biết được?
“Lâu khao mãn địa lô nha đoản.
Chính thị hà đồn dục thượng thời!"
Lưu Khám đọc nốt hai câu thơ sau xong, không để ý đến Tư Mã Hỉ nữa, quay đầu nói với Hàn Tín:
- Tín, nhìn cảnh sắc tràn ngập trước mắt, có thể thấy xuân đã đến rồi... Thế nào, hơn một năm này có thu hoạch và tâm đắc gì không?
Hàn Tín đang chực mở miệng thì đột nhiên phía xa xa có tiếng vó ngựa dồn dập.
Đưa mắt nhìn ra xa, chỉ thấy từ hướng trấn Lâu Thương, mấy con ngựa phi nước đại, trong chớp mắt đã đến trước mặt Lưu Khám.
Ngồi trên lưng ngựa chạy đến trước tiên chính là Tiết Âu.
Y ghì chiến mã, quay người nhảy xuống ngựa, quỳ một gối, nói:
- Đô Úy, trong phủ có khách tới thăm. Phu nhân lệnh cho tiểu nhân đến đây, mời Đô Úy về phủ.
- Trong phủ có khách? Người nào?
Tiết Âu lắc đầu nói:
- Tiểu nhân không biết... Nhưng Tào Chủ Bộ hình như nhận ra người đó. Hai người một nam một nữ, nam khoảng chừng ba bốn mươi tuổi, nữ khoảng chừng bảy tám tuổi.
Lại còn là một già một trẻ?
Lưu Khám không khỏi cảm thấy nghi hoặc, thật sự nghĩ không ra, bọn họ là người nào.
Đoạn thúc ngựa Xích Thố:
- Hàn Tín, Tư Mã Hỉ, hai người các ngươi theo Tiết Âu về phủ. Ta đi trước một chút, trên đường đừng gây phiền phức.
Dứt lời, đánh ngựa quất roi, phi nhanh về.
- Tiết đại ca, rốt cuộc là ai tới, lại khiến phu nhân vội vàng tìm Đô Úy về như vậy?
Tiết Âu nhún vai:
- Ta cũng không biết, nhưng nghe giọng giống như là người địa phương, hình như là từ huyện Bái tới... Tín, chúng ta về sớm một chút đi.
Hàn Tín gật đầu, đợi Tiết Âu lên ngựa, hai người sánh vai nhau mà đi.
Tư Mã Hỉ lại nhớ kĩ câu thơ vừa nãy của Lưu Khám, ở chỗ lạc khoản (phần đề chữ, ghi tên trên bức vẽ) viết tên của Lưu Khám.
- Tín, chờ ta một chút!
Cậu thu lại bảng bút, thúc ngựa đuổi theo. Một đoàn người phi như bay về phía Lâu Thương.
Lưu Khám về đến Lâu Thương, xuống ngựa bên ngoài cửa phủ.
Còn chưa kịp đi lên bậc thang, đã nhìn thấy Chu Xương vội vàng chạy đến.
Vốn dĩ Chu Xương thu dọn xong hành lí, chuẩn bị xuất phát về Giang Dương với Khổ Hành giả. Nhưng do hôn sự của Lưu Cự, thế nên tạm thời lưu lại, chuẩn bị đợi uống xong rượu mừng của Lưu Cự sẽ đi Giang Dương.
Chỉ thấy y vội vội vàng vàng.
Y chắp tay hành lễ trước mặt Lưu Khám, sau đó không đợi Lưu Khám nói gì, y lắp bắp nói:
- Đô Úy, nghe nói... Lão Tiêu tới rồi?
- Lão Tiêu?
Lưu Khám và Chu Xương sóng vai nhau đi vào trong phủ, nghi hoặc hỏi.
- Chính là Tiêu tiên sinh, Tiêu Hà đó.
- Tiêu Hà?
Nghe thấy tên này, Lưu Khám không khỏi ngẩn người. Hắn dừng bước, ngạc nhiên nói:
- Không phải y đang là quan nhỏ ở huyện Bái hay sao, sao lại chạy tới đây làm gì?
Cũng khó trách Lưu Khám lại ngạc nhiên như vậy.
Tính toán tỉ mỉ, hắn và Tiêu Hà đã rất nhiều năm không gặp rồi.
Lúc Lưu Khám nhận chức Lâu Thương lệnh, trong đó có mấy lần muốn tìm Tiêu Hà nhờ cậy, nhưng Tiêu Hà đều tìm cớ trốn tránh.
Thời gian lâu, sự kì vọng của Lưu Khám vào Tiêu Hà dường như cũng không còn mãnh liệt như trước nữa, cho nên cũng giảm bớt rất nhiều.
Chỉ chẳng qua, hắn nghĩ không ra Tiêu Hà sao lại đến tìm hắn.
Trước đây, người này luôn tránh càng xa càng tốt, sao lần này lại chủ động đến tìm hắn? Chu Xương cũng không biết tình hình cụ thể, nếu không có Tào Tham phái người đến thông báo, y thậm chí còn không biết Tiêu Hà đến. Đi theo sau Lưu Khám, hai người đi thẳng tới phòng khách. Không đợi đi vào trong phòng, đã nghe thấy bên trong vọng lại tiếng khóc thút thít. Lưu Khám ngẩn người! Tiếng khóc này, lại xuất phát từ Lữ Tu.
Rảo bước nhanh vào trong phòng khách.
Chỉ thấy trong đại sảnh đã có không ít người đến.
Phu thê Lữ Văn, còn có Lữ Thích Chi đang an ủi Lữ Tu, Tào Tham Khoái Triệt, lại đang chau mày đứng bên cạnh, không nói lời nào.
Trên ghế khách, Tiêu Hà đã đứng dậy.
Nhiều năm không gặp, vị Tiêu Hà tiên sinh này nhìn có vẻ già hơn một chút so với trước kia, trên đầu đã có tóc bạc, khí chất càng trầm ổn hơn.
Bên cạnh Tiêu Hà có một đứa con gái mặc áo bố màu xanh.
Nhìn dáng vẻ khoảng bảy tám tuổi, cao hơn sáu thước, so với những đứa bé gái khác, phải cao hơn nửa cái đầu.
Trên mặt bé gái nước mắt còn chưa khô, tay cầm một miếng bánh gạo nếp, núp nửa người phía sau Tiêu Hà, rụt rè nhìn Lưu Khám.
- A Khám, tỷ tỷ, tỷ tỷ... đã xảy ra chuyện!
Lữ Tu nhìn thấy Lưu Khám đi vào, giống như ngay lập tức tìm thấy người tâm phúc, vừa khóc vừa chạy đến, rúc đầu vào trong lòng Lưu Khám.
Lưu Khám không phản ứng lại, nghi hoặc hỏi:
- Ai xảy ra chuyện?
- Tỷ phu, là đại tỷ xảy ra chuyện.
Lữ Thích Chi nhìn thấy Lữ Tu khóc không thành tiếng, tiến lên một bước nói:
- Tiêu tiên sinh đến báo tin, ba ngày trước, đại tỷ bị quan phủ bắt đi rồi.
- A Trĩ?
Lưu Khám đã hiểu ra một chút, bất giác ôm chặt lấy Lữ Tu, nhìn về phía Tiêu Hà.
- Tiêu Hà tham kiến Đô Úy!
Tiêu Hà vội vàng lên phía trước hành lễ. Trước khác nay khác, Lưu Khám bây giờ không còn như ngày trước, đường đường là Đô Úy Tứ Thủy, đại quan hai nghìn thạch, dân tước mười hai cấp, cứ coi như là Lí Phóng đến đây, cũng phải ngoan ngoãn hành lễ. Huống chi là Tiêu Hà chỉ là quan chức của Bái huyện.
- Rốt cục là xảy ra chuyện gì? Quan phủ sao lại bắt A Trĩ?
Lưu Khám trầm giọng hỏi, ánh mắt sáng quắc, nghi ngờ nhìn Tiêu Hà.
Tiêu Hà nói:
- Đô Úy, tình hình là như thế này. Mấy ngày trước, Lý huyện lệnh đến huyện Thích huyện nói là lúc ba quận mưu phản, con trai của Lưu Quý laf Lưu Phì, có quan hệ mật thiết với tên cầm đầu phản tặc huyện Thích – Khổng Hi, đồng thời lúc ba quận rối loạn cũng có tham dự trong đó.
Đô Úy, ngươi cũng biết chuyện này liên lụy sâu rộng, hơn nữa bây giờ có Thượng Khanh Mông Nghị đại nhân trấn giữ Bình Dương, đốc thúc việc này.
Vì vậy, huyện lệnh cho người truy nã toàn bộ nhà Lưu Quý. A Trĩ thân là thê thất của Lưu Quý, đương nhiên không thể tránh khỏi, cũng bị bắt đi.
Vừa nói chuyện, Tiêu Hà kéo đứa bé gái ra.
- Hôm xảy ra chuyện, nó đang không có nhà, ở cùng nhà với cậu, chơi đùa ở nhà Đồ Tử. Cậu nó vừa nghe thấy chuyện này, lập tức đem nha đầu này đến chỗ ta, còn bản thân thì lén lút trốn đi. Trước lúc xảy ra chuyện, A Trĩ từng nói với ta, một khi trong nhà xảy ra chuyện, thì để ta A Nguyên gửi tới nơi này...
Lữ Văn cũng chạy tới:
- A Khám, cầu xin con hãy cứu A Trĩ. A Trĩ mệnh khổ, lại gặp một người đàn ông thế này... Đáng thương bây giờ A Trĩ đang có thai, bị bắt vào ngục làm sao mà chịu nổi? A Khám, con cũng là mệnh quan triều đình, nhất định có cách, có phải không?
Hai gò má Lưu Khám giật giật, lông mày chau lại.
Lúc này, Tiêu Hà khẽ kéo Lưu Nguyên.
Tiểu nha đầu nhanh trí bước lên trên, kéo lấy tay áo của Lưu Khám, nước mắt lưng tròng nói:
- Dượng, cứu mẫu thân của con...
Không biết vì sao, Lưu Khám nhìn thấy nha đầu này, chỉ cảm thấy trong lòng rung động.
Cũng không thể nói ra là nguyên nhân gì, tự nhiên cảm thấy vô cùng thân thiết. Hắn buông Lữ ra, ngồi xổm xuống, ôm Lưu Nguyên lên, nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen nhánh của nó.
Chuyện này, đúng là không hề dễ!
Liên quan đến mưu phản, nhẹ nhất cũng là tội danh chu di tam tộc.
- Lưu Quý đâu? Bây giờ ở đâu?
Tiêu Hà nói:
- Theo hành trình thì bây giờ chắc y đang trên đường về nhà. Huyện lệnh đã phái người ra ngoài, chuẩn bị truy bắt Lưu Quý trên đường. Nhưng bây giờ vẫn chưa có tin tức gì... Đô Úy, sự tình đại thể là như thế, ta cũng biết chuyện Lưu Quý lần này thực sự không nhỏ, muốn giải vây cho y, quả thật rất khó. Đứa trẻ này cứ gửi lại ở chỗ ngươi, ta còn phải về nhà ngay, xem xem có tìm ra cách gì không.
Việc này không được chậm trễ, ta xin cáo từ!
- Lưu Khám!
Lữ Tu nhìn Lưu Khám với ánh mắt khẩn cầu, kéo cánh tay của y.
- Tiêu tiên sinh!
Lưu Khám gọi Tiêu Hà lại, hắn trầm ngâm một lát.
- Việc này phải bàn bạc kĩ hơn. Ngươi cứ nghỉ ngơi ở đây đã, đợi ta nghĩ cách... Trời cũng không còn sớm nữa, thế này đi, sáng sớm mai ngươi theo ta đến huyện Bái ... Thích Chi, đệ dẫn Tiêu tiên sinh đi nghỉ ngơi trước đã, phụ thân mẫu thân cũng không nên gấp gáp, con tự cho cách giải thoát cho tỷ tỷ. A, ngươi dẫn Nguyên Nhi đi rửa mặt, thay quần áo, cho nó ăn chút gì rồi ngủ một giấc. Ta nghĩ, Nguyên nhi mấy ngày nay cũng vô cùng sợ hãi... Mọi người đừng lo lắng, đi làm việc của mình đi!
Dám người Lữ Tu cũng biết, xảy ra chuyện thế này, không thể chốc lát mà giải quyết được.
Vì vậy, theo sự dặn dò của Lưu Khám, mọi người tự tản ra.
Tiêu Hà ở lại, Lưu Khám dẫn y và Tào Tham, Khoái Triệt vào trong thư phòng, phân chủ khách ngồi xuống.
Lưu Khám hỏi:
- Tiêu tiên sinh, Lưu Phì đó mới có mấy tuổi, đang yên đang lành sao tự nhiên lại giao du với phản tặc... Còn nữa, huyện Bái đến Thích huyện, đường đi cũng không xa, Lưu Phì sao có thể chạy tới huyện Thích, sau đó lại dây dưa với bọn người kia được?
- Chuyện này...
Tiêu Hà thở dài, lắc đầu cười gượng.
- Đô Úy, ngươi không phải không biết đạo đức của Lưu Quý? Hai năm nay tuy rằng bớt phóng túng một chút, nhưng mà... Lưu Phì đã con của Lưu Quý lúc còn trẻ với Tào Thị. Sau khi Tào Thị chết, Lưu Quý không hỏi han gì đến Lưu Phì, dần dần tính cách nó trở nên hoang dã, có chút học theo bộ dạng của bố nó.
Lưu Quý không quan tâm đến con cái, kết quả Lưu Phì cả ngày chơi bời lêu lổng ở huyện Bái, kết bạn với mấy tên không ra gì.
Sau đó lại đánh bạc, thua lỗ một khoản rất lớn. Mấy tháng trước, nó đột nhiên biến mất, sau đó nghe người ta nói, thường hay lui tới ở huyện Thích. Năm ngoái trước khi Lưu Quý áp giải phạm nhân đến Li Sơn, ta cũng đã nhắc nhở riêng Lưu Quý... Không ngờ, vẫn xảy ra chuyện này...
Tiêu Hà đem hết những chuyện mà y biết kể cho Lưu Khám.
Lưu Khám sau khi nghe xong, vùng quanh lông mày chau lại.
Hồi lâu, hắn đứng dậy bảo Tào Tham và Tiêu Hà đi nghỉ ngơi, sau đó đi đi lại lại trong phòng, bỗng nhiên nói với Khoái Triệt:
- Lão Khoái, phiền ngươi tìm Đạo Tử đến đây... Cứ nói, ta có chuyện cần bàn bạc với y.
xuân giang thủy noãn áp tiên tri..."
- Hỉ tử, ngươi đang ghi chép cái gì vậy?
Lưu Khám trên lưng ngựa quay người lại, phát hiện thấy Tư Mã Hỉ rút ra một tấm bảng gỗ có lót giấy trắng từ trong túi trên lưng ngựa, sau đó lại lấy ra một chiếc bút than chì, đang viết rất nhanh cái gì đó trên giấy trắng.
Nghe thấy Lưu Khám hỏi, Tư Mã Hỉ ngẩng đầu:
- Những câu thơ vừa nãy của chủ nhân, có chút không hợp vần luật, vậy nên có cảm thụ khác... Cổ Tá Sử ngày trước nói, ta phải chú ý hơn đến văn chương của chủ nhân. Y vô cùng thích Thiên Tự Văn mà chủ nhân làm, do đó bảo ta phải ghi chép bất cứ lúc nào.
Chủ nhân, câu thơ vừa nãy của người, hình như vẫn còn phía sau nữa, sao không đọc tiếp?
Tên tiểu tử này đúng là có dáng dấp của một quan thư ký.
Tư Mã Hỉ trước kia theo học Trương Thương, sau đó lại theo Trình Mạc, có thể nói là một tú tài trong số những người trẻ tuổi ở Lâu Thương.
Lưu Khám cười nói:
- Cái này không phải là thơ ta làm, chỉ là thấy cảnh sắc trước mắt, có cảm xúc nên buột miệng thôi...
- Thế đó là thơ của ai...
- Cái này...
Lưu Khám nhất thời không biết trả lời như thế nào. Nói cho cùng, thì người làm bài thơ này, là đại văn hào Tô Thức Tô Đông Pha của một nghìn năm sau.
Nhưng ngươi nói Tô Đông Pha với Tư Mã Hỉ, làm sao mà cậu ta biết được?
“Lâu khao mãn địa lô nha đoản.
Chính thị hà đồn dục thượng thời!"
Lưu Khám đọc nốt hai câu thơ sau xong, không để ý đến Tư Mã Hỉ nữa, quay đầu nói với Hàn Tín:
- Tín, nhìn cảnh sắc tràn ngập trước mắt, có thể thấy xuân đã đến rồi... Thế nào, hơn một năm này có thu hoạch và tâm đắc gì không?
Hàn Tín đang chực mở miệng thì đột nhiên phía xa xa có tiếng vó ngựa dồn dập.
Đưa mắt nhìn ra xa, chỉ thấy từ hướng trấn Lâu Thương, mấy con ngựa phi nước đại, trong chớp mắt đã đến trước mặt Lưu Khám.
Ngồi trên lưng ngựa chạy đến trước tiên chính là Tiết Âu.
Y ghì chiến mã, quay người nhảy xuống ngựa, quỳ một gối, nói:
- Đô Úy, trong phủ có khách tới thăm. Phu nhân lệnh cho tiểu nhân đến đây, mời Đô Úy về phủ.
- Trong phủ có khách? Người nào?
Tiết Âu lắc đầu nói:
- Tiểu nhân không biết... Nhưng Tào Chủ Bộ hình như nhận ra người đó. Hai người một nam một nữ, nam khoảng chừng ba bốn mươi tuổi, nữ khoảng chừng bảy tám tuổi.
Lại còn là một già một trẻ?
Lưu Khám không khỏi cảm thấy nghi hoặc, thật sự nghĩ không ra, bọn họ là người nào.
Đoạn thúc ngựa Xích Thố:
- Hàn Tín, Tư Mã Hỉ, hai người các ngươi theo Tiết Âu về phủ. Ta đi trước một chút, trên đường đừng gây phiền phức.
Dứt lời, đánh ngựa quất roi, phi nhanh về.
- Tiết đại ca, rốt cuộc là ai tới, lại khiến phu nhân vội vàng tìm Đô Úy về như vậy?
Tiết Âu nhún vai:
- Ta cũng không biết, nhưng nghe giọng giống như là người địa phương, hình như là từ huyện Bái tới... Tín, chúng ta về sớm một chút đi.
Hàn Tín gật đầu, đợi Tiết Âu lên ngựa, hai người sánh vai nhau mà đi.
Tư Mã Hỉ lại nhớ kĩ câu thơ vừa nãy của Lưu Khám, ở chỗ lạc khoản (phần đề chữ, ghi tên trên bức vẽ) viết tên của Lưu Khám.
- Tín, chờ ta một chút!
Cậu thu lại bảng bút, thúc ngựa đuổi theo. Một đoàn người phi như bay về phía Lâu Thương.
Lưu Khám về đến Lâu Thương, xuống ngựa bên ngoài cửa phủ.
Còn chưa kịp đi lên bậc thang, đã nhìn thấy Chu Xương vội vàng chạy đến.
Vốn dĩ Chu Xương thu dọn xong hành lí, chuẩn bị xuất phát về Giang Dương với Khổ Hành giả. Nhưng do hôn sự của Lưu Cự, thế nên tạm thời lưu lại, chuẩn bị đợi uống xong rượu mừng của Lưu Cự sẽ đi Giang Dương.
Chỉ thấy y vội vội vàng vàng.
Y chắp tay hành lễ trước mặt Lưu Khám, sau đó không đợi Lưu Khám nói gì, y lắp bắp nói:
- Đô Úy, nghe nói... Lão Tiêu tới rồi?
- Lão Tiêu?
Lưu Khám và Chu Xương sóng vai nhau đi vào trong phủ, nghi hoặc hỏi.
- Chính là Tiêu tiên sinh, Tiêu Hà đó.
- Tiêu Hà?
Nghe thấy tên này, Lưu Khám không khỏi ngẩn người. Hắn dừng bước, ngạc nhiên nói:
- Không phải y đang là quan nhỏ ở huyện Bái hay sao, sao lại chạy tới đây làm gì?
Cũng khó trách Lưu Khám lại ngạc nhiên như vậy.
Tính toán tỉ mỉ, hắn và Tiêu Hà đã rất nhiều năm không gặp rồi.
Lúc Lưu Khám nhận chức Lâu Thương lệnh, trong đó có mấy lần muốn tìm Tiêu Hà nhờ cậy, nhưng Tiêu Hà đều tìm cớ trốn tránh.
Thời gian lâu, sự kì vọng của Lưu Khám vào Tiêu Hà dường như cũng không còn mãnh liệt như trước nữa, cho nên cũng giảm bớt rất nhiều.
Chỉ chẳng qua, hắn nghĩ không ra Tiêu Hà sao lại đến tìm hắn.
Trước đây, người này luôn tránh càng xa càng tốt, sao lần này lại chủ động đến tìm hắn? Chu Xương cũng không biết tình hình cụ thể, nếu không có Tào Tham phái người đến thông báo, y thậm chí còn không biết Tiêu Hà đến. Đi theo sau Lưu Khám, hai người đi thẳng tới phòng khách. Không đợi đi vào trong phòng, đã nghe thấy bên trong vọng lại tiếng khóc thút thít. Lưu Khám ngẩn người! Tiếng khóc này, lại xuất phát từ Lữ Tu.
Rảo bước nhanh vào trong phòng khách.
Chỉ thấy trong đại sảnh đã có không ít người đến.
Phu thê Lữ Văn, còn có Lữ Thích Chi đang an ủi Lữ Tu, Tào Tham Khoái Triệt, lại đang chau mày đứng bên cạnh, không nói lời nào.
Trên ghế khách, Tiêu Hà đã đứng dậy.
Nhiều năm không gặp, vị Tiêu Hà tiên sinh này nhìn có vẻ già hơn một chút so với trước kia, trên đầu đã có tóc bạc, khí chất càng trầm ổn hơn.
Bên cạnh Tiêu Hà có một đứa con gái mặc áo bố màu xanh.
Nhìn dáng vẻ khoảng bảy tám tuổi, cao hơn sáu thước, so với những đứa bé gái khác, phải cao hơn nửa cái đầu.
Trên mặt bé gái nước mắt còn chưa khô, tay cầm một miếng bánh gạo nếp, núp nửa người phía sau Tiêu Hà, rụt rè nhìn Lưu Khám.
- A Khám, tỷ tỷ, tỷ tỷ... đã xảy ra chuyện!
Lữ Tu nhìn thấy Lưu Khám đi vào, giống như ngay lập tức tìm thấy người tâm phúc, vừa khóc vừa chạy đến, rúc đầu vào trong lòng Lưu Khám.
Lưu Khám không phản ứng lại, nghi hoặc hỏi:
- Ai xảy ra chuyện?
- Tỷ phu, là đại tỷ xảy ra chuyện.
Lữ Thích Chi nhìn thấy Lữ Tu khóc không thành tiếng, tiến lên một bước nói:
- Tiêu tiên sinh đến báo tin, ba ngày trước, đại tỷ bị quan phủ bắt đi rồi.
- A Trĩ?
Lưu Khám đã hiểu ra một chút, bất giác ôm chặt lấy Lữ Tu, nhìn về phía Tiêu Hà.
- Tiêu Hà tham kiến Đô Úy!
Tiêu Hà vội vàng lên phía trước hành lễ. Trước khác nay khác, Lưu Khám bây giờ không còn như ngày trước, đường đường là Đô Úy Tứ Thủy, đại quan hai nghìn thạch, dân tước mười hai cấp, cứ coi như là Lí Phóng đến đây, cũng phải ngoan ngoãn hành lễ. Huống chi là Tiêu Hà chỉ là quan chức của Bái huyện.
- Rốt cục là xảy ra chuyện gì? Quan phủ sao lại bắt A Trĩ?
Lưu Khám trầm giọng hỏi, ánh mắt sáng quắc, nghi ngờ nhìn Tiêu Hà.
Tiêu Hà nói:
- Đô Úy, tình hình là như thế này. Mấy ngày trước, Lý huyện lệnh đến huyện Thích huyện nói là lúc ba quận mưu phản, con trai của Lưu Quý laf Lưu Phì, có quan hệ mật thiết với tên cầm đầu phản tặc huyện Thích – Khổng Hi, đồng thời lúc ba quận rối loạn cũng có tham dự trong đó.
Đô Úy, ngươi cũng biết chuyện này liên lụy sâu rộng, hơn nữa bây giờ có Thượng Khanh Mông Nghị đại nhân trấn giữ Bình Dương, đốc thúc việc này.
Vì vậy, huyện lệnh cho người truy nã toàn bộ nhà Lưu Quý. A Trĩ thân là thê thất của Lưu Quý, đương nhiên không thể tránh khỏi, cũng bị bắt đi.
Vừa nói chuyện, Tiêu Hà kéo đứa bé gái ra.
- Hôm xảy ra chuyện, nó đang không có nhà, ở cùng nhà với cậu, chơi đùa ở nhà Đồ Tử. Cậu nó vừa nghe thấy chuyện này, lập tức đem nha đầu này đến chỗ ta, còn bản thân thì lén lút trốn đi. Trước lúc xảy ra chuyện, A Trĩ từng nói với ta, một khi trong nhà xảy ra chuyện, thì để ta A Nguyên gửi tới nơi này...
Lữ Văn cũng chạy tới:
- A Khám, cầu xin con hãy cứu A Trĩ. A Trĩ mệnh khổ, lại gặp một người đàn ông thế này... Đáng thương bây giờ A Trĩ đang có thai, bị bắt vào ngục làm sao mà chịu nổi? A Khám, con cũng là mệnh quan triều đình, nhất định có cách, có phải không?
Hai gò má Lưu Khám giật giật, lông mày chau lại.
Lúc này, Tiêu Hà khẽ kéo Lưu Nguyên.
Tiểu nha đầu nhanh trí bước lên trên, kéo lấy tay áo của Lưu Khám, nước mắt lưng tròng nói:
- Dượng, cứu mẫu thân của con...
Không biết vì sao, Lưu Khám nhìn thấy nha đầu này, chỉ cảm thấy trong lòng rung động.
Cũng không thể nói ra là nguyên nhân gì, tự nhiên cảm thấy vô cùng thân thiết. Hắn buông Lữ ra, ngồi xổm xuống, ôm Lưu Nguyên lên, nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen nhánh của nó.
Chuyện này, đúng là không hề dễ!
Liên quan đến mưu phản, nhẹ nhất cũng là tội danh chu di tam tộc.
- Lưu Quý đâu? Bây giờ ở đâu?
Tiêu Hà nói:
- Theo hành trình thì bây giờ chắc y đang trên đường về nhà. Huyện lệnh đã phái người ra ngoài, chuẩn bị truy bắt Lưu Quý trên đường. Nhưng bây giờ vẫn chưa có tin tức gì... Đô Úy, sự tình đại thể là như thế, ta cũng biết chuyện Lưu Quý lần này thực sự không nhỏ, muốn giải vây cho y, quả thật rất khó. Đứa trẻ này cứ gửi lại ở chỗ ngươi, ta còn phải về nhà ngay, xem xem có tìm ra cách gì không.
Việc này không được chậm trễ, ta xin cáo từ!
- Lưu Khám!
Lữ Tu nhìn Lưu Khám với ánh mắt khẩn cầu, kéo cánh tay của y.
- Tiêu tiên sinh!
Lưu Khám gọi Tiêu Hà lại, hắn trầm ngâm một lát.
- Việc này phải bàn bạc kĩ hơn. Ngươi cứ nghỉ ngơi ở đây đã, đợi ta nghĩ cách... Trời cũng không còn sớm nữa, thế này đi, sáng sớm mai ngươi theo ta đến huyện Bái ... Thích Chi, đệ dẫn Tiêu tiên sinh đi nghỉ ngơi trước đã, phụ thân mẫu thân cũng không nên gấp gáp, con tự cho cách giải thoát cho tỷ tỷ. A, ngươi dẫn Nguyên Nhi đi rửa mặt, thay quần áo, cho nó ăn chút gì rồi ngủ một giấc. Ta nghĩ, Nguyên nhi mấy ngày nay cũng vô cùng sợ hãi... Mọi người đừng lo lắng, đi làm việc của mình đi!
Dám người Lữ Tu cũng biết, xảy ra chuyện thế này, không thể chốc lát mà giải quyết được.
Vì vậy, theo sự dặn dò của Lưu Khám, mọi người tự tản ra.
Tiêu Hà ở lại, Lưu Khám dẫn y và Tào Tham, Khoái Triệt vào trong thư phòng, phân chủ khách ngồi xuống.
Lưu Khám hỏi:
- Tiêu tiên sinh, Lưu Phì đó mới có mấy tuổi, đang yên đang lành sao tự nhiên lại giao du với phản tặc... Còn nữa, huyện Bái đến Thích huyện, đường đi cũng không xa, Lưu Phì sao có thể chạy tới huyện Thích, sau đó lại dây dưa với bọn người kia được?
- Chuyện này...
Tiêu Hà thở dài, lắc đầu cười gượng.
- Đô Úy, ngươi không phải không biết đạo đức của Lưu Quý? Hai năm nay tuy rằng bớt phóng túng một chút, nhưng mà... Lưu Phì đã con của Lưu Quý lúc còn trẻ với Tào Thị. Sau khi Tào Thị chết, Lưu Quý không hỏi han gì đến Lưu Phì, dần dần tính cách nó trở nên hoang dã, có chút học theo bộ dạng của bố nó.
Lưu Quý không quan tâm đến con cái, kết quả Lưu Phì cả ngày chơi bời lêu lổng ở huyện Bái, kết bạn với mấy tên không ra gì.
Sau đó lại đánh bạc, thua lỗ một khoản rất lớn. Mấy tháng trước, nó đột nhiên biến mất, sau đó nghe người ta nói, thường hay lui tới ở huyện Thích. Năm ngoái trước khi Lưu Quý áp giải phạm nhân đến Li Sơn, ta cũng đã nhắc nhở riêng Lưu Quý... Không ngờ, vẫn xảy ra chuyện này...
Tiêu Hà đem hết những chuyện mà y biết kể cho Lưu Khám.
Lưu Khám sau khi nghe xong, vùng quanh lông mày chau lại.
Hồi lâu, hắn đứng dậy bảo Tào Tham và Tiêu Hà đi nghỉ ngơi, sau đó đi đi lại lại trong phòng, bỗng nhiên nói với Khoái Triệt:
- Lão Khoái, phiền ngươi tìm Đạo Tử đến đây... Cứ nói, ta có chuyện cần bàn bạc với y.
Tác giả :
Canh Tân