Hiểu Thanh Hoan
Chương 101
Từ Côn Luân đến Trung Nguyên, lần trước Nhan Thanh đi mất ba tháng, lần này lại chỉ dùng mười ngày.
Khách sạn Tần Cửu là khách sạn lớn nhất phủ Hưng Nguyên, mỗi ngày đều có vô số khách qua lại, trong đại sảnh có tầm ba mươi cái bàn, luôn luôn chật kín.
Khách sạn có ba tầng rưỡi, tầng một là phòng chung, tầng hai là nhã gian, tầng ba và tầng gác là phòng ngủ cho khách. Phương bắc vừa qua tháng mười, trời đã trở lạnh, tại bốn góc phòng chung là chậu than cao bằng nửa người, ngoài cửa cũng sớm ghép thêm màn vải dày. Phía ngoài gió bắc gào thét, trong nhà, hương rượu được nhiệt khí hun càng say lòng người.
Cảnh Trạm đi xuống từ trên lầu, đúng lúc gặp phải một nhóm thương nhân vân du bốn phương bước vào, mành bông bị vén lên, gió vù vù thổi vào. Cảnh Trạm bị lạnh đến rụt cổ một cái, kéo chặt thêm áo khoác trên người.
Cậu bé cầm mấy khối bạc vụn, đi về phía bàn thu chi.
Chưởng quỹ đang ngồi sau quầy tính sổ, thấy cậu nhóc mặc đồ thượng hạng cho nên cũng không dám khinh thường, khách khí nói: "Tiểu công tử có điều gì cần dặn dò sao ạ?"
Cảnh Trạm đặt bạc vụn lên bàn: "Chọn làm vài món sở trường của các ngươi, ta mang lên lầu."
Chưởng quỹ thu bạc, Cảnh Trạm lại như nghĩ tới cái gì: "Chúng ta không muốn thịt bò, cá thì đừng là cá quả, không ăn thịt thú rừng, thịt chó cũng không cần."
"Ồ." Chưởng quỹ nở nụ cười: "Tiểu công tử đúng là khắt khe. Chỉ là vậy thì thật tiếc, thịt bò kho tương nhà chúng ta là ngon nhất thành Hưng Nguyên."
"Nhà ta có nhiều quy củ." Cảnh Trạm đáp: "Đa tạ ý tốt của chưởng quỹ, cứ chọn đại vài món ngon miệng là được."
Trong lúc nói chuyện, nhóm thương nhân ban nãy đã chọn xong đồ ăn, cách Cảnh Trạm một cái bàn.
Người đàn ông râu quai nón đi đầu vừa rót rượu vừa than thở, phàn nàn: "Chuyện làm ăn bây giờ thực khó khăn."
"Bình thường, cuối năm đều là khoảng thời gian ăn nên làm ra nhất, nhập được thứ đồ mới mẻ gì, mang vào Kinh thành cũng đủ để bán với giá gấp đôi." Râu quai nón mặt mày ủ rũ: "Công tử tiểu thư nhà nhà đều sẽ ra đi dạo, các phủ cũng bắt đầu phải chọn mua đồ Tết. Còn năm nay thì sao, giá hàng hóa đều ép đến cùng."
Cảnh Trạm thấy hắn nhắc tới chuyện trong Kinh thành, nghĩ một lát, bèn ngồi cách đó một bàn, nghe bọn họ nói chuyện.
Người đàn ông cao gầy ngồi cạnh râu quai nón đổ đầy chén rượu, khuyên nhủ: "... Nhiều nhất cũng chỉ mấy tháng này thôi, đại ca nhịn chút đi."
"Ta lại thấy không chắc." Một người đàn ông trẻ tuổi hơn lắc đầu: "Kinh thành hiện tại rất loạn, không thấy cả cửa hàng hối đoái của Trang gia cũng không hoạt động nữa à."
Hắn nhỏ giọng lại: "Trang gia là hoàng thương đấy, ngay cả bọn họ cũng phải cụp đuôi, càng đừng nói đến chúng ta."
Cảnh Trạm thu hết những câu này vào tai, cậu nhóc cụp mắt, tiện tay phủi phủi bàn.
Mấy ngày nay đi cùng Nhan Thanh, cả hai đã nghe được không ít tin tức liên quan đến Kinh thành. Thậm chí càng tới gần Kinh thành, càng nghe được nhiều lời đồn.
Nhan Thanh cũng từng cầm ngọc bội của Giang Hiểu Hàn tới hiệu cầm đồ của Trang gia, tuy chưởng quầy nhận ra tín vật của Giang Hiểu Hàn mà tiếp đãi bọn họ, nhưng khi hỏi chuyện Kinh thành cũng là một hỏi ba không biết. Chỉ nói, từ mười ngày trước, cửa hàng hối đoái trong Kinh đã không tiếp tục truyền ra tin tức gì.
Có thể là thấy Nhan Thanh cầm tín vật của Giang Hiểu Hàn, chưởng quầy kia cảm thấy băn khoăn khi mình không cung cấp được tin tức gì, bèn khuyên bọn họ tới tìm đại chưởng quỹ trong thành. Đáng tiếc, đại chưởng quỹ cũng biết không nhiều, chỉ nói Tam điện hạ Ninh Tranh đã được phong vương. Không biết Bệ hạ có tâm bồi thường hay gì, lấy An Khánh phủ là đất phong cho Ninh Tranh. Nhiều năm liên tục không đả động, ngay lúc này lại đưa Ninh Tranh đến An Khánh phủ.
Tính thời gian, hẳn là cách ngày Giang đại nhân trở về Kinh thành không lâu, về mặt thời gian thì vừa đúng.
An Khánh phủ trước đây thuộc phạm vi quản lý của Hạ Lưu Vân, Nhanh Thanh nhớ khi Giang Hiểu Hàn giết Hạ Lưu Vân, đã đổ trách nhiệm xây sinh từ lên đầu Ninh Tranh, cũng không biết có liên quan gì đến việc này không.
Trong Kinh vốn có song long tranh đấu, Giang Hiểu Hàn mới hồi Kinh mấy ngày, thiên hạ đã bắt đầu nghiêng về phía Ninh Dục.
Nhưng đại chưởng quỹ này cũng nói, trước khi Ninh Tranh bị phong vương, đuổi khỏi Kinh thành, tin tức từ Kinh thành đã đứt quãng không rõ, chỉ có thể nhờ người qua đường mà biết được qua loa.
Nhan Thanh không muốn gây khó dễ cho người khác, cũng không tiếp tục tìm Trang gia. Chỉ là càng tới Kinh thành, những lời bóng gió liên quan đến Giang Hiểu Hàn càng nhiều.
Trong khoảng thời gian Cảnh Trạm suy nghĩ, tiểu nhị đã bưng cơm nước tới.
"Tiểu công tử, cơm nước của cậu." Trên vai tiểu nhỉ vắt một cái khăn trắng, khom người nói: "Cậu xem xem, nếu có gì không ngon miệng thì để chúng ta đổi lại."
Cảnh Trạm nhìn qua, thấy không có gì không thể ăn, bèn bảo người đặt đồ ăn xuống. Cậu bé cũng không vội, còn tiện mồm hỏi tiểu nhị: "Ta mới nghe mấy người bàn kia nói, Kinh thành xảy ra chuyện rồi sao?"
"Ôi, cái này cậu hỏi ta là đúng người rồi." Tiểu nhị bỗng phấn chấn tinh thần: "Các khách khứa vào nam ra bắc, chỉ cần tiến vào điếm chúng ta, thì nói gì cũng được ta nhớ kỹ."
Lời hắn nói cũng là sự thật, tiểu nhị cần nhất là nhãn lực và trí nhớ, Cảnh Trạm nhìn trúng điều này nên mới hỏi hắn.
"Ban nãy ta nghe nói, đến cả hiệu hối đoái của Trang gia trong Kinh thành cũng không làm ăn được." Cảnh Trạm vờ hiếu kỳ: "Trang gia là hoàng thương, chuyện làm ăn của bọn họ thế mà cũng phân ra lúc được lúc không sao?"
"Cậu có chỗ không biết, Kinh thành gần đây loạn lắm." Tiểu nhị sợ người nghe thấy, nhỏ giọng nói: "Nghe nói vị Tả tướng đại nhân kia gần đây gặp người là tố cáo, tội danh gì cũng có, khiến cho người trong Kinh thành thần hồn nát thật tính."
Cảnh Trạm giật mình: "Thật hay giả?"
"Cái này còn giả được sao? Trong Kinh đã có ba vị đại nhân cáo lão, trong đó có một vị quê quán ở đất Thục, trên đường hồi hương còn dừng chân ở quán chúng ta." Tiểu nhị thấy cậu bé không tin, hận không thể vỗ ngực đảm bảo đây là chuyện thật: "Vị đại nhân kia nói chuyện với tùy tùng, ta vừa lúc nghe được đấy."
"Ồ..." Cảnh Trạm dài giọng: "Ta từng nghe danh Tả tướng, hắn không có vẻ gì là người như vậy."
Chuyện của Giang Hiểu Hàn không phải bí mật gì, dân gian thoại bản cũng có, Cảnh Trạm nói vậy, tiểu nhị kia cũng không nghi ngờ gì.
"Cậu nói cũng đúng." Tiểu nhị đồng ý: "Chỉ là, người mà, luôn có tử huyệt... Nghe nói tiểu thư Giang đại nhân phải vất vả mới tìm về được đã biến mất rồi. Giang đại nhân hoài nghi là do các đại nhân khác làm ra, cho nên bây giờ mới thành ra như vậy."
Tiểu thư, vậy chính là Giang Lăng rồi.
Cảnh Trạm đã biết chắc, bèn không hỏi nữa, cho tiểu nhị mấy đồng tiền rồi bưng mâm thức ăn lên lầu. Tiểu nhị muốn giúp cậu bé nhưng lại bị cậu khéo léo từ chối.
Mâm cơm nước này chẳng nhẹ gì cho cam, cũng may Cảnh Trạm đã luyện võ một thời gian, thân thể không quá gầy gò, cho nên bưng đồ không quá vất vả.
Nhan Thanh ở phòng thứ hai từ cuối hành lang trên lầu ba, Cảnh Trạm bưng mâm thức ăn, gõ gõ cửa.
"Sư phụ."
Bên trong vang lên tiếng xột xoạt, lát sau mới truyền ra câu trả lời: "Vào đi."
Cảnh Trạm theo tiếng bước vào, Nhan Thanh vừa ngồi thiền, lúc này xuống giường, nhận đồ từ tay Cảnh Trạm, đặt lên bàn.
"Sao lâu vậy?" Nhan Thanh hỏi.
Cảnh Trạm bày chén đũa, nghe vậy bèn đáp: "Con xuống lầu thì nghe thấy có khách bàn nhau về chuyện ở Kinh thành, cho nên ở lại nghe một lúc."
Cảnh Trạm kể lại những gì mình nghe được cho Nhan Thanh. trí nhớ cậu bé rất tốt, nói lại một chữ cũng không kém.
Nhan Thanh thấy cậu nhóc không hề lộ vẻ hoang mang, không khỏi ngạc nhiên: "Ồ? Nghe nói con huynh ấy biến mất rồi, con không thấy lo lắng sao?"
"Không ạ. Nếu A Lăng thực sự biến mất, cha nuôi hẳn sẽ âm thầm tìm kiếm, hà tất phải gióng trống khươ chiêng, khiến cho cả thành đều biết chuyện như vậy." Cảnh Trạm nhún vai: "Nghĩ đến thì, tám phần mười chỉ là để lấy cớ mà thôi."
Nhan Thanh vốn còn lo cậu bé hoảng hốt, bây giờ thấy đối phương bình tĩnh bèn yên lòng, cười vỗ vỗ vai cậu bé, chỉ vào cơm nước trên bàn, ra hiệu cậu bé ăn trước.
Chỉ là ý cười của y rất miễn cưỡng, giữa đôi mày còn có mấy phần u sầu.
Lúc trước, y cùng Giang Hiểu Hàn tách nhau ra quá vội vàng, ngoài một khối ngọc bội cũng không mang theo thứ gì. Hiện giờ không thể nhanh chóng liên lạc với hắn, dù có sốt ruột nhưng lại không có cách nào.
"Sư phụ không cần lo lắng." Cảnh Trạm sao lại không biết y nghĩ gì, vội vã trấn an: "Qua phủ Hưng Nguyên, Kinh thành không còn xa nữa. Ngày mai chúng ta dậy sớm lên đường, chưa tới ba ngày sẽ đến nơi."
Nhan Thanh nghĩ sâu hơn Cảnh Trạm nhiều lắm.
"Huynh ấy nóng nảy rồi." Nhan Thanh bỗng nói.
Cảnh Trạm còn chưa nhai xong miếng thịt, lúng búng hỏi y: "Gì ạ?"
"Cha nuôi của con chưa từng làm việc như vậy." Vẻ mặt Nhan Thanh nghiêm túc: "Trên đoạn đường này, ta phải nghe ít nhất bốn, năm lần nói huynh ấy hành động liều lĩnh, là kẻ dùng quyền chèn ép người... Không giống huynh ấy, cho dù vị trí của Ninh Dục đã vững chắc, huynh ấy cũng sẽ không làm bừa như thế."
Nhan Thanh cảm thấy không ổn, y đứng lên, đi đi lại lại trong phòng.
Nhắc tới, y lại có chút nén không được giận: "Bây giờ huynh ấy như kẻ điên, thấy ai cũng cắn, không phải khiến bản thân trở thành một bia ngắm lớn, đánh nhẽ cũng đổ sao."
Cảnh Trạm bị câu này của Nhan Thanh làm sặc, cố gắng nuốt miếng thịt, may mà không bị nghẹn. Cậu bé chờ cho mình thuận khí, lại rót một chén trà uống, suýt chút nữa đã nhai luôn cả lá trà.
Nhan Thanh đứng bên cửa sổ, không chú ý tới hành động này của cậu bé, mãi không nghe thấy trả lời, không khỏi hỏi: "Sao không nói chuyện?"
Cảnh Trạm oán thầm, ai bảo ngài mắng cha nuôi con là kẻ điên, nhưng nào dám nói thẳng với y, đành gượng cười: "Con cảm thấy... Cha nuôi có suy tính của mình."
Cảnh Trạm dù hiểu chuyện thế nào cũng mới chỉ là một đứa trẻ con, luôn tin tưởng người lớn, nhưng Nhan Thanh lại không lạc quan được như cậu nhóc.
Thứ Lục Phong giao cho y vẫn còn được đặt ngay ngắn trong bao quần áo. Ngày xưa không biết thì thôi, nay đã biết Lục Phong và Ninh Tông Nguyên từng có một đoạn giao thiệp, mà Lục Phong lại ấp a ấp úng, tỏ vẻ trốn tránh, Nhan Thanh còn gì mà không hiểu.
Nhưng Giang Hiểu Hàn lại không biết những chuyện này.
Mấy ngày nay, Nhan Thanh luôn nhớ tới ngày 16 tháng 11, nghĩ thế nào cũng cảm thấy bất an. Y chỉ lo Giang Hiểu Hàn đi nhầm bước, cho nên muốn nhanh chóng nói cho hắn biết những chuyện này, nhưng khổ nỗi lại không có biện pháp liên lạc.
Y dẫn theo Cảnh Trạm một đường không nghỉ từ Côn Luân tới Trung Nguyên, bây giờ chỉ còn chút nữa là tới được Kinh thành, bỗng lại có cảm giác gần quên mà sợ.
Lúc chia tay ở Bình Giang thành, dù sao cũng là y không từ mà biệt, không lưu lại lời nào, cũng không biết mấy ngày nay Giang Hiểu Hàn trải qua thế nào, có phải là giận y không.
Trái tim Nhan Thanh như bị rót đầy nước rồi lại vắt khô, chua xót căng trướng, lại có chút đau, thế nào cũng không an lòng, thực sự là vô cùng khó chịu.
Thôi, Nhan Thanh nghĩ. Binh tới tướng đỡ, nước đến đất ngăn, chờ xử lý xong mớ bòng bong trong Kinh thành, y sẽ đàng hoàng chịu tội với Giang Hiểu Hàn.
Khách sạn Tần Cửu là khách sạn lớn nhất phủ Hưng Nguyên, mỗi ngày đều có vô số khách qua lại, trong đại sảnh có tầm ba mươi cái bàn, luôn luôn chật kín.
Khách sạn có ba tầng rưỡi, tầng một là phòng chung, tầng hai là nhã gian, tầng ba và tầng gác là phòng ngủ cho khách. Phương bắc vừa qua tháng mười, trời đã trở lạnh, tại bốn góc phòng chung là chậu than cao bằng nửa người, ngoài cửa cũng sớm ghép thêm màn vải dày. Phía ngoài gió bắc gào thét, trong nhà, hương rượu được nhiệt khí hun càng say lòng người.
Cảnh Trạm đi xuống từ trên lầu, đúng lúc gặp phải một nhóm thương nhân vân du bốn phương bước vào, mành bông bị vén lên, gió vù vù thổi vào. Cảnh Trạm bị lạnh đến rụt cổ một cái, kéo chặt thêm áo khoác trên người.
Cậu bé cầm mấy khối bạc vụn, đi về phía bàn thu chi.
Chưởng quỹ đang ngồi sau quầy tính sổ, thấy cậu nhóc mặc đồ thượng hạng cho nên cũng không dám khinh thường, khách khí nói: "Tiểu công tử có điều gì cần dặn dò sao ạ?"
Cảnh Trạm đặt bạc vụn lên bàn: "Chọn làm vài món sở trường của các ngươi, ta mang lên lầu."
Chưởng quỹ thu bạc, Cảnh Trạm lại như nghĩ tới cái gì: "Chúng ta không muốn thịt bò, cá thì đừng là cá quả, không ăn thịt thú rừng, thịt chó cũng không cần."
"Ồ." Chưởng quỹ nở nụ cười: "Tiểu công tử đúng là khắt khe. Chỉ là vậy thì thật tiếc, thịt bò kho tương nhà chúng ta là ngon nhất thành Hưng Nguyên."
"Nhà ta có nhiều quy củ." Cảnh Trạm đáp: "Đa tạ ý tốt của chưởng quỹ, cứ chọn đại vài món ngon miệng là được."
Trong lúc nói chuyện, nhóm thương nhân ban nãy đã chọn xong đồ ăn, cách Cảnh Trạm một cái bàn.
Người đàn ông râu quai nón đi đầu vừa rót rượu vừa than thở, phàn nàn: "Chuyện làm ăn bây giờ thực khó khăn."
"Bình thường, cuối năm đều là khoảng thời gian ăn nên làm ra nhất, nhập được thứ đồ mới mẻ gì, mang vào Kinh thành cũng đủ để bán với giá gấp đôi." Râu quai nón mặt mày ủ rũ: "Công tử tiểu thư nhà nhà đều sẽ ra đi dạo, các phủ cũng bắt đầu phải chọn mua đồ Tết. Còn năm nay thì sao, giá hàng hóa đều ép đến cùng."
Cảnh Trạm thấy hắn nhắc tới chuyện trong Kinh thành, nghĩ một lát, bèn ngồi cách đó một bàn, nghe bọn họ nói chuyện.
Người đàn ông cao gầy ngồi cạnh râu quai nón đổ đầy chén rượu, khuyên nhủ: "... Nhiều nhất cũng chỉ mấy tháng này thôi, đại ca nhịn chút đi."
"Ta lại thấy không chắc." Một người đàn ông trẻ tuổi hơn lắc đầu: "Kinh thành hiện tại rất loạn, không thấy cả cửa hàng hối đoái của Trang gia cũng không hoạt động nữa à."
Hắn nhỏ giọng lại: "Trang gia là hoàng thương đấy, ngay cả bọn họ cũng phải cụp đuôi, càng đừng nói đến chúng ta."
Cảnh Trạm thu hết những câu này vào tai, cậu nhóc cụp mắt, tiện tay phủi phủi bàn.
Mấy ngày nay đi cùng Nhan Thanh, cả hai đã nghe được không ít tin tức liên quan đến Kinh thành. Thậm chí càng tới gần Kinh thành, càng nghe được nhiều lời đồn.
Nhan Thanh cũng từng cầm ngọc bội của Giang Hiểu Hàn tới hiệu cầm đồ của Trang gia, tuy chưởng quầy nhận ra tín vật của Giang Hiểu Hàn mà tiếp đãi bọn họ, nhưng khi hỏi chuyện Kinh thành cũng là một hỏi ba không biết. Chỉ nói, từ mười ngày trước, cửa hàng hối đoái trong Kinh đã không tiếp tục truyền ra tin tức gì.
Có thể là thấy Nhan Thanh cầm tín vật của Giang Hiểu Hàn, chưởng quầy kia cảm thấy băn khoăn khi mình không cung cấp được tin tức gì, bèn khuyên bọn họ tới tìm đại chưởng quỹ trong thành. Đáng tiếc, đại chưởng quỹ cũng biết không nhiều, chỉ nói Tam điện hạ Ninh Tranh đã được phong vương. Không biết Bệ hạ có tâm bồi thường hay gì, lấy An Khánh phủ là đất phong cho Ninh Tranh. Nhiều năm liên tục không đả động, ngay lúc này lại đưa Ninh Tranh đến An Khánh phủ.
Tính thời gian, hẳn là cách ngày Giang đại nhân trở về Kinh thành không lâu, về mặt thời gian thì vừa đúng.
An Khánh phủ trước đây thuộc phạm vi quản lý của Hạ Lưu Vân, Nhanh Thanh nhớ khi Giang Hiểu Hàn giết Hạ Lưu Vân, đã đổ trách nhiệm xây sinh từ lên đầu Ninh Tranh, cũng không biết có liên quan gì đến việc này không.
Trong Kinh vốn có song long tranh đấu, Giang Hiểu Hàn mới hồi Kinh mấy ngày, thiên hạ đã bắt đầu nghiêng về phía Ninh Dục.
Nhưng đại chưởng quỹ này cũng nói, trước khi Ninh Tranh bị phong vương, đuổi khỏi Kinh thành, tin tức từ Kinh thành đã đứt quãng không rõ, chỉ có thể nhờ người qua đường mà biết được qua loa.
Nhan Thanh không muốn gây khó dễ cho người khác, cũng không tiếp tục tìm Trang gia. Chỉ là càng tới Kinh thành, những lời bóng gió liên quan đến Giang Hiểu Hàn càng nhiều.
Trong khoảng thời gian Cảnh Trạm suy nghĩ, tiểu nhị đã bưng cơm nước tới.
"Tiểu công tử, cơm nước của cậu." Trên vai tiểu nhỉ vắt một cái khăn trắng, khom người nói: "Cậu xem xem, nếu có gì không ngon miệng thì để chúng ta đổi lại."
Cảnh Trạm nhìn qua, thấy không có gì không thể ăn, bèn bảo người đặt đồ ăn xuống. Cậu bé cũng không vội, còn tiện mồm hỏi tiểu nhị: "Ta mới nghe mấy người bàn kia nói, Kinh thành xảy ra chuyện rồi sao?"
"Ôi, cái này cậu hỏi ta là đúng người rồi." Tiểu nhị bỗng phấn chấn tinh thần: "Các khách khứa vào nam ra bắc, chỉ cần tiến vào điếm chúng ta, thì nói gì cũng được ta nhớ kỹ."
Lời hắn nói cũng là sự thật, tiểu nhị cần nhất là nhãn lực và trí nhớ, Cảnh Trạm nhìn trúng điều này nên mới hỏi hắn.
"Ban nãy ta nghe nói, đến cả hiệu hối đoái của Trang gia trong Kinh thành cũng không làm ăn được." Cảnh Trạm vờ hiếu kỳ: "Trang gia là hoàng thương, chuyện làm ăn của bọn họ thế mà cũng phân ra lúc được lúc không sao?"
"Cậu có chỗ không biết, Kinh thành gần đây loạn lắm." Tiểu nhị sợ người nghe thấy, nhỏ giọng nói: "Nghe nói vị Tả tướng đại nhân kia gần đây gặp người là tố cáo, tội danh gì cũng có, khiến cho người trong Kinh thành thần hồn nát thật tính."
Cảnh Trạm giật mình: "Thật hay giả?"
"Cái này còn giả được sao? Trong Kinh đã có ba vị đại nhân cáo lão, trong đó có một vị quê quán ở đất Thục, trên đường hồi hương còn dừng chân ở quán chúng ta." Tiểu nhị thấy cậu bé không tin, hận không thể vỗ ngực đảm bảo đây là chuyện thật: "Vị đại nhân kia nói chuyện với tùy tùng, ta vừa lúc nghe được đấy."
"Ồ..." Cảnh Trạm dài giọng: "Ta từng nghe danh Tả tướng, hắn không có vẻ gì là người như vậy."
Chuyện của Giang Hiểu Hàn không phải bí mật gì, dân gian thoại bản cũng có, Cảnh Trạm nói vậy, tiểu nhị kia cũng không nghi ngờ gì.
"Cậu nói cũng đúng." Tiểu nhị đồng ý: "Chỉ là, người mà, luôn có tử huyệt... Nghe nói tiểu thư Giang đại nhân phải vất vả mới tìm về được đã biến mất rồi. Giang đại nhân hoài nghi là do các đại nhân khác làm ra, cho nên bây giờ mới thành ra như vậy."
Tiểu thư, vậy chính là Giang Lăng rồi.
Cảnh Trạm đã biết chắc, bèn không hỏi nữa, cho tiểu nhị mấy đồng tiền rồi bưng mâm thức ăn lên lầu. Tiểu nhị muốn giúp cậu bé nhưng lại bị cậu khéo léo từ chối.
Mâm cơm nước này chẳng nhẹ gì cho cam, cũng may Cảnh Trạm đã luyện võ một thời gian, thân thể không quá gầy gò, cho nên bưng đồ không quá vất vả.
Nhan Thanh ở phòng thứ hai từ cuối hành lang trên lầu ba, Cảnh Trạm bưng mâm thức ăn, gõ gõ cửa.
"Sư phụ."
Bên trong vang lên tiếng xột xoạt, lát sau mới truyền ra câu trả lời: "Vào đi."
Cảnh Trạm theo tiếng bước vào, Nhan Thanh vừa ngồi thiền, lúc này xuống giường, nhận đồ từ tay Cảnh Trạm, đặt lên bàn.
"Sao lâu vậy?" Nhan Thanh hỏi.
Cảnh Trạm bày chén đũa, nghe vậy bèn đáp: "Con xuống lầu thì nghe thấy có khách bàn nhau về chuyện ở Kinh thành, cho nên ở lại nghe một lúc."
Cảnh Trạm kể lại những gì mình nghe được cho Nhan Thanh. trí nhớ cậu bé rất tốt, nói lại một chữ cũng không kém.
Nhan Thanh thấy cậu nhóc không hề lộ vẻ hoang mang, không khỏi ngạc nhiên: "Ồ? Nghe nói con huynh ấy biến mất rồi, con không thấy lo lắng sao?"
"Không ạ. Nếu A Lăng thực sự biến mất, cha nuôi hẳn sẽ âm thầm tìm kiếm, hà tất phải gióng trống khươ chiêng, khiến cho cả thành đều biết chuyện như vậy." Cảnh Trạm nhún vai: "Nghĩ đến thì, tám phần mười chỉ là để lấy cớ mà thôi."
Nhan Thanh vốn còn lo cậu bé hoảng hốt, bây giờ thấy đối phương bình tĩnh bèn yên lòng, cười vỗ vỗ vai cậu bé, chỉ vào cơm nước trên bàn, ra hiệu cậu bé ăn trước.
Chỉ là ý cười của y rất miễn cưỡng, giữa đôi mày còn có mấy phần u sầu.
Lúc trước, y cùng Giang Hiểu Hàn tách nhau ra quá vội vàng, ngoài một khối ngọc bội cũng không mang theo thứ gì. Hiện giờ không thể nhanh chóng liên lạc với hắn, dù có sốt ruột nhưng lại không có cách nào.
"Sư phụ không cần lo lắng." Cảnh Trạm sao lại không biết y nghĩ gì, vội vã trấn an: "Qua phủ Hưng Nguyên, Kinh thành không còn xa nữa. Ngày mai chúng ta dậy sớm lên đường, chưa tới ba ngày sẽ đến nơi."
Nhan Thanh nghĩ sâu hơn Cảnh Trạm nhiều lắm.
"Huynh ấy nóng nảy rồi." Nhan Thanh bỗng nói.
Cảnh Trạm còn chưa nhai xong miếng thịt, lúng búng hỏi y: "Gì ạ?"
"Cha nuôi của con chưa từng làm việc như vậy." Vẻ mặt Nhan Thanh nghiêm túc: "Trên đoạn đường này, ta phải nghe ít nhất bốn, năm lần nói huynh ấy hành động liều lĩnh, là kẻ dùng quyền chèn ép người... Không giống huynh ấy, cho dù vị trí của Ninh Dục đã vững chắc, huynh ấy cũng sẽ không làm bừa như thế."
Nhan Thanh cảm thấy không ổn, y đứng lên, đi đi lại lại trong phòng.
Nhắc tới, y lại có chút nén không được giận: "Bây giờ huynh ấy như kẻ điên, thấy ai cũng cắn, không phải khiến bản thân trở thành một bia ngắm lớn, đánh nhẽ cũng đổ sao."
Cảnh Trạm bị câu này của Nhan Thanh làm sặc, cố gắng nuốt miếng thịt, may mà không bị nghẹn. Cậu bé chờ cho mình thuận khí, lại rót một chén trà uống, suýt chút nữa đã nhai luôn cả lá trà.
Nhan Thanh đứng bên cửa sổ, không chú ý tới hành động này của cậu bé, mãi không nghe thấy trả lời, không khỏi hỏi: "Sao không nói chuyện?"
Cảnh Trạm oán thầm, ai bảo ngài mắng cha nuôi con là kẻ điên, nhưng nào dám nói thẳng với y, đành gượng cười: "Con cảm thấy... Cha nuôi có suy tính của mình."
Cảnh Trạm dù hiểu chuyện thế nào cũng mới chỉ là một đứa trẻ con, luôn tin tưởng người lớn, nhưng Nhan Thanh lại không lạc quan được như cậu nhóc.
Thứ Lục Phong giao cho y vẫn còn được đặt ngay ngắn trong bao quần áo. Ngày xưa không biết thì thôi, nay đã biết Lục Phong và Ninh Tông Nguyên từng có một đoạn giao thiệp, mà Lục Phong lại ấp a ấp úng, tỏ vẻ trốn tránh, Nhan Thanh còn gì mà không hiểu.
Nhưng Giang Hiểu Hàn lại không biết những chuyện này.
Mấy ngày nay, Nhan Thanh luôn nhớ tới ngày 16 tháng 11, nghĩ thế nào cũng cảm thấy bất an. Y chỉ lo Giang Hiểu Hàn đi nhầm bước, cho nên muốn nhanh chóng nói cho hắn biết những chuyện này, nhưng khổ nỗi lại không có biện pháp liên lạc.
Y dẫn theo Cảnh Trạm một đường không nghỉ từ Côn Luân tới Trung Nguyên, bây giờ chỉ còn chút nữa là tới được Kinh thành, bỗng lại có cảm giác gần quên mà sợ.
Lúc chia tay ở Bình Giang thành, dù sao cũng là y không từ mà biệt, không lưu lại lời nào, cũng không biết mấy ngày nay Giang Hiểu Hàn trải qua thế nào, có phải là giận y không.
Trái tim Nhan Thanh như bị rót đầy nước rồi lại vắt khô, chua xót căng trướng, lại có chút đau, thế nào cũng không an lòng, thực sự là vô cùng khó chịu.
Thôi, Nhan Thanh nghĩ. Binh tới tướng đỡ, nước đến đất ngăn, chờ xử lý xong mớ bòng bong trong Kinh thành, y sẽ đàng hoàng chịu tội với Giang Hiểu Hàn.
Tác giả :
Cố Ngôn