Hiệp Nữ Khuynh Thành
Quyển 2 - Chương 110
Kim Bằng và Hồng Loan đâu phải hạng dễ chấp nhận thất bại, cả hai đứa cố gắng nhích lên phía trước. Chu Tước thấy thế bèn phất ống tay áo, không khí khẽ dao động lan ra những gợn sóng, sau đó không gian lại trở lại thông thoáng như trước.
“Chớ hòng hại được các con của ta."
“Chu Tước, nếu bây giờ ngươi dừng tay, thì ta sẽ cân nhắc và tha cho ngươi. Nếu không, ngươi và con ngươi phải chết cả lũ." Mặt Hắc Lân đầy vẻ cuồng ngạo.
“Đừng hòng! Các ngươi đã giết chồng ta, thù này không trả ta thề không làm người nữa!"
“Hừ! Thế thì các ngươi đừng trách ta không khách khí! Chu Tước, dù ngươi lợi hại đến đâu cũng không thể địch nổi bốn chúng ta. Nhưng ngươi cứ muốn chết thì chúng ta sẽ chiều ý ngươi, để ngươi cũng được nếm trải cái chết của Bá Dã năm xưa là thế nào."
Thanh Thanh nắm chặt nắm tay, giận dữ tái mặt, căm phẫn tột cùng. Trong chớp mắt Thanh Thanh đã đến bên Hắc Lân, lưỡi huyết nhẫn lấp loáng trong tay vung ra đâm luôn, tốc độ nhanh như chớp.
“Chu Tước! Không ngờ công lực của ngươi lợi hại thật!"
Thanh Thanh vừa xuất chiêu, bọn Hắc Lân đã cảm thấy áp lực rất lớn. Tài nghệ của Thanh Thanh rõ ràng hơn hẳn Bá Dã – chồng cô. Cũng may năm xưa họ không giao đấu với Thanh Thanh, nếu không chưa rõ ai sống ai chết đây. Công lực của bọn họ ngày nay đều tăng tiến không ít, giờ đây bọn họ bốn người chẳng coi Chu Tước Thanh Thanh là gì nữa.
Ngọn hắc tiên dài trong tay Hắc Lân như con linh xà quấn chặt vào lưỡi huyết nhẫn của Thanh Thanh.
“Hừ! Ta thu binh khí của ngươi, xem ngươi còn dám huênh hoang nữa không?"
“Định thu binh khí của ta ư? Hừ!" Thanh Thanh cười chế nhạo. Khí huyền hoàng trên lưỡi huyết nhẫn hơi rung động, ngọn roi đen dài đã bị đánh bật ra.
Nên biết rằng, tuy binh khí của họ đều là linh bảo viễn cổ hàng đầu, nhưng binh khí cùng một đẳng cấp ở trong tay Thanh Thanh sẽ phát ra uy lực mạnh hơn hẳn trong tay các thần nhân khác. Trừ phi đối thủ có công lực cao hơn Thanh Thanh. Nhưng lúc này xem ra công lực của Hắc Lân đang ở thế ngang tài ngang sức với Thanh Thanh.
Thanh Thanh lập tức biến thân, đôi cánh khổng lồ quạt “vù" vào Hắc Lân, bộ móng vuốt sắc nhọn đồng thời đạp vào mặt gã. Huyết nhẫn trong tay Thanh Thanh cũng đồng thời lia vào Hắc Lân.
Cao Phong thấy thế cả kinh. Các thần khí bình thường đâu có thể đọ với bộ móng vuốt của Chu Tước? Nếu nó quặp vào xé nát đầu Hắc Lân thì nguy.
“Hắc Lân cẩn thận!"
Cao Phong lớn tiếng kêu lên, né tránh Kim Bằng, rồi tàn ảnh chớp lên, ngọn tàn huyết thần thương trong tay gã phóng vào Thanh Thanh.
Đúng lúc phi tiêu của Kim Bằng và tàn huyết thần thương của Hắc Lân xô vào nhau thì bộ móng sắc của Thanh Thanh đã chộp được cái đầu của gã. Đồng thời, huyết nhẫn cũng cực chuẩn xác ngon lành đâm trúng ngực gã.
“Oàng…" Thân thể Hắc Lân nổ tung, gã chết ngay tại chỗ.
“Ta đã nói rồi, các ngươi đều phải chết."
Thanh Thanh biến thân trở lại hình người, tay nắm chặt huyết nhẫn, ánh mắt lạnh tanh nhìn khắp lượt đối thủ.
Bỗng có hai luồng khí ghê gớm dâng lên ở phía trước và sau. Là Cao Phong và Nghiêm Vũ.
“Muốn giết bọn ta? Ngươi đâu có cái số ấy?" Cao Phong lạnh lùng nói, Tàn huyết thần thương trong tay gã sẵn sàng phi ra ngay.
Thực ra lúc nãy sau khi Thanh Thanh giết Hắc Lân, bọn họ đã giật mình, không ngờ Chu Tước lại mạnh đến thế. Bọn họ lập tức nảy ra ý định liên kết lại để giết Thanh Thanh.
Hồng Loan và Kim Bằng cấp tốc chạy đến bên Thanh Thanh gọi: “Mẹ!"
“Mẹ nuôi, cẩn thận!"
“Hai con cứ yên tâm, chúng định giết mẹ con ta, tuyệt đối không dễ đâu."
“Khốn kiếp, không nhiều lời nữa! Xem chiêu của ta đây!" Cao Phong gầm lên rồi xông vào đánh ba mẹ con.
Nghiêm Vũ nhìn Triệu Càn, lạnh lùng nói: “Rốt cuộc ngươi đứng về bên nào?"
Có vẻ như muốn bàn với Triệu Càn nhưng thực ra gã có ý uy hiếp hắn. Ý câu này đã quá rõ ràng: nếu ngươi đứng về phía Chu Tước thì bây giờ ngươi chết luôn. Nếu đứng về phía bọn ta, cả bọn cùng nhau giết địch thì người còn đất sống.
“Ta…" Triệu Càn hiểu rõ công lực của mình chỉ ngang ngửa với hai gã, nếu đánh nhau thì chưa biết mèo nào sẽ cắn mỉu nào nhưng nếu giết ba mẹ con Chu Tước thì mình không nỡ nào.
“Triệu Càn, ngươi đã nghĩ kỹ chưa?"
“Ta…"
“Hả?" Nghiêm Vũ trợn mắt, đằng đằng sát khí.
“Được! Ta theo các ngươi." Triệu Càn ngẫm nghĩ, nếu mình không theo họ thì rất có thể bị họ giết luôn. Nếu theo họ thì mình chỉ cần bấm bụng giết phăng bọn Chu Tước mà thôi. Tuy không thật tròn trịa nhưng trước mắt chẳng thể nghĩ ra cách nào khác.
“Chu Tước, ba chúng ta liên kết; dù ngươi đã giết Hắc Lân, bọn ta vẫn thừa sức giết sạch cả lũ các người." Giọng lạnh tanh của Cao Phong vang bên tai Thanh Thanh.
“Mẹ ơi, ta sẽ liều đánh luôn!"
“A Mạc, đã có mẹ đây, con yên tâm, chúng không thể đụng đến con."
Thanh Thanh đã quyết ý tất phải làm được. Bao năm trời bị chúng vây khốn trong trận pháp, Thanh Thanh đã không lãng phí thì giờ.
Cô không lúc nào nguôi nghĩ đến trả thù. Hôm nay cơ hội đã đến, Thanh Thanh đâu có thể dễ dàng bỏ qua, đâu có thể để chúng làm hại con cô?
Nghiêm Vũ, Cao Phong và Triệu Càn lập tức tách ra ba hướng, bủa vây và tấn công Thanh Thanh. Tuy Hồng Loan và Kim Bằng đều có công lực khá nhưng so với ba nhân vật này thì hai đứa còn thua rất xa. Họ là ba nhân vật thuỷ tổ khai sơn phá thạch của thần giới! Nếu cả ba người cùng điên lên thì Kim Bằng và Hồng Loan hết cách chống trả.
“Vù…"
Cả ba không hề do dự lập tức ra tay với Thanh Thanh. Cao Phong hất tay bắn ra tia sáng ngũ sắc, tàn huyết thần thương đâm thẳng vào Thanh Thanh. Cùng lúc, lưỡi búa ngàn cân của Nghiêm Vũ cũng bổ vào cô.
Lực đạo của cả hai đều cực mạnh, mạnh hơn hẳn thiên tôn đã bị Lam Tố giết hôm nọ. Nếu Thanh Thanh trúng chiêu thì e sẽ bị trọng thương, bị trọng thương rồi thì họ có thể giết luôn. Bọn họ đều hiểu rõ điều này, Thanh Thanh cũng hiểu rất rõ cho nên cô quyết không để cho họ có cơ hội.
Vô số đường huyết nhẫn bay ra giao đấu với binh khí của Cao Phong và Nghiêm Vũ. Đôi mắt Cao Phong loé sáng, tập trung nội lực giáng một chưởng cực mạnh vào Thanh Thanh. Thanh Thanh không thể không biến trở lại bản thể. Đôi cánh khổng lồ của Chu Tước quét một nhát đã vô hiệu hoá một nửa chưởng lực của Cao Phong.
Đôi mắt Chu Tước chớp loé tinh quang rồi cấp tốc xông vào Cao Phong, dùng cánh của mình tiếp luôn chưởng ấy của gã.
Kinh hãi!!! Kim Bằng và Hồng Loan kinh ngạc không nói nên lời.
Chưởng ấy của Cao Phong cách hai đứa rất xa mà chúng vẫn cảm nhận được sức mạnh của nó, huống chi Chu Tước tiếp chưởng.
Chu Tước không chút do dự, mắt hơi lim dim, thét lên một tiếng động trời. Một nhát huyết nhẫn tung ra bổ thẳng vào Cao Phong.
Cự ly quá gần, Cao Phong muốn tránh cũng tuyệt đối không thể.
“Chu Tước, nhà ngươi khá thật! Quả là hiểm ác!"
Cao Phong nổi giận đùng đùng. Gã không ngờ con Chu Tước này dù đang bị đau cũng mặc kệ, vẫn quyết ra đòn với gã. Chưởng vừa nãy của gã đã bị Chu Tước chặn mất một nửa công lực, dù đánh trúng cánh thì cũng chẳng khác gì gãi ngứa cho nó!
Lúc này huyết nhẫn của Chu Tước lại đang chém đến, sẽ kinh khủng hơn nhiều so với chưởng của gã.
“Hiểm ác? Ta có hiểm ác bằng ngươi không? Vợ chồng ta không thù không oán với các ngươi, cũng không có ý định nhúng tay vào các chuyện của thần giới nhưng các ngươi lại năm lần bảy lượt gây rắc rối cho chúng ta, cuối cùng lại ra tay sát hại chúng ta. Khi trước, nếu không vì ta vừa sinh con xong thì chắc các ngươi đã giết ta rồi còn gì!"
“Hừ! Lẽ ra lúc đó ta không nên tha cho ngươi mới phải!"
“Cho nên hôm nay ngươi phải chết!"
“Chớ hòng hại được các con của ta."
“Chu Tước, nếu bây giờ ngươi dừng tay, thì ta sẽ cân nhắc và tha cho ngươi. Nếu không, ngươi và con ngươi phải chết cả lũ." Mặt Hắc Lân đầy vẻ cuồng ngạo.
“Đừng hòng! Các ngươi đã giết chồng ta, thù này không trả ta thề không làm người nữa!"
“Hừ! Thế thì các ngươi đừng trách ta không khách khí! Chu Tước, dù ngươi lợi hại đến đâu cũng không thể địch nổi bốn chúng ta. Nhưng ngươi cứ muốn chết thì chúng ta sẽ chiều ý ngươi, để ngươi cũng được nếm trải cái chết của Bá Dã năm xưa là thế nào."
Thanh Thanh nắm chặt nắm tay, giận dữ tái mặt, căm phẫn tột cùng. Trong chớp mắt Thanh Thanh đã đến bên Hắc Lân, lưỡi huyết nhẫn lấp loáng trong tay vung ra đâm luôn, tốc độ nhanh như chớp.
“Chu Tước! Không ngờ công lực của ngươi lợi hại thật!"
Thanh Thanh vừa xuất chiêu, bọn Hắc Lân đã cảm thấy áp lực rất lớn. Tài nghệ của Thanh Thanh rõ ràng hơn hẳn Bá Dã – chồng cô. Cũng may năm xưa họ không giao đấu với Thanh Thanh, nếu không chưa rõ ai sống ai chết đây. Công lực của bọn họ ngày nay đều tăng tiến không ít, giờ đây bọn họ bốn người chẳng coi Chu Tước Thanh Thanh là gì nữa.
Ngọn hắc tiên dài trong tay Hắc Lân như con linh xà quấn chặt vào lưỡi huyết nhẫn của Thanh Thanh.
“Hừ! Ta thu binh khí của ngươi, xem ngươi còn dám huênh hoang nữa không?"
“Định thu binh khí của ta ư? Hừ!" Thanh Thanh cười chế nhạo. Khí huyền hoàng trên lưỡi huyết nhẫn hơi rung động, ngọn roi đen dài đã bị đánh bật ra.
Nên biết rằng, tuy binh khí của họ đều là linh bảo viễn cổ hàng đầu, nhưng binh khí cùng một đẳng cấp ở trong tay Thanh Thanh sẽ phát ra uy lực mạnh hơn hẳn trong tay các thần nhân khác. Trừ phi đối thủ có công lực cao hơn Thanh Thanh. Nhưng lúc này xem ra công lực của Hắc Lân đang ở thế ngang tài ngang sức với Thanh Thanh.
Thanh Thanh lập tức biến thân, đôi cánh khổng lồ quạt “vù" vào Hắc Lân, bộ móng vuốt sắc nhọn đồng thời đạp vào mặt gã. Huyết nhẫn trong tay Thanh Thanh cũng đồng thời lia vào Hắc Lân.
Cao Phong thấy thế cả kinh. Các thần khí bình thường đâu có thể đọ với bộ móng vuốt của Chu Tước? Nếu nó quặp vào xé nát đầu Hắc Lân thì nguy.
“Hắc Lân cẩn thận!"
Cao Phong lớn tiếng kêu lên, né tránh Kim Bằng, rồi tàn ảnh chớp lên, ngọn tàn huyết thần thương trong tay gã phóng vào Thanh Thanh.
Đúng lúc phi tiêu của Kim Bằng và tàn huyết thần thương của Hắc Lân xô vào nhau thì bộ móng sắc của Thanh Thanh đã chộp được cái đầu của gã. Đồng thời, huyết nhẫn cũng cực chuẩn xác ngon lành đâm trúng ngực gã.
“Oàng…" Thân thể Hắc Lân nổ tung, gã chết ngay tại chỗ.
“Ta đã nói rồi, các ngươi đều phải chết."
Thanh Thanh biến thân trở lại hình người, tay nắm chặt huyết nhẫn, ánh mắt lạnh tanh nhìn khắp lượt đối thủ.
Bỗng có hai luồng khí ghê gớm dâng lên ở phía trước và sau. Là Cao Phong và Nghiêm Vũ.
“Muốn giết bọn ta? Ngươi đâu có cái số ấy?" Cao Phong lạnh lùng nói, Tàn huyết thần thương trong tay gã sẵn sàng phi ra ngay.
Thực ra lúc nãy sau khi Thanh Thanh giết Hắc Lân, bọn họ đã giật mình, không ngờ Chu Tước lại mạnh đến thế. Bọn họ lập tức nảy ra ý định liên kết lại để giết Thanh Thanh.
Hồng Loan và Kim Bằng cấp tốc chạy đến bên Thanh Thanh gọi: “Mẹ!"
“Mẹ nuôi, cẩn thận!"
“Hai con cứ yên tâm, chúng định giết mẹ con ta, tuyệt đối không dễ đâu."
“Khốn kiếp, không nhiều lời nữa! Xem chiêu của ta đây!" Cao Phong gầm lên rồi xông vào đánh ba mẹ con.
Nghiêm Vũ nhìn Triệu Càn, lạnh lùng nói: “Rốt cuộc ngươi đứng về bên nào?"
Có vẻ như muốn bàn với Triệu Càn nhưng thực ra gã có ý uy hiếp hắn. Ý câu này đã quá rõ ràng: nếu ngươi đứng về phía Chu Tước thì bây giờ ngươi chết luôn. Nếu đứng về phía bọn ta, cả bọn cùng nhau giết địch thì người còn đất sống.
“Ta…" Triệu Càn hiểu rõ công lực của mình chỉ ngang ngửa với hai gã, nếu đánh nhau thì chưa biết mèo nào sẽ cắn mỉu nào nhưng nếu giết ba mẹ con Chu Tước thì mình không nỡ nào.
“Triệu Càn, ngươi đã nghĩ kỹ chưa?"
“Ta…"
“Hả?" Nghiêm Vũ trợn mắt, đằng đằng sát khí.
“Được! Ta theo các ngươi." Triệu Càn ngẫm nghĩ, nếu mình không theo họ thì rất có thể bị họ giết luôn. Nếu theo họ thì mình chỉ cần bấm bụng giết phăng bọn Chu Tước mà thôi. Tuy không thật tròn trịa nhưng trước mắt chẳng thể nghĩ ra cách nào khác.
“Chu Tước, ba chúng ta liên kết; dù ngươi đã giết Hắc Lân, bọn ta vẫn thừa sức giết sạch cả lũ các người." Giọng lạnh tanh của Cao Phong vang bên tai Thanh Thanh.
“Mẹ ơi, ta sẽ liều đánh luôn!"
“A Mạc, đã có mẹ đây, con yên tâm, chúng không thể đụng đến con."
Thanh Thanh đã quyết ý tất phải làm được. Bao năm trời bị chúng vây khốn trong trận pháp, Thanh Thanh đã không lãng phí thì giờ.
Cô không lúc nào nguôi nghĩ đến trả thù. Hôm nay cơ hội đã đến, Thanh Thanh đâu có thể dễ dàng bỏ qua, đâu có thể để chúng làm hại con cô?
Nghiêm Vũ, Cao Phong và Triệu Càn lập tức tách ra ba hướng, bủa vây và tấn công Thanh Thanh. Tuy Hồng Loan và Kim Bằng đều có công lực khá nhưng so với ba nhân vật này thì hai đứa còn thua rất xa. Họ là ba nhân vật thuỷ tổ khai sơn phá thạch của thần giới! Nếu cả ba người cùng điên lên thì Kim Bằng và Hồng Loan hết cách chống trả.
“Vù…"
Cả ba không hề do dự lập tức ra tay với Thanh Thanh. Cao Phong hất tay bắn ra tia sáng ngũ sắc, tàn huyết thần thương đâm thẳng vào Thanh Thanh. Cùng lúc, lưỡi búa ngàn cân của Nghiêm Vũ cũng bổ vào cô.
Lực đạo của cả hai đều cực mạnh, mạnh hơn hẳn thiên tôn đã bị Lam Tố giết hôm nọ. Nếu Thanh Thanh trúng chiêu thì e sẽ bị trọng thương, bị trọng thương rồi thì họ có thể giết luôn. Bọn họ đều hiểu rõ điều này, Thanh Thanh cũng hiểu rất rõ cho nên cô quyết không để cho họ có cơ hội.
Vô số đường huyết nhẫn bay ra giao đấu với binh khí của Cao Phong và Nghiêm Vũ. Đôi mắt Cao Phong loé sáng, tập trung nội lực giáng một chưởng cực mạnh vào Thanh Thanh. Thanh Thanh không thể không biến trở lại bản thể. Đôi cánh khổng lồ của Chu Tước quét một nhát đã vô hiệu hoá một nửa chưởng lực của Cao Phong.
Đôi mắt Chu Tước chớp loé tinh quang rồi cấp tốc xông vào Cao Phong, dùng cánh của mình tiếp luôn chưởng ấy của gã.
Kinh hãi!!! Kim Bằng và Hồng Loan kinh ngạc không nói nên lời.
Chưởng ấy của Cao Phong cách hai đứa rất xa mà chúng vẫn cảm nhận được sức mạnh của nó, huống chi Chu Tước tiếp chưởng.
Chu Tước không chút do dự, mắt hơi lim dim, thét lên một tiếng động trời. Một nhát huyết nhẫn tung ra bổ thẳng vào Cao Phong.
Cự ly quá gần, Cao Phong muốn tránh cũng tuyệt đối không thể.
“Chu Tước, nhà ngươi khá thật! Quả là hiểm ác!"
Cao Phong nổi giận đùng đùng. Gã không ngờ con Chu Tước này dù đang bị đau cũng mặc kệ, vẫn quyết ra đòn với gã. Chưởng vừa nãy của gã đã bị Chu Tước chặn mất một nửa công lực, dù đánh trúng cánh thì cũng chẳng khác gì gãi ngứa cho nó!
Lúc này huyết nhẫn của Chu Tước lại đang chém đến, sẽ kinh khủng hơn nhiều so với chưởng của gã.
“Hiểm ác? Ta có hiểm ác bằng ngươi không? Vợ chồng ta không thù không oán với các ngươi, cũng không có ý định nhúng tay vào các chuyện của thần giới nhưng các ngươi lại năm lần bảy lượt gây rắc rối cho chúng ta, cuối cùng lại ra tay sát hại chúng ta. Khi trước, nếu không vì ta vừa sinh con xong thì chắc các ngươi đã giết ta rồi còn gì!"
“Hừ! Lẽ ra lúc đó ta không nên tha cho ngươi mới phải!"
“Cho nên hôm nay ngươi phải chết!"
Tác giả :
Đường Khả Điền