Hiệp Hội Bảo Dưỡng Ấu Tể
Chương 5: Bàn tay vàng xuất hiện 

Hiệp Hội Bảo Dưỡng Ấu Tể

Chương 5: Bàn tay vàng xuất hiện 

Đã nắm giữ được phương pháp sử dụng bình sữa, cùng học được cách trộn thức ăn, hiện giờ Tạ Loan có thể xem là đã nắm giữ được kỹ năng uy thực cho ấu tể.

Bất quá vẫn còn vài ấu tể không biết là chủng tộc gì, đột nhiên Tạ Loan cảm thấy mình cần một quyển bách khoa toàn thư về ấu tể để bổ xung thường thức, cũng tiện tìm hiểu tập tích của ấu tể các chủng tộc bất đồng.

Ấu tể tháp kỳ lạp nằm trên đùi Tạ Loan nheo mắt kêu gừ ừ, tựa hồ đã sắp ngủ thiếp đi, biên độ cái đuôi đong đưa dần dần nhỏ lại. Chân Tạ Loan vì ngồi xếp bằng quá lâu mà có chút tê rần, thế nhưng anh vẫn không đẩy ấu tể xuống.

Dỗ ấu tể ngủ cũng là một kỹ thuật sống, có ấu tể vài chủng tộc rất thích nháo loạn ầm ĩ, muốn dỗ cho ấu tể ngoan ngoãn ngủ không phải bảo mẫu nào cũng làm được. Trong phần thi khảo hạch bảo mẫu ở tinh minh, dỗ ấu tể ngủ chiếm phần điểm rất lớn.

Chưa từng thấy qua tình huống ấu tể tháp kỳ lạp vừa uống sữa xong đã buồn ngủ, mới đầu Hạ Kỳ còn không kịp phản ứng, chờ đến khi lấy lại tinh thần, cô mới đi tới chỗ thanh niên.

Hạ Kỳ muốn ôm ấu tể tháp kỳ lạp về ổ, thế nhưng cô vừa mới ngồi xổm xuống, bàn tay mới vươn tới một nửa, ấu tể tháp kỳ lạp đã mở bừng mắt, cổ họng phát ra tiếng gừ trầm thấp, cái đuôi xõa tung quét quét trên mặt đất vài cái.

Không thích bị người ta ôm, Hạ Kỳ biết thiên tính quái gở của chủng tộc tháp kỳ lạp nên lập tức rụt tay lại, biểu tình bất đắc dĩ. Cô cảm thấy ấu tể đã ngủ rồi mới định ôm về ổ, nếu vẫn còn thức thì khẳng định không ôm được...

"Định ôm về phòng bên kia à?" Tạ Loan đột nhiên bế bổng ấu tể tháp kỳ lạp đang mở to mắt đứng dậy, bởi vì ngồi lâu chân có chút tê, lúc mới đứng dậy có chút lảo đảo.

Công việc của Hạ Kỳ bận rộn hơn anh nhiều, chuyện ôm ấu tể về ổ thế này anh làm là được rồi, Tạ Loan nghĩ vậy.

"..." Hạ Kỳ phức tạp nhìn ấu tể tháp kỳ lạp ngoan ngoãn không hề giãy dụa để thanh niên ôm, chậm nửa nhịp mới gật gật đầu.

Không thích bị ôm, hễ bị ôm là phản kháng đâu?? Cứ việc lúc này nội tâm rất hỗn loạn, Hạ Kỳ vẫn cố duy trì hình tượng ổn trọng của mình.

Ôm ấu tể tháp kỳ lạp về ổ cũng không tốn bao nhiêu thời gian, bất quá lúc trở lại, Tạ Loan nhìn thấy hai đồng sự tựa hồ đang thảo luận chuyện gì đó, thấy anh tiến ra liền chuyển đề tài lên người anh.

"Hôm nay tới phiên tôi, thế nhưng tôi cảm thấy để người mới làm quen một chút thì tốt hơn, sau này đến phiên cậu thì cũng thuần thục một chút." Triệu Xuyên nói.

Người mới hiển nhiên chính là chỉ Tạ Loan, Tạ Loan không nghe đoạn nói chuyện trước đó nên không hiểu là chuyện gì, vì thế khó hiểu nhìn về phía Hạ Kỳ.

"Không có gì, chỉ là đổi nước cho ấu tể nhân ngư kia mà thôi." Hạ Kỳ lắc đầu, cô còn lạ gì tính tình lười nhác của Triệu Xuyên, lại còn bày đặt nói đường hoàng như vậy. Hiện giờ vừa có người mới gia nhập hiệp hội, người này đã muốn đẩy hết việc của mình cho người ta.

Nghĩ hay thật đấy!

Nếu không phải phân hội thực sự thiếu người, lại không tuyển được người mới, Hạ Kỳ đã sớm nói lão hội trưởng cho tên Triệu Xuyên này cuốn gói.

Hạ Kỳ rất có hảo cảm với vị đồng sự mới dụng tâm chăm sóc ấu tể, vì thế nhướng mày, nghiêm mặt, chuẩn bị giúp Tạ Loan nói chuyện.

"Ừm, tốt." Tạ Loan gật gật đầu, dứt khoát tiếp nhận công việc.

Hạ Kỳ nghẹn, cố gắng nuốt những lời sắp phun ra vào cổ họng. Ây da, đồng sự mới sao lại hiền như vậy, chẳng lẽ không nhận ra đối phương muốn đùn đẩy công việc cho mình à??

Tạ Loan hiển nhiên không phải không hiểu, chẳng qua anh lười tranh chấp một việc nhỏ như vậy, hơn nữa bản thân anh cũng rất nguyện ý thay nước giúp ấu tể nhân ngư.

Nếu thanh niên đã đáp ứng, Hạ Kỳ cũng không nói thêm gì nữa, bất quá nghiêm mặt liếc Triệu Xuyên: "Vật tư phân hội cần bổ sung, tôi sẽ liệt kê danh sách, buổi chiểu cậu ra ngoài mua mấy thứ ấy về."

Nói xong, Hạ Kỳ mặc kệ phản ứng của đối phương, dù sao chuyện này cũng định rồi.

Đổi nước cho ấu tể nhân ngư---- thùng gỗ vốn không lớn, lý thuyết thì thay nước là chuyện rất thoải mái, chỉ cần ôm ấu tể nhân ngư ra ngoài, đổ nước tẩy rửa thùng gỗ rồi chế nước sạch vào, sau đó thả ấu tể nhân ngư vào thùng lại là xong.

Tạ Loan ôm thùng gỗ lẫn ấu tể nhân ngư vào phòng tắm, sau đó xắn tay áo.

Bảo bảo nhân ngư trong thùng gỗ rất im lặng, ít nhất là lúc bắt đầu, Tạ Loan hoàn toàn không nghe thấy ấu tể này phát ra âm thanh, chỉ ngẩng đầu dùng ánh mắt xanh thẳm quan sát anh, gương mặt nhỏ nhắn thanh tú đáng yêu không hề có biểu tình.

Tạ Loan cũng không để ý, ngồi xổm xuống xoa xoa mái tóc ngắn vàng nhạt của bảo bảo nhân ngư, mỉm cười biểu đạt thiện ý. Tiếp đó Tạ Loan mới vươn tay cẩn thận ôm ấu tể nhân ngư ra khỏi thùng gỗ.

Thế nhưng ấu tể nhân ngư vốn rất im lặng khi bị ôm lấy thì bắt đầu theo bản năng giãy dụa, đại khái là vì sợ hãi phải rời khỏi nước, phần đuôi ấu tể quẫy lung tung đập vào quần áo Tạ Loan.

Không bao lâu sau, Tạ Loan liền bị ấu tể nhân ngư này vung một thân nước, quần áo cũng bị ướt.

Tuy có chút ngoài ý muốn nhưng Tạ Loan cũng không tức giận, anh có thể cảm giác được, ấu tể nhân ngư này rất sợ hãi.

"Không sợ, bảo bảo ngoan." Vừa trấn an, Tạ Loan vừa đẩy nhanh động tác trên tay, nhanh nhẹn đổ nước rồi rửa sạch thùng gỗ, sau đó chế đầy nước sạch rồi vội vàng ôm ấu tể nhân ngư thả vào nước.

Quả nhiên về trong nước, ấu tể nhân ngư lại an tĩnh, Tạ Loan cảm thấy ấu tể vẫn bị vây trong trạng thái hoảng sợ nên ngồi xổm xuống, kiên nhẫn trấn an.

Trên mặt cũng dính nước nhưng Tạ Loan không để ý, lúc này ấu tể nhân ngư đột nhiên vươn tay tới, tựa hồ muốn lau đi những giọt nước trên mặt Tạ Loan.

Cho dù chỉ là ấu tể nhưng ấu tể nhân ngư nhớ rõ hai người bảo mẫu giúp nó thay nước trước đó đều không cao hứng, chán ghét vì bị nó vung nước đầy người.

Thế nhưng bàn tay của ấu tể nhân ngư cũng dính nước, càng lau mặt Tạ Loan lại càng ướt hơn. Tạ Loan cũng không trách cứ, sờ sờ đầu ấu tể nhân ngư rồi tùy tiện nâng tay lau mặt, sau đó ôm thùng gỗ đã thay nước sạch ra ngoài.

Thấy thanh niên bị nước văng ướt đồ, lại nhìn ấu tể nhân ngư im lặng trong thùng gỗ, Hạ Kỳ không không khỏi: "Cậu đừng trách nó, ấu tể nhân ngư chỉ quá sợ hãi nên mới..."

Nó không phải cố ý vung nước lên người bảo mẫu, chỉ vì quá kinh hoảng nên không có cách nào khống chế hành vi của chính mình.

"Ấu tể của chủng tộc nhân ngư ở thời kỳ ấu tể không thể rời nước quá lâu, ấu tể nhân ngư này bị người ta vứt ở bãi phế thải, lúc được cứu thì đã sắp chết vì mất nước." Nói tới đây, biểu tình Hạ Kỳ có chút không đành lòng: "Cũng may người cứu đã lập tức thả nó vào nước nên mới may mắn sống sót."

Vì sao lại nhặt được một ấu tể ở bãi phế thải Á Tinh? Đương nhiên là vì cha mẹ nó cố ý vứt bỏ. Tinh cầu mà chủng tộc nhân ngư sinh sống cũng không gần Á Tinh, cố ý chạy tới một tinh cầu xa xôi vứt bỏ ấu tể, Hạ Kỳ nghĩ, cha mẹ ấu tể nhân ngư này hẳn là cực kỳ chán ghét nó, về phần nguyên nhân----

"Ấu tể này không thể nói chuyện." Là dị tật bẩm sinh, Hạ Kỳ dừng một chút mới nói thêm: "Nhưng những khi người lớn tức giận nó vẫn cảm giác được, lại càng sợ hãi hơn."

Không thể nói chuyện? Tạ Loan giật mình, trước đó anh còn nghĩ ấu tể này quá im lặng, thực không ngờ nguyên nhân lại là vậy.

"Tôi không tức giận." Tạ Loan lắc đầu, sau đó cười nói: "Làm bảo mẫu không thể vì ấu tể làm văng nước lên quần áo mà mất hứng, kia thực không hợp cách."

Nghe vậy Hạ Kỳ cũng yên lòng: "Vậy thì tốt rồi."

Chủng tộc nhân ngư lấy tiếng ca làm môi giới dị năng, đây là đặc tính của chủng tộc nhân ngư, ấu tể nhân ngư không thể nói chuyện có nghĩa là không thể nắm giữ dị năng.

Chính là dị tật bẩm sinh như vậy chẳng lẽ bản thân ấu tể có thể quyết định hay sao? Hạ Kỳ vĩnh viễn không thể hiểu được bậc làm cha mẹ sao có thể vì nguyên do này mà vứt bỏ ấu tể của mình, cô thậm chí còn cảm thấy phẩn nộ, ấu tể nhân ngư này bị vứt trong bãi phế thải, bởi vì mất nước mà thống khổ giãy dụa, nó sợ hãi biết bao nhiêu, người vứt bỏ nó có nghĩ tới không?!

Chỉ nghĩ vậy thôi, Hạ Kỳ liền cảm thấy trong bụng có một luồng lửa phừng phừng muốn bùng nổ...

Sau khi dẫn ấu tể về ổ ngủ, nhóm bảo mẫu cũng có một khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn, thế nhưng Tạ Loan không nghỉ, anh đi ra khoảng sân bên ngoài, tìm được hồ nước mà Lâm Nghĩa nói trước đó.

Tuy đối phương nói không thể dùng nhưng Tạ Loan quyết định phải tự mình kiểm tra một chút.

Hồ nước cách phòng ở cũng không xa, từ cửa hông đi ra, không tới vài bước đã thấy. Tạ Loan liếc mắt nhìn một vòng, quả nhiên đã bị rút nước, hơn nữa dưới đáy hồ quả thực đầy lá rụng cùng tro bụi.

Hồ có hình tròn, sâu khoảng một thước, dưới đáy hồ có một thứ gì đó có hình lập phương, Tạ Loan đoán đây chính là thiết bị tuần hoàn nước.

Nhảy xuống đáy ao, Tạ Loan đi tới chỗ thiết bị, ngồi xổm xuống gõ gõ thử.

Thiết bị tuần hoàn nước bị hư, làm thế nào sửa? Làm một người địa cầu sinh hoạt ở thế kỷ hai mươi mốt, Tạ Loan thực sự không có cách nào với thiết bị công nghệ cao ở thế giới này.

"Mày có cách nào để thiết bị này hoạt động trở lại không?" Tạ Loan chọt chọt quang cầu ở bên cạnh, không quá hi vọng hỏi.

Quang cầu vẫn chưa biết mấn, hẳn là đối phương vẫn chưa đưa ra chỉ dẫn cuối cùng, Tạ Loan nhớ rõ quang cầu không thể nói chuyện với mình, vì thế cũng chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi.

Không ngoài dự kiến, quang cầu hoàn toàn không phản ứng, Tạ Loan chỉ đành dựa vào chính mình.

Tìm người tới sửa là không có khả năng, đổi cái mới cũng không thể, Tạ Loan rất ý thức được tình cảnh kinh tế của phân hội này. Muốn giải quyết vấn đề thì chỉ có thể bắt tay từ thiết bị này.

Bề ngoài thiết bị không hề có chỗ nào hư hao, nếu nó bị vỡ nát này nọ thì Tạ Loan cũng chỉ có thể bất đắc dĩ từ bỏ, thế nhưng bề ngoài vẫn hoàn hảo không chút tổn hao, điều này làm Tạ Loan cảm thấy có chút hi vọng.

Theo lý mà nói, ở thời đại tinh tế, những thiết bị công nghệ cao phải rất bền mới đúng... nếu chỉnh thể vẫn còn hoàn hảo, có lẽ nó chỉ mấy bệnh vặt vãnh nghẹt nước này nọ mà thôi.

Lúc này Tạ Loan mới nhớ ra gia sản mình nghèo nàn tới mức ngay cả máy vi tính cũng không có, nếu có thể lên mạng tìm kiếm thông tin một chút thì tốt rồi---- hiện giờ chỉ có thể bình nứt không sợ vỡ.

"Mau hoạt động lại đi a----" Tạ Loan xắn tay áo, bắt đầu đấm đá thiết bị hình lập phương kia. Không biết nó chế tác từ chất liệu gì, dù sao thì cũng bị Tạ Loan vỗ bịch bịch.

Đại khái vỗ khoảng một phút thì có một âm thanh đột nhiên.

"Đô."

Theo âm thanh, phần đỉnh chóp khối lập phương sáng bừng, rất nhanh hiện lên một chuỗi số liệu xem không hiểu, với lại ngọn đèn màu lam biểu thị trạng thái khởi động cũng sáng lên.

Còn chưa kịp cao hứng, cơ hồ là cùng lúc với thiết bị tuần hoàn khôi phục vận hành, Tạ Loan đột nhiên cảm thấy mệt mỏi đến từ tinh thần, làm anh không khỏi nâng tay đỡ trán, nhắm mắt lại chờ cảm giác kỳ quái đó qua đi.

Thật đúng là bị đánh tới nghe lời? Thật không ngờ bình nứt không sợ vỡ lại có kết quả này, Tạ Loan chớp chớp mắt xác định chiếc đèn màu lam kia thực thực sáng lên, sau đó đứng dậy.

Quá trình không quan trọng, quan trọng là kết quả. Nếu thiết bị đã tốt lại thì chỉ cần dọn sạch đáy hồ nữa là có thể đổi hoàn cảnh sống tốt hơn cho ấu tể nhân ngư kia...

Ao này không tính lớn nhưng chắc chắc là rộng hơn thùng gỗ rất nhiều. Có lẽ ở trong hoàn cảnh tự do thế này, ấu tể nhân ngư sẽ có cảm giác an toàn hơn.

Dọn sạch hồ nước không tính là nhẹ nhàng, thế nhưng chỉ cần cố gắng một chút là có thể hoàn thành, Tạ Loan bận bịu suốt vài giờ, rốt cuộc cũng dọn sạch.

Sau khi bơm đầy nước vào hồ, Tạ Loan trở về phòng nói chuyện này với Hạ Kỳ, sau đó trong ánh mắt chăm chú của đối phương ôm thùng gỗ có chứa ấu tể nhân ngư ra ngoài.

"Thực xin lỗi a bảo bảo, không thể làm biển cho con, thế nhưng cái hồ này vẫn tốt hơn thùng gỗ a." Tạ Loan vừa nói vừa ôm ấu tể nhân ngư trong thùng ra đặt vào trong hồ.

Thay đổi hoàn cảnh sống, ấu tể nhân ngư nhất thời có chút không thích ứng, thế nhưng hoàn rảnh rộng rãi làm nó nhịn không được thử bơi bơi ra xung quanh, sau khi thích ứng thì còn lặn hẳn xuống nước.

Bốn phương tám hướng đều là nước, đối với ấu tể nhân như mà nói, không có hoàn cảnh nào an toàn hơn nữa.

Tạ Loan ngồi xổm bên bờ hồ quan sát, thấy bảo bảo nhân ngư thích ứng rất tốt, tựa hồ còn rất thích, anh cũng vui vẻ mỉm cười.

Nhìn một hồi, Tạ Loan phát hiện ấu tể nhân ngư bơi về phía mình, dùng ánh mắt xanh thẳm xinh đẹp chăm chú nhìn mình vài giây, sau đó đột nhiên nâng tay dụi dụi mắt.

"Làm sao vậy?" Mắt thấy ấu tể nhân ngư đột nhiên dụi mắt mãi, Tạ Loan không khỏi có chút lo lắng.

Lúc Tạ Loan nhịn không được chuẩn bị ôm ấu tể lên kiểm tra xem là chuyện gì thì anh nhìn thấy ấu tể dừng lại, sau đó hai tay tựa hồ cầm thứ gì đó, thật cẩn thận đưa tới trước mặt anh.

Bởi vì dụi hơi lâu nên hốc mắt ấu tể nhân ngư có chút đỏ ửng.

"A..." Không thể nói, ấu tể nhân ngư chỉ có thể phát ra chút âm tiết mơ hồ, trên mặt không có biểu tình, thế nhưng sâu trong ánh mắt có thể nhìn ra cảm xúc.

Trong tay ấu tể nhân ngư là thứ gì đó rất nhỏ, trong suốt lấp lánh, dưới ánh mặt trời chiếu rọi lóe sáng long lanh.

Đây là thể chất đặc thù của chủng tộc nhân ngư, nước mắt có thể hình thành thành một loại tinh thạch đặc biệt, có vài vị phu nhân thích đeo trang sức chế tác từ loại tinh thạch này.

Loại tinh thạch này nói đắt có đắt, nói rẻ cũng có rẻ. Tinh thạch của nhân ngư bình thường làm ra không hề đáng tiền, thế nhưng từ nhân ngư có dị năng cường đại thì không giống.

Tinh thạch ấu tể nhân ngư này làm ra hoàn toàn không có giá trị, thế nhưng ấu tể không hiểu, nó chỉ cảm thấy tinh thạch có thể làm lễ vật cho thanh niên.

Chú ý tới mấy viên tinh thạch nho nhỏ trong tay ấu tể nhân ngư, Tạ Loan sửng sốt ngây người một lúc, ấu tể nhân ngư vẫn nâng tay đưa về phía anh, sau đó phát ra một âm tiết: "Pa..."

Này là lễ vật, ý thức được chuyện này. Dưới ánh nhìn chăm chú của ấu tể, Tạ Loan tiếp nhận những viên tinh thạch nhỏ như hạt gạo kia, nắm chắc trong lòng bàn tay.

"Ừm... đẹp lắm." Tạ Loan vừa nói vừa thầm nghĩ, có lẽ mình nên tìm một cái hộp nhỏ để cất giữ món quà này.

Còn dư lại chút thời gian nghỉ ngơi, bởi vì dọn dẹp hồ nước mà vất vả suốt một buổi, Tạ Loan quyết định quay về ký túc xá nằm nghỉ một chút.

Vốn chỉ định ngủ nửa tiếng, thế nhưng Tạ Loan lại có cảm giác mình ngủ một giấc rất dài, trong bóng đêm an tĩnh, bên tai đột nhiên vang lên một âm thanh gấp gáp.

"A Loan! Cậu rốt cuộc cũng tỉnh rồi a, nếu không tỉnh tớ đã báo cảnh sát rồi a----"

Là âm thanh của Lục Xa, bởi vì quá quen thuộc nên Tạ Loan lập tức nhận ra, thế nhưng sao anh lại có thể nghe thấy tiếng đối phương?

Hốt hoảng mở mắt, nhìn biểu tình lo lắng của đối phương, suy nghĩ của Tạ Loan có chút đình trệ. Nơi này là sân nhà anh, chẳng lẽ anh lại xuyên ngược trở về??

Trong lúc ngây người, Tạ Loan đột nhiên nhớ tới một việc.... lúc quang cầu cưỡng chế mang anh xuyên qua từng nói hai câu. Một, chỉ là thành lập liên tiếp. Hai, sẽ không ảnh hưởng quá nhiều đến cuộc sống thật sự của anh. Hai câu nói này đại biểu cho một quy tắc nào đó, hơn nữa anh còn có thể lợi dụng nó.
Tác giả : Tửu Hĩ
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại