Hiệp Định 30 Ngày Làm Gay
Chương 40
Trương Linh Dật nghỉ ngơi hai ngày, hai ngày ấy đều để Vương Nghiễm Ninh nấu cơm, mặc dù mấy món cậu làm không được ổn lắm nhưng Trương Linh Dật vẫn hài lòng mà ăn.
Ngày thứ ba, cuối cùng Trương Linh Dật trở về Huy Đế Quốc Tế, quả nhiên lúc về công ty, Hạ Ánh Sơ liền giao cho anh một chồng kế hoạch cho bữa tiệc kỷ niệm và danh sách tham dự hội nghị, trong danh sách khách mời cũng có tên của Vương Nghiễm Ninh.
Trương Linh Dật sảng khoái mà phê duyệt, sau đó nhắn một tin cho Vương Nghiễm Ninh: [Thụ thụ, đêm nay tôi nấu cơm, cậu muốn ăn gì?]
Vương Nghiễm Ninh nhanh chóng nhắn lại: [Càng đắt càng tốt! PS: Không được làm phiền khi tôi đang làm việc, tôi là một người đàn ông đã có công ăn việc làm.]
Trương Linh Dật: “!!!"
Chẳng lẽ nhìn tôi giống một người không có việc làm hả? Trong giờ làm việc mà tôi còn cố nhắn tin là vì ai đây?
Trương Linh Dật rất oán hận!
Mặc dù Vương Nghiễm Ninh nói Trương Linh Dật đừng làm phiền mình nhưng lại tan ca về nhà sớm, lúc cậu đến nhà Trương Linh Dật còn chưa về.
Vương Nghiễm Ninh bất mãn mà bĩu môi, ngồi trong phòng khách lấy iPad ra vừa xử lí mail vừa xem TV.
Lúc đang chăm chú, điện thoại trong nhà đột nhiên vang lên.
Điện thoại bàn đặt bên cạnh ghế sô pha, Vương Nghiễm Ninh tiện tay nhấc điện thoại: “Alô."
“Linh Dật, mẹ nghe nói con bị tai nạn giao thông, con không sao chứ?" Bên kia đầu dây là một giọng nữ rất lo lắng.
Mẹ của Trương Linh Dật?
Vương Nghiễm Ninh hơi căng thẳng, nói: “Không có gì ạ, dì ơi, Trương Linh Dật chưa về nhà, con là bạn cùng phòng mới của cậu ấy, Vương Nghiễm Ninh."
Đầu dây bên kia im lặng một chút, mới cất lời nghi hoặc: “Bạn cùng phòng mới gì chứ?"
Vương Nghiễm Ninh nói tiếp: “Bạn cùng phòng cũ của cậu ấy dọn đi rồi, con là khách mới chuyển vào…"
Giọng nói gắt gỏng trong điện thoại cắt lời cậu: “Cậu đang nói bậy bạ gì đó, nhà của chúng tôi cho thuê hồi nào?"
Vương Nghiễm Ninh sững sờ: “Dì à, con là khách thuê thật mà…"
“Nhà của chúng tôi cho thuê phòng bao giờ?" Giọng điệu mẹ Trương Linh Dật chẳng hiền lành chút nào: “Rốt cuộc cậu là ai? Tại sao lại ở trong nhà tôi?"
Vương Nghiễm Ninh bị ép hỏi, cậu không biết phải làm sao, ngay lúc không biết làm thế nào thì Trương Cứu Tinh trở về.
“Trương Linh Dật, điện thoại của mẹ cậu này, cậu mau giải thích đi, vì sao mẹ cậu không tin tôi là khách thuê phòng chứ?"
Trương Linh Dật đang cầm một túi nguyên liệu đồ ăn cả kinh, đặt cái túi lên bàn rồi chạy đến, giật lấy ống nghe: “Alô, mẹ hả, là con đây!"
…
“Đúng đúng, cậu ấy không lừa mẹ, con cho thuê một phòng rồi…"
“Ha ha, kiếm vài đồng lẻ đó mà!"
“Hơ, chuyện này con sẽ giải thích với mẹ sau…"
“Ặc… Chữ bát còn chưa chổng đít lên, mẹ đừng nói bậy…"
Trương Linh Dật vừa nói chuyện điện thoại vừa phẩy tay ra hiệu Vương Nghiễm Ninh đi đi.
Vương Nghiễm Ninh là người rất tôn trọng quyền riêng tư của người khác, nếu Trương Linh Dật không muốn cậu nghe, cậu cũng sẽ không ở lại mà đi thẳng về phòng.
Nhưng điều đó không có nghĩa là cậu không nghe được bất cứ cái gì.
Nếu đúng như Trương Linh Dật nói, lúc trước anh có cho thuê phòng thì mẹ của Trương Linh Dật không thể nào không biết.
Vậy là, trước giờ nhà Trương Linh Dật chưa từng cho thuê phòng.
Thật ra mọi chuyện đơn giản như vậy, chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể nhìn ra điểm vô lý. Nhà Trương Linh Dật vốn chẳng túng thiếu, hơn nữa công việc của anh cũng không tệ, sau khi tốt nghiệp người ta đều phải thuê phòng trọ còn anh đã có nhà riêng, sao lại chịu áp lực kinh tế gì chứ.
Vậy nên Trương Linh Dật nói cho thuê phòng chỉ để cho mình đến ở.
Thế nhưng tại sao Trương Linh Dật phải làm như thế?
Chỉ là bạn bè giúp đỡ nhau hay là còn lý do gì khác?
Vương Nghiễm Ninh ngẩn người ngồi bên mép giường.
Không thể kiểm soát suy nghĩ của mình mà chờ mong, thế nhưng cảm giác sợ hãi mất mát lại khiến cậu không thể không bắt mình đừng suy nghĩ bậy bạ.
Thứ cảm giác chờ mong nhưng lại sợ bị tổn thương khiến cậu luôn lo sợ và nghi ngờ.
Cũng không biết qua bao lâu, đến khi điện thoại reo, Vương Nghiễm Ninh mới lấy lại tinh thần, cầm điện thoại lên xem, thì ra là Tôn Tư Dương.
“Tôn Mập Mạp à, chuyện gì thế?" Vương Nghiễm Ninh đi đến ô cửa sổ có bệ, để một chân lên bệ cửa ngồi xuống, chân kia để dưới đất, tùy ý như thế này lại thoải mái dễ chịu.
“Tháng sau là kỷ niệm 60 năm ngày thành lập trường chúng ta đó, cậu có về không?" Tôn Tư Dương hỏi.
Vương Nghiễm Ninh suy nghĩ: “Không về được không?" Năm đó cậu rời đại học F mà không nói một tiếng, chỉ sợ gặp người quen lại khó giải thích.
“Cậu dám!" Tôn Tư Dương cả giận nói, “Tớ đã nói chuyện cậu trở về rồi, mọi người đều nhất trí bỏ phiếu cho cậu mời tất cả đi ăn để tạ lỗi, nếu cậu không xuất hiện coi chừng bọn tớ tìm đến công ty giết cậu luôn đó!"
Vương Nghiễm Ninh: “…" Cái tên Tôn Tư Dương nhiều chuyện này!
“Được rồi, nói mọi người đến lúc đó nhớ hạ thủ lưu tình, đừng gọi đồ ăn quá đắt đó!" Vương Nghiễm Ninh thở dài.
“Chuyện đó làm sao có thể." Nghe Vương Nghiễm Ninh đồng ý, giọng nói Tôn Tư Dương vui sướng hẳn, “Bọn tớ đã chọn thực đơn sẵn rồi."
Vương Nghiễm Ninh: “…"
Cúp máy, Vương Nghiễm Ninh cách ô cửa sổ nhìn ra bên ngoài, cảnh đêm bao la mờ mịt, ánh đèn lấp lánh như những đóa hoa.
Cửa phòng vang lên tiếng gõ, Trương Linh Dật đẩy cửa ra một khe nhỏ, ló đầu ra nói: “Thụ thụ, tôi làm cơm xong rồi nè, ra ăn đi!"
Lúc này Vương Nghiễm Ninh mới sực tỉnh, ngơ ngác nói: “Ừm."
Quả nhiên Trương Linh Dật nghe theo lời dặn của Vương Nghiễm Ninh, chuẩn bị một bàn toàn là thức ăn ngon.
Cua đồng hấp, nấm trà tân[1] chiên giòn, cà ri tôm càng và một nồi canh củ mài nấu sườn heo.
Vương Nghiễm Ninh lia mắt qua bàn ăn, đột nhiên chảy nước miếng ròng ròng, lập tức quăng hết mấy cái rắc rối nên núi A Lý Sơn[2] hết.
“Ăn ngon không?" Trương Linh Dật nhìn Vương Nghiễm Ninh đầy chờ mong.
“Grừ! Ăn!" Vương Nghiễm Ninh vứt bỏ hình tượng mà vừa ăn như hổ đói vừa dùng bàn tay dính đầy dầu mỡ mà bắt lấy vai Trương Linh Dật: “Tiểu Trương Tử, ngươi thật sự quá hiền lành rồi!"
Trương Linh Dật nhìn thoáng qua mấy dấu móng tay trên vai, có chút kích động nhưng trong lòng rất thỏa mãn: “Biết tôi hiền lành là tốt, sau này muốn tìm công thì phải tìm người giống như tôi vậy đó!"
Vương Nghiễm Ninh cắn một cái càng cua, ngẩng đầu ưỡn ngực nói: “Biến, ông đây là công!"
Trương Linh Dật có điều ngụ ý mà liếc nhìn eo của cậu, nhẹ nhàng hỏi: “Thụ thụ à, không biết bốn năm qua, cậu tập được mấy múi cơ bụng rồi?"
Đủ rồi đó Trương Ngây Thơ, cậu xem chuyện tập cơ bụng với luyện cấp giống nhau à, còn có thể tăng thêm mấy múi nữa sao?
Nhưng không thể không nói rằng Trương Linh Dật công kích rất chuẩn đấy, số múi cơ bụng vẫn là nỗi đau nhức nhối của Vương Nghiễm Ninh!
Vì vậy Vương Nghiễm Ninh méo mặt, mạnh mẽ hất đầu nói: “Cơ bụng cần chất chứ không cần lượng, mặc dù tôi chỉ có bốn múi nhưng cả bốn đều là tinh hoa của đất trời, cứng cỏi rắn chắc, chạm vào sẽ thấy ngay là số một, nhất định trong cơ bụng là máy bay chiến đấu. Còn cậu dù có sáu múi nhưng đảm bảo đều là mỡ, đụng vào nhão nhẹt, không chừng nó sẽ hợp lại thành một đó!"
Nói thế vẫn chưa xong, cậu vội kéo đĩa cà ri tôm lại trước mặt mình nói: “Để tránh tình trạng sáu múi cơ bụng của cậu hợp lại thành một, cậu nên ăn ít lại một chút đi!"
Trương Linh Dật: “…"
Trương Ngây Thơ nói: “Cậu nói cơ bụng cậu chỉ cần chạm vào cũng thấy ngay là số một hả, nói miệng không bằng chứ, chi bằng để tôi sờ một cái!"
Nói xong nhoài người về phía trước định sờ bụng Vương Nghiễm Ninh.
Anh đột nhiên làm thế, Vương Nghiễm Ninh không tránh kịp nên bị sờ trúng.
Sau đó…
“Á…A ha ha…" Vương Nghiễm Ninh hét lên, không kiểm soát được tay mà hất cả đĩa cà ri tôm về phía trước.
Lại hất trúng mặt Trương Linh Dật.
Thì đó, Vương Ngạo Kiều từng nói —— cậu sợ ngứa.
Con tôm to màu đỏ trượt từ trên mặt Trương Linh Dật xuống, tạo thành một vệt dài màu vàng, trông rất mất hình tượng!
Vương Nghiễm Ninh không kìm được mà: “Phụt——“ bật cười.
Bởi vậy mới nói ngạo kiều thụ chẳng có lương tâm gì cả!
Trương Linh Dật bắt đầu híp mắt.
Vương Nghiễm Ninh nghe có mùi nguy hiểm, vội vàng nín cười: “Trương Linh Dật, đây là do cậu chuốc lấy, không phải tôi cố ý đâu…"
“Ai thèm lo chuyện đó, cậu phải chết ở chỗ này chung với tôi!" Trương Linh Dật gào một tiếng rồi bổ nhào qua.
May thay Vương Nghiễm Ninh đã chuẩn bị sẵn sàng, lập tức đứng dậy chạy khỏi phòng ăn, Trương Linh Dật đuổi theo, Vương Nghiễm Ninh chạy đến cạnh ghế sô pha, vì vậy Trương Linh Dật như một con hổ đói rơi xuống đất.
Kỹ thuật không tệ, đè vừa khít.
Cũng vì thế mà Vương Nghiễm Ninh bị Trương Linh Dật đè lên ghế sa lông.
Trương Linh Dật: “Ha ha ha!"
Vương Nghiễm Ninh: “Mau buông ông đây ra!"
Trương Linh Dật: “Cậu gọi đi, cậu gọi thử coi, cậu có gọi rách cổ họng cũng không có người đến cứu cậu đâu…"
Thật ra đây là một giây phút mập mờ xen lúc lãng mạn, nhưng lúc này Vương Nghiễm Ninh lại nhớ đến một câu chuyện cười từng đọc trước đây, vì vậy…
Vương Nghiễm Ninh: “Rách cổ họng!"
Trương Linh Dật: “…"
Vương Nghiễm Ninh: “Không phải cậu kêu tôi gọi ‘Rách cổ họng’ sao?"
Trương Linh Dật = =|||
“Nói rách cổ họng cũng không ích gì đâu!" Trương Linh Dật đưa mặt kề sát má Vương Nghiễm Ninh, bỉ ổi nói: “Nào, liếm sạch mặt cho bản thiếu gia thì thiếu gia đây tha cho cậu một mạng!"
Đúng là vô cùng vô sỉ!
Vì vậy não Vương Nghiễm Ninh căng ra, nhoài người đưa môi về phía trước.
Định tặng cho Trương Linh Dật một nụ hôn nồng cháy?
Chuyện đó không thể xảy ra đâu, thật ra Vương Nghiễm Ninh nhanh như cắt mà cắn anh một cái rõ đau.
“Ôi mẹ ơi đau quá!" Trương Linh Dật kêu thảm một tiếng, lăn xuống ghế sô pha, bên má trái còn in dấu răng, hai mắt Trương Linh Dật ngập nước chỉ vào Vương Nghiễm Ninh: “Thụ thụ, lòng của cậu sao lại độc ác như thế! Phá hủy gương mặt đẹp đẽ của người ta rồi!"
“Không đâu!" Vương Nghiễm Ninh phủi cổ áo, nhẹ nhàng tặng thêm một dao: “Người xấu xí sẽ không bị hủy nhan sắc đâu!"
Trương Linh Dật: “…"
“Hừ." Mặc dù Trương Linh Dật muốn chiến đấu đến cùng với Vương Nghiễm Ninh nhưng không thể ra tay với cậu ta được, bởi vậy mới nói làm trung khuyển công thật là thiệt thòi! Mềm lòng cưng chiều cái gì!
Cuối cùng đành phải hậm hực về phòng soi gương!
Vì thế sáng hôm sau lúc Trương Linh Dật đi làm, mọi người đều nhìn thấy bên má trái của anh dán một miếng băng keo cá nhân, chuyện này đối với một kẻ xem hình tượng như mạng sống là một chuyện không thể chấp nhận được phải không?
Vì vậy mọi người đều bị sốc!
“Quản lý Trương, mặt anh bị sao vậy?"
Trương Linh Dật làm lơ: “Bị muỗi cắn."
“Ghê quá, muỗi có thể cắn thành vết thương lớn đến vậy sao?"
“Ặc, quản lý Trương tha cho con muỗi đó sao?"
Trương Linh Dật cố gắng làm lơ: “Tôi đang ngủ nên không phát hiện."
“Á, một cơn muỗi cắn một dấu thật to trên mặt anh vậy mà anh không tỉnh dậy sao quản lý?" Đây là heo chứ còn gì nữa!
“Tôi ngủ quá say cũng không được sao?" Cuối cùng Trương Linh Dật thẹn quá hóa giận, “Hỏi nhiều như vậy làm gì, mau đi làm việc đi!"
.
.
.
___
[1] Nấm trà tân (Agrocybe aegerita): là một loại nấm thuộc họ nấm bụi. Nấm trà tân có hương vị thơm, ngon, giòn, ngọt, hàm lượng Prôtêin tương đối cao, giàu axit amin, khoáng chất và vitamin. Đây là một loại nấm ăn cũng như nấm dược liệu khá phổ biến ở Nhật Bản, Hàn Quốc, Úc và Trung Quốc.
[2] Dãy núi A Lý Sơn: là một dãy núi tại khi vực trung-nam Đài Loan.
Ngày thứ ba, cuối cùng Trương Linh Dật trở về Huy Đế Quốc Tế, quả nhiên lúc về công ty, Hạ Ánh Sơ liền giao cho anh một chồng kế hoạch cho bữa tiệc kỷ niệm và danh sách tham dự hội nghị, trong danh sách khách mời cũng có tên của Vương Nghiễm Ninh.
Trương Linh Dật sảng khoái mà phê duyệt, sau đó nhắn một tin cho Vương Nghiễm Ninh: [Thụ thụ, đêm nay tôi nấu cơm, cậu muốn ăn gì?]
Vương Nghiễm Ninh nhanh chóng nhắn lại: [Càng đắt càng tốt! PS: Không được làm phiền khi tôi đang làm việc, tôi là một người đàn ông đã có công ăn việc làm.]
Trương Linh Dật: “!!!"
Chẳng lẽ nhìn tôi giống một người không có việc làm hả? Trong giờ làm việc mà tôi còn cố nhắn tin là vì ai đây?
Trương Linh Dật rất oán hận!
Mặc dù Vương Nghiễm Ninh nói Trương Linh Dật đừng làm phiền mình nhưng lại tan ca về nhà sớm, lúc cậu đến nhà Trương Linh Dật còn chưa về.
Vương Nghiễm Ninh bất mãn mà bĩu môi, ngồi trong phòng khách lấy iPad ra vừa xử lí mail vừa xem TV.
Lúc đang chăm chú, điện thoại trong nhà đột nhiên vang lên.
Điện thoại bàn đặt bên cạnh ghế sô pha, Vương Nghiễm Ninh tiện tay nhấc điện thoại: “Alô."
“Linh Dật, mẹ nghe nói con bị tai nạn giao thông, con không sao chứ?" Bên kia đầu dây là một giọng nữ rất lo lắng.
Mẹ của Trương Linh Dật?
Vương Nghiễm Ninh hơi căng thẳng, nói: “Không có gì ạ, dì ơi, Trương Linh Dật chưa về nhà, con là bạn cùng phòng mới của cậu ấy, Vương Nghiễm Ninh."
Đầu dây bên kia im lặng một chút, mới cất lời nghi hoặc: “Bạn cùng phòng mới gì chứ?"
Vương Nghiễm Ninh nói tiếp: “Bạn cùng phòng cũ của cậu ấy dọn đi rồi, con là khách mới chuyển vào…"
Giọng nói gắt gỏng trong điện thoại cắt lời cậu: “Cậu đang nói bậy bạ gì đó, nhà của chúng tôi cho thuê hồi nào?"
Vương Nghiễm Ninh sững sờ: “Dì à, con là khách thuê thật mà…"
“Nhà của chúng tôi cho thuê phòng bao giờ?" Giọng điệu mẹ Trương Linh Dật chẳng hiền lành chút nào: “Rốt cuộc cậu là ai? Tại sao lại ở trong nhà tôi?"
Vương Nghiễm Ninh bị ép hỏi, cậu không biết phải làm sao, ngay lúc không biết làm thế nào thì Trương Cứu Tinh trở về.
“Trương Linh Dật, điện thoại của mẹ cậu này, cậu mau giải thích đi, vì sao mẹ cậu không tin tôi là khách thuê phòng chứ?"
Trương Linh Dật đang cầm một túi nguyên liệu đồ ăn cả kinh, đặt cái túi lên bàn rồi chạy đến, giật lấy ống nghe: “Alô, mẹ hả, là con đây!"
…
“Đúng đúng, cậu ấy không lừa mẹ, con cho thuê một phòng rồi…"
“Ha ha, kiếm vài đồng lẻ đó mà!"
“Hơ, chuyện này con sẽ giải thích với mẹ sau…"
“Ặc… Chữ bát còn chưa chổng đít lên, mẹ đừng nói bậy…"
Trương Linh Dật vừa nói chuyện điện thoại vừa phẩy tay ra hiệu Vương Nghiễm Ninh đi đi.
Vương Nghiễm Ninh là người rất tôn trọng quyền riêng tư của người khác, nếu Trương Linh Dật không muốn cậu nghe, cậu cũng sẽ không ở lại mà đi thẳng về phòng.
Nhưng điều đó không có nghĩa là cậu không nghe được bất cứ cái gì.
Nếu đúng như Trương Linh Dật nói, lúc trước anh có cho thuê phòng thì mẹ của Trương Linh Dật không thể nào không biết.
Vậy là, trước giờ nhà Trương Linh Dật chưa từng cho thuê phòng.
Thật ra mọi chuyện đơn giản như vậy, chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể nhìn ra điểm vô lý. Nhà Trương Linh Dật vốn chẳng túng thiếu, hơn nữa công việc của anh cũng không tệ, sau khi tốt nghiệp người ta đều phải thuê phòng trọ còn anh đã có nhà riêng, sao lại chịu áp lực kinh tế gì chứ.
Vậy nên Trương Linh Dật nói cho thuê phòng chỉ để cho mình đến ở.
Thế nhưng tại sao Trương Linh Dật phải làm như thế?
Chỉ là bạn bè giúp đỡ nhau hay là còn lý do gì khác?
Vương Nghiễm Ninh ngẩn người ngồi bên mép giường.
Không thể kiểm soát suy nghĩ của mình mà chờ mong, thế nhưng cảm giác sợ hãi mất mát lại khiến cậu không thể không bắt mình đừng suy nghĩ bậy bạ.
Thứ cảm giác chờ mong nhưng lại sợ bị tổn thương khiến cậu luôn lo sợ và nghi ngờ.
Cũng không biết qua bao lâu, đến khi điện thoại reo, Vương Nghiễm Ninh mới lấy lại tinh thần, cầm điện thoại lên xem, thì ra là Tôn Tư Dương.
“Tôn Mập Mạp à, chuyện gì thế?" Vương Nghiễm Ninh đi đến ô cửa sổ có bệ, để một chân lên bệ cửa ngồi xuống, chân kia để dưới đất, tùy ý như thế này lại thoải mái dễ chịu.
“Tháng sau là kỷ niệm 60 năm ngày thành lập trường chúng ta đó, cậu có về không?" Tôn Tư Dương hỏi.
Vương Nghiễm Ninh suy nghĩ: “Không về được không?" Năm đó cậu rời đại học F mà không nói một tiếng, chỉ sợ gặp người quen lại khó giải thích.
“Cậu dám!" Tôn Tư Dương cả giận nói, “Tớ đã nói chuyện cậu trở về rồi, mọi người đều nhất trí bỏ phiếu cho cậu mời tất cả đi ăn để tạ lỗi, nếu cậu không xuất hiện coi chừng bọn tớ tìm đến công ty giết cậu luôn đó!"
Vương Nghiễm Ninh: “…" Cái tên Tôn Tư Dương nhiều chuyện này!
“Được rồi, nói mọi người đến lúc đó nhớ hạ thủ lưu tình, đừng gọi đồ ăn quá đắt đó!" Vương Nghiễm Ninh thở dài.
“Chuyện đó làm sao có thể." Nghe Vương Nghiễm Ninh đồng ý, giọng nói Tôn Tư Dương vui sướng hẳn, “Bọn tớ đã chọn thực đơn sẵn rồi."
Vương Nghiễm Ninh: “…"
Cúp máy, Vương Nghiễm Ninh cách ô cửa sổ nhìn ra bên ngoài, cảnh đêm bao la mờ mịt, ánh đèn lấp lánh như những đóa hoa.
Cửa phòng vang lên tiếng gõ, Trương Linh Dật đẩy cửa ra một khe nhỏ, ló đầu ra nói: “Thụ thụ, tôi làm cơm xong rồi nè, ra ăn đi!"
Lúc này Vương Nghiễm Ninh mới sực tỉnh, ngơ ngác nói: “Ừm."
Quả nhiên Trương Linh Dật nghe theo lời dặn của Vương Nghiễm Ninh, chuẩn bị một bàn toàn là thức ăn ngon.
Cua đồng hấp, nấm trà tân[1] chiên giòn, cà ri tôm càng và một nồi canh củ mài nấu sườn heo.
Vương Nghiễm Ninh lia mắt qua bàn ăn, đột nhiên chảy nước miếng ròng ròng, lập tức quăng hết mấy cái rắc rối nên núi A Lý Sơn[2] hết.
“Ăn ngon không?" Trương Linh Dật nhìn Vương Nghiễm Ninh đầy chờ mong.
“Grừ! Ăn!" Vương Nghiễm Ninh vứt bỏ hình tượng mà vừa ăn như hổ đói vừa dùng bàn tay dính đầy dầu mỡ mà bắt lấy vai Trương Linh Dật: “Tiểu Trương Tử, ngươi thật sự quá hiền lành rồi!"
Trương Linh Dật nhìn thoáng qua mấy dấu móng tay trên vai, có chút kích động nhưng trong lòng rất thỏa mãn: “Biết tôi hiền lành là tốt, sau này muốn tìm công thì phải tìm người giống như tôi vậy đó!"
Vương Nghiễm Ninh cắn một cái càng cua, ngẩng đầu ưỡn ngực nói: “Biến, ông đây là công!"
Trương Linh Dật có điều ngụ ý mà liếc nhìn eo của cậu, nhẹ nhàng hỏi: “Thụ thụ à, không biết bốn năm qua, cậu tập được mấy múi cơ bụng rồi?"
Đủ rồi đó Trương Ngây Thơ, cậu xem chuyện tập cơ bụng với luyện cấp giống nhau à, còn có thể tăng thêm mấy múi nữa sao?
Nhưng không thể không nói rằng Trương Linh Dật công kích rất chuẩn đấy, số múi cơ bụng vẫn là nỗi đau nhức nhối của Vương Nghiễm Ninh!
Vì vậy Vương Nghiễm Ninh méo mặt, mạnh mẽ hất đầu nói: “Cơ bụng cần chất chứ không cần lượng, mặc dù tôi chỉ có bốn múi nhưng cả bốn đều là tinh hoa của đất trời, cứng cỏi rắn chắc, chạm vào sẽ thấy ngay là số một, nhất định trong cơ bụng là máy bay chiến đấu. Còn cậu dù có sáu múi nhưng đảm bảo đều là mỡ, đụng vào nhão nhẹt, không chừng nó sẽ hợp lại thành một đó!"
Nói thế vẫn chưa xong, cậu vội kéo đĩa cà ri tôm lại trước mặt mình nói: “Để tránh tình trạng sáu múi cơ bụng của cậu hợp lại thành một, cậu nên ăn ít lại một chút đi!"
Trương Linh Dật: “…"
Trương Ngây Thơ nói: “Cậu nói cơ bụng cậu chỉ cần chạm vào cũng thấy ngay là số một hả, nói miệng không bằng chứ, chi bằng để tôi sờ một cái!"
Nói xong nhoài người về phía trước định sờ bụng Vương Nghiễm Ninh.
Anh đột nhiên làm thế, Vương Nghiễm Ninh không tránh kịp nên bị sờ trúng.
Sau đó…
“Á…A ha ha…" Vương Nghiễm Ninh hét lên, không kiểm soát được tay mà hất cả đĩa cà ri tôm về phía trước.
Lại hất trúng mặt Trương Linh Dật.
Thì đó, Vương Ngạo Kiều từng nói —— cậu sợ ngứa.
Con tôm to màu đỏ trượt từ trên mặt Trương Linh Dật xuống, tạo thành một vệt dài màu vàng, trông rất mất hình tượng!
Vương Nghiễm Ninh không kìm được mà: “Phụt——“ bật cười.
Bởi vậy mới nói ngạo kiều thụ chẳng có lương tâm gì cả!
Trương Linh Dật bắt đầu híp mắt.
Vương Nghiễm Ninh nghe có mùi nguy hiểm, vội vàng nín cười: “Trương Linh Dật, đây là do cậu chuốc lấy, không phải tôi cố ý đâu…"
“Ai thèm lo chuyện đó, cậu phải chết ở chỗ này chung với tôi!" Trương Linh Dật gào một tiếng rồi bổ nhào qua.
May thay Vương Nghiễm Ninh đã chuẩn bị sẵn sàng, lập tức đứng dậy chạy khỏi phòng ăn, Trương Linh Dật đuổi theo, Vương Nghiễm Ninh chạy đến cạnh ghế sô pha, vì vậy Trương Linh Dật như một con hổ đói rơi xuống đất.
Kỹ thuật không tệ, đè vừa khít.
Cũng vì thế mà Vương Nghiễm Ninh bị Trương Linh Dật đè lên ghế sa lông.
Trương Linh Dật: “Ha ha ha!"
Vương Nghiễm Ninh: “Mau buông ông đây ra!"
Trương Linh Dật: “Cậu gọi đi, cậu gọi thử coi, cậu có gọi rách cổ họng cũng không có người đến cứu cậu đâu…"
Thật ra đây là một giây phút mập mờ xen lúc lãng mạn, nhưng lúc này Vương Nghiễm Ninh lại nhớ đến một câu chuyện cười từng đọc trước đây, vì vậy…
Vương Nghiễm Ninh: “Rách cổ họng!"
Trương Linh Dật: “…"
Vương Nghiễm Ninh: “Không phải cậu kêu tôi gọi ‘Rách cổ họng’ sao?"
Trương Linh Dật = =|||
“Nói rách cổ họng cũng không ích gì đâu!" Trương Linh Dật đưa mặt kề sát má Vương Nghiễm Ninh, bỉ ổi nói: “Nào, liếm sạch mặt cho bản thiếu gia thì thiếu gia đây tha cho cậu một mạng!"
Đúng là vô cùng vô sỉ!
Vì vậy não Vương Nghiễm Ninh căng ra, nhoài người đưa môi về phía trước.
Định tặng cho Trương Linh Dật một nụ hôn nồng cháy?
Chuyện đó không thể xảy ra đâu, thật ra Vương Nghiễm Ninh nhanh như cắt mà cắn anh một cái rõ đau.
“Ôi mẹ ơi đau quá!" Trương Linh Dật kêu thảm một tiếng, lăn xuống ghế sô pha, bên má trái còn in dấu răng, hai mắt Trương Linh Dật ngập nước chỉ vào Vương Nghiễm Ninh: “Thụ thụ, lòng của cậu sao lại độc ác như thế! Phá hủy gương mặt đẹp đẽ của người ta rồi!"
“Không đâu!" Vương Nghiễm Ninh phủi cổ áo, nhẹ nhàng tặng thêm một dao: “Người xấu xí sẽ không bị hủy nhan sắc đâu!"
Trương Linh Dật: “…"
“Hừ." Mặc dù Trương Linh Dật muốn chiến đấu đến cùng với Vương Nghiễm Ninh nhưng không thể ra tay với cậu ta được, bởi vậy mới nói làm trung khuyển công thật là thiệt thòi! Mềm lòng cưng chiều cái gì!
Cuối cùng đành phải hậm hực về phòng soi gương!
Vì thế sáng hôm sau lúc Trương Linh Dật đi làm, mọi người đều nhìn thấy bên má trái của anh dán một miếng băng keo cá nhân, chuyện này đối với một kẻ xem hình tượng như mạng sống là một chuyện không thể chấp nhận được phải không?
Vì vậy mọi người đều bị sốc!
“Quản lý Trương, mặt anh bị sao vậy?"
Trương Linh Dật làm lơ: “Bị muỗi cắn."
“Ghê quá, muỗi có thể cắn thành vết thương lớn đến vậy sao?"
“Ặc, quản lý Trương tha cho con muỗi đó sao?"
Trương Linh Dật cố gắng làm lơ: “Tôi đang ngủ nên không phát hiện."
“Á, một cơn muỗi cắn một dấu thật to trên mặt anh vậy mà anh không tỉnh dậy sao quản lý?" Đây là heo chứ còn gì nữa!
“Tôi ngủ quá say cũng không được sao?" Cuối cùng Trương Linh Dật thẹn quá hóa giận, “Hỏi nhiều như vậy làm gì, mau đi làm việc đi!"
.
.
.
___
[1] Nấm trà tân (Agrocybe aegerita): là một loại nấm thuộc họ nấm bụi. Nấm trà tân có hương vị thơm, ngon, giòn, ngọt, hàm lượng Prôtêin tương đối cao, giàu axit amin, khoáng chất và vitamin. Đây là một loại nấm ăn cũng như nấm dược liệu khá phổ biến ở Nhật Bản, Hàn Quốc, Úc và Trung Quốc.
[2] Dãy núi A Lý Sơn: là một dãy núi tại khi vực trung-nam Đài Loan.
Tác giả :
Lâm Tri Lạc