Hiệp Định 30 Ngày Làm Gay
Chương 25
Làm gay ngày thứ hai mươi – Phần 1
[ Vì người yêu mà ăn dấm chua một lần ]
Hiển nhiên Vu Hải Ninh vẫn còn lý trí nên không chạy đến nơi vắng vẻ mà thoải mái ngồi bên hồ nước ngẩn người.
Lúc Vương Nghiễm Ninh đến liền ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, đúng là uống say rồi.
“Này, cô không sao chứ?" Vương Nghiễm Ninh không có thành ý mà ngồi xổm kế Vu Hải Ninh.
Vu Hải Ninh chậm rãi quay đầu, nhìn thấy Vương Nghiễm Ninh liền mơ màng cười ngây thơ: “Nghiễm… Nghiễm Ninh… Anh đến rồi…" Dứt lời liền dựa vào người Vương Nghiễm Ninh.
Vương Nghiễm Ninh vội vàng đỡ cô ta, không để cô ta dựa vào người mình, cau mày nói: “Sao cô uống nhiều quá vậy?"
“Nhớ anh…" Vu Hải Ninh mơ mơ màng màng nói xong, nghiêng đầu một cái, ngả lên cánh tay của Vương Nghiễm Ninh, rõ ràng đã ngủ say.
Trời đất ơi, chuyện này là sao đây?
Vương Nghiễm Ninh bối rối nhìn Vu Hải Ninh, lúc cô ta ngủ trông trong sáng và đẹp biết chừng nào, hiếm khi còn say đến như vậy, lại còn chẳng trang điểm.
Thế nhưng vấn đề là Vương Nghiễm Ninh chẳng có cảm giác gì với cô ta cả!
“Này, cô đừng ngủ chứ! Dậy…" Vương Nghiễm Ninh vỗ vỗ mặt Vu Hải Ninh, Vu Hải Ninh mơ màng ừ một tiếng nhưng chẳng dậy nổi.
Đây đúng là rắc rối mà!
Cậu chỉ là một người bạn cùng trường vì trách nhiệm mà đến xem xem cô ta có nguy hiểm gì không thôi!
Bởi vậy người ta nói, đúng là người tốt khó làm!
Vương Nghiễm Ninh chửi thầm trong lòng như điên, vừa im lặng nhìn vừa nhận mệnh mà nâng Vu Hải Ninh dậy.
Sau đó lấy điện thoại của Vu Hải Ninh gọi cho bạn cùng phòng của cô ta đến đón, nhưng gọi mãi mà không có ai bắt máy.
Vương Nghiễm Ninh cảm thấy có chút không đúng, nhưng giờ là cuối học kỳ nên mọi người hẳn đều dồn sức vào ôn tập sau đó lăn ra ngủ nên không tìm thấy ai cũng là chuyện thường tình, vì vậy cũng không nghĩ ngợi nữa.
Vì kế hoạch hôm nay, đành phải ở bên ngoài tìm một khách sạn cho Vu Hải Ninh qua đêm.
May thay quanh trường học có rất nhiều khách sạn.
Vương Nghiễm Ninh nửa ôm nửa kéo Vu Hải Ninh từ hồ Nguyệt Lượng đến một khách sạn gần đấy, trong lúc di chuyển, nhiều lần Vu Hải Ninh dùng bộ ngực mềm cọ vào cánh tay của Vương Nghiễm Ninh, tựa như hồi cậu còn theo đuổi cô ta, lúc hẹn hò với Vu Hải Ninh thường xảy ra chuyện này.
Nhưng mà, Vương Nghiễm Ninh đau lòng phát hiện, lúc trước nếu chính mình không cẩn thận đụng phải bộ ngực của Vu Hải Ninh, cả người sẽ như con nai con đi loạn, tung tăng như chim sẻ luôn. Thế nhưng mà, bây giờ một chút xao động cũng không có.
Chẳng lẽ đã bị cong thật rồi? Đúng là một chuyện xấu!
Vương Nghiễm Ninh đau khổ mở cửa phòng, nặng trĩu tâm trạng mà dìu Vu Hải Ninh vào phòng, đặt cô ta lên giường rồi ngồi bên mép giường thở dài, chuẩn bị ra về.
Không ngờ cậu vừa đứng lên, Vu Hải Ninh cũng ngồi dậy. Ngón tay dài nhọn hoắt nắm lấy tay Vương Nghiễm Ninh, giọng nói nũng nịu còn mang theo men say, quyến rũ không nói nên lời: “Nghiễm Ninh… đừng đi…"
Vương Nghiễm Ninh rút tay về, nói: “Ở đây rất an toàn, cô cứ yên tâm mà ngủ."
Vu Hải Ninh như không nghe thấy lời cậu nói, cả người nhích lại, cơ thể chẳng biết vô tình hay cố tình cọ vào người Vương Nghiễm Ninh, đôi tay cũng thuận thế mà vòng qua vai cậu, bờ môi anh đào kề sát tai Vương Nghiễm Ninh, thì thầm: “Nghiễm Ninh… đừng đi… em… thích… thích anh…"
Khóe môi Vương Nghiễm Ninh giật giật, cậu vội vàng tránh cái ôm của Vu Hải Ninh, lạnh lùng nói: “Cô uống nhiều quá rồi."
Phải có chừng mực chứ!
Chuyện đến nước này, Vương Nghiễm Ninh cũng có thể đoán được, lần này Vu Hải Ninh say rượu có hơi kỳ quặc.
Nhưng mà cô ta muốn giở trò gì đây, một chút hứng thú cậu cũng không có.
Thứ nhất, cậu không tin Vu Hải Ninh thích mình thật, mà cho dù Vu Hải Ninh thật sự thích đi chăng nữa, bây giờ cậu cũng không muốn đáp lại.
Vương Nghiễm Ninh hơi đau đầu, mặc dù đã hết kiên nhẫn nhưng thái độ đối đãi với mọi người khá tốt nên không thể nào nói mấy lời khó nghe với mấy cô gái được.
Nhưng Vu Hải Ninh chẳng biết lòng Vương Nghiễm Ninh đang rối ren, toàn bộ đại học F đều biết, dù Vương Nghiễm Ninh có rất nhiều người theo đuổi nhưng cậu ta mắt cao hơn đầu, nhìn ai cũng chướng mắt, mãi cho đến năm ba đại học, mới lần đầu biết tình cảm là gì.
Đối tượng đầu tiên lại là Vu Hải Ninh.
Vì thế mà Vu Hải Ninh rất chắc chắn, cho dù Vương Nghiễm Ninh biết mình có quan hệ mập mờ với Trương Linh Dật hay với các chàng trai khác, Vương Nghiễm Ninh chỉ có thể đau lòng khổ sở, chỉ cần mình nói yêu thương nhung nhớ, chủ động lấy lòng, kinh nghiệm tình trường của cậu lại kém cỏi như vậy, tóm được cậu ta dễ như trở bàn tay.
Mà dù Vương Nghiễm Ninh thật sự thay lòng đổi dạ cô cũng chẳng sợ, Vu Hải Ninh tự tin bằng sắc đẹp và thủ đoạn, để Vương Nghiễm Ninh qua đêm cùng mình chẳng phải vấn đề to tát gì.
Đàn ông ai mà chẳng háo sắc, sắc đẹp kề bên, ai lại dám đưa tay đẩy.
Nhất là bộ dáng cự tuyệt của Vương Nghiễm Ninh, rõ ràng rất trẻ con trong chuyện này, chỉ cần cho cậu chút mật ngọt, lại chẳng sợ cậu ta không chìm đắm sao?
Vu Hải Ninh vừa tính toán vừa để áo mình trễ một bên. Cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, mấy nút đầu đều bị cởi ra, lộ ra chiếc áo ngực ren màu hồng phấn.
Dáng người đẹp cùng với gương mặt mỹ miều, nếu là đàn ông bình thường đã sớm bổ nhào đến rồi.
Nhưng Vương Nghiễm Ninh chỉ đau khổ mà vỗ trán, cậu không muốn nói tiếp, chỉ muốn rời khỏi đây.
“Nghiễm Ninh…" Vu Hải Ninh từ phía sau ôm lấy eo của cậu, bộ ngực sữa lộ hẳn ra ngoài nhẹ nhàng cọ vào lưng cậu, “Nghiễm Ninh… Em thích anh… Rất rất thích anh, em thật hối hận không nói với anh… những lời này sớm hơn, em rất nhớ anh…"
Xong rồi, nhưng không có động tĩnh gì sất.
Vương Nghiễm Ninh lẳng lặng chửi thầm, đương định lạnh lùng vô tình mà hất bàn tay của Vu Hải Ninh đang ôm eo cậu, không ngờ bàn tay kia thình lình trượt xuống, chạm vào bộ phận nhạy cảm nào đó.
“Oái!" Vương Nghiễm Ninh giật nảy mình, nhảy dựng lên tránh khỏi Vu Hải Ninh, đôi mắt tối sầm, nói: “Vu Hải Ninh, xin cô tự trọng."
Sắc mặt Vu Hải Ninh xem chừng còn khó coi hơn cậu, cô không thể tin mà nhìn Vương Nghiễm Ninh, sắc mặt thay đổi, cuối cùng không kìm được nói: “Nghiễm Ninh… chẳng lẽ anh bị… bất lực?"
Dù cô chỉ mới chạm một cái, nhưng với kinh nghiệm của mình, cô biết rõ Vương Nghiễm Ninh chẳng có một chút phản ứng gì.
Nhưng ban đêm gió to[1], cô đã đi đến bước này, mà trong lúc này, chỉ cần là đàn ông, mặc kệ cô gái trước mặt có phải người mình yêu hay không, không thể không có phản ứng được.
Vu Hải Ninh cũng chưa từng nghi ngờ năng lực của mình, dĩ nhiên là phải hoài nghi năng lực “chào cờ" của Vương Nghiễm Ninh rồi.
Sẽ không xui xẻo như vậy chứ? Chẳng lẽ trước giờ Vương Nghiễm Ninh không quen bạn gái là vì nguyên nhân này?
Trong mắt Vu Hải Ninh ánh lên cảm giác xem thường.
“Cô nghĩ nhiều quá rồi đó." Vương Nghiễm Ninh rất bình tĩnh, “Chỉ là nhìn cô thì tôi không thể cương nổi." Nói xong thì quay người mở cửa, bước đi chẳng quay đầu lại.
Vu Hải Ninh ngẩn ngơ đứng yên tại chỗ, một hồi vẫn không phục hồi được tinh thần trước câu nói cuối cùng của Vương Nghiễm Ninh.
Nhưng thật ra, Vương Nghiễm Ninh chẳng hề bình tĩnh như lúc đứng trước mặt Vu Hải Ninh, lúc cậu bước ra khỏi khách sạn, tựa như đang vắt chân lên cổ mà chạy.
Đương nhiên là cậu không bất lực. Trước đó không lâu cậu còn cương một lần.
Nhưng mà đối tượng của lần đó…
Vương Nghiễm Ninh đón gió rơi lệ, gái đẹp như Vu Hải Ninh ôm cậu mà cậu chẳng có phản ứng, trong khi chỉ ngồi trên mình Trương Linh Dật đùa giỡn một tí đã dựng đứng lên.
Còn chuyện gì xui xẻo hơn chuyện này nữa không?
Vì trốn tránh sự thật tàn khốc kia, Vương Nghiễm Ninh quyết định trở về nhà đánh một giấc thật ngon.
…
Sáng ngày thứ hai, chuyên ngành Marketing có một môn thi, lúc Vương Nghiễm Ninh bước ra khỏi phòng thi thì bắt gặp ánh mắt bất bình thường của mọi người.
Còn có mấy cậu bạn thân thiết trong lớp chạy đến hỏi cậu: “Nghiễm Ninh, dạo này cậu… làm sao thế?"
Vương Nghiễm Ninh bị hỏi mấy câu không đầu không đuôi, khó hiểu hỏi lại: “Làm sao cái gì?"
“Là chuyện tình cảm đó?" Bộ dáng cậu bạn hơi gấp gáp.
Vương Nghiễm Ninh lờ mờ trả lời: “Vẫn như trước thôi."
“À…" Cậu ta hơi thất vọng, thuận miệng nói thêm hai câu, thấy mình hỏi cũng như không, đành phải hậm hực bỏ đi.
Trong lòng Vương Nghiễm Ninh thầm thấy không ổn, liền kéo Tôn Tư Dương lại hỏi: “Hai ngày nay có tin tức gì nói về tớ không?"
Tối qua Tôn Tư Dương ôn bài đến tận nửa đêm nên chẳng có thời gian đâu mà nghe ngóng, nghe thấy Vương Nghiễm Ninh nói vậy thì hơi sửng sốt, vô thức mở điện thoại di động ra xem.
Hotboy Vương Nghiễm Ninh là gương mặt nổi bật trên 4rum F Tinh Nhân, bất kể chuyện gió thổi cỏ lay gì của cậu ta cũng sẽ được post lên F Tinh Nhân ngay, Tôn Tư Dương đã quen nhìn thấy mấy tin đồn về Vương Nghiễm Ninh rồi.
Một lát sau.
“Áaaaaaaa——“ Tôn Tư Dương thét lên.
“Làm cái gì vậy?" Vương Nghiễm Ninh đau đầu vì tiếng thét của cậu ta.
“Nghiễm Ninh, tối qua cậu đi mướn phòng ngủ chung với Vu Hải Ninh hả?" Tôn Tư Dương cả kinh hỏi.
Vương Nghiễm Ninh nheo mắt, giật lấy điện thoại xem xem, lại là topic được ghim ở đầu trang, vừa nhìn thấy tiêu đề đã giật mình ——
“Vương Nghiễm Ninh cướp được mỹ nhân hoàn toàn đánh bại Trương Linh Dật, trước ngày thi mướn phòng trọ cùng Vu Hải Ninh."
Bố khỉ, chẳng lẽ mấy topic lá cải giật tít kiểu này không bị hài hòa[2] sao?
Vương Nghiễm Ninh run rẩy ấn vào, chủ topic dùng giọng văn hưng phấn thổn thức mà miêu tả lại cảnh chính mình trông thấy Vương Nghiễm Ninh dẫn Vu Hải Ninh vào mướn phòng khách sạn.
Sau đó còn chém gió rằng có phải Vương Nghiễm Ninh đã đánh bại Trương Linh Dật hay chưa, theo đuổi được cô nàng Vu Hải Ninh rồi phải không, vân vân và vân vân.
Rõ ràng còn đính kèm một tấm ảnh, là cảnh Vương Nghiễm Ninh dìu Vu Hải Ninh bước vào khách sạn, trong tấm ảnh, cả người Vu Hải Ninh như dính vào người cậu, thoạt nhìn hai người đúng là trông rất mờ ám.
Topic được post vào lúc mười hai giờ tối hôm qua, không đến mười hai tiếng sau đã vọt lên 100 pages. Vốn là cuối kỳ ai ai cũng đều stress, khó thấy được tin đồn động trời trong trường thế này, lại còn liên quan đến hotboy và hotgirl nổi danh nhất trường, mọi người nháo nhào comment suy luận đủ đường.
Vốn Vương Nghiễm Ninh và Trương Linh Dật đều là người tình trong mộng của các nữ sinh trong trường, mọi người chưa từng hoài nghi bọn họ có thể theo đuổi được Vu Hải Ninh hay không, vấn đề là ai sẽ là người thắng cuộc.
Gần đây, trước sự kiện thổ lộ trong bữa tiệc tối chấn động cả trường, mọi người rất tò mò về kết quả.
Hôm nay có thể điều tra ra manh mối, dù sao ảnh ọt đều bị tuồn ra ngoài, đây gọi là tang chứng vật chứng.
Vì vậy mọi người nhao nhao cảm khái, có người nói Trương Linh Dật sao mà thua được, cũng có người nói đã sớm đoán được Vu Hải Ninh sẽ chọn Vương Nghiễm Ninh mà, vân vân và vân vân.
Nhiều nữ sinh khóc lóc dưới topic, nói Vương Nghiễm Ninh sao có thể có bạn gái, lại còn cùng nhau mướn phòng khách sạn!
Chẳng trong sáng tí nào, hình ảnh hoàng tử bị phá vỡ rồi!
Còn có vài người chua loét nói Vương Nghiễm Ninh không có mắt nhìn, Vu Hải Ninh chỉ là chiếc giày rách. Quan điểm này cũng được kha khá người ủng hộ, nhưng lập tức có một nhóm người xuất hiện vì thanh danh của Vu Hải Ninh.
Nói tóm lại là loạn xì ngầu hết trơn.
“Chuyện gì đây trời!" Vương Nghiễm Ninh ngẩng mặt kêu trời.
“Nghiễm Ninh…" Tôn Tư Dương bộn bề nhìn cậu, hồi lâu mới hỏi, “Cậu thật sự cùng Vu Hải Ninh… làm chuyện đó?"
“Không có!" Vương Nghiễm Ninh bất lực nói, “Cô ta uống say, tớ đưa cô ta vào đó ngủ thôi."
“À." Tôn Tư Dương đáp, ánh mắt chẳng mang chút tin tưởng.
Sắc đẹp trước mắt, có lẽ cậu ta thèm muốn đã lâu, hắn chẳng tin Vương Nghiễm Ninh không làm gì đó!
Trừ khi cậu ta không thể!
Vương Nghiễm Ninh chẳng muốn giải thích nữa, bởi vì cậu đột nhiên nghĩ đến một chuyện, topic này hot như vậy, không dám đảm bảo Trương Linh Dật không biết.
Mà không biết lúc cậu ta nhìn thấy sẽ phản ứng như thế nào.
Cậu vội vàng lấy điện thoại di động ra, bây giờ mới nhớ hồi sáng vào thi tắt điện thoại đến giờ mà quên mất.
Quả nhiên máy vừa khởi động chưa được bao lâu đã nhận được mấy tin nhắn của Trương Linh Dật.
[Vương Nghiễm Ninh, tôi khinh cậu!]
[Vương Nghiễm Ninh, cậu mau giải thích cho tôi chuyện gì đang xảy ra!]
[Vương Nghiễm Ninh, tôi tin cậu không phải loại người đó.]
[Vương Nghiễm Ninh mau nghe máy đi chứ!]
Là ‘Vương Nghiễm Ninh’ chứ không phải ‘thụ thụ’, xem ra Trương Linh Dật giận thật rồi.
.
.
.
___
[1] Từ gốc là “Dạ hắc phong cao", gần giống với từ “Nguyệt hắc phong cao" (Đêm trăng mờ giết người, ngày gió cao phóng hỏa), thường chỉ hoàn cảnh hiểm ác.
[2] Ý chỉ cơn bão “Hài hòa".
[ Vì người yêu mà ăn dấm chua một lần ]
Hiển nhiên Vu Hải Ninh vẫn còn lý trí nên không chạy đến nơi vắng vẻ mà thoải mái ngồi bên hồ nước ngẩn người.
Lúc Vương Nghiễm Ninh đến liền ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, đúng là uống say rồi.
“Này, cô không sao chứ?" Vương Nghiễm Ninh không có thành ý mà ngồi xổm kế Vu Hải Ninh.
Vu Hải Ninh chậm rãi quay đầu, nhìn thấy Vương Nghiễm Ninh liền mơ màng cười ngây thơ: “Nghiễm… Nghiễm Ninh… Anh đến rồi…" Dứt lời liền dựa vào người Vương Nghiễm Ninh.
Vương Nghiễm Ninh vội vàng đỡ cô ta, không để cô ta dựa vào người mình, cau mày nói: “Sao cô uống nhiều quá vậy?"
“Nhớ anh…" Vu Hải Ninh mơ mơ màng màng nói xong, nghiêng đầu một cái, ngả lên cánh tay của Vương Nghiễm Ninh, rõ ràng đã ngủ say.
Trời đất ơi, chuyện này là sao đây?
Vương Nghiễm Ninh bối rối nhìn Vu Hải Ninh, lúc cô ta ngủ trông trong sáng và đẹp biết chừng nào, hiếm khi còn say đến như vậy, lại còn chẳng trang điểm.
Thế nhưng vấn đề là Vương Nghiễm Ninh chẳng có cảm giác gì với cô ta cả!
“Này, cô đừng ngủ chứ! Dậy…" Vương Nghiễm Ninh vỗ vỗ mặt Vu Hải Ninh, Vu Hải Ninh mơ màng ừ một tiếng nhưng chẳng dậy nổi.
Đây đúng là rắc rối mà!
Cậu chỉ là một người bạn cùng trường vì trách nhiệm mà đến xem xem cô ta có nguy hiểm gì không thôi!
Bởi vậy người ta nói, đúng là người tốt khó làm!
Vương Nghiễm Ninh chửi thầm trong lòng như điên, vừa im lặng nhìn vừa nhận mệnh mà nâng Vu Hải Ninh dậy.
Sau đó lấy điện thoại của Vu Hải Ninh gọi cho bạn cùng phòng của cô ta đến đón, nhưng gọi mãi mà không có ai bắt máy.
Vương Nghiễm Ninh cảm thấy có chút không đúng, nhưng giờ là cuối học kỳ nên mọi người hẳn đều dồn sức vào ôn tập sau đó lăn ra ngủ nên không tìm thấy ai cũng là chuyện thường tình, vì vậy cũng không nghĩ ngợi nữa.
Vì kế hoạch hôm nay, đành phải ở bên ngoài tìm một khách sạn cho Vu Hải Ninh qua đêm.
May thay quanh trường học có rất nhiều khách sạn.
Vương Nghiễm Ninh nửa ôm nửa kéo Vu Hải Ninh từ hồ Nguyệt Lượng đến một khách sạn gần đấy, trong lúc di chuyển, nhiều lần Vu Hải Ninh dùng bộ ngực mềm cọ vào cánh tay của Vương Nghiễm Ninh, tựa như hồi cậu còn theo đuổi cô ta, lúc hẹn hò với Vu Hải Ninh thường xảy ra chuyện này.
Nhưng mà, Vương Nghiễm Ninh đau lòng phát hiện, lúc trước nếu chính mình không cẩn thận đụng phải bộ ngực của Vu Hải Ninh, cả người sẽ như con nai con đi loạn, tung tăng như chim sẻ luôn. Thế nhưng mà, bây giờ một chút xao động cũng không có.
Chẳng lẽ đã bị cong thật rồi? Đúng là một chuyện xấu!
Vương Nghiễm Ninh đau khổ mở cửa phòng, nặng trĩu tâm trạng mà dìu Vu Hải Ninh vào phòng, đặt cô ta lên giường rồi ngồi bên mép giường thở dài, chuẩn bị ra về.
Không ngờ cậu vừa đứng lên, Vu Hải Ninh cũng ngồi dậy. Ngón tay dài nhọn hoắt nắm lấy tay Vương Nghiễm Ninh, giọng nói nũng nịu còn mang theo men say, quyến rũ không nói nên lời: “Nghiễm Ninh… đừng đi…"
Vương Nghiễm Ninh rút tay về, nói: “Ở đây rất an toàn, cô cứ yên tâm mà ngủ."
Vu Hải Ninh như không nghe thấy lời cậu nói, cả người nhích lại, cơ thể chẳng biết vô tình hay cố tình cọ vào người Vương Nghiễm Ninh, đôi tay cũng thuận thế mà vòng qua vai cậu, bờ môi anh đào kề sát tai Vương Nghiễm Ninh, thì thầm: “Nghiễm Ninh… đừng đi… em… thích… thích anh…"
Khóe môi Vương Nghiễm Ninh giật giật, cậu vội vàng tránh cái ôm của Vu Hải Ninh, lạnh lùng nói: “Cô uống nhiều quá rồi."
Phải có chừng mực chứ!
Chuyện đến nước này, Vương Nghiễm Ninh cũng có thể đoán được, lần này Vu Hải Ninh say rượu có hơi kỳ quặc.
Nhưng mà cô ta muốn giở trò gì đây, một chút hứng thú cậu cũng không có.
Thứ nhất, cậu không tin Vu Hải Ninh thích mình thật, mà cho dù Vu Hải Ninh thật sự thích đi chăng nữa, bây giờ cậu cũng không muốn đáp lại.
Vương Nghiễm Ninh hơi đau đầu, mặc dù đã hết kiên nhẫn nhưng thái độ đối đãi với mọi người khá tốt nên không thể nào nói mấy lời khó nghe với mấy cô gái được.
Nhưng Vu Hải Ninh chẳng biết lòng Vương Nghiễm Ninh đang rối ren, toàn bộ đại học F đều biết, dù Vương Nghiễm Ninh có rất nhiều người theo đuổi nhưng cậu ta mắt cao hơn đầu, nhìn ai cũng chướng mắt, mãi cho đến năm ba đại học, mới lần đầu biết tình cảm là gì.
Đối tượng đầu tiên lại là Vu Hải Ninh.
Vì thế mà Vu Hải Ninh rất chắc chắn, cho dù Vương Nghiễm Ninh biết mình có quan hệ mập mờ với Trương Linh Dật hay với các chàng trai khác, Vương Nghiễm Ninh chỉ có thể đau lòng khổ sở, chỉ cần mình nói yêu thương nhung nhớ, chủ động lấy lòng, kinh nghiệm tình trường của cậu lại kém cỏi như vậy, tóm được cậu ta dễ như trở bàn tay.
Mà dù Vương Nghiễm Ninh thật sự thay lòng đổi dạ cô cũng chẳng sợ, Vu Hải Ninh tự tin bằng sắc đẹp và thủ đoạn, để Vương Nghiễm Ninh qua đêm cùng mình chẳng phải vấn đề to tát gì.
Đàn ông ai mà chẳng háo sắc, sắc đẹp kề bên, ai lại dám đưa tay đẩy.
Nhất là bộ dáng cự tuyệt của Vương Nghiễm Ninh, rõ ràng rất trẻ con trong chuyện này, chỉ cần cho cậu chút mật ngọt, lại chẳng sợ cậu ta không chìm đắm sao?
Vu Hải Ninh vừa tính toán vừa để áo mình trễ một bên. Cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, mấy nút đầu đều bị cởi ra, lộ ra chiếc áo ngực ren màu hồng phấn.
Dáng người đẹp cùng với gương mặt mỹ miều, nếu là đàn ông bình thường đã sớm bổ nhào đến rồi.
Nhưng Vương Nghiễm Ninh chỉ đau khổ mà vỗ trán, cậu không muốn nói tiếp, chỉ muốn rời khỏi đây.
“Nghiễm Ninh…" Vu Hải Ninh từ phía sau ôm lấy eo của cậu, bộ ngực sữa lộ hẳn ra ngoài nhẹ nhàng cọ vào lưng cậu, “Nghiễm Ninh… Em thích anh… Rất rất thích anh, em thật hối hận không nói với anh… những lời này sớm hơn, em rất nhớ anh…"
Xong rồi, nhưng không có động tĩnh gì sất.
Vương Nghiễm Ninh lẳng lặng chửi thầm, đương định lạnh lùng vô tình mà hất bàn tay của Vu Hải Ninh đang ôm eo cậu, không ngờ bàn tay kia thình lình trượt xuống, chạm vào bộ phận nhạy cảm nào đó.
“Oái!" Vương Nghiễm Ninh giật nảy mình, nhảy dựng lên tránh khỏi Vu Hải Ninh, đôi mắt tối sầm, nói: “Vu Hải Ninh, xin cô tự trọng."
Sắc mặt Vu Hải Ninh xem chừng còn khó coi hơn cậu, cô không thể tin mà nhìn Vương Nghiễm Ninh, sắc mặt thay đổi, cuối cùng không kìm được nói: “Nghiễm Ninh… chẳng lẽ anh bị… bất lực?"
Dù cô chỉ mới chạm một cái, nhưng với kinh nghiệm của mình, cô biết rõ Vương Nghiễm Ninh chẳng có một chút phản ứng gì.
Nhưng ban đêm gió to[1], cô đã đi đến bước này, mà trong lúc này, chỉ cần là đàn ông, mặc kệ cô gái trước mặt có phải người mình yêu hay không, không thể không có phản ứng được.
Vu Hải Ninh cũng chưa từng nghi ngờ năng lực của mình, dĩ nhiên là phải hoài nghi năng lực “chào cờ" của Vương Nghiễm Ninh rồi.
Sẽ không xui xẻo như vậy chứ? Chẳng lẽ trước giờ Vương Nghiễm Ninh không quen bạn gái là vì nguyên nhân này?
Trong mắt Vu Hải Ninh ánh lên cảm giác xem thường.
“Cô nghĩ nhiều quá rồi đó." Vương Nghiễm Ninh rất bình tĩnh, “Chỉ là nhìn cô thì tôi không thể cương nổi." Nói xong thì quay người mở cửa, bước đi chẳng quay đầu lại.
Vu Hải Ninh ngẩn ngơ đứng yên tại chỗ, một hồi vẫn không phục hồi được tinh thần trước câu nói cuối cùng của Vương Nghiễm Ninh.
Nhưng thật ra, Vương Nghiễm Ninh chẳng hề bình tĩnh như lúc đứng trước mặt Vu Hải Ninh, lúc cậu bước ra khỏi khách sạn, tựa như đang vắt chân lên cổ mà chạy.
Đương nhiên là cậu không bất lực. Trước đó không lâu cậu còn cương một lần.
Nhưng mà đối tượng của lần đó…
Vương Nghiễm Ninh đón gió rơi lệ, gái đẹp như Vu Hải Ninh ôm cậu mà cậu chẳng có phản ứng, trong khi chỉ ngồi trên mình Trương Linh Dật đùa giỡn một tí đã dựng đứng lên.
Còn chuyện gì xui xẻo hơn chuyện này nữa không?
Vì trốn tránh sự thật tàn khốc kia, Vương Nghiễm Ninh quyết định trở về nhà đánh một giấc thật ngon.
…
Sáng ngày thứ hai, chuyên ngành Marketing có một môn thi, lúc Vương Nghiễm Ninh bước ra khỏi phòng thi thì bắt gặp ánh mắt bất bình thường của mọi người.
Còn có mấy cậu bạn thân thiết trong lớp chạy đến hỏi cậu: “Nghiễm Ninh, dạo này cậu… làm sao thế?"
Vương Nghiễm Ninh bị hỏi mấy câu không đầu không đuôi, khó hiểu hỏi lại: “Làm sao cái gì?"
“Là chuyện tình cảm đó?" Bộ dáng cậu bạn hơi gấp gáp.
Vương Nghiễm Ninh lờ mờ trả lời: “Vẫn như trước thôi."
“À…" Cậu ta hơi thất vọng, thuận miệng nói thêm hai câu, thấy mình hỏi cũng như không, đành phải hậm hực bỏ đi.
Trong lòng Vương Nghiễm Ninh thầm thấy không ổn, liền kéo Tôn Tư Dương lại hỏi: “Hai ngày nay có tin tức gì nói về tớ không?"
Tối qua Tôn Tư Dương ôn bài đến tận nửa đêm nên chẳng có thời gian đâu mà nghe ngóng, nghe thấy Vương Nghiễm Ninh nói vậy thì hơi sửng sốt, vô thức mở điện thoại di động ra xem.
Hotboy Vương Nghiễm Ninh là gương mặt nổi bật trên 4rum F Tinh Nhân, bất kể chuyện gió thổi cỏ lay gì của cậu ta cũng sẽ được post lên F Tinh Nhân ngay, Tôn Tư Dương đã quen nhìn thấy mấy tin đồn về Vương Nghiễm Ninh rồi.
Một lát sau.
“Áaaaaaaa——“ Tôn Tư Dương thét lên.
“Làm cái gì vậy?" Vương Nghiễm Ninh đau đầu vì tiếng thét của cậu ta.
“Nghiễm Ninh, tối qua cậu đi mướn phòng ngủ chung với Vu Hải Ninh hả?" Tôn Tư Dương cả kinh hỏi.
Vương Nghiễm Ninh nheo mắt, giật lấy điện thoại xem xem, lại là topic được ghim ở đầu trang, vừa nhìn thấy tiêu đề đã giật mình ——
“Vương Nghiễm Ninh cướp được mỹ nhân hoàn toàn đánh bại Trương Linh Dật, trước ngày thi mướn phòng trọ cùng Vu Hải Ninh."
Bố khỉ, chẳng lẽ mấy topic lá cải giật tít kiểu này không bị hài hòa[2] sao?
Vương Nghiễm Ninh run rẩy ấn vào, chủ topic dùng giọng văn hưng phấn thổn thức mà miêu tả lại cảnh chính mình trông thấy Vương Nghiễm Ninh dẫn Vu Hải Ninh vào mướn phòng khách sạn.
Sau đó còn chém gió rằng có phải Vương Nghiễm Ninh đã đánh bại Trương Linh Dật hay chưa, theo đuổi được cô nàng Vu Hải Ninh rồi phải không, vân vân và vân vân.
Rõ ràng còn đính kèm một tấm ảnh, là cảnh Vương Nghiễm Ninh dìu Vu Hải Ninh bước vào khách sạn, trong tấm ảnh, cả người Vu Hải Ninh như dính vào người cậu, thoạt nhìn hai người đúng là trông rất mờ ám.
Topic được post vào lúc mười hai giờ tối hôm qua, không đến mười hai tiếng sau đã vọt lên 100 pages. Vốn là cuối kỳ ai ai cũng đều stress, khó thấy được tin đồn động trời trong trường thế này, lại còn liên quan đến hotboy và hotgirl nổi danh nhất trường, mọi người nháo nhào comment suy luận đủ đường.
Vốn Vương Nghiễm Ninh và Trương Linh Dật đều là người tình trong mộng của các nữ sinh trong trường, mọi người chưa từng hoài nghi bọn họ có thể theo đuổi được Vu Hải Ninh hay không, vấn đề là ai sẽ là người thắng cuộc.
Gần đây, trước sự kiện thổ lộ trong bữa tiệc tối chấn động cả trường, mọi người rất tò mò về kết quả.
Hôm nay có thể điều tra ra manh mối, dù sao ảnh ọt đều bị tuồn ra ngoài, đây gọi là tang chứng vật chứng.
Vì vậy mọi người nhao nhao cảm khái, có người nói Trương Linh Dật sao mà thua được, cũng có người nói đã sớm đoán được Vu Hải Ninh sẽ chọn Vương Nghiễm Ninh mà, vân vân và vân vân.
Nhiều nữ sinh khóc lóc dưới topic, nói Vương Nghiễm Ninh sao có thể có bạn gái, lại còn cùng nhau mướn phòng khách sạn!
Chẳng trong sáng tí nào, hình ảnh hoàng tử bị phá vỡ rồi!
Còn có vài người chua loét nói Vương Nghiễm Ninh không có mắt nhìn, Vu Hải Ninh chỉ là chiếc giày rách. Quan điểm này cũng được kha khá người ủng hộ, nhưng lập tức có một nhóm người xuất hiện vì thanh danh của Vu Hải Ninh.
Nói tóm lại là loạn xì ngầu hết trơn.
“Chuyện gì đây trời!" Vương Nghiễm Ninh ngẩng mặt kêu trời.
“Nghiễm Ninh…" Tôn Tư Dương bộn bề nhìn cậu, hồi lâu mới hỏi, “Cậu thật sự cùng Vu Hải Ninh… làm chuyện đó?"
“Không có!" Vương Nghiễm Ninh bất lực nói, “Cô ta uống say, tớ đưa cô ta vào đó ngủ thôi."
“À." Tôn Tư Dương đáp, ánh mắt chẳng mang chút tin tưởng.
Sắc đẹp trước mắt, có lẽ cậu ta thèm muốn đã lâu, hắn chẳng tin Vương Nghiễm Ninh không làm gì đó!
Trừ khi cậu ta không thể!
Vương Nghiễm Ninh chẳng muốn giải thích nữa, bởi vì cậu đột nhiên nghĩ đến một chuyện, topic này hot như vậy, không dám đảm bảo Trương Linh Dật không biết.
Mà không biết lúc cậu ta nhìn thấy sẽ phản ứng như thế nào.
Cậu vội vàng lấy điện thoại di động ra, bây giờ mới nhớ hồi sáng vào thi tắt điện thoại đến giờ mà quên mất.
Quả nhiên máy vừa khởi động chưa được bao lâu đã nhận được mấy tin nhắn của Trương Linh Dật.
[Vương Nghiễm Ninh, tôi khinh cậu!]
[Vương Nghiễm Ninh, cậu mau giải thích cho tôi chuyện gì đang xảy ra!]
[Vương Nghiễm Ninh, tôi tin cậu không phải loại người đó.]
[Vương Nghiễm Ninh mau nghe máy đi chứ!]
Là ‘Vương Nghiễm Ninh’ chứ không phải ‘thụ thụ’, xem ra Trương Linh Dật giận thật rồi.
.
.
.
___
[1] Từ gốc là “Dạ hắc phong cao", gần giống với từ “Nguyệt hắc phong cao" (Đêm trăng mờ giết người, ngày gió cao phóng hỏa), thường chỉ hoàn cảnh hiểm ác.
[2] Ý chỉ cơn bão “Hài hòa".
Tác giả :
Lâm Tri Lạc