Hiền Tri Thiên Lý
Chương 121: Kiệt Ngao (2)
Edit + beta: Tiểu Lăng
“Thưa ngài, thả Kiệt Ngao ra thật sự không sao chứ ạ?" Rời khỏi hầm giam, Áo Sâm vẫn luôn im lặng không nhịn được hỏi nhỏ.
“Có gì quan trọng đâu nào?" Lai Địch tùy ý đáp.
Áo Sâm hơi ngừng, lại hỏi tiếp: “Nếu vậy, có cần triệu đội hộ vệ Duy Tạp Tư ở thành Minh về không ạ?"
“Triệu về?" Lai Địch cười như không cười nhìn anh ta, “Vì sao?"
Áo Sâm sửng sốt, nói: “Kiệt Ngao giết người không phân địch ta, nếu không triệu họ về, sợ là họ sẽ bị…" Chưa nói hết lời cuối, giọng anh ta đã dần biến mất. Vì anh ta nhìn thấy trên môi Lai Địch nở nụ cười, nhưng trong mắt hắn ta lại không có chút cảm xúc nào.
Anh ta lập tức hiểu ý Lai Địch, lòng lạnh đi. Đám hộ vệ kia hoàn toàn không biết gì về Kiệt Ngao, nếu họ bị giết là có thể loại bỏ hiềm nghi của gia tộc Duy Tạp Tư; nếu họ bị triệu về, ngược lại, lại dễ dàng khiến người ta hoài nghi.
Người đàn ông này, hoàn toàn không quan tâm đến sống chết của những hộ vệ đó…
Kiệt Ngao bước ra từ hồ tắm lớn, cơ thể cường tráng khiến hầu gái phục vụ bên cạnh phải đỏ mặt xấu hổ.
Gã vung quần áo hầu gái đưa tới ra, mỗi tay ôm một cô hầu gái, thoải mái đi vào trong phòng.
Cả đêm chỉ nghe thấy trong phòng truyền ra tiếng rên rỉ đau đớn mà sung sướng của hầu gái…
Sớm hôm sau, Kiệt Ngao sảng khoái tinh thần rời phòng, được người hầu dẫn lên tàu con thoi Lai Địch chuẩn bị cho gã.
Mà trong phòng, hai cô hầu gái trần truồng vặn vẹo trên ga giường nhuốm máu, rõ ràng đã trút hơi thở cuối cùng, nhưng trên mặt lại vẫn giữ vẻ sung sướng…
Kiệt Ngao ngồi trên tàu con thoi, hai tay ôm ngực, đùi phải không ngừng rung, trong mắt lộ vẻ hưng phấn.
Dưới yêu cầu của gã, hành trình mười mấy tiếng bị rút ngắn còn bảy giờ.
Tàu con thoi hạ xuống cách thành Minh năm dặm. Kiệt Ngao nhảy xuống tàu, đứng trên đỉnh núi nhìn ra thành Minh, lưỡi duỗi ra kéo khóe môi lên, ý cười đầy mặt. Sau đó tung mình nhảy vọt mấy cái, nháy mắt đã biến mất tại chỗ.
Trên tàu con thoi, một phi công run rẩy đi từ toilet ra, mặt mũi đầy vẻ kinh hãi nhìn đồng bạn bị đánh nát đầu đang gục trong phòng lái. Sau mười mấy giây, anh ta kêu thảm thiết, chạy ra khỏi tàu con thoi…
Lúc này thành Minh vẫn đang chìm trong tĩnh lặng.
Trong nhà hàng, lính đánh thuê ngồi túm năm tụm ba, vừa hưởng thụ mỹ thực, vừa chuyện trò vui vẻ.
Đúng lúc này, cửa nhà hàng bị đẩy ra cái rầm, một người đàn ông cao lớn nghênh ngang đi vào, ánh mắt như rắn độc khiến mọi người khẽ nhíu mày.
Kiệt Ngao tùy ý tìm một bàn, dựa vào ghế, không thèm nhìn menu, tùy tiện gọi vài món.
“Anh này, ở đây có người." Bên kia bàn có một lính đánh thuê đang ngồi, anh nhìn gã khách không mời mà đến trước mặt, lạnh lùng nhắc nhở.
“Ồ? Có người ư?" Kiệt Ngao liếc anh một cái, lười biếng đáp, sau đó người hơi nhúc nhích. Chỉ nghe thấy một tiếng “phịch", người lính đánh thuê kia không hề phòng bị chút nào, bị đánh bay ra ngoài, đụng đổ mấy bàn ăn, cuối cùng ngã xuống đất, không hừ nổi một tiếng đã lõm ngực, tắt thở bỏ mạng.
Lính đánh thuê trong nhà hàng đứng phắt hết dậy nhìn một màn này.
“Ha ha, giờ chẳng phải không ai rồi à?" Kiệt Ngao dùng ngón tay gõ lên bàn, vẻ mây trôi nước chảy, dường như vừa rồi không phải gã giết người vậy.
“Mày là ai? Vì sao tùy tiện giết người?" Một lính đánh thuê nghiêm nghị quát hỏi.
Những người khác cũng nhìn gã với ánh mắt không tốt đẹp gì cho cam.
Kiệt Ngao chẳng thèm để ý, thản nhiên nói: “Tao muốn giết thì giết, sao nào?"
Hẳn tất cả ở đây chưa từng thấy có kẻ phách lối như thế bao giờ, hoàn toàn không coi giết người ra gì. Không thể nghi ngờ rằng gã đã dẫn tới nỗi phẫn nộ chung. Tất nhiên là trên tay lính đánh thuê nào cũng phải nhuốm ít máu tươi, nhưng đều bởi kết thù oán hoặc có nguyên nhân khác mà không thể không đánh nhau tới chết sống. Mà gã đàn ông này, lại không chút do dự, không một lý do.
Một lính đánh thuê triệu hồi ra ngọn lửa, hừ lạnh: “Nếu mày là cao thủ, vậy để tao xem rốt cuộc mày đáng mấy cân mấy lạng!"
Nói xong, lửa trong tay phun trào như dung nham, phóng tới chỗ Kiệt Ngao.
Kiệt Ngao không nhúc nhích, chớp mắt đã bị lửa bao phủ, người xung quanh đều thờ ơ.
Lửa tan đi, Kiệt Ngao vẫn ngồi y nguyên trên ghế, hoàn hảo không thiếu một sợi lông, lồng năng lượng trên người từ từ biến mất. Gã dùng một tay chống cằm, lười biếng hỏi: “Bắt đầu rồi hả? Tao sẵn sàng lâu rồi, ra tay đi."
Mặt người lính đánh thuê đỏ lên, đòn công kích vừa rồi của anh thậm chí còn chưa động vào được phòng ngự của gã ta, còn bị gã ta khinh thường.
Anh phẫn nộ khôn nguôi, liều mạng tổ chức cùng đồng bạn, rút vũ khí ra, gọi lửa đứng dậy.
Bóng Kiệt Ngao bỗng biến mất trên ghế, chớp mắt lại xuất hiện trước mặt người lính đánh thuê đó, một tay giữ cái đầu đang hơi nghiêng về phía trước của anh.
Rắc. Hộp sọ nổ tung, não vỡ nát, bắn tung tóe lên mặt gã.
Kiệt Ngao duỗi đầu lưỡi ra liếm, mặt lộ sắc vui vẻ.
Tất cả sợ hãi không thôi.
Đồng bạn của người bị giết kia gầm lên tức giận, đồng thời vọt tới chỗ Kiệt Ngao.
Xung quanh có không ít người khởi động vòng phòng ngự, trợ uy cho họ. Gã đàn ông trước mặt này, còn đáng sợ và khát máu hơn cả sinh vật trọc hóa.
Trong mắt Kiệt Ngao tràn đầy hưng phấn, ngay cả dị năng gã cũng không thèm dùng, chỉ vỏn vẹn mở lồng phòng hộ. Gã như một con thú trọc hóa hung tàn, dùng hơi sức thô bạo mà thu gặt lấy sinh mệnh của các lính đánh thuê, ngay cả những người không tham gia tấn công xung quanh cũng bị ảnh hưởng. Họ vừa sợ vừa giận, kẻ trước mặt đúng là một tên rồ, thấy người là giết, không chút lưu tình. Họ không do dự nữa, cùng tấn công.
Ánh năng lượng chớp lóe, lẫn với tiếng kêu rên, cả nhà hàng chìm vào trong bể máu.
Toàn thân Kiệt Ngao đầy máu, nhưng vẻ mặt gã lại vô cùng bừa bãi và hưởng thụ.
Chưa đầy mấy phút, mười người lính đánh thuê đã chết trong tay gã.
Gã đàn ông này có một tốc độ nhanh như tia chớp, một đôi tay cứng như sắt thép, và một phòng ngự không gì phá nổi.
Đang lúc gã vươn tay tới người lính đánh thuê thứ mười một, trước mặt bỗng xuất hiện một tầng nước, hóa đòn công kích của gã thành hư vô.
Lính đánh thuê ở đây đều được lớp nước này bảo vệ, tình huống hỗn loạn đã lập tức được kiểm soát.
Kiệt Ngao đứng vững, quay đầu nhìn sang.
Bóng chú Thủy dần xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, ông đeo tạp dề, lộ cánh tay trần, tay phải cầm một con dao phay sáng loáng. Đây là vũ khí khắc văn Thiên Lý chế tạo cho ông, dòng năng lượng chảy trong đó như thần binh của hơi nước, dù hình tượng của nó hơi… “dân dã" chút…
“A? Cuối cùng cũng có một kẻ ra dáng cao thủ." Kiệt Ngao đối mặt nhìn ông, miệng cười.
“Mày là ai? Dám đại khai sát giới ở thành Minh?" Chú Thủy dùng dao phay chỉ vào gã, quát hỏi.
“Vấn đề này, chờ mày ngã xuống tao sẽ trả lời." Vừa dứt lời, bóng gã đã biến mất.
Bên phải chú Thủy, nước gợn tầng sóng, một cú đấm tới gần trong gang tấc, lại không tài nào xuyên thủng vòng phòng ngự.
Những đòn công kích của Kiệt Ngao lập tức đánh tới từ bốn phương tám hướng, quanh người chú Thủy là tầng tầng sóng gợn, dường như ông đang ở trong sóng lớn.
Phòng ngự hệ nước của ông gần như đã vô địch thiên hạ, nhưng lại thiếu sức tấn công, cứ bị động như vậy cũng không kiên trì được nhiêu lâu.
Người xung quanh lại trợn mắt há mồm, họ chưa hề biết, ông chú hài hước luôn nấu ăn cho họ tới nay lại là một cao thủ thâm tàng bất lậu như vậy.
Chú Thủy nhìn đám người trong nhà hàng, mở miệng: “Muốn đánh cho đã không? Trong nhà hàng không thi triển được, ra ngoài chiến tiếp chứ?"
“Khà khà, được." Bóng Kiệt Ngao chớp lóe, người đã phá cửa ra ngoài.
Chú Thủy nói với mọi người: “Các cậu đi thông báo cho những người khác trong thành, không được tùy tiện tiếp cận gã đàn ông này. Chuyện của thành Minh, do người thành Minh giải quyết."
Nói xong, trong ánh mắt kinh thán của mọi người, ông chạy ra ngoài.
Trên quảng trường ngoài nhà hàng, đám chú Thổ và chú Kim đã đứng đấy, tạo thành một vòng tròn vây Kiệt Ngao ở giữa.
Lính đánh thuê nghe tin này đều tụ tập lại, đứng ngoài vòng vây của đám chú Thổ xem trận chiến.
Chú Thổ dáng gầy gò, mặc một bộ trang phục cũ kỹ, đứng khom lưng chắp tay, trông chẳng khác gì một ông chú trung niên bình thường.
Chú Kim da ngăm đen, nom mặt thật thà, bên miệng có một vết sẹo, thần sắc sa sút.
Hình tượng chú Âm có vẻ bình thường hơn, ăn mặc gọn gang, tay cầm linh khí Loan Âm mà Thiên Lý đưa cho ông.
Chú Linh và chú Mộc thì đứng ở xa, lẳng lặng chú ý biến hóa trong quảng trường.
Chú Hỏa – Trúc Tuần được Hữu Ý tinh lọc khôi phục đang canh giữ chỗ Hữu Ý, không tới đây.
Mà nhà thuần thú Hữu Võng cùng Vô Ảnh, Vệ Không, Tả Miện và nhóm Ngu Giả lúc này lại không ở thành Minh.
“Khà khà, không ngờ tòa thành Minh nho nhỏ này lại ngọa hổ tàng long, giấu không ít cao thủ." Kiệt Ngao ngửa đầu cười to, mặt mũi tràn đầy vẻ hưng phấn.
“Tôi biết chú Thổ là cao thủ, nhưng chú Kim và chú Âm cũng vậy à? Tôi còn tưởng chú Kim chuyên làm xây dựng cơ đấy, chú Âm thì như không việc làm, chưa thấy chú ấy làm việc tử tế bao giờ." Không ít người xì xào trong đám đông.
“Đầu bếp nhà hàng có thể vừa cầm dao phay đối kháng ngàn quân, vừa vẩy nước trồng rau nấu ăn."
“Đừng đùa, mấy chú ấy đều là người tốt, nếu tình huống chuyển biến xấu, chúng ta phải lập tức trợ giúp. Gã đàn ông này rất khủng bố, lại ra tay vô cùng ác độc. Chúng ta không thể trơ mắt nhìn người thành Minh bị tàn sát."
“Nói cũng phải, đi báo cho lão đại mau. Thành Minh lại dẫn tới một sát thần như vậy, không biết là có chuyện gì đã xảy ra nữa?"
Chú Thủy đứng vững, liếc mắt nhìn mấy người khác.
Không đợi họ nói gì, Kiệt Ngao đã nói trước: “Bớt nhảm, bắt đầu đi!"
Gã từ từ vươn tay ra, một màu u ám bao phủ vùng trời vài trăm mét quanh đó, dưới vùng trời, tất cả đều như rơi vào hầm băng.
“Cường giả lĩnh vực!" Trong đầu mọi người đồng thời vang lên tiếng đó.
Thần sắc mấy chú hơi thay đổi, nhưng không lộ vẻ giật mình mấy.
Kiệt Ngao ngẩng đầu, mở tay ra, nhắm mắt lại, nhẹ giọng: “Muốn xem chúng ma múa loạn không?"
Lời gã dứt, trong tảng mây u ám có tiếng ai oán cất lên, những đoàn sương đen vô tận xuất hiện trước mắt mọi người, chúng điên cuồng bay tán loạn khắp phía, tràn đầy oán khí và sát ý. Họ như đang đứng trong một vực quỷ.
“Là… là lĩnh vực giết ma." Một người run giọng nói.
Giết ma, là một dị năng khủng bố, lấy giết chóc và oán hận để nâng cao lực lượng; giết càng nhiều người, oán khí càng nặng, lực lượng càng mạnh. Đây là một trong những dị năng không được hoan nghênh nhất trên thế giới, một khi bị phát hiện sẽ bị cưỡng chế bóp chết. Không ngờ hôm nay lại có thể nhìn thấy dị năng giết ma đã đạt tới trình độ lĩnh vực.
Chẳng trách gã đàn ông này khát máu như vậy.
Sắc mặt của mọi người ở đây đều trở nên khó nhìn, tay chân họ lạnh buốt, với thực lực của họ, có thể đối phó được gã giết ma này sao?
E rằng dù lão đại lính đánh thuê của họ có trở về, cũng không phải là đối thủ của gã…
+++
Lời tác giả: Ừm, tạo ra một kẻ biến thái.
Nhưng tôi không thể không tiết lộ tí xíu, gã đàn ông cực độ phản diện này rất có thể là tình địch tương lai của Tra Nhĩ…
Editor: Éc...
“Thưa ngài, thả Kiệt Ngao ra thật sự không sao chứ ạ?" Rời khỏi hầm giam, Áo Sâm vẫn luôn im lặng không nhịn được hỏi nhỏ.
“Có gì quan trọng đâu nào?" Lai Địch tùy ý đáp.
Áo Sâm hơi ngừng, lại hỏi tiếp: “Nếu vậy, có cần triệu đội hộ vệ Duy Tạp Tư ở thành Minh về không ạ?"
“Triệu về?" Lai Địch cười như không cười nhìn anh ta, “Vì sao?"
Áo Sâm sửng sốt, nói: “Kiệt Ngao giết người không phân địch ta, nếu không triệu họ về, sợ là họ sẽ bị…" Chưa nói hết lời cuối, giọng anh ta đã dần biến mất. Vì anh ta nhìn thấy trên môi Lai Địch nở nụ cười, nhưng trong mắt hắn ta lại không có chút cảm xúc nào.
Anh ta lập tức hiểu ý Lai Địch, lòng lạnh đi. Đám hộ vệ kia hoàn toàn không biết gì về Kiệt Ngao, nếu họ bị giết là có thể loại bỏ hiềm nghi của gia tộc Duy Tạp Tư; nếu họ bị triệu về, ngược lại, lại dễ dàng khiến người ta hoài nghi.
Người đàn ông này, hoàn toàn không quan tâm đến sống chết của những hộ vệ đó…
Kiệt Ngao bước ra từ hồ tắm lớn, cơ thể cường tráng khiến hầu gái phục vụ bên cạnh phải đỏ mặt xấu hổ.
Gã vung quần áo hầu gái đưa tới ra, mỗi tay ôm một cô hầu gái, thoải mái đi vào trong phòng.
Cả đêm chỉ nghe thấy trong phòng truyền ra tiếng rên rỉ đau đớn mà sung sướng của hầu gái…
Sớm hôm sau, Kiệt Ngao sảng khoái tinh thần rời phòng, được người hầu dẫn lên tàu con thoi Lai Địch chuẩn bị cho gã.
Mà trong phòng, hai cô hầu gái trần truồng vặn vẹo trên ga giường nhuốm máu, rõ ràng đã trút hơi thở cuối cùng, nhưng trên mặt lại vẫn giữ vẻ sung sướng…
Kiệt Ngao ngồi trên tàu con thoi, hai tay ôm ngực, đùi phải không ngừng rung, trong mắt lộ vẻ hưng phấn.
Dưới yêu cầu của gã, hành trình mười mấy tiếng bị rút ngắn còn bảy giờ.
Tàu con thoi hạ xuống cách thành Minh năm dặm. Kiệt Ngao nhảy xuống tàu, đứng trên đỉnh núi nhìn ra thành Minh, lưỡi duỗi ra kéo khóe môi lên, ý cười đầy mặt. Sau đó tung mình nhảy vọt mấy cái, nháy mắt đã biến mất tại chỗ.
Trên tàu con thoi, một phi công run rẩy đi từ toilet ra, mặt mũi đầy vẻ kinh hãi nhìn đồng bạn bị đánh nát đầu đang gục trong phòng lái. Sau mười mấy giây, anh ta kêu thảm thiết, chạy ra khỏi tàu con thoi…
Lúc này thành Minh vẫn đang chìm trong tĩnh lặng.
Trong nhà hàng, lính đánh thuê ngồi túm năm tụm ba, vừa hưởng thụ mỹ thực, vừa chuyện trò vui vẻ.
Đúng lúc này, cửa nhà hàng bị đẩy ra cái rầm, một người đàn ông cao lớn nghênh ngang đi vào, ánh mắt như rắn độc khiến mọi người khẽ nhíu mày.
Kiệt Ngao tùy ý tìm một bàn, dựa vào ghế, không thèm nhìn menu, tùy tiện gọi vài món.
“Anh này, ở đây có người." Bên kia bàn có một lính đánh thuê đang ngồi, anh nhìn gã khách không mời mà đến trước mặt, lạnh lùng nhắc nhở.
“Ồ? Có người ư?" Kiệt Ngao liếc anh một cái, lười biếng đáp, sau đó người hơi nhúc nhích. Chỉ nghe thấy một tiếng “phịch", người lính đánh thuê kia không hề phòng bị chút nào, bị đánh bay ra ngoài, đụng đổ mấy bàn ăn, cuối cùng ngã xuống đất, không hừ nổi một tiếng đã lõm ngực, tắt thở bỏ mạng.
Lính đánh thuê trong nhà hàng đứng phắt hết dậy nhìn một màn này.
“Ha ha, giờ chẳng phải không ai rồi à?" Kiệt Ngao dùng ngón tay gõ lên bàn, vẻ mây trôi nước chảy, dường như vừa rồi không phải gã giết người vậy.
“Mày là ai? Vì sao tùy tiện giết người?" Một lính đánh thuê nghiêm nghị quát hỏi.
Những người khác cũng nhìn gã với ánh mắt không tốt đẹp gì cho cam.
Kiệt Ngao chẳng thèm để ý, thản nhiên nói: “Tao muốn giết thì giết, sao nào?"
Hẳn tất cả ở đây chưa từng thấy có kẻ phách lối như thế bao giờ, hoàn toàn không coi giết người ra gì. Không thể nghi ngờ rằng gã đã dẫn tới nỗi phẫn nộ chung. Tất nhiên là trên tay lính đánh thuê nào cũng phải nhuốm ít máu tươi, nhưng đều bởi kết thù oán hoặc có nguyên nhân khác mà không thể không đánh nhau tới chết sống. Mà gã đàn ông này, lại không chút do dự, không một lý do.
Một lính đánh thuê triệu hồi ra ngọn lửa, hừ lạnh: “Nếu mày là cao thủ, vậy để tao xem rốt cuộc mày đáng mấy cân mấy lạng!"
Nói xong, lửa trong tay phun trào như dung nham, phóng tới chỗ Kiệt Ngao.
Kiệt Ngao không nhúc nhích, chớp mắt đã bị lửa bao phủ, người xung quanh đều thờ ơ.
Lửa tan đi, Kiệt Ngao vẫn ngồi y nguyên trên ghế, hoàn hảo không thiếu một sợi lông, lồng năng lượng trên người từ từ biến mất. Gã dùng một tay chống cằm, lười biếng hỏi: “Bắt đầu rồi hả? Tao sẵn sàng lâu rồi, ra tay đi."
Mặt người lính đánh thuê đỏ lên, đòn công kích vừa rồi của anh thậm chí còn chưa động vào được phòng ngự của gã ta, còn bị gã ta khinh thường.
Anh phẫn nộ khôn nguôi, liều mạng tổ chức cùng đồng bạn, rút vũ khí ra, gọi lửa đứng dậy.
Bóng Kiệt Ngao bỗng biến mất trên ghế, chớp mắt lại xuất hiện trước mặt người lính đánh thuê đó, một tay giữ cái đầu đang hơi nghiêng về phía trước của anh.
Rắc. Hộp sọ nổ tung, não vỡ nát, bắn tung tóe lên mặt gã.
Kiệt Ngao duỗi đầu lưỡi ra liếm, mặt lộ sắc vui vẻ.
Tất cả sợ hãi không thôi.
Đồng bạn của người bị giết kia gầm lên tức giận, đồng thời vọt tới chỗ Kiệt Ngao.
Xung quanh có không ít người khởi động vòng phòng ngự, trợ uy cho họ. Gã đàn ông trước mặt này, còn đáng sợ và khát máu hơn cả sinh vật trọc hóa.
Trong mắt Kiệt Ngao tràn đầy hưng phấn, ngay cả dị năng gã cũng không thèm dùng, chỉ vỏn vẹn mở lồng phòng hộ. Gã như một con thú trọc hóa hung tàn, dùng hơi sức thô bạo mà thu gặt lấy sinh mệnh của các lính đánh thuê, ngay cả những người không tham gia tấn công xung quanh cũng bị ảnh hưởng. Họ vừa sợ vừa giận, kẻ trước mặt đúng là một tên rồ, thấy người là giết, không chút lưu tình. Họ không do dự nữa, cùng tấn công.
Ánh năng lượng chớp lóe, lẫn với tiếng kêu rên, cả nhà hàng chìm vào trong bể máu.
Toàn thân Kiệt Ngao đầy máu, nhưng vẻ mặt gã lại vô cùng bừa bãi và hưởng thụ.
Chưa đầy mấy phút, mười người lính đánh thuê đã chết trong tay gã.
Gã đàn ông này có một tốc độ nhanh như tia chớp, một đôi tay cứng như sắt thép, và một phòng ngự không gì phá nổi.
Đang lúc gã vươn tay tới người lính đánh thuê thứ mười một, trước mặt bỗng xuất hiện một tầng nước, hóa đòn công kích của gã thành hư vô.
Lính đánh thuê ở đây đều được lớp nước này bảo vệ, tình huống hỗn loạn đã lập tức được kiểm soát.
Kiệt Ngao đứng vững, quay đầu nhìn sang.
Bóng chú Thủy dần xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, ông đeo tạp dề, lộ cánh tay trần, tay phải cầm một con dao phay sáng loáng. Đây là vũ khí khắc văn Thiên Lý chế tạo cho ông, dòng năng lượng chảy trong đó như thần binh của hơi nước, dù hình tượng của nó hơi… “dân dã" chút…
“A? Cuối cùng cũng có một kẻ ra dáng cao thủ." Kiệt Ngao đối mặt nhìn ông, miệng cười.
“Mày là ai? Dám đại khai sát giới ở thành Minh?" Chú Thủy dùng dao phay chỉ vào gã, quát hỏi.
“Vấn đề này, chờ mày ngã xuống tao sẽ trả lời." Vừa dứt lời, bóng gã đã biến mất.
Bên phải chú Thủy, nước gợn tầng sóng, một cú đấm tới gần trong gang tấc, lại không tài nào xuyên thủng vòng phòng ngự.
Những đòn công kích của Kiệt Ngao lập tức đánh tới từ bốn phương tám hướng, quanh người chú Thủy là tầng tầng sóng gợn, dường như ông đang ở trong sóng lớn.
Phòng ngự hệ nước của ông gần như đã vô địch thiên hạ, nhưng lại thiếu sức tấn công, cứ bị động như vậy cũng không kiên trì được nhiêu lâu.
Người xung quanh lại trợn mắt há mồm, họ chưa hề biết, ông chú hài hước luôn nấu ăn cho họ tới nay lại là một cao thủ thâm tàng bất lậu như vậy.
Chú Thủy nhìn đám người trong nhà hàng, mở miệng: “Muốn đánh cho đã không? Trong nhà hàng không thi triển được, ra ngoài chiến tiếp chứ?"
“Khà khà, được." Bóng Kiệt Ngao chớp lóe, người đã phá cửa ra ngoài.
Chú Thủy nói với mọi người: “Các cậu đi thông báo cho những người khác trong thành, không được tùy tiện tiếp cận gã đàn ông này. Chuyện của thành Minh, do người thành Minh giải quyết."
Nói xong, trong ánh mắt kinh thán của mọi người, ông chạy ra ngoài.
Trên quảng trường ngoài nhà hàng, đám chú Thổ và chú Kim đã đứng đấy, tạo thành một vòng tròn vây Kiệt Ngao ở giữa.
Lính đánh thuê nghe tin này đều tụ tập lại, đứng ngoài vòng vây của đám chú Thổ xem trận chiến.
Chú Thổ dáng gầy gò, mặc một bộ trang phục cũ kỹ, đứng khom lưng chắp tay, trông chẳng khác gì một ông chú trung niên bình thường.
Chú Kim da ngăm đen, nom mặt thật thà, bên miệng có một vết sẹo, thần sắc sa sút.
Hình tượng chú Âm có vẻ bình thường hơn, ăn mặc gọn gang, tay cầm linh khí Loan Âm mà Thiên Lý đưa cho ông.
Chú Linh và chú Mộc thì đứng ở xa, lẳng lặng chú ý biến hóa trong quảng trường.
Chú Hỏa – Trúc Tuần được Hữu Ý tinh lọc khôi phục đang canh giữ chỗ Hữu Ý, không tới đây.
Mà nhà thuần thú Hữu Võng cùng Vô Ảnh, Vệ Không, Tả Miện và nhóm Ngu Giả lúc này lại không ở thành Minh.
“Khà khà, không ngờ tòa thành Minh nho nhỏ này lại ngọa hổ tàng long, giấu không ít cao thủ." Kiệt Ngao ngửa đầu cười to, mặt mũi tràn đầy vẻ hưng phấn.
“Tôi biết chú Thổ là cao thủ, nhưng chú Kim và chú Âm cũng vậy à? Tôi còn tưởng chú Kim chuyên làm xây dựng cơ đấy, chú Âm thì như không việc làm, chưa thấy chú ấy làm việc tử tế bao giờ." Không ít người xì xào trong đám đông.
“Đầu bếp nhà hàng có thể vừa cầm dao phay đối kháng ngàn quân, vừa vẩy nước trồng rau nấu ăn."
“Đừng đùa, mấy chú ấy đều là người tốt, nếu tình huống chuyển biến xấu, chúng ta phải lập tức trợ giúp. Gã đàn ông này rất khủng bố, lại ra tay vô cùng ác độc. Chúng ta không thể trơ mắt nhìn người thành Minh bị tàn sát."
“Nói cũng phải, đi báo cho lão đại mau. Thành Minh lại dẫn tới một sát thần như vậy, không biết là có chuyện gì đã xảy ra nữa?"
Chú Thủy đứng vững, liếc mắt nhìn mấy người khác.
Không đợi họ nói gì, Kiệt Ngao đã nói trước: “Bớt nhảm, bắt đầu đi!"
Gã từ từ vươn tay ra, một màu u ám bao phủ vùng trời vài trăm mét quanh đó, dưới vùng trời, tất cả đều như rơi vào hầm băng.
“Cường giả lĩnh vực!" Trong đầu mọi người đồng thời vang lên tiếng đó.
Thần sắc mấy chú hơi thay đổi, nhưng không lộ vẻ giật mình mấy.
Kiệt Ngao ngẩng đầu, mở tay ra, nhắm mắt lại, nhẹ giọng: “Muốn xem chúng ma múa loạn không?"
Lời gã dứt, trong tảng mây u ám có tiếng ai oán cất lên, những đoàn sương đen vô tận xuất hiện trước mắt mọi người, chúng điên cuồng bay tán loạn khắp phía, tràn đầy oán khí và sát ý. Họ như đang đứng trong một vực quỷ.
“Là… là lĩnh vực giết ma." Một người run giọng nói.
Giết ma, là một dị năng khủng bố, lấy giết chóc và oán hận để nâng cao lực lượng; giết càng nhiều người, oán khí càng nặng, lực lượng càng mạnh. Đây là một trong những dị năng không được hoan nghênh nhất trên thế giới, một khi bị phát hiện sẽ bị cưỡng chế bóp chết. Không ngờ hôm nay lại có thể nhìn thấy dị năng giết ma đã đạt tới trình độ lĩnh vực.
Chẳng trách gã đàn ông này khát máu như vậy.
Sắc mặt của mọi người ở đây đều trở nên khó nhìn, tay chân họ lạnh buốt, với thực lực của họ, có thể đối phó được gã giết ma này sao?
E rằng dù lão đại lính đánh thuê của họ có trở về, cũng không phải là đối thủ của gã…
+++
Lời tác giả: Ừm, tạo ra một kẻ biến thái.
Nhưng tôi không thể không tiết lộ tí xíu, gã đàn ông cực độ phản diện này rất có thể là tình địch tương lai của Tra Nhĩ…
Editor: Éc...
Tác giả :
Cánh Đồng Tuyết U Linh