Hiền Thê Xui Xẻo
Chương 83
Ngu Nguyệt Trác vui vẻ thảo luận cùng nhạc mẫu đại nhân về nhũ danh của bé con, cảm thấy nhũ danh này thập phần dễ nghe, hắn tin tưởng mẹ bé con cũng sẽ thích.
"..."
A Manh có thích không? Trên thực tế nàng cảm thấy cái tên này thực sự không phổ thông, vừa nghe “Tể Tể", nàng bắt đầu nghĩ đến “Tử Tử", không khỏi nhớ về đời trước cũng có một nam diễn viên cũng có một tên gọi thân mật như vậy, tuy rằng cảm thấy con trai mà gọi tên như vậy thì hơi có phần yểu điệu, nhưng bé con thôi mà, không quan trọng quá. Mà khi hiểu được từ “Tể" thành “Tử", liền cảm thấy rõ ràng là “Nhóc con thối", thật sự là nội thương nha.
“Chàng … làm sao có thể nghĩ ra cái tên như vậy?" A Manh khó khăn hỏi, không đành lòng nhìn bé con đang ngủ bên cạnh, bé con đáng thương a, cha con thật quá đáng, không biết khi lớn lên con có bài xích nhũ danh này hay không a?
Ngu Nguyệt Trác cười cười nhìn nàng, hiển nhiên tâm tình cực tốt, “Theo truyền thống Ngu gia, đại danh của đứa nhỏ phải cho một trưởng bối trong tộc đặt, nên đợi đứa nhỏ được một tuổi mới đặt tên chính, cho nên chúng ta cứ gọi bằng nhũ danh trước. Ta cảm thấy cái tên này cũng hay lắm, dễ nhớ, nàng không thấy thế sao?"
“…Ta không thấy thế!" A Manh nghiêm mặt nói.
Nghe xong, Ngu Nguyệt Trác nhướn mày, đang muốn nói gì đó, chợt có một thanh âm vang lên chen giữa cuộc đối thoại hai vợ chồng.
“Ta đã nói đệ muội không thích, ngươi còn không nghe, tên như vậy, không bằng ngươi trực tiếp gọi là tiểu tử thối, cẩn thận sau này đứa nhỏ sẽ ghét ngươi." Diêm Ly Trần từ bên ngoài bình phong nói vọng vào, có chút hàm hồ, cảm giác như đang ăn cái gì đó. Tuy A Manh nhìn không thấy, nhưng có thể tưởng tượng hình ảnh người nào đó đang dóng lỗ tai lên nghe trộm vợ chồng họ nói chuyện a.
Sau khi Hình thị rời đi, Ngu Nguyệt Trác ngay cả triều phục cũng không đổi liền lại đây, còn tiện thể dắt hai người kia theo nữa. Dung Nhan đến là để kiểm tra thân thể cho nàng, còn người mà vừa vào đã bắt đầu ăn vặt, hắn đến chỉ là để đi cùng mà thôi.
Sau đó, vừa vào đến cửa, Ngu Nguyệt Trác đã trực tiếp mở miệng hỏi nàng cảm thấy nhũ danh “Tể tể" thế nào, có hay không? Nhìn tự tin của hắn, A Manh thấy thật kỳ quái không hiểu sao hắn lại nghĩ là nàng sẽ thích, cho dù là nhũ danh, cũng không nên tùy tiện như vậy chứ? Đến khi nghe Diêm Ly Trần nói, A Manh càng xác định vị tướng quân này không nghĩ nhiều.
“Làm sao có thể? Tể Tể rất hay a, về sau nếu có con gái, chỉ cần gọi Khuê Khuê là được rồi." Ngu Nguyệt Trác không coi là đúng phản bác lại, ánh mắt từ ái nhìn bé con nằm trên giường.
"Phốc —— "
Được lắm, nghe tướng quân nói, A Manh cùng Dung Nhan đang uống trà đều phun hết, biểu hình đồng loạt thống khổ.
“Này, Khuê Khuê là có ý gì?" Diêm Ly Trần không hổ là người vô sỉ, so với hai nữ nhân có phần bình tĩnh hơn.
“Con trai là Tể Tể, con gái là Khuê Khuê, nhũ danh này không phải thực dễ hiểu sao?" Ngu Nguyệt Trác tiếp tục cười đến cao nhã, hai mắt cong lên thành hình cung.
A Manh đờ đẫn, trong lòng không còn hy vọng gì ở năng lực đặt tên của tướng quân này nữa. Mà Dung Nhan liếc nàng một cái, hàm ý không cần nói rõ cũng hiểu: ngươi về sau định sinh một con gái kêu Khuê Khuê thật sao? A Manh đỡ đẫn nhìn lại, trong lòng có đủ các loại cảm giác, nàng tình nguyện không cần sinh con gái, miễn cho về sau sẽ có người gọi con mình như vậy.
“A Manh, thấy có hay không?" Ngu Nguyệt Trác thực công bằng quay lại hỏi mẹ đứa nhỏ.
Đối mặt với gương mặt mong chờ kia, A Manh đành khổ sở phụ họa, “…Uhm.. hay … hay lắm!!!" Nếu nàng không phụ họa, trời mới biết nam nhân này có thể sẽ tìm thêm vài cái nhũ danh kỳ quái nữa để nàng tham khảo hay không.
Chờ hai vợ chồng nói thêm một lúc, Dung Nhan cũng hạ chén trà xuống, thần sắc nhàn nhạt nói cần kiểm tra, hy vọng nhà trai đi ra ngoài. Ngu Nguyệt Trác không vui, nhưng cũng hiểu được để Dung Nhan kiểm tra thân thể, nên chỉ có thể dời đến sau bình phong ngồi ăn cùng Diêm Ly Trần.
Dung Nhan kiểm tra rất nhanh, xong xuôi nói tình huống rất tốt, không có vấn đề gì, sau lại kiểm tra bé con đang ngủ, cũng không có vấn đề gì hết.
Kiểm tra xong xuôi, Dung Nhan liền cáo từ, mà Diêm Ly Trần cũng đi theo nàng.
Ngu Nguyệt Trác đứng bên giường, nhìn bé con, có chút muốn ôm bé, lại bị A Manh hoảng sợ ngăn lại. “Chàng nên đổi quần áo đi rồi hãy ôm con… Ai, mà chàng có biết cách bế bé con không?" A Manh ngoài nghi hỏi.
Ngu Nguyệt Trác khẳng định trả lời, “Không, nhưng ta là cha nó, sẽ biết cách bế con."
Nghe vậy, A Manh thấy kỳ lạ, “Không phải nam nhân luôn không muốn ôm ấp con, sợ con bị cưng chiều quá mà sinh hư sao?"
“Có chuyện vậy sao?" Ngu Nguyệt Trác so với nàng còn kinh ngạc hơn, “Cha ta chưa từng nói qua. Hơn nữa, con cái nào không gần cha mẹ? Nếu đã sinh con, đương nhiên sẽ yêu thương con, dạy dỗ con khôn lớn."
A Manh nhớ đến ngày bé mỗi khi gặp hắn, nếu là thời tiết mưa hay lạnh, hắn đều được cha hắn ôm, khi đó nàng còn thấy bé trai này thật yếu ớt, lớn như vậy còn để phụ thân bế, cũng không nghĩ thì ra cha hắn đã tạo một tấm gương tốt cho hắn a.
Lại nói, A Manh cũng rất may mắn khi được cha Ngu Nguyệt Trác yêu thương, tuy là cha hắn đột nhiên qua đời, khiến choNgu Nguyệt Trác thiếu chút mà hư hỏng, nhưng chưa từng phụ lòng mong mỏi của cha hắn, hắn đối với đứa nhỏ của chính mình cũng có đủ tư cách và tình thương của cha. Bằng không, với tính cách ác liệt của hắn, nàng nhớ rõ là hắn với trẻ con thường không kiên nhẫn, lấy sự biến thái của hắn mà nói, ai biết được hắn sẽ làm chuyện gì khiến người ta trợn mắt lên nhìn.
Hai vợ chồng nói chuyện thêm một lát, Ngu Nguyệt Trác cũng bị ép đi thay quần áo.
Đến buổi trưa, Ngu Nguyệt Trác bồi A Manh dùng bữa, sau đó lại nhìn chằm chằm A Manh uống hết canh đầu bếp làm riêng cho sản phụ, rồi mới vào thư phòng, bắt đầu làm việc.
Ngu Nguyệt Trác ở thư phòng đến tận đêm khuya, thậm chí suýt quên cả bữa tối, vẫn là A Manh cho người mang vào mới ăn, có thể thấy được tình hình công việc như thế nào, khiến cho A Manh linh cảm đã xảy ra chuyện gì. Đương nhiên, A Manh chưa quên được chuyện thích khách ngày hôm đó, tuy làm cho nàng ngoài ý muốn mà sinh non, nhưng mà kết quả cũng tốt, nàng cũng bình an sinh hạ đứa nhỏ. Mà thần kinh nàng lúc ấy cũng bị trì độn đến sợ, lại không cảm thấy có gì không ổn, hiện tại nghĩ lại, mới thấy sợ, may mà lúc ấy có Nhất Dạ cùng Diêm Ly Trần.
Phủ tướng quân đương triều bị thích khách viếng thăm, tình huống này cũng là nghiêm trọng a.
A Manh dùng cái đầu không được gọi là thông minh của mình để nhớ lại tất cả mọi việc, trong lòng nhớ kỹ lời Diêm Ly Trần, thích khách thuộc “bộ tộc Ô Mã", hôm nay khi không có việc gì, nàng cho Tri Hạ đi thăm dò một chút, lấy địa vị của nàng, đương nhiên rất nhanh nghe ngóng được một chút chuyện.
Thích khách đang bị thị vệ giam giữ thẩm vấn, nhưng lại không thu được tin tức hữu dụng gì, bởi thích khách có chút chuyên nghiệp, sau khi tỉnh dậy, liền cắn lưỡi tự sát, duy chỉ có một tên còn sống, chính là bị Nhất Dạ đá vào cằm, nghe nói vì bị đá nên cằm trật khớp, cho nên không cắn lưỡi được, lại bị bọn thị vệ trông giữ tiếp. Nhưng kết quả cũng không tra ra được gì, thích khách này thật kín miệng, dùng hình tra tấn thế nào cũng không lên tiếng, nhìn như một khối xương bất động.
Nếu không thẩm tra ra được gì, A Manh cũng không rối rắm, lại cho Tri Hạ đi hỏi thăm tình hình bộ tộc kia, Tri Hạ cũng không phụ lòng, rất nhanh liền hỏi rõ. Đến khi A Manh biết đó là bộ tộc ở trên thảo nguyên Bắc Việt, trong lòng cũng đã hiểu rõ âm mưu.
Với tư duy của người bình thường, đây chắc chắn là do một vài người ở bộ tộc kia bất mãn với Ngu Nguyệt Trác nên ôm thù lại đây đả kích. Chỉ có thể là do bọn họ đánh giá sai năng lực phòng thủ của phủ tướng quan, cho nên ba người đều bị bắt.
Khụ, đương nhiên, đó chỉ là suy đoán, A Manh nghĩ chuyện này còn gì đó ở bên trong nữa, nhưng Tri Hạ đi hỏi mà không được, cũng không biết liệu có chiến tranh hay không, Ngu Nguyệt Trác không biết có phải lại bị phái đi tiếp hay không nữa.
Nghĩ vậy, A Manh nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, trong lòng có chút âm trầm.
*******
Đêm dài, mọi người yên giấc, ngọn đèn thư phòng phủ tướng quân vẫn sáng.
Phù Cửu thấy đội trưởng thị vệ phủ đi đến, nói với người trong phòng: “Tướng quân, Tần đội trưởng đến."
“Cho hắn vào." Thanh âm Ngu Nguyệt Trác vang lên.
Nghe xong, khuôn mặt mệt mỏi của đội trưởng thị vệ chấn động, Phù Cửu cười nói với đội trưởng: “Tần đội trưởng, mời."
Tần đội trưởng chắp tay với Phù Cửu, rồi đẩy cửa đi vào.
Tần đội trưởng thi lễ với nam nhân ngồi trước bàn đang phê duyệt văn kiện, nói: “Tướng quân, thuộc hạ tra được chút tin tức từ thích khách."
"Nói."
“Bọn họ tổng cộng có năm người, đang tiến đến kinh thành, nhưng sợ người khác để ý nên vẫn chưa vào kinh, mà đang ở một ngôi miếu đổ nát bên ngoài. Ngoài ba thích khách hôm qua, còn hai người nữa chưa rõ tung tích. Thuộc hạ đã cho người đi tra xét ngôi miếu đó, phát hiện có dấu vết để lại, xem ra, bọn họ đã sớm có kế hoạch rời đi…"
Ngu Nguyệt Trác im lặng nghe, sau khi nghe xong, thản nhiên nói: “Tiếp tục theo dõi, có tin tức gì lập tức bẩm báo, còn nữa, tăng cường canh phòng trong phủ, ta không muốn có chuyện này phát sinh lần nữa."
Tần đội trưởng lên tiếng, ngẩng đầu vụng trộm nhìn khuôn mặt bình tĩnh đến quỷ dị của tướng quân, khóe miệng khẽ giật, không dám nói gì nữa. Ngày hôm qua bọn họ thất trách làm phu nhân sinh non, tướng quân giận gần chết, thiếu chút nữa dọa sợ bọn họ, đương nhiên không tránh được trừng phạt bọn họ, có thể nói là đau đến tận xương tủy đi.
Chờ khi thị vệ rời đi, Ngu Nguyệt Trác tiếp tục phê duyệt văn kiện, hai ngày này vì chuyện của bộ tộc Ô Mã quấy rồi, khiến công việc của hắn tăng lên, đến khi phu canh bên ngoài gõ mõ điểm canh lần nữa, văn kiện trên bàn mới duyệt xong.
Ngu Nguyệt Trác đặt văn kiện trong tay xuống, uống chén trà lạnh ngắt trên bàn, nước trà lạnh như băng thật khiến đầu óc người ta thanh tỉnh, mệt nhọc cũng giảm vài phần.
“Phù Cửu, mấy giờ rồi?"
“Bẩm tướng quân, vừa qua giờ tý." Phù Cửu nói xong, lại nói thêm: “Tướng quân nên đi nghỉ thôi. Phu nhân vừa rồi con sai người lại hỏi tướng quân."
Nghe xong, Ngu Nguyệt Trác kinh ngạc, thì ra đã muộn như vậy, cũng nên đi nghỉ thôi.
Ra khỏi thư phòng, Ngu Nguyệt Trác trực tiếp về phòng ngủ. Tiếng mở cửa đánh thức nha hoàn gác đêm, đến khi nha hoàn kia nhìn rõ ràng người tiến vào, không khỏi nghẹn họng trân trối, nhìn người kia biến mất trong đêm.
Ngu Nguyệt Trác nhìn A Manh ngủ say trên giường, thấy nàng ngủ mà miệng khẽ nhếch, trong mắt không khỏi lộ ra chút ý cười. Sợ làm ồn đến A Manh, Ngu Nguyệt Trác nhẹ nhàng cầm một bộ quần áo đi tắm rửa, sau khi toàn thânkhô ráo, tiếp tục không nhìn biểu tình ngơ ngác của nha hoàn kia, đi vào nội thất, sau đó đóng cửa lại.
A Manh bị một lực đạo quen thuộc bên hông làm tỉnh, ánh mắt còn chưa mở, đã theo thói quen chui vào vòng ôm ấm áp kia, buồn ngủ hỏi: “Trở lại rồi sao? Sao muộn như vậy mới trở về?"
“Uh, có việc." Ngu Nguyệt Trác hôn nàng một cái nói: “Tiếp tục ngủ đi"
A Manh lầm bầm một tiếng, định tiếp tục ngủ, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, mắt bỗng mở to, nhìn chằm chằm người đang ôm mình.
“Làm sao vậy?" Ngu Nguyệt Trác không hiểu biểu tình này của nàng là có ý gì.
A Manh tuy là buồn ngủ, nhưng cảm thấy chuyện này cần nói rõ ràng: Nương không nói cho chàng sao, hiện tại ta đang ở cữ, mất một tháng đấy."
Ngu Nguyệt Trác không nói được gì cả, đối phó với biểu tình “Chàng thật sự chuyện đơn giản này cũng không hiểu sao?" của người nào đó, hắn thật sự không biết nên nói thế nào.
"Thì tính sao?"
“Ta phải một tháng không thể tắm rửa gội đầu nha, chàng cũng ôm được sao? Còn có, nương nói, để tốt cho chúng ta, trong hai tháng tốt nhất không nên cùng phòng."
“Bản tướng quân không ngại nàng bẩn." Ngu Nguyệt Trác hạ mí mắt, “Còn nữa, nhìn ta giống như kẻ dễ bị sắc dụ lắm sao?"
... Rất giống!
Lời này đương nhiên A Manh không dám nói ra, chỉ có thể bĩu môi, nói: “Chàng nghĩ nhiều rồi, quan trọng là chúng ta cần phân phòng ngủ, như vậy mới tốt cho cả hai, đây là phân phó của Tần ma ma."
Nghĩ là Tần ma ma cũng hiểu được tính cách của Ngu Nguyệt Trác, nên mới cẩn thận dặn dò A Manh. Mà A Manh cũng không phải là kẻ ngốc, Tần ma ma cẩn thận như vậy, nàng không gật đầu còn có thể làm thế nào?
“Như thế là tốt?"
"Này... Nương nói, đây là quy củ!"
"Nhìn ta giống người tuân thủ quy củ sao?"
"... Không giống."
“Thì thế, cho nên, ngoan ngoãn ngủ đi!"
"..."
Vì thế A Manh chỉ có thể giương mắt nhìn, mà nam nhân kia vẫn như cũ, nhìn nàng một hồi mới an tâm nhắm mắt ngủ.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
A Manh biết Diêm Ly Trần lâu như vậy, thấy quần áo hắn chỉ có hai màu: trắng và đỏ, hơn nữa kiểu dáng cũng giống y hệt nhau, khiến nàng thật hoài nghi có phải vị này chưa bao giờ thay quần áo.
Vì thế có một ngày, mọi người cùng ngồi trong hoa viên ngắm hoa uống trà, A Manh mở miệng hỏi.
Nghe câu hỏi của A Manh, Ngu Nguyệt Trác im lặng, Dung Nhan nhịn không được ngẩng đầu nhìn người nào đó đang bị nghi ngờ chưa bao giờ thay quần áo. Chỉ có người bị nghi ngờ vẫn bình tĩnh uống trà, tốc độ uống như trâu khiến người ta tưởng hắn là một cái thùng chứa nước, ân, cũng là thùng chứa cơm, có thể ăn đến phá sản nhà người khác luôn.
Diêm Ly Trần bình tĩnh nhìn nàng, thanh âm trong suốt, “Ta có đổi a…"
“Nga?" Người nào đó thập phần nghi ngờ hỏi.
Một bên Ngu Nguyệt Trác âm thầm cảnh giác, trong lòng thầm tính toán nếu Diêm Ly Trần thẹn quá hóa giận thì sẽ ra tay thế nào để cứu nha đầu ngốc nhà mình.
Dung Nhan buông chén trà trong tay, trả lời A Manh: “Hắn quả thật có đổi, ta có thể làm chứng, bởi khi hắn ở nhà ta, mỗi ngày đổi một bộ, ngươi biết trong nhà ta không có người giúp hắn giặt quần áo, nên bên cạnh giếng nhà ta quần áo đã chất thành một đống, ta đang tìm thời gian thiêu hủy luôn đi."
“… Hắn không phải không có tiền mua quần áo sao? Thiêu đi về sau hắn mặc cái gì?" A Manh đờ đẫn nói, trong lòng mắng thầm kẻ bại gia này.
Diêm Ly Trần thực bình tĩnh, vô sỉ nói: “A Nhan cho ta. Nàng chủ ngoại, ta chủ nội." Thanh âm còn có chút tự hào.
“Ta nghe nói nàng không chỉ kiếm tiền nuôi ngươi, còn nấu cơm cho ngươi nữa? Nghe nói kể cả về trễ nàng cũng sẽ nấu cơm cho ngươi ăn…"
Diêm Ly Trần tiếp tục gật đầu, “Quả thật là thế, ta mỗi ngày chỉ cần chờ nàng về." Nghĩ nghĩ, lại bổ sung: “Đây là cái giá mà nàng phải trả khi lột quần áo của ta."
A Manhim lặng, A Nhan đáng thương, đời trước ngươi làm bao nhiêu việc xấu mà đời này lại bị dây dưa với một kẻ vô sỉ vậy a?
——————
Cho nên nói, Trần công tử thật sự có thay quần áo a!!!!!
"..."
A Manh có thích không? Trên thực tế nàng cảm thấy cái tên này thực sự không phổ thông, vừa nghe “Tể Tể", nàng bắt đầu nghĩ đến “Tử Tử", không khỏi nhớ về đời trước cũng có một nam diễn viên cũng có một tên gọi thân mật như vậy, tuy rằng cảm thấy con trai mà gọi tên như vậy thì hơi có phần yểu điệu, nhưng bé con thôi mà, không quan trọng quá. Mà khi hiểu được từ “Tể" thành “Tử", liền cảm thấy rõ ràng là “Nhóc con thối", thật sự là nội thương nha.
“Chàng … làm sao có thể nghĩ ra cái tên như vậy?" A Manh khó khăn hỏi, không đành lòng nhìn bé con đang ngủ bên cạnh, bé con đáng thương a, cha con thật quá đáng, không biết khi lớn lên con có bài xích nhũ danh này hay không a?
Ngu Nguyệt Trác cười cười nhìn nàng, hiển nhiên tâm tình cực tốt, “Theo truyền thống Ngu gia, đại danh của đứa nhỏ phải cho một trưởng bối trong tộc đặt, nên đợi đứa nhỏ được một tuổi mới đặt tên chính, cho nên chúng ta cứ gọi bằng nhũ danh trước. Ta cảm thấy cái tên này cũng hay lắm, dễ nhớ, nàng không thấy thế sao?"
“…Ta không thấy thế!" A Manh nghiêm mặt nói.
Nghe xong, Ngu Nguyệt Trác nhướn mày, đang muốn nói gì đó, chợt có một thanh âm vang lên chen giữa cuộc đối thoại hai vợ chồng.
“Ta đã nói đệ muội không thích, ngươi còn không nghe, tên như vậy, không bằng ngươi trực tiếp gọi là tiểu tử thối, cẩn thận sau này đứa nhỏ sẽ ghét ngươi." Diêm Ly Trần từ bên ngoài bình phong nói vọng vào, có chút hàm hồ, cảm giác như đang ăn cái gì đó. Tuy A Manh nhìn không thấy, nhưng có thể tưởng tượng hình ảnh người nào đó đang dóng lỗ tai lên nghe trộm vợ chồng họ nói chuyện a.
Sau khi Hình thị rời đi, Ngu Nguyệt Trác ngay cả triều phục cũng không đổi liền lại đây, còn tiện thể dắt hai người kia theo nữa. Dung Nhan đến là để kiểm tra thân thể cho nàng, còn người mà vừa vào đã bắt đầu ăn vặt, hắn đến chỉ là để đi cùng mà thôi.
Sau đó, vừa vào đến cửa, Ngu Nguyệt Trác đã trực tiếp mở miệng hỏi nàng cảm thấy nhũ danh “Tể tể" thế nào, có hay không? Nhìn tự tin của hắn, A Manh thấy thật kỳ quái không hiểu sao hắn lại nghĩ là nàng sẽ thích, cho dù là nhũ danh, cũng không nên tùy tiện như vậy chứ? Đến khi nghe Diêm Ly Trần nói, A Manh càng xác định vị tướng quân này không nghĩ nhiều.
“Làm sao có thể? Tể Tể rất hay a, về sau nếu có con gái, chỉ cần gọi Khuê Khuê là được rồi." Ngu Nguyệt Trác không coi là đúng phản bác lại, ánh mắt từ ái nhìn bé con nằm trên giường.
"Phốc —— "
Được lắm, nghe tướng quân nói, A Manh cùng Dung Nhan đang uống trà đều phun hết, biểu hình đồng loạt thống khổ.
“Này, Khuê Khuê là có ý gì?" Diêm Ly Trần không hổ là người vô sỉ, so với hai nữ nhân có phần bình tĩnh hơn.
“Con trai là Tể Tể, con gái là Khuê Khuê, nhũ danh này không phải thực dễ hiểu sao?" Ngu Nguyệt Trác tiếp tục cười đến cao nhã, hai mắt cong lên thành hình cung.
A Manh đờ đẫn, trong lòng không còn hy vọng gì ở năng lực đặt tên của tướng quân này nữa. Mà Dung Nhan liếc nàng một cái, hàm ý không cần nói rõ cũng hiểu: ngươi về sau định sinh một con gái kêu Khuê Khuê thật sao? A Manh đỡ đẫn nhìn lại, trong lòng có đủ các loại cảm giác, nàng tình nguyện không cần sinh con gái, miễn cho về sau sẽ có người gọi con mình như vậy.
“A Manh, thấy có hay không?" Ngu Nguyệt Trác thực công bằng quay lại hỏi mẹ đứa nhỏ.
Đối mặt với gương mặt mong chờ kia, A Manh đành khổ sở phụ họa, “…Uhm.. hay … hay lắm!!!" Nếu nàng không phụ họa, trời mới biết nam nhân này có thể sẽ tìm thêm vài cái nhũ danh kỳ quái nữa để nàng tham khảo hay không.
Chờ hai vợ chồng nói thêm một lúc, Dung Nhan cũng hạ chén trà xuống, thần sắc nhàn nhạt nói cần kiểm tra, hy vọng nhà trai đi ra ngoài. Ngu Nguyệt Trác không vui, nhưng cũng hiểu được để Dung Nhan kiểm tra thân thể, nên chỉ có thể dời đến sau bình phong ngồi ăn cùng Diêm Ly Trần.
Dung Nhan kiểm tra rất nhanh, xong xuôi nói tình huống rất tốt, không có vấn đề gì, sau lại kiểm tra bé con đang ngủ, cũng không có vấn đề gì hết.
Kiểm tra xong xuôi, Dung Nhan liền cáo từ, mà Diêm Ly Trần cũng đi theo nàng.
Ngu Nguyệt Trác đứng bên giường, nhìn bé con, có chút muốn ôm bé, lại bị A Manh hoảng sợ ngăn lại. “Chàng nên đổi quần áo đi rồi hãy ôm con… Ai, mà chàng có biết cách bế bé con không?" A Manh ngoài nghi hỏi.
Ngu Nguyệt Trác khẳng định trả lời, “Không, nhưng ta là cha nó, sẽ biết cách bế con."
Nghe vậy, A Manh thấy kỳ lạ, “Không phải nam nhân luôn không muốn ôm ấp con, sợ con bị cưng chiều quá mà sinh hư sao?"
“Có chuyện vậy sao?" Ngu Nguyệt Trác so với nàng còn kinh ngạc hơn, “Cha ta chưa từng nói qua. Hơn nữa, con cái nào không gần cha mẹ? Nếu đã sinh con, đương nhiên sẽ yêu thương con, dạy dỗ con khôn lớn."
A Manh nhớ đến ngày bé mỗi khi gặp hắn, nếu là thời tiết mưa hay lạnh, hắn đều được cha hắn ôm, khi đó nàng còn thấy bé trai này thật yếu ớt, lớn như vậy còn để phụ thân bế, cũng không nghĩ thì ra cha hắn đã tạo một tấm gương tốt cho hắn a.
Lại nói, A Manh cũng rất may mắn khi được cha Ngu Nguyệt Trác yêu thương, tuy là cha hắn đột nhiên qua đời, khiến choNgu Nguyệt Trác thiếu chút mà hư hỏng, nhưng chưa từng phụ lòng mong mỏi của cha hắn, hắn đối với đứa nhỏ của chính mình cũng có đủ tư cách và tình thương của cha. Bằng không, với tính cách ác liệt của hắn, nàng nhớ rõ là hắn với trẻ con thường không kiên nhẫn, lấy sự biến thái của hắn mà nói, ai biết được hắn sẽ làm chuyện gì khiến người ta trợn mắt lên nhìn.
Hai vợ chồng nói chuyện thêm một lát, Ngu Nguyệt Trác cũng bị ép đi thay quần áo.
Đến buổi trưa, Ngu Nguyệt Trác bồi A Manh dùng bữa, sau đó lại nhìn chằm chằm A Manh uống hết canh đầu bếp làm riêng cho sản phụ, rồi mới vào thư phòng, bắt đầu làm việc.
Ngu Nguyệt Trác ở thư phòng đến tận đêm khuya, thậm chí suýt quên cả bữa tối, vẫn là A Manh cho người mang vào mới ăn, có thể thấy được tình hình công việc như thế nào, khiến cho A Manh linh cảm đã xảy ra chuyện gì. Đương nhiên, A Manh chưa quên được chuyện thích khách ngày hôm đó, tuy làm cho nàng ngoài ý muốn mà sinh non, nhưng mà kết quả cũng tốt, nàng cũng bình an sinh hạ đứa nhỏ. Mà thần kinh nàng lúc ấy cũng bị trì độn đến sợ, lại không cảm thấy có gì không ổn, hiện tại nghĩ lại, mới thấy sợ, may mà lúc ấy có Nhất Dạ cùng Diêm Ly Trần.
Phủ tướng quân đương triều bị thích khách viếng thăm, tình huống này cũng là nghiêm trọng a.
A Manh dùng cái đầu không được gọi là thông minh của mình để nhớ lại tất cả mọi việc, trong lòng nhớ kỹ lời Diêm Ly Trần, thích khách thuộc “bộ tộc Ô Mã", hôm nay khi không có việc gì, nàng cho Tri Hạ đi thăm dò một chút, lấy địa vị của nàng, đương nhiên rất nhanh nghe ngóng được một chút chuyện.
Thích khách đang bị thị vệ giam giữ thẩm vấn, nhưng lại không thu được tin tức hữu dụng gì, bởi thích khách có chút chuyên nghiệp, sau khi tỉnh dậy, liền cắn lưỡi tự sát, duy chỉ có một tên còn sống, chính là bị Nhất Dạ đá vào cằm, nghe nói vì bị đá nên cằm trật khớp, cho nên không cắn lưỡi được, lại bị bọn thị vệ trông giữ tiếp. Nhưng kết quả cũng không tra ra được gì, thích khách này thật kín miệng, dùng hình tra tấn thế nào cũng không lên tiếng, nhìn như một khối xương bất động.
Nếu không thẩm tra ra được gì, A Manh cũng không rối rắm, lại cho Tri Hạ đi hỏi thăm tình hình bộ tộc kia, Tri Hạ cũng không phụ lòng, rất nhanh liền hỏi rõ. Đến khi A Manh biết đó là bộ tộc ở trên thảo nguyên Bắc Việt, trong lòng cũng đã hiểu rõ âm mưu.
Với tư duy của người bình thường, đây chắc chắn là do một vài người ở bộ tộc kia bất mãn với Ngu Nguyệt Trác nên ôm thù lại đây đả kích. Chỉ có thể là do bọn họ đánh giá sai năng lực phòng thủ của phủ tướng quan, cho nên ba người đều bị bắt.
Khụ, đương nhiên, đó chỉ là suy đoán, A Manh nghĩ chuyện này còn gì đó ở bên trong nữa, nhưng Tri Hạ đi hỏi mà không được, cũng không biết liệu có chiến tranh hay không, Ngu Nguyệt Trác không biết có phải lại bị phái đi tiếp hay không nữa.
Nghĩ vậy, A Manh nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, trong lòng có chút âm trầm.
*******
Đêm dài, mọi người yên giấc, ngọn đèn thư phòng phủ tướng quân vẫn sáng.
Phù Cửu thấy đội trưởng thị vệ phủ đi đến, nói với người trong phòng: “Tướng quân, Tần đội trưởng đến."
“Cho hắn vào." Thanh âm Ngu Nguyệt Trác vang lên.
Nghe xong, khuôn mặt mệt mỏi của đội trưởng thị vệ chấn động, Phù Cửu cười nói với đội trưởng: “Tần đội trưởng, mời."
Tần đội trưởng chắp tay với Phù Cửu, rồi đẩy cửa đi vào.
Tần đội trưởng thi lễ với nam nhân ngồi trước bàn đang phê duyệt văn kiện, nói: “Tướng quân, thuộc hạ tra được chút tin tức từ thích khách."
"Nói."
“Bọn họ tổng cộng có năm người, đang tiến đến kinh thành, nhưng sợ người khác để ý nên vẫn chưa vào kinh, mà đang ở một ngôi miếu đổ nát bên ngoài. Ngoài ba thích khách hôm qua, còn hai người nữa chưa rõ tung tích. Thuộc hạ đã cho người đi tra xét ngôi miếu đó, phát hiện có dấu vết để lại, xem ra, bọn họ đã sớm có kế hoạch rời đi…"
Ngu Nguyệt Trác im lặng nghe, sau khi nghe xong, thản nhiên nói: “Tiếp tục theo dõi, có tin tức gì lập tức bẩm báo, còn nữa, tăng cường canh phòng trong phủ, ta không muốn có chuyện này phát sinh lần nữa."
Tần đội trưởng lên tiếng, ngẩng đầu vụng trộm nhìn khuôn mặt bình tĩnh đến quỷ dị của tướng quân, khóe miệng khẽ giật, không dám nói gì nữa. Ngày hôm qua bọn họ thất trách làm phu nhân sinh non, tướng quân giận gần chết, thiếu chút nữa dọa sợ bọn họ, đương nhiên không tránh được trừng phạt bọn họ, có thể nói là đau đến tận xương tủy đi.
Chờ khi thị vệ rời đi, Ngu Nguyệt Trác tiếp tục phê duyệt văn kiện, hai ngày này vì chuyện của bộ tộc Ô Mã quấy rồi, khiến công việc của hắn tăng lên, đến khi phu canh bên ngoài gõ mõ điểm canh lần nữa, văn kiện trên bàn mới duyệt xong.
Ngu Nguyệt Trác đặt văn kiện trong tay xuống, uống chén trà lạnh ngắt trên bàn, nước trà lạnh như băng thật khiến đầu óc người ta thanh tỉnh, mệt nhọc cũng giảm vài phần.
“Phù Cửu, mấy giờ rồi?"
“Bẩm tướng quân, vừa qua giờ tý." Phù Cửu nói xong, lại nói thêm: “Tướng quân nên đi nghỉ thôi. Phu nhân vừa rồi con sai người lại hỏi tướng quân."
Nghe xong, Ngu Nguyệt Trác kinh ngạc, thì ra đã muộn như vậy, cũng nên đi nghỉ thôi.
Ra khỏi thư phòng, Ngu Nguyệt Trác trực tiếp về phòng ngủ. Tiếng mở cửa đánh thức nha hoàn gác đêm, đến khi nha hoàn kia nhìn rõ ràng người tiến vào, không khỏi nghẹn họng trân trối, nhìn người kia biến mất trong đêm.
Ngu Nguyệt Trác nhìn A Manh ngủ say trên giường, thấy nàng ngủ mà miệng khẽ nhếch, trong mắt không khỏi lộ ra chút ý cười. Sợ làm ồn đến A Manh, Ngu Nguyệt Trác nhẹ nhàng cầm một bộ quần áo đi tắm rửa, sau khi toàn thânkhô ráo, tiếp tục không nhìn biểu tình ngơ ngác của nha hoàn kia, đi vào nội thất, sau đó đóng cửa lại.
A Manh bị một lực đạo quen thuộc bên hông làm tỉnh, ánh mắt còn chưa mở, đã theo thói quen chui vào vòng ôm ấm áp kia, buồn ngủ hỏi: “Trở lại rồi sao? Sao muộn như vậy mới trở về?"
“Uh, có việc." Ngu Nguyệt Trác hôn nàng một cái nói: “Tiếp tục ngủ đi"
A Manh lầm bầm một tiếng, định tiếp tục ngủ, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, mắt bỗng mở to, nhìn chằm chằm người đang ôm mình.
“Làm sao vậy?" Ngu Nguyệt Trác không hiểu biểu tình này của nàng là có ý gì.
A Manh tuy là buồn ngủ, nhưng cảm thấy chuyện này cần nói rõ ràng: Nương không nói cho chàng sao, hiện tại ta đang ở cữ, mất một tháng đấy."
Ngu Nguyệt Trác không nói được gì cả, đối phó với biểu tình “Chàng thật sự chuyện đơn giản này cũng không hiểu sao?" của người nào đó, hắn thật sự không biết nên nói thế nào.
"Thì tính sao?"
“Ta phải một tháng không thể tắm rửa gội đầu nha, chàng cũng ôm được sao? Còn có, nương nói, để tốt cho chúng ta, trong hai tháng tốt nhất không nên cùng phòng."
“Bản tướng quân không ngại nàng bẩn." Ngu Nguyệt Trác hạ mí mắt, “Còn nữa, nhìn ta giống như kẻ dễ bị sắc dụ lắm sao?"
... Rất giống!
Lời này đương nhiên A Manh không dám nói ra, chỉ có thể bĩu môi, nói: “Chàng nghĩ nhiều rồi, quan trọng là chúng ta cần phân phòng ngủ, như vậy mới tốt cho cả hai, đây là phân phó của Tần ma ma."
Nghĩ là Tần ma ma cũng hiểu được tính cách của Ngu Nguyệt Trác, nên mới cẩn thận dặn dò A Manh. Mà A Manh cũng không phải là kẻ ngốc, Tần ma ma cẩn thận như vậy, nàng không gật đầu còn có thể làm thế nào?
“Như thế là tốt?"
"Này... Nương nói, đây là quy củ!"
"Nhìn ta giống người tuân thủ quy củ sao?"
"... Không giống."
“Thì thế, cho nên, ngoan ngoãn ngủ đi!"
"..."
Vì thế A Manh chỉ có thể giương mắt nhìn, mà nam nhân kia vẫn như cũ, nhìn nàng một hồi mới an tâm nhắm mắt ngủ.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
A Manh biết Diêm Ly Trần lâu như vậy, thấy quần áo hắn chỉ có hai màu: trắng và đỏ, hơn nữa kiểu dáng cũng giống y hệt nhau, khiến nàng thật hoài nghi có phải vị này chưa bao giờ thay quần áo.
Vì thế có một ngày, mọi người cùng ngồi trong hoa viên ngắm hoa uống trà, A Manh mở miệng hỏi.
Nghe câu hỏi của A Manh, Ngu Nguyệt Trác im lặng, Dung Nhan nhịn không được ngẩng đầu nhìn người nào đó đang bị nghi ngờ chưa bao giờ thay quần áo. Chỉ có người bị nghi ngờ vẫn bình tĩnh uống trà, tốc độ uống như trâu khiến người ta tưởng hắn là một cái thùng chứa nước, ân, cũng là thùng chứa cơm, có thể ăn đến phá sản nhà người khác luôn.
Diêm Ly Trần bình tĩnh nhìn nàng, thanh âm trong suốt, “Ta có đổi a…"
“Nga?" Người nào đó thập phần nghi ngờ hỏi.
Một bên Ngu Nguyệt Trác âm thầm cảnh giác, trong lòng thầm tính toán nếu Diêm Ly Trần thẹn quá hóa giận thì sẽ ra tay thế nào để cứu nha đầu ngốc nhà mình.
Dung Nhan buông chén trà trong tay, trả lời A Manh: “Hắn quả thật có đổi, ta có thể làm chứng, bởi khi hắn ở nhà ta, mỗi ngày đổi một bộ, ngươi biết trong nhà ta không có người giúp hắn giặt quần áo, nên bên cạnh giếng nhà ta quần áo đã chất thành một đống, ta đang tìm thời gian thiêu hủy luôn đi."
“… Hắn không phải không có tiền mua quần áo sao? Thiêu đi về sau hắn mặc cái gì?" A Manh đờ đẫn nói, trong lòng mắng thầm kẻ bại gia này.
Diêm Ly Trần thực bình tĩnh, vô sỉ nói: “A Nhan cho ta. Nàng chủ ngoại, ta chủ nội." Thanh âm còn có chút tự hào.
“Ta nghe nói nàng không chỉ kiếm tiền nuôi ngươi, còn nấu cơm cho ngươi nữa? Nghe nói kể cả về trễ nàng cũng sẽ nấu cơm cho ngươi ăn…"
Diêm Ly Trần tiếp tục gật đầu, “Quả thật là thế, ta mỗi ngày chỉ cần chờ nàng về." Nghĩ nghĩ, lại bổ sung: “Đây là cái giá mà nàng phải trả khi lột quần áo của ta."
A Manhim lặng, A Nhan đáng thương, đời trước ngươi làm bao nhiêu việc xấu mà đời này lại bị dây dưa với một kẻ vô sỉ vậy a?
——————
Cho nên nói, Trần công tử thật sự có thay quần áo a!!!!!
Tác giả :
Vụ Thỉ Dực