Hiền Thê Khó Làm

Chương 11

Nói xong chuyện nên nói, hai người nhất thời không còn gì để nói với nhau.

A Nan ngồi ở giữa giường, bởi vì mới vừa ngủ trưa, trên người còn mặc quần áo trong màu trắng rộng thùng thình, tóc dài buông xõa, có thể nói là nghi dung không ngay ngắn. Đối trực tiếp với trượng phu ngồi ở trước giường thương lượng chuyện cùng mình, khó tránh khỏi có chút căng thẳng sợ sệt, sợ mình thất thố chỗ nào, sẽ để lại cho hắn ấn tượng xấu.

—— Không có biện pháp, khí thế của bạn Túc Vương quá mạnh mẽ, làm cho nàng không cách nào thả lỏng a!

Mặt Sở Bá Ninh trầm tư, đem chuyện cần làm sắp tới từng cái từng cái ở trong lòng loại bỏ lần nữa, phát hiện không hề có chút sai sót mới tạm thả lỏng xuống. Hồi hồn liền phát hiện tiểu Vương phi vừa mới cưới mặt đang căng thẳng, tay chân giống như không biết nên đặt ở chỗ nào, phát hiện mình không quá thích loại dáng vẻ lạnh nhạt lại khách khí này của tiểu Vương phi, nếu đã trở thành vợ của hắn, dĩ nhiên là vật sở hữu của hắn, hi vọng nàng không cần câu nệ như vậy.

Chỉ là Sở Bá Ninh thật sự không phải là một người biết dỗ nữ nhân, bởi vì trời sanh tính tình nghiêm cẩn, để cho hắn chỉ có thể dùng vẻ mặt vô cùng đoan chánh nghiêm túc nói: “A Nan, nàng vừa mới gả đến đây, không cần gò bó, cần gì có thể tự sai nha hoàn đi tìm Tần quản gia lấy."

A Nan cảm thấy nếu mình thật sự nghe lời của hắn làm việc, nàng chính là đầu gỗ rồi. Chỉ là ngoài mặt vẫn là rất cho Vương gia phu quân mặt mũi, lập tức ôn thuần đáp Vâng một tiếng.

Lần nữa lại không lời.

Sở Bá Ninh chỉ đành phải đứng dậy, nói tiếng"Nàng nghỉ ngơi đi.", liền ra khỏi cửa phòng, trực tiếp đến thư phòng.

Thấy hắn rời đi, A Nan rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, lập tức gọi Như Thúy Như Lam đi vào giúp nàng thay quần áo.

A Nan trọng sinh đến thế giới này đã mười lăm năm, làm nữ nhi Thừa tướng gia đã mười lăm năm, mặc dù không giàu sang tột bực như con chính thất, nhưng cũng là thiên kim tiểu thư áo đến vươn tay cơm tới há mồm, sớm nuôi nàng thành một tiểu thư khuê các cổ đại tiêu chuẩn, không thể rời bỏ người phục vụ. Nhưng ai biết, mình lại gả cho một Vương gia bị bệnh sạch sẽ quá mức, không thích gần gũi với bất kì ai, không thích người nào đụng đồ thuộc về hắn—— mà A Nan sau khi gả cho hắn, cũng coi là đồ vật thuộc quyền sở hữu của Túc Vương, Túc Vương cũng không đương nhiên thích người khác đụng A Nan rồi.

A Nan lệ rơi đầy mặt, không có ai phục vụ, nàng thật không quen a! Coi như là nàng hư hỏng, nhưng cũng là do xã hội phong kiến này cho phép nha, vì sao sau khi kết hôn, phúc lợi của nàng cũng biến mất luôn? Muốn nha hoàn phục vụ, còn phải thừa dịp lão công không có ở đây, nếu không lão công sẽ e ngại nha hoàn bẩn, cũng không cho bọn nha hoàn có cơ hội vào phòng……

A Nan để nha hoàn dìu nàng đến vị trí chủ thượng ở đại sảnh, dựa vào đệm da hổ ấm áp, rồi bảo người ta mang chiếc bình phong đặt đến trước mặt, cho người đem Tần quản gia gọi tới.

Tần quản gia gần đây gặp chuyện tốt tinh thần thoải mái, mặc dù tuổi tác đã cao, bộ mặt đầy nếp nhăn, nhưng rốt cuộc ông cũng mong đợi được vị Vương gia yêu quý của ông cưới phi thành gia, nghĩ tới không bao lâu nữa sẽ ôm được tiểu chủ nhân trên tay, tinh thần ông không thể nào tốt hơn được nữa, trong lúc hành động không thấy sự chậm chạp của một ông lão tuổi đã ngoài sáu mươi, ngược lại bước chân mạnh mẽ như thanh niên mới lớn, gương mặt phúc hậu mập mạp cười không khác gì phật Di Lặc.

Tần quản gia hướng về phía bình phong nghiêng người thi lễ, cung kính hỏi: “Vương phi, ngài tìm nô tài?"

“Tần quản gia, không cần đa lễ!" A Nan dùng thanh âm nhu hòa phân phó nha hoàn một bên cho Tần quản gia ngồi bàn chuyện, thấy một ông lão tóc đã hoa râm, nghiêng người cung kính với mình, làm cho nàng cảm thấy quá tội lỗi, còn không bằng nể mặt mũi, cho người ta ngồi.

Tần quản gia từ chối mãi không được, cẩn thận từng li từng tí ngồi nửa cái mông.

“Tần quản gia, Vương gia mới vừa nói cho ta biết, Hoàng thượng từ Thái Y Viện mới tặng đến trong phủ hai thái y, không biết nên an bài ở nơi nào thì tốt?" A Nan dịu dàng hỏi, thái độ rất khiêm tốn.

Kể từ năm Túc Vương mười lăm tuổi phủ khai phủ đến nay, quản lí Túc Vương phủ vẫn là Tần quản gia, A Nan là tân nương mới về, tuy có Như Bích làm mật thám, nhưng đối với cách bố trí sắp xếp ở Túc Vương phủ còn không hiểu rõ, đương nhiên sẽ không tự chủ trương an bài cái gì, cònho lão nhân trong phủ một chút mặt mũi, chính mình tự đi trưng cầu ý kiến thì tốt hơn nhiều.

Tần quản gia nghe được thanh âm ngọt ngào mềm mại của tân Vương phi, nhớ tới tân Vương phi vừa mới làm lễ cập kê, mà lại là một thứ nữ, dù sao tâm tư vẫn một cô gái nhỏ, lại biết điều biết chuyện như vậy chỉ làm cho trong lòng người thương tiếc, hận không thể giải quyết tất cả mọi chuyện rắc rối giúp nàng. Chỉ là, đây là Vương phi duy nhất của phủ Túc Vương vượt qua hôn lễ vào động phòng, có lẽ cũng là một Vương phi duy nhất rồi, thái độ của Tần quản gia hết sức cung kính, không dám ỷ vào số tuổi mà sơ ý.

Tần quản gia suy nghĩ một chút, nói: “Vương phi, người thấy đem hai thái y an trí đến Thu Dung viện có được không? Thu Dung viện cách Sương Dung viện của ngài khá gần, lại gần với phòng khách ở Tây Sương, vả lại Vương thái y cũng ở đó, cũng tiện cho ba vị thái y có người bầu bạn."

Tần quản gia đương nhiên biết nguyên nhân mà Hoàng thượng ban thuởng thái y, nói thật ra, trong lòng Tần quản gia cũng có chút lo lắng không yên, từ hôn lễ đến bây giờ, Vương phi tựa hồ xảy ra ngoài ý muốn không ngừng, cũng thật sự làm ông lo lắng không thôi, chỉ sợ thật vất vả mới cưới được Vương phi vào cửa lại sẽ xảy ra cái gì không may, đến lúc đó Vương gia của bọn họ lại sẽ cô độc rồi, chẳng những thế lại còn sẽ bị cả vương triều Sở thị chê cười.

“Ừ, như thế rất tốt, cứ an bài như vậy đi!" A Nan hướng Như Bích ở một bên gật đầu một cái, để cho nàng tự đi an bài, sau đó cười híp mắt nói với lão quản gia: “Tần quản gia, ta mới vừa gả tới đây, có rất nhiều chuyện không hiểu, sau này kính xin ông giúp đỡ nhiều hơn." Nói xong, sai Như Thúy đi lấy những bao lì xì mà Thừa tướng phu nhân giúp nàng chuẩn bị trước hôn nhân tới đây khen thưởng.

“Đây là chuyện mà nô tài phải làm!"

Tần quản gia cũng không từ chối, cung kính mà nhận, ngón tay lặng lẽ mân mê thứ nằm trong bao lì xì, là một khối Noãn Ngọc, thầm nghĩ không hổ là tiểu thư nhà Thừa tướng, làm việc rất thông suốt, bây giờ mặc dù còn nhỏ, nhưng đợi thời gian, vương phủ giao cho nàng tuyệt đối có thể quản lý nghiêm chỉnh.

Lão quản gia thu lễ ra mắt của chủ mẫu, nói: “Vương phi, ngài vào cửa đã hai ngày rồi, vốn nên ở ngày đầu tiên cho gia nhân đến đây để ngài biết mặt, ai ngờ…… Vương phi, hay bây giờ lão nô cho gia nhân cùng các ma ma, tới cho ngài lần lượt nhận thức, về sau cũng dễ dàng sai bảo hơn?"

A Nan gật đầu một cái, quả thật nên như thế. Nếu không mình cũng gả tới đây mấy ngày, thuộc hạ nữ trong phủ còn không biết mình là chủ mẫu, đó không phải là chuyện cười sao.

Khi lão quản gia đi thông báo ma ma trong phủ thì A Nan cũng nhanh chóng bảo Như Thúy Như Lam đi đem những phong bì lấy ra, chuẩn bị ban thưởng cho gia nhân.

Đây chính là bài học vỡ lòng của tất cả tân nương ngày đầu tiên khi mới về nhà chồng, A Nan cảm thấy đây là thu mua lòng người trắng trợn mà! Không trách được vì sao Thừa tướng phu nhân từ buổi ban đầu đã ra lệnh cho gia nhân may sẵn cho mình một rương phong bì, thì ra là dùng để khen thưởng người

Xem ra công việc làm chủ mẫu, nàng còn phải học dài dài.

Tần quản gia gọi vào đều là một vài ma ma có vai vế nhất nhì, còn những gia nhân thấp kém thì đợi ở bên trong sân. Ý bảo những nha hoàn thân cận của A Nan ra ngoài phát lì xì cho bọn họ, nhân tiện bảo bọn họ hướng về phía phòng dập đầu tạ ơn là được.

A Nan đến bình phong, ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ mẫu, rất thân thiết nói vài lời hay với nhóm ma ma, sau đó cho Như Thúy Như Lam phát phong bì có chứa bạc cho bọn họ.

A Nan trừ nhớ ma ma đặc biệt phục vụ Túc Vương An ra, còn nhớ vài người có cương vị đặc biệt, những thứ khác giống như ròng rọc kéo nước nhìn xem qua là được.

A Nan nhìn nhóm ma ma lớn tuổi kia, nghĩ tới mấy nha hoàn cận thân tươi trẻ của mình mang đến, cảm khái Vương gia phu quân của mình rốt cuộc nghĩ như thế nào, mới có thể giữ lại một đám nữ nhân già cỗi làm người ta nhìn vào không có chút cảm xúc gì ở bên cạnh phục vụ, đây là cái thói quen quái gì thế này, không trách sao người bên ngoài nói hắn bị đồng tính……

Tần quản gia ngó ngó hai cô nương như hoa bên cạnh Vương phi, nhìn lại tiểu Vương phi trắng nõn mềm mại chẳng khác gì cục bột, biết nghĩ tới điều gì, trên mặt cười giống như phật Di Lặc, muốn bao nhiêu ngọt ngào thì có bấy nhiêu.

Sau khi cho lão quản gia đi xuống, A Nan thở ra, biết Thừa tướng phu nhân giúp mình chuẩn bị quà tặng rất được lòng của Tần quản gia. Nghĩ tới muốn quản lí tốt một vương phủ rộng lớn thế này, A Nan không khỏi âm thầm siết chặt quả đấm, mình nhất định phải làm tốt Túc Vương phi, sống thật tốt ở đây.

Bữa tối, bọn hạ nhân bày một bàn thức ăn, A Nan ngồi ở trước bàn, bàn chân được băng lại một lớp thật dầy được đặt lên chiếc ghế có lớp lót da cáo thật dày, chờ Túc Vương trở lại cùng nhau dùng bữa.

Những ngày mùa thu trời tối sớm, lúc Sở Bá Ninh tiến vào, sắc trời đã chạng vạng. Trong phòng điểm ánh nến, tiểu Vương phi của hắn ngồi ở trước ngọn đèn, nụ cười ấm áp nhìn hắn, gương mặt trái táo trải qua hai ngày nghỉ ngơi, khôi phục lại màu sắc hồng hào, làm người ta nhìn vào chỉ muốn cắn.

Sở Bá Ninh rửa tay vào chậu do một ma ma bưng đến, dùng khăn tay lau sạch sẽ, phất tay bảo một đám nha hoàn ma ma rời đi, ngồi vào vị trí bên cạnh A Nan, đầu tiên là múc chén canh cho A Nan, sau đó mình cũng động thủ múc thêm chén nữa, rồi cúi đầu uống.

A Nan đã thành thói quen bệnh thích sạch sẽ của vị Vương gia này, rất chú trọng không gian tư nhân, nếu không cần gấp, tuyệt đối sẽ đem một đám phục vụ ném sang một bên, nhắm mắt làm ngơ. Mà cái già đuổi đám ma ma cùng nha hoàn đi đó là phải tự mình động thủ, cơm no áo ấm. Chỉ là nhìn bộ dáng thuần thục của Túc Vương, thoạt nhìn vô cùng nhuần nhuyễn thực sự làm cho nàng một cô gái đến từ xã hội hiện đại bình đẳng xuyên đến xấu hổ không dứt.

A Nan không biết có nên vì Túc Vương xem mình là đồ vật thuộc quyền sở hữu của hắn ta mà vui mừng hay không, cảm giác thật rối rắm……

Ban đêm, A Nan đem hai chân rúc vào váy ngắn, ngồi ở trường tháp nhàm chán đưa mắt nhìn theo đám muỗi vo ve không ngừng quơ chụp, mà Túc Vương mặc áo ngủ ngồi ở dưới đèn lật một quyển sách, thần sắc nghiêm túc.

A Nan suy nghĩ một chút, rốt cuộc cầm khung thêu đặt ở một bên lên, trong lòng nói thầm: Hoa cúc tàn, thối như trứng hư……

Hơi trễ một chút, Sở Bá Ninh đem cuốn sách khép lại, gọi tới ma ma thay quần áo rửa mặt, sau đó đem tiểu Vương phi đang đỏ mặt ôm đến trên giường, nằm xuống ngủ. Thuận tay đem tiểu Vương phi thơm thơm mềm mềm như cục bột cuốn vào trong ngực.

A Nan bị buộc ngủ ở trong ngực nam nhân, toàn thân đều đỏ rực, ngay cả đầu ngón chân cũng quăn xoắn, rất muốn hét lớn một tiếng: Đại ca à, có cần tự mình ôm ta đến nhà xí luôn hay không? Để cho nha hoàn chạm vào nàng một cái thì cũng đâu có chết…..

Cho nên mới nói, gả cho một nam nhân bề ngoài nghiêm túc cuộc sống này trôi qua thật con mẹ nó rối rắm a!

********

Ngày thứ hai, dọn dẹp thỏa đáng xong, Túc Vương mang theo A Nan cùng nhau trở về phủ Thừa tướng.

A Nan cùng Sở Bá Ninh ngồi ở trên xe ngựa, ngăn cách bên ngoài tầm mắt. A Nan biết lời đồn đãi về phu quân nhà mình nhiều đến mức đếm không hết, tựa hồ toàn bộ người ở kinh thành cũng đặc biệt thích xem chuyện cười của Túc Vương, hơi có chút gió thổi cỏ lay, luôn nghĩ do Túc Vương xui xẻo. Biết mình có thể không lộ diện, cũng không thể lộ diện, tránh cho lại có lời đồn đãi về nàng sẽ chết như thế nào lan đi nhanh chóng, để cho nàng không có bệnh cũng cảm thấy mình hình như cũng sắp chết đột ngột rồi……

Khi xe ngựa đến phủ Thừa tướng, Lục Thừa tướng mang theo phu nhân cùng ba người con trai đã đứng chờ ở cửa từ sớm nghênh đón con rể tôn quý.

Nói ra, Lục Thừa tướng có bốn đứa con gái, trừ đứa con gái lớn làm quý phi trong hoàng cung ra, bây giờ ngay cả đứa con gái nhỏ nhất cũng được tôn vinh Phú Quý nhất. Mặc dù nói, có con rể làm Hoàng đế là tôn quý nhất người toàn thiên hạ, nhưng Hoàng đế cưới một phi tần thì không cần về nhà lại mặt ngày thứ ba, Lục Thừa tướng cũng không hưởng thụ được vinh hạnh đặc biệt nghênh đón con rể Hoàng đế.

Chỉ là, con rể là Vương gia cũng không kém, đặc biệt là vị Vương gia mà ngay cả Hoàng đế cũng nguyện ý cưng chiều, nguyện ý cho hắn vinhạnh đặc biệt khắp thiên hạ tôn sùng nhất. Vì vậy, nghênh đón con rể là Vương gia cơ hồ huy động hết tất cả người trong phủ Thừa tướng

Lục Thừa tướng kích động nhìn xe ngựa phủ Túc Vương

dần dần đến gần, tinh thần có chút không tập trung, không biết A Nan đáng thương nhà ông ra sao rồi. Đêm tân hôn té xỉu thì không nói đi, ngày thứ hai còn té gãy chân, không có tân nương nào bi thống như A Nan vậy……

A Nan xảy ra chuyện không may, làm cho trái tim người cha thương con của Lục Thừa tướng như có trăm ngàn vết thương, mấy ngày nay tâm trí không ngừng treo ngược lên cao. Mặc dù phủ Túc Vương cũng có sai người đến thông báo tình huống của A Nan, nhưng không ngăn được các loại lời đồn đãi của dân gian, chỉ còn chưa có nói A Nan đã chết thôi, khiến cho Lục Thừa tướng càng nghe càng cảm thấy A Nan thật sự sắp chết, ông sắp phải làm người đầu bạc tiễn người đầu xanh rồi……

Xe ngựa phủ Túc Vương dừng ở trước phủ Thừa tướng, dưới ánh nhìn chằm chằm của một đám người hóng chuyện vây quanh, Sở Bá Ninh dẫn đầu xuống xe ngựa, đầu tiên là hướng lục Thừa tướng chắp tay, lục Thừa tướng cuống quít mang theo phu nhân cùng con trai nghiêng người thi lễ, dáng vẻ không dám nhận lễ của Túc Vương. Sau đó, đang lúc mọi người đỏ mắt chờ mong tân nương tử xuống xe, lại thấy Túc Vương trực tiếp xoay người, đem rèm xe vén lên, trực tiếp đem một thiếu nữ mặc bộ cung trang màu hồng nhạt ôm xuống……

“……"

Mọi người trợn mắt há mồm nhìn Túc Vương gia đương triều quyền khuynh thiên hạ đem tân Vương phi ôm xuống xe ngựa, sau đó dưới sự cung thỉnh những người ở Lục gia ngơ ngác như những du hồn, chậm rãi nhảy vào phủ Thừa tướng.

A Nan vùi vào trong ngực Sở Bá Ninh, che mặt, thật sâu cảm giác mình không còn mặt mũi để gặp người. Có lẽ nàng là người duy nhất từ cổ chí kim vào ngày lại mặt lại để trượng phu ôm vào nhà mẹ đẻ, thật không biết là nên cảm thấy vinh hạnh hay là yên lặng hộc máu vì xấu hổ đây?

Qua hôm nay, không biết người ở kinh thành lại đồn thành cái dạng gì rồi.

Túc Vương thân phận cao quý, lại vừa là em ruột mà Đương Kim Hoàng đế tin chìu, còn có Thái hậu lão nhân gia ở phía sau làm chỗ dựa, cho dù hắn một tay che trời, người của phủ Thừa tướng cũng chỉ có thể yên lặng chịu đựng, cuối cùng nuốt nghẹn chứ không dám tìm Hoàng đế nói lí, huống chi lúc này Túc Vương chỉ là ôm Vương phi té bị thương chân nhà hắn vào cửa mà thôi……

Lục Thừa tướng đanh mặt, yên lặng oán thầm, để cho mình tận lực cười đến hòa ái một chút.

Mà ba đứa con trai không có tiền đồ của ông lúc này nét mặt đầy sùng bái kính ngưỡng nhìn sắc mặt nghiêm túc của Túc Vương, thầm nghĩ ai nói Túc Vương nghiêm chỉnh quy tắc nhất đương triều, nhưng rõ ràng không đem quy định cứng nhắc của thế gian để ở trong mắt. Chỉ là, nếu nói hắn ta đã phá vỡ quy củ lại không hẳn vậy, ít nhất quy củ tân nương ngày thứ ba về lại mặt, hắn tuân thủ rất chấp nhất nghiêm ngặt. Dĩ nhiên, tổ tông xưa cũng đâu có có nói ngày thứ ba lại mặt, làm tướng công là không thể ôm vợ vào cửa Nhạc gia……
Tác giả : Vụ Thỉ Dực
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại